Chương 293: Dạ hội
Hi Hành
24/07/2018
Nghe được những lời này của nàng, người phía sau không hề có chút ngạc nhiên, chỉ đơn giản nói: "Ta cũng đã từng gặp ngươi.”
Y? Phải không? Tiết Thanh quay đầu nhìn.
Vừa lúc nàng đột nhiên ngã lún vào trong cát, ngay cả đối phương là người nào cũng không nhìn thấy rõ, đất cát nơi này lỏng lẻo nhưng cũng không phải là lưu sa bình thường, có thể bị kéo vào trong đất thì chỉ có thể là do trước đó đã đào sẵn hố... nơi này có mai phục.
Trong trận chiến sinh tử này nàng cùng Trợ Thủ Đắc Lực đã hết sức để ý, thế nhưng vẫn không hề phát hiện ra... Cho dù phát hiện ra cũng không có biện pháp, chính như nàng hỏi Trợ Thủ Đắc Lực có phải chỉ có một mình hắn hay không, bởi vì cho dù có thêm người tới nữa thì nàng cũng xong rồi, đừng nói là một người như Trợ Thủ Đắc Lực tới, cho dù là một Hắc Giáp vệ bình thường đến nàng cũng xong rồi. Ví như người này ôm lấy nàng, nàng thậm chí vùng vẫy không ra, cứ như vậy mà chết ở chỗ này? Tứ Hạt tiên sinh này đáng lẽ phải xuất hiện chứ...
Tứ Hạt tiên sinh không xuất hiện, người nọ mở mệng nói chuyện.
"Đừng động đậy", hắn nói: "Có người đến".
Giọng nói rất xa lạ, rất trẻ, từ giọng nói ấy không nghe ra được thiện ác nhưng có thể nói, hắn là đang nhắc nhở, mà bên tai đúng là có tiếng bước chân xột xoạt từ phía xa truyền đến, đó là hướng Hắc Giáp vệ tụ họp.
Người nọ ôm lấy nàng chạy thật nhanh, chạy chưa được xa lắm lại lần nữa rơi vào trong hố cát, tấm ván gỗ dường như bị cát trơn tràn vào che mất, không nhìn thấy rõ thân thể ở phía trong, nhưng Tiết Thanh có thể khẳng định từ bên ngoài nhìn vào hố này tuyệt đối sẽ không nhìn ra, nấp ở trong hố, nghe phía trên là tiếng bước chân dũng mãnh lao tới, quả nhiên không có ai phát hiện ra nàng... Thần kỳ chính là ở dưới này vẫn có thể thở được, thần kỳ hơn nữa chính là trong một vài phút chạy trốn ngắn ngủi ấy nàng phát hiện ra người này vốn không có công phu. Cùng với thanh âm sột soạt của xiềng xích, hóa ra là một đứa trẻ của Huỳnh Sa Đạo.
Giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi này khiến cho Tiết Thanh lấy lại được chút khí lực, cũng nhìn rõ đứa trẻ của Huỳnh Sa Đạo này là ai, nó có thể dựa vào khóa sắt bay lên mà không hề bị thương...
Tiết Thanh nhìn thiếu niên này một cái, đồng thời tay run run lấy ra từ bên hông một viên thuốc... viên thuốc đã bị dập thành những mảnh vụn nát, đổ vào trong miệng, cho dù người này là bạn hay thù thì việc trước mắt cần thiết nhất vẫn là cầm được máu đã.
Đứa nhỏ này quả nhiên lúc trước đã gặp nàng ở trong đám người, lại còn nhớ được? Thật là nhạy cảm, Tiết Thanh thầm khen ngợi.
Thiếu niên kia nói tiếp: "Ngươi cùng một người nữa buổi tối đã tới... Hắn hôm nay cũng đi qua đây".
