Chương 140: Cố Nhân
Hoa Bỉ Ngạn
16/05/2021
Các võ giả cùng công tử ca có mặt tại đây khi nghe được lời nói của
Cầm tiên tử bên trong đều nhíu mày, biểu hiện trên mặt rõ là không vui.
Thằng này không những xúi giục mọi người nhao nhao tặng lễ, vậy mà cuối cùng mình lại không có xuất ra, mà lại được Cầm tiên tử ưu ái phá lệ, khảy cho riêng một khúc, cái này quá đáng hận rồi.
Mạc dù không vui trong lòng nhưng cũng không đi để ý tới, mọi người tới đây đều muốn nghe đàn hát và ngắm mỹ nữ là chủ yếu.
-Người không có tiền không có tư cách ở lại Minh Nguyệt Lâu nghe đàn hát, Cầm cô nương há phải phá lệ vì loại người này, đánh đi ra là được.
-Đúng vậy, không xem lại bộ dáng của hắn, không xứng ở nơi này làm chướng mắt.
Lạc Kỳ cùng Lạc Siêu mở miệng nói, rất là có ý kiến với Trần Phong, câu nào cũng nhắm vào hắn.
Hai tên giả ra bộ dáng của chính đạo công lý, lại nghe tiếng đàn vang lên, gặp mọi người không để ý tới hai thằng, cả hai tên liền tức giận ngồi xuống, ánh mắt hằm hằm nhìn Trần Phong.
Trần Phong lắc đầu ngao ngán, cũng lười để ý tới hai thằng này, đôi khi thù hận cũng kéo từ những việc không đáng mà ra.
...Ong...Ong!!!"
Dây đàn chấn động, âm luật mỹ diệu vang lên.
Minh Nguyệt Lâu vốn tràn ngập mùi thuốc súng, tại âm thanh mỹ diệu vang lên dần dần tiêu tán.
Rất nhiều võ giả rất nhanh đắm chìm tại trong âm luật, trên mặt hiển hiện vui sướng, nhẹ tay nhẹ gõ tại trên đùi, hình thành quy luật.
Lạc Kỳ không có bị tiếng đàn ảnh hưởng, dù sao, tống xuất hơn trăm khối Linh thạch, cái đó hoàn toàn có thể cho chính mình tu luyện hơn nửa năm, làm cho hắn lòng đau như cắt.
Dù là thật sự mỹ nữ kia khảy đàn như là Thiên Ngoại chi âm, hai thằng cũng nghe không lọt a, từng tiếng đàn vào tai hắn như là có ngàn vạn con kiến đang giày xéo.
Chờ tiếng đàn chấm dứt , hắn phải làm khó dễ tên họ Phong kia, để hiến tế cho mình tống ra hơn trăm khối Linh thạch.
Lạc Kỳ trong lòng càng nghĩ càng nộ khí dâng lên đầu, Trần Phong lại lười xem sắc mặt hắn, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn.
Nghe được một đoạn hắn liền mở bừng mắt ra, chăm chú nhìn vào bóng dáng như ẩn như hiên sau màn, nội tâm dâng lên sóng biển.
-Đây là, Tịch Dương Tiêu Cổ.!
Khó trách Trần Phong kinh ngạc, vì nữ tử kia đang khảy bản Tịch Dương Tiêu Cổ, một trong Thập đại danh khúc của Trung Hoa ở Địa cầu, may mắn sao hắn từng nghe được, không ngờ ở Thiên Nguyên Đại Lục cũng có người biết được.
Trần Phong bắt đầu rơi vào hồi ức, những kí ức đã phủ bụi không biết bao lâu, chợt lúc này lại có tiếng hát vang lên.
Sông liền biển, nước xuân trôi đầy dẫy.
Trăng mọc cùng triều dậy trên khơi xa .
Trăng theo muôn dặm nước cuốn trôi.
Chỗ nào có nước mà trời không trăng.
Người sinh hoá kiếp nào cùng tận.
Năm lại năm trăng vẫn thế hoài.
Trăng sông nào biết soi bóng ai.
Dưới sông chỉ thấy nước trôi giữa dòng.
Mảnh mây bạc mông lông đi mãi.
Rừng phong xanh trên bãi gợi sầu.
Thuyền ai lơ lững giữa đêm thâu.
