Chương 20: Hắn phá bỏ
Mạn Đà Thiên
12/04/2021
Thời điểm Khởi Tuyền sụp đổ, vùng tối cũng sụp đổ theo, nơi này trở thành mông lung không rõ, không có không gian, không có thời gian, chỉ có ý niệm Lạc Khôi đứng ở đó.
Hai mắt Lạc Khôi nhắm, cánh tay bỗng nhiên huy soái ra.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Lạc Khôi bỗng ngừng lại, hắn mở mắt ra, nơi này cũng không có bất cứ biến hoá nào, vẫn là mông lung không rõ.
"Khởi Tuyền, cám ơn ngươi."
Lạc Khôi không có sáng tạo ra bất cứ công pháp nào, cũng không có ngưng tụ ra bất cứ đạo chủng nào, nhưng hiện giờ hắn đã bước ra bước đầu tiên trên con đường tu tiên, công lao này của Khởi Tuyền là rất lớn.
Mặc dù Khởi Tuyền thân mang sứ mệnh, nhưng không thể phủ định nó là thật tâm giúp hắn. Hôm nay hắn có thể phá bỏ trật tự, càng là nhờ Khởi Tuyền chỉ điểm.
"Từ hôm nay trở đi, ta tu chỉ tu năm cảnh, lần lượt là Vô cảnh, Hỗn Độn cảnh, Sơ Khai cảnh, Vạn Vật cảnh, Đại Vũ Trụ."
Từ không thành có, từ hỗn độn đến sơ khai, sơ khai thành vạn vật, cốt là ở diễn sinh. Lời của Khởi Tuyền vẫn quanh quẫn đâu đây.
Tu chân chín cảnh, hắn phá bỏ.
"Từ hôm nay trở đi, ta tu đạo không cần công pháp, không cần đạo chủng."
Tu chân thiết định, hắn phá bỏ.
"Từ hôm nay trở đi, ta tu đạo diễn sinh ra vũ trụ mới."
Tu chân phải nhìn thiên địa ý chí, hắn phá bỏ.
Rầm, rầm, rầm, loảng xoảng.
Lạc Khôi nói ra những lời này, bầu trời Tu Chân giới khắp nơi phủ lên một tầng mây đen, có vô số lôi đình đánh xuống.
...
Nơi nào đó, chỉ có một màu đen nhánh, bỗng có tiếng cười nhẹ, rất nhanh lại chìm vào yên tĩnh.
...
Viên Thành có chút hoảng sợ, mặc dù hắn đã cho đồ án hình mai rùa phủ rộng ra một trượng, nhưng lôi đình đánh xuống Tây vực quá dày đặc, đồ án cũng đã có dấu hiệu không chịu nổi.Quảng Cáo
Trong lòng Viên Thành rất bất an, hắn nghĩ đến Lạc Khôi đang ở dưới đáy nước kia, đối với bầu trời điên cuồng phủ xuống phẫn nộ, khó tránh khỏi không có liên quan.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Núp bên cạnh Viên Thành là Phù Nam cùng Ly Vân, nếu không có đồ án mai rùa của Viên Thành, chưa chắn bọn hắn có thể bảo trụ đến lúc này.
"Các ngươi có để ý, lôi đình tại Tây vực so với địa phương khác rất dày?"
Nói chuyện là Vân Ly, hắn nhìn ra đương nhiên Viên Thành cùng Phù Nam cũng nhìn ra, Viên Thành nói:
"Đi, chúng ta trước rời đi nơi này lại nói."
Hắn không thể cứ như vậy ở đây chịu trận, Phù Nam cùng Vân Ly đều không ngốc, nếu phát hiện hắn dây dưa không muốn đi, rất có thể nhìn ra mánh khoé gì.
Phù Nam cùng Vân Ly là giống hắn, đối với Tứ linh có liên hệ rất sâu, nếu phát hiện có đồ vật liên quan đến Kim Quy xuất hiện ở nơi này, liên minh tạm thời này rất có thể liền bị phá vỡ.
Theo Phù Nam cùng Vân Ly nói, Tứ giác Long Xuyên sắp mở ra, nếu bọn chúng không liên minh, Long tộc sẽ lại một lần nữa thống trị Tứ Linh giới.
...
Lạc Khôi vẫn còn đứng trong khoảng mông lung không rõ, hắn phát hiện mình đã là Vô cảnh sơ kỳ.
Mặc dù không chung hệ thống tu luyện với vũ trụ này, nhưng thời điểm bước vào Vô cảnh sơ kỳ, hắn có thể nhìn ra tu vi của người khác.
Đảo qua một số người mà hắn gặp, Hạ Bạch cùng Hạ Bàn vậy mà chỉ là Luyện Khí tầng bảy, Lư Phiên chính là Hoá Chân tầng bốn. Khi hắn nhớ đến Viên Thành, hắn vậy mà không nhìn ra tu vi thật sự của Viên Thành.
Tên đầu trọc này có lai lịch không thể xem thường, che giấu rất sâu.
"Vô Cảnh sơ kỳ, có thể so với cảnh giới gì đây?"
Vũ trụ này, Tu Chân giới có chín cảnh, Tiên giới chín cảnh, phía trên Tiên giới càng có nhiều cảnh giới khác. Nhưng toàn bộ vũ trụ mới của Lạc Khôi cũng chỉ có năm cảnh, theo suy đoán của hắn, Vô cảnh sơ kỳ có thể so với Kim Đan cảnh.
Tạm gác việc này sang một bên, Lạc Khôi suy nghĩ đến một việc, tâm tình có chút đau đầu.
Vũ trụ này được như ngày hôm nay, đó là do vô số năm tháng chất chồng mà có, vũ trụ của hắn mới là bước đầu tiên, cần bao lâu mới có thể đuổi kịp?Quảng Cáo
Đừng nhìn hắn mới bước đầu tiên Vô cảnh sơ kỳ đã có thể sánh ngang Kim Đan kỳ, nhưng từ Vô cảnh sơ kỳ đến Vô cảnh trung kỳ, đó là không biết năm nào tháng nào.
Có thể vạn năm, trăm nghìn vạn năm?
Thông thường tu sĩ muốn tiến cấp, công pháp tốt cùng chút cơ duyên, thiên tài bảo địa, đan dược liền có thể. Lạc Khôi không tu công pháp, hắn muốn để vũ trụ diễn sinh theo cách tự nhiên, đó là việc không khả thi.
Đến lúc vũ trụ thành hình, chỉ sợ hắn cũng treo rồi. Cho nên hắn nhất định phải nghĩ cách nào đó, đẩy nhanh vũ trụ diễn sinh.
Lạc Khôi đang muốn rời đi, ý thức hắn bỗng bị một nơi nào đó trong khoảng mông lung không rõ này hấp dẫn đến, hắn động một cái ý niệm, thân hình đã đứng tại vị trí hấp dẫn kia.
Vốn dĩ nơi này thuộc về Lạc Khôi, khi hắn đứng tại đây, hắn khẳng định nơi này chính là địa phương sâu xa nhất trong khoảng mông lung không rõ, nó tựa hồ là cội nguồn, là gốc rễ của vạn vật diễn sinh về sau.
Một hạt vô cùng nhỏ không thể nhìn bằng mắt thường, Lạc Khôi dùng ý niệm đi cảm nhận, hắn vậy mà nhìn thấy một hạt hình giọt nước, nó đang ngưng tụ.
Thời điểm Lạc Khôi cảm nhận được hạt hình giọt nước này, hắn bỗng nghe đến giọng của Khởi Tuyền:
"Chủ nhân, đây là một tia ý niệm cuối cùng của ta để lại. Nếu chủ nhân muốn đi nhanh, nhất định phải chọn Quỷ đạo. Quỷ đạo, vốn bị vũ trụ này..."
Lạc Khôi cảm nhận ý niệm của Khởi Tuyền đang dần tiêu tán, hắn hừ lạnh một tiếng, đem còn sót lại một chút ý niệm kia phong bế đi.