Đêm hôm đó à... Tiết Thanh quay người lại, rời khỏi người thiếu niên, tay vịn vào tấm ván gỗ dọc theo hố, đứng vững: "À, ngày đó bọn ta đứng một bên nhìn các ngươi, hóa ra là ngươi cũng thấy bọn ta". Nàng nhìn thiếu niên này: "Ngươi hôm nay lại nhìn thấy sao?" vừa nói vừa cười cười vỗ vỗ tấm ván gỗ: "Ngươi rất lợi hại, đến bọn ta cũng không phát hiện ra ngươi".
Đào hố, ẩn thân trong đó khiến cho người khác không cách nào phát hiện, bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng không thể làm được một cách hoàn mỹ như vậy, hơn nữa hắn lại không có võ công, trừ khí lực cùng thân thể linh hoạt ra, cùng người thường không có gì khác biệt.
"Ta là người ở đây". Giọng nói thiếu niên kia có chút thẫn thờ: "Đất cát nơi này dưỡng dục ta, chống lạnh cho ra, giải nóng cho ta, ta cả ngày lẫn đêm đều ở cùng nó... Các ngươi đều là những người rất lợi hại nhưng ở chỗ này, các người là người ngoài".
Ra là vậy, quả thật rất có lý, Tiết Thanh gật đầu nói: "Hiểu", dừng lại một chút: "Ngươi muốn làm gì?" Mặc dù Trợ Thủ Đắc Lực đã bị giết nhưng ngay lúc này đây chuyện cứu nàng là rất mạo hiểm, giờ phút này bốn phía tràn ngập Hắc Giáp vệ, mạo hiểm cứu người mặc dù không thể nói là dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử nhưng trên cõi đời này, không có yêu hận vô duyên vô cớ, làm việc gì cũng đều có lý do.
Thiếu niên không nói gì, nhảy người ngồi trên mặt đất, xiềng xích trên chân phát ra tiếng động.
Tiết Thanh lần nữa lấy một viên thuốc nhét vào miệng, hít sâu một hơi có chút phí sức cũng muốn nhảy ra hố nhưng thiếu niên kia lấy tay ghì chặt đầu vai nàng ngăn lại.
Tiết Thanh không cử động nữa, mặc dù lực cánh tay này của thiếu niên kia đối với nàng mà nói chẳng khác gì một nắm cát rơi xuống vai nàng, nàng không phủi xuống: "Không cho ta đi?" vừa cười vừa nhìn thiếu niên đang bị xiềng xích: "Ngươi muốn bắt ta đi báo quan sao?"
Báo quan xong có lẽ có thể đối lấy tự do sao, tự do thật là mê người, nhất là đối với thiếu niên này mà nói, Tiết Thanh nghĩ đến thân hình hắn theo khóa sắt bay vọt.
Thiếu niên không hề thu tay: "Ta muốn ngươi dạy ta giết người".
Đã nghĩ đến việc thiếu niên muốn đầu cơ kiếm lợi đổi lấy tự do, cũng đã nghĩ đến việc hắn hăng hái nghĩa hiệp gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chỉ là không nghĩ đến điều này... Tiết Thanh ngạc nhiên: "Giết người?"
Thiếu niên lặp lại giọng nói thẫn thờ: "Giết người".
Tiết Thanh nhìn hắn một lát: "Ta đồng ý dạy ngươi giết người, ngươi sẽ thả ta đi?"
Thiếu niên gật đầu.
Tiết Thanh nói: "Được, ta dạy ngươi giết người." Đang nói liền hạ giọng, bàn tay đang ấn trên đầu vai thu về, Tiết Thanh chống cơ thể ngồi lên trên mặt đất, đối mặt cùng thiếu niên... Hắn cao hơn nàng một cái đầu: "Ngươi tên là gì?".
Thiếu niên đáp: "Hoàng Cư."
Hoàng... sao? Tiết Thanh nhìn hắn: "Được, Hoàng Cư, ta đi trước, mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi." Dứt lời liền dùng cây sắt chống đỡ đứng lên.
