Chương 47: Tiên nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh
Miêu Nị
09/11/2017
Tỉnh Cửu trở lại phía trước, Triệu Tịch Nguyệt đã tỉnh lại.
Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, tiểu kiếm màu xanh ở xung quanh người không tiếng động mà phi hành, tùy thời chuẩn bị phát ra công kích.
Nàng mơ hồ đoán được đây là nơi nào, nhưng vẫn không dám tin tưởng, cho nên càng thêm khẩn trương.
Cho đến khi Tỉnh Cửu đi ra, ánh mắt của nàng mới buông lỏng đôi chút, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Tỉnh Cửu nói: "Như ngươi chứng kiến , chúng ta đang ở đỉnh núi."
Triệu Tịch Nguyệt thanh âm có chút run rẩy rất nhỏ: "Nơi này chính là động phủ của sư thúc tổ ư?"
Tỉnh Cửu nói: "Hẳn là vậy."
Triệu Tịch Nguyệt thu kiếm, quan sát ánh mắt của hắn, trầm mặc thời gian rất lâu rồi nói: "Ngươi làm như thế nào vậy?"
Nàng đã sớm đoán được Tỉnh Cửu sẽ có biện pháp để đi lên đỉnh, nhưng khi hắn thật sự làm được, hơn nữa còn mang theo nàng đi tới đỉnh núi, vẫn rất giật mình.
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Lúc ngươi ngủ say, có một vị tiên nhân râu bạc bỗng nhiên xuất hiện, đem chúng ta mang tới nơi này, sau đó biến mất không thấy."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn, không nói gì.
Tỉnh Cửu nói: "Câu chuyện này không ổn ư?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không ổn."
Tỉnh Cửu nói: "Ngươi có thể tin tưởng một chút hay không?"
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn thật tình nói: "Ta không phải Liễu Thập Tuế."
Tỉnh Cửu thở dài nói: "Xem ra ta phải nghĩ một câu chuyện khác mới được."
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng đang tìm đáp án."
...
...
Cảnh Dương chân nhân lưu lại động phủ có ghế đá, phía trên có một cái đệm, trên đệm dùng kim tuyến thêu đồ án hoa điểu rất đơn giản, không biết bị cọ xát bao nhiêu năm, màu sắc kim tuyến đã sớm giảm đi, ngay cả đồ án đều có chút mơ hồ, nhưng còn không rách, hơn nữa cái đệm này rất dầy, mềm mại tựa như đám mây.
Tỉnh Cửu không chút khách khí ngồi lên, sau đó nhìn Triệu Tịch Nguyệt đang trong động phủ tìm kiếm gì đó.
"Ngươi đang tìm thanh kiếm kia ư?"
Triệu Tịch Nguyệt dừng bước, nhìn hắn có chút không giải thích được nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm thanh kiếm kia ư?"
Tỉnh Cửu muốn nói gì đó với nàng, nhưng nàng đã đi ra chỗ khác.
Triệu Tịch Nguyệt đem trong ngoài động phủ tìm khắp một lần, vẫn không tìm được thanh kiếm kia, sử dụng kiếm thức cảm giác, cũng không có bất kỳ đáp lại.
Nàng đi tới bên vách đá, nhìn sơn dã, nghĩ thầm chẳng lẽ kiếm ở trong núi ư? Nhưng Thần Mạt phong lớn như vậy, mình làm sao tìm được chứ?
Mặt trời ở bên kia dãy núi, rải rác vài tia nắng sớm, chiếu sáng mây trắng, dưới đỉnh núi vẫn là một mảnh ám trầm.
Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.
"Sao thế?"
Tỉnh Cửu đi tới bên người nàng.
Triệu Tịch Nguyệt cúi đầu, tựa như hài tử đã làm sai chuyện gì: "Ta không tìm được thanh kiếm kia."
Tỉnh Cửu nói: "Không thể thừa kiếm cũng không sao, chúng ta có thể đi Lưỡng Vong phong."
Lúc nói những lời này, hắn tựa như chưa hề nghĩ tới, Lưỡng Vong phong dĩ nhiên sẽ rất hoan nghênh Triệu Tịch Nguyệt, nhưng đối với hắn cũng sẽ như vậy hay sao?
