Chương 500: Có lý
Hi Hành
31/08/2018
Tiết Thanh đứng trong sân, trên đỉnh đầu là hàng đèn lồng sáng ngời. Hai bên đường là tuyết được dồn thành đống mà chưa dọn đi. Nàng mặc áo
choàng trắng, trên đầu có đeo một bông hoa trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch như không có chút hồng hào nào, dường như đứa trẻ sợ hãi bất
an khi làm sai mà bị người lớn bắt được.
Nếu không có những lời trong phòng giam lúc trước, Tống Nguyên cũng sẽ cho là như vậy.
Nhưng một đứa trẻ có thể giết được Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực, liệu có sợ hãi khi bị quát một hai câu?
Dám giết người, trên đời này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?
"Ta đi ngắm tuyết." Tiết Thanh nói.
Nói dối hết lần này tới lần khác, Tống Nguyên cười khẩy: "Hơn nửa đêm, ngắm tuyết cái gì chứ?"
Tiết Thanh nói: "Thật ra ta vẫn luôn thích ngắm tuyết vào ban tối, lúc trước cũng vậy, bọn họ đều biết."
Vẫn luôn, trước kia, bọn họ đều biết, ý là hắn không biết nàng, là người xa lạ với nàng? Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Không cần nói về trước kia với ta, hiện giờ ngươi đang ở nhà."
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Vậy sau này ta không ngắm nữa."
Thấy chưa, nhu thuận chưa, nghe lời chưa. Nhưng giờ có phải nói tới chuyện ngắm tuyết không? Nàng ta cố ý nói lung tung.
Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Đừng có nói linh tinh. Ngươi biết ta đang hỏi cái gì. Lúc ta gặp chuyện đêm nay, ngươi ở đâu?"
Tiết Thanh kinh ngạc: "Ngươi lại bị hành thích à?"
Cái gì mà lại bị! Ý là hắn gặp chuyện là việc rất bình thường à?
"Đừng có giả vờ giả vịt với ta!" Tống Nguyên quát, bước lên một bước: "Nói, có phải ngươi cấu kết với thích khách hay không!"
Tiết Thanh kinh hãi, hô lên: "Câu này nói từ đâu vậy!" Trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt đỏ lên: "Ta... Ta... Ta sao có thể cấu kết với thích khách. Ta chỉ đi ngắm tuyết thôi mà." Dường như sợ hãi, lại như bực tức và sốt ruột, nói không rõ câu.
Tống Nguyên nói: "Lúc có thích khách ngươi lại không ở nhà, làm gì có chuyện gì trùng hợp như vậy."
Tiết Thanh cảm thấy khó thở, giơ tay chỉ lên trời: "Hôm nay tuyết rơi, chính là trùng hợp như vậy đó."
Tống Nguyên thản nhiên nói: "Đây chính là thiên thời địa lợi nhân hòa mà ngươi nói, không phải chính là như vậy mà giết Phụ Tá Đắc Lực à!"
Đồ thần kinh! Tiết Thanh mắng trong lòng, tỏ ra bất đắc dĩ: "Vậy ngươi nói thế nào cũng là ngươi có lý cả."
Bên này tranh cãi, bên kia vang lên tiếng la của Hổ Tử từ trong phòng, người cũng bịch bịch chạy tới. Đám sai vặt và tỳ nữ mặt trắng bệch, định ngăn cản nhưng bị đẩy ra.
"Tỷ tỷ." Nó la lên, nhìn Tiết Thanh đứng trong sân, vẻ hoảng sợ trên mặt dịu đi rồi nhếch miệng cười to.
Tống Nguyên đã vẫy tay: "Người đâu, nhốt nó lại."
Nhốt lại?
Tiết Thanh hô: "Này! Ngươi quá đáng quá rồi nhé!"
Còn chưa nói xong, đám thị vệ nhảy ra từ bốn phía xúm tới Tiết Thanh, tay bọn họ còn cầm binh khí. Tuyết trên đất, đèn sáng rực, hàn quang lấp lóe.