Hoàng Cư không nói gì cũng không ngăn cản nàng, cây gậy tre của Tiết Thanh đã gãy, cây sắt bị nàng biến thành cây gậy chống từng bước tiến về phía trước, bước hai bước nàng dừng lại, quay đầu nhìn Hoàng Cư.
"Lúc này đây ta chợt nhớ đến một chuyện", nàng nói, xoa xoa đầu mũi đang chảy máu, cười, giơ tay vung vẫy: "Ta bây giờ biến thành tiểu mỹ nhân ngư rồi... sau khi biến thành con người". Vừa nói vừa đi về phía trước, vừa ngẩng đầu nhìn trên không ngừng ai da ai da: "... Đau quá, đau quá... rõ ràng không đợi được vương tử rồi, trực tiếp hóa thành bọt biển bay đi sao... bước đi quá đau đớn".
Nghe không hiểu... Hoàng Cư đỡ đẫn nhìn nàng lẩm bẩm, từng bước từng bước không ngừng lại, từ chậm đến nhanh biến mất ở trong tầm mắt.
Thật sự đã từng xuất hiện sao?
Không phải là nằm mơ sao?
Hoàng Cư giơ tay lên, khom người nắm lấy sợi xích ở chân cuốn lại một chút, càng cuốn càng nhiều, càng cuốn càng nhanh, cho đến khi phực một tiếng, dưới đất truyền lên rung động, lực mạnh đánh tới, tựa như một bàn tay duỗi ra tát mạnh một cái... thiếu niên nhảy lên cao, rồi bị túm kéo xuống, phù phù một tiếng rơi thẳng xuống đất, xiềng xích trong tay tản ra ào ào, hắn lần nữa bị vung lên.
Hắn ở trên không trung nhìn xuống dưới đất... Một mảnh đen nhánh, nhưng đây là nhà hắn mà, một đôi mắt xuyên qua bóng đêm có thể nhìn thấy nhân mã bốn bề lưu động, chạy hỗn loạn va chạm vào nhau... Ngươi kia đâu? Hắn sao lại không tới? Hắn dùng sức lực nhìn thân thể nặng nề rơi xuống, cũng không hề để ý tới, cho đến khi ngã mạnh trên mặt đất, cả người như hòn đá lộn nhào, đau nhức truyền khắp toàn thân... Là đau! Đau!
Hoàng Cư kêu to nhảy dựng lên, không phải là mộng! Bang... một tiếng động từ phía trước truyền đến, đau nhức lần nữa lan khắp toàn thân, người cũng bị quất ngã xuống đất... Không phải là xiềng xích mà là roi.
"Thứ gì!"
Tiếng quát lạnh lùng truyền đến, đồng thời còn có tiếng vung đao.
Bảy tám cấm vệ quân không biết từ lúc nào đã xông vào.
Hoàng Cư nằm trên mặt đất trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
"Ca!" Có người nhào về phía trước trên người hắn, là một bé gái khoảng mười tuổi, tiếng xiềng xích theo nàng truyền tới.
Ổ khóa dây xích này là do trường đao của cấm quân lưu lại.
"Là các cô nhi của Huỳnh Sa Đạo". Một người lên tiếng nói, những cô nhi này là sự tồn tại như đất cát cỏ dại, khiến cho người ta xem thường. Bang... một tiếng roi vút xuống: "Đoàng hoàng ngồi yên ở đây cho ta, chạy loạn lần nữa là làm thịt các ngươi".
Nhân mã nhanh chóng đuổi theo, Hoàng Cư ngồi dậy xoa vết thương bỏng rát trên mặt.
"Cư ca ca, huynh đang làm cái gì vậy? Sao huynh lại chạy đến đây rồi?" Cô bé run giọng hỏi: "Không phải đã bảo tất cả mọi người núp ở trong động không được cử động sao?"
Lúc bên này bắt đầu chém giết. Bọn trẻ của Huỳnh Sa Đạo đã phát hiện ra, chẳng qua là người này tại sao lại không bị sao cả, đối với bọn hắn mà nói tựa như sa mạc gặp được mưa vậy... ẩn nấp là chính, mạng lớn thì sẽ sống, mạng nhỏ sẽ chết ngay.
