Chương 1912: Thiên đường có đường ngươi không đi! (2)
Vụ Ngoại Giang Sơn
06/10/2017
Ra ngoài ý liệu mọi người, phi thuyền nọ bị ngăn chặn, nhất thời đã bị tam đại sát thi khống chế.
Trên phi thuyền kia, thuyền viên này đột nhiên lần lượt tự sát, hình thần câu diệt, trong đó có người còn muốn giết chết hơn mười đứa trẻ trên thuyền.
Nhưng mà bọn họ không thành công, đứa trẻ này được Thanh Trúc Mai cứu.
Hải thuyền này bị dẫn vào trong Hỗn Nguyên tông, sự kiện này rất quỷ dị.
Phi thuyền này không có tiêu kí gì của tông môn, căn bản không nhìn ra đến từ nơi đâu, thuyền viên này, ai nấy đều là tự sát, hình thần đều bị hủy diệt, đây là đến cả cơ hội sưu hồn cũng không để lại.
Chỉ có một đám tiểu hài tử vẫn còn sống, tính cả đám trẻ con bị thương này, tổng cộng có hai mươi tám người, bọn họ đều khoảng 7, 8 tuổi, ai nấy đều khả ái, cơ trí.
Nhưng mà, bọn họ đều không có quá khứ kí ức, không nhớ được nhà mình ở đâu, mình là ai.
Đứa trẻ bị trọng thương, được Tiểu Tuyết cứu sống, nó cũng không nhớ được nhà mình ở đâu, mình là ai, nhưng mà nó biết mình bị đám người xấu này hãm hại, la hét đòi cứu mạng.
Trung Gian Nhân xem xét đứa nhỏ này, sau đó nói: “Bọn họ đều là ăn một loại linh dược, quên mất quá khứ!
Nhưng mà đứa nhỏ này rất lợi hại, sau khi ăn linh dược đó mà nó vẫn còn kí ức sót lại, đã vượt quá người bình thường rồi!”
Lão Bất Tử ở một bên nói: “Tông chủ đại nhân, đứa nhỏ này không đơn giản!”
Lạc Ly hỏi: “Không đơn giản thế nào?”
Lão Bất Tử nói: “Không biết, nhưng mà ta có một cảm giác, đứa nhỏ này mặc dù bây giờ nhìn lại rất là bình thường nhưng mà bên trong lại có tiềm chất không đơn giản đâu!
Bọn họ cực kì thích hợp tu tiên, từng thiên linh đầy đủ, địa các phương viên, khí tức hồn trường, tuệ căn linh trúc!”
Lạc Ly nói: “Tốt vậy sao, bọn họ so với Trương Thế Kỳ thì thế nào?”
Lão Bất Tử lắc đầu nói: “Đừng so Trương Thế Kỳ với bọn họ, dù ba người chúng ta cũng đều không so được với bọn họ đâu!
Chỉ có tiềm chất của mười hai Chân linh so với bọn họ được thôi, đứa nhỏ này, tiền đồ vô hạn!
Ta hoài nghi, bọn họ lai lịch bất phàm, chính là đại tông môn vụng trộm ăn cắp, sử dụng tiên dược, tiêu trừ kí ức của bọn họ, thu vào tông môn từ từ bồi dưỡng, về sau quảng đại tông môn!”
Lạc Ly ha ha cười, nói: “Nếu như vậy, Hỗn Nguyên tông chúng ta giữ lại đi!”
Hắn nhìn về phía đứa nhỏ này nói: “Các ngươi không nhớ được nhà mình, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của các ngươi, các ngươi có chấp nhận ở lại nơi này mà sống tiếp không?”
Tiểu hài tử được cứu ra ôm Tiểu Tuyết nói: “Ta thích tỷ tỷ, ta đồng ý ở lại đây!”
Những đứa trẻ khác đều gật đầu, lúc này bọn chúng ở lại, trở thành nhóm đệ tử ngoại môn thứ hai của Hỗn Nguyên tông.
Hỗn Nguyên tông lập tức có thêm nhiều nhân khí, mọi người đều rất vui vẻ!
