Đại Đạo Độc Hành

Chương 1667: Mới tới quý địa xin chiếu cố nhiều hơn!

Vụ Ngoại Giang Sơn

26/09/2017

Tiếp tục hướng về phía trước, đi ra mấy bước, nước kia đã đến bàn chân hắn!

Người đưa đò nọ nhìn Lạc Ly, há to miệng, rất lâu sau không cách nào ngậm lại, sau đó thấp giọng nói:

“Tiên tọa, tiên tọa, quả nhiên là tiên tọa, Linh Thủy giới được cứu rồi! Linh Thủy giới được cứu rồi!”

Lạc Ly đi ở trên mặt biển, xa xa về phía trước, thông qua hai đám người cá đại chiến kia.

Những người cá đó nhìn thấy Lạc Ly đi qua, bọn họ mỗi kẻ kinh ngốc không thôi.

Lạc Ly tuyệt đối không phải sinh linh linh hải giới này, tiến vào vượt biển mà đi, khiến bọn họ đều khó có thể tin tưởng.

Toàn bộ người cá dừng chiến đấu, nhìn Lạc Ly, có người cá nắm chặt đao xiên, một ý đối địch đối với Lạc Ly!

Nhưng Lạc Ly không chút để ý. Hắn bắt đầu tăng tốc, một bước bước ra, nhất thời lên không trung, lại một bước, đằng vân giá vụ, một bước trăm trượng.

“Thần nhân!”

“Đây là thần nhân!”

“Ngự không phi độn, thần nhân tiên tọa!”

“Mau tránh ra, mau tránh ra!”

Vừa phi độn, những người cá kia đều há hốc mồm, ngàn vạn người cá, không có một ai dám ngăn trở Lạc Ly, ngoan ngoãn nhường đường, để Lạc Ly sải bước về phía trước, thông qua chiến trường.

Nháy mắt Lạc Ly thông qua chiến trường, đến thẳng Tẩy Ngư Đài, những người cá kia vẫn ở phía sau ngây ngốc nhìn.

Đợi Lạc Ly không thấy tung tích, bọn họ nhìn nhau một cái, reo hò một tiếng, cầm lấy đao xiên, tiếp tục chiến đấu.

Lạc Ly bước chậm về phía trước, nơi xa, Tẩy Ngư Đài đều trong mắt hắn.

Tẩy Ngư Đài này nói là một đài đá, chẳng bằng nói là một đại lục.

Cả Tẩy Ngư Đài thành hình tròn, ước chừng mấy trăm dặm, nhìn qua, hình như là một khối đá hình tròn màu trắng như tuyết.

Nhưng, không biết vì sao, tới gần chỗ bên biển, ước chừng ba dặm, đều là đá màu trắng như tuyết, mà qua cự li này, thì là dải đất vô số cỏ xanh, cây cối rừng rậm.

Ở trên đá màu trắng như tuyết kia, không có bất cứ sinh linh nào tồn tại.

Lạc Ly nhíu mày, luôn có một cảm giác kỳ quái, giống như chỗ trắng như tuyết kia, không phải thiên nhiên hình thành, mà là con người tạo thành.



Ngay tại lúc hắn tự hỏi, đột nhiên ở trong biển lớn vươn ra một xúc tu trắng như tuyết, lao thẳng lên trời cao, hướng Lạc Ly chộp đến.

Lúc này Lạc Ly bay ước chừng trăm trượng, xúc tu đó trong nháy mắt đã tới, tựa như đem Lạc Ly bắt đến trong biển lớn.

Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, trên người một đạo kim quang dâng lên, Hỗn Nguyên Kim Đăng!

Nhất thời ở thế giới này hoá sinh ngàn vạn phòng ngự, xúc tu kia lập tức bị cản, nhưng xúc tu đó còn chưa cam lòng, bốp bốp bốp bắt đầu quật.

Lực lượng này siêu cấp cường đại, xa xa vượt qua lực lượng bộc phát của Phản Hư Chân nhất, một đòn hạ xuống, đánh ánh sáng của đèn vàng run rẩy, nhưng ánh vàng vẫn bảo vệ Lạc Ly.

Lạc Ly hừ lạnh nói: “Cái quỷ gì!”

Kiếm quang lóe lên, thần kiếm cấp mười chém một cái, lập tức xúc tu kia bị Lạc Ly chém xuống.

Xúc tu bị chém xuống thế mà theo không gian tiêu tán, hóa thành hư vô, tiêu tán bốn phương.

Nhất thời trong biển truyền tới một tiếng kêu thảm, một con bạch tuộc thật lớn ở trong biển dâng lên.

Con bạch tuộc đó lớn chừng trăm trượng, nhìn chằm chằm Lạc Ly, trong mắt tất cả là thù hận. Nó hét lớn:

“Dám chém xúc tu của ta, không muốn sống nữa, chết đi!”

Trong nháy mắt, ở trên người nó bộc phát mấy trăm đạo, hàng ngàn đạo xúc tu, hướng Lạc Ly cắm thẳng tới.