Trong lầu minh nguyệt chỗ tương tư.
Vào mộng đài trang trêu kẻ sinh ly.
Trong rèm cuốn mãi cũng không đi.
Mong nhau tin mãi mà biệt tâm.
Muốn theo trăng đi tới cạnh bên người.
Thương quê người chiếc bóng nửa xuân xanh.
Nước sông trôi hết mùa xuân dần.
Trăng sông cũng lặn xế chiều sang tây.
Trăng xế thấp chìm ngay xuống biển.
Cách núi sông xa kể dường nào.
Cõi trăng về ấy người nơi nao.
Dòng sông trăng lặn nao nao một mối tình.("Sưu tầm")
Một bài hát đi qua, tiếng đàn cũng kết thúc, một khúc thôi.
Trần Phong mở ra đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt rơi ra một giọt lệ trong suốt, nhìn chằm chằm vào bóng người sau bức màn, nghẹn ngào hô.
-Tiểu Ảnh..!
Một tiếng này hô lên, nữ tử bên trong thân hình cứng đờ, ngón tay ngọc khẽ động làm đứt một sợi dây đàn, khí tức trong cơ thể cực kỳ không ổn định.
Khí tràn tản ra làm cho các công tử ca cùng mọi người ở đây cảm giác dường như nghẹt thở.
Nàng vội đứng dậy, từ từ bước ra bức màn lụa, trong tay cầm theo một thanh cổ cầm, trên người vận lấy một bộ y phục phiêu phiêu như tuyết.
Trong ánh mắt nàng là lưu chuyển một vòng thủy vụ, bắn ra những làn thu ba duyên dáng yêu kiều, vóc người cao gầy nóng bỏng, trên mặt được che bởi một tấm lụa, làm không ai có thể trông thấy dung mạo của nàng.
Chỉ là đôi mắt kia cũng khiến cho người ta phải chìm đắm, bên trong toàn là sự ôn nhu cùng tưởng nhớ.
Khi nàng vừa bước ra khỏi bức màn, những người có mặt tại đây đều như hóa đá, toàn thân cứng ngắc như con gà gỗ, có người vừa cầm ly rượu lên, định uống đều đổ hết ra ngoài.
Có người thì ngồi trên ghế không vững, "phịch" một tiếng té xuống đất, nhưng họ không hề để ý, đôi mắt cứ dán vào thân ảnh nữ tử đang đứng phía trên kia.
Các công tử ca nhìn Cầm tiên tử trên khán đài, trong mắt đều là ái mộ chi ý, hận không thể móc tim mình ra để cho nàng xem.
Lại nhìn bộ dáng của nàng yếu đuối nhu nhược, cả đám như phát cuồng, xém chút không thể khống chế lao lên để ôm mỹ nữ vào lòng mà vuốt ve an ũi nàng.
-Là Phong sao?
Nàng nhẹ nhàng không xác định hỏi, nhìn thẳng Trần Phong, hắn cũng đang đồng dạng khóe mắt đỏ hoe chăm chú nhìn nàng.
Nàng biết một tiếng hô "Tiểu Ảnh" kia chỉ có một người có thể gọi, đó là người nam nhân duy nhất trong lòng nàng.
Nàng đã vượt mọi chướng ngại, đi khắp đại lục, đi vào những nơi thường tụ tập đông người, tra hỏi thông tin, đàn ra một khúc mà cả hai từng biết, chỉ mong ai đó sẽ nhận ra được mà có tin tức người ấy.
-Đúng là ta, cuối cùng cũng tìm được nàng.
Trần Phong gật đầu, thân hình vẫn không động đậy, chăm chú nhìn nàng, sợ một khi chớp mắt nàng sẽ tan biến.
-Đây là khúc Tịch Dương Cổ Tiêu, cô nhi viện, trên sân thượng, trước dòng sông phía xa trong buổi chiều tà.
Trần Phong một hơi nói lên các danh tự, ánh mắt vẫn không đổi.
Cầm tiên tử chấn động, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người nàng cất công tìm kiếm.
Nàng nhớ đó là một buổi chiều, mặt trăng mờ ảo treo giữa trời, phía dưới là dòng sông êm ả đang soi bóng trăng mờ.
