Chương 216: Chỉ biết đợi
Hi Hành
06/07/2018
Tụ hội trong núi cũng không tiếp tục bao lâu, kiếm vũ không phải chỉ
nhìn hai lần là Xuân Hiểu có thể học, bàn bạc thời gian nào đến học kiếm vũ, về phần làm sao ngâm xướng bài ca này liền giao cho Nhạc Đình, tuy
không thể lại cổ động Tiết Thanh múa kiếm vũ nhưng các thiếu niên vẫn
hài lòng cười nói rời đi.
Đám nữ hài tử thì dưới sự ngăn cản của vú già nha đầu không gần không xa cũng rời đi theo, đương nhiên Quách Bảo Nhi không có không xa không gần, nàng đi thẳng tới bên người Tiết Thanh, vẻ mặt lạnh lùng hỏi có trở về nhà hay không.
Từ lần trước sau khi gặp Xuân Hiểu ở thảo đường giận dữ chạy về, Quách Bảo Nhi không tiếp tục để ý tới Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng không so đo với đứa bé, lên tiếng về nhà.
Xuân Hiểu thi lễ cáo biệt, không tiếp tục cố ý trêu cợt Quách Bảo Nhi, nghiêm túc nói cám ơn và nói vào kinh thành chắc chắn sẽ thế này thế kia, Quách Bảo Nhi nghe thấy ánh mắt sáng lên, thế mới biết thì ra Xuân Hiểu phải rời khỏi Trường An phủ, nhất thời vui mừng.
Xuân Hiểu cũng nhìn ra được, hé miệng cười một tiếng, nàng thực sự nghiêm túc muốn học bộ kiếm vũ này, nhất định phải biểu diễn hoàn mỹ ở kinh thành, cũng không có thời gian đùa giỡn với tiểu hài tử… Ngộ nhỡ Quách tiểu thư này tức giận gây chuyện, ảnh hưởng tới việc nàng học kiếm vũ thì kẻ xui xẻo vẫn là chính nàng.
Một đám thiếu niên ngồi xe vui vẻ vào thành, đám người Sở Minh Huy nhảy xuống xe kêu gọi qua uống rượu, mời Tiết Thanh cùng đi, Tiết Thanh cũng không đồng ý cùng đi nhưng xuống xe đồng hành cùng đám thiếu niên, thấy Tiết Thanh không đồng ý qua uống rượu, Quách Bảo Nhi càng vui vẻ, chắp tay nắm lấy roi ngựa vung vẩy theo sau lưng.
Trên đường cái đám thiếu niên vừa đi vừa nói giỡn, hào hoa phong nhã vô cùng làm người khác chú ý.
"Thanh Tử thiếu gia. Mua mấy con cá hay không?"
Có tiếng chào hỏi từ bên đường truyền đến, Tiết Thanh mỉm cười nhìn lại, xua tay với người phụ nữ bán cá: "Hôm nay không." Các thiếu niên cũng đều nhìn lại, thấy một gian cửa hàng cá tươi có người phụ nữ đứng dựa cửa cười hì hì.
Người phụ nữ nói: "Ta cho đệ, không cần tiền."
Sở Minh Huy thấy kỳ lạ nói: "Tam Lang, vì sao đến đại thẩm bán cá cũng thích ngươi, vì sao cho ngươi mà không cho ta."
Tiết Thanh chưa trả lời, người phụ nữ đã nói: "Vì Thanh Tử thiếu gia gọi ta là đại tỷ, vị thiếu gia này gọi ta là đại thẩm."
Các thiếu niên cười to, Sở Minh Huy cũng ôm bụng cười nói: "Tam Lang bôi mật ngoài miệng, đến đại tỷ cũng không buông tha…Thật cầm thú."
Tiết Thanh lắc đầu cười không nói mặc cho trêu ghẹo, nhóm người trên đường phố cười nhìn đám thiếu niên này đi qua, riêng Quách Bảo Nhi ở phía sau trừng mắt nhìn người phụ nữ bán cá, trong lòng thấy Tiết Thanh thật sự trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại là nam nhân không thể nhốt trong nhà, thật sầu.
….
Trương Song Đồng uống rượu trở về nhà nhưng không thấy Trương Liên Đường.
"Chẳng lẽ là đang dụng công đọc sách?"
