Chương 444: Tán linh quang trụ có huyền cơ
Vụ Ngoại Giang Sơn
17/08/2017
Thất Trúc gật đầu nói: “Đúng vậy, bởi vì đó là do Hỗn Độn thần chủ khóa chặt, căn bản không phải chúng ta khóa chặt. Trên trời dưới đất, cửu thiên thập địa, đối phương căn bản không thể chạy trốn.
Lạc Ly lại hỏi: “Sư huynh, Thiên Đạo tông có khả năng tới đây cứu viện hay không?”
Thất Trúc lắc đầu, nói: “Bọn họ đâu có rãnh rỗi như thế, lúc này biên kia đang đánh nhau rất hăng. Mặt khác, Thiên Nhai tổ sư đã câu thông với bọn họ trước rồi.
Nếu như bọn họ tới đây cứu một đệ tử Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái cũng như giết một trăm hai mươi lăm đệ tử Hỗn Nguyên tông chúng ta. Người sắp chết, cái gì cũng có thể làm ra, con thỏ bị bức nóng nảy còn nhảy lên cắn người, chúng ta sẽ đi quậy Thiên Đạo tông của bọn họ, bọn họ sẽ biết phân nặng nhẹ!
Mọi người cũng chú ý, con người sắp chết thì chuyện gì cũng dám làm, đừng nhận mình thắng chắc rồi. Mỗi lần đánh chết đối phương đều phải tạo biểu hiện giả, để đối phương thấy một đường sinh cơ, để bọn họ không hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó giết bằng thế lôi đình, tránh cho tổn thất không đáng!”
“Đệ tử rõ!”
Mọi người cùng đáp!
Chiến đấu tiếp tục, trên tinh cầu này, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái tan rã, không còn tổ chức đề kháng, đến lúc này chiến đấu chấm dứt, toàn bộ tu sĩ Đại Diễn kiếm phái chạy trốn tới đây đều bị giết sạch.
Mọi người chậm rãi bay lên, rời khỏi chiến trường, rời khỏi chiến đấu ở nơi này.
Lúc Hỗn Nguyên tông tới cứu viện đã bàn tốt, chỉ đối phó Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, chuyện khác thì mặc kệ.
Quay trở lại thanh minh, chỉ thấy trên đại địa, chiến đấu đang hăng, nơi nơi đều là hỏa diễm, kiếm quang, nổ mạnh.
Lạc Ly hỏi: “Bọn họ làm như vậy là vì tranh đoạt cái gì?”
Thất Trúc nói: “Nơi này là Bắc Cực tinh thiên, ba ngàn năm trước dân bản xứ bị Thất Hoàng kiếm phái đánh bại, chiếm đóng nơi này, vất vả kinh doanh.
Môt trăm năm trước, phát hiện thiên chuyển kim liên ở tại nơi này. Đó chính là vô thượng thánh dược, có ích cho Phản Hư chống lại tai kiếp trở về với Đạo. Vì vậy tông môn bản xứ còn sót lại ngẫu nhiên gia nhập vào Thiên Đạo tông, Thiên Đạo tông muốn chiếm lại ngoại vực động phủ, đại chiến bùng nổ.
Bọn họ đã đánh với nhau bảy mươi năm, cuối cùng cuốn vào mười ba cửa thượng môn: Thất Hoàng tông, Thiên Đạo tông, Hóa Ma tông, Thần Độn tông, Chân Linh phái, Ngũ Độc giáo, Bất Tử tông, Đại Tạo phật tông, Tinh Tú hải, Bắc Cực thiên, La Phù kiếm phái, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, hơn nữa trận chiến này vẫn còn phải kéo dài.”
Lạc Ly nói: “Còn bao nhiêu năm? Còn phải chết bao nhiêu người?”
Thất Trúc nói: “Ít nhất cũng phải thêm trăm năm nữa, cuối cùng đánh không nổi nữa, hai bên sẽ đạt thành hiệp nghị, chia đều nơi này.
Thiên chuyển kim liên có thể khiến Phản Hư chân nhất tránh tai kiếp trở về Đạo một ngàn năm. Một ngàn năm có Phản Hư chân nhất tọa trấn sẽ quyết định môn phái đó có thể tiếp tục tồn tại hay không.
Còn phần chết bao nhiêu người, con người ta sống rồi cũng sẽ chết. Vì ngàn năm thọ mệnh, cần gì quan tâm đệ tử chết bao nhiêu. Cho nên đối với họ đều đáng giá. Dù sao cũng sẽ có đệ tử mới sinh ra.
Nhớ kỹ, sư đệ, dưới Phản Hư đều là kiến hôi!”
Lạc Ly không khỏi nói: “Dưới Phản Hư đều là kiến hôi!”