Trên sân thượng, có một cặp nam nữ thiếu niên khoảng 14, 15 tuổi đang ngồi dựa vào nhau, nhìn cảnh vật phía, rồi thiếu nữ cất lên giọng hát trong trẻo, hát lên một bài.
Nàng không còn nghi ngờ gì nữa, bao nhiêu đó đã đủ cho nàng xác định người trước mắt.
..VÙ..Vù...
Nàng cất bước tầm đó biến mất khỏi khán đài, một giây sau xuất hiện trước mặt Trần Phong, hai người cách nhau chỉ một bước chân.
Trên khuôn mặt Trần Phong sinh ra vặn vẹo, trong thoáng cái khôi phục diện mạo vốn có, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cân đối hoàn mỹ, quả thật mà mộ mỹ nam tử.
Nàng vươn một bàn tay như dương chi bạch ngọc lên, vuốt ve khuôn mặt Trần Phong rồi nở nụ cười, nói.
-Đẹp trai hơn xưa rất nhiều.!
Nàng vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống, tuy đây không phải là hình dạng mà nàng ngày đêm mong nhớ, nhưng nàng biết đây là người nàng tìm kiếm, như thế đã đủ rồi.
Trần Phong bắt lấy bàn tay nàng, nàng cũng vì thế mà tựa vào lòng Trần Phong.
Nàng không từ chối, hai tay vòng qua ôm lấy eo hắn, Trần Phong hít thở mùi thơm mái tóc của nàng, im lặng không nói, hai người dùng vô thanh thằng hữu thanh, cứ như vậy dựa vào nhau đứng yên bất động, không quan tâm, để ý tới tình cảnh xung quanh.
Mọi người hóa đá khi nhìn một màn này, cả Minh Nguyệt Lâu yên tĩnh như chết, tiếng tim đập trong lông ngực của từng người có thể nghe rõ.
Vài giây trôi qua, tất cả mọi người đều phản ứng lại, từng đôi mắt đố kỵ nhìn vào đôi nam nữ kia, hận không thể đem bàn tay heo của Trần Phong chặt xuống, dẫm nát hắn dưới chân, chính mình thay thế vào vị trí của hắn.
-Tiểu tử, không muốn chết mau buông Cầm tiên tử ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
-Đúng, Cầm tiên tử là người nào mà ngươi có thể nhúng chàm, mau bỏ ra.
Chúng nhân đều nhao nhao phẫn nộ, một mỹ nữ như hoa như ngọc thế kia phải thuộc về mình, không thể tiện nghi kẻ khác.
Thế giới này, con người theo đuổi chỉ là thực lực, quyền lợi và mỹ nữ, cả đám người ở đây đều là thanh niên nhiệt huyết, đang trong thời kỳ truy cầu mỹ nữ.
Lại ỷ có thế lực sau lưng làm chỗ dựa, thực lực bản thân lại tính là khá cường đại, nếu mình không có được thì sẽ phá cho hôi, không thể để lọt vào tay một ai đó.
Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều phóng ra khí tức bản thân, trắng trợn uy hiếp Trần Phong, nếu hắn không bỏ ra Cầm tiên tử thì mọi người sẽ cùng nhau động thủ, ý tứ uy hiếp rõ ràng, hoàn toàn mất đi bộ dạng ôn văn nho nhã đạo mạo khi trước.
-Đám ruồi thật phiền phức!.
Trần Phong khó chịu, ánh mắt bắn ra sát khí.
-Đừng tức giận, để ta đuổi chúng đi là được.
Cầm tiên tử ôn nhu nhìn Trần Phong cười khẽ, rồi quay sang đám người đang kêu gào, trong mắt chuyển đổi ôn nhu thành sắc bén lạnh như băng.
-Cút!
Nàng phun ra một chữ, một tay giơ lên, một luồng kình phong kèm theo uy thế của thiên địa đè xuống, đám người đang kêu gào chốc lát im bặt, nằm rạp xuống đất.
Nàng lại phất tay một cái, tất cả mấy chục người trong Minh Nguyệt Lâu đều bay lên trời, rầm rầm vài tiếng, nóc nhà Minh Nguyệt Lâu đều bị thủng vô số cái lỗ hình người, ánh nắng cũng tùy theo đó mà chiếu vào.