Hoàng Cư nhìn cô bé: "Ngươi chạy tới đây làm gì?"
Cô bé nói: "Hố của em bị sụp... em..." Kiếm một chỗ để trú thân, dĩ nhiên nơi an toàn nhất chính là gần Hoàng Cư.
Hoàng Cư không nói gì, giơ tay lên ra sức đào xuống, bé gái kia liền giúp sức, rất nhanh một cái hố đã xuất hiện, hai người trốn vào bên trong, bên ngoài tiếng vó ngựa cùng tiếng người hỗn độn, xa xa còn có tiếng chém giết truyền đến.
"Ta muốn học cách giết người". Hoàng Cư chợt nói, không giống như vẻ yên lặng thường ngày.
Cô bé rụt đầu nhìn về phía hắn, trong bóng tối có thể nhìn thấy đôi mắt lập lòe phát sáng tựa như ngọn lửa đang cháy.
"Có một người, ta cứu hắn, hắn đồng ý dạy ta giết người", Hoàng Cư thấp giọng nói, tay nắm thật chặt một nắm cát, tựa hồ như làm vậy là có thể kiềm chế kích động trong lòng.
Giọng nói cô bé tràn đầy kinh ngạc: "Là người mà những người này muốn bắt sao? Ca ca, huynh phải nên đem hắn giao cho quan phủ, như vậy quan phủ có thể thả huynh... Nhưng huynh lại học cách giết người, vậy có ích gì chứ... cho dù học xong, thì làm cách nào để đi giết người đây..."
Hoàng Cư dường như hơi ngạc nhiên: "Ta không nghĩ đến điều này". Lúc ấy Huỳnh Sa Đạo bắt đầu bước vào một trận chém giết, hắn đột nhiên không muốn giống như trước kia, đối diện với tai họa chỉ biết trốn thật sâu dưới đất, hắn muốn nhìn, nhìn cảnh giết người, nhìn cách làm sao giết người...
Hắn thử thăm dò hướng chỗ kẻ giết người đi vào... nhưng quá nhiều người lại quá nhanh, hắn cũng không dám đến quá gần, trơ mắt nhìn những người đó tới chém giết rồi rời đi... hắn cũng không nhìn thấy được cái gì, trong lúc hắn đang ngơ ngác thì có hai người đi tới... Một người chạy trốn, một người đuổi theo, một người bị đánh tới mức không đứng nổi trên đất, một người tay cầm trường kiếm còn đung đa đung đưa,bọn họ còn dừng lại nói chuyện, mặc dù không nghe rõ là đang nói chuyện gì nhưng nhìn không khí có chút căng thẳng... Đây chính là giết người sao? Không giống lắm so với tưởng tượng... nhưng sau một khắc cảnh tượng liền thay đổi.
Tay Hoàng Cư nắm chặt vào cát, dừng sức chặt đến mức vang lên tiếng sột soạt... Người lúc trước bị đánh chật vật trên mặt đất... Tay hắn nắm chặt nắm cát xoa xoa, dường như đất cát chính là một quyền, ở trong tay là một loại thuốc nổ... hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra, người cầm trường kiếm kia liền bất động... Hắn lúc đầu cũng không hề đoán được là đã chết rồi.
Giết người... hóa ra đơn giản như vậy.
Không, giết người dĩ nhiên là không đơn giản, đơn giản như vậy là bởi vì cái người giết người kia là người vô cùng lợi hại.
Người giết người kia!
Hắn nhìn ra được người giết người cũng đã bị trọng thương, người kia muốn đứng dậy rời đi, người ngựa tập kích bốn phía đang tiến lại gần, hắn cho dù muốn cũng không thể nhảy ra ngoài... Hắn phải cứu người này rồi, hắn muốn cùng kẻ này học cách giết người, hắn không thể để cho hắn chết, còn những chuyện khác... hắn cũng không hề nghĩ đến, hắn thậm chí cũng quên mất trên chân mình còn có xiềng xích.