"Không phải chuyện thừa kiếm."
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ tới, nếu như Cảnh Dương sư thúc tổ phi thăng thất bại, thanh kiếm kia còn ở Thần Mạt phong, nói rõ có thể hắn vẫn còn chữa thương ở nơi này.
Nếu như thanh kiếm kia đã mất, vậy chỉ sợ hắn cũng đã mất.
Nàng mơ hồ đoán được Tỉnh Cửu hẳn là cùng Cảnh Dương sư thúc tổ có quan hệ gì đó, nhưng không biết có nên nói với hắn hay không.
Nàng ngồi xuống bên vách đá, ôm hai đầu gối, vẻ mặt rất cô đơn.
Đây là lần đầu tiên Tỉnh Cửu thấy loại cảm xúc mềm yếu này ở trên mặt của nàng.
Ban đầu ở đỉnh Kiếm Phong lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã nhìn ra, trong đáy mắt của tiểu cô nương này có một vệt buồn bực giấu diếm sâu đậm.
Tối nay rất nhiều chuyện đều đã có đáp án.
"Sư thúc tổ đã chết rồi."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn sơn lĩnh yên tĩnh không tiếng động, nghĩ tới động phủ vắng lạnh trống trải, ở trong lòng suy nghĩ.
Nàng lẩm bẩm thì thầm: "Thì ra thật sự chết rồi."
Mọi chuyện mà nàng làm bốn năm nay, còn có ý nghĩa gì?
Áp lực không thể nói cùng ai, chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng, cảm xúc mỏi mệt cùng thương cảm trong nháy mắt dâng trào.
Tranh một tiếng vang nhỏ.
Thanh kiếm gãy thành hai khúc, rơi trên mặt đất, mất đi tất cả linh khí.
Phốc! Triệu Tịch Nguyệt phun ra một ngụm tiên huyết, ngất đi.
Nhìn hình ảnh này, Tỉnh Cửu có chút động dung.
Dĩ vãng hắn chưa bao giờ có loại tâm tình này, mặc dù có cũng là chuyện lúc còn thiếu niên, đã sớm quên rồi.
Từ khi quay trở lại Thanh Sơn tới nay, cảm xúc như vậy cũng đã xuất hiện mấy lần, tỷ như thời điểm Thập Tuế uống chén trà kia, tỷ như hiện tại.
"Hắn không chết."
Tỉnh Cửu trầm mặc một lát, nói: "Chẳng qua là hắn suýt nữa thì chết mà thôi."
Nói xong câu đó, hắn giơ tay phải lên.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Bàn tay của hắn đánh vào đỉnh đầu Triệu Tịch Nguyệt.
Gió mát nhè nhẹ, bạch y bồng bềnh, một đạo khí tức khó có thể diễn tả, ở đỉnh núi tỏa ra.
Kiếm nguyên cuồn cuộn vô tận, từ đỉnh đầu Triệu Tịch Nguyệt quán chú mà vào, bảo vệ kiếm tâm bị hao tổn nghiêm trọng của nàng, sau đó từ từ ôn dưỡng tu bổ.
Không biết qua thời gian bao lâu, xác nhận nàng đã không còn gì đáng ngại, Tỉnh Cửu thu hồi tay phải.
Hắn về trong động phủ cầm một chiếc khăn mặt dùng nước suối làm ướt, đi trở về vách đá đem nàng đỡ vào trong ngực, bắt đầu lau mặt cho nàng.
Hắn lau vô cùng cẩn thận, vết máu cùng tro bụi trên mặt tiểu cô nương rất nhanh đã được lau khô sạch sẽ.
Hắn liếc nhìn mái tóc ngắn xoã tung mà xốc xếch của nàng, suy nghĩ một chút, về trong động cầm một chiếc lược gỗ âm mộc, bắt đầu chải đầu cho nàng.
Lược âm mộc khí tức lãnh thanh, dùng để chải đầu là hoàn mỹ nhất.