"Tỷ tỷ!" Một kẻ có tâm trí không hoàn chỉnh như Tống Hổ Tử cũng biết là chuyện không ổn, hô lên, hoảng sợ định lao tới.
"Dẫn nó đi." Tống Nguyên nhịn không được, nói.
Một đám hộ vệ nhảy ra từ dưới hành lang, không chỉ vây quanh Tống Hổ Tử, còn bảo vệ Tống Nguyên.
Tiếng la của Tiết Thanh truyền tới từ bên kia.
"Ê, cái đồ kỳ quái nhà ngươi."
Cùng với tiếng la, Tiết Thanh kinh hoảng và tức giận bước đi. Vừa nhảy ra lại bị xúm lại.
Tống Nguyên đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn cảnh này, nói: "Kỳ quái? Nếu không thẹn với lương tâm, ngươi trốn cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Không phải cái lý lẽ đó. Ngươi không nói lý gì mà đã bắt ta, ta không tránh, chẳng lẽ phải móc tim ra cho ngươi xem?"
Tống Nguyên quát: "Đừng có ăn nói lung tung! Phải hay không ta sẽ tra rõ!" Nói xong vẫy tay với đám thị vệ: "Dẫn nó đi!"
Đám thị vệ trong viện lập tức xúm lại, định bắt Tiết Thanh.
Tống Hổ Tử khóc to, kêu ầm lên, hất văng hai tên thị vệ xông tới nhưng chung quy là tuổi nhỏ, lại là người bình thường, dù có khỏe tới mấy thì cũng không đánh lại đám thị vệ có võ công nên nhanh chóng bị chặn lại.
Tiết Thanh không bị chặn, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi đám thị vệ đang xúm lại.
"Ta không nghe lời ngươi nữa, ta đi tìm Trần tướng gia." Nàng hô, rồi quay người chạy ra ngoài.
Định chạy!
Tống Nguyên giơ tay chỉ: "Bắt lấy nó!"
......
Tiếng bước chân hỗn loạn trong gia trạch nhà họ Tống là thứ động tĩnh trước nay chưa từng có, khiến đám tôi tớ hạ nhân tỉnh giấc núp trong phòng, run rẩy. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thích khách đã tiến được vào nơi đây?
Tiết Thanh xuyên qua mấy con đường, mấy bức tường. Bức tường cao ngoài cùng đã ngay trước mặt.
"Ngăn nó lại!"
Phía sau là tiếng la của Tống Nguyên.
Kèm theo tiếng la này, một đám thị vệ tay cầm cung nỏ bỗng xuất hiện trên hai nóc nhà bên tường ngoài.
Cảnh này à...
Tiết Thanh dừng chân lại, nhìn hai bên xung quanh.
"Ta còn tưởng sắp tới không thấy cảnh tượng này nữa." Nàng lẩm bẩm, lại quay đầu nhìn Tống Nguyên cùng đám thị vệ đang đuổi theo: "Dỡ cối giết lừa thế này có vẻ quá sớm."
Quả nhiên có tâm tư khác thường nên mới nói ra lời này, Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Còn phải xem tâm tư con lừa đó có xấu xa đi không."
Tiết Thanh nói: "Ngươi bị hành thích, liền bảo ta có liên quan tới thích khách, quá ư là vô căn cứ rồi! Là người thì không nên làm như vậy!"
Cho nên hắn không phải là người sao? Tống Nguyên hờ hững, nói: "Lòng ngươi không có quỷ, sao phải chạy."
Tiết Thanh nhìn hắn, nói: "Lòng ta không có quỷ nhưng ta lo Tống đại nhân có."
Tống Nguyên mặt không chút thay đổi: "Đừng có nói nhiều. Có liên quan hay không, ta sẽ tra rõ. Điện hạ đã quyết định phong hiệu công chúa cho ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn, chờ điều tra rõ thì có thể yên tâm mà làm công chúa. Còn nếu không..."
Nếu không thì sẽ như thế nào.