Đệ tử này, thu vào Hỗn Nguyên tông tu luyện, lập tức tiềm chất được khai quật, bọn họ tu luyện tam đại bí pháp kia, vô cùng nhẹ nhàng, nhanh chóng vào tay.
Tối hôm sau, Lạc Ly đang tu luyện, đột nhiên cảm giác tâm huyết dâng lên, như có chuyện gì đó sắp xảy ra!
Hắn lập tức đứng lên, đi ra ngoài đại điện, nhìn về phía bốn phương.
Hỗn Nguyên đạo trường này không có gì khác thường, nhưng mà Lạc Ly lại có cảm giác nguy hiểm!
Lạc Ly bắt đầu lừa dối, lớn tiếng nói:
“Ta nhìn thấy ngươi rồi!”
Hắn cao giọng quát: “Tiền bối, nếu đến Hỗn Nguyên tông ta rồi, thì xin đi ra đi!”
Giọng nói của hắn vang lên bốn phương!
Ở ngoài Hỗn Nguyên đạo trường, chậm rãi xuất hiện một bóng người, người nọ nhìn về phía Hỗn Nguyên đạo trường, lạnh lùng nói:
“Hồng Liên tông dư nghiệt, các ngươi giỏi lắm, thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào!
Vốn ta chỉ là muốn giết cái tên này, ngươi đã cảm nhận được ta thì đừng trách ta!”
Người này rõ ràng là Đại Thừa trung giai!
Sau khi Lạc Ly nói chuyện với hắn, tam đại sát thi, mười hai Chân linh, đều là chậm rãi đi ra, nhìn về phía Đại Thừa Chân thánh.
Đại Thừa Chân thánh này nói chuyện, nhìn về phía đám người Lạc Ly, sau đó duỗi tay ra, ở trong tay hắn, xuất hiện một cây thần kiếm.
Kiếm này như rồng mà không phải rồng, như thuồng luồng lại không phải thuồng luồng, bay lượn linh động, tựa như vật sống, hắn cầm lấy trong tay, vô cùng cẩn thận, như thương yêu tình lữ của mình, khẽ thì thào nói gì.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Trúc Mai nói: “Kiếm tu, tiên kiếm!
Cẩn thận đối phương, một kiếm phá vạn pháp!”
Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, chín linh môn vây ngoài Hỗn Nguyên đạo trường, rót linh khí vô tận vào Cửu Cung Kim Khuyết Ngọc Tỉ Hỗn Nguyên môn, chậm rãi kích hoạt.
Sau đó Lạc Ly chậm rãi bay lên, những người khác cũng là bay lên, Hỗn Nguyên tông không có thói quen tránh trong vòng phòng ngự, trốn tránh chiến đấu.
Mọi người bay lên, Lạc Ly quát: “Nhất khí sinh vạn pháp, Hỗn Nguyên phá Càn Khôn, Hỗn Nguyên tông Lạc Ly, không bao giờ giết quỷ vô danh, kẻ đến có dám báo danh?”
Đại Thừa Chân thánh kia chỉ cười lạnh nói: “Nhớ rằng người tiêu diệt các ngươi là Mộ Cảnh là được rồi!
Nói xong, Mộ Cảnh Chân thánh này, tiên kiếm vung lên, kiếm quang mở ra, đám người Lạc Ly nhất thời cảm giác được có một đạo hào quang sáng lên, như là lôi đình thoáng hiện, chấn động bốn phương, vì thế không tự chủ được mà ngưng thần nhìn lên.
Kiếm quang kia, trong nháy mắt phát ra, tiên kiếm dâng trào, nhanh như sấm đánh, mạnh mẽ như du long, làm nổi bật lên bóng người của Mộ Cảnh Chân thánh kia, vô cùng cao lớn, trong đó tiên kiếm kia lăng lệ, sắc bén không thể chống đỡ, trong nháy mắt bộc phát, chấn động lòng người.
Một kiếm phát ra, hắn một người một kiếm, nhắm về phía đám người Lạc Ly trong nháy mắt, đồng thời xuất kiếm.