Tiểu tỳ trong phòng cười hì: "Không, Liên Đường thiếu gia bị Song Đồng thiếu gia làm hư, đi nghe hát hí khúc rồi."
Nghe hát hí khúc sao? Xưa nay Trương Liên Đường không thích cái này, Trương Song Đồng rất kinh ngạc, lại gõ trán tiểu tỳ nói: "Nghịch ngợm, thế nào là ta làm hư… Hát hí khúc cũng không phải chuyện xấu, tự có thế giới lớn." Nói xong lảo đảo đi tìm.
Sắc trời đã tối, bên ngoài hí lâu Trương gia thắp sáng mấy ngọn đèn, trên sân khấu tỏa ra lúc sáng lúc tối, trên đó có một võ sinh vung kiếm than thở, bên cạnh có sênh, tiêu và ống sáo.
Trương Liên Đường ngồi ngay ngắn dưới sân khấu nhìn chăm chú lại như xuất thần, Trương Song Đồng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "… Không ngờ Liên Đường ca hiểu vở kịch, đây là điệu hay nhất…" Đưa tay chỉ võ sinh trên đài: "… Tiểu Phan diễn không tệ… Hát hay hóa trang đẹp."
Trương Liên Đường lắc đầu nói: "Đẹp thì đẹp, không giống nhau."
Trương Song Đồng không hiểu: "Cái gì không giống nhau?"
Trương Liên Đường nhìn múa dưới đèn sân khấu, võ sinh quần áo hoa mỹ, có vẻ giống như không hiểu, nói: "Đúng vậy, sao không giống chứ? Kỳ lạ."
Trương Song Đồng nói: "Huynh nói lải nhải cái gì… Đệ cũng hát khá tốt, đệ đến hát cho huynh nghe." Một mặt phất tay áo hô người muốn hóa trang, nhóm ca kỹ Trương gia nuôi dưỡng vội chạy tới, dưới sân khấu trở nên náo nhiệt.
Trương Liên Đường nhìn Trương Song Đồng, lại nhìn võ sinh trên đài một chút rồi mỉm cười nói: "Cũng thế, ta thấy vậy." Nói xong đứng dậy: "Đi đọc sách, đi đọc sách."
Trương Song Đồng ở phía sau kéo dài tiếng hát: "Lang ngươi có bàn đàn bàn ngọc, văn phòng tứ bảo, chư tử bách gia, lễ dịch xuân thu, thi thư ngàn sách, vẽ trăm trục cuốn, lại nhìn xem. Một quyển thi thư cũng là một tầng lầu… Chỉ đợi mười năm gian khổ học tập của ngươi thành sự nghiệp to lớn… Lang của ta, đạp giày, mặc áo lông chồn, Lâm Tử các, khoác lụa hồng, thật phong lưu…"
Tiếng ca trong trẻo kéo dài tản ra trong vườn chập tối, nhạc kĩ bên kia sân cũng ngầm hiểu khua chiêng gõ trống tấu lên… Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Trương Liên Đường quay đầu nhìn lại, mỉm cười.
...
Hai mươi tháng chạp, Thanh Hà tiên sinh lên đường giảng bài căn dặn đã tới gần kì thi huyện, chư sinh phấn đấu, ăn tết cũng không thể lười biếng sau đó tuyên bố thả lỏng mọi người, trong nháy mắt trong trường xã trống rỗng, bầu không khí năm mới trên đường cũng đậm lên.
Trên đường cung Phủ học cửa hàng đóng cửa, không có học sinh trường xã bọn họ cũng nghỉ tết, ban đêm núi Lục Đạo Tuyền càng yên tĩnh, chỉ có Tri Tri đường và thảo đường đến tận bây giờ đèn đuốc vẫn chưa ngừng.
Tứ Hạt tiên sinh nhìn một bản chữ đẩy lên trước mặt, chỉ liếc mắt liền mắng: "Con cho ta mù… Vì sao để ta nhìn chữ của người khác."
Tiết Thanh khen: "Tiên sinh thật sự có con mắt tinh tường, chỉ liếc mắt liền nhìn ra không phải con… Vậy thì nhìn lại bản viết này như thế nào đi, không lãng phí ánh nhìn."
Tứ Hạt tiên sinh lướt mắt lần nữa, hừ một tiếng nói: "Rắm chó không kêu."
Vẫn chưa được sao? Tiết Thanh nói: "Lại có người viết chữ hỏng bét như vậy, tiên sinh có phải lúc trước phát hiện ra thiên túng kỳ tài như con vô cùng vui mừng?"
Tứ Hạt tiên sinh không hiểu nói: "Là có ý gì?"
Tiết Thanh nói: "Thiên túng kỳ tài như con rất nhiều thời điểm đều dựa vào chính mình, nếu tiên sinh muốn dạy một người rắm chó không kêu thành một người như con, có phải rất có cảm giác thành công hay không? Chẳng lẽ không vui?"
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười, cầm lấy tờ giấy này run lên “ồ” một tiếng: "Thì ra là con muốn ta thu hắn làm đồ đệ…" Đập giấy trên bàn: "Ta rất rảnh sao?"
Tiết Thanh gật đầu, mắt nhìn thịt rượu bày biện trên bàn, còn có một quyển sách yêu tinh đánh nhau giấu ở dưới nệm… Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng nói: "Ta rảnh liên quan gì tới con?"
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, thả một con dê cũng là thả, hai con cũng là thả… Nhiều học tử nhiều con đường…"
Tứ Hạt tiên sinh tức giận cắt ngang lời nàng, nói: "Ta cũng không phải người tùy tiện… Loại chuyện thu đồ đệ này cũng phải cơ duyên… Nếu không vì sao con không đi bái Thanh Hà tiên sinh."
Tiết Thanh im lặng một khắc, khẽ thở dài: "Chỉ muốn thần thông quảng đại như tiên sinh, có lẽ nhẹ nhàng một chút, là có thể thay đổi vận mệnh một người."
Tứ Hạt tiên sinh vê một hạt đậu phộng, mang theo vài phần giễu cợt nói: "Vận mệnh? Sao con biết sửa lại vận mệnh là tốt? Cho tới bây giờ vận mệnh vẫn ở ngay trong tay mình, mình không thể nắm giữ vận mệnh của mình, giao vận mệnh cho người khác cũng không thể gọi là vận mệnh."
Tiết Thanh thu bài văn lại nói: "Không muốn dạy thì thôi, nói nhiều canh gà như vậy làm gì."
Canh gà? Sớm đã hiểu rõ ngôn từ thói quen của Tiết Thanh, Tứ Hạt tiên sinh cầm đũa chọc đồ ăn, hận nói: "Sao con hư hỏng như vậy, canh gà thật tốt cũng bị giẫm đạp, không thể uống rồi… Đêm nay thêm một bài văn."
Tiết Thanh liếc ông một cái nói: "Trả thù?"
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười hai tiếng, chỉ chỉ bài văn Tiết Thanh cầm ở trong tay nói: "Sao lại thế! Ta là loại người này sao? Ta nói con đổi bản này thành thượng đẳng… Không phải con cũng đã nói, dạy tốt rắm chó không kêu mới có cảm giác thành tựu nhất ư, học trò con nói đúng."
Lúc này Tiết Thanh mới lên tiếng đáp, cúi đầu nhìn văn Nhạc Đình viết, trong lòng khẽ thở dài một cái, vẫn là như Liên Đường nói, chờ một chút xem lại.
Nhưng Nhạc Đình không cho nàng cơ hội này.
Tiết Thanh bị gọi lại ở cửa thành, nhìn Nhạc Đình cật lực lôi kéo hai con heo đi tới, không để ý người trên đường ghét bỏ nhìn mình chăm chú cười một tiếng với Tiết Thanh, nói: "Tới gần cửa ải cuối năm là thời điểm chúng ta bán thịt bận rộn nhất, vài ngày không gặp ngươi rồi… Kiếm thuật của Xuân Hiểu cô nương hôm qua ta thấy là đã luyện thành, Thanh Tử thiếu gia dạy tốt."
Tiết Thanh cười nói: "Lục châu ca đầu nàng hát không thành vấn đề, Nhạc Đình ngươi dạy tốt."
Hai người vì vấn đề thời gian riêng nên dù dạy Xuân Hiểu nhưng gần như không có cơ hội chạm mặt, chỉ thông qua Xuân Hiểu để biết tiến độ của đối phương.
Nhạc Đình nói: "À, bài văn ta viết lâu đến vậy, tiên sinh xem xong nói thế nào?"
