Chương 463: Câu hỏi thứ ba
Hi Hành
24/08/2018
Trong phòng khách nhỏ bầu không khí hơi trầm lặng.
Tống Nguyên cũng lắc đầu, nói: "Anh Anh, lúc con biết chuyện đã không thể ngăn trở." Nhìn về phía Trần Thịnh: "Ngươi không cần hỏi, chuyện này là ta an bài, Anh Anh cũng là tối hôm qua mới biết, tên đã lắp vào cung ngăn cản không được."
Tống Anh nói: "Trước kia lúc cha nghĩ như vậy, ta nên phát hiện ngăn cản." Giơ tay vẫy vẫy: "Chuyện đến nước này không muốn tranh cãi nữa, đã làm chính là làm, sai rồi chính là sai rồi." Nhìn về phía Trần Thịnh: "Là ta có lỗi với nàng, đã đẩy nàng vào chỗ chết."
Trần Thịnh vẫn trầm mặc lại lần nữa thi lễ với Tống Anh, nói: "Mong đại nhân thông cảm, việc này ta thật sự không thể không hỏi đến, thật là không mặt mũi nào nhìn nàng."
Tống Nguyên nói: "Nàng lại không chết."
Tống Anh nói: "Cha, nàng không chết là bản lãnh của nàng, không liên quan gì đến chúng ta."
Tống Nguyên quay đầu không tiếp tục nói nữa.
Tống Anh nói: "Chuyện đến nước này ta áy náy cũng được, không mặt mũi nào cũng được, nói cái gì cũng đều là vô lực, chuyện này là chúng ta sai rồi, là chúng ta có lỗi với nàng."
Trần Thịnh cúi đầu nói: "Có câu nói sai rồi này của đại nhân, ta hôm nay sẽ không uổng công đến."
Tống Anh than nhẹ một tiếng, nói: "Nàng thế nào?"
Trần Thịnh nói: "Bị thương không nhẹ." Nói tới đây bàn tay buông lỏng bên người hơi nắm chặt lại: "Trong tầm của trọng nỏ vốn dĩ chỉ có một con đường chết."
Tống Anh nói: "Ta biết, ta đã thấy." Âm thanh mang theo vài phần thất vọng, tựa như đang hồi ức cái gì.
Trong phòng lại trầm mặc lần nữa.
"Hãy để nàng dưỡng thương thật tốt, tuyệt đối không nên quấy nhiễu nàng." Tống Anh nói, lại cười khổ lắc đầu: "Ngoại thương dễ khỏi, tâm thương khó bù."
Tống Nguyên nói: "Bị thương chết rồi không chỉ có một mình nàng."
Trần Thịnh nhìn hắn, nói: "Nhưng nàng không giống." Trong giọng nói có kìm nén tức giận, thốt ra từng chữ từng chữ: "Nàng không biết."
Thái độ của Tống Nguyên hờ hững, ánh đèn chiếu rọi xuống phía trước người mà vào ban ngày chưa bao giờ bình tĩnh, nói: "Nàng vốn là đã sớm chết rồi, không có gì không giống nhau."
"Cha, người không nên nói nữa." Tống Anh nói, âm thanh cất cao: "Không có người nào là nên chết, cha như vậy đặt ta đứng ở chỗ nào."
Lời vừa nói ra, Tống Nguyên tỏ ra bất an sắc mặt xấu hổ, cúi đầu nói: "Đúng, Anh Anh, ta sai rồi, chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn, làm việc lỗ mãng, rước lấy phiền toái lớn như vậy."
Tống Anh lắc đầu một cái nói: "Cha không phải là sai với ta…" Nói đến đây thì lại dừng lại: "Thôi đi, nói những thứ này nữa cũng vô dụng." Nhìn về phía Trần Thịnh: "Hay là ta gặp nàng. Đem chân tướng sự việc nói cho nàng biết."
Nói chân tướng cho nàng biết!
Tống Nguyên tiến lên một bước, nói: "Anh Anh, tuyệt đối không thể."
Trần Thịnh cũng ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân không thể."
Tống Anh nhìn bọn họ nói: "Vậy ta chỉ gặp nàng, không nói gì cả."
