Chương 64: Khiêu Chiến
Hoa Bỉ Ngạn
25/03/2021
Còn về đám người Thúy Yên Môn vây giết Trần Phong sau khi chật vật trở về thì bắt đầu suy nghĩ lại, nếu hắn bị Thiên Kiếp cho oanh chết thì, báu vật trên người hắn đâu, ít nhất phải rơi ra , nhưng khi đó họ cảm nhận được không có cái gì rơi ra.
Chỉ thấy con Huyết Sắc Lôi Long rơi xuống, nổ ầm một tiếng thì Trần Phong đã tiêu thất giữa hư không, và nghĩ hắn đã dùng một thủ đoạn nào đó đào tẩu, vì thế họ nhận định chắc chắn Trần Phong chưa chết.
Thúy Yên Môn phóng ra tin tức cho toàn Tây đai lục , Trần Phong đệ tử Cự Kiếm Môn là hung thủ giết thiếu chủ Lữ Hàn Phi của bọn họ.
Nên đã tung ra tin tức ai có thể chém giết được Trần Phong, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, còn việc bọn họ vây công Trần Phong bị Thiên Kiếp oanh cho sợ chạy trối chết thì không nói ra. dù gì đó cũng mà một chuyện quá mất mặt.
Nên những ngày gần đây, có vô số đệ tử của tông môn lớn nhỏ , đến bái phỏng Cự Kiếm Môn, cùng đệ tử trẻ luận bàn, nhằm tìm ra Trần Phong, nếu có thể thủ tiêu hắn thì đó là một cơ duyên to lớn.
Vì vậy không ngừng có đệ tử bắt đầu tỷ thí luận bàn với đệ tử Cự Kiếm Môn , trên các mặt Đan Đạo hay Võ Đạo đều có thể tỷ thí, Cự Kiếm Môn thì biết là bọn này đang chèn ép môn phái mình, nhưng người ta đến đây là để luận bàn không phải gây sự, nên họ cũng vô kế khả thi, cho đệ tử nhà mình tỷ thí.
Trở lại với Trần Phong, sau khi hắn luyện hóa Thương Long Tinh Huyết, thì khí chất toàn thân hắn biến đổi, trên người hắn phát ra một loại khí thế vương giả cao cao tại thượng, không còn nội liễm bình thường như trước.
Trần Phong cũng lột xác từ huyết mạch phàm nhân tấn thăng lên Thương Long Huyết Mạch, cốt cách và nhục thân hắn trở trên vô cùng biến thái, hiện giờ một kích toàn lực của Luyện Hư Kỳ thì cũng đừng làm khó được hắn.
Hắn cảm nhận được trong người hắn có một luồng sức mạnh vô cực, đó là Thương Long Lực , hắn đã tăng lên Hóa Thần trung kì, trong cơ thể hình thành ra 1500 Đế Văn, nếu hắn kết hợp Thương Long Lực cùng 1500 Đế Văn thì một quyền của hắn , dưới Luyện Hư chắc chắn phải chết, còn dưới Hợp Thể trọng thương là điều rất có thể.
Cũng có thể nói với tu vi Trần Phong hiện tại, trong Luyện Hư Kỳ là vô địch, dù cho là Luyện Hư viên mãn, hắn sử dụng Nhị Trọng Chiến Thân, thì có đủ sức đánh một trận, chỉ sợ họ thi triển không gian pháp tắc đào tẩu mà thôi.
Trần Phong trở về gặp tứ nữ, hai nàng Diệp Chỉ Hân cùng Trần Mộng Kỳ thì đang tỉ mỉ may y phục cho hắn, Tiêu Ngọc Sương cùng Cổ Cẩn Huyên thì chơi đùa với Hiên Viên Bạch Long.
Cổ Cẩn Huyên được Trần Phong đưa cho Tử Điện Bạch Long Quyết, thì nàng tu luyện lĩnh ngộ câu thông với Hiên Viên Bạch Long, nên hiện giờ nó đã là chiến thú của nàng.
Nhìn lấy các nàng mỗi người có chuyện riêng để làm, không lo không nghĩ , Trần Phong cảm thấy ấm áp hạnh phúc xông lên đầu, hắn đã sống trong Huyễn Cảnh vài trăm năm không lúc nào không nhớ các nàng.
