Chương 561: Ta, ta nguyện ý làm ngoại thất của nươi
Vụ Ngoại Giang Sơn
02/09/2017
Trùng trăm chân, đến chết vẫn còn cứng!
Tuy Thất Sát tông năm ngàn năm này, đã nghèo túng, nhưng mà vẫn mười phần đáng sợ, còn có sáu lần ám sát nữa!
Bất quá Lạc Ly cười, lấy hắn quen thuộc đối với Thất Sát tông, nếu ngươi thật tin tưởng, còn có sáu lần ám sát, ngươi nhất định phải chết!
Làm sát thủ, bỏ qua tất cả, ngươi tin tưởng hắn nói, đó là tự tìm đường chết, sau bảy lần ám sát, Thất Sát tông có thể lại đến một lần, ở lúc ngươi cho là tất cả đã xong, thả lỏng lơi lỏng nhất, mới là ám sát tuyệt mệnh chân chính!
Lạc Ly trở về Linh Điệp tông, ở trong phường thị Linh Điệp tông, xây dựng một cái Truyền tống đài, sau đó ở lại Linh Điệp tông.
Trở về Linh Điệp tông, đêm đó Phương Ánh Tuyết lại đây bái phỏng, hàn huyên một hồi, nàng đưa tới cho Lạc Ly một cái hộp gấm.
Lạc Ly mở ra vừa xem, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy bên trong chính là hai trăm mười cái trùng trứng, cái trùng trứng này Lạc Ly vô cùng quen thuộc, rõ ràng chính là trùng trứng Chuyển sinh trang chu điệp, Thì văn liệt kiếm điệp, Chuẩn đề vấn tâm điệp, Thất tinh cửu thiên điệp, Ngũ uẩn vạn thải điệp, Tam giới lưu li điệp, Không thiền thánh hồn điệp!
Bảy thứ linh điệp mỗi loại ba mươi cái linh trứng.
Phương Ánh Tuyết nói: “Lạc Ly sư đệ, đây là trứng bảy loại linh điệp Linh Điệp tông chúng ta. Trong đó có mấy loại năm đó là ngươi tìm trở về.
Ngươi đối với Linh Điệp tông chúng ta ân tình như núi, không có gì tốt để cảm tạ ngươi, trùng trứng này, ngươi nhận lấy đi, năm đó Nhược Đồng tiên tử cố ý đến cầu trùng trứng này, có lẽ trùng trứng này đối với ngươi hữu dụng!
Lạc Ly gật đầu nói: “Đa tạ sư tỷ!”
Sau đó hắn đem trùng trứng này, đặt vào trong Chúng Sinh Lâm của mình, nhất thời thải điệp bay múa, trùng trứng này ở trong an cư Chúng Sinh Lâm!
Nhìn Chúng Sinh Lâm của mình, một rừng cây này cùng trước kia có chút khác nhau. Trong đó mười ba đại thụ, cành lá tươi tốt, dưới tàng cây một đám rùa nhỏ giống như ốc sên, ở trên thân cây nhẹ nhàng đi động. Hiện tại thêm một đám bướm đang bay múa. Lại sinh cơ bừng bừng!
Trong đó thanh âm Cổ Hủ xuất hiện: “Chủ công, linh điệp này đối với Chúng Sinh Lâm ta rất diệu dụng, linh điệp này trong chứa không gian, thời gian, biến hóa, tâm linh, chân hồn, hư ảo, phi hành bảy loại lực lượng thiên đạo!
Đối với chủ công ngày sau tu luyện. Mười phần có giá trị, Chúng Sinh Lâm sẽ đại lực bồi dưỡng chúng nó, sinh sản sinh lợi!
Mặt khác, chủ công, ba mươi sáu ưng thám báo nọ, đến tận đây tiến hóa, hóa thành Điệp sát tham! Bảy thứ lực lượng này rót vào trong đó, sinh ra binh chủng đặc thù, chính là thám báo trời sinh, sát thủ tinh anh!”
Lạc Ly gật đầu, không thể tưởng được thế mà còn có thu hoạch này, thật sự là không tệ!
Hắn ngẩng đầu nhìn đi, đột nhiên phát hiện Phương Ánh Tuyết đang ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt chuyên chú, không nhúc nhích!
Nhìn thấy Lạc Ly phát hiện mình nhìn chăm chú, nhất thời Phương Ánh Tuyết thu hồi ánh mắt, sắc mặt đỏ bừng, xuất hiện một loại bộ dáng tiểu nữ nhi e lệ, đây là thần thái Lạc Ly ở trên người nàng chưa từng thấy qua!
Lúc này đây trở về, Lạc Ly có một cảm giác kỳ quái, giống như Phương Ánh Tuyết nhìn về phía mình, ánh mắt mơ hồ, có khi bất tri bất giác sắc mặt đỏ lên, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Hàn huyên một hồi, Phương Ánh Tuyết rời khỏi, Lạc Ly thở ra một hơi dài đẩy ra cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài quần tinh lập lòe, bóng đêm mê người!
Nhìn một hồi, Lạc Ly muốn đóng cửa sổ lại, đột nhiên một đạo thần niệm, rót vào trong đầu Lạc Ly:
“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”
Đây là tâm giác truyền âm, cái này tuyệt đối là đệ tử Hỗn Nguyên tông!
Lạc Ly lập tức tâm giác hồi âm nói: “Vị tiền bối nào đến vậy!”
Chỉ thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, Lạc Ly vừa thấy rõ ràng nhận thức, chính là Xích Lĩnh Chân nhân! Chính Nhất phủ, sư phụ Phong Tử Hư.
Lạc Ly lập tức hành lễ nói: “Ra mắt Xích Lĩnh sư thúc!”
Phong Tử Hư sau khi tấn thăng Kim Đan chân nhân, Xích Lĩnh Chân nhân liền rời khỏi Hỗn Nguyên tông nơi nơi dạo chơi, đã đi hai ba năm, không thể tưởng được hôm nay gặp nhau ở đây!
Xích Lĩnh sư thúc nhìn về phía Lạc Ly, tâm giác nói: “Lạc Ly, nghe chỉ!”
Đây là Hỗn Nguyên tông truyền lệnh, Lạc Ly lập tức cung kính nói: “Đệ tử nghe lệnh!”
Xích Lĩnh sư thúc nói: “Lạc Ly, ngươi xuất thân Linh Điệp tông, mượn dùng việc này, hiện lệnh ngươi nhúng tay sự vụ Thiên Chu ngũ đảo, thủ hộ Linh Điệp tông, ngăn cản Ngũ Độc giáo nắm trong tay Thiên Chu ngũ đảo!
Khi tất yếu sử ra Thanh mộc lệnh, cùng Linh Điệp tông kết minh, như vậy Hỗn Nguyên tông ta là có thể can thiệp sự vụ Ngũ Độc tông xâm nhập!”
Lạc Ly sửng sốt, sao lại sẽ là mệnh lệnh này?
Đột nhiên, hắn có một cảm giác kỳ quái, lúc trước Nhược Đồng sư tỷ đi vào Linh Điệp tông, có phải cũng là tông môn mệnh lệnh hay không!
Bất quá chuyện này chính là giúp Linh Điệp tông, đối với Linh Điệp tông mà nói chính là chuyện tốt, Lạc Ly lập tức hồi đáp: “Đệ tử tuân mệnh!”