Trần Thịnh lắc đầu, nói: "Thật sự không cần." Khẽ thở dài một cái: "Đứa bé kia rất nhạy bén, dù không nói gì, nàng cũng có thể nhận ra được, đặc biệt là vào lúc này."
Hoặc là đã phát hiện nghi vấn, Trần Thịnh nhớ lại nữ hài tử kia trước khi đi đã hỏi mình câu đó, lão suy nghĩ một chút nhưng lại nuốt trở vào không nói gì về chuyện này.
Bên này Tống Nguyên đã mở miệng nói chuyện: "Lúc này chuyện Nhất Cổ Tác Khí đã sắp kết thúc, tuyệt đối không thể lại để xuất hiện sai lầm, Anh Anh, đến lúc đó ngươi gặp lại nàng cũng không muộn, đến lúc đó ta tự mình cùng nàng bồi tội, ta đền mạng là được rồi."
Tống Anh nói: "Những lời này không cần nói nữa."
Trần Thịnh cúi đầu thi lễ: "Đa tạ đại nhân, thời gian không còn sớm, ta đã mạo hiểm tới trước quấy rầy, ta đi đây."
Tống Anh đứng lên nói: "Tướng gia ngài có thể tới hỏi chuyện này, ta cũng rất vui mừng." Uốn gối thi lễ.
Tại sao vui mừng, Trần Thịnh hiểu rõ ý của nàng, biểu hiện hòa hoãn hơn rất nhiều, đáp lễ nói không dám, ngẩng đầu nhìn Tống Anh nói: "Có thể nghe được đại nhân nói như thế, ta cũng rất vui mừng."
Ở bên cạnh, Tống Nguyên biểu hiện làm như xem thường, nói: "Ta tiễn ngươi, tránh lộ ra sơ sót, xem ai vui mừng." Nói rồi cất bước đi ra phía ngoài trước.
Trần Thịnh lại thi lễ với Tống Anh, đi theo ra ngoài, bức rèm che khẽ run, cửa phòng nhẹ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng về trong viện đi nhanh.
Đi không phải lên trước sân mà là về phía sau, ban đêm tối tăm nhưng bước chân Tống Nguyên không có chút ảnh hưởng.
"Ta thật không hiểu, ngươi rốt cuộc nổi điên cái gì?" Giọng hắn cố nén oán hận.
"Ta cũng không hiểu, ngươi rốt cuộc nổi điên cái gì!" Giọng Trần Thịnh nặng nề ở phía sau.
Bước chân Tống Nguyên dừng lại quay người, người tựa hồ như ép chặt vào người Trần Thịnh, nói: "Ngươi không hiểu bây giờ vì sao làm như vậy sao? Bên ngoài đều đã được khống chế, vạn sự sẵn sàng." Duỗi tay chỉ vào một chỗ: "Ngươi xem đi hiện nay gió đông đã thổi tới thật nhiều."Trần Thịnh nhìn hắn nói: "Gió đông này đến muộn mấy ngày cũng không đáng ngại."
"Có thể nhanh tại sao phải chờ!" Giọng Tống Nguyên tức giận: "Ngươi tỉnh táo chút đi, đã là lúc này rồi, còn muốn nói đạo quân tử gì đó sao? Buồn cười, ngươi còn chạy tới làm cho nàng hổ thẹn, nàng hổ thẹn, rồi ai lại hổ thẹn với nàng? Trần Thịnh, ngươi là sống dễ chịu nhiều quá nên bị hồ đồ rồi!" Phất tay áo đi lên phía trước.
Trần Thịnh lặng lẽ đuổi tới, nói sâu xa: "Ngươi không có một chút hổ thẹn nào sao?"
Tống Nguyên nhanh chân bước lên trước, trong đêm tối thân hình có vẻ tráng kiện, vai rất rộng.
"Không, ta lấy làm vinh hạnh." Giọng hắn nghiêm nghị: "Nàng cũng nên lấy làm vinh hạnh."
……
Ngoài cửa tiếng bước chân đi xa, bức rèm che dừng lay động, bên trong yên tĩnh không hề có một tiếng động, Tống Anh đứng trước bàn đứng yên chốc lát, cất bước đi ra, bước chậm ở trong sân.