Mọi người bay vào thanh minh, lúc này chiến đấu đã gần như kết thúc, nơi chiến đấu lúc đầu xuất hiện ba cây cột linh khí, khí trụ vừa mới sinh ra, chưa tới ba trượng, chậm rãi mở rộng ra ngoài.
Nhìn nơi đó, Thất Trúc sư huynh nói: “Dưới Phản Hư đều là kiến hôi. Chân Cương tôn giả, năm đó hào xưng một kiếm lật nghiêng Bắc Hải, lực áp mười ba hào kiệt trong thiên hạ, uy phong cỡ nào, thế nhưngh iện tại, mấy ngàn năm khổ tu, dấu vết lưu lại chỉ là thứ này!”
Đó là khí trụ do Hóa Thần chân tôn chết trận đầu tiên của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái biến thành, hóa ra hắn gọi là Kiếm Cương chân tôn, thoạt nhìn năm xưa cũng là nhân vật phong vân, hiện tại ngã xuống ở nơi này. Khí trụ tán khí này tồn tại ít nhất trăm năm mới hoàn toàn biến mất.
Thất Trúc nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta qua đó siêu độ một chút. Tuy là cừu địch của Hỗn Nguyên ta, thế nhưng cũng là tuyệt thế cường giả, cũng là tiền bối tu tiên!”
Sau đó Thất Trúc dẫn mọi người đi tới đó, tán linh khí trụ lớn từng chút một, trong vòng trăm dặm, không thể tới gần, bằng không thì bị linh khí xông trúng, sẽ nguy hiểm tới sinh mệnh.
Thất Trúc sư huynh tới nơi này, đứng ở xa bái một cái, nói: “Trần quy trần, thổ quy thổ…”
Lạc Ly sửng sốt, không ngờ Thất Trúc sư huynh cũng niệm Vãng Sinh Chú mà mình thích nhất, không ngờ hắn cũng biết chú này!
Lạc Ly thở dài một tiếng, năm đó vô địch thiên hạ, hiện tại chỉ còn lại một cột linh khí như thế này. Tu tiên giới, sai một bước thì vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng Lạc Ly cũng niệm Vãng Sinh Chú:
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt. Vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi kiều thê hung mãnh! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn. Bất quá quang âm nhất sát…”
Lạc Ly thành tâm tụng chú, Thất Trúc thì tế điện siêu độ cho xong việc, lập tức sử dụng một loại bí pháp kỳ dị, khí trụ lập tức nhoáng lên. Sau đó hắn duỗi tay ra, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã vớt tới vớt lui trong cột sáng, không biết đang vớt thứ gì.
Những người khác sửng sốt, nhất thời hiểu ra, Thất Trúc sư huynh lại đây tế điện siêu độ, kỳ thực chỉ là ngụy trang, nơi này có đồ tốt!
Thế nhưng bọn họ không ai nói gì, Thất Trúc sư huynh ăn thịt, mọi người cũng sẽ có canh uống.
Lạc Ly hoàn toàn không chú ý tới bất kì thứ gì, hắn thành tâm tế điện siêu độ, hắn thiệt tình siêu độ vị chân tôn đã từng hoành hành thiên hạ này. Vào thời khắc mấu chốt, hắn xả thân cứu hộ đệ tử hậu bối, bằng không thì hắn sẽ giống hai Hóa Thần khác, có lẽ sẽ không chết. Đây mới là tu sĩ chân chính, đáng để kính ngưỡng!
Bất tri bất giác, trong cột sáng bay ra một điểm linh quang, nháy mắt chợt lóe, rơi vào pháp tướng, Lạc Ly cảm thấy giống như có hỏa tinh rơi lên người mình, nhưng khi nhìn lại thì chẳng có gì cả, chỉ là ảo giác của mình thôi.
“A!” Thất Trúc sư huynh sợ hãi than một tiếng.
Không lâu sau Thất Trúc sư huynh ngừng vớt, hắn nói: “Thần Diệu chân tôn, nhớ năm đó luyện kiếm ba trăm năm, một lòng khổ tu, cũng đáng giá tế bái, đi, chúng ta đi tế bái!”
Cứ như vậy, hai cột linh khí vừa xuất hiện, Thất Trúc sư huynh đều tế điện siêu độ một hồi, vớt vát một lần.
Hai người này thì Lạc Ly không quan tâm tới, đặc biệt là người cuối cùng, hắn tham sống sợ chết, không hề có tôn nghiêm của Hóa Thần chân tôn. Lạc Ly khinh thường trong lòng, cho nên chỉ tụng kinh một lần cho có lệ, chấm dứt siêu độ.
Lúc này hắn mới phát hiện ra dụng ý thực sự của Thất Trúc sư huynh.