Trong khoảng mông lung không rõ này, hắn là chúa tể. Nếu Khởi Tuyền đã gọi hắn hai tiếng 'chủ nhân', hắn không thể là một chủ nhân tồi. Một ngày nào đó, Khởi Tuyền nhất định sẽ đứng trước mặt hắn, lại gọi hai tiếng 'chủ nhân'.
Phong bế đi Khởi Tuyền, Lạc Khôi lại hướng đến hạt giọt nước kia, nó bề ngoài dường như không có một tia biến hoá nào, nhưng Lạc Khôi lại cảm nhận được nó đang nặng dần, rồi cũng có ngày sẽ rơi xuống.
Nhưng chắc hẳn sẽ rất, rất lâu.
Khởi Tuyền nói muốn đẩy nhanh diễn sinh, hắn nên chọn Quỷ đạo mà đi. Mặc dù hắn có thể cho Khởi Tuyền nói hết để rõ ràng tất cả, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Quỷ đạo, vẫn phải có điểm dừng.
Lạc Khôi rời đi khoảng mông lung không rõ, một lần nữa đứng tại thức hải, vết nứt cùng Quỷ Chủng vẫn treo lơ lửng, hắn suy nghĩ đến Quỷ đạo.
...
Tây vực có rất ít người lui tới, hôm nay bị lôi đình đánh cho đổi dạng, cũng không có mấy người đi quan tâm.Quảng Cáo
Lạc Khôi trồi lên mặt nước, hắn không có nhìn thấy Viên Thành. Nhìn Tây vực xơ xác, hắn một trận lạnh nhạt, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.
Tuỳ ý làm một cái bè gỗ, Lạc Khôi quay trở lại, bóng lưng của hắn, tựa hồ cùng vùng thiên địa này không hợp nhau.
...
Đơn Dương Kiếm Phái chiêu sinh đã qua mấy ngày, có điều số lượng môn đồ chiêu đến không nhiều lắm. Chủ trì chiêu sinh là Lão Dư, hắn vậy mà phát hiện đến một thiên tài, nghe nói trong vòng mấy ngày, Đơn Dương Quyết trăm năm không có người dám luyện mà thiên tài kia liền nhập môn.
Không biết thực hư thế nào, nhưng Song Ngư Môn cùng Thiền Trúc Điện đã gửi chiến thư, muốn tân sinh các phái so tài với nhau.
Rất khó để từ chối.
Ban đêm, tiết trời mưa lạnh.
Bên trong Đơn Dương Kiếm Phái, Hạ Hàn ngồi trên cao nhất, Hạ Cầu cùng Lão Dư cũng ngồi hai bên, nơm nớp lo sợ ở phía dưới chính là Hạ Bạch.
Hạ Bàn chết rồi, nhưng Đơn Dương Kiếm Phái rất nhanh che giấu xuống, cái này không hẳn là vì Tình trà.
Thân là thiếu chủ Đơn Dương Kiếm Phái, nếu hắn chết, đương nhiên phải phát tang rộng khắp, tang lễ dài ngày. Nhưng thế cục hiện tại, Đơn Dương Kiếm Phái nhận thấy chưa phải là lúc thích hợp báo tang.
Cục diện bây giờ, Đơn Dương Kiếm Phái là đang ở trong vòng vây. Thiền Trúc Điện, Song Ngư Môn, còn có Hắc Ma Tử, sư đồ Lam Ngọc, chưa kể Vô Tắc lưu vực, đối với Đơn Dương Kiếm Phái rất là để ý.
Bởi, sau ngày Vô Tắc giao dịch, tin tức Trùng Động xuất hiện không biết từ đâu lan truyền, địa điểm chính là ngay tại Đơn Dương Kiếm Phái.
Trùng Động lai lịch quá lớn, dị pháp 13 thiên, Trùng Dương Quyết chính là một gốc Trùng Động mà ra.
Đoạn Dương chết đi, Trùng Dương Động tan, nhưng còn đó dị pháp 13 thiên cùng hai nửa Trùng Dương Quyết bị thất lạc, đổi lại là ai, cũng đều không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng đó cũng là chuyện của gần hai tháng sau, Đơn Dương Kiếm Phái hiện tại đối mặt không ít chuyện, Song Ngư Môn cùng Thiền Trúc Điện rõ ràng là có mưu đồ gì đó trong màn tân sinh so tài.