Xích Lĩnh Chân nhân nói: “Ngươi sử dụng một cây Thanh mộc lệnh, tổ sư thiên thấy được, thuận tiện bốn phương tám hướng tìm kiếm một chút, phát hiện ở Thiên Chu đảo Ngũ Độc tông giống như đang bày ra cái gì, tóm lại không phải là chuyện tốt gì!
Ngũ Độc tông cùng Hỗn Nguyên tông ta có chút ân oán, quản bọn họ làm cái gì, bọn họ làm, chúng ta phải phản đối, cho nên tổ sư hạ lệnh cho ngươi phá hư kế hoạch Ngũ Độc tông, cao thấp không thể để cho bọn chúng nắm trong tay Thiên Chu ngũ đảo!”
Thì ra là thế, Lạc Ly gật đầu, nhớ tới pháp tướng thật lớn khi kích hoạt Thanh mộc lệnh, thì ra sự tình là mình dẫn nên!
Xích Lĩnh Chân nhân nói: “Tốt rồi, mệnh lệnh hạ đạt hoàn tất, không còn chuyện của ta, mấy bằng hữu của ta, đang ở đảo Bạch Long Đông hải chờ ta, ta phải lập tức trở về!”
Lạc Ly nói: “Xích Lĩnh sư thúc, người đi như vậy sao? Không nghỉ ngơi một hồi?”
Xích Lĩnh Chân nhân nói: “Lạc Ly, ngươi nhớ rõ, đến chỗ đại lục tiếp theo, chuyện thứ nhất chính là tâm giác truyền âm, tìm kiếm đồng môn! Như vậy có việc, là có thể kêu người hỗ trợ!
Ngươi hiện tại bất quá Trúc Cơ, mới thức tỉnh đệ lục cảm tâm giác, chưa có thức tỉnh đệ thất cảm linh giác, đệ bát cảm hồn giác, ngươi không hô lên, lưu lại hiệu tần, chúng ta căn bản liên hệ không được với ngươi!
Tổ sư không thể cùng ngươi trực tiếp truyền lệnh, cuối cùng bắt ta làm lao công, cho nên hại ta mấy ngày nay chạy vội bảy vạn dặm!”
Lạc Ly nói: “Làm phiền sư thúc! Đúng rồi, cái này cho người!”
Nói xong, Lạc Ly xuất ra bảy trứng của bảy loại linh điệp!
Xích Lĩnh Chân nhân tiếp nhận linh trứng này nói: “Thứ tốt, thứ tốt, Lạc Ly, ngươi nếu có việc, liền kêu chúng ta, ta nơi đó có bảy tám bằng hữu, đều là Kim Đan chân nhân, có thể lại đây trợ giúp ngươi! Bất quá cần một tháng sau, chúng ta mới có thời gian.
Không nói nữa, ta chạy nhanh đi đây, mấy bằng hữu đang chờ ta bắt bạch long!
Xích Lĩnh chân nhân bỏ đi, Lạc Ly rơi vào trầm tư!
Xem ra Bích Xà Chân quân tới đây là có mục đích. Ngũ Độc tông muốn mở rộng thế lực ở Thiên Chu ngũ đảo.
Nghĩ cho kỹ thì ở Liêu Đông địa vực này thì Thiên Chu ngũ đảo là nơi thích hợp để Ngũ Độc tông dừng chân nhất. Như Quân Châu, Khắc Châu đều là địa bàn của thượng môn. Còn Chương Châu tuy không có thượng môn thế nhưng bị vô số chi nhánh của thượng môn chiếm giữ. Duy chỉ có nơi chật hẹp nhỏ bé này là không có xúc tua của thượng môn nên mới dễ dàng cắm rễ.
Đổi góc độ khác, Hỗn Nguyên tông tham dự chuyện này chẳng phải cũng có cùng suy nghĩ với Ngũ Độc tông hay sao. Cũng muốn cắm rễ ở Thiên Chu ngũ đảo!
Lần trước mình nhìn thấy Lưu Phàm của Tứ Hải Vân Du tông cũng không phải ngẫu nhiên.
Nói không chừng Thiên Chu ngũ đảo có huyền cơ gì đó thu hút thượng môn tới đây cắm rễ. Thế nhưng vì phòng ngừa thượng môn ở ngay trên Liêu Đông địa vực cắn ngược nên bọn họ đều đi tìm kiếm đủ loại lý do.
Hóa Thần Chân tôn của Ngũ Độc tông mất tích, có bệnh chạy chữa loạn, Ngũ Độc tông thuận lý thành chương chiếm giữ Thiên Chu ngũ đảo. Còn mình thì xuất thân ở Linh Điệp tông, đây là lý do tốt nhất, thuận lý thành chương.
Lạc Ly thở dài một tiếng, Thất Sát tông còn bảy lần ám sát. Bây giờ lại phải ngăn cản Ngũ Độc Giáo mở rộng thế lực. Chuyện của mình thiệt nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Ly nghĩ ra một cách, đó là ăn ngay nói thật. Ngày mai đi tìm Phương Ánh Tuyết nói với nàng Hỗn Nguyên tông đồng ý kết minh với nàng. Nói chuyện này cho nàng, để nàng tự lựa chọn.
Ngày hôm sau, Lạc Ly đi tìm Phương Ánh Tuyết, ai ngờ Phương Ánh Tuyết đã rời khỏi từ sáng sớm. Lạc Ly tìm cả ngày cũng không tìm thấy nàng, không biết nàng ở nơi nào. Mãi tới chập tối, lúc ăn cơm chiều thì Phương Ánh Tuyết mới trở lại, nét mặt mỏi mệt.
Đang giờ cơm, ăn trước nói sau, Lạc Ly không nhắc về chuyện đó.
Trên bàn ăn, Lạc Ly phát hiện Phương Ánh Tuyết có tâm sự, nét mặt u sầu, mày mặt nhăn lại.
Phương Ánh Tuyết nhìn Lạc Ly, thỉnh thoảng cắn môi nhẹ, nhớ lại lời nói mà phụ thân từng nói với nàng:
“Ánh Tuyết, thực ra từ lâu ta đã ngắm trúng đứa nhỏ Lạc Ly này. Năm đó ta nghe lời của tổ sư nên mới đuổi Lạc Ly ra khỏi Linh Điệp tông, hiện tại nhớ lại thật là hối hận!”
“Càng hối hận hơn đó là khi hắn trở lại, ta đã muốn gả con cho hắn, giữ hắn ở lại Linh Điệp tông, để hắn làm tông chủ Linh Điệp tông. Đáng tiếc khi đó ta xong lời nói của Thịnh Uy thì không quyết đoán được, bị Hỗn Nguyên tông mang đi, lại mất thêm một cơ hội!”
“Ánh Tuyết, con cũng lớn rồi, ta biết con không coi những nam tử bên cạnh ra gì, thế nhưng Lạc Ly khác với bọn họ. Ta thấy ánh mắt của con nhìn hắn khác với những người khác. Có đôi khi, có một số việc phải quyết tâm theo đuổi thì mới có kết quả!”
“Ánh Tuyết, Linh Điệp tông ta nguy ở sớm chiều. Cha có thể chết vì tông môn, thế nhưng con thì không thể. Nếu như Linh Điệp tông không thủ nổi nữa thì con hãy đi cùng với Lạc Ly. Ta đã hứa với mẹ của con, phải cho con một cuộc sống thật tốt. Con còn có tương lai vô tận, đừng giống như chúng ta!”