Tế điện siêu độ chấm dứt, mọi người tiếp tục bay về phía Hỗn Nguyên tông pháp tướng. Lúc này chiến đấu đã vào giai đoạn cuối cùng, chỉ còn lại một Kim Đan chân nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái trốn chạy tới đàn vẫn thạch trên trời
Không biết hắn sử dụng pháp thuật gì, mấy ngàn vẫn thạch quanh đây đều biểu hiện điểm hồng trên người hắn, căn bản không thể phán đoán hắn ẩn thân ở nơi nào.
Thiên Nhai chân tôn thấy tình huống này, ra lệnh một tiếng, mọi người lại tổ hợp với nhau, hóa thành pháp tướng Thánh Ma Tổ thật lớn, bùng nổ vô tận công kích, phá hủy toàn bộ mấy ngàn vẫn thạch.
Tức thời, Kim Đan chân nhân cũng tiêu tán cùng vẫn thạch, đến lúc này ba ngàn cường địch đều đã chết hết!
Bên tai của mọi người vang lên một thanh âm:
“Khế ước hoàn thành! Bọn hậu bối Hỗn Nguyên tông, hoan nghênh các ngươi tiếp tục triệu hoán ta, ta rất thích tham gia trò chơi này!”
Đây là thanh âm của hỗn độn thần chủ, Thánh Ma Tổ pháp tướng phân giải tiêu tán, cảm giác kết nối vô cùng khắng khít biến mất, Lạc Ly phát hiện thần hồn của mình quay trở lại bản thể.
Một cảm giác không được tự nhiên khó nói thành lời xuất hiện. Khi tổ hợp pháp trận, mình có được sức mạnh vô hạn, muốn làm gì thì làm. Hiện tại mình khôi phục trở lại bình thường, mất đi sức mạnh cường đại đó. Cảm giác có được rồi mất đi này khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, khắc cốt minh tâm, rất là khó chịu!
Thế nhưng Lạc Ly hít sâu một hơi, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ từ cảm giác đó biến mất.
Đột nhiên Lạc Ly phát hiện xung quanh có không ít người đều đang nhìn mình, nhìn thấy mình bình tĩnh trở lại, mọi người gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
Lạc Ly nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đám người Ninh Thiên Tuyết, Bạch Du Du, Lục Chu, Lệ Đấu Lượng, Phong Tử Hư, Thủy U Lan, Thiết Lan Sơn cũng có không ít người vây lại xem.
Bọn họ cũng giống như mình, đều là lần đầu tiên tham gia chiến đấu cỡ lớn như thế này. Có người có thể ngăn cản được cảm giác khó chịu đó, có người thì không, trong đó trên người Thiết Lan Sơn bắt đầu dấy lên hỏa diễm.
Không chỉ hắn, trong một trăm hai mươi lăm người ở đây, có bảy tám người đều như thế. Một loại hỏa diễm kỳ dị bốc cháy trên đỉnh đấu bọn họ, hỏa diễm này tuyệt đối không phải là thứ tốt.
Lạc Ly nhìn thấy hỏa diễm đó, không khỏi sửng sốt, thấp giọng hỏi:
“Sư huynh, đó là gì vậy?”
Thất Trúc trả lời: “Đó là bổn nguyên chân hỏa!
Hỗn nguyên tông chúng ta tổ hợp thành Ma Đạo đại trận, dùng ngũ pháp thánh địa của mọi người làm nguồn suối, phát ra chân khí, chân khí tụ tập lại với nhau, tuy đều đồng nguyên đồng tông, nhưng vẫn bị ảnh hưởng lẫn nhau, chân khí thẩm thấu lẫn nhau.
Chiến đấu chấm dứt, nếu không thể áp chế tâm ma, khống chế cảm giác không cân bằng khi mất đi sức mạnh, một lòng muốn có được sức mạnh khi còn Đạo Ma đại trận, thánh địa sẽ nhận sai tin tức, sinh ra lượng lớn chân khí, chân khí này sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, hình thành bổn nguyên chân hỏa.
Một khi hỏa này sinh ra, vạn phần nguy hiểm, có thể khiến thánh địa thiêu đốt. Chỉ cần thánh địa thiêu đốt, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta chắc chắn phải chết. Tông môn ta gọi đây là hóa nguyên chi nan!”
Lạc Ly gật đầu nói: “Thì ra là như thế. Bổn nguyên chân hỏa này đáng sợ đến như vậy, nhất định không thể để nó cháy được.”
Thất Trúc nói tiếp: “Cũng không nhất định, cũng không phải mỗi pháp tướng Đạo tôn Ma thần đều cường đại giống như Thánh Ma Tổ pháp tướng!
Có khi gặp phải cường địch, tử chiến không lùi, khi đó không thể không dẫn ra bổn nguyên chân hỏa. Một khi hỏa này sinh ra, giống như uống thuốc độc giải khát, chúng ta sẽ có được sức mạnh cường đại, nếu không thể dập tắt, vậy tất dẫn hỏa thiêu thân!