Tiểu cô nương tóc ngắn xốc xếch rất nhanh trở nên thuận trơn, tro bụi cũng tự nhiên mất tích.
Tỉnh Cửu vừa chải đầu, vừa lầm bầm nói.
"Thì ra nhà ngươi họ Triệu a."
"Bất quá hôm đó rõ ràng là một trận tuyết nhỏ, nào có bão tuyết gì."
"Mặt khác, sinh tháng chạp phải đặt tên Tịch Nguyệt sao? Cái tên này thật sự không hay."
...
...
Triệu Tịch Nguyệt tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình vẫn đang trong động phủ của Cảnh Dương sư thúc tổ, bất quá lần này không phải là ở trên mặt đất lạnh như băng, mà là đang trên giường ngọc ấm áp.
Loại đãi ngộ khác biệt này, không để cho nàng sinh ra quá nhiều liên tưởng, bởi vì tâm tình nàng lúc này có chút loạn , không biết vừa rồi bất tỉnh có nói gì không nên nói hay không.
Khi nàng thấy mình trong gương đồng, cảm thấy nơi nào không đúng, tại sao mặt trở nên sạch sẽ như thế, còn có...
Nàng hoàn toàn quên mất lo lắng cùng với suy đoán về thân phận của Tỉnh Cửu, vọt tới ngoài động phủ, nói: "Ngươi đã làm gì với ta?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta không làm gì cả."
"Không làm gì? Vậy cái này giải thích thế nào?"
Triệu Tịch Nguyệt chỉ vào tóc nói.
Nàng tóc ngắn bị vuốt lên, ghim một cái tiểu thu thu, đối diện thiên không.
Tỉnh Cửu nói: "Sao thế?"
Triệu Tịch Nguyệt tức giận nói: "Làm sao ngươi có thể ghim trùng thiên biện cho ta! Ta không phải tiểu hài tử!"
"Ngươi đầu tóc ngắn như vậy, nơi nào có thể nói là biện nhi, chỉ là thu nhi (bím tóc) mà thôi."
Tỉnh Cửu nhìn nàng thật tình nói: "Hơn nữa ta thấy thật đáng yêu."
Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, tiểu kiếm màu xanh ở xung quanh người không tiếng động mà phi hành, tùy thời chuẩn bị phát ra công kích.
Nàng mơ hồ đoán được đây là nơi nào, nhưng vẫn không dám tin tưởng, cho nên càng thêm khẩn trương.
Cho đến khi Tỉnh Cửu đi ra, ánh mắt của nàng mới buông lỏng đôi chút, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Tỉnh Cửu nói: "Như ngươi chứng kiến , chúng ta đang ở đỉnh núi."
Triệu Tịch Nguyệt thanh âm có chút run rẩy rất nhỏ: "Nơi này chính là động phủ của sư thúc tổ ư?"
Tỉnh Cửu nói: "Hẳn là vậy."
Triệu Tịch Nguyệt thu kiếm, quan sát ánh mắt của hắn, trầm mặc thời gian rất lâu rồi nói: "Ngươi làm như thế nào vậy?"
Nàng đã sớm đoán được Tỉnh Cửu sẽ có biện pháp để đi lên đỉnh, nhưng khi hắn thật sự làm được, hơn nữa còn mang theo nàng đi tới đỉnh núi, vẫn rất giật mình.
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Lúc ngươi ngủ say, có một vị tiên nhân râu bạc bỗng nhiên xuất hiện, đem chúng ta mang tới nơi này, sau đó biến mất không thấy."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn, không nói gì.
Tỉnh Cửu nói: "Câu chuyện này không ổn ư?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không ổn."
Tỉnh Cửu nói: "Ngươi có thể tin tưởng một chút hay không?"
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn thật tình nói: "Ta không phải Liễu Thập Tuế."
Tỉnh Cửu thở dài nói: "Xem ra ta phải nghĩ một câu chuyện khác mới được."
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng đang tìm đáp án."
...
...