"Ta chưa từng nghĩ tới muốn nàng chết, ta thật lòng cảm kích kính nể cùng tín phục bọn họ, ta cũng chưa bao giờ cho rằng ai hi sinh là chuyện đương nhiên." Nàng đột nhiên nói: "Nhưng chỉ sợ không ai tin, Quý Trọng, ngươi nói phải không?"
Quý Trọng tựa hồ từ lòng đất chui ra nói: "Đó là lỗi của bọn họ."
Tống Anh cười ha ha, chắp tay quay đầu lại liếc nhìn, nói: "Ta cũng không cho rằng đẩy sai lầm cho người khác là có thể giải quyết tất cả."
Quý Trọng yên lặng không hề có một tiếng động.
Tống Anh cũng không lại muốn hắn trả lời, nhìn bóng đêm vắng lặng, nói: "Ta không hối hận đã trả giá thật lòng, cũng không sợ bị nhận ra." Khẽ mỉm cười: "Thế nhân có tin hay không, ta không thèm để ý."
Quý Trọng nói: "Tiểu thư vốn là không cần lưu ý."
Tống Anh không nói gì thêm, tiếp tục chậm rãi mà đi, vòng quanh đại thụ, tách bàn đá ghế tre ra, chất món đồ chơi rải rác lên cát đá, một vòng lại một vòng, trong nhà yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trong phòng đèn đuốc vẫn như cũ, lướt qua bức rèm che tận cùng bên trong, Tống phu nhân đang nằm trên giường ngủ say sưa chợt mở mắt ra, vì quay lưng lại với ánh đèn nên không thấy rõ biểu hiện của sắc mặt, chỉ nhìn thấy một đôi tay đưa đến bên mép cố ý đè lại, tựa hồ muốn ngăn chặn trong miệng tuôn ra cái gì.
Tựa hồ qua rất lâu lại tựa hồ như chỉ một cái chớp mắt, tay bà buông ra, siết chặt chăn dùng sức kéo lên trên, che kín cằm miệng mũi, chỉ còn lại hai mắt cùng với vài sợi tóc bạc rải rác trên gối và các ngón tay thon dài trắng bệch xanh xao hiện lên trong đêm tối lập lòe.
Bóng đêm rút đi, một ngày mới không thể ngăn cản đến.
Tiền viện Tống gia bước chân hỗn độn, mấy quan chức mang theo vẻ mệt mỏi của một đêm không ngủ ủ rũ đi ra, Tống Nguyên cũng ở trong đó.
"Bất kể như thế nào, cũng không thể để Trần Thịnh, Vương Liệt Dương thực hiện được, quả thực là hoang đường!"
"Thực sự là làm gì có lí đó, cho dù có cũng dám dùng trên người công gia sao."
Tống Nguyên cất bước quay đầu, nói: "Đúng vậy, lại còn nói là tiểu công gia tự mình động thủ, tiểu công gia cũng là bị thương, làm sao chứng minh không phải Tiết Thanh kia tập kích tiểu công gia đây?"
Mấy quan chức kia liền dồn dập gật đầu phụ họa.
"Không sai, tra, cứ như vậy mà tra."
"Tiết Thanh này giả chết không ra đối chất là không làm gì được hắn sao?"
Tống Nguyên phất tay áo bước qua ngưỡng cửa, nói: "Không sai, nếu là muốn tra, bọn họ tra, chúng ta cũng phải tra."
Trước cửa ngựa xe đã chuẩn bị đầy đủ, hộ vệ đông đúc hầu hạ nhóm người Tống Nguyên lên ngựa lên xe, náo loạn dọc đường đi về hướng hoàng thành. Trên đường cái cũng là các quan lại hướng về hoàng thành tụ tập, tuy rằng uể oải nhưng tinh thần cũng rất phấn chấn, trận chiến này ai cũng không muốn. cũng không thể thua.
Cửa lớn từ từ đóng lại, trong ngoài Tống gia khôi phục lại yên tĩnh.
Tuy rằng hừng đông nhưng các vú già đi tới đi lui cũng không nhiều, bên trong Tống gia ba bữa cơm cũng không đúng hạn, lúc nào tỉnh rồi thì ăn cơm lúc đó.