Cho nên ngoại môn thí luyện mới có trăm cường luận chiến cùng Tinh Vệ lấp biển, muốn tôi luyện tâm trí của đệ tử Hỗn Nguyên tông.”
Lúc này Thiên Nhai chân tôn nói:
“Lần đại chiến này, đệ tử dẫn phát bổn nguyên chân hỏa lập tức tới chỗ của Tố Hoa chân quân, để nàng áp chế bổn nguyên chân hỏa của các ngươi, chờ trở về tông môn tẩy trừ chân hỏa, tránh khỏi hóa nguyên chi nan!”
Thiên Nhai tổ sư duỗi tay, tụ lý càn khôn, mọi người lại quay trở lại động thiên thế giới kia, thế nhưng lần này Thiên Nhai tổ sư tự mình phi hành, không cần Tố Hoa chân nhân tiến hành viễn độn.
Tố Hoa chân nhân thì lại đi dập tắt hỏa diễm cho từng đệ tử bùng cháy bổn nguyên chân hỏa, phương pháp dập lửa của nàng rất ly kì. Sau khi đi qua thì trước là thi triển pháp thuật, sau đó vả miệng, thậm chí còn vả bay bọn họ, cắt đứt ma niệm trong lòng bọn họ.
Thế nhưng cũng có người sau khi lửa tắt thì bùng cháy lại. Sau đó lại một cái vả miệng, thậm chí vả rớt sạch răng, đánh tỉnh bọn họ, đừng ảo tưởng mình là thiên hạ vô địch nữa!
Từ từ bổn nguyên chân hỏa của mọi người hoàn toàn tắt đi, thế nhưng Thất Trúc nhìn bọn họ, chậm rãi nói:
“Nếu như trở lại tông môn, bổn nguyên chân hỏa tro tàn lại cháy thì có thể đến Tịnh Thủy Trì trong tông môn dập tắt lửa!
Nếu như vào Tịnh Thủy Trì mà vẫn chưa dập tắt được bổn nguyên chân hỏa. Như vậy đạo của bọn họ đã hết!”
Đạo hết, chính là tử vong. Lạc Ly nhìn những tu sĩ đó, không khỏi nhíu mày, âm thầm chúc phúc bọn họ có thể vượt qua được cửa ải này.
Thất Trúc sư huynh nói tiếp: “Tốt rồi, mọi người lại đây, bắt đầu chia của!”
Nghe thế, mấy người Lạc Ly lập tức vây lại đây. Không chỉ bọn họ, gần như toàn bộ tu sĩ Hỗn nguyên tông đều tụ tập lại với nhau.
Thất Trúc sư huynh khống chế pháp tướng, đuổi giết tu sĩ Đại Diễn kiếm phái, mỗi khi giết chết một người đều thu hồi túi trữ vật của đối phương, hiện tại tới lúc chia của.
Thất Trúc mở từng túi trữ vật ra, bắt đầu chia của, nói:
“Chúng ta thu hoạch tổng cộng hai trăm tám mươi bảy túi trữ vật, đều là của Trúc Cơ chân tu, chiến lợi phẩm này thuộc về chiến lợi phẩm tư nhân, đều thuộc về chúng ta, năm người chúng ta hãy chia đều đi!”
Nói xong, hắn mở từng túi trữ vật ra, trước chia linh thạch, ngươi một cái, ta một cái, mỗi người đều có phần, năm người chia đều, chỉ chốc lát Lạc Ly đã được chia hai mươi vạn linh thạch.
Chia linh thạch xong, bắt đầu chia phù lục cùng tài liệu. Lạc Ly được chia phù lục tài liệu giá trị khoảng năm vạn linh thạch, sau đó bắt đầu chia đan dược, Lạc Ly được chia đan dược mười vạn linh thạch.
Thất Trúc nói: “Bên trong túi trữ vật này còn có ba mươi bảy bí tịch kiếm pháp của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, thế nhưng có rất nhiều cái giống nhau. Phàm đủ năm cuốn thì mỗi người một cuốn, bảy bản bí tịch còn lại đều là bản đan.
Mọi người nhìn qua thử xem có cần hay không? Cần thì cạnh tranh mua, bảy bản mười vạn linh thạch. Không cần, vậy một người một quyển, tự mình rút, rút được cái nào thì lấy cái đó!”
Nghe thấy bí tịch kiếm pháp, mọi người đều nói: “Những người này đều là tu sĩ Trúc Cơ thôi, có thể có bí tịch gì tốt chứ. Mọi người rút đi, rút được cái nào thì tính lấy cái đó, quay về bán cho thương hội, như thế nào cũng bán được mấy vạn linh thạch!”
Trên người Lạc Ly có một ngàn vạn linh thạch, hắn căn bản không thiếu linh thạch, hắn nghĩ một lúc, nói: “Ta muốn những bí tịch này! Sư huynh, mười vạn linh thạch đúng không?”
