Chương 24: Chín đêm
Miêu Nị
30/10/2017
Đêm hôm sau, Liễu Thập Tuế lần nữa đi tới động phủ
của Tỉnh Cửu, không có ở lại thời gian quá dài, chỉ nói mấy câu nói đã
rời đi.
Là trời sanh đạo chủng được cả tòa Thanh Sơn Tông ký thác kỳ vọng, Liễu Thập Tuế hiện tại phải thừa nhận áp lực quá lớn, nội môn nơi này có rất nhiều đệ tử cũng có thiên phú ưu tú, cho dù không bằng hắn, nhưng so với hắn tu hành càng thêm khắc khổ. Chớ đừng nói chi là, hắn hiện tại đi theo Cố Hàn học kiếm, thường xuyên tiếp xúc với đám biến thái trên Lưỡng Vong phong, tự nhiên không cách nào buông lỏng.
Đêm thứ ba, Liễu Thập Tuế tới, thay Tỉnh Cửu trải giường xếp chăn, châm trà bưng nước.
Tỉnh Cửu chú ý tới chân trái hắn bước đi không thuận lợi, tiếp theo phát hiện phía sau cổ hắn có một vết thương.
"Vừa bị đánh ư?"
Liễu Thập Tuế vội vàng giải thích: "Không quan hệ gì tới Cố sư huynh, là thời điểm ta so kiếm bị thương."
Tỉnh Cửu không nói gì thêm.
Có lẽ bởi vì bản than nói dối, có lẽ là bởi vì ở trước mặt Tỉnh Cửu vẫn bênh vực Cố Hàn, Liễu Thập Tuế cảm thấy không khí trở nên lúng túng.
"Công tử. . . vậy ta đi trước?"
Tỉnh Cửu không để ý tới hắn.
Ngoài động có gió nổi lên, kiếm quang chiếu sáng một góc màn đêm, thoáng qua liền biến mất.
Tỉnh Cửu ngẩng đầu lên, nhìn bên đó, trầm mặc không nói.
Hắn biết rõ phong cách hành sự của Lưỡng Vong phong, phàm là đệ tử được bọn họ nhìn trúng, tất nhiên sẽ quản chế cực nghiêm, áp lực mà Liễu Thập Tuế phải thừa nhận tất nhiên thật lớn.
Đêm thứ tư, tiểu viện lần nữa được mở ra, nhưng tối nay tới không phải là Liễu Thập Tuế, mà là một vị mập mạp ngày đó ở trên Kiếm phong đã từng thấy.
"Ta tên là Mã Hoa, tên rất tầm thường, ở Lưỡng Vong phong xếp hạng ba mươi bảy, cũng rất tầm thường, nhưng dĩ nhiên so với ngươi trọng yếu rất nhiều, mặc dù ngươi nổi danh hơn ta nhiều. Đêm nay ta đến làm gì ngươi hẳn là rất rõ ràng, đúng vậy, ta thay Cố Tam sư huynh truyền lời, muốn ngươi sau này không gặp mặt Thập Tuế nữa, ngươi không cần vội trả lời, ta biết ngươi rất xem thường loại thủ đoạn này, hơn nữa chỉ cần ngươi không gia nhập Lưỡng Vong phong, chúng ta cũng không có đạo lý quản ngươi, nhưng ngươi không được quên, Thập Tuế hiện tại đang theo chúng ta học kiếm."
Mã Hoa nhìn Tỉnh Cửu mỉm cười nói: "Thập Tuế hiện tại mỗi ngày cũng sẽ bị phong quy trừng phạt, vết thương không nặng, nhưng sẽ rất đau, ngươi nói tội gì phải thế?"
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.
Mã Hoa nói tiếp: "Ở Nam Tùng đình, Thập Tuế có thể không tu đạo mà đi theo ngươi, nhưng ngươi rõ ràng, hiện tại hắn không lựa chọn như vậy được nữa."
Tỉnh Cửu biết hắn nói là thật, làm một gã trời sanh đạo chủng, đi tới Cửu Phong, tiếp xúc với đại đạo kiếm quyết làm người ta hướng tới, ai có thể dễ dàng từ bỏ?
"Dĩ nhiên, chúng ta sẽ không buộc hắn phải lựa chọn."
Mã Hoa cười nói: "Trên thực tế, nếu như hắn không thể tới gặp ngươi, ngươi hoàn toàn có thể đi gặp hắn."