Lời nói của phụ thân vẫn còn bên tai, nhìn khuôn mặt như đao của thiếu niên tuấn tú ở cách đó không xa, trái tim của Phương Ánh Tuyết đập nhanh điên cuồng. Nhưng nghĩ tới nguy cơ sắp tới của Linh Điệp tông thì Phương Ánh Tuyết thở dài một hơi, trở nên quyết đoán.
Nàng đưa ánh mắt trong veo nhìn Lạc Ly, trịnh trọng nói: “Lạc Ly sư đệ!”
Lạc Ly ngước đầu nói: “Có chuyện gì sao Ánh Tuyết sư tỷ?”
Phương Ánh Tuyết nói: “Sư đệ, ngươi từng sử dụng Hỗn Nguyên tông Thanh Mộc lệnh trục xuất Thất Sát tông ra khỏi Ngân Châu đại lục có đúng không?”
Lạc Ly gật đầu nói: “Phải, ta lớn lên ở Ngân Châu đại lục, ta không muốn Thất Sát tông biến nơi đó thành khu vực săn bắn của bọn họ, cho nên ta mới trục xuất bọn họ ra khỏi Ngân Châu đại lục.
Phương Ánh Tuyết cắn răng nói: “Ngươi có còn Thanh Mộc lệnh như thế không?”
Nàng căn bản không quan tâm tới Ngân Châu đại lục, Thanh Mộc lệnh mới là chuyện nàng muốn hỏi.
Lạc Ly gật đầu nói: “Mộc Thần sư tổ rất coi trọng ta, ta còn có hai Thanh Mộc lệnh. Phải rồi, Ánh Tuyết sư tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lạc Ly còn chưa nói ra chuyện mình có thể sử dụng Thanh Mộc lệnh để đại biểu Hỗn Nguyên tông kết minh với Linh Điệp tông thì Phương Ánh Tuyết đã giành nói trước:
“Sư đệ, hãy để ta nói trước, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Sau đó nàng nói: “Linh Điệp tông đã nguy trong sớm tối. Ban sáng ta đi gặp cố nhân, nhận được một tin tức, Ngũ Độc Giáo Bích Xà Chân quân đã đi vào Thiên Chu tông, hắn muốn sử dụng thủ đoạn lôi đình giết chết bốn vị Nguyên Anh Chân quân của tông ta!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Thì ra Bích Xà Chân quân muốn làm như thế. Ta từng nhìn thấy hắn âm thầm đi tới đây trên thuyền bay của Thiên Hành Kiện tông!”
Phương Ánh Tuyết nói: “Phải, mặc dù Linh Điệp tông chúng ta tự hào gọi họ là tứ đại Chân quân, thế nhưng so với Chân quân của thượng môn thì thực lực cách nhau tới mấy lần.
Bích Xà Chân quân am hiểu thuật ám sát nhất, đã từng một người lực đấu mười hai Chân quân của tam đại thượng môn, từng độc chết bàng môn Hóa Thần Chân tôn, được gọi là Ngũ Độc Giáo đệ nhất sát thủ. Nếu như hắn ra tay, cho dù mấy người cha ta dốc hết sức để đánh một trận thì cũng dữ nhiều lành ít!
Linh Điệp tông ta nếu như không có tứ đại Chân quân tọa trấn thì ngày chúng ta suy bại ở ngay trước mắt! Có thể nói đây là khoảnh khắc sống còn!
Lạc Ly nói: “Tin tức này chính xác chứ?”
Phương Ánh Tuyết nói: “Tương đối chính xác. Đây là tin tức Thiên Chu tông Hư Linh Chân tôn đưa tới. Hắn đã ngăn cản Bích Xà Chân quân mấy hôm nay rồi. Thế nhưng hôm nay lão nhân gia phát hiện mình trúng độc, không thể ngăn cản hành động của Bích Xà Chân quân được nữa, cho nên vội vàng cảnh cáo ta!
Hư Linh Chân tôn nói, bất kể ai làm minh chủ Thiên Chu ngũ đảo thì nơi đây vẫn là thiên hạ của năm môn phái. Nhưng Ngũ Độc Giáo long lang dạ sói, quá mức ác độc, có bọn họ thì không có chúng ta. Hắn vẫn biết đạo lý thỏ chết cáo buồn, môi hở rang lạnh!”
Lạc Ly giật mình, Hư Linh Chân tôn chính là Hóa Thần Chân tôn của Thiên Chu tông. Năm đó hắn mang theo hai Nguyên Anh đi vào Dị Giới, năm năm trước một mình trở lại. Có thể nói hắn chính là người mạnh nhất Thiên Chu ngũ đảo, là chưởng khống giả!
Chỉ tiếc trong mấy năm hắn mất tích, chưởng môn Thiên Chu tông Độc Ngao Chân quân vì để chống đỡ Thiên Chu tông mà đã bắt quan hệ với Ngũ Độc Giáo, hy vọng họ làm núi dựa. Ai ngờ mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, như sói vào nhà, ngay cả Hư Linh Chân tôn cũng bị bỏ độc, xem ra tình thế của Thiên Chu tông rất nguy cấp!
Phương Ánh Tuyết nói tiếp: “Lạc Ly sư đệ, ta muốn cầu xin ngươi sử dụng Thanh Mộc lệnh cho Linh Điệp tông chúng ta mượn sức vượt qua kiếp nạn này!”
Phương Ánh Tuyết chỉ muốn mượn Thanh Mộc lệnh vượt qua kiếp nạn này, nàng căn bản chưa hề nghĩ tới chuyện kết minh với Hỗn Nguyên tông. Điều này giống như con kiến không nghĩ tới chuyện xưng huynh gọi đệ với con voi, đây là chuyện không thể nào.
Lạc Ly gật đầu, vừa định nói chuyện thì Phương Ánh Tuyết còn nói thêm: “Ta biết Thanh Mộc lệnh là tín nhiệm của trưởng bối Hỗn Nguyên tông đối với ngươi, mỗi một quyết định đều đại biểu cho toàn bộ tu sĩ Hỗn Nguyên tông, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ khiến Hỗn Nguyên tông trở thành kẻ thù với Ngũ Độc Giáo!
Thậm chí sẽ dẫn ra đại chiến, sẽ khiến vô số tu sĩ Hỗn Nguyên tông bị cuốn vào chuyện này. Ta nghĩ yêu cầu của ta hơi quá đáng, thế nhưng chuyện này lien quan tới sự sống còn của ba ngàn đệ tử Linh Điệp tông, sống còn của cha ta, truyền thừa vạn năm của Linh Điệp tông ta. Van xin sư đệ, xin cứu Linh Điệp tông ta!”
Nói xong, Phương Ánh Tuyết cố tình quỳ về phía Lạc Ly, cúi đầu cầu xin!
Lạc Ly vội vàng nâng Phương Ánh Tuyết dậy, nói: “Không sao cả đâu Ánh Tuyết sư tỷ, Ngũ Độc Giáo vốn là kẻ thù với Hỗn Nguyên tông chúng ta. Mặt khác, tổ sư đã dặn dò ta, muốn ta…”
Phương Ánh Tuyết vẫn quỳ tiếp ở đó, không cho Lạc Ly đỡ dậy, nói: “Lạc Ly sư đệ, ta biết toàn bộ Linh Điệp tông chúng ta chả có giá trị gì với ngươi. Bảy loại linh điệp có giá trị nhất của tông môn chúng ta cũng do ngươi tìm trở lại!