Kiếm quang phân phi, xé rách hào quang tán dật, như mộng như huyễn.
Một kiếm này, đến như lôi đình chấn nộ, lui như giang hải ngưng thanh quang, kiếm quang vừa ra, đám người Lạc Ly, trong nhất thời, toàn bộ như say như mê, thần sắc hoảng hốt, thế gian lại có loại kiếm thuật cỡ này, quá lợi hại rồi!
Đây là Mộ Cảnh Chân thánh vô thượng sát chiêu, một kiếm phát ra, đối thủ rơi vào trong mê mang mộng huyễn, chết oan chết uổng.
Năm ấy hắn cương nhập Đại Thừa, liền lấy kiếm pháp này kích sát một cường giả Đại Thừa trung giai, bây giờ đối mặt thập đạo, hắn căn bản chẳng thèm để ý, trong mắt hắn, đám người Lạc Ly là người đã chết!
Nhưng mà Tiểu Hoa trong nháy mắt tỉnh ngộ, rống to: “Huyễn mê như mộng, tỉnh!”
Một kiếm này chính là tiên kiếm chi uy kia, tản ra mộng huyễn chi lực vô tận, mọi người trúng chiêu, nhưng Tiểu Hoa chính là mộng thần, lập tức tỉnh ngộ, ra tay, phá giải.
Mộ Cảnh Chân thánh kia không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được đám Lạc Ly có thể phá ta như mộng như huyễn diệt sinh kiếm của mình.
Nhưng mà hắn không chút hoảng hốt, ngược lại lại bốc phát kiếm quang, vô cùng quyết tuyệt, mênh mông vô tận!
Một kiếm này nhất thời từ như mộng như huyễn mà thay đổi, lập tức trở nên giống như như điển như quang, kiên quyết, sắc bén!
Một kích này, không có dấu hiệu gì nhưng lại vô cùng quyết tuyệt. Một cỗ khí tức quyết tuyệt, đột nhiên rung chuyển cả bầu trời!
Như tuyết lạnh, như điện quang hàn. Tựa như tuyết mùa xuân đến, thu sương chợt rơi.
Trên phi thuyền kia, thuyền viên này đột nhiên lần lượt tự sát, hình thần câu diệt, trong đó có người còn muốn giết chết hơn mười đứa trẻ trên thuyền.
Nhưng mà bọn họ không thành công, đứa trẻ này được Thanh Trúc Mai cứu.
Hải thuyền này bị dẫn vào trong Hỗn Nguyên tông, sự kiện này rất quỷ dị.
Phi thuyền này không có tiêu kí gì của tông môn, căn bản không nhìn ra đến từ nơi đâu, thuyền viên này, ai nấy đều là tự sát, hình thần đều bị hủy diệt, đây là đến cả cơ hội sưu hồn cũng không để lại.
Chỉ có một đám tiểu hài tử vẫn còn sống, tính cả đám trẻ con bị thương này, tổng cộng có hai mươi tám người, bọn họ đều khoảng 7, 8 tuổi, ai nấy đều khả ái, cơ trí.
Nhưng mà, bọn họ đều không có quá khứ kí ức, không nhớ được nhà mình ở đâu, mình là ai.
Đứa trẻ bị trọng thương, được Tiểu Tuyết cứu sống, nó cũng không nhớ được nhà mình ở đâu, mình là ai, nhưng mà nó biết mình bị đám người xấu này hãm hại, la hét đòi cứu mạng.
Trung Gian Nhân xem xét đứa nhỏ này, sau đó nói: “Bọn họ đều là ăn một loại linh dược, quên mất quá khứ!
Nhưng mà đứa nhỏ này rất lợi hại, sau khi ăn linh dược đó mà nó vẫn còn kí ức sót lại, đã vượt quá người bình thường rồi!”
Lão Bất Tử ở một bên nói: “Tông chủ đại nhân, đứa nhỏ này không đơn giản!”
Lạc Ly hỏi: “Không đơn giản thế nào?”
