Chương 539: Chiếm thành
Hi Hành
07/09/2018
Hồ tướng quân nhớ lại lúc mới tiếp nhận được mệnh lệnh của kinh thành,
muốn áp giải Quách Tử An tiến kinh, chuyện làm hắn đau đầu rất lâu này
đã có thể giao phó rồi, thành Huỳnh Sa Đạo sắp có thể khôi phục thường
ngày nhưng hắn đứng bên ngoài đại lao ngẩng đầu nhìn trời, sau đó liền…
Hồ tướng quân nhịn không được lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời vẫn giống như trước nhưng người đứng trên đầu thành lại thay đổi dáng vẻ.
Tất cả phát sinh quá nhanh rồi.
Hồ tướng quân nhìn nữ hài tử đứng trên đầu thành, đây chính là Tiết Thanh a, từ khi nàng ta xuất hiện cho đến khi tới gần trước mắt, chẳng qua là chỉ trong thời gian uống một chén trà.
Tất cả không chỉ là nhanh, còn có mưu, còn có dũng.
Ba trăm kỵ mã lặng lẽ vượt qua mấy đạo trạm hàng rào ngoài thành, xông qua quân trận, lại có ba trăm kỵ mã từ cửa thành khác dùng tiễn bắn tuyên cáo vào trong thành, khiến dân chúng biết được người đến là ai, vỗ về lòng dân, cũng cổ động lòng dân…
Nhân số bọn họ không chỉ là sáu trăm này, Hồ tướng quân nhìn ra phía xa, khói báo độn bốc lên, quân đóng ở Bảo Trại bên ngoài từ đầu đến cuối không hề tiến đến, bọn họ đương nhiên không thể không tuân theo mệnh lệnh mà là đã bị người ngăn cản rồi.
Còn Tiết Thanh càng là như vậy, tầm mắt Hồ tướng quân lần nữa rơi xuống trên người nữ hài tử kia, đơn thân độc mã xông trận vào thành so với ba trăm kỵ mã xông trận còn nhanh hơn, đương nhiên có thể làm như vậy không đơn giản, càng không cần nói đến chỉ dựa vào một sợi thép đã nhanh như vậy leo lên tường thành, thế gian này mấy người có thể làm được như vậy?
Tần Đàm Công chắc chắn có thể, Hồ tướng quân tuyệt không hoài nghi, mặc dù chưa tận mắt nhìn qua, tuổi tác Tần Đàm Công đã lớn rồi, tiểu cô nương này…
Hồ tướng quân nhìn nàng, cô nương đó cũng nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười, tướng mạo nàng thanh lệ, một nụ cười lại trở nên tinh tế.
Thì ra bộ dạng Tiết Thanh là như vậy.
Bây giờ mọi người đều đã biết tướng mạo Tiết Thanh trên cáo thị truy nã không phải là tướng mạo thật sự… Truy nã!
Trong chốc lát Hồ tướng quân tỉnh cả người, cầm chặt dao lưng sải bước, áo giáp vang lên tiếng va chạm.
“Bắt lấy nghịch tặc.” Hắn gầm lên.
Âm thanh vang vọng trên tường thành làm bừng tỉnh đám binh sĩ đang bị chấn kinh, phủ lên tiếng ồn ào náo động của dân chúng dưới cửa thành.
Đám tri phủ quan viên cũng phát ra tiếng hô gào.
Đám binh lính thủ hộ trên tường thành giơ đao thương khiên giáp ào ào, tay cung nỏ cũng chuẩn bị đối phó với Tiết Thanh rành rành đứng trên chỗ cao nhất.
“Ta không phải là nghịch tặc, ta là Bảo Chương đế cơ.” Tiết Thanh nói: “Các ngươi là quan binh Đại Chu, bảo hộ dũng sĩ bách tính Đại Chu, các ngươi không thể dùng đao thương đối đầu với ta.”
Không biết là bị nữ hài tử trước mắt xông trận leo tường thành này dọa sợ, hay là vì thân phận nàng tự xưng, bước chân của đám binh lính trở nên chậm chạp, thần sắc do dự không biết phải làm sao, còn đám quần chúng đang quỳ dưới cổng thành cũng vang lên tiếng ồn ào càng lớn.
“Là Bảo Chương đế cơ!”
“Không được tổn hại Bảo Chương đế cơ!”
Tất cả mọi người đều ngưỡng đầu nhìn nữ hài tử đứng trên tường thành, bọn họ nhìn không rõ bộ dạng của nàng nhưng việc đó không quan trọng, một nữ hài tử có thể vượt qua tầng tầng quân trại từ trên trời đáp xuống trên tường thành chỉ có thể là Bảo Chương đế cơ! Là mạch máu của thiên tử Đại Chu! Là con của trời!
“Nàng không phải là Bảo Chương đế cơ!” Tri phủ gào lên: “Nàng là Tiết Thanh!”