Trong lời nói ẩn chứa ý tứ rất sâu, nhưng đối với Tỉnh Cửu mà nói giống như tảng đá là trong suối cạn, thấy rất rõ ràng.
Tỉnh Cửu có chút bất ngờ: "Ngươi muốn để cho ta vào Lưỡng Vong phong ư?"
Mã Hoa nhìn hắn cười nói: "Ta cùng với Cố Tam có ý nghĩ không giống, ta cũng mặc kệ ngươi ăn đan dược hay là như thế nào tiến vào nội môn, ta chỉ biết là ngươi lười như vậy, lại còn có thể đi tới bước này, chỉ có thể nói rõ ngươi cũng là thiên tài chân chính, mà Lưỡng Vong phong ta thích nhất đúng là thiên tài."
Vấn đề là, Tỉnh Cửu không thích Lưỡng Vong phong.
Hắn chỉ chỉ ngoài động, ý bảo tiễn khách.
Mã Hoa không thu lại nụ cười, ngược lại càng tăng thêm, nói: "Có ý tứ, có ý tứ."
. . .
. . .
Đêm thứ năm, Liễu Thập Tuế tới.
Tỉnh Cửu không thấy ngoại thương trên người hắn, nhưng ở trên mặt hắn thấy được mỏi mệt , còn trong mắt hắn thấy được một chút do dự.
Trong động phủ rất an tĩnh, Thập Tuế thu thập sự tình xong, đứng trước người của hắn, cúi đầu nói: "Luyện kiếm quá khổ, công khóa quá nhiều, ta không thể mỗi ngày. . ."
Tỉnh Cửu giơ tay lên, Thập Tuế hiểu được ý tứ của hắn, không tiếp tục nói chuyện nữa.
"Tu đạo vốn dĩ cần chuyên tâm."
Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn một bên mặt của Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu đang xem kiếm kinh, lộ vẻ rất chuyên tâm.
Liễu Thập Tuế biết, chẳng qua là hắn không muốn nhìn mình.
Công tử rất lười, chưa bao giờ đọc sách.
. . .
. . .
Đêm thứ sáu, Liễu Thập Tuế không tới.
Đêm thứ bảy, hắn tới.
Đêm thứ tám, hắn không tới.
Đêm thứ chín.
Tỉnh Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, xác nhận sắc trời đã tối, hắn chắc là không tới.
Từ đó về sau, hắn không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
. . .
6
. . .
Cuộc sống sau đó, vẫn đơn điệu như vậy, không có gì đáng nói.
Tẩy Kiếm Các đệ tử chăm chỉ tu hành, hơn mười tên đệ tử cùng hắn tiến vào nội môn mỗi ngày cũng không ngừng leo lên Kiếm phong, nghe nói có mấy người thấy được hi vọng thành công, chỉ có Tỉnh Cửu vẫn giống với lúc ở Nam Tùng đình, mỗi ngày phơi nắng, hướng trong đĩa nghiêm túc bỏ cát vào, đang đợi thời gian để cho linh hải như một mảnh đại dương mênh mông biến thành dinh dưỡng nuôi trồng kiếm quả.
Cho nên lại một lần nữa hắn biến thành ngoại tộc.
Nhưng không giống với lúc ở Nam Tùng đình, vị Lâm Vô Tri tiên sư đến từ Thiên Quang phong kia, chỉ phụ trách giải đáp nghi nan cho các đệ tử, căn bản không để ý việc hắn chưa bao giờ lên lớp.
Đệ tử khác ban đầu có chút ngạc nhiên, trải qua một thời gian ngắn quan sát, phát hiện hắn quả như trong truyền thuyết, cũng không để ý tới nữa, ngay cả nghị luận cũng không nhiều.
Dù sao kiếm đạo gian nguy, cần chăm chỉ tinh tiến, nơi nào có thời gian đi quan tâm người bên cạnh.
Qua vài ngày, Bắc Hạc đình đưa tới một nhóm đệ tử mới thông qua khảo hạch, Nam Tùng đình cũng có mấy tên đệ tử, bao gồm Tiết Vịnh Ca, Ngọc Sơn sư muội còn có vị thiếu niên họ Nguyên ở Nhạc Lãng quận kia, xem ra Lữ Sư rời đi không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.
Ở Tẩy Kiếm Các, Tiết Vịnh Ca đối với sự lười nhác cùng thói quen của Tỉnh Cửu châm chọc một phen, tiếc nuối chính là không thể nhận được quá nhiều hô ứng.
