Chương 737: Sau khi sa trường đại chiến! (2)
Vụ Ngoại Giang Sơn
12/05/2017
Hắn xuất thân sát thủ, ai giúp hắn thì hắn nhất định đền đáp. Ai hãm hại hắn thì hắn cũng nhất định đền đáp!
Lạc Ly lập tức đi qua đó, nói: “Tĩnh Hiên sư thúc, ta, ta đi với người!”
Tĩnh Hiên Chân quân sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ngươi đi với Thiên Mục đi, ngươi biết Vãng Sinh Chú, có thể quét dọn chiến trường!”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Không muốn, sư thúc, ta muốn đi Tinh Châu!”
Tĩnh Hiên Chân quân nói: “Được rồi, vậy ngươi đi với ta!”
Cứ thế Lạc Ly đi theo Tĩnh Hiên Chân quân tới Tinh Châu đuổi giết tu sĩ chạy trốn.
Một trăm tu sĩ Hỗn Nguyên tông lấy ra phi xa Hỗn Nguyên tông phân phát, bắt đầu điều khiển bay tới Tinh Châu. Vừa mới đi tới Tinh Châu thì đã cảm nhận được dao động chiến đấu.
Vô số tu sĩ liên minh chạy trốn tới nơi này bị Tinh Châu Vô Chân tông suất lĩnh tu sĩ mười tả đạo bao vây chặt chẽ, bọn họ bùng nổ đại chiến.
Có tu sĩ liên minh pháp thuật cao thâm, lập tức chạy thoát. Có tu sĩ liên minh lại không trốn, nghẹn oán khí trong họng, muốn lấy tu sĩ Tinh Châu ra trút giận.
Lúc này tu sĩ Hỗn Nguyên tông tới, những tu sĩ liên minh vẫn đang chiến đấu lập tức hóa thành điểu thú giải tán, sau đó Hỗn Nguyên tông bắt đầu đuổi giết, một trận hỗn loạn bắt đầu trải rộng khắp Tinh Châu.
Kẻ thù đã nản lòng, cho dù tu vi có cao nhưng một khi đã mất quyết tâm chiến đấu thì chỉ như chó nhà có tang mà thôi. Mặt khác đệ tử Hỗn Nguyên tông giành chiến thắng, khí thế như hồng, đấu chí như núi, thực lực bùng nổ gấp mấy lần.
Cho nên vừa giao thủ với nhau, ngoại trừ bỏ trốn ra thì tu sĩ liên minh không còn suy nghĩ nào khác. Cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một phía.
Vừa mới đại chiến, tu sĩ nhanh chân thì chạy được đường sống, chậm chân thì bị bao vây, lập tức bị Lưu Ly Hải, Vạn Ngục Viêm, Thông Thiên Phong, Chúng Sinh Lâm hủy diệt.
Lạc Ly cắn chặt một Nguyên Anh Chân quân, đây là Nguyên Anh Chân quân Ngũ Hành tông, Ngũ Hành Độn Thuật nháy mắt đi ngàn dặm. Thế nhưng hắn đã bị thương trong đại chiến, mười phần sức mạnh còn chưa tới ba phần, độn thuật không điên cuồng đến tình trạng như thế. Lạc Ly đánh chó xuống nước, cắn chặt đằng sau hắn.
Nguyên Anh Chân quân dùng Ngũ Hành Độn Thuật bay tứ lung tung, thế nhưng vết thương thực sự nghiêm trọng, không thể thoát khỏi sự đuổi giết của Lạc Ly.
Nhìn từ xa, mặc dù Nguyên Anh Chân quân này bị thương trong trận đại chiến ban nãy thế nhưng dáng vẻ đường đường, xem ra trong quá trình bỏ chạy vừa rồi đã cố ý chỉnh trang lại. Hơn nữa cho dù là bỏ chạy thì tư thế phi hành vô cùng phiêu dật, vừa nhìn là biết đây là hạng người thích chưng diện.