Đôi khi hắn có ý nghĩ dừng lại, nhưng hắn cố gắn nhẫn nhịn để hoàn thành, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực đi tìm hai người còn lại thì đã là viên mãn.
-Các lão bà, đến ta ôm một cái.
-A. phu quân ngươi trở về.
Tứ nữ thấy hắn trở về đồng thanh hô lên, nhưng khi nhìn rõ thì các nàng sững sờ, hắn cứ như đổi thành một người khác, nên không ai lao đến.
-Làm sao vậy?
Trần Phong nhìn phản ứng của các nàng nghi hoặc hỏi.
-Phu quân, là ngươi sao?
Các nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, loại khí tức phát ra từ người hắn , làm các nàng cũng có một loại cảm giác muốn quỳ xuống, không dám đối mặt với hắn.
Trần Phong cũng ngu, đành vỗ đầu một cái nhớ ra, hiện tại hắn không thu liễm , làm Long uy toát ra ảnh hương đến linh hồn sinh linh khác cấp thấp hơn phải e sợ, hắn đành xấu hổ thu liễm hết khí thế, áp chế tu vi thành Nguyên Anh viên mãn.
-Hiện tại mới là người chúng ta quen biết a.
Tứ nữ cùng bình thường trở lại , mỗi người đều lao lên ôm hắn, tự động dâng lên môi thơm, rồi tự kiện y phục rơi xuống, các nàng cũng giúp hắn cởi hết y phục trên người.
Rất nhanh chóng , bốn thân thể băng cơ ngọc cốt hiện ra, nhanh chóng cùng Trần Phong quấn cùng một chỗ, phiên vân phúc vũ qua đi, cả năm người nằm vật ra ôm lấy nhau mà vuốt ve an ũi.
-Ta nghe nói có nhiều gia hỏa không biết sống chết đến tìm ta, các nàng có cùng ta đi xem một tý không?
Trần Phong tay phải ôm lấy Diệp Chỉ Hân, tay trái ôm Trần Mộng Kỳ hỏi.
-Chúng ta ở lại, may y phục cho chàng, để khi chàng khoác lên người, dù là đi đâu thì cứ như chúng ta luôn ở bên cạnh chàng.
-Đúng rồi, Huyên Huyên cũng phải tranh thủ tu luyện cùng Hiên Viên Bạch Long giúp phu quân ca ca.
-Chàng đi tìm Hạ Ưc Mộng đi, nhanh chóng bắt nàng vào tay, để chúng ta có thêm người chia sẽ, nàng ấy là một nữ tử thiện lương không nên để mất a.
Tứ nữ đều từ chối ra ngoài mỗi người có một lý do, các nàng cũng rất yêu mến Hạ Ức Mộng, nên phải thúc giục hắn thu vào, để các nàng có thêm tỷ muội mà chà đạp hắn.
Trần Phong cũng hết cách, đành mặc quần áo , hắn để lại vài ngàn khối Linh Thạch Thượng Phẩm cho các nàng tu luyện, rồi đắp chăn cho các nàng, hôn mỗi người một ngụm rồi ra khỏi Cửu Tôn Tháp.
Trần Phong đi tới nơi ở của Ninh Cung Như, vừa vào cửa thì đã thấy nàng đang ngồi trên một cái ghế đá nhấp từng ngụm trà, đôi môi hồng đỏ thắm cộng với khí chất thành thục động lòng người, làm Trần Phong cũng âm thầm kinh diễm.
-Khụ... sư tôn khỏe.
Ninh Cung Như bỏ tách trà xuống liếc hắn nhàn nhạt nói.
-Đến đây làm gì?đừng gọi ta là sư tôn, ta không có gì để dạy cho ngươi.
-À , đến ngắm dung nhan Thiên Nữ a, với lại ngươi là sư tôn của Mộng nhi, dù không chỉ dạy gì một tiếng gọi này cũng là nên phải.
Trần Phong giả ra bộ dáng sắc lang nhìn Ninh Cung Như, làm nàng cũng đỏ mặt hoàn toàn không nghe thấy câu sau, sẳng giọng mắng.
-Miệng chó không mọc được ngà voi , đến ta cũng muốn đùa giỡn.
Trần Phong nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói.
-Chó thì làm sao mọc được ngà voi, nói thật, sư tôn cứ như là Tiên Nữ buông xuống thế gian, nhìn xem cái dáng vẻ này, cái khí chất này chậc chậc!