Ngọc Sơn sư muội cùng Nhạc Lãng quận thiếu niên giúp Tỉnh Cửu giải thích mấy câu, vừa đặc biệt vấn an Tỉnh Cửu một lần.
Tỉnh Cửu vẫn có chút không hiểu, nhưng biểu hiện so với lúc ở Nam Tùng đình đã thân cận hơn rất nhiều.
Hắn đã nhớ tên Ngọc Sơn sư muội, mời nàng cùng vị thiếu niên Nhạc Lãng quận kia ăn hai cái sơn quả.
Đêm hôm đó, hai con viên hầu vượt núi mà tới, phát hiện không có trái cây để ăn, không khỏi có chút u oán.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp mà bình tĩnh trôi qua.
Liễu Thập Tuế len lén tới hai lần, thay hắn trải giường xếp chăn, vẩy nước quét đình viện, nói vài lời.
Không biết do hiện tại áp lực quá lớn, hay bởi vì tu hành quá mức cực khổ, lời của hắn càng ngày càng ít.
Qua vài ngày nữa, Tỉnh Cửu mới từ chỗ của Ngọc Sơn sư muội biết được, thì ra là thừa kiếm đại hội đã định xong ngày, chính là đầu xuân sang năm.
Cẩn thận tính toán, cách thời hạn thừa kiếm, đã chỉ có nửa năm.
Lần này thừa kiếm đại hội, người được mong đợi nhất đương nhiên là Triệu Tịch Nguyệt, thậm chí có thể nói là được vạn chúng chú ý, nghe nói ngay cả những tông phái khác đều đang nghị luận, nàng là người mà ngọn núi nào đã sắp đặt trước, mà cuối cùng chính nàng sẽ chọn ngọn núi nào để thừa kiếm.
Trừ Triệu Tịch Nguyệt, được chú ý nhất chính là Liễu Thập Tuế.
Tất cả mọi người đang tò mò về tốc độ tu hành của vị trời sanh đạo chủng này.
Hiện tại kiếm hoàn của Liễu Thập Tuế đã thành, nếu như có thể làm được Thủ Nhất cảnh viên mãn, có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội, nhất định sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm chư phong tranh đoạt.
Nói như vậy, hắn sẽ trở thành người thừa kiếm trẻ tuổi thứ hai từ trước tới nay.
. . .
. . .
Sáng sớm hôm sau, Tỉnh Cửu rời động phủ.
Hắn muốn đi tìm Liễu Thập Tuế.
Là trời sanh đạo chủng được cả tòa Thanh Sơn Tông ký thác kỳ vọng, Liễu Thập Tuế hiện tại phải thừa nhận áp lực quá lớn, nội môn nơi này có rất nhiều đệ tử cũng có thiên phú ưu tú, cho dù không bằng hắn, nhưng so với hắn tu hành càng thêm khắc khổ. Chớ đừng nói chi là, hắn hiện tại đi theo Cố Hàn học kiếm, thường xuyên tiếp xúc với đám biến thái trên Lưỡng Vong phong, tự nhiên không cách nào buông lỏng.
Đêm thứ ba, Liễu Thập Tuế tới, thay Tỉnh Cửu trải giường xếp chăn, châm trà bưng nước.
Tỉnh Cửu chú ý tới chân trái hắn bước đi không thuận lợi, tiếp theo phát hiện phía sau cổ hắn có một vết thương.
"Vừa bị đánh ư?"
Liễu Thập Tuế vội vàng giải thích: "Không quan hệ gì tới Cố sư huynh, là thời điểm ta so kiếm bị thương."
Tỉnh Cửu không nói gì thêm.
Có lẽ bởi vì bản than nói dối, có lẽ là bởi vì ở trước mặt Tỉnh Cửu vẫn bênh vực Cố Hàn, Liễu Thập Tuế cảm thấy không khí trở nên lúng túng.
"Công tử. . . vậy ta đi trước?"
Tỉnh Cửu không để ý tới hắn.
Ngoài động có gió nổi lên, kiếm quang chiếu sáng một góc màn đêm, thoáng qua liền biến mất.
Tỉnh Cửu ngẩng đầu lên, nhìn bên đó, trầm mặc không nói.
Hắn biết rõ phong cách hành sự của Lưỡng Vong phong, phàm là đệ tử được bọn họ nhìn trúng, tất nhiên sẽ quản chế cực nghiêm, áp lực mà Liễu Thập Tuế phải thừa nhận tất nhiên thật lớn.