Không ngờ lại, Tiết Thanh có chút không biết nên nói thế nào, trả lời là vẫn chưa xem? Rất khó tin, nói rất tốt? Gạt người không biết đúng sai tốt xấu…
Thấy nàng im lặng, Nhạc Đình cười, nhấc tay áo lau mồ hôi trán nói: "Là không được rồi."
Đám nữ hài tử thì dưới sự ngăn cản của vú già nha đầu không gần không xa cũng rời đi theo, đương nhiên Quách Bảo Nhi không có không xa không gần, nàng đi thẳng tới bên người Tiết Thanh, vẻ mặt lạnh lùng hỏi có trở về nhà hay không.
Từ lần trước sau khi gặp Xuân Hiểu ở thảo đường giận dữ chạy về, Quách Bảo Nhi không tiếp tục để ý tới Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng không so đo với đứa bé, lên tiếng về nhà.
Xuân Hiểu thi lễ cáo biệt, không tiếp tục cố ý trêu cợt Quách Bảo Nhi, nghiêm túc nói cám ơn và nói vào kinh thành chắc chắn sẽ thế này thế kia, Quách Bảo Nhi nghe thấy ánh mắt sáng lên, thế mới biết thì ra Xuân Hiểu phải rời khỏi Trường An phủ, nhất thời vui mừng.
Xuân Hiểu cũng nhìn ra được, hé miệng cười một tiếng, nàng thực sự nghiêm túc muốn học bộ kiếm vũ này, nhất định phải biểu diễn hoàn mỹ ở kinh thành, cũng không có thời gian đùa giỡn với tiểu hài tử… Ngộ nhỡ Quách tiểu thư này tức giận gây chuyện, ảnh hưởng tới việc nàng học kiếm vũ thì kẻ xui xẻo vẫn là chính nàng.
Một đám thiếu niên ngồi xe vui vẻ vào thành, đám người Sở Minh Huy nhảy xuống xe kêu gọi qua uống rượu, mời Tiết Thanh cùng đi, Tiết Thanh cũng không đồng ý cùng đi nhưng xuống xe đồng hành cùng đám thiếu niên, thấy Tiết Thanh không đồng ý qua uống rượu, Quách Bảo Nhi càng vui vẻ, chắp tay nắm lấy roi ngựa vung vẩy theo sau lưng.
Trên đường cái đám thiếu niên vừa đi vừa nói giỡn, hào hoa phong nhã vô cùng làm người khác chú ý.
"Thanh Tử thiếu gia. Mua mấy con cá hay không?"
Có tiếng chào hỏi từ bên đường truyền đến, Tiết Thanh mỉm cười nhìn lại, xua tay với người phụ nữ bán cá: "Hôm nay không." Các thiếu niên cũng đều nhìn lại, thấy một gian cửa hàng cá tươi có người phụ nữ đứng dựa cửa cười hì hì.
Người phụ nữ nói: "Ta cho đệ, không cần tiền."
Sở Minh Huy thấy kỳ lạ nói: "Tam Lang, vì sao đến đại thẩm bán cá cũng thích ngươi, vì sao cho ngươi mà không cho ta."
Tiết Thanh chưa trả lời, người phụ nữ đã nói: "Vì Thanh Tử thiếu gia gọi ta là đại tỷ, vị thiếu gia này gọi ta là đại thẩm."
Các thiếu niên cười to, Sở Minh Huy cũng ôm bụng cười nói: "Tam Lang bôi mật ngoài miệng, đến đại tỷ cũng không buông tha…Thật cầm thú."
Tiết Thanh lắc đầu cười không nói mặc cho trêu ghẹo, nhóm người trên đường phố cười nhìn đám thiếu niên này đi qua, riêng Quách Bảo Nhi ở phía sau trừng mắt nhìn người phụ nữ bán cá, trong lòng thấy Tiết Thanh thật sự trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại là nam nhân không thể nhốt trong nhà, thật sầu.
….
Trương Song Đồng uống rượu trở về nhà nhưng không thấy Trương Liên Đường.
"Chẳng lẽ là đang dụng công đọc sách?"
Tiểu tỳ trong phòng cười hì: "Không, Liên Đường thiếu gia bị Song Đồng thiếu gia làm hư, đi nghe hát hí khúc rồi."
