Quyển 1 - Chương 5: Lựa chọn (2)
Sonxmenpro
06/11/2013
Trong khu
rừng âm u bí hiểm, hắn bước đi một cách thận trọng, nơi đây có rất nhiều cây to khổng lồ, cao vút, thân xù xì, tán lá trải rộng che kín cả mặt
trời, ngước mắt nhìn những cái cây này, hắn thầm nghĩ nếu như thân cây
rỗng, có thể chứa được bốn năm căn nhà như của hắn.
Lúc này tuy là giữa trưa, nhưng hắn cũng không có nhìn thấy chút ánh nắng nào rọi xuống, nếu không nhờ chút ánh sáng vàng rực toả ra từ mấy tán lá kia, thì chẳng khác nào người mù, không thể nhìn thấy đường đi. Sau khi ngẩn người một lúc, hắn tiếp tục cẩn thận men theo từng cái cây to, nhẹ nhàng di chuyển.
Hắn đi được một lúc thì mệt, phải ngồi xuống nghỉ, hắn nhớ về gia đình quá. Tuy hắn đã xa gia đình được 2 tháng rồi, nhưng trong những ngày tháng ấy hắn phải làm việc quần quật, sáng đi gánh nước, về rồi đốn củi, rồi làm những công việc vặt trong hội. Hội lớn nên lúc nào cũng làm không hết việc, mỗi lần về hắn lại mệt mỏi ngủ thiết đi, giờ có chút thời gian, nỗi nhớ nhà mới ập đến. Hắn nhớ mẹ hắn, em hắn, tự hỏi không biết bây giờ họ đang làm gì. Mẹ dùng số tiền ấy như thế nào, chắc em hắn sẽ được mẹ mua cho bộ quần áo mới thôi. Hy vọng mẹ có thể mở một gian hàng nhỏ, vừa trông em, vừa bán hàng kiếm chút đỉnh.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn lại thấy may mắn. Nếu không phải Bạch Long hội đang cần kiếm trẻ em gấp thì hắn không nghĩ là lại bán được giá như vậy. Như thế là buôn bán có lãi đấy, hắn đang buôn bán có lãi, hắn tài thật. Nghĩ vậy hắn lại bật cười lên khanh khách. Sau đó hắn lại nhớ về những ngày ở Bạch Long hội, đó quả là những ngày cực khổ vô cùng. Hắn đã phải lao động không ngừng nghỉ, chịu nhiều roi vọt, ăn những thức ăn của chó. Hắn cố gắng nhẫn nhịn cho đến ngày hôm nay, để nắm được cơ hội này, cho nên dù phải đánh đổi cả mạng sống hắn cũng dám đặt cược một lần. Nghĩ vậy hắn lại bước đi, hắn muốn mình là người đầu tiên tìm thấy ngọc bội. Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh, hắn là người duy nhất tìm thấy ngọc bội, lúc ấy Thiên Nam lão nhân gia sẽ nhìn hắn trìu mến như thế nào, mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể ra sao, hắn được mọi người quý trọng, một bước lên tiên.
Hắn tiếp tục bước đi với tâm trạng vui vẻ, và cũng không quên nhiệm vụ quan sát xung quanh tìm ngọc bội. Có thể hắn may mắn không gặp chút nguy hiểm gì mà vẫn chiến thắng a.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, giật mình quay người lại, đã thấy một con rắn khổng lồ, dài hơn trăm mét đang bò lại, mắt con rắn này có màu xanh ngọc bích, hơi thở tanh nồng, nhìn thân hình của nó có thể dễ dàng đoán ra được, nó không gặp khó khăn gì khi nuốt gọn một con voi.
Con rắn này có màu sắc sặc sỡ, xanh đỏ tìm vàng đều đủ, rất đáng sợ. Bao nhiêu cảm giác bay bổng lúc trước bỗng nhiên bay biến đi đâu mất, hắn sợ, tim hắn dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặc dù vẫn còn ý thức, nhưng hắn không làm sao nhấc chân lên được.
Hắn cảm thấy rõ ràng cả người lạnh lẽo, mà sao từ trên trán vẫn liên tục chảy xuống từng giọt, từng giọt mồ hôi. Hắn cố giữ cho thân hình đứng thẳng, nắm chặt tay, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng nhưng mà không thể. Hắn dần tuyệt vọng, giờ đây hắn chỉ mong rằng, con rắn này thấy hắn quá bé, không đủ xỉa răng mà tha cho hắn, hoặc là nó đang nhắm vào con mồi nào khác đằng sau hắn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy mục tiêu của con hắn lần này là mình, rất từ từ, nó thích thú khi thấy được sự run rẩy, tuyệt vọng trong mắt con mồi. Nó trườn một cách chậm chạp bởi vì nó biết rằng đây đã là món ăn trong miệng mình rồi, tùy lúc mà thưởng thức thôi.
300 mét....
200 mét....
100 mét....
Tới rồi, con rắn từ từ há cái miệng khổng lồ của mình ra, đang định đớp gọn một miếng thơm ngon cả người lẫn xương, thì bất ngờ, từ trên trời có cái gì đó lao tới với tốc độ chóng mặt khiến cho con rắn đột nhiên giật mình ngoảnh đầu nhìn lên, chỉ thấy 1 con chim ưng từ trên không trung đáp xuống, xuyên qua tán cây tới chỗ con rắn.