Đêm thứ tư, tiểu viện lần nữa được mở ra, nhưng tối nay tới không phải là Liễu Thập Tuế, mà là một vị mập mạp ngày đó ở trên Kiếm phong đã từng thấy.
"Ta tên là Mã Hoa, tên rất tầm thường, ở Lưỡng Vong phong xếp hạng ba mươi bảy, cũng rất tầm thường, nhưng dĩ nhiên so với ngươi trọng yếu rất nhiều, mặc dù ngươi nổi danh hơn ta nhiều. Đêm nay ta đến làm gì ngươi hẳn là rất rõ ràng, đúng vậy, ta thay Cố Tam sư huynh truyền lời, muốn ngươi sau này không gặp mặt Thập Tuế nữa, ngươi không cần vội trả lời, ta biết ngươi rất xem thường loại thủ đoạn này, hơn nữa chỉ cần ngươi không gia nhập Lưỡng Vong phong, chúng ta cũng không có đạo lý quản ngươi, nhưng ngươi không được quên, Thập Tuế hiện tại đang theo chúng ta học kiếm."
Mã Hoa nhìn Tỉnh Cửu mỉm cười nói: "Thập Tuế hiện tại mỗi ngày cũng sẽ bị phong quy trừng phạt, vết thương không nặng, nhưng sẽ rất đau, ngươi nói tội gì phải thế?"
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.
Mã Hoa nói tiếp: "Ở Nam Tùng đình, Thập Tuế có thể không tu đạo mà đi theo ngươi, nhưng ngươi rõ ràng, hiện tại hắn không lựa chọn như vậy được nữa."
Tỉnh Cửu biết hắn nói là thật, làm một gã trời sanh đạo chủng, đi tới Cửu Phong, tiếp xúc với đại đạo kiếm quyết làm người ta hướng tới, ai có thể dễ dàng từ bỏ?
"Dĩ nhiên, chúng ta sẽ không buộc hắn phải lựa chọn."
Mã Hoa cười nói: "Trên thực tế, nếu như hắn không thể tới gặp ngươi, ngươi hoàn toàn có thể đi gặp hắn."
Trong lời nói ẩn chứa ý tứ rất sâu, nhưng đối với Tỉnh Cửu mà nói giống như tảng đá là trong suối cạn, thấy rất rõ ràng.
Tỉnh Cửu có chút bất ngờ: "Ngươi muốn để cho ta vào Lưỡng Vong phong ư?"
Mã Hoa nhìn hắn cười nói: "Ta cùng với Cố Tam có ý nghĩ không giống, ta cũng mặc kệ ngươi ăn đan dược hay là như thế nào tiến vào nội môn, ta chỉ biết là ngươi lười như vậy, lại còn có thể đi tới bước này, chỉ có thể nói rõ ngươi cũng là thiên tài chân chính, mà Lưỡng Vong phong ta thích nhất đúng là thiên tài."
Vấn đề là, Tỉnh Cửu không thích Lưỡng Vong phong.
Hắn chỉ chỉ ngoài động, ý bảo tiễn khách.
Mã Hoa không thu lại nụ cười, ngược lại càng tăng thêm, nói: "Có ý tứ, có ý tứ."
. . .
. . .
Đêm thứ năm, Liễu Thập Tuế tới.
Tỉnh Cửu không thấy ngoại thương trên người hắn, nhưng ở trên mặt hắn thấy được mỏi mệt , còn trong mắt hắn thấy được một chút do dự.
Trong động phủ rất an tĩnh, Thập Tuế thu thập sự tình xong, đứng trước người của hắn, cúi đầu nói: "Luyện kiếm quá khổ, công khóa quá nhiều, ta không thể mỗi ngày. . ."
Tỉnh Cửu giơ tay lên, Thập Tuế hiểu được ý tứ của hắn, không tiếp tục nói chuyện nữa.
"Tu đạo vốn dĩ cần chuyên tâm."
Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn một bên mặt của Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu đang xem kiếm kinh, lộ vẻ rất chuyên tâm.
Liễu Thập Tuế biết, chẳng qua là hắn không muốn nhìn mình.
Công tử rất lười, chưa bao giờ đọc sách.
. . .
. . .
Đêm thứ sáu, Liễu Thập Tuế không tới.
Đêm thứ bảy, hắn tới.
Đêm thứ tám, hắn không tới.
Đêm thứ chín.
Tỉnh Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, xác nhận sắc trời đã tối, hắn chắc là không tới.
Từ đó về sau, hắn không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
. . .
6
. . .
Cuộc sống sau đó, vẫn đơn điệu như vậy, không có gì đáng nói.