Còn có, kẻ giết Hạ Bàn kia, cũng không phải là người dễ đối phó.
Hai mắt Lạc Khôi nhắm, cánh tay bỗng nhiên huy soái ra.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Lạc Khôi bỗng ngừng lại, hắn mở mắt ra, nơi này cũng không có bất cứ biến hoá nào, vẫn là mông lung không rõ.
"Khởi Tuyền, cám ơn ngươi."
Lạc Khôi không có sáng tạo ra bất cứ công pháp nào, cũng không có ngưng tụ ra bất cứ đạo chủng nào, nhưng hiện giờ hắn đã bước ra bước đầu tiên trên con đường tu tiên, công lao này của Khởi Tuyền là rất lớn.
Mặc dù Khởi Tuyền thân mang sứ mệnh, nhưng không thể phủ định nó là thật tâm giúp hắn. Hôm nay hắn có thể phá bỏ trật tự, càng là nhờ Khởi Tuyền chỉ điểm.
"Từ hôm nay trở đi, ta tu chỉ tu năm cảnh, lần lượt là Vô cảnh, Hỗn Độn cảnh, Sơ Khai cảnh, Vạn Vật cảnh, Đại Vũ Trụ."
Từ không thành có, từ hỗn độn đến sơ khai, sơ khai thành vạn vật, cốt là ở diễn sinh. Lời của Khởi Tuyền vẫn quanh quẫn đâu đây.
Tu chân chín cảnh, hắn phá bỏ.
"Từ hôm nay trở đi, ta tu đạo không cần công pháp, không cần đạo chủng."
Tu chân thiết định, hắn phá bỏ.
"Từ hôm nay trở đi, ta tu đạo diễn sinh ra vũ trụ mới."
Tu chân phải nhìn thiên địa ý chí, hắn phá bỏ.
Rầm, rầm, rầm, loảng xoảng.
Lạc Khôi nói ra những lời này, bầu trời Tu Chân giới khắp nơi phủ lên một tầng mây đen, có vô số lôi đình đánh xuống.
...
Nơi nào đó, chỉ có một màu đen nhánh, bỗng có tiếng cười nhẹ, rất nhanh lại chìm vào yên tĩnh.
...
Viên Thành có chút hoảng sợ, mặc dù hắn đã cho đồ án hình mai rùa phủ rộng ra một trượng, nhưng lôi đình đánh xuống Tây vực quá dày đặc, đồ án cũng đã có dấu hiệu không chịu nổi.Quảng Cáo
Trong lòng Viên Thành rất bất an, hắn nghĩ đến Lạc Khôi đang ở dưới đáy nước kia, đối với bầu trời điên cuồng phủ xuống phẫn nộ, khó tránh khỏi không có liên quan.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Núp bên cạnh Viên Thành là Phù Nam cùng Ly Vân, nếu không có đồ án mai rùa của Viên Thành, chưa chắn bọn hắn có thể bảo trụ đến lúc này.
"Các ngươi có để ý, lôi đình tại Tây vực so với địa phương khác rất dày?"
Nói chuyện là Vân Ly, hắn nhìn ra đương nhiên Viên Thành cùng Phù Nam cũng nhìn ra, Viên Thành nói:
"Đi, chúng ta trước rời đi nơi này lại nói."
Hắn không thể cứ như vậy ở đây chịu trận, Phù Nam cùng Vân Ly đều không ngốc, nếu phát hiện hắn dây dưa không muốn đi, rất có thể nhìn ra mánh khoé gì.
Phù Nam cùng Vân Ly là giống hắn, đối với Tứ linh có liên hệ rất sâu, nếu phát hiện có đồ vật liên quan đến Kim Quy xuất hiện ở nơi này, liên minh tạm thời này rất có thể liền bị phá vỡ.
Theo Phù Nam cùng Vân Ly nói, Tứ giác Long Xuyên sắp mở ra, nếu bọn chúng không liên minh, Long tộc sẽ lại một lần nữa thống trị Tứ Linh giới.
...