"Ca ca, người kia tên gì?" Cô bé hỏi.
Tên gì... Hoàng Cư im lặng.
"Anh không phải là không hề hỏi chứ?" Cô bé hỏi.
Hắn hỏi tên mình rồi nhưng mình lại không hỏi hắn, Hoàng Cư im lặng.
Nam nhân chính là dễ bị lừa như vậy... Cô bé lần nữa thở dài, sâu xa nói: "Ca ca, huynh nói thương thế của hắn vô cùng nặng, chính là người giết người của quan phủ, chỗ này đối với hắn mà nói cực kỳ nguy hiểm, hắn sao có thể trở lại đây... Tự chui đầu vào lưới sao?"
Đúng vậy... Hoàng Cư lần nữa lại im lặng: "Hắn nói hắn sẽ đến", giọng thẫn thờ lại kiên nhẫn.
Cô bé lẩm bẩm: "... Nếu hắn không đến, huynh đi kiện cũng vô dụng, huynh cũng không biết tên hắn là gì".
Hoàng Cư không nói gì thêm, siết chặt nắm cát, nhìn về phía bóng đêm như mực, chân trời tựa hồ có ánh sáng, đêm sắp tàn rồi.
...
"Đốc đại nhân, trời sắp sáng rồi..."
Đốc nhìn về phía chân trời, lần này trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh nhưng đêm tối đã qua hơn phân nửa, hiện tại bóng tối dần dần nhạt đi cho đến khi ánh sáng bao phủ cả bùng đất...
"Không có tin tức của công chúa điện hạ, cũng không có tin tức của người kia".
Đốc cầm thanh đao trong tay thu lại, nói: "Không có tin tức chính là tin tức tốt... Lúc này nên rời đi thôi".
Theo lệnh này, nhân mã hướng về phía trước rút đi...
"Bọn họ bỏ chạy".
Hắc Giáp vệ tụ tập như mây đen, nhìn người ngựa tản đi, kẻ cầm đầu Hắc Giáp vệ vẻ mặt lạnh lùng, tay giờ lên trường đao: "Đuổi theo".
...
Tiếng truy kích huyên náo cùng thanh âm chém giết càng ngày càng ít, rõ ràng nàng đã rời khỏi chỗ nguy hiểm nhất, cước bộ của Tiết Thanh không hề chậm lại nhưng trong lòng bắt đầu có chút vội vàng, cước bộ vì vậy cũng trở nên có chút lảo đảo, cây gậy sắt trong tay lần này thật sự là một cây gậy hữu ích.
Trước khi đi, mặc dù Tứ Hạt tiên sinh cái gì cũng không cho nàng nhưng nàng cũng không chút khách khí, lấy từ trong cái hòm của Tứ hạt tiên sinh một ít thuốc viên, cũng giống như những lần nàng bị thương ở vai trước kia, nàng cũng tùy tiện lấy sử dụng... Tứ Hạt tiên sinh cũng không có phản ứng, giả vờ như không thấy... Nàng không rõ vì sao nhưng những viên thuốc này thật sự có công hiệu.
Lần này nàng đã ăn hai viên thuốc rồi, đủ để chống đỡ sức lực nhạy bén của nàng, khắp nơi Huỳnh Sa Đạo đều là nhân mã mai phục, trời sắp sáng... Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trước khi trời sáng phải vào được trong thành, nếu không thì xong rồi.
Nhìn thấy được cửa thành, vẫn đóng chặt như cũ, ngăn cách với toàn bộ chuyện phát sinh ở bên ngoài, cũng không có người ngựa qua lại... Sắp xếp như vậy có thể ngăn cản có người nhân cơ hội trà trộn vào.
Tiết Thanh cẩn thận mò tới dưới tường thành, ngẩng đầu nhìn bóng đêm bao phủ tường thành cao lớn... Khí lực hiện tại của nàng đoán chừng là không thể đi lên rồi... Không thể lên cũng phải lên, rất xa phía sau có tiếng người ngựa truyền đến, hẳn là Hắc Giáp vệ muốn tới cửa thành gia tăng phòng thủ rồi.