Có thể nói Linh Điệp tông không thể lấy ra bất cứ thứ gì để đền đáp ngươi xưng đáng! Thế nhưng có một thứ, mà ngươi không có, mà ta có thể đền đáp ngươi!
Lạc Ly, Lạc Ly, ta, ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi!”
Nói xong lời này, sắc mặt Phương Ánh Tuyết đỏ hồng, cúi đầu thật chặt.
Ngoại thất chính là tiểu thiếp, lại còn không thể ở nhà chính, thuộc loại vợ bé nuôi bên ngoài.
Lạc Ly hoàn toàn không nghe rõ Phương Ánh Tuyết nói những gì, nên hỏi: “Ngươi nói gì?”
Phương Ánh Tuyết khẽ cắn môi, kiên định nói: “Ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi!”
Lần thứ hai thốt lời này ra, cả người Phương Ánh Tuyết lập tức đỏ bừng như cháy. Nàng vốn là nữ tử kiên cường, chỉ cần đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi.
Nàng nhìn Lạc Ly, khuôn mặt đỏ bừng, lại lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi! Ta, ta còn là xử nữ…”
Nhìn nữ tử như lửa này. Chân dài thon thả, cần cổ tinh tế, áo dài gấm lụa, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt lệ, như sương mới đọng, đẹp đẽ trong trẻo, không thể đụng chạm.
Nàng cứ như thế quỳ gối trước mặt mình, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói nguyện ý làm ngoại thất của mình. Lạc Ly không khỏi nóng rần, cứng lên như sắt.
Thế nhưng Lạc Ly vẫn nói: “Ánh Tuyết sư tỷ, hãy để ta nói đã. Ta có thể sử dụng Thanh Mộc lệnh, dùng danh nghĩa Hỗn Nguyên tông để kết minh với Linh Điệp tông. Cho dù ngươi không làm ngoại thất thì ta cũng sẽ làm như thế. Đây là…”
Lạc Ly vừa định nói đây là quyết định của sư môn Hỗn Nguyên tông thì Phương Ánh Tuyết lại cắt ngang lời nói của Lạc Ly nói: “Kết minh. Linh Điệp tông với Hỗn Nguyên tông. Sao có thể chứ! Lạc Ly sư đệ, Linh Điệp tông có được sự che chở của Hỗn Nguyên tông đã là phước lớn như trời rồi, căn bản không ao ước tới chuyện kết minh xa vời như thế. Lạc Ly, ngươi làm như thế, cái giá phải trả là quá lớn!”
Lạc Ly nói: “Không, không trả giá lớn gì cả. Chỉ có kết minh thì mới có thể ngăn cản Ngũ Độc Giáo xâm nhập, đây là chuyện phải làm, ta không trả giá lớn gì cả...”
Phương Ánh Tuyết nói tiếp: “Cám ơn sư đệ Lạc Ly, vì Linh Điệp tông chúng ta, ta biết ngươi cần phải trả một cái giá nào đó! Ta đây càng phải làm ngoại thất của ngươi. Ngươi trả giá nhiều như thế, sao có thể không đền đáp. Linh Điệp tông ta không có thứ gì khác có thể đền đáp ngươi cả!
Mặt khác, muốn kết minh thì cần phải có lý do, bằng không thì thượng môn ở các đại châu chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, nhất định sẽ nhúng tay. Chỉ có tông chủ Linh Điệp tông là ta làm ngoại thất của ngươi, ngươi chính là chủ nhân thực sự của Linh Điệp tông, như vậy thì mới có thể danh chính ngôn thuận!”
Nghe lời nói của Phương Ánh Tuyết, nhìn dung nhan kiều nộn của nàng, trái tim Lạc Ly đập nhanh điên cuồng. Chỉ cần mình gật đầu thì mỹ nữ này sẽ là của mình!
Thế nhưng Lạc Ly vẫn cắn răng nói: “Không, không thể. Ta không thể làm như thế, làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Phương Ánh Tuyết nghe nói như thế thì sắc mặt tái nhợt, nàng suýt nữa đã ngã ra đất, nhìn Lạc Ly, nói: “Ta biết ta không xứng đáng với ngươi, thành thật xin lỗi, Lạc Ly sư đệ, ta sai rồi, ta không nên có vọng tưởng như thế...”
Phương Ánh Tuyết bị Lạc Ly từ chối, cả người như đã chết, giống như sinh cơ bị rút sạch. Nữ tử kiêu ngạo như thế, cả đời không coi nam nhân ra gì, hôm nay nhiệt tình như thế mà lại bị cự tuyệt, đúng là lòng đau như chết!
Lạc Ly nhìn dáng vẻ này của nàng thì trái tim cũng tê rần, Phương Ánh Tuyết muốn đứng dậy rời khỏi, Lạc Ly duỗi mạnh tay, giữ lấy bả vai Phương Ánh Tuyết, nói:
“Được, từ hôm nay trở đi, nàng chính là ngoại thất của ta!”
Ánh mắt Phương Ánh Tuyết lập tức sáng lên, sinh khí lại xuất hiện, nàng nhìn Lạc Ly, nói: “Thật sao!”
Lạc Ly nói: “Nếu nàng không rời, ta sẽ không bỏ. Dù sống dù chết, mãi luôn gắn bó!”
Phương Ánh Tuyết lập tức nói: “Như chàng không rời, ta sẽ không bỏ. Dù sống dù chết, mãi luôn gắn bó!”
Thế nhưng nàng còn bổ sung: “Thế nhưng ta chỉ có thể làm ngoại thất của chàng. Ta sẽ không rời khỏi Linh Điệp tông. Từ nay về sau Linh Điệp tông chính là nhà của chàng. Ta mãi mãi chờ chàng về nhà, mãi mãi không thay lòng đổi dạ, mãi mãi thuộc về chàng!”
Lạc Ly ôm lấy nàng, Phương Ánh Tuyết cũng ôm chặt hắn.
Hồi lâu hai người buông ra, Lạc Ly nói: “Được, giờ đứng dậy đi!”
Phương Ánh Tuyết cúi đầu nói: “Phải, Lạc Ly sư...”
Lạc Ly nói: “Còn gọi sư đệ gì nữa, nàng nên gọi ta là gì?”
Phương Ánh Tuyết thỏ thẻ nói: “Tướng, tướng công!”
Lạc Ly nói: “Không được, quá nhỏ, lớn nữa!”
Phương Ánh Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên la lớn: “Tướng công!”
Lạc Ly cười ha hả, đưa tay ôm lấy nàng!
Một đêm cảnh xuân, giai kì như mộng, ánh trăng như nước, chỉ hận lúc này không thể thiên trường địa cửu!
Sáng sớm hôm sau, hai người dắt tay nhau rời khỏi phòng, đi đến đại diện!
Phương Ánh Tuyết búi tóc cao, đây là biểu hiện của phụ nữ đã có chồng. Bàn tay của nàng nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Ly. Nhìn thấy cảnh này, vô số đệ tử Linh Điệp tông biết giữa hai người có chuyện gì đó, vạn phần kinh ngạc.
Có người tiếc nuối, có người vui vẻ, có người thống hận, có người bi thương. Nữ thần trong cảm nhận của mọi người đã là của người khác, lúc này mọi người đều nín lặng!
Đi lên trên phía trên đại điện, Phương Ánh Tuyết nói: “Gõ chung!”
Tức thời tiếng chuông vang lên, toàn bộ đệ tử Linh Điệp tông sửng sốt, tông môn có chuyện. Bọn họ nhanh chóng tụ tập vào trong đại điện!