Tẩy Kiếm Các đệ tử chăm chỉ tu hành, hơn mười tên đệ tử cùng hắn tiến vào nội môn mỗi ngày cũng không ngừng leo lên Kiếm phong, nghe nói có mấy người thấy được hi vọng thành công, chỉ có Tỉnh Cửu vẫn giống với lúc ở Nam Tùng đình, mỗi ngày phơi nắng, hướng trong đĩa nghiêm túc bỏ cát vào, đang đợi thời gian để cho linh hải như một mảnh đại dương mênh mông biến thành dinh dưỡng nuôi trồng kiếm quả.
Cho nên lại một lần nữa hắn biến thành ngoại tộc.
Nhưng không giống với lúc ở Nam Tùng đình, vị Lâm Vô Tri tiên sư đến từ Thiên Quang phong kia, chỉ phụ trách giải đáp nghi nan cho các đệ tử, căn bản không để ý việc hắn chưa bao giờ lên lớp.
Đệ tử khác ban đầu có chút ngạc nhiên, trải qua một thời gian ngắn quan sát, phát hiện hắn quả như trong truyền thuyết, cũng không để ý tới nữa, ngay cả nghị luận cũng không nhiều.
Dù sao kiếm đạo gian nguy, cần chăm chỉ tinh tiến, nơi nào có thời gian đi quan tâm người bên cạnh.
Qua vài ngày, Bắc Hạc đình đưa tới một nhóm đệ tử mới thông qua khảo hạch, Nam Tùng đình cũng có mấy tên đệ tử, bao gồm Tiết Vịnh Ca, Ngọc Sơn sư muội còn có vị thiếu niên họ Nguyên ở Nhạc Lãng quận kia, xem ra Lữ Sư rời đi không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.
Ở Tẩy Kiếm Các, Tiết Vịnh Ca đối với sự lười nhác cùng thói quen của Tỉnh Cửu châm chọc một phen, tiếc nuối chính là không thể nhận được quá nhiều hô ứng.
Ngọc Sơn sư muội cùng Nhạc Lãng quận thiếu niên giúp Tỉnh Cửu giải thích mấy câu, vừa đặc biệt vấn an Tỉnh Cửu một lần.
Tỉnh Cửu vẫn có chút không hiểu, nhưng biểu hiện so với lúc ở Nam Tùng đình đã thân cận hơn rất nhiều.
Hắn đã nhớ tên Ngọc Sơn sư muội, mời nàng cùng vị thiếu niên Nhạc Lãng quận kia ăn hai cái sơn quả.
Đêm hôm đó, hai con viên hầu vượt núi mà tới, phát hiện không có trái cây để ăn, không khỏi có chút u oán.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp mà bình tĩnh trôi qua.
Liễu Thập Tuế len lén tới hai lần, thay hắn trải giường xếp chăn, vẩy nước quét đình viện, nói vài lời.
Không biết do hiện tại áp lực quá lớn, hay bởi vì tu hành quá mức cực khổ, lời của hắn càng ngày càng ít.
Qua vài ngày nữa, Tỉnh Cửu mới từ chỗ của Ngọc Sơn sư muội biết được, thì ra là thừa kiếm đại hội đã định xong ngày, chính là đầu xuân sang năm.
Cẩn thận tính toán, cách thời hạn thừa kiếm, đã chỉ có nửa năm.
Lần này thừa kiếm đại hội, người được mong đợi nhất đương nhiên là Triệu Tịch Nguyệt, thậm chí có thể nói là được vạn chúng chú ý, nghe nói ngay cả những tông phái khác đều đang nghị luận, nàng là người mà ngọn núi nào đã sắp đặt trước, mà cuối cùng chính nàng sẽ chọn ngọn núi nào để thừa kiếm.
Trừ Triệu Tịch Nguyệt, được chú ý nhất chính là Liễu Thập Tuế.
Tất cả mọi người đang tò mò về tốc độ tu hành của vị trời sanh đạo chủng này.
Hiện tại kiếm hoàn của Liễu Thập Tuế đã thành, nếu như có thể làm được Thủ Nhất cảnh viên mãn, có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội, nhất định sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm chư phong tranh đoạt.
Nói như vậy, hắn sẽ trở thành người thừa kiếm trẻ tuổi thứ hai từ trước tới nay.
. . .
. . .
Sáng sớm hôm sau, Tỉnh Cửu rời động phủ.
Hắn muốn đi tìm Liễu Thập Tuế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.