Soi sáng hai thân ảnh đang đứng giữa Minh Nguyệt Lâu, không gian hỗn loạn trong chốc lát yên tĩnh xuống, chỉ còn lại hai người ở trong không gian riêng của họ.
Thằng này không những xúi giục mọi người nhao nhao tặng lễ, vậy mà cuối cùng mình lại không có xuất ra, mà lại được Cầm tiên tử ưu ái phá lệ, khảy cho riêng một khúc, cái này quá đáng hận rồi.
Mạc dù không vui trong lòng nhưng cũng không đi để ý tới, mọi người tới đây đều muốn nghe đàn hát và ngắm mỹ nữ là chủ yếu.
-Người không có tiền không có tư cách ở lại Minh Nguyệt Lâu nghe đàn hát, Cầm cô nương há phải phá lệ vì loại người này, đánh đi ra là được.
-Đúng vậy, không xem lại bộ dáng của hắn, không xứng ở nơi này làm chướng mắt.
Lạc Kỳ cùng Lạc Siêu mở miệng nói, rất là có ý kiến với Trần Phong, câu nào cũng nhắm vào hắn.
Hai tên giả ra bộ dáng của chính đạo công lý, lại nghe tiếng đàn vang lên, gặp mọi người không để ý tới hai thằng, cả hai tên liền tức giận ngồi xuống, ánh mắt hằm hằm nhìn Trần Phong.
Trần Phong lắc đầu ngao ngán, cũng lười để ý tới hai thằng này, đôi khi thù hận cũng kéo từ những việc không đáng mà ra.
...Ong...Ong!!!"
Dây đàn chấn động, âm luật mỹ diệu vang lên.
Minh Nguyệt Lâu vốn tràn ngập mùi thuốc súng, tại âm thanh mỹ diệu vang lên dần dần tiêu tán.
Rất nhiều võ giả rất nhanh đắm chìm tại trong âm luật, trên mặt hiển hiện vui sướng, nhẹ tay nhẹ gõ tại trên đùi, hình thành quy luật.
Lạc Kỳ không có bị tiếng đàn ảnh hưởng, dù sao, tống xuất hơn trăm khối Linh thạch, cái đó hoàn toàn có thể cho chính mình tu luyện hơn nửa năm, làm cho hắn lòng đau như cắt.
Dù là thật sự mỹ nữ kia khảy đàn như là Thiên Ngoại chi âm, hai thằng cũng nghe không lọt a, từng tiếng đàn vào tai hắn như là có ngàn vạn con kiến đang giày xéo.
Chờ tiếng đàn chấm dứt , hắn phải làm khó dễ tên họ Phong kia, để hiến tế cho mình tống ra hơn trăm khối Linh thạch.
Lạc Kỳ trong lòng càng nghĩ càng nộ khí dâng lên đầu, Trần Phong lại lười xem sắc mặt hắn, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn.
Nghe được một đoạn hắn liền mở bừng mắt ra, chăm chú nhìn vào bóng dáng như ẩn như hiên sau màn, nội tâm dâng lên sóng biển.
-Đây là, Tịch Dương Tiêu Cổ.!
Khó trách Trần Phong kinh ngạc, vì nữ tử kia đang khảy bản Tịch Dương Tiêu Cổ, một trong Thập đại danh khúc của Trung Hoa ở Địa cầu, may mắn sao hắn từng nghe được, không ngờ ở Thiên Nguyên Đại Lục cũng có người biết được.
Trần Phong bắt đầu rơi vào hồi ức, những kí ức đã phủ bụi không biết bao lâu, chợt lúc này lại có tiếng hát vang lên.
Sông liền biển, nước xuân trôi đầy dẫy.
Trăng mọc cùng triều dậy trên khơi xa .
Trăng theo muôn dặm nước cuốn trôi.
Chỗ nào có nước mà trời không trăng.
Người sinh hoá kiếp nào cùng tận.
Năm lại năm trăng vẫn thế hoài.
Trăng sông nào biết soi bóng ai.
Dưới sông chỉ thấy nước trôi giữa dòng.
Mảnh mây bạc mông lông đi mãi.
Rừng phong xanh trên bãi gợi sầu.
Thuyền ai lơ lững giữa đêm thâu.
Trong lầu minh nguyệt chỗ tương tư.
Vào mộng đài trang trêu kẻ sinh ly.