Lạc Ly lập tức réo lên: “Tiền bối, đi chậm đã! Để vãn bối sau khi diệt sát tiền bối có thể đi khắp nơi thổi phồng, Kim Đan tứ trọng diệt Nguyên Anh, đủ để vãn bối hưởng thụ thanh danh cả đời.
Đến khi đó vừa mới lên lôi đài, vô số hậu bối sẽ nói đây là Lạc Ly năm đó giết một vị Nguyên Anh Chân quân Ngũ Hành tông, mong tiền bối thành toàn thanh danh cho vãn bối!”
Lạc Ly cố ý châm chọc đối phương, lời nói thô tục không sao chịu nổi. Nguyên Anh Chân quân đó suýt nữa ói máu, quay đầu nhìn Lạc Ly dữ tợn, rống to một tiếng:
“Bổn tọa chính là Hàn Ngưng Chân quân, thành Anh tám trăm năm, không ngờ lại bị thằng nhóc như ngươi bức bách. Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Tiểu bối, tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Nói xong hắn chỉ tay về phía Lạc ly, nháy mắt trong tay hắn bay ra mười hai đạo hàn quang. Hào quang biến đổi ở trên không trung, hóa thành hỏa phượng hoàng, hàn băng xà, đại địa cự viên, kim kỳ lân, thanh mộc long, phóng về phía Lạc Ly.
Biến hóa này là pháp thuật đạt tới cảnh giới Sinh Kì Linh, chỉ cần sử dụng pháp thuật thì pháp thuật sẽ tự động hóa linh. Cho dù chỉ là một đòn công kích hỏa diễm nho nhỏ, chỉ cần có sinh linh thì có thể tăng uy lực lên gấp mười.
Lạc Ly không quan tâm hắn là hổ hay chó. Nhìn thấy đối phương phản khích, Lạc Ly nhẹ nhàng lay động. Một đóa hồng liên trồi lên, bảo vệ bên ngoài cơ thể Lạc Ly. Đồng thời các pháp bảo trên cơ thể được khởi động, hóa sinh thành Trọng Huyền Thuẫn. Sau đó là Sùng Thánh thần tông, Hình Ảnh thần tông, Kim Thần Hi khởi động, ba lớp kim quang bảo vệ Lạc Ly chặt chẽ.
Mười hai pháp thuật Sinh Linh đán lên kim liên của Lạc Ly, lập tức từng pháp thuật một biến mất, tất cả bị Độ Ách Hồng Liên phân giải, thậm chí còn không xuyên thủng Độ Ách Hồng Liên để đánh lên trên Trọng Huyền Thuẫn.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì Lạc Ly cũng kích hoạt toàn bộ pháp thuật hộ thể, đứng vào thế bất bại.
Nguyên Anh Chân quân đó thấy cảnh như thế thì không khỏi mắng: “Vô sỉ!”
Cho dù là mình lúc toàn thịnh cũng không đánh vỡ được phòng thủ biến thái đến như thế. Người này tuyệt đối là Nguyên Anh Chân quân Hỗn Nguyên tông ngụy trang thành Kim Đan Chân nhân. Hắn quay đầu bỏ chạy!
Thế nhưng hắn chạy không được nữa rồi, Lạc Ly đã ra tay. Lạc Ly không ngừng thở dài, giống như rất ưu sầu, dương tay đánh một kích.
Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương, một mảng quang hải đánh tới! Sau đó lại thêm một mảng rồi lại thêm một mảng nữa!
Hàn Ngưng Chân quân duỗi tay ra, một đạo quang mang năm màu xuất hiện bảo vệ trên người hắn. Đây là hộ thân đại pháp của Ngũ Hành tông Tiên Thiên Ngũ Hành Luân Hồi Quang. Mặc dù sức phòng thủ không mạnh mẽ như Vạn Thế Phù Đồ Kim Thần Hi của Hỗn Nguyên tông thế nhưng cũng là pháp thuật bảo vệ mạnh mẽ!