Tiết Thanh nhìn hắn. Thị vệ bốn phía, cung nỏ trên tòa nhà hai bên đều nhìn hắn.
"Chỉ cần sống, bất kể thương tật." Tống Nguyên nói, rũ mắt, quay người phất tay áo.
Với mệnh lệnh này, đám thị vệ bốn phía lại xúm tới Tiết Thanh, cung nỏ thì kéo căng dây.
Tiết Thanh đứng nguyên tại chỗ, như chán chường... Cuối cùng có bốn thị vệ tới gần nàng, giơ tay...
Ngay sau đó thân thể cả bốn tên bị túm lên, quay tròn, bị giơ lên như lá chắn.
Tiếng hô tiếng quát vang ầm lên.
Tống Nguyên không quay người lại, như đã sớm đoán được cảnh này, vẻ mặt không nói rõ là thất vọng hay là...
"Bắn." Hắn nói. Tiếng xé gió vù vù vang lên, kèm theo đó là tiếng thét đầy thảm thiết, rồi sau đó là tiếng đám cung nỏ rơi xuống...
Ơ?
Không đúng!
Tống Nguyên kinh ngạc định quay người, đám hộ vệ hai bên đã nhào tới, bao vây hắn lại thành từng tầng từng lớp.
"Đại nhân đừng lo!"
"Có mai phục ở bên ngoài!"
"Là nỏ cơ!"
Mai phục? Tống Nguyên ngẩng đầu, từ trong sự bảo vệ của đám hộ vệ, nhìn sang. Bên tai, tiếng xé gió hãy còn vang lên. Tuyết trắng chiếu lên bầu trời đêm, đầu mũi tên lập lòe bắn về phía phòng ốc hai bên. Đám người cầm cung nỏ trên phòng kia hoàn toàn không kịp phản kích, trúng tên, ngã lăn xuống dưới...
Mũi tên tới từ bên ngoài tường.
Mà Tiết Thanh kéo hai tên hộ vệ làm lá chắn lúc này cũng đã nhảy lên trên tường. Tuyết chiếu lên vẻ mặt đầy kinh ngạc của nàng, hiển nhiên nhìn thấy người bên ngoài...
Thấy không rõ, đông nghịt, hệt như bóng đêm bao trùm lên tuyết đọng bên tường.
Nhưng Tiết Thanh không xạ lạ gì bọn họ. Nhớ có lần nàng cũng đứng trên cây to nhìn xuống, sau đó bị mấy người này bắn cung đánh lén.
Trước mắt hàn quang lóe lên, bóng đen nhấp nhô. Lại có mũi tên xuyên qua không trung.
Không nhắm tới nàng, mà lướt qua nàng....
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, xung quanh ồn ào và hỗn loạn.
"Hắc Giáp vệ!"
"Là Hắc Giáp vệ!"
Hắc Giáp vệ!
Tống Nguyên đột nhiên đứng thẳng người dậy: "Ta biết ngay mà, là Tần Đàm Công!" Tầm mắt nhìn Tiết Thanh trên tường: "Ngươi... cũng dám cấu kết với Tần Đàm Công!"
Cái gì?
Tiết Thanh vốn đang nghĩ "sao xui xẻo lại gặp ám sát như vậy, các ngươi muốn ám sát thì có thể chọn lúc khác được không" ngạc nhiên quay đầu.
"Bắt!" Tống Nguyên tránh hộ vệ ra, hô to: "Bắt! Không được để nghịch tặc chạy thoát!"
Nghịch tặc à, vậy thì giết không tha.
Kèm theo tiếng la của hắn, những tiếng ken két vang lên.
Đám hộ vệ cầm cung nỏ còn sống sót, cùng đám người cầm cung nỏ chạy tới từ bốn phương tám hướng đều nhắm tới nữ tử trên bức tường.
Bên ngoài, những tiếng ong ong đồng thời vang lên.