Trong rèm cuốn mãi cũng không đi.
Mong nhau tin mãi mà biệt tâm.
Muốn theo trăng đi tới cạnh bên người.
Thương quê người chiếc bóng nửa xuân xanh.
Nước sông trôi hết mùa xuân dần.
Trăng sông cũng lặn xế chiều sang tây.
Trăng xế thấp chìm ngay xuống biển.
Cách núi sông xa kể dường nào.
Cõi trăng về ấy người nơi nao.
Dòng sông trăng lặn nao nao một mối tình.("Sưu tầm")
Một bài hát đi qua, tiếng đàn cũng kết thúc, một khúc thôi.
Trần Phong mở ra đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt rơi ra một giọt lệ trong suốt, nhìn chằm chằm vào bóng người sau bức màn, nghẹn ngào hô.
-Tiểu Ảnh..!
Một tiếng này hô lên, nữ tử bên trong thân hình cứng đờ, ngón tay ngọc khẽ động làm đứt một sợi dây đàn, khí tức trong cơ thể cực kỳ không ổn định.
Khí tràn tản ra làm cho các công tử ca cùng mọi người ở đây cảm giác dường như nghẹt thở.
Nàng vội đứng dậy, từ từ bước ra bức màn lụa, trong tay cầm theo một thanh cổ cầm, trên người vận lấy một bộ y phục phiêu phiêu như tuyết.
Trong ánh mắt nàng là lưu chuyển một vòng thủy vụ, bắn ra những làn thu ba duyên dáng yêu kiều, vóc người cao gầy nóng bỏng, trên mặt được che bởi một tấm lụa, làm không ai có thể trông thấy dung mạo của nàng.
Chỉ là đôi mắt kia cũng khiến cho người ta phải chìm đắm, bên trong toàn là sự ôn nhu cùng tưởng nhớ.
Khi nàng vừa bước ra khỏi bức màn, những người có mặt tại đây đều như hóa đá, toàn thân cứng ngắc như con gà gỗ, có người vừa cầm ly rượu lên, định uống đều đổ hết ra ngoài.
Có người thì ngồi trên ghế không vững, "phịch" một tiếng té xuống đất, nhưng họ không hề để ý, đôi mắt cứ dán vào thân ảnh nữ tử đang đứng phía trên kia.
Các công tử ca nhìn Cầm tiên tử trên khán đài, trong mắt đều là ái mộ chi ý, hận không thể móc tim mình ra để cho nàng xem.
Lại nhìn bộ dáng của nàng yếu đuối nhu nhược, cả đám như phát cuồng, xém chút không thể khống chế lao lên để ôm mỹ nữ vào lòng mà vuốt ve an ũi nàng.
-Là Phong sao?
Nàng nhẹ nhàng không xác định hỏi, nhìn thẳng Trần Phong, hắn cũng đang đồng dạng khóe mắt đỏ hoe chăm chú nhìn nàng.
Nàng biết một tiếng hô "Tiểu Ảnh" kia chỉ có một người có thể gọi, đó là người nam nhân duy nhất trong lòng nàng.
Nàng đã vượt mọi chướng ngại, đi khắp đại lục, đi vào những nơi thường tụ tập đông người, tra hỏi thông tin, đàn ra một khúc mà cả hai từng biết, chỉ mong ai đó sẽ nhận ra được mà có tin tức người ấy.
-Đúng là ta, cuối cùng cũng tìm được nàng.
Trần Phong gật đầu, thân hình vẫn không động đậy, chăm chú nhìn nàng, sợ một khi chớp mắt nàng sẽ tan biến.
-Đây là khúc Tịch Dương Cổ Tiêu, cô nhi viện, trên sân thượng, trước dòng sông phía xa trong buổi chiều tà.
Trần Phong một hơi nói lên các danh tự, ánh mắt vẫn không đổi.
Cầm tiên tử chấn động, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người nàng cất công tìm kiếm.
Nàng nhớ đó là một buổi chiều, mặt trăng mờ ảo treo giữa trời, phía dưới là dòng sông êm ả đang soi bóng trăng mờ.
Trên sân thượng, có một cặp nam nữ thiếu niên khoảng 14, 15 tuổi đang ngồi dựa vào nhau, nhìn cảnh vật phía, rồi thiếu nữ cất lên giọng hát trong trẻo, hát lên một bài.