Tích tắc Linh đinh dương đã đánh trúng lên trên Tiên Thiên Ngũ Hành Luân Hồi Quang, bùng nổ vô tận cường quang!
Trong hư không vang lên tiếng hồi âm của thiên địa:
“Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh, kiền qua liêu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, thân thế phù trầm.
Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng, linh đinh dương lí thán linh đinh…”
Trong thiên địa hồi âm, Hàn Ngưng Chân quân đau khổ kiên trì. Thiên địa hồi âm lặp lại bên tai, đột nhiên ca từ biến đổi:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh!”
Oành, Tiên Thiên Ngũ Hành Luân Hồi Quang lập tức bị Linh đinh dương của Lạc Ly đánh nát, Hàn Ngưng Chân quân lập tức bị đánh thành thịt vụn, huyết nhục bay tán loạn trong thiên địa, sau đó một đạo tán linh khí lãng chuẩn bị xuất hiện.
Ngay lúc này, bên trong huyết nhục mơ hồ xuất hiện một đứa trẻ nho nhỏ chỉ lớn bằng nắm lay. Hắn liếc nhìn cơ thể thảm thương của mình, than thở một tiếng, định bỏ chạy.
Đây là Nguyên Anh của Nguyên Anh Chân quân. Luyện Khí kỳ luyện ra chân khí, Trúc Cơ kỳ dịch thành chân nguyên, Kim Đan kỳ cô đọng ra Kim Đan, Nguyên Anh kỳ hư linh Nguyên Anh.
Nguyên Anh muốn bỏ chạy, chỉ cần chạy thoát thì có thể quay trở lại môn phái, trọng tố nhục thân, hay có thể đầu thai chuyển thế, hoặc đoạt xá sống lại.
Thế nhưng hắn chạy không thoát. Lạc Ly chỉ tay một cái. Lúc đại chiến với Phạm Vô Kiếp, cuối cùng bản tiến hóa của Thiên địa siêu thoát tỏa ra đời, lấy pháp lực của Lạc Ly làm phong tỏa. Nguyên Anh lập tức bị khóa chặt giữa hư không.
Lạc Ly lập tức đi qua đó, nói: “Tĩnh Hiên sư thúc, ta, ta đi với người!”
Tĩnh Hiên Chân quân sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ngươi đi với Thiên Mục đi, ngươi biết Vãng Sinh Chú, có thể quét dọn chiến trường!”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Không muốn, sư thúc, ta muốn đi Tinh Châu!”
Tĩnh Hiên Chân quân nói: “Được rồi, vậy ngươi đi với ta!”
Cứ thế Lạc Ly đi theo Tĩnh Hiên Chân quân tới Tinh Châu đuổi giết tu sĩ chạy trốn.
Một trăm tu sĩ Hỗn Nguyên tông lấy ra phi xa Hỗn Nguyên tông phân phát, bắt đầu điều khiển bay tới Tinh Châu. Vừa mới đi tới Tinh Châu thì đã cảm nhận được dao động chiến đấu.
Vô số tu sĩ liên minh chạy trốn tới nơi này bị Tinh Châu Vô Chân tông suất lĩnh tu sĩ mười tả đạo bao vây chặt chẽ, bọn họ bùng nổ đại chiến.
Có tu sĩ liên minh pháp thuật cao thâm, lập tức chạy thoát. Có tu sĩ liên minh lại không trốn, nghẹn oán khí trong họng, muốn lấy tu sĩ Tinh Châu ra trút giận.
Lúc này tu sĩ Hỗn Nguyên tông tới, những tu sĩ liên minh vẫn đang chiến đấu lập tức hóa thành điểu thú giải tán, sau đó Hỗn Nguyên tông bắt đầu đuổi giết, một trận hỗn loạn bắt đầu trải rộng khắp Tinh Châu.