Lạc Khôi vẫn còn đứng trong khoảng mông lung không rõ, hắn phát hiện mình đã là Vô cảnh sơ kỳ.
Mặc dù không chung hệ thống tu luyện với vũ trụ này, nhưng thời điểm bước vào Vô cảnh sơ kỳ, hắn có thể nhìn ra tu vi của người khác.
Đảo qua một số người mà hắn gặp, Hạ Bạch cùng Hạ Bàn vậy mà chỉ là Luyện Khí tầng bảy, Lư Phiên chính là Hoá Chân tầng bốn. Khi hắn nhớ đến Viên Thành, hắn vậy mà không nhìn ra tu vi thật sự của Viên Thành.
Tên đầu trọc này có lai lịch không thể xem thường, che giấu rất sâu.
"Vô Cảnh sơ kỳ, có thể so với cảnh giới gì đây?"
Vũ trụ này, Tu Chân giới có chín cảnh, Tiên giới chín cảnh, phía trên Tiên giới càng có nhiều cảnh giới khác. Nhưng toàn bộ vũ trụ mới của Lạc Khôi cũng chỉ có năm cảnh, theo suy đoán của hắn, Vô cảnh sơ kỳ có thể so với Kim Đan cảnh.
Tạm gác việc này sang một bên, Lạc Khôi suy nghĩ đến một việc, tâm tình có chút đau đầu.
Vũ trụ này được như ngày hôm nay, đó là do vô số năm tháng chất chồng mà có, vũ trụ của hắn mới là bước đầu tiên, cần bao lâu mới có thể đuổi kịp?Quảng Cáo
Đừng nhìn hắn mới bước đầu tiên Vô cảnh sơ kỳ đã có thể sánh ngang Kim Đan kỳ, nhưng từ Vô cảnh sơ kỳ đến Vô cảnh trung kỳ, đó là không biết năm nào tháng nào.
Có thể vạn năm, trăm nghìn vạn năm?
Thông thường tu sĩ muốn tiến cấp, công pháp tốt cùng chút cơ duyên, thiên tài bảo địa, đan dược liền có thể. Lạc Khôi không tu công pháp, hắn muốn để vũ trụ diễn sinh theo cách tự nhiên, đó là việc không khả thi.
Đến lúc vũ trụ thành hình, chỉ sợ hắn cũng treo rồi. Cho nên hắn nhất định phải nghĩ cách nào đó, đẩy nhanh vũ trụ diễn sinh.
Lạc Khôi đang muốn rời đi, ý thức hắn bỗng bị một nơi nào đó trong khoảng mông lung không rõ này hấp dẫn đến, hắn động một cái ý niệm, thân hình đã đứng tại vị trí hấp dẫn kia.
Vốn dĩ nơi này thuộc về Lạc Khôi, khi hắn đứng tại đây, hắn khẳng định nơi này chính là địa phương sâu xa nhất trong khoảng mông lung không rõ, nó tựa hồ là cội nguồn, là gốc rễ của vạn vật diễn sinh về sau.
Một hạt vô cùng nhỏ không thể nhìn bằng mắt thường, Lạc Khôi dùng ý niệm đi cảm nhận, hắn vậy mà nhìn thấy một hạt hình giọt nước, nó đang ngưng tụ.
Thời điểm Lạc Khôi cảm nhận được hạt hình giọt nước này, hắn bỗng nghe đến giọng của Khởi Tuyền:
"Chủ nhân, đây là một tia ý niệm cuối cùng của ta để lại. Nếu chủ nhân muốn đi nhanh, nhất định phải chọn Quỷ đạo. Quỷ đạo, vốn bị vũ trụ này..."
Lạc Khôi cảm nhận ý niệm của Khởi Tuyền đang dần tiêu tán, hắn hừ lạnh một tiếng, đem còn sót lại một chút ý niệm kia phong bế đi.
Trong khoảng mông lung không rõ này, hắn là chúa tể. Nếu Khởi Tuyền đã gọi hắn hai tiếng 'chủ nhân', hắn không thể là một chủ nhân tồi. Một ngày nào đó, Khởi Tuyền nhất định sẽ đứng trước mặt hắn, lại gọi hai tiếng 'chủ nhân'.