Lão Bất Tử nói: “Không biết, nhưng mà ta có một cảm giác, đứa nhỏ này mặc dù bây giờ nhìn lại rất là bình thường nhưng mà bên trong lại có tiềm chất không đơn giản đâu!
Bọn họ cực kì thích hợp tu tiên, từng thiên linh đầy đủ, địa các phương viên, khí tức hồn trường, tuệ căn linh trúc!”
Lạc Ly nói: “Tốt vậy sao, bọn họ so với Trương Thế Kỳ thì thế nào?”
Lão Bất Tử lắc đầu nói: “Đừng so Trương Thế Kỳ với bọn họ, dù ba người chúng ta cũng đều không so được với bọn họ đâu!
Chỉ có tiềm chất của mười hai Chân linh so với bọn họ được thôi, đứa nhỏ này, tiền đồ vô hạn!
Ta hoài nghi, bọn họ lai lịch bất phàm, chính là đại tông môn vụng trộm ăn cắp, sử dụng tiên dược, tiêu trừ kí ức của bọn họ, thu vào tông môn từ từ bồi dưỡng, về sau quảng đại tông môn!”
Lạc Ly ha ha cười, nói: “Nếu như vậy, Hỗn Nguyên tông chúng ta giữ lại đi!”
Hắn nhìn về phía đứa nhỏ này nói: “Các ngươi không nhớ được nhà mình, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của các ngươi, các ngươi có chấp nhận ở lại nơi này mà sống tiếp không?”
Tiểu hài tử được cứu ra ôm Tiểu Tuyết nói: “Ta thích tỷ tỷ, ta đồng ý ở lại đây!”
Những đứa trẻ khác đều gật đầu, lúc này bọn chúng ở lại, trở thành nhóm đệ tử ngoại môn thứ hai của Hỗn Nguyên tông.
Hỗn Nguyên tông lập tức có thêm nhiều nhân khí, mọi người đều rất vui vẻ!
Đệ tử này, thu vào Hỗn Nguyên tông tu luyện, lập tức tiềm chất được khai quật, bọn họ tu luyện tam đại bí pháp kia, vô cùng nhẹ nhàng, nhanh chóng vào tay.
Tối hôm sau, Lạc Ly đang tu luyện, đột nhiên cảm giác tâm huyết dâng lên, như có chuyện gì đó sắp xảy ra!
Hắn lập tức đứng lên, đi ra ngoài đại điện, nhìn về phía bốn phương.
Hỗn Nguyên đạo trường này không có gì khác thường, nhưng mà Lạc Ly lại có cảm giác nguy hiểm!
Lạc Ly bắt đầu lừa dối, lớn tiếng nói:
“Ta nhìn thấy ngươi rồi!”
Hắn cao giọng quát: “Tiền bối, nếu đến Hỗn Nguyên tông ta rồi, thì xin đi ra đi!”
Giọng nói của hắn vang lên bốn phương!
Ở ngoài Hỗn Nguyên đạo trường, chậm rãi xuất hiện một bóng người, người nọ nhìn về phía Hỗn Nguyên đạo trường, lạnh lùng nói:
“Hồng Liên tông dư nghiệt, các ngươi giỏi lắm, thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào!
Vốn ta chỉ là muốn giết cái tên này, ngươi đã cảm nhận được ta thì đừng trách ta!”
Người này rõ ràng là Đại Thừa trung giai!
Sau khi Lạc Ly nói chuyện với hắn, tam đại sát thi, mười hai Chân linh, đều là chậm rãi đi ra, nhìn về phía Đại Thừa Chân thánh.
Đại Thừa Chân thánh này nói chuyện, nhìn về phía đám người Lạc Ly, sau đó duỗi tay ra, ở trong tay hắn, xuất hiện một cây thần kiếm.
Kiếm này như rồng mà không phải rồng, như thuồng luồng lại không phải thuồng luồng, bay lượn linh động, tựa như vật sống, hắn cầm lấy trong tay, vô cùng cẩn thận, như thương yêu tình lữ của mình, khẽ thì thào nói gì.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Trúc Mai nói: “Kiếm tu, tiên kiếm!
Cẩn thận đối phương, một kiếm phá vạn pháp!”
Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, chín linh môn vây ngoài Hỗn Nguyên đạo trường, rót linh khí vô tận vào Cửu Cung Kim Khuyết Ngọc Tỉ Hỗn Nguyên môn, chậm rãi kích hoạt.
Sau đó Lạc Ly chậm rãi bay lên, những người khác cũng là bay lên, Hỗn Nguyên tông không có thói quen tránh trong vòng phòng ngự, trốn tránh chiến đấu.
Mọi người bay lên, Lạc Ly quát: “Nhất khí sinh vạn pháp, Hỗn Nguyên phá Càn Khôn, Hỗn Nguyên tông Lạc Ly, không bao giờ giết quỷ vô danh, kẻ đến có dám báo danh?”
Đại Thừa Chân thánh kia chỉ cười lạnh nói: “Nhớ rằng người tiêu diệt các ngươi là Mộ Cảnh là được rồi!
Nói xong, Mộ Cảnh Chân thánh này, tiên kiếm vung lên, kiếm quang mở ra, đám người Lạc Ly nhất thời cảm giác được có một đạo hào quang sáng lên, như là lôi đình thoáng hiện, chấn động bốn phương, vì thế không tự chủ được mà ngưng thần nhìn lên.
Kiếm quang kia, trong nháy mắt phát ra, tiên kiếm dâng trào, nhanh như sấm đánh, mạnh mẽ như du long, làm nổi bật lên bóng người của Mộ Cảnh Chân thánh kia, vô cùng cao lớn, trong đó tiên kiếm kia lăng lệ, sắc bén không thể chống đỡ, trong nháy mắt bộc phát, chấn động lòng người.
Một kiếm phát ra, hắn một người một kiếm, nhắm về phía đám người Lạc Ly trong nháy mắt, đồng thời xuất kiếm.
Kiếm quang phân phi, xé rách hào quang tán dật, như mộng như huyễn.
Một kiếm này, đến như lôi đình chấn nộ, lui như giang hải ngưng thanh quang, kiếm quang vừa ra, đám người Lạc Ly, trong nhất thời, toàn bộ như say như mê, thần sắc hoảng hốt, thế gian lại có loại kiếm thuật cỡ này, quá lợi hại rồi!
Đây là Mộ Cảnh Chân thánh vô thượng sát chiêu, một kiếm phát ra, đối thủ rơi vào trong mê mang mộng huyễn, chết oan chết uổng.
Năm ấy hắn cương nhập Đại Thừa, liền lấy kiếm pháp này kích sát một cường giả Đại Thừa trung giai, bây giờ đối mặt thập đạo, hắn căn bản chẳng thèm để ý, trong mắt hắn, đám người Lạc Ly là người đã chết!
Nhưng mà Tiểu Hoa trong nháy mắt tỉnh ngộ, rống to: “Huyễn mê như mộng, tỉnh!”
Một kiếm này chính là tiên kiếm chi uy kia, tản ra mộng huyễn chi lực vô tận, mọi người trúng chiêu, nhưng Tiểu Hoa chính là mộng thần, lập tức tỉnh ngộ, ra tay, phá giải.
Mộ Cảnh Chân thánh kia không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được đám Lạc Ly có thể phá ta như mộng như huyễn diệt sinh kiếm của mình.
Nhưng mà hắn không chút hoảng hốt, ngược lại lại bốc phát kiếm quang, vô cùng quyết tuyệt, mênh mông vô tận!
Một kiếm này nhất thời từ như mộng như huyễn mà thay đổi, lập tức trở nên giống như như điển như quang, kiên quyết, sắc bén!
Một kích này, không có dấu hiệu gì nhưng lại vô cùng quyết tuyệt. Một cỗ khí tức quyết tuyệt, đột nhiên rung chuyển cả bầu trời!
Như tuyết lạnh, như điện quang hàn. Tựa như tuyết mùa xuân đến, thu sương chợt rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.