Ninh Cung Như nghe hắn tâng bốc cũng cảm thấy khác thường hỏi.
-Vậy ta , và các nàng ai đẹp hơn.?
Ninh Cung Như cảm thấy vui vẻ, nhớ lại hắn bịa chuyện ở Thiên Nữ Hồ, buộc miệng hỏi một câu, nhưng sau khi nói lại cảm thấy hối hận, lời này cũng quá mập mờ đi, đúng là không khác gì ẩn ý đưa tình.
Trần Phong cười tà ác, chỉ cần là nữ nhân thì sẽ thích được người ta ca ngợi, có vài người chỉ biết nịnh hót vuốt mông ngựa, nhưng thật ra kỹ thuật nịnh hót vẫn chưa đủ, tất nhiên Trần Phong cũng là một kẻ như vậy, nhưng nhiêu đó cũng đủ tiền vốn để cưa đổ những nữ nhân thời đại này.
-Ha ha, đều rất đẹp, sư tôn Mộng nhi đang ở đâu, ta muốn dẫn nàng đi ra ngoài dạo chơi, sẵn tiện xem đám ngu ngốc kia tỷ thí.
Trần Phong nhanh chóng cho qua, mục đích tới đây là để tìm Hạ Ức Mộng, chứ không phải đùa giỡn mỹ nữ, để tránh xấu hỗ, nên có chừng mực.
-Nó đang ở sau núi tu luyện, đi sớm về sớm.
Ninh Cung Như bình phục tâm tình, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, vờ lạnh lùng nói, dù nàng thanh tâm quả dục, nhưng từ trước tới giờ ở môn phái tu luyện, không ai dám đùa giỡn nàng, điều này làm sâu trong lòng nàng có một cảm giác thõa mãn lòng hư vinh.
-Vâng, tuân lệnh, à mà sư tôn ta cũng có việc muốn nói.
-Chuyện gì mau nói.?
Trần Phong đi được vài bước ngoái đầu lại hỏi nàng.
-Thật ra thì, ta thích sư tôn, nếu ngươi không ngại sau này cùng Mộng nhi gả cho ta đi.
Trần Phong nói xong , dùng Khinh Vân Tế Nguyệt bỏ chạy mất dạng, Ninh Cung Như cũng sững sờ mất năm giây, xấu hổ muốn chết, hận không thể kéo hắn lại mà bóp chết hắn, đây là trần trụi đùa giỡn a.
Nàng chưa bao giờ trải ngiệm loại đãi ngộ này, nhìn bóng hình hắn biến mất, mặt nàng cũng hồng tới mang tai, trong lòng thì quả tim kịch liệt gia tốc, chỉ có thể tức giận ngồi xuống uống trà hạ hỏa, nhưng nàng đâu biết tâm cảnh của nàng luôn tĩnh lặng mà vì hắn nổi lên sóng gió.
Trần Phong tìm được Hạ Ức Mộng sau núi, rồi nắm lấy tay nàng dạo bước về diễn võ trường, xem người ta tỉ thí.
Nam thì anh tuấn phi phàm,ăn mặc một thân Bạch Y, sau lưng đeo Vô Cực Phá Thiên Kiếm, một ít sợi tóc bạc phủ xuống che đi một bên chân mày, tuy không quá cao lớn cường tráng, nhưng dáng người thon dài cân đối làm cho hắn toát ra vẽ mị lực khó tả,
Nữ thì diện một bộ, y phục lam nhạt, bó sát vòng eo tinh tế, từng đường cong hiển lộ rõ, mái tóc đen dài tùy ý xỏa tung, khuôn mặt thanh thuần, thiện lương nhưng sắc đẹp cũng là khuynh quốc khuynh thành, làm cho người ta muốn lao vào ôm ấp yêu thương nàng một phen.
Hai người đi trong tiến về Diễn Võ Trường ở ngoại môn, cứ như là tiên đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp, làm cho vô số ánh mắt nghé nhìn , bàn tán sôi nổi, có ghen ghét đố kỵ , cũng có lẫn hâm mộ.
Trần Phong hiên ngang nắm tay Hạ Ức Mộng đi trên đường, tính tình của tiểu nữ hài rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn tùy ý cho hắn kéo tay dẫn đi, khuôn mặt lúc nào cũng ửng hồng vì thẹn thùng.