Có người ngã xuống từ nóc nhà. Nữ tử trên tường cũng ngã ra bên ngoài. Hai tên hộ vệ trong tay bị nàng đẩy ra. Lúc nàng ngã xuống, dưới ánh đuốc sáng rực, có thể thấy rõ nàng giơ tay bắt lấy mấy mũi tên...
"Nghịch mẹ ngươi ép chứ đâu!"
Theo tiếng mắng này, người biến mất ngoài bức tường. Đồng thời hàn quang lóe lên, mấy mũi tên bắn thẳng tới.
Mấy tên cầm cung nỏ ngã xuống đất. Đám hộ vệ lại giơ khiên lên, che chở Tống Nguyên bên dưới.
Bên dưới lớp khiên, không ít hộ vệ cảm thấy khiếp sợ.
Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có người có thể dùng tay không bắt được mũi tên, có còn là người không? Nếu nàng quay lại, nhào tới, những người ở đây có ngăn cản được không?
Huống chi Hắc Giáp vệ còn đang ở bên ngoài...
Hắc Giáp vệ!
"Đại nhân, mau rời khỏi chỗ này!"
"Nguy hiểm!"
Bức tường kia sao có thể ngăn cản được Hắc Giáp vệ.
Đám hộ vệ che chở Tống Nguyên lui vào bên trong. Thêm nhiều hộ vệ tuôn ra từ trong nhà. Không chỉ nơi này, vô số hộ vệ chạy tới từ nơi khác, bao vây cả tòa nhà chật như nêm cối.
Trải qua nhiều vụ ám sát trong bao nhiêu năm như vậy, đây là lần nguy hiểm nhất.
Đám thích khách kia sao có thể so được với Hắc Giáp vệ của Tần Đàm Công.
Hắc Giáp vệ mà hợp lại thì là quân đội nhưng tách ra lại là sát thủ.
Trước khi Tần Đàm Công bị vây bắt, Tống Nguyên đã kiếm cớ phái Hắc Giáp vệ ra ngoài thành. Chờ khi bắt được Tần Đàm Công, quan binh ngoài thành lập tức vây bắt Hắc Giáp vệ. Mà cũng không hề phát hiện ra tung tích của Hắc Giáp vệ ở trong kinh thành. Không ngờ bọn họ lại lặng lẽ xuất hiện ngay bên ngoài tòa nhà của Tống gia.
Đáng sợ!
Liệu có ngăn cản được?
"Đại nhân, đại nhân."
Sau lưng không hề vang lên tiếng bức tường bị công phá hay đám hộ vệ thảm thiết tranh đấu, ngược lại những tiếng nói liên tục vang lên.
"Hắc Giáp vệ rút lui rồi."
Rút lui?
Xác nhận là đúng rồi bọn hộ vệ mới dừng lại. Tống Nguyên quay người.
"Đây không phải là rút lui, là cứu được đồng đảng nên chạy rồi." Hắn quát.
Vậy đồng đảng kia là...
Dưới ánh đèn lồng, sắc mặt Tống Nguyên sa sầm như bóng đêm.
"Tiết Thanh." Hắn nói.
......
Tiết Thanh không biết chuyện gì xảy ra sau lưng, từ khi lật qua bức tường kia thì lập tức chạy tới đường phố bên kia.
Chỉ mong đám Hắc Giáp vệ kia tới ám sát Tống Nguyên, chứ đừng để ý tới nàng.
Cảnh tượng này thật giống như lần gặp đám thích khách đi ám sát Tông Chu.
Nhưng lúc này ở tòa nhà Tống gia này lại không có Thiền Y...
Ý nghĩa này vừa hiện lên trong đầu, Tiết Thanh lập tức ngừng chạy, rồi oán giận nghiến răng gầm lên nhưng đúng là kẻ ngu mà! Thật sự là ta đi mà! Cho nên mới nói, không được ăn lung tung, cũng không được nhận loạn vai vế...
Tiết Thanh quay đầu tiếp tục lao đi. Nhưng chạy không được lâu thì ngừng lại, nhìn mái hiên bên đường. Bóng đêm trên mái hiên kia như mặt nước lan ra, một bóng người dần xuất hiện, hạ xuống, nhẹ nhàng.