Thất Trúc sư huynh nói: “Đúng vậy, mười vạn linh thạch.”
Lạc Ly nói: “Tốt lắm, ta đổi!”
Lạc Ly lại hỏi: “Sư huynh, Thiên Đạo tông có khả năng tới đây cứu viện hay không?”
Thất Trúc lắc đầu, nói: “Bọn họ đâu có rãnh rỗi như thế, lúc này biên kia đang đánh nhau rất hăng. Mặt khác, Thiên Nhai tổ sư đã câu thông với bọn họ trước rồi.
Nếu như bọn họ tới đây cứu một đệ tử Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái cũng như giết một trăm hai mươi lăm đệ tử Hỗn Nguyên tông chúng ta. Người sắp chết, cái gì cũng có thể làm ra, con thỏ bị bức nóng nảy còn nhảy lên cắn người, chúng ta sẽ đi quậy Thiên Đạo tông của bọn họ, bọn họ sẽ biết phân nặng nhẹ!
Mọi người cũng chú ý, con người sắp chết thì chuyện gì cũng dám làm, đừng nhận mình thắng chắc rồi. Mỗi lần đánh chết đối phương đều phải tạo biểu hiện giả, để đối phương thấy một đường sinh cơ, để bọn họ không hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó giết bằng thế lôi đình, tránh cho tổn thất không đáng!”
“Đệ tử rõ!”
Mọi người cùng đáp!
Chiến đấu tiếp tục, trên tinh cầu này, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái tan rã, không còn tổ chức đề kháng, đến lúc này chiến đấu chấm dứt, toàn bộ tu sĩ Đại Diễn kiếm phái chạy trốn tới đây đều bị giết sạch.
Mọi người chậm rãi bay lên, rời khỏi chiến trường, rời khỏi chiến đấu ở nơi này.
Lúc Hỗn Nguyên tông tới cứu viện đã bàn tốt, chỉ đối phó Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, chuyện khác thì mặc kệ.
Quay trở lại thanh minh, chỉ thấy trên đại địa, chiến đấu đang hăng, nơi nơi đều là hỏa diễm, kiếm quang, nổ mạnh.
Lạc Ly hỏi: “Bọn họ làm như vậy là vì tranh đoạt cái gì?”
Thất Trúc nói: “Nơi này là Bắc Cực tinh thiên, ba ngàn năm trước dân bản xứ bị Thất Hoàng kiếm phái đánh bại, chiếm đóng nơi này, vất vả kinh doanh.
Môt trăm năm trước, phát hiện thiên chuyển kim liên ở tại nơi này. Đó chính là vô thượng thánh dược, có ích cho Phản Hư chống lại tai kiếp trở về với Đạo. Vì vậy tông môn bản xứ còn sót lại ngẫu nhiên gia nhập vào Thiên Đạo tông, Thiên Đạo tông muốn chiếm lại ngoại vực động phủ, đại chiến bùng nổ.
Bọn họ đã đánh với nhau bảy mươi năm, cuối cùng cuốn vào mười ba cửa thượng môn: Thất Hoàng tông, Thiên Đạo tông, Hóa Ma tông, Thần Độn tông, Chân Linh phái, Ngũ Độc giáo, Bất Tử tông, Đại Tạo phật tông, Tinh Tú hải, Bắc Cực thiên, La Phù kiếm phái, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, hơn nữa trận chiến này vẫn còn phải kéo dài.”
Lạc Ly nói: “Còn bao nhiêu năm? Còn phải chết bao nhiêu người?”
Thất Trúc nói: “Ít nhất cũng phải thêm trăm năm nữa, cuối cùng đánh không nổi nữa, hai bên sẽ đạt thành hiệp nghị, chia đều nơi này.
Thiên chuyển kim liên có thể khiến Phản Hư chân nhất tránh tai kiếp trở về Đạo một ngàn năm. Một ngàn năm có Phản Hư chân nhất tọa trấn sẽ quyết định môn phái đó có thể tiếp tục tồn tại hay không.
Còn phần chết bao nhiêu người, con người ta sống rồi cũng sẽ chết. Vì ngàn năm thọ mệnh, cần gì quan tâm đệ tử chết bao nhiêu. Cho nên đối với họ đều đáng giá. Dù sao cũng sẽ có đệ tử mới sinh ra.
Nhớ kỹ, sư đệ, dưới Phản Hư đều là kiến hôi!”
Lạc Ly không khỏi nói: “Dưới Phản Hư đều là kiến hôi!”
Mọi người bay vào thanh minh, lúc này chiến đấu đã gần như kết thúc, nơi chiến đấu lúc đầu xuất hiện ba cây cột linh khí, khí trụ vừa mới sinh ra, chưa tới ba trượng, chậm rãi mở rộng ra ngoài.