Cảnh Dương chân nhân lưu lại động phủ có ghế đá, phía trên có một cái đệm, trên đệm dùng kim tuyến thêu đồ án hoa điểu rất đơn giản, không biết bị cọ xát bao nhiêu năm, màu sắc kim tuyến đã sớm giảm đi, ngay cả đồ án đều có chút mơ hồ, nhưng còn không rách, hơn nữa cái đệm này rất dầy, mềm mại tựa như đám mây.
Tỉnh Cửu không chút khách khí ngồi lên, sau đó nhìn Triệu Tịch Nguyệt đang trong động phủ tìm kiếm gì đó.
"Ngươi đang tìm thanh kiếm kia ư?"
Triệu Tịch Nguyệt dừng bước, nhìn hắn có chút không giải thích được nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm thanh kiếm kia ư?"
Tỉnh Cửu muốn nói gì đó với nàng, nhưng nàng đã đi ra chỗ khác.
Triệu Tịch Nguyệt đem trong ngoài động phủ tìm khắp một lần, vẫn không tìm được thanh kiếm kia, sử dụng kiếm thức cảm giác, cũng không có bất kỳ đáp lại.
Nàng đi tới bên vách đá, nhìn sơn dã, nghĩ thầm chẳng lẽ kiếm ở trong núi ư? Nhưng Thần Mạt phong lớn như vậy, mình làm sao tìm được chứ?
Mặt trời ở bên kia dãy núi, rải rác vài tia nắng sớm, chiếu sáng mây trắng, dưới đỉnh núi vẫn là một mảnh ám trầm.
Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.
"Sao thế?"
Tỉnh Cửu đi tới bên người nàng.
Triệu Tịch Nguyệt cúi đầu, tựa như hài tử đã làm sai chuyện gì: "Ta không tìm được thanh kiếm kia."
Tỉnh Cửu nói: "Không thể thừa kiếm cũng không sao, chúng ta có thể đi Lưỡng Vong phong."
Lúc nói những lời này, hắn tựa như chưa hề nghĩ tới, Lưỡng Vong phong dĩ nhiên sẽ rất hoan nghênh Triệu Tịch Nguyệt, nhưng đối với hắn cũng sẽ như vậy hay sao?
"Không phải chuyện thừa kiếm."
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ tới, nếu như Cảnh Dương sư thúc tổ phi thăng thất bại, thanh kiếm kia còn ở Thần Mạt phong, nói rõ có thể hắn vẫn còn chữa thương ở nơi này.
Nếu như thanh kiếm kia đã mất, vậy chỉ sợ hắn cũng đã mất.
Nàng mơ hồ đoán được Tỉnh Cửu hẳn là cùng Cảnh Dương sư thúc tổ có quan hệ gì đó, nhưng không biết có nên nói với hắn hay không.
Nàng ngồi xuống bên vách đá, ôm hai đầu gối, vẻ mặt rất cô đơn.
Đây là lần đầu tiên Tỉnh Cửu thấy loại cảm xúc mềm yếu này ở trên mặt của nàng.
Ban đầu ở đỉnh Kiếm Phong lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã nhìn ra, trong đáy mắt của tiểu cô nương này có một vệt buồn bực giấu diếm sâu đậm.
Tối nay rất nhiều chuyện đều đã có đáp án.
"Sư thúc tổ đã chết rồi."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn sơn lĩnh yên tĩnh không tiếng động, nghĩ tới động phủ vắng lạnh trống trải, ở trong lòng suy nghĩ.
Nàng lẩm bẩm thì thầm: "Thì ra thật sự chết rồi."
Mọi chuyện mà nàng làm bốn năm nay, còn có ý nghĩa gì?
Áp lực không thể nói cùng ai, chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng, cảm xúc mỏi mệt cùng thương cảm trong nháy mắt dâng trào.
Tranh một tiếng vang nhỏ.
Thanh kiếm gãy thành hai khúc, rơi trên mặt đất, mất đi tất cả linh khí.
Phốc! Triệu Tịch Nguyệt phun ra một ngụm tiên huyết, ngất đi.
Nhìn hình ảnh này, Tỉnh Cửu có chút động dung.