“Đúng, ta là Tiết Thanh.” Giọng của Tiết Thanh tiếp lời của hắn, tầm mắt cũng nhìn về phía dân chúng trước cổng thành: “Ta là Tiết Thanh đã từng đến Huỳnh Sa Đạo, ta là Tiết Thanh tham gia cuộc thi quân tử, Tiết Thanh quân tử lục nghệ đứng đầu bảng.! Các ngươi đây không phải là lần đầu nhìn thấy ta, Bảo Chương đế cơ một năm trước đã ở bên cạnh các ngươi!”
Nàng giơ tay giọng càng cất cao.
“Ở Huỳnh Sa Đạo!”
Răng Vàng Khè từ trên mặt đất nhảy lên, giơ tay cao cao: “Đúng vậy! Lần trước! Một năm trước, Tiết Thanh ở Huỳnh Sa Đạo! Hoàng hậu nương nương liền hiển linh!
Phong thái của Tiết Thanh ở trên cuộc thi quân tử, mọi người đều nhìn thấy rồi, vậy hoàng hậu nương nương là nhìn thấy nữ nhi của mình, nhìn thấy phong thái của Bảo Chương đế cơ trong cuộc thi quân tử nên mới hiển linh.
Đứng đầu bảng, đứng đầu bảng lục nghệ, đây chỉ có Bảo Chương đế cơ, huyết mạch của thiên tử, con của trời mới có thể làm được! Chính là giống dáng vẻ của nàng hôm này từ trên trời hạ xuống, lần lăng mộ hoàng hậu lại sụt lún này, hoàng hậu nương nương lại hiển linh rồi, nàng lại đến rồi, Bảo Chương đế cơ lại đến rồi.
“Bảo Chương đế cơ!”
Đám dân chúng phát ra tiếng hô, có khóc, có vui mừng, rất nhiều người đều đứng lên, giơ tay lên với nữ hài tử đứng trên tường thành.
“Mở cửa thành nghênh tiếp đế cơ điện hạ!” Răng Vàng Khè hô lên, giơ tay lên, là người đầu tiên xông về cửa thành.
“Mở cửa thành!”
“Mở cửa thành!”
Đám dân chúng phía sau người hắn cũng đứng dậy chạy theo về phía trước.
Đám binh lính trước cổng thành như gặp đại địch, đám tướng quan trên tường thành cũng biến sắc.
“Ngăn chặn bọn chúng!” Tri phủ hét lên.
Dân chúng như thủy triều, hơn nữa thủy triều còn ùn ùn không đứt, Hồ tướng quân nhìn về nội thành, ngõ phố bốn phương tám hướng có càng nhiều dân chúng ào ào xông về bên này tụ tập.
Ngăn không nổi bọn họ!
Làm sao ngăn nổi? Giết sao? Dân không phải là thổ phỉ, giết bọn họ rất phiền phức! Đầu Hồ tướng quân phình to rồi, chuyện quan trọng nhất không phải là ngăn chặn đám dân chúng này mà là ngăn chặn nàng!
“Tiết Thanh! Hãy thôi bịa đặt mê hoặc dân chúng đi!” Hồ tướng quân gầm lên, tự mình cầm đao bước lên: “Nghịch tặc, bó tay chịu trói!”
Hắn sải bước nhảy vọt lên, áo giáp trên người phát ra tiếng vang va đập, thân người cao to nhìn lên tướng quan cồng kềnh vậy mà một bước sải đến gần trước người Tiết Thanh, dao giắt lưng dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng lạnh chém ngang qua…
Chập cheng một tiếng, đao lớn đến trước người Tiết Thanh nhưng không hề tiến gần một bước, sợi thép cầm trong tay Tiết Thanh đè giữ đao lớn.
Mảnh thép hẹp nhỏ trước đao lớn của Hồ tướng quân giống như một cây đũa nhưng cây đũa này nhẹ nhàng khiến đao lớn không cách nào động đậy.
“Không được động.” Tiết Thanh nói, sau đó nói lớn: “Không được động.”
Câu đầu tiên là đối với Hồ tướng quân cùng với đám binh lính đang xúm chặt lại, câu thứ hai là nhìn xuống dưới cửa thành.
Dưới cửa thành Răng Vàng Khè dẫn theo dân chúng đã xông đến cùng với đám binh lính, tiếng quát mắng tiếng la hét còn có tiếng hô kêu đau bị đẩy ngã thêm vào hỗn loạn như vậy, giọng của Tiết Thanh vẫn là truyền vào tai đầu tiên, đám dân chúng xung động lĩnh ý được liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cửa thành…
“Hồ tướng quân, tri phủ đại nhân.” Tiết Thanh nói, tầm mắt lướt qua đám tướng quan quan viên cùng binh lính: “Còn có các ngươi, các ngươi là nghe mệnh lệnh của đế cơ mới đối xử với ta như vậy. Các ngươi đều là trung thần dũng sĩ của Đại Chu, kẻ không biết thì không có tội, ta sẽ không làm hại các ngươi, các ngươi cũng không cần tự làm mình bị thương. Chuyện này rất dễ giải quyết, ta chỉ cần chứng minh ta là Bảo Chương đế cơ thật là được rồi.”
Chứng minh nàng là Bảo Chương đế cơ thật?
Hồ tướng quân nắm đao trong tay hơi ngớ ra: “Làm sao chứng minh?”
Cầm chiếc đũa dưới ánh mặt trời, không phải, nữ hài tử cầm sợi thép lần nữa hơi hơi mỉm cười.
“Đương nhiên là mở địa cung.” Nàng nói, lại bổ sung một câu: “Bằng máu của ta.”
.....
Địa cung a.
Đúng a, Huỳnh Sa Đạo có địa cung của hoàng hậu nương nương a, quan tài của hoàng hậu nương nương chuyển đi rồi nhưng địa cung vẫn còn, hơn nữa hắc thạch niêm phong cửa cần thiết làm nên hoàng lăng vẫn còn.
Hắc thạch niêm phong cửa địa cung hoàng lăng kia chỉ có máu của thiên tử Đại Chu mới có thể mở ra, tiên đế đã qua đời, bây giờ trên thế gian này có thể mở hắc thạch hoàng lăng chỉ có con nối dõi duy nhất của tiên đế là Bảo Chương đế cơ.
Chập cheng một tiếng vang nhẹ, Tiết Thanh thu lại sợi thép mang vào sau người, lá cờ viết Bảo Chương đế cơ ở phía sau người nàng theo gió lay động phần phật.
Hồ tướng quân nắm đao trong tay, không ngăn chặn, chỉ cần đưa một bước, đại đao liền có thể chặt đứt nữ hài tử trước mặt, hắn cầm đao, đao nặng nghìn cân, tay bắt đầu run, sau đó rơi xuống…
“Được.” Hắn nói: “Hãy chứng minh đi.”
......
Ồn ào náo động bên ngoài dường như dừng lại tức khắc, Quách Tử An nằm trên đống cỏ khô yên lặng mở mắt.
Không động cũng đau, vừa động thân thể càng như xương mục không nhịn được lắc lư. Người muốn vùng vẫy đứng dậy, lúc tiếng kèn phát lệnh có địch tập kích vang lên bọn họ khẩn trương thủ vệ trong phòng lao, sau đó có người chạy đến nói một câu gì đó nên người đều chạy ra ngoài…
Sau đó nữa trong phòng lao sâu hun hút cũng có thể nghe thấu ồn ào bên ngoài.
Sao lại đột nhiên biến mất rồi? Kết thúc rồi sao?
Là nàng đến rồi sao?
Sao rồi? Có chuyện gì không? Đây nhưng là một thành trì có vạn chúng binh mã a!
Quách Tử An nhảy về mặt đất, trên thực tế vùng vẫy đứng dậy lúc trước cũng không hẳn là tưởng tượng của hắn, hắn chỉ có thể cử động cánh tay, đem ngón tay nện trên mặt đất.
Hoàng Cư đâu?
Tên tiểu tử này, bình thường luôn ngồi ở đây nhìn hắn bị đánh chịu cực hình, bị thẩm vấn đến bất tỉnh, thật trào phúng!
Tức thật!
Khi màn đêm buông xuống, trong thành Huỳnh Sa Đạo ánh đèn sáng rực trống rỗng không một bóng người, còn bên ngoài thành Huỳnh Sa Đạo cũng là đèn đuốc sáng rực, cả vùng đất hoang vu bỗng sáng rực lên bởi những ngọn lửa.
Toàn bộ người ở Huỳnh Sa Đạo đều vây quanh lăng mộ hoàng hậu, sau đó bị quan binh chặn ở bên ngoài, chỉ có thể nhón chân lên vượt qua trùng trùng đỉnh đầu phía trước để xem.
“Bọn họ có bao nhiêu người? Hồ tướng quân nhìn ba tướng quan đứng trước mặt, giọng khàn chát hỏi.
Ba người tướng quan này hình dáng có chút nhếch nhác, đây không phải là vì dọn dẹp lăng mộ hoàng hậu, bọn họ là ba tướng lĩnh ở Bảo Trại ở bên ngoài thành Huỳnh Sa Đạo.
Sau khi đồng ý để Tiết Thanh đến địa cung nghiệm chứng, hai bên đứng song song ở ngoài cửa thành liền kết thúc, không lâu sau binh mã của ba Bảo Trại cũng đến, số binh mã tới không đến một nửa.
Đúng như Hồ tướng quân dự liệu, bọn họ đã bị tập kích bất ngờ.
“Sáu trăm người.” Ba tướng quan thấp giọng nói.
Hồ tướng quân mắng một tiếng phế vật, thần sắc phức tạp nhìn về một phía khác, bên kia cũng là đuốc lửa sáng rực, chiếu cả một mảng quân trận, đám người của quân trận không mặc áo giáp, binh khí cũng không nhiều. Lúc này bị binh mã bốn phía phòng bị cảnh giác quây lại, nhưng thần sắc của bọn họ không chút mảy may bất an, cũng không hung hãn như lúc trước xông trận.
Bọn họ hoặc là thấp giọng nói chuyện hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng tùy ý, không sợ không hãi, hoặc là nói đem binh mã bốn phía làm người của mình, tín nhiệm.