Một giây, xúc tu rậm rạp vô tận kia hung mãnh tới.

Lạc Ly hừ lạnh, chém. Chém. Chém!

Hỗn Nguyên Kim Kiếm lóe lên, ở bầu trời vang lên phạm âm:

“Hỗn nguyên tàng càn khôn, thần phong trảm kiếp vân!”

Mũi nhọn của Hỗn Nguyên Kim Kiếm thật sự bộc phát. Uy lực của thần kiếm cấp mười thật sự bày ra, không đâu không phá, không vật gì không đứt.

Những xúc tu kia, ở dưới kiếm vàng, từng cái bị chém đứt!

Những xúc tu đó sau khi bị chém rơi, lập tức tiêu tán không thấy ở trong hư không.

Trong nháy mắt, hàng ngàn cái xúc tu kia đều bị Lạc Ly chém xuống, con bạch tuộc đó nhất thời rống to một tiếng, nhìn qua, trong mắt kia thế mà chảy nước mắt, hô:

“Nhân tộc, ngươi chờ đó, ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt!”

Nó chậm rãi biến mất, chìm vào trong nước.



Lạc Ly hừ lạnh, không biết lượng sức, như muốn chết.

Nhưng, thật ra con bạch tuộc này cực kì lợi hại, nếu không phải gặp Lạc Ly, Phản Hư khác, hiện tại đã chết rồi!

Bởi vì Lạc Ly có thể ở trên linh hải bay trên trời, có Hỗn Nguyên Kim Đăng phòng ngự tất cả công kích, lại có Hỗn Nguyên Kim Kiếm chém vỡ tất cả phòng ngự, bằng không Phản Hư Chân nhất bình thường, dù có pháp bảo cấp chín, ở đây gặp phải con bạch tuộc này, cũng khó thoát chết.

Lạc Ly tiếp tục hướng về phía trước. Con bạch tuộc vừa bị chém, phía trước không có đối tượng cản đường nữa, rất nhanh tới trước Tẩy Ngư Đài, hắn khẽ động, đứng vững ở trên đài.

Thở ra một hơi dài, mặt Lạc Ly mang mỉm cười, mình có thể bay, như vậy trở về, sẽ không cần người đưa đò, mình bay trở về là được, phen này còn lại ít nhất một tỉ linh thạch.

Nhìn về chung quanh, Tẩy Ngư Đài ven biển dưới chân đều là đá màu trắng, không có một tia cỏ vụn.

Nhẹ nhàng chạm đến mặt đất, nhất thời Lạc Ly có điều cảm ngộ, vì sao Tẩy Ngư Đài này nơi ba dặm ven biển, đều là màu tuyết trắng như thế, là con bạch tuộc kia!

Xúc tu con bạch tuộc kia ước chừng có thể vươn ba dặm, nó hẳn là bình thường không có việc gì, vây Tẩy Ngư Đài này, vươn xúc tu dài dài kia của nó, bắt lên đối tượng trên đảo Tẩy Ngư Đài.

Cho nên cây cối thảm cỏ trên mặt đất đảo Tẩy Ngư Đài đều bị nó bắt đi, lộ ra đá trắng như tuyết.

Lạc Ly nhịn không được nói: “Gia hỏa giỏi, thật bá đạo!”

Đến trên đảo này, Lạc Ly lên tiếng, bắt đầu làm phép hô hoán! Dụng tâm cảm giác, chợt hướng bầu trời phát ra tiếng rống to của mình:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Tiếng rống to này, mọi người bên cạnh Lạc Ly hoàn toàn không nghe thấy, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình!

Chính là đệ thất cảm linh giác chi lực của Hỗn Nguyên tông, trừ đệ tử Hỗn Nguyên tông, tu sĩ môn phái khác đều không thể nghe.

Sau khi hô lên một tiếng, Lạc Ly yên lặng tính toán, ước chừng qua bốn mươi bảy hơi thở, hắn lại một lần hô to:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Sau đó một lần nữa tính toán, lần này là bảy mươi chín hơi thở sau, lại một lần nữa la lên!

Khoảng cách thời gian trong đó cũng có đạo, cũng không phải là tùy ý la lên, thời gian giữa đó, Hỗn Nguyên tông chuyên môn có một công thức tính toán, căn cứ địa phương canh giờ, tình huống thời tiết, sức gió lớn nhỏ, mà suy tính ra khoảng cách thời gian la lên trong đó.

Vì tránh có người giả mạo đệ tử Hỗn Nguyên tông, trong môn cố ý bố trí ra các loại thủ đoạn, đệ tử đến mỗi một chỗ la lên, chính là như thế.

Nếu Thất Trúc Thiên Đô bọn họ ở đây, nghe hô hoán, đều sẽ đáp lại!

Nhưng Lạc Ly đợi hồi lâu, không có bất cứ sự trả lời nào, trên hòn đảo một mảng tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đạo Độc Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook