Chương 254: Trong linh tỉnh ngộ triệt huyền cơ
Vụ Ngoại Giang Sơn
10/07/2017
Đồng thời, năm đại châu bị Hỗn Nguyên tông nắm giữ, năm đại bàng môn, sáu mươi tả đạo, mấy vạn tiểu phái cùng gia tộc tu tiên, vô số tán tu. Chọn trong đó ra một số đệ tử mới bổ sung vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, mặt khác còn có phân chi Tầm Linh Tông đang tuyển nhận đệ tử mới ở các nơi trong thiên hạ.
Tóm lại có bao nhiêu đệ tử cũ rời khỏi thì nhận bấy nhiêu đệ tử mới, thủy chung bảo trì con số một nguyên là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm.
Không ít người bọn họ nhận được thông báo sắp sửa rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông, cơ duyên lớn nhất cuộc đời sắp chấm dứt, khó tránh khỏi bi ai, cho nên hiện tại có vẻ rất hỗn loạn.”
Lạc Ly nhìn qua, không khỏi gật đầu nói: “Thì ra là vậy!”
Cẩn thận quan sát những tu sĩ vừa rời khỏi này, vừa nhìn là biết bọn họ phải rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông, nhưng hành trình của bọn họ chỉ mới bắt đầu. Bọn họ có thể nhận lời mời của các quốc gia ở hai châu Thánh, Tinh; đến đó kiến công lập nghiệp, mở ra gia tộc của mình. Cũng có thể tới ba châu Minh, Lương, Lăng tham gia chiến đấu, thành lập quốc gia của mình, thành lập gia tộc của mình!
Đồng thời có vô số tân sinh đi vào, tông môn gia tộc của Dạ Khinh Phong, Hiên Viên Dật, Đặng Thương Hải nhất định có người mới vào, bọn họ qua đó tiếp đãi người mới, an bài tất cả, cho nên không liên lạc được.
Phong Tử Hư chỉ vào phía trước nói: “Lạc Ly sư đệ, qua bên kia nhìn xem, chỗ đó là nơi tân sinh báo danh. Năm nay có rất nhiều tân sinh, toàn bộ đều tới đó báo danh.”
Lạc Ly gật đầu nói: “Được, qua đó nhìn xem!”
Hai người đi qua bên đó, chỉ thấy bên đó hoàn toàn khác với bên này, nơi đó chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt, vô số tu sĩ tụ tập ở đây, đứng trên quảng trường chờ đợi nghi thức nhập môn.
Những thiếu niên đó yếu nhất cũng là Luyện Khí tầng bốn. Bọn họ diện mạo hiên ngang, ai nấy tinh thần phơi phới, yên lặng ở đó chờ đợi ngoại môn quản sự xuất hiện. Bốn phía trên quảng trường có vô số lão sinh vây quanh, bọn họ đều chờ nghi thức nhập môn xong xuôi rồi sắp xếp cho người mới đến từ tông môn gia tộc của mình. Dạ Khinh Phong, Hiên Viên Dật, Đặng Thương Hải quả nhiên ở đó, buồn chán chờ đợi.
Phong Tử Hư nhìn những tu sĩ đó, hắn vô cùng cảm khái nói: “Lúc này năm ngoái, ta tiến vào Hỗn Nguyên tông ngoại môn. Khi đó ta khát khao vô hạn!
Khi ở gia tộc, ta chính là thiên tài tu tiên, mười năm khổ tu, tuy liều mạng áp chế cảnh giới nhưng ta đã là Luyện Khí tầng tám, hơn nữa còn đứng thứ nhất trong Thăng Tiên Đại Hội ở Tinh Châu, có được Chân Minh Tiên Thân trong mười hai Tiên Thân. Tiến vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, hận không thể trong vòng một năm phá cửu môn, bước lên Thiên Thai, tiến vào Hỗn Nguyên tông nội môn!
Phải biết rằng những thí luyện như ngự không khinh linh, hỗn nguyên chiến trận; ta đã bắt đầu luyện tập từ nhỏ, qua vô cùng đơn giản.
Thế nhưng, thế nhưng, một năm, một năm, ta không còn sự hào hùng đó nữa, quá khó khăn, quá khó khăn! Ài, đừng nói một năm, chỉ cần trong ba năm có thể phá vỡ cửu môn thì ta đã thấy đủ rồi!
Có khoảng ba ngàn sáu trăm hai mươi bảy người vào cùng đợt với ta! Nhưng hiện tại, có thể đuổi kịp bước chân của ta, tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh thì chỉ có bốn người. Hơn nữa có ít nhất một ngàn người bị nhận định không thích hợp với ngoại môn Hỗn Nguyên tông, vừa tới một năm đã phải rời khỏi ngoại môn.”
Phong Tử Hư không khỏi cảm khái, Lạc Ly gật đầu, cửu môn thí luyện, một môn khó hơn một môn, nếu không có thiên phú cùng cơ duyên thì tu sĩ bình thường rất khó nổi tiếng!
Lạc Ly nói: “Sóng lớn đào cát, yếu mất mạnh còn!”
Phong Tử Hư nói: “Phải, sóng lớn đào cát!”
Lạc Ly không khỏi hỏi: “Đúng rồi, Tử Hư sư huynh, đệ tử thuộc mười hai Tiên Thân như ngươi, ngoại môn Hỗn Nguyên tông còn có bao nhiêu người?”
Lần trước thí luyện Lạc Ly bị số lượng đệ tử có Tiên Thân của Hỗn Nguyên tông dọa ngốc, mười một Tiên Thiên Đạo Thể, mấy chục Hậu Thiên Đạo Thể, cho nên mới hỏi như thế.
Phong Tử Hư nói: “Theo như những gì nghe được thì trong lịch sử Hỗn Nguyên tông, cách ba ngàn năm mới xuất hiện một đệ tử có Tiên Thân.
Thế nhưng mấy trăm năm trở lại đây, không biết vì sao đệ tử Tiên Thân Đạo Thể đặc biệt nhiều, chính là thời đại hưng thịnh mười vạn năm cũng không có được một lần.
Ba trăm năm trước, có một Xích Lĩnh tiền bối, hai trăm năm trước có một Đạo Ngọc tiền bối, tám mươi năm trước xuất hiện ba vị tiền bối Bắc Xuyên, Đại Phong, Chính Ngã.
Mấy năm gần đây nhất thì ngoại môn Hỗn Nguyên Tông càng nhiều hơn, ngoài ta ra còn có Phạm Vô Kiếp, Lục Chu, Lục Thanh, Bạch Du Du, Ninh Thiên Tuyết, Lệ Đấu Lương nhập môn cùng đợt với ngươi; ngoài ra còn có ba người khác cũng có Tiên Thân!
Các nàng phân biệt gọi là Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu, Mặc Yên Lam. Trong đó Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu nhập môn hơn mười năm, hiện đang thí luyện môn cuối cùng, Tinh Vế lấp biển. Hơn nữa nghe nói đã sắp hoàn thành, lần trèo lên Thiên Thai tiếp theo, các nàng nhất định có tên trên bảng.
Mặc Yên Lam, nhập môn được sáu năm nhưng bị giữ ở Bách Cường Luận Chiến, đã thất bại sáu lần. Thế nhưng nàng đã hoàn thành phân nửa Tinh Vệ lấp biển, có hy vọng nhập môn.
Ngoài mấy người chúng ta ra, ở tả đạo Ngọc Lâu tông thuộc Lăng Châu có một thiếu niên tên là Phiếm Đông Lưu, cũng là một trong mười hai Tiên Thân. Thế nhưng tuổi tác còn nhỏ, ít nhất mười năm sau mới có thể nhập môn.
Ngoài ra, mấy chục ức thương sinh còn lại trên ngũ châu, không còn ai có Tiên Thân.”
Câu nói cuối cùng của Phong Tử Hư mang theo ngạo khí, đây là kiêu ngạo của hắn!
Lạc Ly gật đầu nói: “Thì ra là thế! Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu, Mặc Yên Lam, Phiếm Đông Lưu!”
Phong Tử Hư hình như nghĩ ra gì đó, nói:
“Đúng rồi, Lạc Ly sư đệ, ngươi tu luyện Bàn Cổ Phủ với Phá Giáp Trùy như thế nào rồi?”
Lạc Ly cười khổ nói: “Phá Giáp Trùy thì đã luyện thành, Bàn Cổ Phủ tới nay vẫn chưa chạm tới cửa!”
Phong Tử Hư nói: “Phá Giáp Trùy tiểu thành là có thể dễ dàng thông qua Phá Kén Trọng Sinh. Thế nhưng Lạc Ly sư đệ, ta nghe trưởng bối trong tộc truyền thụ, cửa này tốt nhất nên dùng Bàn Cổ Phủ phá kiển!”
Lạc Ly sửng sốt, giả bộ không biết, nói: “Vì sao?”
Phong Tử Hư nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân, thế nhưng bên ngoài đều truyền lưu như thế.”
Lạc Ly hỏi: “Tử Hư sư huynh, ngươi luyện thành Bàn Cổ Phủ rồi chứ?”
Phong Tử Hư nói: “Rồi, ta bổ ra một bùa, có thể chém giết tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn!”
Nói được lời này chứng tỏ Phong Tử Hư đã sử dụng Bàn Cổ Phủ vô số lần, vậy thì nói cho hắn bí mật mà Thiên Đô nói cũng vô dụng, Lạc Ly ngậm miệng.
Phong Tử Hư nói tiếp: “Lạc Ly sư đệ, ngươi không luyện được Bàn Cổ Phủ, ta hoài nghi ngươi không biết ý nghĩa của Bàn Cổ Phủ. Ngươi còn nhớ thuyết minh ghi trong Bàn Cổ Phủ chứ?”Lạc Ly chậm rãi nói: “Bàn Cổ Phủ là thuật khai thiên! Chính là mượn ý nghĩa khai thiên tích địa của Cổ Thần Bàn Cổ để chế tạo Trung Thiên Chủ Thế Giới, một búa đánh ra, vạn vật tách mở, lực phách thiên địa, không gì không tách, hoành hành vô kỵ.
Hỗn Nguyên pháp thuật này là do Hỗn Nguyên tông căn cứ vào nguyên lí của Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng của Càn Khôn Giáo cải tạo mà thành, trong đó còn có tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn, còn có tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức Quyết của Tạo Hóa Tông. Chính vì như thế sẽ không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn.”
Phong Tử Hư cười nói: “Đúng vậy, chính là như thế. Thế nhưng tu luyện lâu như vậy, ngươi phải biết đặc điểm của Hỗn Nguyên tông. Bọn họ thích dấu diếm huyền cơ. Ngươi tinh tế suy nghĩ thuyết minh này thì sẽ biết bí quyết của Bàn Cổ Phủ!”
Lạc Ly nhất thời sửng sốt, tinh tế hồi tưởng, trở nên tỉnh ngộ. Hắn ôm quyền với Phong Tử Hư nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế. Đa tạ sư huynh chỉ điểm! Thật ngại, sư huynh, ta không thể đi dạo với ngươi nữa, ta muốn trở về tu luyện!”
Phong Tử Hư nói: “Chúc mừng, chúc mừng, Lạc Ly sư đệ ngộ đạo, đi thôi, đi thôi, còn hơn một tháng nữa thì sẽ thí luyện, chúc sư đệ một đường phá quan!”
Lạc Ly cười ha ha một tiếng, nói: “Mượn cát ngôn của sư huynh!”
Lạc Ly xoay người rời khỏi, đi nhanh về chỗ ở của mình. Đi vào trong phòng tu luyện, hắn ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu tu luyện!
“Bàn Cổ Phủ thuyết minh, đặc biệt nêu không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn! Nó càng nói như thế thì càng có vấn đề!”
“Có thể đây là nguyên nhân mà ta không thể tu luyện được Bàn Cổ Phủ!”
Lạc Ly bắt đầu đau khổ nghiên cứu, nghiêm túc tu luyện, chớp mắt đã qua một tháng, Lạc Ly mở mắt, mỉm cười.
Trên người hắn xuất hiện một hình cự phủ, phủ này phong cách cổ xưa, lại mơ hồ có chút cảm giác như Điệp Long, vừa vô cùng nhẹ nhàng, vừa nặng như thiên địa, phát ra khí tức đáng sợ vô tận, nóng lòng muốn thử, sắp sửa bay ra, chém giết cường địch.
Thế nhưng phủ ảnh nhanh chóng biến mất, Lạc Ly tuyệt đối sẽ không phát ra búa đó!
“Luyện thành, ta rốt cuộc cũng luyện thành! Thì ra muốn phát ra một búa Bàn Cổ Phủ phải dốc hết toàn lực!”
“Chỉ cần hóa tất cả tinh khí thần, chân khí, thần thức trong cơ thể thành phủ ý phát ra bên ngoài là được. Một búa phát ra, không phải địch vong thì ta chết! Như thế mới có thể phát ra Bàn Cổ Phủ! Như vậy mới là Bàn Cổ Phủ!”
“Còn phần đạo lý như thuyết minh, đó là hiện tượng chỉ có khi Bàn Cổ Phủ đại thành, tu luyện hoàn mỹ. Sau khi phát ra thì sẽ không bị đuối sức. Hiện tại ta vẫn chưa luyện thành, tự nhiên không được như thế, phải dốc hết toàn lực, có lòng quyết tuyệt thì mới có thể phát ra Bàn Cổ Phủ này!”
“Bàn Cổ Phủ của ta hẳn là rất lợi hại, Bàn Cổ Phủ của những người khác chỉ là Bàn Cổ Phủ bình thường, Bàn Cổ Phủ của ta lại mơ hồ có Điệp Long kiếm ý, mọi thứ của ta! Ta có cảm giác, nó tuyệt đối là vô địch!”
“Phạm Vô Kiếp, Phạm Vô Kiếp, ngươi hành hạ Lôi Bằng của ta đến chết, lần này ta sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi, cho ngươi thất bại nhiều lần, vô cùng xấu hổ. Ta xem Tân Nguyên tổ sư có còn chọn ngươi làm đồ đệ nữa không.”
“Bàn Cổ Phủ tiểu thành, Phá Kén Trọng Sinh, ta tới đây!”
Tu luyện Bàn Cổ Phủ thành công, cách thí luyện Phá Kén Trọng Sinh mười ngày nữa, Lạc Ly chấm dứt tu luyện, rời khỏi động phủ.
Bên ngoại trở lại hình dáng ban đầu, tân sinh mới vào nhanh chóng dung nhập vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, bọn họ liều mạng tu luyện, phải biết hàng năm đều có ít nhất một ngàn tân sinh bởi vì không thích ứng Hỗn Nguyên tông, cuối cùng không thể không rời khỏi ngoại môn.
Lạc Ly đi dạo vòng quanh một vòng, lần trước sau khi xem lạc Ly thí luyện, đám người Lục Chu đều tỉnh lại, lúc này tất cả đang bế quan tu luyện. Trái lại gần đây đám người Dạ Khinh Phong đều rãnh rỗi, Lạc Ly kêu thêm Phong Tử Hư, mọi người tụ tập lại với nhau một lần.
Lần này Đặng Thương Hải không báo danh tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh, không có nhiều người giống Lạc Ly, trong hai tháng đã thoải mái nắm giữ Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, hắn còn cần khổ luyện một hai năm nữa.
Thế nhưng lần này Dạ Khinh Phong tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh, đây là lần thứ năm hắn tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh, hắn đã dừng ở đây ba năm rồi.
Giống với Phong Tử Hư, Dạ Khinh Phong cũng cố ý tu luyện Bàn Cổ Phủ, nhưng Bàn Cổ Phủ của hắn lực lượng không đủ, không thể phá vỡ ám kiển, cho nên đã không thông qua bốn lần liên tục.
Trên tiệc rượu, Dạ Khinh Phong thở dài một tiếng, nói: “Lần này ta không đặt kỳ vọng vao Bàn Cổ Phủ nữa, ta muốn dùng Phá Giáp Trùy phá quan ra ngoài.”
Hiên Viên Dật ở bên cạnh nói: “Như thế cũng tốt, Khinh Phong, ngươi chậm trễ một năm rồi, bằng không lúc này ngươi cũng như ta, cũng bắt đầu Bách Cường Luận Chiến.”
Dạ Khinh Phong nói: “Thật không cam lòng, ta đau khổ kiên trì ba năm, cuối cùng vẫn từ bỏ!”
Nói xong, hắn nhìn Lạc Ly cùng Phong Tử Hư, hâm mộ nói:
“Lạc Ly, Tử Hư. Ta có cảm giác, các ngươi nhất định có thể dùng Bàn Cổ Phủ phá quan ra ngoài.”
Phong Tử Hư gật đầu, tự tin nói: “Nhất định phá quan!”
Lạc Ly lắc đầu nói: “Chưa biết nữa, hy vọng có thể phá quan!”
Đám người Dạ Khinh Phong đều đã phát ra Bàn Cổ Phủ, bí mật đó không còn ý nghĩa gì với bọn họ, cho nên Lạc Ly dấu diếm không nói.
Đặng Thương Hải ở bên cạnh nói: “Khinh Phong, ngươi đừng hâm mộ bọn họ.
Bọn họ một người là Đạo Thể, một người là Tiên Thân, tự nhiên tu luyện dễ dàng hơn tu sĩ chúng ta, thế nhưng cũng có lúc bọn họ gặp khó khăn!”
Nghe như thế, Lạc Ly sửng sốt, nói: “Khó khăn gì?”
Đặng Thương Hải nói: “Tu sĩ từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, tu sĩ giống như chúng ta chỉ cần tu luyện thật chăm, sau khi Luyện Khí đại viên mãn, luyện hóa một ít Trúc Cơ Đan thì có thể hoàn thành Trúc Cơ!
Thế nhưng các ngươi thì không thể, các tu sĩ có Tiên Thân Đạo Thể rất được Hỗn Nguyên tông coi trọng, không cho các ngươi dùng Trúc Cơ Đan để Trúc Cơ mà phải tham gia một thí luyện, gọi là Tố Bản Quy Nguyên, lợi dụng đặc tính Tiên Thân Đạo Thể của các ngươi để mà Trúc Cơ.
Nghe nói thí luyện này khó khăn muôn vàn, nếu thí luyện thành công thì các ngươi không cần dùng đan dược gì cũng có thể bằng vào thực lực của mình thoải mái Trúc Cơ, một bước lên trời.
Nếu như thí luyện không thành, cho dù dùng Trúc Cơ Đan thì cũng không thể Trúc Cơ, lãng phí cả đời.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vào Hỗn Nguyên tông nội môn!”
Lạc Ly cùng Phong Tử Hư nhìn nhau, không ngờ còn có chuyện như thế.
Lạc Ly mỉm cười, nói: “Không sợ, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn!”
Phong Tử Hư cũng nói: “Đúng vậy, chính là như thế!”
Tóm lại có bao nhiêu đệ tử cũ rời khỏi thì nhận bấy nhiêu đệ tử mới, thủy chung bảo trì con số một nguyên là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm.
Không ít người bọn họ nhận được thông báo sắp sửa rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông, cơ duyên lớn nhất cuộc đời sắp chấm dứt, khó tránh khỏi bi ai, cho nên hiện tại có vẻ rất hỗn loạn.”
Lạc Ly nhìn qua, không khỏi gật đầu nói: “Thì ra là vậy!”
Cẩn thận quan sát những tu sĩ vừa rời khỏi này, vừa nhìn là biết bọn họ phải rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông, nhưng hành trình của bọn họ chỉ mới bắt đầu. Bọn họ có thể nhận lời mời của các quốc gia ở hai châu Thánh, Tinh; đến đó kiến công lập nghiệp, mở ra gia tộc của mình. Cũng có thể tới ba châu Minh, Lương, Lăng tham gia chiến đấu, thành lập quốc gia của mình, thành lập gia tộc của mình!
Đồng thời có vô số tân sinh đi vào, tông môn gia tộc của Dạ Khinh Phong, Hiên Viên Dật, Đặng Thương Hải nhất định có người mới vào, bọn họ qua đó tiếp đãi người mới, an bài tất cả, cho nên không liên lạc được.
Phong Tử Hư chỉ vào phía trước nói: “Lạc Ly sư đệ, qua bên kia nhìn xem, chỗ đó là nơi tân sinh báo danh. Năm nay có rất nhiều tân sinh, toàn bộ đều tới đó báo danh.”
Lạc Ly gật đầu nói: “Được, qua đó nhìn xem!”
Hai người đi qua bên đó, chỉ thấy bên đó hoàn toàn khác với bên này, nơi đó chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt, vô số tu sĩ tụ tập ở đây, đứng trên quảng trường chờ đợi nghi thức nhập môn.
Những thiếu niên đó yếu nhất cũng là Luyện Khí tầng bốn. Bọn họ diện mạo hiên ngang, ai nấy tinh thần phơi phới, yên lặng ở đó chờ đợi ngoại môn quản sự xuất hiện. Bốn phía trên quảng trường có vô số lão sinh vây quanh, bọn họ đều chờ nghi thức nhập môn xong xuôi rồi sắp xếp cho người mới đến từ tông môn gia tộc của mình. Dạ Khinh Phong, Hiên Viên Dật, Đặng Thương Hải quả nhiên ở đó, buồn chán chờ đợi.
Phong Tử Hư nhìn những tu sĩ đó, hắn vô cùng cảm khái nói: “Lúc này năm ngoái, ta tiến vào Hỗn Nguyên tông ngoại môn. Khi đó ta khát khao vô hạn!
Khi ở gia tộc, ta chính là thiên tài tu tiên, mười năm khổ tu, tuy liều mạng áp chế cảnh giới nhưng ta đã là Luyện Khí tầng tám, hơn nữa còn đứng thứ nhất trong Thăng Tiên Đại Hội ở Tinh Châu, có được Chân Minh Tiên Thân trong mười hai Tiên Thân. Tiến vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, hận không thể trong vòng một năm phá cửu môn, bước lên Thiên Thai, tiến vào Hỗn Nguyên tông nội môn!
Phải biết rằng những thí luyện như ngự không khinh linh, hỗn nguyên chiến trận; ta đã bắt đầu luyện tập từ nhỏ, qua vô cùng đơn giản.
Thế nhưng, thế nhưng, một năm, một năm, ta không còn sự hào hùng đó nữa, quá khó khăn, quá khó khăn! Ài, đừng nói một năm, chỉ cần trong ba năm có thể phá vỡ cửu môn thì ta đã thấy đủ rồi!
Có khoảng ba ngàn sáu trăm hai mươi bảy người vào cùng đợt với ta! Nhưng hiện tại, có thể đuổi kịp bước chân của ta, tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh thì chỉ có bốn người. Hơn nữa có ít nhất một ngàn người bị nhận định không thích hợp với ngoại môn Hỗn Nguyên tông, vừa tới một năm đã phải rời khỏi ngoại môn.”
Phong Tử Hư không khỏi cảm khái, Lạc Ly gật đầu, cửu môn thí luyện, một môn khó hơn một môn, nếu không có thiên phú cùng cơ duyên thì tu sĩ bình thường rất khó nổi tiếng!
Lạc Ly nói: “Sóng lớn đào cát, yếu mất mạnh còn!”
Phong Tử Hư nói: “Phải, sóng lớn đào cát!”
Lạc Ly không khỏi hỏi: “Đúng rồi, Tử Hư sư huynh, đệ tử thuộc mười hai Tiên Thân như ngươi, ngoại môn Hỗn Nguyên tông còn có bao nhiêu người?”
Lần trước thí luyện Lạc Ly bị số lượng đệ tử có Tiên Thân của Hỗn Nguyên tông dọa ngốc, mười một Tiên Thiên Đạo Thể, mấy chục Hậu Thiên Đạo Thể, cho nên mới hỏi như thế.
Phong Tử Hư nói: “Theo như những gì nghe được thì trong lịch sử Hỗn Nguyên tông, cách ba ngàn năm mới xuất hiện một đệ tử có Tiên Thân.
Thế nhưng mấy trăm năm trở lại đây, không biết vì sao đệ tử Tiên Thân Đạo Thể đặc biệt nhiều, chính là thời đại hưng thịnh mười vạn năm cũng không có được một lần.
Ba trăm năm trước, có một Xích Lĩnh tiền bối, hai trăm năm trước có một Đạo Ngọc tiền bối, tám mươi năm trước xuất hiện ba vị tiền bối Bắc Xuyên, Đại Phong, Chính Ngã.
Mấy năm gần đây nhất thì ngoại môn Hỗn Nguyên Tông càng nhiều hơn, ngoài ta ra còn có Phạm Vô Kiếp, Lục Chu, Lục Thanh, Bạch Du Du, Ninh Thiên Tuyết, Lệ Đấu Lương nhập môn cùng đợt với ngươi; ngoài ra còn có ba người khác cũng có Tiên Thân!
Các nàng phân biệt gọi là Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu, Mặc Yên Lam. Trong đó Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu nhập môn hơn mười năm, hiện đang thí luyện môn cuối cùng, Tinh Vế lấp biển. Hơn nữa nghe nói đã sắp hoàn thành, lần trèo lên Thiên Thai tiếp theo, các nàng nhất định có tên trên bảng.
Mặc Yên Lam, nhập môn được sáu năm nhưng bị giữ ở Bách Cường Luận Chiến, đã thất bại sáu lần. Thế nhưng nàng đã hoàn thành phân nửa Tinh Vệ lấp biển, có hy vọng nhập môn.
Ngoài mấy người chúng ta ra, ở tả đạo Ngọc Lâu tông thuộc Lăng Châu có một thiếu niên tên là Phiếm Đông Lưu, cũng là một trong mười hai Tiên Thân. Thế nhưng tuổi tác còn nhỏ, ít nhất mười năm sau mới có thể nhập môn.
Ngoài ra, mấy chục ức thương sinh còn lại trên ngũ châu, không còn ai có Tiên Thân.”
Câu nói cuối cùng của Phong Tử Hư mang theo ngạo khí, đây là kiêu ngạo của hắn!
Lạc Ly gật đầu nói: “Thì ra là thế! Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu, Mặc Yên Lam, Phiếm Đông Lưu!”
Phong Tử Hư hình như nghĩ ra gì đó, nói:
“Đúng rồi, Lạc Ly sư đệ, ngươi tu luyện Bàn Cổ Phủ với Phá Giáp Trùy như thế nào rồi?”
Lạc Ly cười khổ nói: “Phá Giáp Trùy thì đã luyện thành, Bàn Cổ Phủ tới nay vẫn chưa chạm tới cửa!”
Phong Tử Hư nói: “Phá Giáp Trùy tiểu thành là có thể dễ dàng thông qua Phá Kén Trọng Sinh. Thế nhưng Lạc Ly sư đệ, ta nghe trưởng bối trong tộc truyền thụ, cửa này tốt nhất nên dùng Bàn Cổ Phủ phá kiển!”
Lạc Ly sửng sốt, giả bộ không biết, nói: “Vì sao?”
Phong Tử Hư nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân, thế nhưng bên ngoài đều truyền lưu như thế.”
Lạc Ly hỏi: “Tử Hư sư huynh, ngươi luyện thành Bàn Cổ Phủ rồi chứ?”
Phong Tử Hư nói: “Rồi, ta bổ ra một bùa, có thể chém giết tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn!”
Nói được lời này chứng tỏ Phong Tử Hư đã sử dụng Bàn Cổ Phủ vô số lần, vậy thì nói cho hắn bí mật mà Thiên Đô nói cũng vô dụng, Lạc Ly ngậm miệng.
Phong Tử Hư nói tiếp: “Lạc Ly sư đệ, ngươi không luyện được Bàn Cổ Phủ, ta hoài nghi ngươi không biết ý nghĩa của Bàn Cổ Phủ. Ngươi còn nhớ thuyết minh ghi trong Bàn Cổ Phủ chứ?”Lạc Ly chậm rãi nói: “Bàn Cổ Phủ là thuật khai thiên! Chính là mượn ý nghĩa khai thiên tích địa của Cổ Thần Bàn Cổ để chế tạo Trung Thiên Chủ Thế Giới, một búa đánh ra, vạn vật tách mở, lực phách thiên địa, không gì không tách, hoành hành vô kỵ.
Hỗn Nguyên pháp thuật này là do Hỗn Nguyên tông căn cứ vào nguyên lí của Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng của Càn Khôn Giáo cải tạo mà thành, trong đó còn có tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn, còn có tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức Quyết của Tạo Hóa Tông. Chính vì như thế sẽ không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn.”
Phong Tử Hư cười nói: “Đúng vậy, chính là như thế. Thế nhưng tu luyện lâu như vậy, ngươi phải biết đặc điểm của Hỗn Nguyên tông. Bọn họ thích dấu diếm huyền cơ. Ngươi tinh tế suy nghĩ thuyết minh này thì sẽ biết bí quyết của Bàn Cổ Phủ!”
Lạc Ly nhất thời sửng sốt, tinh tế hồi tưởng, trở nên tỉnh ngộ. Hắn ôm quyền với Phong Tử Hư nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế. Đa tạ sư huynh chỉ điểm! Thật ngại, sư huynh, ta không thể đi dạo với ngươi nữa, ta muốn trở về tu luyện!”
Phong Tử Hư nói: “Chúc mừng, chúc mừng, Lạc Ly sư đệ ngộ đạo, đi thôi, đi thôi, còn hơn một tháng nữa thì sẽ thí luyện, chúc sư đệ một đường phá quan!”
Lạc Ly cười ha ha một tiếng, nói: “Mượn cát ngôn của sư huynh!”
Lạc Ly xoay người rời khỏi, đi nhanh về chỗ ở của mình. Đi vào trong phòng tu luyện, hắn ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu tu luyện!
“Bàn Cổ Phủ thuyết minh, đặc biệt nêu không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn! Nó càng nói như thế thì càng có vấn đề!”
“Có thể đây là nguyên nhân mà ta không thể tu luyện được Bàn Cổ Phủ!”
Lạc Ly bắt đầu đau khổ nghiên cứu, nghiêm túc tu luyện, chớp mắt đã qua một tháng, Lạc Ly mở mắt, mỉm cười.
Trên người hắn xuất hiện một hình cự phủ, phủ này phong cách cổ xưa, lại mơ hồ có chút cảm giác như Điệp Long, vừa vô cùng nhẹ nhàng, vừa nặng như thiên địa, phát ra khí tức đáng sợ vô tận, nóng lòng muốn thử, sắp sửa bay ra, chém giết cường địch.
Thế nhưng phủ ảnh nhanh chóng biến mất, Lạc Ly tuyệt đối sẽ không phát ra búa đó!
“Luyện thành, ta rốt cuộc cũng luyện thành! Thì ra muốn phát ra một búa Bàn Cổ Phủ phải dốc hết toàn lực!”
“Chỉ cần hóa tất cả tinh khí thần, chân khí, thần thức trong cơ thể thành phủ ý phát ra bên ngoài là được. Một búa phát ra, không phải địch vong thì ta chết! Như thế mới có thể phát ra Bàn Cổ Phủ! Như vậy mới là Bàn Cổ Phủ!”
“Còn phần đạo lý như thuyết minh, đó là hiện tượng chỉ có khi Bàn Cổ Phủ đại thành, tu luyện hoàn mỹ. Sau khi phát ra thì sẽ không bị đuối sức. Hiện tại ta vẫn chưa luyện thành, tự nhiên không được như thế, phải dốc hết toàn lực, có lòng quyết tuyệt thì mới có thể phát ra Bàn Cổ Phủ này!”
“Bàn Cổ Phủ của ta hẳn là rất lợi hại, Bàn Cổ Phủ của những người khác chỉ là Bàn Cổ Phủ bình thường, Bàn Cổ Phủ của ta lại mơ hồ có Điệp Long kiếm ý, mọi thứ của ta! Ta có cảm giác, nó tuyệt đối là vô địch!”
“Phạm Vô Kiếp, Phạm Vô Kiếp, ngươi hành hạ Lôi Bằng của ta đến chết, lần này ta sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi, cho ngươi thất bại nhiều lần, vô cùng xấu hổ. Ta xem Tân Nguyên tổ sư có còn chọn ngươi làm đồ đệ nữa không.”
“Bàn Cổ Phủ tiểu thành, Phá Kén Trọng Sinh, ta tới đây!”