Trần Phong cũng không có gì sợ phiền phức, nếu có tên đui mù nào nhảy ra cản đường, một tát đập chết là được.
Rất nhanh hai người đã tới ngoại môn Diên Võ Trường, Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng đứng từ đằng xa nhìn lại,nơi này số người vô cùng đông đúc, trên lôi đài hai tên đệ tử Nguyên Anh đang tỷ thí với nhau, xung quanh là vô số tiếng reo hò.
Có thể thấy, ít nhất có ba trận doanh khác nhau, phục sức trên mỗi đệ tử đều có đặc điểm riêng để thể hiện tiêu chí của tông môn mình.
Phía xa xa, một tên đệ tử mặc trang phục màu vàng nhạt, được thêu hai chữ Huyền Minh, chỉ chỉ hai người Trần Phong ở xa, nói nhỏ vời hai thanh niên khí thế bất phàm bên cạnh.
-Hai vị công tử , các ngươi nhìn trên kia là Trần Phong, khi khảo hạch đệ tử ta đã gặp hắn khẳng định không sai!.
Hai tên công tử nghe vậy thì hứng thú liếc nhìn nhau, một tên trong đó đứng lên nói.
-Đại ca để ta đến xem thử hắn có thực lực gì, ta cũng không tin chỉ là một Nguyên Anh viên mãn mà cũng có thể giết Lữ Hàn Phi.
Hai tên công tử ca này là huynh đệ thân sinh, đại ca là Huyên Vô Nhai , đệ đệ là Huyền Vô Khuyết, cả hai đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, bên trong Huyền Minh Tông cũng là nhân vật phong vân, chỉ thua kém Nhạc Tử Phong, mấy lần thiên tài thi đấu trước đều bất phân thắng bại với Lữ Hàn Phi.
Nhưng giờ đây nghe tin Lữ Hàn Phi bị một tên gia hỏa Nguyên Anh viên mãn chém giết, điều này đối với họ cũng là một sự sĩ nhục lớn lao, nên lần này hai huynh đệ tới đây tìm Trần Phong để chứng tỏ thực lực của họ.
Huyền Vô Khuyết đứng dậy đi tới trước mặt hai người Trần Phong, đánh giá Hạ Ức Mộng một tý, trong đôi măt quang mang sáng rỡ, rồi thu liễm đi nhìn Trần Phong rất là khách khí ôm quyền hỏi.
-Các hạ chính là Trần Phong.
Trần Phong nhíu mày, xem ra là có dê đưa tới cửa đợi làm thịt, hiện tại hắn áp chế tu vi chỉ còn Nguyên Anh viên mãn, nhưng nếu bộc phát toàn lực, sử dụng Thương Long Lực thì một nắm đấm của hắn cũng có thể hủy diệt tên này.
-Chúng ta quen biết sao?
Trần Phong cười hỏi ngược lại, dáng vẽ rất thong dong, nếu đã đưa tới cửa thuận tiện đang nhàm chán không có việc làm đùa giỡn với mấy tên này một hồi.
-Nghe người ta nói ngươi thực lực rất mạnh, vì lẽ đó ta muốn khiêu chiến ngươi, nhìn ngươi đến cùng là đúng hay không thật sự giống như trong truyền thuyết đồn đại.
Huyền Vô Khuyết cũng không có coi thường Trần Phong, lễ độ gọi bằng các hạ, hắn một thân lam y , thân hình thẳng tắp, tóc dài phấp phới, không gió mà bay , một thân khí thế hùng hồn tu vi Hóa Thần hậu kỳ, cũng có thể xem là thiên tài bậc nhất.
-Cái tên này đúng thật là không biết xấu hổ a.
-Đúng đấy trong Huyền Minh Tông hắn cùng đại ca hắn cũng có thực thực đánh với Luyện Hư Kỳ.
-Đúng a, theo ta thấy với thực lực của hắn cũng có thể đánh một trận với Hóa Thần viên mãn nha.
Sự xuất hiện của Trần Phong , cùng Huyền Vô Khuyết khiêu chiến làm không ít đệ tử quan kháng, nhao nhao nghị luận, đa số chỉ trích Huyền Vô Khuyết, vì hắn tu vi là Hóa Thần hậu kỳ hướng một cái Nguyên Anh khiêu chiến.
Nhưng tất cả những nghị luận ấy hắn cũng không thèm bỏ vào tai, dù hắn thấy Trần Phong là Nguyên Anh viên mãn nhưng trực giác cho hắn biết Trần Phong không hề đơn giản, nên hắn phải cẩn thận ứng phó.
Chỉ thấy con Huyết Sắc Lôi Long rơi xuống, nổ ầm một tiếng thì Trần Phong đã tiêu thất giữa hư không, và nghĩ hắn đã dùng một thủ đoạn nào đó đào tẩu, vì thế họ nhận định chắc chắn Trần Phong chưa chết.
Thúy Yên Môn phóng ra tin tức cho toàn Tây đai lục , Trần Phong đệ tử Cự Kiếm Môn là hung thủ giết thiếu chủ Lữ Hàn Phi của bọn họ.
Nên đã tung ra tin tức ai có thể chém giết được Trần Phong, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, còn việc bọn họ vây công Trần Phong bị Thiên Kiếp oanh cho sợ chạy trối chết thì không nói ra. dù gì đó cũng mà một chuyện quá mất mặt.
Nên những ngày gần đây, có vô số đệ tử của tông môn lớn nhỏ , đến bái phỏng Cự Kiếm Môn, cùng đệ tử trẻ luận bàn, nhằm tìm ra Trần Phong, nếu có thể thủ tiêu hắn thì đó là một cơ duyên to lớn.
Vì vậy không ngừng có đệ tử bắt đầu tỷ thí luận bàn với đệ tử Cự Kiếm Môn , trên các mặt Đan Đạo hay Võ Đạo đều có thể tỷ thí, Cự Kiếm Môn thì biết là bọn này đang chèn ép môn phái mình, nhưng người ta đến đây là để luận bàn không phải gây sự, nên họ cũng vô kế khả thi, cho đệ tử nhà mình tỷ thí.
Trở lại với Trần Phong, sau khi hắn luyện hóa Thương Long Tinh Huyết, thì khí chất toàn thân hắn biến đổi, trên người hắn phát ra một loại khí thế vương giả cao cao tại thượng, không còn nội liễm bình thường như trước.
Trần Phong cũng lột xác từ huyết mạch phàm nhân tấn thăng lên Thương Long Huyết Mạch, cốt cách và nhục thân hắn trở trên vô cùng biến thái, hiện giờ một kích toàn lực của Luyện Hư Kỳ thì cũng đừng làm khó được hắn.
Hắn cảm nhận được trong người hắn có một luồng sức mạnh vô cực, đó là Thương Long Lực , hắn đã tăng lên Hóa Thần trung kì, trong cơ thể hình thành ra 1500 Đế Văn, nếu hắn kết hợp Thương Long Lực cùng 1500 Đế Văn thì một quyền của hắn , dưới Luyện Hư chắc chắn phải chết, còn dưới Hợp Thể trọng thương là điều rất có thể.
Cũng có thể nói với tu vi Trần Phong hiện tại, trong Luyện Hư Kỳ là vô địch, dù cho là Luyện Hư viên mãn, hắn sử dụng Nhị Trọng Chiến Thân, thì có đủ sức đánh một trận, chỉ sợ họ thi triển không gian pháp tắc đào tẩu mà thôi.
Trần Phong trở về gặp tứ nữ, hai nàng Diệp Chỉ Hân cùng Trần Mộng Kỳ thì đang tỉ mỉ may y phục cho hắn, Tiêu Ngọc Sương cùng Cổ Cẩn Huyên thì chơi đùa với Hiên Viên Bạch Long.
Cổ Cẩn Huyên được Trần Phong đưa cho Tử Điện Bạch Long Quyết, thì nàng tu luyện lĩnh ngộ câu thông với Hiên Viên Bạch Long, nên hiện giờ nó đã là chiến thú của nàng.
Nhìn lấy các nàng mỗi người có chuyện riêng để làm, không lo không nghĩ , Trần Phong cảm thấy ấm áp hạnh phúc xông lên đầu, hắn đã sống trong Huyễn Cảnh vài trăm năm không lúc nào không nhớ các nàng.
Đôi khi hắn có ý nghĩ dừng lại, nhưng hắn cố gắn nhẫn nhịn để hoàn thành, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực đi tìm hai người còn lại thì đã là viên mãn.
-Các lão bà, đến ta ôm một cái.
-A. phu quân ngươi trở về.