Nàng không còn nghi ngờ gì nữa, bao nhiêu đó đã đủ cho nàng xác định người trước mắt.
..VÙ..Vù...
Nàng cất bước tầm đó biến mất khỏi khán đài, một giây sau xuất hiện trước mặt Trần Phong, hai người cách nhau chỉ một bước chân.
Trên khuôn mặt Trần Phong sinh ra vặn vẹo, trong thoáng cái khôi phục diện mạo vốn có, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cân đối hoàn mỹ, quả thật mà mộ mỹ nam tử.
Nàng vươn một bàn tay như dương chi bạch ngọc lên, vuốt ve khuôn mặt Trần Phong rồi nở nụ cười, nói.
-Đẹp trai hơn xưa rất nhiều.!
Nàng vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống, tuy đây không phải là hình dạng mà nàng ngày đêm mong nhớ, nhưng nàng biết đây là người nàng tìm kiếm, như thế đã đủ rồi.
Trần Phong bắt lấy bàn tay nàng, nàng cũng vì thế mà tựa vào lòng Trần Phong.
Nàng không từ chối, hai tay vòng qua ôm lấy eo hắn, Trần Phong hít thở mùi thơm mái tóc của nàng, im lặng không nói, hai người dùng vô thanh thằng hữu thanh, cứ như vậy dựa vào nhau đứng yên bất động, không quan tâm, để ý tới tình cảnh xung quanh.
Mọi người hóa đá khi nhìn một màn này, cả Minh Nguyệt Lâu yên tĩnh như chết, tiếng tim đập trong lông ngực của từng người có thể nghe rõ.
Vài giây trôi qua, tất cả mọi người đều phản ứng lại, từng đôi mắt đố kỵ nhìn vào đôi nam nữ kia, hận không thể đem bàn tay heo của Trần Phong chặt xuống, dẫm nát hắn dưới chân, chính mình thay thế vào vị trí của hắn.
-Tiểu tử, không muốn chết mau buông Cầm tiên tử ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
-Đúng, Cầm tiên tử là người nào mà ngươi có thể nhúng chàm, mau bỏ ra.
Chúng nhân đều nhao nhao phẫn nộ, một mỹ nữ như hoa như ngọc thế kia phải thuộc về mình, không thể tiện nghi kẻ khác.
Thế giới này, con người theo đuổi chỉ là thực lực, quyền lợi và mỹ nữ, cả đám người ở đây đều là thanh niên nhiệt huyết, đang trong thời kỳ truy cầu mỹ nữ.
Lại ỷ có thế lực sau lưng làm chỗ dựa, thực lực bản thân lại tính là khá cường đại, nếu mình không có được thì sẽ phá cho hôi, không thể để lọt vào tay một ai đó.
Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều phóng ra khí tức bản thân, trắng trợn uy hiếp Trần Phong, nếu hắn không bỏ ra Cầm tiên tử thì mọi người sẽ cùng nhau động thủ, ý tứ uy hiếp rõ ràng, hoàn toàn mất đi bộ dạng ôn văn nho nhã đạo mạo khi trước.
-Đám ruồi thật phiền phức!.
Trần Phong khó chịu, ánh mắt bắn ra sát khí.
-Đừng tức giận, để ta đuổi chúng đi là được.
Cầm tiên tử ôn nhu nhìn Trần Phong cười khẽ, rồi quay sang đám người đang kêu gào, trong mắt chuyển đổi ôn nhu thành sắc bén lạnh như băng.
-Cút!
Nàng phun ra một chữ, một tay giơ lên, một luồng kình phong kèm theo uy thế của thiên địa đè xuống, đám người đang kêu gào chốc lát im bặt, nằm rạp xuống đất.
Nàng lại phất tay một cái, tất cả mấy chục người trong Minh Nguyệt Lâu đều bay lên trời, rầm rầm vài tiếng, nóc nhà Minh Nguyệt Lâu đều bị thủng vô số cái lỗ hình người, ánh nắng cũng tùy theo đó mà chiếu vào.
Soi sáng hai thân ảnh đang đứng giữa Minh Nguyệt Lâu, không gian hỗn loạn trong chốc lát yên tĩnh xuống, chỉ còn lại hai người ở trong không gian riêng của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.