“Tử thương bao nhiêu?” Hồ tương quân thu hồi tầm mắt khàn giọng nói, lại bổ sung một câu: “Sao lại tử thương?”
“Chết khoảng tám mươi người, bị thương nhiều hơn chút, khoảng bốn trăm người.” Một tướng quan nói, nhìn Hồ tướng quân rồi buông tầm mắt xuống: “Là lúc bắt đầu khói mê bị ngựa kinh hãi đạp loạn và lúc xông trận xuất trại ngã xuống ngựa bị đạp…”
“Không cần nói nữa.” Hồ tướng quân không vui lòng cắt ngang lời hắn, lắc tay áo quay người đi nhưng lại không có chỗ để đi.
Trong quân trận bên kia không nhìn thấy Tiết Thanh nhưng Tiết Thanh vẫn là ở trong đó, bây giờ nàng không thể đi qua.
Đám người tri phủ ở một bên, một đám quan văn tụ tập thấp giọng nói cái gì đó, bây giờ mọi người đều không có tâm tình nói chuyện, tự mình lý giải manh mối của mình vậy.
Hồ tướng quân trấn định nhìn lăng mộ hoàng hậu phía trước.
Năm ngoái sau khi lăng mộ hoàng hậu bị sụt lún liền quyết định di dời quan tài, triều đình có thể quang minh chính đại đào lăng mộ hoàng hậu nên phải từ hai bên lối vào đào ra để tiến vào địa cung, vì thế lối vào địa cung vẫn luôn hoàn hảo.
Lần này bọn họ chỉ cần dọn dẹp lối ra vào là được, trong hố lớn trũng vô số binh lính thợ thủ công đang bận rộn, dưới ánh đèn chiếu rọi tựa hồ như từng đàn kiến.
Một đêm không người nào đi vào giấc ngủ, sắc đêm dần thoái lui, sắc trời dần chiếu sáng, lối vào địa cung được dọn sạch xuất hiện.
......
Tiết Thanh nhìn hắc thạch lớn trước mặt thần sắc có chút phức tạp.
Phía sau người nàng ngoài Khang Niên thần sắc thoải mái, những người khác đều căng thẳng, tri phủ càng nắm chặt tay, sau đó nghe thấy nữ hài tử kia thở dài một hơi.
“Cách mạng chính là phải đổ máu a.”
Là ý gì? Mọi người hơi hơi ngơ ngác, một khắc sau liền thấy nữ hài tử đó rút sợi thép phía sau người ra, giơ cao tay trái nắm chặt sợi thép sau đó lướt xuống…
Máu chảy ra từ lòng bàn tay, không chờ mọi người kéo căng cơ thể, ngón tay đó liền áp lên hắc thạch kia…
Âm thanh bang vang lên.
Không phải hắc thạch mở ra, mà là nữ hài tử đó nhảy lên, tay vỗ lên một chỗ phía trên hắc thạch…
Hử?
Người nàng trượt xuống, tay áp trên viên đá đen chuyển động, uốn lượn, di động, nếu đứng gần có thể nhìn thấy một ngón tay trên bàn tay của nàng vạch ra một đường…
Không có ai chú ý điều này, phía sau nàng mọi người chỉ nhìn bóng lưng của nàng, lay động, lắc lư, tay áo cuốn lên, dường như nhảy lên…
Lại một tiếng bang lại vang lên, bàn tay lần nữa vỗ trên hắc thạch, người theo đó cũng lui về sau đứng yên.
Nàng để bàn tay máu đặt sau người, một tay khác cầm sợi thép giơ lên.
“Vừng ơi mở cửa ra.” Thanh âm của nàng bình tĩnh nói.
Ken ken một tiếng, hắc thạch vốn bằng phẳng một thể như bị sấm chẻ ra, lần này không có ánh sáng lộ ra từ bên trong, bên trong chỉ có một khoảng tối tăm.
Tiết Thanh yên tĩnh nhìn vào màn tối đen.
Phía sau vang lên tiếng lạch cạch, có âm thanh binh khí rơi xuống đất, sau đó là tiếng va chạm áo giáp lách cách.
“Thần, bái kiến Đế Cơ điện hạ.” Hồ tướng quân quỳ xuống đất.
Chậm hơn hắn một bước là tri phủ nhưng động tác âm thanh náo nhiệt hơn hắn.
“Đế Cơ điện hạ a.” Hắn quỳ xuống cao giọng nói, âm thanh nghẹn ngào: “Thần có tội a.”
Tiếng quỳ gối cùng tiếng hô lập tức vang lên từ bốn phía, đám quan viên binh lính sau đó là đám dân chúng, cả một vùng hoang vu một mảng lại một mảng là tiếng quỳ gối như sóng.
Giữa trời đất chỉ có một mình Tiết Thanh còn đứng, tay đặt sau người như cũ, máu trên tay vẫn chầm chầm nhỏ xuống, nhiễm vào cả y sam bừa bộn đầy bụi bặm vì xông trận hôm qua.
......
“Không thể nào!”
Tiếng hét của Tống Nguyên vang lên trong triều đường, lần này trung thừa ngự sử không quát mắng hắn nói to làm ồn ào, trong đại điện một mảng yên lặng, thần sắc tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thần sắc Tống Anh trước long ỷ bình tĩnh nhìn tên lính truyền lệnh đang quỳ.