Nhìn nơi đó, Thất Trúc sư huynh nói: “Dưới Phản Hư đều là kiến hôi. Chân Cương tôn giả, năm đó hào xưng một kiếm lật nghiêng Bắc Hải, lực áp mười ba hào kiệt trong thiên hạ, uy phong cỡ nào, thế nhưngh iện tại, mấy ngàn năm khổ tu, dấu vết lưu lại chỉ là thứ này!”
Đó là khí trụ do Hóa Thần chân tôn chết trận đầu tiên của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái biến thành, hóa ra hắn gọi là Kiếm Cương chân tôn, thoạt nhìn năm xưa cũng là nhân vật phong vân, hiện tại ngã xuống ở nơi này. Khí trụ tán khí này tồn tại ít nhất trăm năm mới hoàn toàn biến mất.
Thất Trúc nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta qua đó siêu độ một chút. Tuy là cừu địch của Hỗn Nguyên ta, thế nhưng cũng là tuyệt thế cường giả, cũng là tiền bối tu tiên!”
Sau đó Thất Trúc dẫn mọi người đi tới đó, tán linh khí trụ lớn từng chút một, trong vòng trăm dặm, không thể tới gần, bằng không thì bị linh khí xông trúng, sẽ nguy hiểm tới sinh mệnh.
Thất Trúc sư huynh tới nơi này, đứng ở xa bái một cái, nói: “Trần quy trần, thổ quy thổ…”
Lạc Ly sửng sốt, không ngờ Thất Trúc sư huynh cũng niệm Vãng Sinh Chú mà mình thích nhất, không ngờ hắn cũng biết chú này!
Lạc Ly thở dài một tiếng, năm đó vô địch thiên hạ, hiện tại chỉ còn lại một cột linh khí như thế này. Tu tiên giới, sai một bước thì vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng Lạc Ly cũng niệm Vãng Sinh Chú:
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt. Vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi kiều thê hung mãnh! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn. Bất quá quang âm nhất sát…”
Lạc Ly thành tâm tụng chú, Thất Trúc thì tế điện siêu độ cho xong việc, lập tức sử dụng một loại bí pháp kỳ dị, khí trụ lập tức nhoáng lên. Sau đó hắn duỗi tay ra, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã vớt tới vớt lui trong cột sáng, không biết đang vớt thứ gì.
Những người khác sửng sốt, nhất thời hiểu ra, Thất Trúc sư huynh lại đây tế điện siêu độ, kỳ thực chỉ là ngụy trang, nơi này có đồ tốt!
Thế nhưng bọn họ không ai nói gì, Thất Trúc sư huynh ăn thịt, mọi người cũng sẽ có canh uống.
Lạc Ly hoàn toàn không chú ý tới bất kì thứ gì, hắn thành tâm tế điện siêu độ, hắn thiệt tình siêu độ vị chân tôn đã từng hoành hành thiên hạ này. Vào thời khắc mấu chốt, hắn xả thân cứu hộ đệ tử hậu bối, bằng không thì hắn sẽ giống hai Hóa Thần khác, có lẽ sẽ không chết. Đây mới là tu sĩ chân chính, đáng để kính ngưỡng!
Bất tri bất giác, trong cột sáng bay ra một điểm linh quang, nháy mắt chợt lóe, rơi vào pháp tướng, Lạc Ly cảm thấy giống như có hỏa tinh rơi lên người mình, nhưng khi nhìn lại thì chẳng có gì cả, chỉ là ảo giác của mình thôi.
“A!” Thất Trúc sư huynh sợ hãi than một tiếng.
Không lâu sau Thất Trúc sư huynh ngừng vớt, hắn nói: “Thần Diệu chân tôn, nhớ năm đó luyện kiếm ba trăm năm, một lòng khổ tu, cũng đáng giá tế bái, đi, chúng ta đi tế bái!”
Cứ như vậy, hai cột linh khí vừa xuất hiện, Thất Trúc sư huynh đều tế điện siêu độ một hồi, vớt vát một lần.
Hai người này thì Lạc Ly không quan tâm tới, đặc biệt là người cuối cùng, hắn tham sống sợ chết, không hề có tôn nghiêm của Hóa Thần chân tôn. Lạc Ly khinh thường trong lòng, cho nên chỉ tụng kinh một lần cho có lệ, chấm dứt siêu độ.
Lúc này hắn mới phát hiện ra dụng ý thực sự của Thất Trúc sư huynh.
Tế điện siêu độ chấm dứt, mọi người tiếp tục bay về phía Hỗn Nguyên tông pháp tướng. Lúc này chiến đấu đã vào giai đoạn cuối cùng, chỉ còn lại một Kim Đan chân nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái trốn chạy tới đàn vẫn thạch trên trời
Không biết hắn sử dụng pháp thuật gì, mấy ngàn vẫn thạch quanh đây đều biểu hiện điểm hồng trên người hắn, căn bản không thể phán đoán hắn ẩn thân ở nơi nào.