Tuy Thất Sát tông năm ngàn năm này, đã nghèo túng, nhưng mà vẫn mười phần đáng sợ, còn có sáu lần ám sát nữa!
Bất quá Lạc Ly cười, lấy hắn quen thuộc đối với Thất Sát tông, nếu ngươi thật tin tưởng, còn có sáu lần ám sát, ngươi nhất định phải chết!
Làm sát thủ, bỏ qua tất cả, ngươi tin tưởng hắn nói, đó là tự tìm đường chết, sau bảy lần ám sát, Thất Sát tông có thể lại đến một lần, ở lúc ngươi cho là tất cả đã xong, thả lỏng lơi lỏng nhất, mới là ám sát tuyệt mệnh chân chính!
Lạc Ly trở về Linh Điệp tông, ở trong phường thị Linh Điệp tông, xây dựng một cái Truyền tống đài, sau đó ở lại Linh Điệp tông.
Trở về Linh Điệp tông, đêm đó Phương Ánh Tuyết lại đây bái phỏng, hàn huyên một hồi, nàng đưa tới cho Lạc Ly một cái hộp gấm.
Lạc Ly mở ra vừa xem, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy bên trong chính là hai trăm mười cái trùng trứng, cái trùng trứng này Lạc Ly vô cùng quen thuộc, rõ ràng chính là trùng trứng Chuyển sinh trang chu điệp, Thì văn liệt kiếm điệp, Chuẩn đề vấn tâm điệp, Thất tinh cửu thiên điệp, Ngũ uẩn vạn thải điệp, Tam giới lưu li điệp, Không thiền thánh hồn điệp!
Bảy thứ linh điệp mỗi loại ba mươi cái linh trứng.
Phương Ánh Tuyết nói: “Lạc Ly sư đệ, đây là trứng bảy loại linh điệp Linh Điệp tông chúng ta. Trong đó có mấy loại năm đó là ngươi tìm trở về.
Ngươi đối với Linh Điệp tông chúng ta ân tình như núi, không có gì tốt để cảm tạ ngươi, trùng trứng này, ngươi nhận lấy đi, năm đó Nhược Đồng tiên tử cố ý đến cầu trùng trứng này, có lẽ trùng trứng này đối với ngươi hữu dụng!
Lạc Ly gật đầu nói: “Đa tạ sư tỷ!”
Sau đó hắn đem trùng trứng này, đặt vào trong Chúng Sinh Lâm của mình, nhất thời thải điệp bay múa, trùng trứng này ở trong an cư Chúng Sinh Lâm!
Nhìn Chúng Sinh Lâm của mình, một rừng cây này cùng trước kia có chút khác nhau. Trong đó mười ba đại thụ, cành lá tươi tốt, dưới tàng cây một đám rùa nhỏ giống như ốc sên, ở trên thân cây nhẹ nhàng đi động. Hiện tại thêm một đám bướm đang bay múa. Lại sinh cơ bừng bừng!
Trong đó thanh âm Cổ Hủ xuất hiện: “Chủ công, linh điệp này đối với Chúng Sinh Lâm ta rất diệu dụng, linh điệp này trong chứa không gian, thời gian, biến hóa, tâm linh, chân hồn, hư ảo, phi hành bảy loại lực lượng thiên đạo!
Đối với chủ công ngày sau tu luyện. Mười phần có giá trị, Chúng Sinh Lâm sẽ đại lực bồi dưỡng chúng nó, sinh sản sinh lợi!
Mặt khác, chủ công, ba mươi sáu ưng thám báo nọ, đến tận đây tiến hóa, hóa thành Điệp sát tham! Bảy thứ lực lượng này rót vào trong đó, sinh ra binh chủng đặc thù, chính là thám báo trời sinh, sát thủ tinh anh!”
Lạc Ly gật đầu, không thể tưởng được thế mà còn có thu hoạch này, thật sự là không tệ!
Hắn ngẩng đầu nhìn đi, đột nhiên phát hiện Phương Ánh Tuyết đang ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt chuyên chú, không nhúc nhích!
Nhìn thấy Lạc Ly phát hiện mình nhìn chăm chú, nhất thời Phương Ánh Tuyết thu hồi ánh mắt, sắc mặt đỏ bừng, xuất hiện một loại bộ dáng tiểu nữ nhi e lệ, đây là thần thái Lạc Ly ở trên người nàng chưa từng thấy qua!
Lúc này đây trở về, Lạc Ly có một cảm giác kỳ quái, giống như Phương Ánh Tuyết nhìn về phía mình, ánh mắt mơ hồ, có khi bất tri bất giác sắc mặt đỏ lên, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Hàn huyên một hồi, Phương Ánh Tuyết rời khỏi, Lạc Ly thở ra một hơi dài đẩy ra cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài quần tinh lập lòe, bóng đêm mê người!
Nhìn một hồi, Lạc Ly muốn đóng cửa sổ lại, đột nhiên một đạo thần niệm, rót vào trong đầu Lạc Ly:
“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”
Đây là tâm giác truyền âm, cái này tuyệt đối là đệ tử Hỗn Nguyên tông!
Lạc Ly lập tức tâm giác hồi âm nói: “Vị tiền bối nào đến vậy!”
Chỉ thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, Lạc Ly vừa thấy rõ ràng nhận thức, chính là Xích Lĩnh Chân nhân! Chính Nhất phủ, sư phụ Phong Tử Hư.
Lạc Ly lập tức hành lễ nói: “Ra mắt Xích Lĩnh sư thúc!”
Phong Tử Hư sau khi tấn thăng Kim Đan chân nhân, Xích Lĩnh Chân nhân liền rời khỏi Hỗn Nguyên tông nơi nơi dạo chơi, đã đi hai ba năm, không thể tưởng được hôm nay gặp nhau ở đây!
Xích Lĩnh sư thúc nhìn về phía Lạc Ly, tâm giác nói: “Lạc Ly, nghe chỉ!”
Đây là Hỗn Nguyên tông truyền lệnh, Lạc Ly lập tức cung kính nói: “Đệ tử nghe lệnh!”
Xích Lĩnh sư thúc nói: “Lạc Ly, ngươi xuất thân Linh Điệp tông, mượn dùng việc này, hiện lệnh ngươi nhúng tay sự vụ Thiên Chu ngũ đảo, thủ hộ Linh Điệp tông, ngăn cản Ngũ Độc giáo nắm trong tay Thiên Chu ngũ đảo!
Khi tất yếu sử ra Thanh mộc lệnh, cùng Linh Điệp tông kết minh, như vậy Hỗn Nguyên tông ta là có thể can thiệp sự vụ Ngũ Độc tông xâm nhập!”
Lạc Ly sửng sốt, sao lại sẽ là mệnh lệnh này?
Đột nhiên, hắn có một cảm giác kỳ quái, lúc trước Nhược Đồng sư tỷ đi vào Linh Điệp tông, có phải cũng là tông môn mệnh lệnh hay không!
Bất quá chuyện này chính là giúp Linh Điệp tông, đối với Linh Điệp tông mà nói chính là chuyện tốt, Lạc Ly lập tức hồi đáp: “Đệ tử tuân mệnh!”
Xích Lĩnh Chân nhân nói: “Ngươi sử dụng một cây Thanh mộc lệnh, tổ sư thiên thấy được, thuận tiện bốn phương tám hướng tìm kiếm một chút, phát hiện ở Thiên Chu đảo Ngũ Độc tông giống như đang bày ra cái gì, tóm lại không phải là chuyện tốt gì!