Theo thông lệ, tỉnh lại sớm nhất là Tống Hổ Tử, hắn ngủ đủ giấc rồi sẽ vui đùa quậy phá một trận cho bớt khí lực rồi mới có thể ngồi xuống dùng cơm.
Tống Hổ Tử sau khi tỉnh lại, Tống Anh cũng không thể ngủ tiếp, vì không muốn làm phiền đến Tống phu nhân, nàng sẽ đưa Tống Hổ Tử đến vườn hoa chơi đùa, tôi tớ cũng thuận theo cùng đi, ở trong vườn hoa chạy trốn cười đùa, trong phòng bếp lúc này đã có thể chuẩn bị cơm nước, vú già và bọn nha đầu ở đó bắt đầu bận rộn.
Khoảng sân nơi Tống phu nhân nghỉ ngơi vẫn yên tĩnh như lúc đêm, không có một chút quấy nhiễu nào.
Trong sự yên tĩnh ấy, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra phát ra tiếng vang cũng có chút rõ ràng, người ở bên trong dừng lại một chút, chờ âm thanh kết thúc mới bước ra.
Áo choàng thật to chấm đất, giày vải mềm mại đạp ở trên đất giống như con mèo bình thường im hơi lặng tiếng, bước chân có chút phù phiếm, nhưng bước rất nhanh. Người dường như phiêu lãng đi xuống các bậc thang, xuyên qua sân, vượt qua cửa viện, đi xuyên qua đường hẻm bên trong không có dấu chân người, trước ánh nắng mặt trời bao phủ tiền viện có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Bước chân càng trở nên nhanh hơn, tạp âm cũng đột nhiên nhiều hơn, không phải từ dưới chân mà là từ phía sau truyền đến, đồng thời còn có giọng nói của Tống Anh.
"Mẹ." Nàng nói: "Người phải ra khỏi nhà sao?"
Người phía trước dừng bước lại, xoay người, dưới áo choàng to rải rác một vài sợi tóc bạc, sau đó hiện ra khuôn mặt tái nhợt của Tống phu nhân.
Tống Nguyên cũng lắc đầu, nói: "Anh Anh, lúc con biết chuyện đã không thể ngăn trở." Nhìn về phía Trần Thịnh: "Ngươi không cần hỏi, chuyện này là ta an bài, Anh Anh cũng là tối hôm qua mới biết, tên đã lắp vào cung ngăn cản không được."
Tống Anh nói: "Trước kia lúc cha nghĩ như vậy, ta nên phát hiện ngăn cản." Giơ tay vẫy vẫy: "Chuyện đến nước này không muốn tranh cãi nữa, đã làm chính là làm, sai rồi chính là sai rồi." Nhìn về phía Trần Thịnh: "Là ta có lỗi với nàng, đã đẩy nàng vào chỗ chết."
Trần Thịnh vẫn trầm mặc lại lần nữa thi lễ với Tống Anh, nói: "Mong đại nhân thông cảm, việc này ta thật sự không thể không hỏi đến, thật là không mặt mũi nào nhìn nàng."
Tống Nguyên nói: "Nàng lại không chết."
Tống Anh nói: "Cha, nàng không chết là bản lãnh của nàng, không liên quan gì đến chúng ta."
Tống Nguyên quay đầu không tiếp tục nói nữa.
Tống Anh nói: "Chuyện đến nước này ta áy náy cũng được, không mặt mũi nào cũng được, nói cái gì cũng đều là vô lực, chuyện này là chúng ta sai rồi, là chúng ta có lỗi với nàng."
Trần Thịnh cúi đầu nói: "Có câu nói sai rồi này của đại nhân, ta hôm nay sẽ không uổng công đến."
Tống Anh than nhẹ một tiếng, nói: "Nàng thế nào?"
Trần Thịnh nói: "Bị thương không nhẹ." Nói tới đây bàn tay buông lỏng bên người hơi nắm chặt lại: "Trong tầm của trọng nỏ vốn dĩ chỉ có một con đường chết."