Tiết Thanh nói: "Tần thiếu gia, báo thù cho cha."
Tần Mai nói: "Tiết thiếu gia, bị cha đuổi giết."
Nếu không có những lời trong phòng giam lúc trước, Tống Nguyên cũng sẽ cho là như vậy.
Nhưng một đứa trẻ có thể giết được Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực, liệu có sợ hãi khi bị quát một hai câu?
Dám giết người, trên đời này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?
"Ta đi ngắm tuyết." Tiết Thanh nói.
Nói dối hết lần này tới lần khác, Tống Nguyên cười khẩy: "Hơn nửa đêm, ngắm tuyết cái gì chứ?"
Tiết Thanh nói: "Thật ra ta vẫn luôn thích ngắm tuyết vào ban tối, lúc trước cũng vậy, bọn họ đều biết."
Vẫn luôn, trước kia, bọn họ đều biết, ý là hắn không biết nàng, là người xa lạ với nàng? Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Không cần nói về trước kia với ta, hiện giờ ngươi đang ở nhà."
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Vậy sau này ta không ngắm nữa."
Thấy chưa, nhu thuận chưa, nghe lời chưa. Nhưng giờ có phải nói tới chuyện ngắm tuyết không? Nàng ta cố ý nói lung tung.
Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Đừng có nói linh tinh. Ngươi biết ta đang hỏi cái gì. Lúc ta gặp chuyện đêm nay, ngươi ở đâu?"
Tiết Thanh kinh ngạc: "Ngươi lại bị hành thích à?"
Cái gì mà lại bị! Ý là hắn gặp chuyện là việc rất bình thường à?
"Đừng có giả vờ giả vịt với ta!" Tống Nguyên quát, bước lên một bước: "Nói, có phải ngươi cấu kết với thích khách hay không!"
Tiết Thanh kinh hãi, hô lên: "Câu này nói từ đâu vậy!" Trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt đỏ lên: "Ta... Ta... Ta sao có thể cấu kết với thích khách. Ta chỉ đi ngắm tuyết thôi mà." Dường như sợ hãi, lại như bực tức và sốt ruột, nói không rõ câu.
Tống Nguyên nói: "Lúc có thích khách ngươi lại không ở nhà, làm gì có chuyện gì trùng hợp như vậy."
Tiết Thanh cảm thấy khó thở, giơ tay chỉ lên trời: "Hôm nay tuyết rơi, chính là trùng hợp như vậy đó."
Tống Nguyên thản nhiên nói: "Đây chính là thiên thời địa lợi nhân hòa mà ngươi nói, không phải chính là như vậy mà giết Phụ Tá Đắc Lực à!"
Đồ thần kinh! Tiết Thanh mắng trong lòng, tỏ ra bất đắc dĩ: "Vậy ngươi nói thế nào cũng là ngươi có lý cả."
Bên này tranh cãi, bên kia vang lên tiếng la của Hổ Tử từ trong phòng, người cũng bịch bịch chạy tới. Đám sai vặt và tỳ nữ mặt trắng bệch, định ngăn cản nhưng bị đẩy ra.
"Tỷ tỷ." Nó la lên, nhìn Tiết Thanh đứng trong sân, vẻ hoảng sợ trên mặt dịu đi rồi nhếch miệng cười to.
Tống Nguyên đã vẫy tay: "Người đâu, nhốt nó lại."
Nhốt lại?
Tiết Thanh hô: "Này! Ngươi quá đáng quá rồi nhé!"
Còn chưa nói xong, đám thị vệ nhảy ra từ bốn phía xúm tới Tiết Thanh, tay bọn họ còn cầm binh khí. Tuyết trên đất, đèn sáng rực, hàn quang lấp lóe.
"Tỷ tỷ!" Một kẻ có tâm trí không hoàn chỉnh như Tống Hổ Tử cũng biết là chuyện không ổn, hô lên, hoảng sợ định lao tới.