Ngũ Độc tông cùng Hỗn Nguyên tông ta có chút ân oán, quản bọn họ làm cái gì, bọn họ làm, chúng ta phải phản đối, cho nên tổ sư hạ lệnh cho ngươi phá hư kế hoạch Ngũ Độc tông, cao thấp không thể để cho bọn chúng nắm trong tay Thiên Chu ngũ đảo!”
Thì ra là thế, Lạc Ly gật đầu, nhớ tới pháp tướng thật lớn khi kích hoạt Thanh mộc lệnh, thì ra sự tình là mình dẫn nên!
Xích Lĩnh Chân nhân nói: “Tốt rồi, mệnh lệnh hạ đạt hoàn tất, không còn chuyện của ta, mấy bằng hữu của ta, đang ở đảo Bạch Long Đông hải chờ ta, ta phải lập tức trở về!”
Lạc Ly nói: “Xích Lĩnh sư thúc, người đi như vậy sao? Không nghỉ ngơi một hồi?”
Xích Lĩnh Chân nhân nói: “Lạc Ly, ngươi nhớ rõ, đến chỗ đại lục tiếp theo, chuyện thứ nhất chính là tâm giác truyền âm, tìm kiếm đồng môn! Như vậy có việc, là có thể kêu người hỗ trợ!
Ngươi hiện tại bất quá Trúc Cơ, mới thức tỉnh đệ lục cảm tâm giác, chưa có thức tỉnh đệ thất cảm linh giác, đệ bát cảm hồn giác, ngươi không hô lên, lưu lại hiệu tần, chúng ta căn bản liên hệ không được với ngươi!
Tổ sư không thể cùng ngươi trực tiếp truyền lệnh, cuối cùng bắt ta làm lao công, cho nên hại ta mấy ngày nay chạy vội bảy vạn dặm!”
Lạc Ly nói: “Làm phiền sư thúc! Đúng rồi, cái này cho người!”
Nói xong, Lạc Ly xuất ra bảy trứng của bảy loại linh điệp!
Xích Lĩnh Chân nhân tiếp nhận linh trứng này nói: “Thứ tốt, thứ tốt, Lạc Ly, ngươi nếu có việc, liền kêu chúng ta, ta nơi đó có bảy tám bằng hữu, đều là Kim Đan chân nhân, có thể lại đây trợ giúp ngươi! Bất quá cần một tháng sau, chúng ta mới có thời gian.
Không nói nữa, ta chạy nhanh đi đây, mấy bằng hữu đang chờ ta bắt bạch long!
Xích Lĩnh chân nhân bỏ đi, Lạc Ly rơi vào trầm tư!
Xem ra Bích Xà Chân quân tới đây là có mục đích. Ngũ Độc tông muốn mở rộng thế lực ở Thiên Chu ngũ đảo.
Nghĩ cho kỹ thì ở Liêu Đông địa vực này thì Thiên Chu ngũ đảo là nơi thích hợp để Ngũ Độc tông dừng chân nhất. Như Quân Châu, Khắc Châu đều là địa bàn của thượng môn. Còn Chương Châu tuy không có thượng môn thế nhưng bị vô số chi nhánh của thượng môn chiếm giữ. Duy chỉ có nơi chật hẹp nhỏ bé này là không có xúc tua của thượng môn nên mới dễ dàng cắm rễ.
Đổi góc độ khác, Hỗn Nguyên tông tham dự chuyện này chẳng phải cũng có cùng suy nghĩ với Ngũ Độc tông hay sao. Cũng muốn cắm rễ ở Thiên Chu ngũ đảo!
Lần trước mình nhìn thấy Lưu Phàm của Tứ Hải Vân Du tông cũng không phải ngẫu nhiên.
Nói không chừng Thiên Chu ngũ đảo có huyền cơ gì đó thu hút thượng môn tới đây cắm rễ. Thế nhưng vì phòng ngừa thượng môn ở ngay trên Liêu Đông địa vực cắn ngược nên bọn họ đều đi tìm kiếm đủ loại lý do.
Hóa Thần Chân tôn của Ngũ Độc tông mất tích, có bệnh chạy chữa loạn, Ngũ Độc tông thuận lý thành chương chiếm giữ Thiên Chu ngũ đảo. Còn mình thì xuất thân ở Linh Điệp tông, đây là lý do tốt nhất, thuận lý thành chương.
Lạc Ly thở dài một tiếng, Thất Sát tông còn bảy lần ám sát. Bây giờ lại phải ngăn cản Ngũ Độc Giáo mở rộng thế lực. Chuyện của mình thiệt nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Ly nghĩ ra một cách, đó là ăn ngay nói thật. Ngày mai đi tìm Phương Ánh Tuyết nói với nàng Hỗn Nguyên tông đồng ý kết minh với nàng. Nói chuyện này cho nàng, để nàng tự lựa chọn.
Ngày hôm sau, Lạc Ly đi tìm Phương Ánh Tuyết, ai ngờ Phương Ánh Tuyết đã rời khỏi từ sáng sớm. Lạc Ly tìm cả ngày cũng không tìm thấy nàng, không biết nàng ở nơi nào. Mãi tới chập tối, lúc ăn cơm chiều thì Phương Ánh Tuyết mới trở lại, nét mặt mỏi mệt.
Đang giờ cơm, ăn trước nói sau, Lạc Ly không nhắc về chuyện đó.
Trên bàn ăn, Lạc Ly phát hiện Phương Ánh Tuyết có tâm sự, nét mặt u sầu, mày mặt nhăn lại.
Phương Ánh Tuyết nhìn Lạc Ly, thỉnh thoảng cắn môi nhẹ, nhớ lại lời nói mà phụ thân từng nói với nàng:
“Ánh Tuyết, thực ra từ lâu ta đã ngắm trúng đứa nhỏ Lạc Ly này. Năm đó ta nghe lời của tổ sư nên mới đuổi Lạc Ly ra khỏi Linh Điệp tông, hiện tại nhớ lại thật là hối hận!”
“Càng hối hận hơn đó là khi hắn trở lại, ta đã muốn gả con cho hắn, giữ hắn ở lại Linh Điệp tông, để hắn làm tông chủ Linh Điệp tông. Đáng tiếc khi đó ta xong lời nói của Thịnh Uy thì không quyết đoán được, bị Hỗn Nguyên tông mang đi, lại mất thêm một cơ hội!”
“Ánh Tuyết, con cũng lớn rồi, ta biết con không coi những nam tử bên cạnh ra gì, thế nhưng Lạc Ly khác với bọn họ. Ta thấy ánh mắt của con nhìn hắn khác với những người khác. Có đôi khi, có một số việc phải quyết tâm theo đuổi thì mới có kết quả!”
“Ánh Tuyết, Linh Điệp tông ta nguy ở sớm chiều. Cha có thể chết vì tông môn, thế nhưng con thì không thể. Nếu như Linh Điệp tông không thủ nổi nữa thì con hãy đi cùng với Lạc Ly. Ta đã hứa với mẹ của con, phải cho con một cuộc sống thật tốt. Con còn có tương lai vô tận, đừng giống như chúng ta!”