Thiên Nhai chân tôn thấy tình huống này, ra lệnh một tiếng, mọi người lại tổ hợp với nhau, hóa thành pháp tướng Thánh Ma Tổ thật lớn, bùng nổ vô tận công kích, phá hủy toàn bộ mấy ngàn vẫn thạch.
Tức thời, Kim Đan chân nhân cũng tiêu tán cùng vẫn thạch, đến lúc này ba ngàn cường địch đều đã chết hết!
Bên tai của mọi người vang lên một thanh âm:
“Khế ước hoàn thành! Bọn hậu bối Hỗn Nguyên tông, hoan nghênh các ngươi tiếp tục triệu hoán ta, ta rất thích tham gia trò chơi này!”
Đây là thanh âm của hỗn độn thần chủ, Thánh Ma Tổ pháp tướng phân giải tiêu tán, cảm giác kết nối vô cùng khắng khít biến mất, Lạc Ly phát hiện thần hồn của mình quay trở lại bản thể.
Một cảm giác không được tự nhiên khó nói thành lời xuất hiện. Khi tổ hợp pháp trận, mình có được sức mạnh vô hạn, muốn làm gì thì làm. Hiện tại mình khôi phục trở lại bình thường, mất đi sức mạnh cường đại đó. Cảm giác có được rồi mất đi này khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, khắc cốt minh tâm, rất là khó chịu!
Thế nhưng Lạc Ly hít sâu một hơi, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ từ cảm giác đó biến mất.
Đột nhiên Lạc Ly phát hiện xung quanh có không ít người đều đang nhìn mình, nhìn thấy mình bình tĩnh trở lại, mọi người gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
Lạc Ly nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đám người Ninh Thiên Tuyết, Bạch Du Du, Lục Chu, Lệ Đấu Lượng, Phong Tử Hư, Thủy U Lan, Thiết Lan Sơn cũng có không ít người vây lại xem.
Bọn họ cũng giống như mình, đều là lần đầu tiên tham gia chiến đấu cỡ lớn như thế này. Có người có thể ngăn cản được cảm giác khó chịu đó, có người thì không, trong đó trên người Thiết Lan Sơn bắt đầu dấy lên hỏa diễm.
Không chỉ hắn, trong một trăm hai mươi lăm người ở đây, có bảy tám người đều như thế. Một loại hỏa diễm kỳ dị bốc cháy trên đỉnh đấu bọn họ, hỏa diễm này tuyệt đối không phải là thứ tốt.
Lạc Ly nhìn thấy hỏa diễm đó, không khỏi sửng sốt, thấp giọng hỏi:
“Sư huynh, đó là gì vậy?”
Thất Trúc trả lời: “Đó là bổn nguyên chân hỏa!
Hỗn nguyên tông chúng ta tổ hợp thành Ma Đạo đại trận, dùng ngũ pháp thánh địa của mọi người làm nguồn suối, phát ra chân khí, chân khí tụ tập lại với nhau, tuy đều đồng nguyên đồng tông, nhưng vẫn bị ảnh hưởng lẫn nhau, chân khí thẩm thấu lẫn nhau.
Chiến đấu chấm dứt, nếu không thể áp chế tâm ma, khống chế cảm giác không cân bằng khi mất đi sức mạnh, một lòng muốn có được sức mạnh khi còn Đạo Ma đại trận, thánh địa sẽ nhận sai tin tức, sinh ra lượng lớn chân khí, chân khí này sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, hình thành bổn nguyên chân hỏa.
Một khi hỏa này sinh ra, vạn phần nguy hiểm, có thể khiến thánh địa thiêu đốt. Chỉ cần thánh địa thiêu đốt, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta chắc chắn phải chết. Tông môn ta gọi đây là hóa nguyên chi nan!”
Lạc Ly gật đầu nói: “Thì ra là như thế. Bổn nguyên chân hỏa này đáng sợ đến như vậy, nhất định không thể để nó cháy được.”
Thất Trúc nói tiếp: “Cũng không nhất định, cũng không phải mỗi pháp tướng Đạo tôn Ma thần đều cường đại giống như Thánh Ma Tổ pháp tướng!
Có khi gặp phải cường địch, tử chiến không lùi, khi đó không thể không dẫn ra bổn nguyên chân hỏa. Một khi hỏa này sinh ra, giống như uống thuốc độc giải khát, chúng ta sẽ có được sức mạnh cường đại, nếu không thể dập tắt, vậy tất dẫn hỏa thiêu thân!
Cho nên ngoại môn thí luyện mới có trăm cường luận chiến cùng Tinh Vệ lấp biển, muốn tôi luyện tâm trí của đệ tử Hỗn Nguyên tông.”