"Dẫn nó đi." Tống Nguyên nhịn không được, nói.
Một đám hộ vệ nhảy ra từ dưới hành lang, không chỉ vây quanh Tống Hổ Tử, còn bảo vệ Tống Nguyên.
Tiếng la của Tiết Thanh truyền tới từ bên kia.
"Ê, cái đồ kỳ quái nhà ngươi."
Cùng với tiếng la, Tiết Thanh kinh hoảng và tức giận bước đi. Vừa nhảy ra lại bị xúm lại.
Tống Nguyên đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn cảnh này, nói: "Kỳ quái? Nếu không thẹn với lương tâm, ngươi trốn cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Không phải cái lý lẽ đó. Ngươi không nói lý gì mà đã bắt ta, ta không tránh, chẳng lẽ phải móc tim ra cho ngươi xem?"
Tống Nguyên quát: "Đừng có ăn nói lung tung! Phải hay không ta sẽ tra rõ!" Nói xong vẫy tay với đám thị vệ: "Dẫn nó đi!"
Đám thị vệ trong viện lập tức xúm lại, định bắt Tiết Thanh.
Tống Hổ Tử khóc to, kêu ầm lên, hất văng hai tên thị vệ xông tới nhưng chung quy là tuổi nhỏ, lại là người bình thường, dù có khỏe tới mấy thì cũng không đánh lại đám thị vệ có võ công nên nhanh chóng bị chặn lại.
Tiết Thanh không bị chặn, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi đám thị vệ đang xúm lại.
"Ta không nghe lời ngươi nữa, ta đi tìm Trần tướng gia." Nàng hô, rồi quay người chạy ra ngoài.
Định chạy!
Tống Nguyên giơ tay chỉ: "Bắt lấy nó!"
......
Tiếng bước chân hỗn loạn trong gia trạch nhà họ Tống là thứ động tĩnh trước nay chưa từng có, khiến đám tôi tớ hạ nhân tỉnh giấc núp trong phòng, run rẩy. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thích khách đã tiến được vào nơi đây?
Tiết Thanh xuyên qua mấy con đường, mấy bức tường. Bức tường cao ngoài cùng đã ngay trước mặt.
"Ngăn nó lại!"
Phía sau là tiếng la của Tống Nguyên.
Kèm theo tiếng la này, một đám thị vệ tay cầm cung nỏ bỗng xuất hiện trên hai nóc nhà bên tường ngoài.
Cảnh này à...
Tiết Thanh dừng chân lại, nhìn hai bên xung quanh.
"Ta còn tưởng sắp tới không thấy cảnh tượng này nữa." Nàng lẩm bẩm, lại quay đầu nhìn Tống Nguyên cùng đám thị vệ đang đuổi theo: "Dỡ cối giết lừa thế này có vẻ quá sớm."
Quả nhiên có tâm tư khác thường nên mới nói ra lời này, Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Còn phải xem tâm tư con lừa đó có xấu xa đi không."
Tiết Thanh nói: "Ngươi bị hành thích, liền bảo ta có liên quan tới thích khách, quá ư là vô căn cứ rồi! Là người thì không nên làm như vậy!"
Cho nên hắn không phải là người sao? Tống Nguyên hờ hững, nói: "Lòng ngươi không có quỷ, sao phải chạy."
Tiết Thanh nhìn hắn, nói: "Lòng ta không có quỷ nhưng ta lo Tống đại nhân có."
Tống Nguyên mặt không chút thay đổi: "Đừng có nói nhiều. Có liên quan hay không, ta sẽ tra rõ. Điện hạ đã quyết định phong hiệu công chúa cho ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn, chờ điều tra rõ thì có thể yên tâm mà làm công chúa. Còn nếu không..."
Nếu không thì sẽ như thế nào.
Tiết Thanh nhìn hắn. Thị vệ bốn phía, cung nỏ trên tòa nhà hai bên đều nhìn hắn.
"Chỉ cần sống, bất kể thương tật." Tống Nguyên nói, rũ mắt, quay người phất tay áo.