Tứ nữ thấy hắn trở về đồng thanh hô lên, nhưng khi nhìn rõ thì các nàng sững sờ, hắn cứ như đổi thành một người khác, nên không ai lao đến.
-Làm sao vậy?
Trần Phong nhìn phản ứng của các nàng nghi hoặc hỏi.
-Phu quân, là ngươi sao?
Các nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, loại khí tức phát ra từ người hắn , làm các nàng cũng có một loại cảm giác muốn quỳ xuống, không dám đối mặt với hắn.
Trần Phong cũng ngu, đành vỗ đầu một cái nhớ ra, hiện tại hắn không thu liễm , làm Long uy toát ra ảnh hương đến linh hồn sinh linh khác cấp thấp hơn phải e sợ, hắn đành xấu hổ thu liễm hết khí thế, áp chế tu vi thành Nguyên Anh viên mãn.
-Hiện tại mới là người chúng ta quen biết a.
Tứ nữ cùng bình thường trở lại , mỗi người đều lao lên ôm hắn, tự động dâng lên môi thơm, rồi tự kiện y phục rơi xuống, các nàng cũng giúp hắn cởi hết y phục trên người.
Rất nhanh chóng , bốn thân thể băng cơ ngọc cốt hiện ra, nhanh chóng cùng Trần Phong quấn cùng một chỗ, phiên vân phúc vũ qua đi, cả năm người nằm vật ra ôm lấy nhau mà vuốt ve an ũi.
-Ta nghe nói có nhiều gia hỏa không biết sống chết đến tìm ta, các nàng có cùng ta đi xem một tý không?
Trần Phong tay phải ôm lấy Diệp Chỉ Hân, tay trái ôm Trần Mộng Kỳ hỏi.
-Chúng ta ở lại, may y phục cho chàng, để khi chàng khoác lên người, dù là đi đâu thì cứ như chúng ta luôn ở bên cạnh chàng.
-Đúng rồi, Huyên Huyên cũng phải tranh thủ tu luyện cùng Hiên Viên Bạch Long giúp phu quân ca ca.
-Chàng đi tìm Hạ Ưc Mộng đi, nhanh chóng bắt nàng vào tay, để chúng ta có thêm người chia sẽ, nàng ấy là một nữ tử thiện lương không nên để mất a.
Tứ nữ đều từ chối ra ngoài mỗi người có một lý do, các nàng cũng rất yêu mến Hạ Ức Mộng, nên phải thúc giục hắn thu vào, để các nàng có thêm tỷ muội mà chà đạp hắn.
Trần Phong cũng hết cách, đành mặc quần áo , hắn để lại vài ngàn khối Linh Thạch Thượng Phẩm cho các nàng tu luyện, rồi đắp chăn cho các nàng, hôn mỗi người một ngụm rồi ra khỏi Cửu Tôn Tháp.
Trần Phong đi tới nơi ở của Ninh Cung Như, vừa vào cửa thì đã thấy nàng đang ngồi trên một cái ghế đá nhấp từng ngụm trà, đôi môi hồng đỏ thắm cộng với khí chất thành thục động lòng người, làm Trần Phong cũng âm thầm kinh diễm.
-Khụ... sư tôn khỏe.
Ninh Cung Như bỏ tách trà xuống liếc hắn nhàn nhạt nói.
-Đến đây làm gì?đừng gọi ta là sư tôn, ta không có gì để dạy cho ngươi.
-À , đến ngắm dung nhan Thiên Nữ a, với lại ngươi là sư tôn của Mộng nhi, dù không chỉ dạy gì một tiếng gọi này cũng là nên phải.
Trần Phong giả ra bộ dáng sắc lang nhìn Ninh Cung Như, làm nàng cũng đỏ mặt hoàn toàn không nghe thấy câu sau, sẳng giọng mắng.
-Miệng chó không mọc được ngà voi , đến ta cũng muốn đùa giỡn.
Trần Phong nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói.
-Chó thì làm sao mọc được ngà voi, nói thật, sư tôn cứ như là Tiên Nữ buông xuống thế gian, nhìn xem cái dáng vẻ này, cái khí chất này chậc chậc!
Ninh Cung Như nghe hắn tâng bốc cũng cảm thấy khác thường hỏi.
-Vậy ta , và các nàng ai đẹp hơn.?