Tống Anh nói: "Ta biết, ta đã thấy." Âm thanh mang theo vài phần thất vọng, tựa như đang hồi ức cái gì.
Trong phòng lại trầm mặc lần nữa.
"Hãy để nàng dưỡng thương thật tốt, tuyệt đối không nên quấy nhiễu nàng." Tống Anh nói, lại cười khổ lắc đầu: "Ngoại thương dễ khỏi, tâm thương khó bù."
Tống Nguyên nói: "Bị thương chết rồi không chỉ có một mình nàng."
Trần Thịnh nhìn hắn, nói: "Nhưng nàng không giống." Trong giọng nói có kìm nén tức giận, thốt ra từng chữ từng chữ: "Nàng không biết."
Thái độ của Tống Nguyên hờ hững, ánh đèn chiếu rọi xuống phía trước người mà vào ban ngày chưa bao giờ bình tĩnh, nói: "Nàng vốn là đã sớm chết rồi, không có gì không giống nhau."
"Cha, người không nên nói nữa." Tống Anh nói, âm thanh cất cao: "Không có người nào là nên chết, cha như vậy đặt ta đứng ở chỗ nào."
Lời vừa nói ra, Tống Nguyên tỏ ra bất an sắc mặt xấu hổ, cúi đầu nói: "Đúng, Anh Anh, ta sai rồi, chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn, làm việc lỗ mãng, rước lấy phiền toái lớn như vậy."
Tống Anh lắc đầu một cái nói: "Cha không phải là sai với ta…" Nói đến đây thì lại dừng lại: "Thôi đi, nói những thứ này nữa cũng vô dụng." Nhìn về phía Trần Thịnh: "Hay là ta gặp nàng. Đem chân tướng sự việc nói cho nàng biết."
Nói chân tướng cho nàng biết!
Tống Nguyên tiến lên một bước, nói: "Anh Anh, tuyệt đối không thể."
Trần Thịnh cũng ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân không thể."
Tống Anh nhìn bọn họ nói: "Vậy ta chỉ gặp nàng, không nói gì cả."
Trần Thịnh lắc đầu, nói: "Thật sự không cần." Khẽ thở dài một cái: "Đứa bé kia rất nhạy bén, dù không nói gì, nàng cũng có thể nhận ra được, đặc biệt là vào lúc này."
Hoặc là đã phát hiện nghi vấn, Trần Thịnh nhớ lại nữ hài tử kia trước khi đi đã hỏi mình câu đó, lão suy nghĩ một chút nhưng lại nuốt trở vào không nói gì về chuyện này.
Bên này Tống Nguyên đã mở miệng nói chuyện: "Lúc này chuyện Nhất Cổ Tác Khí đã sắp kết thúc, tuyệt đối không thể lại để xuất hiện sai lầm, Anh Anh, đến lúc đó ngươi gặp lại nàng cũng không muộn, đến lúc đó ta tự mình cùng nàng bồi tội, ta đền mạng là được rồi."
Tống Anh nói: "Những lời này không cần nói nữa."
Trần Thịnh cúi đầu thi lễ: "Đa tạ đại nhân, thời gian không còn sớm, ta đã mạo hiểm tới trước quấy rầy, ta đi đây."
Tống Anh đứng lên nói: "Tướng gia ngài có thể tới hỏi chuyện này, ta cũng rất vui mừng." Uốn gối thi lễ.
Tại sao vui mừng, Trần Thịnh hiểu rõ ý của nàng, biểu hiện hòa hoãn hơn rất nhiều, đáp lễ nói không dám, ngẩng đầu nhìn Tống Anh nói: "Có thể nghe được đại nhân nói như thế, ta cũng rất vui mừng."
Ở bên cạnh, Tống Nguyên biểu hiện làm như xem thường, nói: "Ta tiễn ngươi, tránh lộ ra sơ sót, xem ai vui mừng." Nói rồi cất bước đi ra phía ngoài trước.
Trần Thịnh lại thi lễ với Tống Anh, đi theo ra ngoài, bức rèm che khẽ run, cửa phòng nhẹ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng về trong viện đi nhanh.
Đi không phải lên trước sân mà là về phía sau, ban đêm tối tăm nhưng bước chân Tống Nguyên không có chút ảnh hưởng.