“Thành Huỳnh Sa Đạo thất thủ rồi sao?” Nàng ta nói.
Hồ tướng quân nhịn không được lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời vẫn giống như trước nhưng người đứng trên đầu thành lại thay đổi dáng vẻ.
Tất cả phát sinh quá nhanh rồi.
Hồ tướng quân nhìn nữ hài tử đứng trên đầu thành, đây chính là Tiết Thanh a, từ khi nàng ta xuất hiện cho đến khi tới gần trước mắt, chẳng qua là chỉ trong thời gian uống một chén trà.
Tất cả không chỉ là nhanh, còn có mưu, còn có dũng.
Ba trăm kỵ mã lặng lẽ vượt qua mấy đạo trạm hàng rào ngoài thành, xông qua quân trận, lại có ba trăm kỵ mã từ cửa thành khác dùng tiễn bắn tuyên cáo vào trong thành, khiến dân chúng biết được người đến là ai, vỗ về lòng dân, cũng cổ động lòng dân…
Nhân số bọn họ không chỉ là sáu trăm này, Hồ tướng quân nhìn ra phía xa, khói báo độn bốc lên, quân đóng ở Bảo Trại bên ngoài từ đầu đến cuối không hề tiến đến, bọn họ đương nhiên không thể không tuân theo mệnh lệnh mà là đã bị người ngăn cản rồi.
Còn Tiết Thanh càng là như vậy, tầm mắt Hồ tướng quân lần nữa rơi xuống trên người nữ hài tử kia, đơn thân độc mã xông trận vào thành so với ba trăm kỵ mã xông trận còn nhanh hơn, đương nhiên có thể làm như vậy không đơn giản, càng không cần nói đến chỉ dựa vào một sợi thép đã nhanh như vậy leo lên tường thành, thế gian này mấy người có thể làm được như vậy?
Tần Đàm Công chắc chắn có thể, Hồ tướng quân tuyệt không hoài nghi, mặc dù chưa tận mắt nhìn qua, tuổi tác Tần Đàm Công đã lớn rồi, tiểu cô nương này…
Hồ tướng quân nhìn nàng, cô nương đó cũng nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười, tướng mạo nàng thanh lệ, một nụ cười lại trở nên tinh tế.
Thì ra bộ dạng Tiết Thanh là như vậy.
Bây giờ mọi người đều đã biết tướng mạo Tiết Thanh trên cáo thị truy nã không phải là tướng mạo thật sự… Truy nã!
Trong chốc lát Hồ tướng quân tỉnh cả người, cầm chặt dao lưng sải bước, áo giáp vang lên tiếng va chạm.
“Bắt lấy nghịch tặc.” Hắn gầm lên.
Âm thanh vang vọng trên tường thành làm bừng tỉnh đám binh sĩ đang bị chấn kinh, phủ lên tiếng ồn ào náo động của dân chúng dưới cửa thành.
Đám tri phủ quan viên cũng phát ra tiếng hô gào.
Đám binh lính thủ hộ trên tường thành giơ đao thương khiên giáp ào ào, tay cung nỏ cũng chuẩn bị đối phó với Tiết Thanh rành rành đứng trên chỗ cao nhất.
“Ta không phải là nghịch tặc, ta là Bảo Chương đế cơ.” Tiết Thanh nói: “Các ngươi là quan binh Đại Chu, bảo hộ dũng sĩ bách tính Đại Chu, các ngươi không thể dùng đao thương đối đầu với ta.”
Không biết là bị nữ hài tử trước mắt xông trận leo tường thành này dọa sợ, hay là vì thân phận nàng tự xưng, bước chân của đám binh lính trở nên chậm chạp, thần sắc do dự không biết phải làm sao, còn đám quần chúng đang quỳ dưới cổng thành cũng vang lên tiếng ồn ào càng lớn.
“Là Bảo Chương đế cơ!”
“Không được tổn hại Bảo Chương đế cơ!”
Tất cả mọi người đều ngưỡng đầu nhìn nữ hài tử đứng trên tường thành, bọn họ nhìn không rõ bộ dạng của nàng nhưng việc đó không quan trọng, một nữ hài tử có thể vượt qua tầng tầng quân trại từ trên trời đáp xuống trên tường thành chỉ có thể là Bảo Chương đế cơ! Là mạch máu của thiên tử Đại Chu! Là con của trời!
“Nàng không phải là Bảo Chương đế cơ!” Tri phủ gào lên: “Nàng là Tiết Thanh!”
“Đúng, ta là Tiết Thanh.” Giọng của Tiết Thanh tiếp lời của hắn, tầm mắt cũng nhìn về phía dân chúng trước cổng thành: “Ta là Tiết Thanh đã từng đến Huỳnh Sa Đạo, ta là Tiết Thanh tham gia cuộc thi quân tử, Tiết Thanh quân tử lục nghệ đứng đầu bảng.! Các ngươi đây không phải là lần đầu nhìn thấy ta, Bảo Chương đế cơ một năm trước đã ở bên cạnh các ngươi!”