Tiết Thanh đem cây sắt cắm ở phía sau, tung người bám lên tường thành, từng chút từng chút hướng lên phía trên... Hơi thở của nàng càng ngày càng dồn dập, thanh âm có chút khống chế không nổi rồi... Tay chân khẽ run rẩy... trong miệng càng ngày càng ngai ngái, là máu tươi tuôn ra...
Gió đêm thổi qua, người dán trên mặt tường bắt đầu lay động giống như lá cây....
"Tiên sinh.. thật sự là không thể...", trong lòng Tiết Thanh phát ra một tiếng kêu, người ngửa về phía sau... Trước mắt dường như có cái gì đó bay qua, nàng nhanh tay bắt được.
Đây là... một sợi dây thừng!
Y? Phải không? Tiết Thanh quay đầu nhìn.
Vừa lúc nàng đột nhiên ngã lún vào trong cát, ngay cả đối phương là người nào cũng không nhìn thấy rõ, đất cát nơi này lỏng lẻo nhưng cũng không phải là lưu sa bình thường, có thể bị kéo vào trong đất thì chỉ có thể là do trước đó đã đào sẵn hố... nơi này có mai phục.
Trong trận chiến sinh tử này nàng cùng Trợ Thủ Đắc Lực đã hết sức để ý, thế nhưng vẫn không hề phát hiện ra... Cho dù phát hiện ra cũng không có biện pháp, chính như nàng hỏi Trợ Thủ Đắc Lực có phải chỉ có một mình hắn hay không, bởi vì cho dù có thêm người tới nữa thì nàng cũng xong rồi, đừng nói là một người như Trợ Thủ Đắc Lực tới, cho dù là một Hắc Giáp vệ bình thường đến nàng cũng xong rồi. Ví như người này ôm lấy nàng, nàng thậm chí vùng vẫy không ra, cứ như vậy mà chết ở chỗ này? Tứ Hạt tiên sinh này đáng lẽ phải xuất hiện chứ...
Tứ Hạt tiên sinh không xuất hiện, người nọ mở mệng nói chuyện.
"Đừng động đậy", hắn nói: "Có người đến".
Giọng nói rất xa lạ, rất trẻ, từ giọng nói ấy không nghe ra được thiện ác nhưng có thể nói, hắn là đang nhắc nhở, mà bên tai đúng là có tiếng bước chân xột xoạt từ phía xa truyền đến, đó là hướng Hắc Giáp vệ tụ họp.
Người nọ ôm lấy nàng chạy thật nhanh, chạy chưa được xa lắm lại lần nữa rơi vào trong hố cát, tấm ván gỗ dường như bị cát trơn tràn vào che mất, không nhìn thấy rõ thân thể ở phía trong, nhưng Tiết Thanh có thể khẳng định từ bên ngoài nhìn vào hố này tuyệt đối sẽ không nhìn ra, nấp ở trong hố, nghe phía trên là tiếng bước chân dũng mãnh lao tới, quả nhiên không có ai phát hiện ra nàng... Thần kỳ chính là ở dưới này vẫn có thể thở được, thần kỳ hơn nữa chính là trong một vài phút chạy trốn ngắn ngủi ấy nàng phát hiện ra người này vốn không có công phu. Cùng với thanh âm sột soạt của xiềng xích, hóa ra là một đứa trẻ của Huỳnh Sa Đạo.
Giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi này khiến cho Tiết Thanh lấy lại được chút khí lực, cũng nhìn rõ đứa trẻ của Huỳnh Sa Đạo này là ai, nó có thể dựa vào khóa sắt bay lên mà không hề bị thương...
Tiết Thanh nhìn thiếu niên này một cái, đồng thời tay run run lấy ra từ bên hông một viên thuốc... viên thuốc đã bị dập thành những mảnh vụn nát, đổ vào trong miệng, cho dù người này là bạn hay thù thì việc trước mắt cần thiết nhất vẫn là cầm được máu đã.