Tu luyện Bàn Cổ Phủ thành công, cách thí luyện Phá Kén Trọng Sinh mười ngày nữa, Lạc Ly chấm dứt tu luyện, rời khỏi động phủ.
Bên ngoại trở lại hình dáng ban đầu, tân sinh mới vào nhanh chóng dung nhập vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, bọn họ liều mạng tu luyện, phải biết hàng năm đều có ít nhất một ngàn tân sinh bởi vì không thích ứng Hỗn Nguyên tông, cuối cùng không thể không rời khỏi ngoại môn.
Lạc Ly đi dạo vòng quanh một vòng, lần trước sau khi xem lạc Ly thí luyện, đám người Lục Chu đều tỉnh lại, lúc này tất cả đang bế quan tu luyện. Trái lại gần đây đám người Dạ Khinh Phong đều rãnh rỗi, Lạc Ly kêu thêm Phong Tử Hư, mọi người tụ tập lại với nhau một lần.
Lần này Đặng Thương Hải không báo danh tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh, không có nhiều người giống Lạc Ly, trong hai tháng đã thoải mái nắm giữ Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, hắn còn cần khổ luyện một hai năm nữa.
Thế nhưng lần này Dạ Khinh Phong tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh, đây là lần thứ năm hắn tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh, hắn đã dừng ở đây ba năm rồi.
Giống với Phong Tử Hư, Dạ Khinh Phong cũng cố ý tu luyện Bàn Cổ Phủ, nhưng Bàn Cổ Phủ của hắn lực lượng không đủ, không thể phá vỡ ám kiển, cho nên đã không thông qua bốn lần liên tục.
Trên tiệc rượu, Dạ Khinh Phong thở dài một tiếng, nói: “Lần này ta không đặt kỳ vọng vao Bàn Cổ Phủ nữa, ta muốn dùng Phá Giáp Trùy phá quan ra ngoài.”
Hiên Viên Dật ở bên cạnh nói: “Như thế cũng tốt, Khinh Phong, ngươi chậm trễ một năm rồi, bằng không lúc này ngươi cũng như ta, cũng bắt đầu Bách Cường Luận Chiến.”
Dạ Khinh Phong nói: “Thật không cam lòng, ta đau khổ kiên trì ba năm, cuối cùng vẫn từ bỏ!”
Nói xong, hắn nhìn Lạc Ly cùng Phong Tử Hư, hâm mộ nói:
“Lạc Ly, Tử Hư. Ta có cảm giác, các ngươi nhất định có thể dùng Bàn Cổ Phủ phá quan ra ngoài.”
Phong Tử Hư gật đầu, tự tin nói: “Nhất định phá quan!”
Lạc Ly lắc đầu nói: “Chưa biết nữa, hy vọng có thể phá quan!”
Đám người Dạ Khinh Phong đều đã phát ra Bàn Cổ Phủ, bí mật đó không còn ý nghĩa gì với bọn họ, cho nên Lạc Ly dấu diếm không nói.
Đặng Thương Hải ở bên cạnh nói: “Khinh Phong, ngươi đừng hâm mộ bọn họ.
Bọn họ một người là Đạo Thể, một người là Tiên Thân, tự nhiên tu luyện dễ dàng hơn tu sĩ chúng ta, thế nhưng cũng có lúc bọn họ gặp khó khăn!”
Nghe như thế, Lạc Ly sửng sốt, nói: “Khó khăn gì?”
Đặng Thương Hải nói: “Tu sĩ từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, tu sĩ giống như chúng ta chỉ cần tu luyện thật chăm, sau khi Luyện Khí đại viên mãn, luyện hóa một ít Trúc Cơ Đan thì có thể hoàn thành Trúc Cơ!
Thế nhưng các ngươi thì không thể, các tu sĩ có Tiên Thân Đạo Thể rất được Hỗn Nguyên tông coi trọng, không cho các ngươi dùng Trúc Cơ Đan để Trúc Cơ mà phải tham gia một thí luyện, gọi là Tố Bản Quy Nguyên, lợi dụng đặc tính Tiên Thân Đạo Thể của các ngươi để mà Trúc Cơ.
Nghe nói thí luyện này khó khăn muôn vàn, nếu thí luyện thành công thì các ngươi không cần dùng đan dược gì cũng có thể bằng vào thực lực của mình thoải mái Trúc Cơ, một bước lên trời.
Nếu như thí luyện không thành, cho dù dùng Trúc Cơ Đan thì cũng không thể Trúc Cơ, lãng phí cả đời.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vào Hỗn Nguyên tông nội môn!”
Lạc Ly cùng Phong Tử Hư nhìn nhau, không ngờ còn có chuyện như thế.
Lạc Ly mỉm cười, nói: “Không sợ, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn!”
Phong Tử Hư cũng nói: “Đúng vậy, chính là như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.