Nàng giơ tay giọng càng cất cao.
“Ở Huỳnh Sa Đạo!”
Răng Vàng Khè từ trên mặt đất nhảy lên, giơ tay cao cao: “Đúng vậy! Lần trước! Một năm trước, Tiết Thanh ở Huỳnh Sa Đạo! Hoàng hậu nương nương liền hiển linh!
Phong thái của Tiết Thanh ở trên cuộc thi quân tử, mọi người đều nhìn thấy rồi, vậy hoàng hậu nương nương là nhìn thấy nữ nhi của mình, nhìn thấy phong thái của Bảo Chương đế cơ trong cuộc thi quân tử nên mới hiển linh.
Đứng đầu bảng, đứng đầu bảng lục nghệ, đây chỉ có Bảo Chương đế cơ, huyết mạch của thiên tử, con của trời mới có thể làm được! Chính là giống dáng vẻ của nàng hôm này từ trên trời hạ xuống, lần lăng mộ hoàng hậu lại sụt lún này, hoàng hậu nương nương lại hiển linh rồi, nàng lại đến rồi, Bảo Chương đế cơ lại đến rồi.
“Bảo Chương đế cơ!”
Đám dân chúng phát ra tiếng hô, có khóc, có vui mừng, rất nhiều người đều đứng lên, giơ tay lên với nữ hài tử đứng trên tường thành.
“Mở cửa thành nghênh tiếp đế cơ điện hạ!” Răng Vàng Khè hô lên, giơ tay lên, là người đầu tiên xông về cửa thành.
“Mở cửa thành!”
“Mở cửa thành!”
Đám dân chúng phía sau người hắn cũng đứng dậy chạy theo về phía trước.
Đám binh lính trước cổng thành như gặp đại địch, đám tướng quan trên tường thành cũng biến sắc.
“Ngăn chặn bọn chúng!” Tri phủ hét lên.
Dân chúng như thủy triều, hơn nữa thủy triều còn ùn ùn không đứt, Hồ tướng quân nhìn về nội thành, ngõ phố bốn phương tám hướng có càng nhiều dân chúng ào ào xông về bên này tụ tập.
Ngăn không nổi bọn họ!
Làm sao ngăn nổi? Giết sao? Dân không phải là thổ phỉ, giết bọn họ rất phiền phức! Đầu Hồ tướng quân phình to rồi, chuyện quan trọng nhất không phải là ngăn chặn đám dân chúng này mà là ngăn chặn nàng!
“Tiết Thanh! Hãy thôi bịa đặt mê hoặc dân chúng đi!” Hồ tướng quân gầm lên, tự mình cầm đao bước lên: “Nghịch tặc, bó tay chịu trói!”
Hắn sải bước nhảy vọt lên, áo giáp trên người phát ra tiếng vang va đập, thân người cao to nhìn lên tướng quan cồng kềnh vậy mà một bước sải đến gần trước người Tiết Thanh, dao giắt lưng dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng lạnh chém ngang qua…
Chập cheng một tiếng, đao lớn đến trước người Tiết Thanh nhưng không hề tiến gần một bước, sợi thép cầm trong tay Tiết Thanh đè giữ đao lớn.
Mảnh thép hẹp nhỏ trước đao lớn của Hồ tướng quân giống như một cây đũa nhưng cây đũa này nhẹ nhàng khiến đao lớn không cách nào động đậy.
“Không được động.” Tiết Thanh nói, sau đó nói lớn: “Không được động.”
Câu đầu tiên là đối với Hồ tướng quân cùng với đám binh lính đang xúm chặt lại, câu thứ hai là nhìn xuống dưới cửa thành.
Dưới cửa thành Răng Vàng Khè dẫn theo dân chúng đã xông đến cùng với đám binh lính, tiếng quát mắng tiếng la hét còn có tiếng hô kêu đau bị đẩy ngã thêm vào hỗn loạn như vậy, giọng của Tiết Thanh vẫn là truyền vào tai đầu tiên, đám dân chúng xung động lĩnh ý được liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cửa thành…
“Hồ tướng quân, tri phủ đại nhân.” Tiết Thanh nói, tầm mắt lướt qua đám tướng quan quan viên cùng binh lính: “Còn có các ngươi, các ngươi là nghe mệnh lệnh của đế cơ mới đối xử với ta như vậy. Các ngươi đều là trung thần dũng sĩ của Đại Chu, kẻ không biết thì không có tội, ta sẽ không làm hại các ngươi, các ngươi cũng không cần tự làm mình bị thương. Chuyện này rất dễ giải quyết, ta chỉ cần chứng minh ta là Bảo Chương đế cơ thật là được rồi.”
Chứng minh nàng là Bảo Chương đế cơ thật?
Hồ tướng quân nắm đao trong tay hơi ngớ ra: “Làm sao chứng minh?”
Cầm chiếc đũa dưới ánh mặt trời, không phải, nữ hài tử cầm sợi thép lần nữa hơi hơi mỉm cười.