Với mệnh lệnh này, đám thị vệ bốn phía lại xúm tới Tiết Thanh, cung nỏ thì kéo căng dây.
Tiết Thanh đứng nguyên tại chỗ, như chán chường... Cuối cùng có bốn thị vệ tới gần nàng, giơ tay...
Ngay sau đó thân thể cả bốn tên bị túm lên, quay tròn, bị giơ lên như lá chắn.
Tiếng hô tiếng quát vang ầm lên.
Tống Nguyên không quay người lại, như đã sớm đoán được cảnh này, vẻ mặt không nói rõ là thất vọng hay là...
"Bắn." Hắn nói. Tiếng xé gió vù vù vang lên, kèm theo đó là tiếng thét đầy thảm thiết, rồi sau đó là tiếng đám cung nỏ rơi xuống...
Ơ?
Không đúng!
Tống Nguyên kinh ngạc định quay người, đám hộ vệ hai bên đã nhào tới, bao vây hắn lại thành từng tầng từng lớp.
"Đại nhân đừng lo!"
"Có mai phục ở bên ngoài!"
"Là nỏ cơ!"
Mai phục? Tống Nguyên ngẩng đầu, từ trong sự bảo vệ của đám hộ vệ, nhìn sang. Bên tai, tiếng xé gió hãy còn vang lên. Tuyết trắng chiếu lên bầu trời đêm, đầu mũi tên lập lòe bắn về phía phòng ốc hai bên. Đám người cầm cung nỏ trên phòng kia hoàn toàn không kịp phản kích, trúng tên, ngã lăn xuống dưới...
Mũi tên tới từ bên ngoài tường.
Mà Tiết Thanh kéo hai tên hộ vệ làm lá chắn lúc này cũng đã nhảy lên trên tường. Tuyết chiếu lên vẻ mặt đầy kinh ngạc của nàng, hiển nhiên nhìn thấy người bên ngoài...
Thấy không rõ, đông nghịt, hệt như bóng đêm bao trùm lên tuyết đọng bên tường.
Nhưng Tiết Thanh không xạ lạ gì bọn họ. Nhớ có lần nàng cũng đứng trên cây to nhìn xuống, sau đó bị mấy người này bắn cung đánh lén.
Trước mắt hàn quang lóe lên, bóng đen nhấp nhô. Lại có mũi tên xuyên qua không trung.
Không nhắm tới nàng, mà lướt qua nàng....
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, xung quanh ồn ào và hỗn loạn.
"Hắc Giáp vệ!"
"Là Hắc Giáp vệ!"
Hắc Giáp vệ!
Tống Nguyên đột nhiên đứng thẳng người dậy: "Ta biết ngay mà, là Tần Đàm Công!" Tầm mắt nhìn Tiết Thanh trên tường: "Ngươi... cũng dám cấu kết với Tần Đàm Công!"
Cái gì?
Tiết Thanh vốn đang nghĩ "sao xui xẻo lại gặp ám sát như vậy, các ngươi muốn ám sát thì có thể chọn lúc khác được không" ngạc nhiên quay đầu.
"Bắt!" Tống Nguyên tránh hộ vệ ra, hô to: "Bắt! Không được để nghịch tặc chạy thoát!"
Nghịch tặc à, vậy thì giết không tha.
Kèm theo tiếng la của hắn, những tiếng ken két vang lên.
Đám hộ vệ cầm cung nỏ còn sống sót, cùng đám người cầm cung nỏ chạy tới từ bốn phương tám hướng đều nhắm tới nữ tử trên bức tường.
Bên ngoài, những tiếng ong ong đồng thời vang lên.
Có người ngã xuống từ nóc nhà. Nữ tử trên tường cũng ngã ra bên ngoài. Hai tên hộ vệ trong tay bị nàng đẩy ra. Lúc nàng ngã xuống, dưới ánh đuốc sáng rực, có thể thấy rõ nàng giơ tay bắt lấy mấy mũi tên...
"Nghịch mẹ ngươi ép chứ đâu!"