Đứa nhỏ này quả nhiên lúc trước đã gặp nàng ở trong đám người, lại còn nhớ được? Thật là nhạy cảm, Tiết Thanh thầm khen ngợi.
Thiếu niên kia nói tiếp: "Ngươi cùng một người nữa buổi tối đã tới... Hắn hôm nay cũng đi qua đây".
Đêm hôm đó à... Tiết Thanh quay người lại, rời khỏi người thiếu niên, tay vịn vào tấm ván gỗ dọc theo hố, đứng vững: "À, ngày đó bọn ta đứng một bên nhìn các ngươi, hóa ra là ngươi cũng thấy bọn ta". Nàng nhìn thiếu niên này: "Ngươi hôm nay lại nhìn thấy sao?" vừa nói vừa cười cười vỗ vỗ tấm ván gỗ: "Ngươi rất lợi hại, đến bọn ta cũng không phát hiện ra ngươi".
Đào hố, ẩn thân trong đó khiến cho người khác không cách nào phát hiện, bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng không thể làm được một cách hoàn mỹ như vậy, hơn nữa hắn lại không có võ công, trừ khí lực cùng thân thể linh hoạt ra, cùng người thường không có gì khác biệt.
"Ta là người ở đây". Giọng nói thiếu niên kia có chút thẫn thờ: "Đất cát nơi này dưỡng dục ta, chống lạnh cho ra, giải nóng cho ta, ta cả ngày lẫn đêm đều ở cùng nó... Các ngươi đều là những người rất lợi hại nhưng ở chỗ này, các người là người ngoài".
Ra là vậy, quả thật rất có lý, Tiết Thanh gật đầu nói: "Hiểu", dừng lại một chút: "Ngươi muốn làm gì?" Mặc dù Trợ Thủ Đắc Lực đã bị giết nhưng ngay lúc này đây chuyện cứu nàng là rất mạo hiểm, giờ phút này bốn phía tràn ngập Hắc Giáp vệ, mạo hiểm cứu người mặc dù không thể nói là dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử nhưng trên cõi đời này, không có yêu hận vô duyên vô cớ, làm việc gì cũng đều có lý do.
Thiếu niên không nói gì, nhảy người ngồi trên mặt đất, xiềng xích trên chân phát ra tiếng động.
Tiết Thanh lần nữa lấy một viên thuốc nhét vào miệng, hít sâu một hơi có chút phí sức cũng muốn nhảy ra hố nhưng thiếu niên kia lấy tay ghì chặt đầu vai nàng ngăn lại.
Tiết Thanh không cử động nữa, mặc dù lực cánh tay này của thiếu niên kia đối với nàng mà nói chẳng khác gì một nắm cát rơi xuống vai nàng, nàng không phủi xuống: "Không cho ta đi?" vừa cười vừa nhìn thiếu niên đang bị xiềng xích: "Ngươi muốn bắt ta đi báo quan sao?"
Báo quan xong có lẽ có thể đối lấy tự do sao, tự do thật là mê người, nhất là đối với thiếu niên này mà nói, Tiết Thanh nghĩ đến thân hình hắn theo khóa sắt bay vọt.
Thiếu niên không hề thu tay: "Ta muốn ngươi dạy ta giết người".
Đã nghĩ đến việc thiếu niên muốn đầu cơ kiếm lợi đổi lấy tự do, cũng đã nghĩ đến việc hắn hăng hái nghĩa hiệp gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chỉ là không nghĩ đến điều này... Tiết Thanh ngạc nhiên: "Giết người?"
Thiếu niên lặp lại giọng nói thẫn thờ: "Giết người".
Tiết Thanh nhìn hắn một lát: "Ta đồng ý dạy ngươi giết người, ngươi sẽ thả ta đi?"
Thiếu niên gật đầu.