Ninh Cung Như cảm thấy vui vẻ, nhớ lại hắn bịa chuyện ở Thiên Nữ Hồ, buộc miệng hỏi một câu, nhưng sau khi nói lại cảm thấy hối hận, lời này cũng quá mập mờ đi, đúng là không khác gì ẩn ý đưa tình.
Trần Phong cười tà ác, chỉ cần là nữ nhân thì sẽ thích được người ta ca ngợi, có vài người chỉ biết nịnh hót vuốt mông ngựa, nhưng thật ra kỹ thuật nịnh hót vẫn chưa đủ, tất nhiên Trần Phong cũng là một kẻ như vậy, nhưng nhiêu đó cũng đủ tiền vốn để cưa đổ những nữ nhân thời đại này.
-Ha ha, đều rất đẹp, sư tôn Mộng nhi đang ở đâu, ta muốn dẫn nàng đi ra ngoài dạo chơi, sẵn tiện xem đám ngu ngốc kia tỷ thí.
Trần Phong nhanh chóng cho qua, mục đích tới đây là để tìm Hạ Ức Mộng, chứ không phải đùa giỡn mỹ nữ, để tránh xấu hỗ, nên có chừng mực.
-Nó đang ở sau núi tu luyện, đi sớm về sớm.
Ninh Cung Như bình phục tâm tình, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, vờ lạnh lùng nói, dù nàng thanh tâm quả dục, nhưng từ trước tới giờ ở môn phái tu luyện, không ai dám đùa giỡn nàng, điều này làm sâu trong lòng nàng có một cảm giác thõa mãn lòng hư vinh.
-Vâng, tuân lệnh, à mà sư tôn ta cũng có việc muốn nói.
-Chuyện gì mau nói.?
Trần Phong đi được vài bước ngoái đầu lại hỏi nàng.
-Thật ra thì, ta thích sư tôn, nếu ngươi không ngại sau này cùng Mộng nhi gả cho ta đi.
Trần Phong nói xong , dùng Khinh Vân Tế Nguyệt bỏ chạy mất dạng, Ninh Cung Như cũng sững sờ mất năm giây, xấu hổ muốn chết, hận không thể kéo hắn lại mà bóp chết hắn, đây là trần trụi đùa giỡn a.
Nàng chưa bao giờ trải ngiệm loại đãi ngộ này, nhìn bóng hình hắn biến mất, mặt nàng cũng hồng tới mang tai, trong lòng thì quả tim kịch liệt gia tốc, chỉ có thể tức giận ngồi xuống uống trà hạ hỏa, nhưng nàng đâu biết tâm cảnh của nàng luôn tĩnh lặng mà vì hắn nổi lên sóng gió.
Trần Phong tìm được Hạ Ức Mộng sau núi, rồi nắm lấy tay nàng dạo bước về diễn võ trường, xem người ta tỉ thí.
Nam thì anh tuấn phi phàm,ăn mặc một thân Bạch Y, sau lưng đeo Vô Cực Phá Thiên Kiếm, một ít sợi tóc bạc phủ xuống che đi một bên chân mày, tuy không quá cao lớn cường tráng, nhưng dáng người thon dài cân đối làm cho hắn toát ra vẽ mị lực khó tả,
Nữ thì diện một bộ, y phục lam nhạt, bó sát vòng eo tinh tế, từng đường cong hiển lộ rõ, mái tóc đen dài tùy ý xỏa tung, khuôn mặt thanh thuần, thiện lương nhưng sắc đẹp cũng là khuynh quốc khuynh thành, làm cho người ta muốn lao vào ôm ấp yêu thương nàng một phen.
Hai người đi trong tiến về Diễn Võ Trường ở ngoại môn, cứ như là tiên đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp, làm cho vô số ánh mắt nghé nhìn , bàn tán sôi nổi, có ghen ghét đố kỵ , cũng có lẫn hâm mộ.
Trần Phong hiên ngang nắm tay Hạ Ức Mộng đi trên đường, tính tình của tiểu nữ hài rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn tùy ý cho hắn kéo tay dẫn đi, khuôn mặt lúc nào cũng ửng hồng vì thẹn thùng.
Trần Phong cũng không có gì sợ phiền phức, nếu có tên đui mù nào nhảy ra cản đường, một tát đập chết là được.