Cả người con chim ưng toát lên ánh sáng vàng choé, chiếc mỏ nhọn hoắt hơi quặp vào bên trong, bộ móng vuốt sắc bén và bóng loáng. Con chim ưng chỉ to ngang cái mâm cơm vậy mà lại khiến cho con rắn tỏ vẻ kiêng kị. Nó quên luôn con mồi dưới đất, tập trung nhìn con chim ưng chuẩn bị cho trận quyết chiến.
Lúc này tuy là giữa trưa, nhưng hắn cũng không có nhìn thấy chút ánh nắng nào rọi xuống, nếu không nhờ chút ánh sáng vàng rực toả ra từ mấy tán lá kia, thì chẳng khác nào người mù, không thể nhìn thấy đường đi. Sau khi ngẩn người một lúc, hắn tiếp tục cẩn thận men theo từng cái cây to, nhẹ nhàng di chuyển.
Hắn đi được một lúc thì mệt, phải ngồi xuống nghỉ, hắn nhớ về gia đình quá. Tuy hắn đã xa gia đình được 2 tháng rồi, nhưng trong những ngày tháng ấy hắn phải làm việc quần quật, sáng đi gánh nước, về rồi đốn củi, rồi làm những công việc vặt trong hội. Hội lớn nên lúc nào cũng làm không hết việc, mỗi lần về hắn lại mệt mỏi ngủ thiết đi, giờ có chút thời gian, nỗi nhớ nhà mới ập đến. Hắn nhớ mẹ hắn, em hắn, tự hỏi không biết bây giờ họ đang làm gì. Mẹ dùng số tiền ấy như thế nào, chắc em hắn sẽ được mẹ mua cho bộ quần áo mới thôi. Hy vọng mẹ có thể mở một gian hàng nhỏ, vừa trông em, vừa bán hàng kiếm chút đỉnh.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn lại thấy may mắn. Nếu không phải Bạch Long hội đang cần kiếm trẻ em gấp thì hắn không nghĩ là lại bán được giá như vậy. Như thế là buôn bán có lãi đấy, hắn đang buôn bán có lãi, hắn tài thật. Nghĩ vậy hắn lại bật cười lên khanh khách. Sau đó hắn lại nhớ về những ngày ở Bạch Long hội, đó quả là những ngày cực khổ vô cùng. Hắn đã phải lao động không ngừng nghỉ, chịu nhiều roi vọt, ăn những thức ăn của chó. Hắn cố gắng nhẫn nhịn cho đến ngày hôm nay, để nắm được cơ hội này, cho nên dù phải đánh đổi cả mạng sống hắn cũng dám đặt cược một lần. Nghĩ vậy hắn lại bước đi, hắn muốn mình là người đầu tiên tìm thấy ngọc bội. Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh, hắn là người duy nhất tìm thấy ngọc bội, lúc ấy Thiên Nam lão nhân gia sẽ nhìn hắn trìu mến như thế nào, mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể ra sao, hắn được mọi người quý trọng, một bước lên tiên.
Hắn tiếp tục bước đi với tâm trạng vui vẻ, và cũng không quên nhiệm vụ quan sát xung quanh tìm ngọc bội. Có thể hắn may mắn không gặp chút nguy hiểm gì mà vẫn chiến thắng a.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, giật mình quay người lại, đã thấy một con rắn khổng lồ, dài hơn trăm mét đang bò lại, mắt con rắn này có màu xanh ngọc bích, hơi thở tanh nồng, nhìn thân hình của nó có thể dễ dàng đoán ra được, nó không gặp khó khăn gì khi nuốt gọn một con voi.
Con rắn này có màu sắc sặc sỡ, xanh đỏ tìm vàng đều đủ, rất đáng sợ. Bao nhiêu cảm giác bay bổng lúc trước bỗng nhiên bay biến đi đâu mất, hắn sợ, tim hắn dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặc dù vẫn còn ý thức, nhưng hắn không làm sao nhấc chân lên được.
Hắn cảm thấy rõ ràng cả người lạnh lẽo, mà sao từ trên trán vẫn liên tục chảy xuống từng giọt, từng giọt mồ hôi. Hắn cố giữ cho thân hình đứng thẳng, nắm chặt tay, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng nhưng mà không thể. Hắn dần tuyệt vọng, giờ đây hắn chỉ mong rằng, con rắn này thấy hắn quá bé, không đủ xỉa răng mà tha cho hắn, hoặc là nó đang nhắm vào con mồi nào khác đằng sau hắn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy mục tiêu của con hắn lần này là mình, rất từ từ, nó thích thú khi thấy được sự run rẩy, tuyệt vọng trong mắt con mồi. Nó trườn một cách chậm chạp bởi vì nó biết rằng đây đã là món ăn trong miệng mình rồi, tùy lúc mà thưởng thức thôi.
300 mét....
200 mét....
100 mét....
Tới rồi, con rắn từ từ há cái miệng khổng lồ của mình ra, đang định đớp gọn một miếng thơm ngon cả người lẫn xương, thì bất ngờ, từ trên trời có cái gì đó lao tới với tốc độ chóng mặt khiến cho con rắn đột nhiên giật mình ngoảnh đầu nhìn lên, chỉ thấy 1 con chim ưng từ trên không trung đáp xuống, xuyên qua tán cây tới chỗ con rắn.
Cả người con chim ưng toát lên ánh sáng vàng choé, chiếc mỏ nhọn hoắt hơi quặp vào bên trong, bộ móng vuốt sắc bén và bóng loáng. Con chim ưng chỉ to ngang cái mâm cơm vậy mà lại khiến cho con rắn tỏ vẻ kiêng kị. Nó quên luôn con mồi dưới đất, tập trung nhìn con chim ưng chuẩn bị cho trận quyết chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.