Dĩ vãng hắn chưa bao giờ có loại tâm tình này, mặc dù có cũng là chuyện lúc còn thiếu niên, đã sớm quên rồi.
Từ khi quay trở lại Thanh Sơn tới nay, cảm xúc như vậy cũng đã xuất hiện mấy lần, tỷ như thời điểm Thập Tuế uống chén trà kia, tỷ như hiện tại.
"Hắn không chết."
Tỉnh Cửu trầm mặc một lát, nói: "Chẳng qua là hắn suýt nữa thì chết mà thôi."
Nói xong câu đó, hắn giơ tay phải lên.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Bàn tay của hắn đánh vào đỉnh đầu Triệu Tịch Nguyệt.
Gió mát nhè nhẹ, bạch y bồng bềnh, một đạo khí tức khó có thể diễn tả, ở đỉnh núi tỏa ra.
Kiếm nguyên cuồn cuộn vô tận, từ đỉnh đầu Triệu Tịch Nguyệt quán chú mà vào, bảo vệ kiếm tâm bị hao tổn nghiêm trọng của nàng, sau đó từ từ ôn dưỡng tu bổ.
Không biết qua thời gian bao lâu, xác nhận nàng đã không còn gì đáng ngại, Tỉnh Cửu thu hồi tay phải.
Hắn về trong động phủ cầm một chiếc khăn mặt dùng nước suối làm ướt, đi trở về vách đá đem nàng đỡ vào trong ngực, bắt đầu lau mặt cho nàng.
Hắn lau vô cùng cẩn thận, vết máu cùng tro bụi trên mặt tiểu cô nương rất nhanh đã được lau khô sạch sẽ.
Hắn liếc nhìn mái tóc ngắn xoã tung mà xốc xếch của nàng, suy nghĩ một chút, về trong động cầm một chiếc lược gỗ âm mộc, bắt đầu chải đầu cho nàng.
Lược âm mộc khí tức lãnh thanh, dùng để chải đầu là hoàn mỹ nhất.
Tiểu cô nương tóc ngắn xốc xếch rất nhanh trở nên thuận trơn, tro bụi cũng tự nhiên mất tích.
Tỉnh Cửu vừa chải đầu, vừa lầm bầm nói.
"Thì ra nhà ngươi họ Triệu a."
"Bất quá hôm đó rõ ràng là một trận tuyết nhỏ, nào có bão tuyết gì."
"Mặt khác, sinh tháng chạp phải đặt tên Tịch Nguyệt sao? Cái tên này thật sự không hay."
...
...
Triệu Tịch Nguyệt tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình vẫn đang trong động phủ của Cảnh Dương sư thúc tổ, bất quá lần này không phải là ở trên mặt đất lạnh như băng, mà là đang trên giường ngọc ấm áp.
Loại đãi ngộ khác biệt này, không để cho nàng sinh ra quá nhiều liên tưởng, bởi vì tâm tình nàng lúc này có chút loạn , không biết vừa rồi bất tỉnh có nói gì không nên nói hay không.
Khi nàng thấy mình trong gương đồng, cảm thấy nơi nào không đúng, tại sao mặt trở nên sạch sẽ như thế, còn có...
Nàng hoàn toàn quên mất lo lắng cùng với suy đoán về thân phận của Tỉnh Cửu, vọt tới ngoài động phủ, nói: "Ngươi đã làm gì với ta?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta không làm gì cả."
"Không làm gì? Vậy cái này giải thích thế nào?"
Triệu Tịch Nguyệt chỉ vào tóc nói.
Nàng tóc ngắn bị vuốt lên, ghim một cái tiểu thu thu, đối diện thiên không.
Tỉnh Cửu nói: "Sao thế?"
Triệu Tịch Nguyệt tức giận nói: "Làm sao ngươi có thể ghim trùng thiên biện cho ta! Ta không phải tiểu hài tử!"
"Ngươi đầu tóc ngắn như vậy, nơi nào có thể nói là biện nhi, chỉ là thu nhi (bím tóc) mà thôi."
Tỉnh Cửu nhìn nàng thật tình nói: "Hơn nữa ta thấy thật đáng yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.