Nghe hát hí khúc sao? Xưa nay Trương Liên Đường không thích cái này, Trương Song Đồng rất kinh ngạc, lại gõ trán tiểu tỳ nói: "Nghịch ngợm, thế nào là ta làm hư… Hát hí khúc cũng không phải chuyện xấu, tự có thế giới lớn." Nói xong lảo đảo đi tìm.
Sắc trời đã tối, bên ngoài hí lâu Trương gia thắp sáng mấy ngọn đèn, trên sân khấu tỏa ra lúc sáng lúc tối, trên đó có một võ sinh vung kiếm than thở, bên cạnh có sênh, tiêu và ống sáo.
Trương Liên Đường ngồi ngay ngắn dưới sân khấu nhìn chăm chú lại như xuất thần, Trương Song Đồng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "… Không ngờ Liên Đường ca hiểu vở kịch, đây là điệu hay nhất…" Đưa tay chỉ võ sinh trên đài: "… Tiểu Phan diễn không tệ… Hát hay hóa trang đẹp."
Trương Liên Đường lắc đầu nói: "Đẹp thì đẹp, không giống nhau."
Trương Song Đồng không hiểu: "Cái gì không giống nhau?"
Trương Liên Đường nhìn múa dưới đèn sân khấu, võ sinh quần áo hoa mỹ, có vẻ giống như không hiểu, nói: "Đúng vậy, sao không giống chứ? Kỳ lạ."
Trương Song Đồng nói: "Huynh nói lải nhải cái gì… Đệ cũng hát khá tốt, đệ đến hát cho huynh nghe." Một mặt phất tay áo hô người muốn hóa trang, nhóm ca kỹ Trương gia nuôi dưỡng vội chạy tới, dưới sân khấu trở nên náo nhiệt.
Trương Liên Đường nhìn Trương Song Đồng, lại nhìn võ sinh trên đài một chút rồi mỉm cười nói: "Cũng thế, ta thấy vậy." Nói xong đứng dậy: "Đi đọc sách, đi đọc sách."
Trương Song Đồng ở phía sau kéo dài tiếng hát: "Lang ngươi có bàn đàn bàn ngọc, văn phòng tứ bảo, chư tử bách gia, lễ dịch xuân thu, thi thư ngàn sách, vẽ trăm trục cuốn, lại nhìn xem. Một quyển thi thư cũng là một tầng lầu… Chỉ đợi mười năm gian khổ học tập của ngươi thành sự nghiệp to lớn… Lang của ta, đạp giày, mặc áo lông chồn, Lâm Tử các, khoác lụa hồng, thật phong lưu…"
Tiếng ca trong trẻo kéo dài tản ra trong vườn chập tối, nhạc kĩ bên kia sân cũng ngầm hiểu khua chiêng gõ trống tấu lên… Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Trương Liên Đường quay đầu nhìn lại, mỉm cười.
...
Hai mươi tháng chạp, Thanh Hà tiên sinh lên đường giảng bài căn dặn đã tới gần kì thi huyện, chư sinh phấn đấu, ăn tết cũng không thể lười biếng sau đó tuyên bố thả lỏng mọi người, trong nháy mắt trong trường xã trống rỗng, bầu không khí năm mới trên đường cũng đậm lên.
Trên đường cung Phủ học cửa hàng đóng cửa, không có học sinh trường xã bọn họ cũng nghỉ tết, ban đêm núi Lục Đạo Tuyền càng yên tĩnh, chỉ có Tri Tri đường và thảo đường đến tận bây giờ đèn đuốc vẫn chưa ngừng.
Tứ Hạt tiên sinh nhìn một bản chữ đẩy lên trước mặt, chỉ liếc mắt liền mắng: "Con cho ta mù… Vì sao để ta nhìn chữ của người khác."
Tiết Thanh khen: "Tiên sinh thật sự có con mắt tinh tường, chỉ liếc mắt liền nhìn ra không phải con… Vậy thì nhìn lại bản viết này như thế nào đi, không lãng phí ánh nhìn."
Tứ Hạt tiên sinh lướt mắt lần nữa, hừ một tiếng nói: "Rắm chó không kêu."
Vẫn chưa được sao? Tiết Thanh nói: "Lại có người viết chữ hỏng bét như vậy, tiên sinh có phải lúc trước phát hiện ra thiên túng kỳ tài như con vô cùng vui mừng?"
Tứ Hạt tiên sinh không hiểu nói: "Là có ý gì?"