Kẻ thù đã nản lòng, cho dù tu vi có cao nhưng một khi đã mất quyết tâm chiến đấu thì chỉ như chó nhà có tang mà thôi. Mặt khác đệ tử Hỗn Nguyên tông giành chiến thắng, khí thế như hồng, đấu chí như núi, thực lực bùng nổ gấp mấy lần.
Cho nên vừa giao thủ với nhau, ngoại trừ bỏ trốn ra thì tu sĩ liên minh không còn suy nghĩ nào khác. Cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một phía.
Vừa mới đại chiến, tu sĩ nhanh chân thì chạy được đường sống, chậm chân thì bị bao vây, lập tức bị Lưu Ly Hải, Vạn Ngục Viêm, Thông Thiên Phong, Chúng Sinh Lâm hủy diệt.
Lạc Ly cắn chặt một Nguyên Anh Chân quân, đây là Nguyên Anh Chân quân Ngũ Hành tông, Ngũ Hành Độn Thuật nháy mắt đi ngàn dặm. Thế nhưng hắn đã bị thương trong đại chiến, mười phần sức mạnh còn chưa tới ba phần, độn thuật không điên cuồng đến tình trạng như thế. Lạc Ly đánh chó xuống nước, cắn chặt đằng sau hắn.
Nguyên Anh Chân quân dùng Ngũ Hành Độn Thuật bay tứ lung tung, thế nhưng vết thương thực sự nghiêm trọng, không thể thoát khỏi sự đuổi giết của Lạc Ly.
Nhìn từ xa, mặc dù Nguyên Anh Chân quân này bị thương trong trận đại chiến ban nãy thế nhưng dáng vẻ đường đường, xem ra trong quá trình bỏ chạy vừa rồi đã cố ý chỉnh trang lại. Hơn nữa cho dù là bỏ chạy thì tư thế phi hành vô cùng phiêu dật, vừa nhìn là biết đây là hạng người thích chưng diện.
Lạc Ly lập tức réo lên: “Tiền bối, đi chậm đã! Để vãn bối sau khi diệt sát tiền bối có thể đi khắp nơi thổi phồng, Kim Đan tứ trọng diệt Nguyên Anh, đủ để vãn bối hưởng thụ thanh danh cả đời.
Đến khi đó vừa mới lên lôi đài, vô số hậu bối sẽ nói đây là Lạc Ly năm đó giết một vị Nguyên Anh Chân quân Ngũ Hành tông, mong tiền bối thành toàn thanh danh cho vãn bối!”
Lạc Ly cố ý châm chọc đối phương, lời nói thô tục không sao chịu nổi. Nguyên Anh Chân quân đó suýt nữa ói máu, quay đầu nhìn Lạc Ly dữ tợn, rống to một tiếng:
“Bổn tọa chính là Hàn Ngưng Chân quân, thành Anh tám trăm năm, không ngờ lại bị thằng nhóc như ngươi bức bách. Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Tiểu bối, tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Nói xong hắn chỉ tay về phía Lạc ly, nháy mắt trong tay hắn bay ra mười hai đạo hàn quang. Hào quang biến đổi ở trên không trung, hóa thành hỏa phượng hoàng, hàn băng xà, đại địa cự viên, kim kỳ lân, thanh mộc long, phóng về phía Lạc Ly.
Biến hóa này là pháp thuật đạt tới cảnh giới Sinh Kì Linh, chỉ cần sử dụng pháp thuật thì pháp thuật sẽ tự động hóa linh. Cho dù chỉ là một đòn công kích hỏa diễm nho nhỏ, chỉ cần có sinh linh thì có thể tăng uy lực lên gấp mười.
Lạc Ly không quan tâm hắn là hổ hay chó. Nhìn thấy đối phương phản khích, Lạc Ly nhẹ nhàng lay động. Một đóa hồng liên trồi lên, bảo vệ bên ngoài cơ thể Lạc Ly. Đồng thời các pháp bảo trên cơ thể được khởi động, hóa sinh thành Trọng Huyền Thuẫn. Sau đó là Sùng Thánh thần tông, Hình Ảnh thần tông, Kim Thần Hi khởi động, ba lớp kim quang bảo vệ Lạc Ly chặt chẽ.