"Ta thật không hiểu, ngươi rốt cuộc nổi điên cái gì?" Giọng hắn cố nén oán hận.
"Ta cũng không hiểu, ngươi rốt cuộc nổi điên cái gì!" Giọng Trần Thịnh nặng nề ở phía sau.
Bước chân Tống Nguyên dừng lại quay người, người tựa hồ như ép chặt vào người Trần Thịnh, nói: "Ngươi không hiểu bây giờ vì sao làm như vậy sao? Bên ngoài đều đã được khống chế, vạn sự sẵn sàng." Duỗi tay chỉ vào một chỗ: "Ngươi xem đi hiện nay gió đông đã thổi tới thật nhiều."Trần Thịnh nhìn hắn nói: "Gió đông này đến muộn mấy ngày cũng không đáng ngại."
"Có thể nhanh tại sao phải chờ!" Giọng Tống Nguyên tức giận: "Ngươi tỉnh táo chút đi, đã là lúc này rồi, còn muốn nói đạo quân tử gì đó sao? Buồn cười, ngươi còn chạy tới làm cho nàng hổ thẹn, nàng hổ thẹn, rồi ai lại hổ thẹn với nàng? Trần Thịnh, ngươi là sống dễ chịu nhiều quá nên bị hồ đồ rồi!" Phất tay áo đi lên phía trước.
Trần Thịnh lặng lẽ đuổi tới, nói sâu xa: "Ngươi không có một chút hổ thẹn nào sao?"
Tống Nguyên nhanh chân bước lên trước, trong đêm tối thân hình có vẻ tráng kiện, vai rất rộng.
"Không, ta lấy làm vinh hạnh." Giọng hắn nghiêm nghị: "Nàng cũng nên lấy làm vinh hạnh."
……
Ngoài cửa tiếng bước chân đi xa, bức rèm che dừng lay động, bên trong yên tĩnh không hề có một tiếng động, Tống Anh đứng trước bàn đứng yên chốc lát, cất bước đi ra, bước chậm ở trong sân.
"Ta chưa từng nghĩ tới muốn nàng chết, ta thật lòng cảm kích kính nể cùng tín phục bọn họ, ta cũng chưa bao giờ cho rằng ai hi sinh là chuyện đương nhiên." Nàng đột nhiên nói: "Nhưng chỉ sợ không ai tin, Quý Trọng, ngươi nói phải không?"
Quý Trọng tựa hồ từ lòng đất chui ra nói: "Đó là lỗi của bọn họ."
Tống Anh cười ha ha, chắp tay quay đầu lại liếc nhìn, nói: "Ta cũng không cho rằng đẩy sai lầm cho người khác là có thể giải quyết tất cả."
Quý Trọng yên lặng không hề có một tiếng động.
Tống Anh cũng không lại muốn hắn trả lời, nhìn bóng đêm vắng lặng, nói: "Ta không hối hận đã trả giá thật lòng, cũng không sợ bị nhận ra." Khẽ mỉm cười: "Thế nhân có tin hay không, ta không thèm để ý."
Quý Trọng nói: "Tiểu thư vốn là không cần lưu ý."
Tống Anh không nói gì thêm, tiếp tục chậm rãi mà đi, vòng quanh đại thụ, tách bàn đá ghế tre ra, chất món đồ chơi rải rác lên cát đá, một vòng lại một vòng, trong nhà yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trong phòng đèn đuốc vẫn như cũ, lướt qua bức rèm che tận cùng bên trong, Tống phu nhân đang nằm trên giường ngủ say sưa chợt mở mắt ra, vì quay lưng lại với ánh đèn nên không thấy rõ biểu hiện của sắc mặt, chỉ nhìn thấy một đôi tay đưa đến bên mép cố ý đè lại, tựa hồ muốn ngăn chặn trong miệng tuôn ra cái gì.
Tựa hồ qua rất lâu lại tựa hồ như chỉ một cái chớp mắt, tay bà buông ra, siết chặt chăn dùng sức kéo lên trên, che kín cằm miệng mũi, chỉ còn lại hai mắt cùng với vài sợi tóc bạc rải rác trên gối và các ngón tay thon dài trắng bệch xanh xao hiện lên trong đêm tối lập lòe.