“Đương nhiên là mở địa cung.” Nàng nói, lại bổ sung một câu: “Bằng máu của ta.”
.....
Địa cung a.
Đúng a, Huỳnh Sa Đạo có địa cung của hoàng hậu nương nương a, quan tài của hoàng hậu nương nương chuyển đi rồi nhưng địa cung vẫn còn, hơn nữa hắc thạch niêm phong cửa cần thiết làm nên hoàng lăng vẫn còn.
Hắc thạch niêm phong cửa địa cung hoàng lăng kia chỉ có máu của thiên tử Đại Chu mới có thể mở ra, tiên đế đã qua đời, bây giờ trên thế gian này có thể mở hắc thạch hoàng lăng chỉ có con nối dõi duy nhất của tiên đế là Bảo Chương đế cơ.
Chập cheng một tiếng vang nhẹ, Tiết Thanh thu lại sợi thép mang vào sau người, lá cờ viết Bảo Chương đế cơ ở phía sau người nàng theo gió lay động phần phật.
Hồ tướng quân nắm đao trong tay, không ngăn chặn, chỉ cần đưa một bước, đại đao liền có thể chặt đứt nữ hài tử trước mặt, hắn cầm đao, đao nặng nghìn cân, tay bắt đầu run, sau đó rơi xuống…
“Được.” Hắn nói: “Hãy chứng minh đi.”
......
Ồn ào náo động bên ngoài dường như dừng lại tức khắc, Quách Tử An nằm trên đống cỏ khô yên lặng mở mắt.
Không động cũng đau, vừa động thân thể càng như xương mục không nhịn được lắc lư. Người muốn vùng vẫy đứng dậy, lúc tiếng kèn phát lệnh có địch tập kích vang lên bọn họ khẩn trương thủ vệ trong phòng lao, sau đó có người chạy đến nói một câu gì đó nên người đều chạy ra ngoài…
Sau đó nữa trong phòng lao sâu hun hút cũng có thể nghe thấu ồn ào bên ngoài.
Sao lại đột nhiên biến mất rồi? Kết thúc rồi sao?
Là nàng đến rồi sao?
Sao rồi? Có chuyện gì không? Đây nhưng là một thành trì có vạn chúng binh mã a!
Quách Tử An nhảy về mặt đất, trên thực tế vùng vẫy đứng dậy lúc trước cũng không hẳn là tưởng tượng của hắn, hắn chỉ có thể cử động cánh tay, đem ngón tay nện trên mặt đất.
Hoàng Cư đâu?
Tên tiểu tử này, bình thường luôn ngồi ở đây nhìn hắn bị đánh chịu cực hình, bị thẩm vấn đến bất tỉnh, thật trào phúng!
Tức thật!
Khi màn đêm buông xuống, trong thành Huỳnh Sa Đạo ánh đèn sáng rực trống rỗng không một bóng người, còn bên ngoài thành Huỳnh Sa Đạo cũng là đèn đuốc sáng rực, cả vùng đất hoang vu bỗng sáng rực lên bởi những ngọn lửa.
Toàn bộ người ở Huỳnh Sa Đạo đều vây quanh lăng mộ hoàng hậu, sau đó bị quan binh chặn ở bên ngoài, chỉ có thể nhón chân lên vượt qua trùng trùng đỉnh đầu phía trước để xem.
“Bọn họ có bao nhiêu người? Hồ tướng quân nhìn ba tướng quan đứng trước mặt, giọng khàn chát hỏi.
Ba người tướng quan này hình dáng có chút nhếch nhác, đây không phải là vì dọn dẹp lăng mộ hoàng hậu, bọn họ là ba tướng lĩnh ở Bảo Trại ở bên ngoài thành Huỳnh Sa Đạo.
Sau khi đồng ý để Tiết Thanh đến địa cung nghiệm chứng, hai bên đứng song song ở ngoài cửa thành liền kết thúc, không lâu sau binh mã của ba Bảo Trại cũng đến, số binh mã tới không đến một nửa.
Đúng như Hồ tướng quân dự liệu, bọn họ đã bị tập kích bất ngờ.
“Sáu trăm người.” Ba tướng quan thấp giọng nói.
Hồ tướng quân mắng một tiếng phế vật, thần sắc phức tạp nhìn về một phía khác, bên kia cũng là đuốc lửa sáng rực, chiếu cả một mảng quân trận, đám người của quân trận không mặc áo giáp, binh khí cũng không nhiều. Lúc này bị binh mã bốn phía phòng bị cảnh giác quây lại, nhưng thần sắc của bọn họ không chút mảy may bất an, cũng không hung hãn như lúc trước xông trận.
Bọn họ hoặc là thấp giọng nói chuyện hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng tùy ý, không sợ không hãi, hoặc là nói đem binh mã bốn phía làm người của mình, tín nhiệm.
“Tử thương bao nhiêu?” Hồ tương quân thu hồi tầm mắt khàn giọng nói, lại bổ sung một câu: “Sao lại tử thương?”