Lời nói của phụ thân vẫn còn bên tai, nhìn khuôn mặt như đao của thiếu niên tuấn tú ở cách đó không xa, trái tim của Phương Ánh Tuyết đập nhanh điên cuồng. Nhưng nghĩ tới nguy cơ sắp tới của Linh Điệp tông thì Phương Ánh Tuyết thở dài một hơi, trở nên quyết đoán.
Nàng đưa ánh mắt trong veo nhìn Lạc Ly, trịnh trọng nói: “Lạc Ly sư đệ!”
Lạc Ly ngước đầu nói: “Có chuyện gì sao Ánh Tuyết sư tỷ?”
Phương Ánh Tuyết nói: “Sư đệ, ngươi từng sử dụng Hỗn Nguyên tông Thanh Mộc lệnh trục xuất Thất Sát tông ra khỏi Ngân Châu đại lục có đúng không?”
Lạc Ly gật đầu nói: “Phải, ta lớn lên ở Ngân Châu đại lục, ta không muốn Thất Sát tông biến nơi đó thành khu vực săn bắn của bọn họ, cho nên ta mới trục xuất bọn họ ra khỏi Ngân Châu đại lục.
Phương Ánh Tuyết cắn răng nói: “Ngươi có còn Thanh Mộc lệnh như thế không?”
Nàng căn bản không quan tâm tới Ngân Châu đại lục, Thanh Mộc lệnh mới là chuyện nàng muốn hỏi.
Lạc Ly gật đầu nói: “Mộc Thần sư tổ rất coi trọng ta, ta còn có hai Thanh Mộc lệnh. Phải rồi, Ánh Tuyết sư tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lạc Ly còn chưa nói ra chuyện mình có thể sử dụng Thanh Mộc lệnh để đại biểu Hỗn Nguyên tông kết minh với Linh Điệp tông thì Phương Ánh Tuyết đã giành nói trước:
“Sư đệ, hãy để ta nói trước, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Sau đó nàng nói: “Linh Điệp tông đã nguy trong sớm tối. Ban sáng ta đi gặp cố nhân, nhận được một tin tức, Ngũ Độc Giáo Bích Xà Chân quân đã đi vào Thiên Chu tông, hắn muốn sử dụng thủ đoạn lôi đình giết chết bốn vị Nguyên Anh Chân quân của tông ta!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Thì ra Bích Xà Chân quân muốn làm như thế. Ta từng nhìn thấy hắn âm thầm đi tới đây trên thuyền bay của Thiên Hành Kiện tông!”
Phương Ánh Tuyết nói: “Phải, mặc dù Linh Điệp tông chúng ta tự hào gọi họ là tứ đại Chân quân, thế nhưng so với Chân quân của thượng môn thì thực lực cách nhau tới mấy lần.
Bích Xà Chân quân am hiểu thuật ám sát nhất, đã từng một người lực đấu mười hai Chân quân của tam đại thượng môn, từng độc chết bàng môn Hóa Thần Chân tôn, được gọi là Ngũ Độc Giáo đệ nhất sát thủ. Nếu như hắn ra tay, cho dù mấy người cha ta dốc hết sức để đánh một trận thì cũng dữ nhiều lành ít!
Linh Điệp tông ta nếu như không có tứ đại Chân quân tọa trấn thì ngày chúng ta suy bại ở ngay trước mắt! Có thể nói đây là khoảnh khắc sống còn!
Lạc Ly nói: “Tin tức này chính xác chứ?”
Phương Ánh Tuyết nói: “Tương đối chính xác. Đây là tin tức Thiên Chu tông Hư Linh Chân tôn đưa tới. Hắn đã ngăn cản Bích Xà Chân quân mấy hôm nay rồi. Thế nhưng hôm nay lão nhân gia phát hiện mình trúng độc, không thể ngăn cản hành động của Bích Xà Chân quân được nữa, cho nên vội vàng cảnh cáo ta!
Hư Linh Chân tôn nói, bất kể ai làm minh chủ Thiên Chu ngũ đảo thì nơi đây vẫn là thiên hạ của năm môn phái. Nhưng Ngũ Độc Giáo long lang dạ sói, quá mức ác độc, có bọn họ thì không có chúng ta. Hắn vẫn biết đạo lý thỏ chết cáo buồn, môi hở rang lạnh!”
Lạc Ly giật mình, Hư Linh Chân tôn chính là Hóa Thần Chân tôn của Thiên Chu tông. Năm đó hắn mang theo hai Nguyên Anh đi vào Dị Giới, năm năm trước một mình trở lại. Có thể nói hắn chính là người mạnh nhất Thiên Chu ngũ đảo, là chưởng khống giả!
Chỉ tiếc trong mấy năm hắn mất tích, chưởng môn Thiên Chu tông Độc Ngao Chân quân vì để chống đỡ Thiên Chu tông mà đã bắt quan hệ với Ngũ Độc Giáo, hy vọng họ làm núi dựa. Ai ngờ mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, như sói vào nhà, ngay cả Hư Linh Chân tôn cũng bị bỏ độc, xem ra tình thế của Thiên Chu tông rất nguy cấp!
Phương Ánh Tuyết nói tiếp: “Lạc Ly sư đệ, ta muốn cầu xin ngươi sử dụng Thanh Mộc lệnh cho Linh Điệp tông chúng ta mượn sức vượt qua kiếp nạn này!”
Phương Ánh Tuyết chỉ muốn mượn Thanh Mộc lệnh vượt qua kiếp nạn này, nàng căn bản chưa hề nghĩ tới chuyện kết minh với Hỗn Nguyên tông. Điều này giống như con kiến không nghĩ tới chuyện xưng huynh gọi đệ với con voi, đây là chuyện không thể nào.
Lạc Ly gật đầu, vừa định nói chuyện thì Phương Ánh Tuyết còn nói thêm: “Ta biết Thanh Mộc lệnh là tín nhiệm của trưởng bối Hỗn Nguyên tông đối với ngươi, mỗi một quyết định đều đại biểu cho toàn bộ tu sĩ Hỗn Nguyên tông, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ khiến Hỗn Nguyên tông trở thành kẻ thù với Ngũ Độc Giáo!
Thậm chí sẽ dẫn ra đại chiến, sẽ khiến vô số tu sĩ Hỗn Nguyên tông bị cuốn vào chuyện này. Ta nghĩ yêu cầu của ta hơi quá đáng, thế nhưng chuyện này lien quan tới sự sống còn của ba ngàn đệ tử Linh Điệp tông, sống còn của cha ta, truyền thừa vạn năm của Linh Điệp tông ta. Van xin sư đệ, xin cứu Linh Điệp tông ta!”
Nói xong, Phương Ánh Tuyết cố tình quỳ về phía Lạc Ly, cúi đầu cầu xin!
Lạc Ly vội vàng nâng Phương Ánh Tuyết dậy, nói: “Không sao cả đâu Ánh Tuyết sư tỷ, Ngũ Độc Giáo vốn là kẻ thù với Hỗn Nguyên tông chúng ta. Mặt khác, tổ sư đã dặn dò ta, muốn ta…”
Phương Ánh Tuyết vẫn quỳ tiếp ở đó, không cho Lạc Ly đỡ dậy, nói: “Lạc Ly sư đệ, ta biết toàn bộ Linh Điệp tông chúng ta chả có giá trị gì với ngươi. Bảy loại linh điệp có giá trị nhất của tông môn chúng ta cũng do ngươi tìm trở lại!
Có thể nói Linh Điệp tông không thể lấy ra bất cứ thứ gì để đền đáp ngươi xưng đáng! Thế nhưng có một thứ, mà ngươi không có, mà ta có thể đền đáp ngươi!