Tiết Thanh nói: "Thiên túng kỳ tài như con rất nhiều thời điểm đều dựa vào chính mình, nếu tiên sinh muốn dạy một người rắm chó không kêu thành một người như con, có phải rất có cảm giác thành công hay không? Chẳng lẽ không vui?"
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười, cầm lấy tờ giấy này run lên “ồ” một tiếng: "Thì ra là con muốn ta thu hắn làm đồ đệ…" Đập giấy trên bàn: "Ta rất rảnh sao?"
Tiết Thanh gật đầu, mắt nhìn thịt rượu bày biện trên bàn, còn có một quyển sách yêu tinh đánh nhau giấu ở dưới nệm… Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng nói: "Ta rảnh liên quan gì tới con?"
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, thả một con dê cũng là thả, hai con cũng là thả… Nhiều học tử nhiều con đường…"
Tứ Hạt tiên sinh tức giận cắt ngang lời nàng, nói: "Ta cũng không phải người tùy tiện… Loại chuyện thu đồ đệ này cũng phải cơ duyên… Nếu không vì sao con không đi bái Thanh Hà tiên sinh."
Tiết Thanh im lặng một khắc, khẽ thở dài: "Chỉ muốn thần thông quảng đại như tiên sinh, có lẽ nhẹ nhàng một chút, là có thể thay đổi vận mệnh một người."
Tứ Hạt tiên sinh vê một hạt đậu phộng, mang theo vài phần giễu cợt nói: "Vận mệnh? Sao con biết sửa lại vận mệnh là tốt? Cho tới bây giờ vận mệnh vẫn ở ngay trong tay mình, mình không thể nắm giữ vận mệnh của mình, giao vận mệnh cho người khác cũng không thể gọi là vận mệnh."
Tiết Thanh thu bài văn lại nói: "Không muốn dạy thì thôi, nói nhiều canh gà như vậy làm gì."
Canh gà? Sớm đã hiểu rõ ngôn từ thói quen của Tiết Thanh, Tứ Hạt tiên sinh cầm đũa chọc đồ ăn, hận nói: "Sao con hư hỏng như vậy, canh gà thật tốt cũng bị giẫm đạp, không thể uống rồi… Đêm nay thêm một bài văn."
Tiết Thanh liếc ông một cái nói: "Trả thù?"
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười hai tiếng, chỉ chỉ bài văn Tiết Thanh cầm ở trong tay nói: "Sao lại thế! Ta là loại người này sao? Ta nói con đổi bản này thành thượng đẳng… Không phải con cũng đã nói, dạy tốt rắm chó không kêu mới có cảm giác thành tựu nhất ư, học trò con nói đúng."
Lúc này Tiết Thanh mới lên tiếng đáp, cúi đầu nhìn văn Nhạc Đình viết, trong lòng khẽ thở dài một cái, vẫn là như Liên Đường nói, chờ một chút xem lại.
Nhưng Nhạc Đình không cho nàng cơ hội này.
Tiết Thanh bị gọi lại ở cửa thành, nhìn Nhạc Đình cật lực lôi kéo hai con heo đi tới, không để ý người trên đường ghét bỏ nhìn mình chăm chú cười một tiếng với Tiết Thanh, nói: "Tới gần cửa ải cuối năm là thời điểm chúng ta bán thịt bận rộn nhất, vài ngày không gặp ngươi rồi… Kiếm thuật của Xuân Hiểu cô nương hôm qua ta thấy là đã luyện thành, Thanh Tử thiếu gia dạy tốt."
Tiết Thanh cười nói: "Lục châu ca đầu nàng hát không thành vấn đề, Nhạc Đình ngươi dạy tốt."
Hai người vì vấn đề thời gian riêng nên dù dạy Xuân Hiểu nhưng gần như không có cơ hội chạm mặt, chỉ thông qua Xuân Hiểu để biết tiến độ của đối phương.
Nhạc Đình nói: "À, bài văn ta viết lâu đến vậy, tiên sinh xem xong nói thế nào?"
Không ngờ lại, Tiết Thanh có chút không biết nên nói thế nào, trả lời là vẫn chưa xem? Rất khó tin, nói rất tốt? Gạt người không biết đúng sai tốt xấu…
Thấy nàng im lặng, Nhạc Đình cười, nhấc tay áo lau mồ hôi trán nói: "Là không được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.