Mười hai pháp thuật Sinh Linh đán lên kim liên của Lạc Ly, lập tức từng pháp thuật một biến mất, tất cả bị Độ Ách Hồng Liên phân giải, thậm chí còn không xuyên thủng Độ Ách Hồng Liên để đánh lên trên Trọng Huyền Thuẫn.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì Lạc Ly cũng kích hoạt toàn bộ pháp thuật hộ thể, đứng vào thế bất bại.
Nguyên Anh Chân quân đó thấy cảnh như thế thì không khỏi mắng: “Vô sỉ!”
Cho dù là mình lúc toàn thịnh cũng không đánh vỡ được phòng thủ biến thái đến như thế. Người này tuyệt đối là Nguyên Anh Chân quân Hỗn Nguyên tông ngụy trang thành Kim Đan Chân nhân. Hắn quay đầu bỏ chạy!
Thế nhưng hắn chạy không được nữa rồi, Lạc Ly đã ra tay. Lạc Ly không ngừng thở dài, giống như rất ưu sầu, dương tay đánh một kích.
Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương, một mảng quang hải đánh tới! Sau đó lại thêm một mảng rồi lại thêm một mảng nữa!
Hàn Ngưng Chân quân duỗi tay ra, một đạo quang mang năm màu xuất hiện bảo vệ trên người hắn. Đây là hộ thân đại pháp của Ngũ Hành tông Tiên Thiên Ngũ Hành Luân Hồi Quang. Mặc dù sức phòng thủ không mạnh mẽ như Vạn Thế Phù Đồ Kim Thần Hi của Hỗn Nguyên tông thế nhưng cũng là pháp thuật bảo vệ mạnh mẽ!
Tích tắc Linh đinh dương đã đánh trúng lên trên Tiên Thiên Ngũ Hành Luân Hồi Quang, bùng nổ vô tận cường quang!
Trong hư không vang lên tiếng hồi âm của thiên địa:
“Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh, kiền qua liêu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, thân thế phù trầm.
Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng, linh đinh dương lí thán linh đinh…”
Trong thiên địa hồi âm, Hàn Ngưng Chân quân đau khổ kiên trì. Thiên địa hồi âm lặp lại bên tai, đột nhiên ca từ biến đổi:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh!”
Oành, Tiên Thiên Ngũ Hành Luân Hồi Quang lập tức bị Linh đinh dương của Lạc Ly đánh nát, Hàn Ngưng Chân quân lập tức bị đánh thành thịt vụn, huyết nhục bay tán loạn trong thiên địa, sau đó một đạo tán linh khí lãng chuẩn bị xuất hiện.
Ngay lúc này, bên trong huyết nhục mơ hồ xuất hiện một đứa trẻ nho nhỏ chỉ lớn bằng nắm lay. Hắn liếc nhìn cơ thể thảm thương của mình, than thở một tiếng, định bỏ chạy.
Đây là Nguyên Anh của Nguyên Anh Chân quân. Luyện Khí kỳ luyện ra chân khí, Trúc Cơ kỳ dịch thành chân nguyên, Kim Đan kỳ cô đọng ra Kim Đan, Nguyên Anh kỳ hư linh Nguyên Anh.
Nguyên Anh muốn bỏ chạy, chỉ cần chạy thoát thì có thể quay trở lại môn phái, trọng tố nhục thân, hay có thể đầu thai chuyển thế, hoặc đoạt xá sống lại.
Thế nhưng hắn chạy không thoát. Lạc Ly chỉ tay một cái. Lúc đại chiến với Phạm Vô Kiếp, cuối cùng bản tiến hóa của Thiên địa siêu thoát tỏa ra đời, lấy pháp lực của Lạc Ly làm phong tỏa. Nguyên Anh lập tức bị khóa chặt giữa hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.