“Chết khoảng tám mươi người, bị thương nhiều hơn chút, khoảng bốn trăm người.” Một tướng quan nói, nhìn Hồ tướng quân rồi buông tầm mắt xuống: “Là lúc bắt đầu khói mê bị ngựa kinh hãi đạp loạn và lúc xông trận xuất trại ngã xuống ngựa bị đạp…”
“Không cần nói nữa.” Hồ tướng quân không vui lòng cắt ngang lời hắn, lắc tay áo quay người đi nhưng lại không có chỗ để đi.
Trong quân trận bên kia không nhìn thấy Tiết Thanh nhưng Tiết Thanh vẫn là ở trong đó, bây giờ nàng không thể đi qua.
Đám người tri phủ ở một bên, một đám quan văn tụ tập thấp giọng nói cái gì đó, bây giờ mọi người đều không có tâm tình nói chuyện, tự mình lý giải manh mối của mình vậy.
Hồ tướng quân trấn định nhìn lăng mộ hoàng hậu phía trước.
Năm ngoái sau khi lăng mộ hoàng hậu bị sụt lún liền quyết định di dời quan tài, triều đình có thể quang minh chính đại đào lăng mộ hoàng hậu nên phải từ hai bên lối vào đào ra để tiến vào địa cung, vì thế lối vào địa cung vẫn luôn hoàn hảo.
Lần này bọn họ chỉ cần dọn dẹp lối ra vào là được, trong hố lớn trũng vô số binh lính thợ thủ công đang bận rộn, dưới ánh đèn chiếu rọi tựa hồ như từng đàn kiến.
Một đêm không người nào đi vào giấc ngủ, sắc đêm dần thoái lui, sắc trời dần chiếu sáng, lối vào địa cung được dọn sạch xuất hiện.
......
Tiết Thanh nhìn hắc thạch lớn trước mặt thần sắc có chút phức tạp.
Phía sau người nàng ngoài Khang Niên thần sắc thoải mái, những người khác đều căng thẳng, tri phủ càng nắm chặt tay, sau đó nghe thấy nữ hài tử kia thở dài một hơi.
“Cách mạng chính là phải đổ máu a.”
Là ý gì? Mọi người hơi hơi ngơ ngác, một khắc sau liền thấy nữ hài tử đó rút sợi thép phía sau người ra, giơ cao tay trái nắm chặt sợi thép sau đó lướt xuống…
Máu chảy ra từ lòng bàn tay, không chờ mọi người kéo căng cơ thể, ngón tay đó liền áp lên hắc thạch kia…
Âm thanh bang vang lên.
Không phải hắc thạch mở ra, mà là nữ hài tử đó nhảy lên, tay vỗ lên một chỗ phía trên hắc thạch…
Hử?
Người nàng trượt xuống, tay áp trên viên đá đen chuyển động, uốn lượn, di động, nếu đứng gần có thể nhìn thấy một ngón tay trên bàn tay của nàng vạch ra một đường…
Không có ai chú ý điều này, phía sau nàng mọi người chỉ nhìn bóng lưng của nàng, lay động, lắc lư, tay áo cuốn lên, dường như nhảy lên…
Lại một tiếng bang lại vang lên, bàn tay lần nữa vỗ trên hắc thạch, người theo đó cũng lui về sau đứng yên.
Nàng để bàn tay máu đặt sau người, một tay khác cầm sợi thép giơ lên.
“Vừng ơi mở cửa ra.” Thanh âm của nàng bình tĩnh nói.
Ken ken một tiếng, hắc thạch vốn bằng phẳng một thể như bị sấm chẻ ra, lần này không có ánh sáng lộ ra từ bên trong, bên trong chỉ có một khoảng tối tăm.
Tiết Thanh yên tĩnh nhìn vào màn tối đen.
Phía sau vang lên tiếng lạch cạch, có âm thanh binh khí rơi xuống đất, sau đó là tiếng va chạm áo giáp lách cách.
“Thần, bái kiến Đế Cơ điện hạ.” Hồ tướng quân quỳ xuống đất.
Chậm hơn hắn một bước là tri phủ nhưng động tác âm thanh náo nhiệt hơn hắn.
“Đế Cơ điện hạ a.” Hắn quỳ xuống cao giọng nói, âm thanh nghẹn ngào: “Thần có tội a.”
Tiếng quỳ gối cùng tiếng hô lập tức vang lên từ bốn phía, đám quan viên binh lính sau đó là đám dân chúng, cả một vùng hoang vu một mảng lại một mảng là tiếng quỳ gối như sóng.
Giữa trời đất chỉ có một mình Tiết Thanh còn đứng, tay đặt sau người như cũ, máu trên tay vẫn chầm chầm nhỏ xuống, nhiễm vào cả y sam bừa bộn đầy bụi bặm vì xông trận hôm qua.
......
“Không thể nào!”
Tiếng hét của Tống Nguyên vang lên trong triều đường, lần này trung thừa ngự sử không quát mắng hắn nói to làm ồn ào, trong đại điện một mảng yên lặng, thần sắc tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thần sắc Tống Anh trước long ỷ bình tĩnh nhìn tên lính truyền lệnh đang quỳ.
“Thành Huỳnh Sa Đạo thất thủ rồi sao?” Nàng ta nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.