Theo tiếng mắng này, người biến mất ngoài bức tường. Đồng thời hàn quang lóe lên, mấy mũi tên bắn thẳng tới.
Mấy tên cầm cung nỏ ngã xuống đất. Đám hộ vệ lại giơ khiên lên, che chở Tống Nguyên bên dưới.
Bên dưới lớp khiên, không ít hộ vệ cảm thấy khiếp sợ.
Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có người có thể dùng tay không bắt được mũi tên, có còn là người không? Nếu nàng quay lại, nhào tới, những người ở đây có ngăn cản được không?
Huống chi Hắc Giáp vệ còn đang ở bên ngoài...
Hắc Giáp vệ!
"Đại nhân, mau rời khỏi chỗ này!"
"Nguy hiểm!"
Bức tường kia sao có thể ngăn cản được Hắc Giáp vệ.
Đám hộ vệ che chở Tống Nguyên lui vào bên trong. Thêm nhiều hộ vệ tuôn ra từ trong nhà. Không chỉ nơi này, vô số hộ vệ chạy tới từ nơi khác, bao vây cả tòa nhà chật như nêm cối.
Trải qua nhiều vụ ám sát trong bao nhiêu năm như vậy, đây là lần nguy hiểm nhất.
Đám thích khách kia sao có thể so được với Hắc Giáp vệ của Tần Đàm Công.
Hắc Giáp vệ mà hợp lại thì là quân đội nhưng tách ra lại là sát thủ.
Trước khi Tần Đàm Công bị vây bắt, Tống Nguyên đã kiếm cớ phái Hắc Giáp vệ ra ngoài thành. Chờ khi bắt được Tần Đàm Công, quan binh ngoài thành lập tức vây bắt Hắc Giáp vệ. Mà cũng không hề phát hiện ra tung tích của Hắc Giáp vệ ở trong kinh thành. Không ngờ bọn họ lại lặng lẽ xuất hiện ngay bên ngoài tòa nhà của Tống gia.
Đáng sợ!
Liệu có ngăn cản được?
"Đại nhân, đại nhân."
Sau lưng không hề vang lên tiếng bức tường bị công phá hay đám hộ vệ thảm thiết tranh đấu, ngược lại những tiếng nói liên tục vang lên.
"Hắc Giáp vệ rút lui rồi."
Rút lui?
Xác nhận là đúng rồi bọn hộ vệ mới dừng lại. Tống Nguyên quay người.
"Đây không phải là rút lui, là cứu được đồng đảng nên chạy rồi." Hắn quát.
Vậy đồng đảng kia là...
Dưới ánh đèn lồng, sắc mặt Tống Nguyên sa sầm như bóng đêm.
"Tiết Thanh." Hắn nói.
......
Tiết Thanh không biết chuyện gì xảy ra sau lưng, từ khi lật qua bức tường kia thì lập tức chạy tới đường phố bên kia.
Chỉ mong đám Hắc Giáp vệ kia tới ám sát Tống Nguyên, chứ đừng để ý tới nàng.
Cảnh tượng này thật giống như lần gặp đám thích khách đi ám sát Tông Chu.
Nhưng lúc này ở tòa nhà Tống gia này lại không có Thiền Y...
Ý nghĩa này vừa hiện lên trong đầu, Tiết Thanh lập tức ngừng chạy, rồi oán giận nghiến răng gầm lên nhưng đúng là kẻ ngu mà! Thật sự là ta đi mà! Cho nên mới nói, không được ăn lung tung, cũng không được nhận loạn vai vế...
Tiết Thanh quay đầu tiếp tục lao đi. Nhưng chạy không được lâu thì ngừng lại, nhìn mái hiên bên đường. Bóng đêm trên mái hiên kia như mặt nước lan ra, một bóng người dần xuất hiện, hạ xuống, nhẹ nhàng.
Tiết Thanh nói: "Tần thiếu gia, báo thù cho cha."
Tần Mai nói: "Tiết thiếu gia, bị cha đuổi giết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.