Lạc Ly, Lạc Ly, ta, ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi!”
Nói xong lời này, sắc mặt Phương Ánh Tuyết đỏ hồng, cúi đầu thật chặt.
Ngoại thất chính là tiểu thiếp, lại còn không thể ở nhà chính, thuộc loại vợ bé nuôi bên ngoài.
Lạc Ly hoàn toàn không nghe rõ Phương Ánh Tuyết nói những gì, nên hỏi: “Ngươi nói gì?”
Phương Ánh Tuyết khẽ cắn môi, kiên định nói: “Ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi!”
Lần thứ hai thốt lời này ra, cả người Phương Ánh Tuyết lập tức đỏ bừng như cháy. Nàng vốn là nữ tử kiên cường, chỉ cần đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi.
Nàng nhìn Lạc Ly, khuôn mặt đỏ bừng, lại lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi! Ta, ta còn là xử nữ…”
Nhìn nữ tử như lửa này. Chân dài thon thả, cần cổ tinh tế, áo dài gấm lụa, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt lệ, như sương mới đọng, đẹp đẽ trong trẻo, không thể đụng chạm.
Nàng cứ như thế quỳ gối trước mặt mình, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói nguyện ý làm ngoại thất của mình. Lạc Ly không khỏi nóng rần, cứng lên như sắt.
Thế nhưng Lạc Ly vẫn nói: “Ánh Tuyết sư tỷ, hãy để ta nói đã. Ta có thể sử dụng Thanh Mộc lệnh, dùng danh nghĩa Hỗn Nguyên tông để kết minh với Linh Điệp tông. Cho dù ngươi không làm ngoại thất thì ta cũng sẽ làm như thế. Đây là…”
Lạc Ly vừa định nói đây là quyết định của sư môn Hỗn Nguyên tông thì Phương Ánh Tuyết lại cắt ngang lời nói của Lạc Ly nói: “Kết minh. Linh Điệp tông với Hỗn Nguyên tông. Sao có thể chứ! Lạc Ly sư đệ, Linh Điệp tông có được sự che chở của Hỗn Nguyên tông đã là phước lớn như trời rồi, căn bản không ao ước tới chuyện kết minh xa vời như thế. Lạc Ly, ngươi làm như thế, cái giá phải trả là quá lớn!”
Lạc Ly nói: “Không, không trả giá lớn gì cả. Chỉ có kết minh thì mới có thể ngăn cản Ngũ Độc Giáo xâm nhập, đây là chuyện phải làm, ta không trả giá lớn gì cả...”
Phương Ánh Tuyết nói tiếp: “Cám ơn sư đệ Lạc Ly, vì Linh Điệp tông chúng ta, ta biết ngươi cần phải trả một cái giá nào đó! Ta đây càng phải làm ngoại thất của ngươi. Ngươi trả giá nhiều như thế, sao có thể không đền đáp. Linh Điệp tông ta không có thứ gì khác có thể đền đáp ngươi cả!
Mặt khác, muốn kết minh thì cần phải có lý do, bằng không thì thượng môn ở các đại châu chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, nhất định sẽ nhúng tay. Chỉ có tông chủ Linh Điệp tông là ta làm ngoại thất của ngươi, ngươi chính là chủ nhân thực sự của Linh Điệp tông, như vậy thì mới có thể danh chính ngôn thuận!”
Nghe lời nói của Phương Ánh Tuyết, nhìn dung nhan kiều nộn của nàng, trái tim Lạc Ly đập nhanh điên cuồng. Chỉ cần mình gật đầu thì mỹ nữ này sẽ là của mình!
Thế nhưng Lạc Ly vẫn cắn răng nói: “Không, không thể. Ta không thể làm như thế, làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Phương Ánh Tuyết nghe nói như thế thì sắc mặt tái nhợt, nàng suýt nữa đã ngã ra đất, nhìn Lạc Ly, nói: “Ta biết ta không xứng đáng với ngươi, thành thật xin lỗi, Lạc Ly sư đệ, ta sai rồi, ta không nên có vọng tưởng như thế...”
Phương Ánh Tuyết bị Lạc Ly từ chối, cả người như đã chết, giống như sinh cơ bị rút sạch. Nữ tử kiêu ngạo như thế, cả đời không coi nam nhân ra gì, hôm nay nhiệt tình như thế mà lại bị cự tuyệt, đúng là lòng đau như chết!
Lạc Ly nhìn dáng vẻ này của nàng thì trái tim cũng tê rần, Phương Ánh Tuyết muốn đứng dậy rời khỏi, Lạc Ly duỗi mạnh tay, giữ lấy bả vai Phương Ánh Tuyết, nói:
“Được, từ hôm nay trở đi, nàng chính là ngoại thất của ta!”
Ánh mắt Phương Ánh Tuyết lập tức sáng lên, sinh khí lại xuất hiện, nàng nhìn Lạc Ly, nói: “Thật sao!”
Lạc Ly nói: “Nếu nàng không rời, ta sẽ không bỏ. Dù sống dù chết, mãi luôn gắn bó!”
Phương Ánh Tuyết lập tức nói: “Như chàng không rời, ta sẽ không bỏ. Dù sống dù chết, mãi luôn gắn bó!”
Thế nhưng nàng còn bổ sung: “Thế nhưng ta chỉ có thể làm ngoại thất của chàng. Ta sẽ không rời khỏi Linh Điệp tông. Từ nay về sau Linh Điệp tông chính là nhà của chàng. Ta mãi mãi chờ chàng về nhà, mãi mãi không thay lòng đổi dạ, mãi mãi thuộc về chàng!”
Lạc Ly ôm lấy nàng, Phương Ánh Tuyết cũng ôm chặt hắn.
Hồi lâu hai người buông ra, Lạc Ly nói: “Được, giờ đứng dậy đi!”
Phương Ánh Tuyết cúi đầu nói: “Phải, Lạc Ly sư...”
Lạc Ly nói: “Còn gọi sư đệ gì nữa, nàng nên gọi ta là gì?”
Phương Ánh Tuyết thỏ thẻ nói: “Tướng, tướng công!”
Lạc Ly nói: “Không được, quá nhỏ, lớn nữa!”
Phương Ánh Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên la lớn: “Tướng công!”
Lạc Ly cười ha hả, đưa tay ôm lấy nàng!
Một đêm cảnh xuân, giai kì như mộng, ánh trăng như nước, chỉ hận lúc này không thể thiên trường địa cửu!
Sáng sớm hôm sau, hai người dắt tay nhau rời khỏi phòng, đi đến đại diện!
Phương Ánh Tuyết búi tóc cao, đây là biểu hiện của phụ nữ đã có chồng. Bàn tay của nàng nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Ly. Nhìn thấy cảnh này, vô số đệ tử Linh Điệp tông biết giữa hai người có chuyện gì đó, vạn phần kinh ngạc.
Có người tiếc nuối, có người vui vẻ, có người thống hận, có người bi thương. Nữ thần trong cảm nhận của mọi người đã là của người khác, lúc này mọi người đều nín lặng!
Đi lên trên phía trên đại điện, Phương Ánh Tuyết nói: “Gõ chung!”
Tức thời tiếng chuông vang lên, toàn bộ đệ tử Linh Điệp tông sửng sốt, tông môn có chuyện. Bọn họ nhanh chóng tụ tập vào trong đại điện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.