Rất nhanh hai người đã tới ngoại môn Diên Võ Trường, Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng đứng từ đằng xa nhìn lại,nơi này số người vô cùng đông đúc, trên lôi đài hai tên đệ tử Nguyên Anh đang tỷ thí với nhau, xung quanh là vô số tiếng reo hò.
Có thể thấy, ít nhất có ba trận doanh khác nhau, phục sức trên mỗi đệ tử đều có đặc điểm riêng để thể hiện tiêu chí của tông môn mình.
Phía xa xa, một tên đệ tử mặc trang phục màu vàng nhạt, được thêu hai chữ Huyền Minh, chỉ chỉ hai người Trần Phong ở xa, nói nhỏ vời hai thanh niên khí thế bất phàm bên cạnh.
-Hai vị công tử , các ngươi nhìn trên kia là Trần Phong, khi khảo hạch đệ tử ta đã gặp hắn khẳng định không sai!.
Hai tên công tử nghe vậy thì hứng thú liếc nhìn nhau, một tên trong đó đứng lên nói.
-Đại ca để ta đến xem thử hắn có thực lực gì, ta cũng không tin chỉ là một Nguyên Anh viên mãn mà cũng có thể giết Lữ Hàn Phi.
Hai tên công tử ca này là huynh đệ thân sinh, đại ca là Huyên Vô Nhai , đệ đệ là Huyền Vô Khuyết, cả hai đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, bên trong Huyền Minh Tông cũng là nhân vật phong vân, chỉ thua kém Nhạc Tử Phong, mấy lần thiên tài thi đấu trước đều bất phân thắng bại với Lữ Hàn Phi.
Nhưng giờ đây nghe tin Lữ Hàn Phi bị một tên gia hỏa Nguyên Anh viên mãn chém giết, điều này đối với họ cũng là một sự sĩ nhục lớn lao, nên lần này hai huynh đệ tới đây tìm Trần Phong để chứng tỏ thực lực của họ.
Huyền Vô Khuyết đứng dậy đi tới trước mặt hai người Trần Phong, đánh giá Hạ Ức Mộng một tý, trong đôi măt quang mang sáng rỡ, rồi thu liễm đi nhìn Trần Phong rất là khách khí ôm quyền hỏi.
-Các hạ chính là Trần Phong.
Trần Phong nhíu mày, xem ra là có dê đưa tới cửa đợi làm thịt, hiện tại hắn áp chế tu vi chỉ còn Nguyên Anh viên mãn, nhưng nếu bộc phát toàn lực, sử dụng Thương Long Lực thì một nắm đấm của hắn cũng có thể hủy diệt tên này.
-Chúng ta quen biết sao?
Trần Phong cười hỏi ngược lại, dáng vẽ rất thong dong, nếu đã đưa tới cửa thuận tiện đang nhàm chán không có việc làm đùa giỡn với mấy tên này một hồi.
-Nghe người ta nói ngươi thực lực rất mạnh, vì lẽ đó ta muốn khiêu chiến ngươi, nhìn ngươi đến cùng là đúng hay không thật sự giống như trong truyền thuyết đồn đại.
Huyền Vô Khuyết cũng không có coi thường Trần Phong, lễ độ gọi bằng các hạ, hắn một thân lam y , thân hình thẳng tắp, tóc dài phấp phới, không gió mà bay , một thân khí thế hùng hồn tu vi Hóa Thần hậu kỳ, cũng có thể xem là thiên tài bậc nhất.
-Cái tên này đúng thật là không biết xấu hổ a.
-Đúng đấy trong Huyền Minh Tông hắn cùng đại ca hắn cũng có thực thực đánh với Luyện Hư Kỳ.
-Đúng a, theo ta thấy với thực lực của hắn cũng có thể đánh một trận với Hóa Thần viên mãn nha.
Sự xuất hiện của Trần Phong , cùng Huyền Vô Khuyết khiêu chiến làm không ít đệ tử quan kháng, nhao nhao nghị luận, đa số chỉ trích Huyền Vô Khuyết, vì hắn tu vi là Hóa Thần hậu kỳ hướng một cái Nguyên Anh khiêu chiến.
Nhưng tất cả những nghị luận ấy hắn cũng không thèm bỏ vào tai, dù hắn thấy Trần Phong là Nguyên Anh viên mãn nhưng trực giác cho hắn biết Trần Phong không hề đơn giản, nên hắn phải cẩn thận ứng phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.