Bóng đêm rút đi, một ngày mới không thể ngăn cản đến.
Tiền viện Tống gia bước chân hỗn độn, mấy quan chức mang theo vẻ mệt mỏi của một đêm không ngủ ủ rũ đi ra, Tống Nguyên cũng ở trong đó.
"Bất kể như thế nào, cũng không thể để Trần Thịnh, Vương Liệt Dương thực hiện được, quả thực là hoang đường!"
"Thực sự là làm gì có lí đó, cho dù có cũng dám dùng trên người công gia sao."
Tống Nguyên cất bước quay đầu, nói: "Đúng vậy, lại còn nói là tiểu công gia tự mình động thủ, tiểu công gia cũng là bị thương, làm sao chứng minh không phải Tiết Thanh kia tập kích tiểu công gia đây?"
Mấy quan chức kia liền dồn dập gật đầu phụ họa.
"Không sai, tra, cứ như vậy mà tra."
"Tiết Thanh này giả chết không ra đối chất là không làm gì được hắn sao?"
Tống Nguyên phất tay áo bước qua ngưỡng cửa, nói: "Không sai, nếu là muốn tra, bọn họ tra, chúng ta cũng phải tra."
Trước cửa ngựa xe đã chuẩn bị đầy đủ, hộ vệ đông đúc hầu hạ nhóm người Tống Nguyên lên ngựa lên xe, náo loạn dọc đường đi về hướng hoàng thành. Trên đường cái cũng là các quan lại hướng về hoàng thành tụ tập, tuy rằng uể oải nhưng tinh thần cũng rất phấn chấn, trận chiến này ai cũng không muốn. cũng không thể thua.
Cửa lớn từ từ đóng lại, trong ngoài Tống gia khôi phục lại yên tĩnh.
Tuy rằng hừng đông nhưng các vú già đi tới đi lui cũng không nhiều, bên trong Tống gia ba bữa cơm cũng không đúng hạn, lúc nào tỉnh rồi thì ăn cơm lúc đó.
Theo thông lệ, tỉnh lại sớm nhất là Tống Hổ Tử, hắn ngủ đủ giấc rồi sẽ vui đùa quậy phá một trận cho bớt khí lực rồi mới có thể ngồi xuống dùng cơm.
Tống Hổ Tử sau khi tỉnh lại, Tống Anh cũng không thể ngủ tiếp, vì không muốn làm phiền đến Tống phu nhân, nàng sẽ đưa Tống Hổ Tử đến vườn hoa chơi đùa, tôi tớ cũng thuận theo cùng đi, ở trong vườn hoa chạy trốn cười đùa, trong phòng bếp lúc này đã có thể chuẩn bị cơm nước, vú già và bọn nha đầu ở đó bắt đầu bận rộn.
Khoảng sân nơi Tống phu nhân nghỉ ngơi vẫn yên tĩnh như lúc đêm, không có một chút quấy nhiễu nào.
Trong sự yên tĩnh ấy, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra phát ra tiếng vang cũng có chút rõ ràng, người ở bên trong dừng lại một chút, chờ âm thanh kết thúc mới bước ra.
Áo choàng thật to chấm đất, giày vải mềm mại đạp ở trên đất giống như con mèo bình thường im hơi lặng tiếng, bước chân có chút phù phiếm, nhưng bước rất nhanh. Người dường như phiêu lãng đi xuống các bậc thang, xuyên qua sân, vượt qua cửa viện, đi xuyên qua đường hẻm bên trong không có dấu chân người, trước ánh nắng mặt trời bao phủ tiền viện có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Bước chân càng trở nên nhanh hơn, tạp âm cũng đột nhiên nhiều hơn, không phải từ dưới chân mà là từ phía sau truyền đến, đồng thời còn có giọng nói của Tống Anh.
"Mẹ." Nàng nói: "Người phải ra khỏi nhà sao?"
Người phía trước dừng bước lại, xoay người, dưới áo choàng to rải rác một vài sợi tóc bạc, sau đó hiện ra khuôn mặt tái nhợt của Tống phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.