Phong bế đi Khởi Tuyền, Lạc Khôi lại hướng đến hạt giọt nước kia, nó bề ngoài dường như không có một tia biến hoá nào, nhưng Lạc Khôi lại cảm nhận được nó đang nặng dần, rồi cũng có ngày sẽ rơi xuống.
Nhưng chắc hẳn sẽ rất, rất lâu.
Khởi Tuyền nói muốn đẩy nhanh diễn sinh, hắn nên chọn Quỷ đạo mà đi. Mặc dù hắn có thể cho Khởi Tuyền nói hết để rõ ràng tất cả, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Quỷ đạo, vẫn phải có điểm dừng.
Lạc Khôi rời đi khoảng mông lung không rõ, một lần nữa đứng tại thức hải, vết nứt cùng Quỷ Chủng vẫn treo lơ lửng, hắn suy nghĩ đến Quỷ đạo.
...
Tây vực có rất ít người lui tới, hôm nay bị lôi đình đánh cho đổi dạng, cũng không có mấy người đi quan tâm.Quảng Cáo
Lạc Khôi trồi lên mặt nước, hắn không có nhìn thấy Viên Thành. Nhìn Tây vực xơ xác, hắn một trận lạnh nhạt, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.
Tuỳ ý làm một cái bè gỗ, Lạc Khôi quay trở lại, bóng lưng của hắn, tựa hồ cùng vùng thiên địa này không hợp nhau.
...
Đơn Dương Kiếm Phái chiêu sinh đã qua mấy ngày, có điều số lượng môn đồ chiêu đến không nhiều lắm. Chủ trì chiêu sinh là Lão Dư, hắn vậy mà phát hiện đến một thiên tài, nghe nói trong vòng mấy ngày, Đơn Dương Quyết trăm năm không có người dám luyện mà thiên tài kia liền nhập môn.
Không biết thực hư thế nào, nhưng Song Ngư Môn cùng Thiền Trúc Điện đã gửi chiến thư, muốn tân sinh các phái so tài với nhau.
Rất khó để từ chối.
Ban đêm, tiết trời mưa lạnh.
Bên trong Đơn Dương Kiếm Phái, Hạ Hàn ngồi trên cao nhất, Hạ Cầu cùng Lão Dư cũng ngồi hai bên, nơm nớp lo sợ ở phía dưới chính là Hạ Bạch.
Hạ Bàn chết rồi, nhưng Đơn Dương Kiếm Phái rất nhanh che giấu xuống, cái này không hẳn là vì Tình trà.
Thân là thiếu chủ Đơn Dương Kiếm Phái, nếu hắn chết, đương nhiên phải phát tang rộng khắp, tang lễ dài ngày. Nhưng thế cục hiện tại, Đơn Dương Kiếm Phái nhận thấy chưa phải là lúc thích hợp báo tang.
Cục diện bây giờ, Đơn Dương Kiếm Phái là đang ở trong vòng vây. Thiền Trúc Điện, Song Ngư Môn, còn có Hắc Ma Tử, sư đồ Lam Ngọc, chưa kể Vô Tắc lưu vực, đối với Đơn Dương Kiếm Phái rất là để ý.
Bởi, sau ngày Vô Tắc giao dịch, tin tức Trùng Động xuất hiện không biết từ đâu lan truyền, địa điểm chính là ngay tại Đơn Dương Kiếm Phái.
Trùng Động lai lịch quá lớn, dị pháp 13 thiên, Trùng Dương Quyết chính là một gốc Trùng Động mà ra.
Đoạn Dương chết đi, Trùng Dương Động tan, nhưng còn đó dị pháp 13 thiên cùng hai nửa Trùng Dương Quyết bị thất lạc, đổi lại là ai, cũng đều không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng đó cũng là chuyện của gần hai tháng sau, Đơn Dương Kiếm Phái hiện tại đối mặt không ít chuyện, Song Ngư Môn cùng Thiền Trúc Điện rõ ràng là có mưu đồ gì đó trong màn tân sinh so tài.
Còn có, kẻ giết Hạ Bàn kia, cũng không phải là người dễ đối phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.