Lúc này Thiên Nhai chân tôn nói:
“Lần đại chiến này, đệ tử dẫn phát bổn nguyên chân hỏa lập tức tới chỗ của Tố Hoa chân quân, để nàng áp chế bổn nguyên chân hỏa của các ngươi, chờ trở về tông môn tẩy trừ chân hỏa, tránh khỏi hóa nguyên chi nan!”
Thiên Nhai tổ sư duỗi tay, tụ lý càn khôn, mọi người lại quay trở lại động thiên thế giới kia, thế nhưng lần này Thiên Nhai tổ sư tự mình phi hành, không cần Tố Hoa chân nhân tiến hành viễn độn.
Tố Hoa chân nhân thì lại đi dập tắt hỏa diễm cho từng đệ tử bùng cháy bổn nguyên chân hỏa, phương pháp dập lửa của nàng rất ly kì. Sau khi đi qua thì trước là thi triển pháp thuật, sau đó vả miệng, thậm chí còn vả bay bọn họ, cắt đứt ma niệm trong lòng bọn họ.
Thế nhưng cũng có người sau khi lửa tắt thì bùng cháy lại. Sau đó lại một cái vả miệng, thậm chí vả rớt sạch răng, đánh tỉnh bọn họ, đừng ảo tưởng mình là thiên hạ vô địch nữa!
Từ từ bổn nguyên chân hỏa của mọi người hoàn toàn tắt đi, thế nhưng Thất Trúc nhìn bọn họ, chậm rãi nói:
“Nếu như trở lại tông môn, bổn nguyên chân hỏa tro tàn lại cháy thì có thể đến Tịnh Thủy Trì trong tông môn dập tắt lửa!
Nếu như vào Tịnh Thủy Trì mà vẫn chưa dập tắt được bổn nguyên chân hỏa. Như vậy đạo của bọn họ đã hết!”
Đạo hết, chính là tử vong. Lạc Ly nhìn những tu sĩ đó, không khỏi nhíu mày, âm thầm chúc phúc bọn họ có thể vượt qua được cửa ải này.
Thất Trúc sư huynh nói tiếp: “Tốt rồi, mọi người lại đây, bắt đầu chia của!”
Nghe thế, mấy người Lạc Ly lập tức vây lại đây. Không chỉ bọn họ, gần như toàn bộ tu sĩ Hỗn nguyên tông đều tụ tập lại với nhau.
Thất Trúc sư huynh khống chế pháp tướng, đuổi giết tu sĩ Đại Diễn kiếm phái, mỗi khi giết chết một người đều thu hồi túi trữ vật của đối phương, hiện tại tới lúc chia của.
Thất Trúc mở từng túi trữ vật ra, bắt đầu chia của, nói:
“Chúng ta thu hoạch tổng cộng hai trăm tám mươi bảy túi trữ vật, đều là của Trúc Cơ chân tu, chiến lợi phẩm này thuộc về chiến lợi phẩm tư nhân, đều thuộc về chúng ta, năm người chúng ta hãy chia đều đi!”
Nói xong, hắn mở từng túi trữ vật ra, trước chia linh thạch, ngươi một cái, ta một cái, mỗi người đều có phần, năm người chia đều, chỉ chốc lát Lạc Ly đã được chia hai mươi vạn linh thạch.
Chia linh thạch xong, bắt đầu chia phù lục cùng tài liệu. Lạc Ly được chia phù lục tài liệu giá trị khoảng năm vạn linh thạch, sau đó bắt đầu chia đan dược, Lạc Ly được chia đan dược mười vạn linh thạch.
Thất Trúc nói: “Bên trong túi trữ vật này còn có ba mươi bảy bí tịch kiếm pháp của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, thế nhưng có rất nhiều cái giống nhau. Phàm đủ năm cuốn thì mỗi người một cuốn, bảy bản bí tịch còn lại đều là bản đan.
Mọi người nhìn qua thử xem có cần hay không? Cần thì cạnh tranh mua, bảy bản mười vạn linh thạch. Không cần, vậy một người một quyển, tự mình rút, rút được cái nào thì lấy cái đó!”
Nghe thấy bí tịch kiếm pháp, mọi người đều nói: “Những người này đều là tu sĩ Trúc Cơ thôi, có thể có bí tịch gì tốt chứ. Mọi người rút đi, rút được cái nào thì tính lấy cái đó, quay về bán cho thương hội, như thế nào cũng bán được mấy vạn linh thạch!”
Trên người Lạc Ly có một ngàn vạn linh thạch, hắn căn bản không thiếu linh thạch, hắn nghĩ một lúc, nói: “Ta muốn những bí tịch này! Sư huynh, mười vạn linh thạch đúng không?”
Thất Trúc sư huynh nói: “Đúng vậy, mười vạn linh thạch.”
Lạc Ly nói: “Tốt lắm, ta đổi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.