Tiết Thanh nói: "Được, ta dạy ngươi giết người." Đang nói liền hạ giọng, bàn tay đang ấn trên đầu vai thu về, Tiết Thanh chống cơ thể ngồi lên trên mặt đất, đối mặt cùng thiếu niên... Hắn cao hơn nàng một cái đầu: "Ngươi tên là gì?".
Thiếu niên đáp: "Hoàng Cư."
Hoàng... sao? Tiết Thanh nhìn hắn: "Được, Hoàng Cư, ta đi trước, mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi." Dứt lời liền dùng cây sắt chống đỡ đứng lên.
Hoàng Cư không nói gì cũng không ngăn cản nàng, cây gậy tre của Tiết Thanh đã gãy, cây sắt bị nàng biến thành cây gậy chống từng bước tiến về phía trước, bước hai bước nàng dừng lại, quay đầu nhìn Hoàng Cư.
"Lúc này đây ta chợt nhớ đến một chuyện", nàng nói, xoa xoa đầu mũi đang chảy máu, cười, giơ tay vung vẫy: "Ta bây giờ biến thành tiểu mỹ nhân ngư rồi... sau khi biến thành con người". Vừa nói vừa đi về phía trước, vừa ngẩng đầu nhìn trên không ngừng ai da ai da: "... Đau quá, đau quá... rõ ràng không đợi được vương tử rồi, trực tiếp hóa thành bọt biển bay đi sao... bước đi quá đau đớn".
Nghe không hiểu... Hoàng Cư đỡ đẫn nhìn nàng lẩm bẩm, từng bước từng bước không ngừng lại, từ chậm đến nhanh biến mất ở trong tầm mắt.
Thật sự đã từng xuất hiện sao?
Không phải là nằm mơ sao?
Hoàng Cư giơ tay lên, khom người nắm lấy sợi xích ở chân cuốn lại một chút, càng cuốn càng nhiều, càng cuốn càng nhanh, cho đến khi phực một tiếng, dưới đất truyền lên rung động, lực mạnh đánh tới, tựa như một bàn tay duỗi ra tát mạnh một cái... thiếu niên nhảy lên cao, rồi bị túm kéo xuống, phù phù một tiếng rơi thẳng xuống đất, xiềng xích trong tay tản ra ào ào, hắn lần nữa bị vung lên.
Hắn ở trên không trung nhìn xuống dưới đất... Một mảnh đen nhánh, nhưng đây là nhà hắn mà, một đôi mắt xuyên qua bóng đêm có thể nhìn thấy nhân mã bốn bề lưu động, chạy hỗn loạn va chạm vào nhau... Ngươi kia đâu? Hắn sao lại không tới? Hắn dùng sức lực nhìn thân thể nặng nề rơi xuống, cũng không hề để ý tới, cho đến khi ngã mạnh trên mặt đất, cả người như hòn đá lộn nhào, đau nhức truyền khắp toàn thân... Là đau! Đau!
Hoàng Cư kêu to nhảy dựng lên, không phải là mộng! Bang... một tiếng động từ phía trước truyền đến, đau nhức lần nữa lan khắp toàn thân, người cũng bị quất ngã xuống đất... Không phải là xiềng xích mà là roi.
"Thứ gì!"
Tiếng quát lạnh lùng truyền đến, đồng thời còn có tiếng vung đao.
Bảy tám cấm vệ quân không biết từ lúc nào đã xông vào.
Hoàng Cư nằm trên mặt đất trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
"Ca!" Có người nhào về phía trước trên người hắn, là một bé gái khoảng mười tuổi, tiếng xiềng xích theo nàng truyền tới.
Ổ khóa dây xích này là do trường đao của cấm quân lưu lại.
"Là các cô nhi của Huỳnh Sa Đạo". Một người lên tiếng nói, những cô nhi này là sự tồn tại như đất cát cỏ dại, khiến cho người ta xem thường. Bang... một tiếng roi vút xuống: "Đoàng hoàng ngồi yên ở đây cho ta, chạy loạn lần nữa là làm thịt các ngươi".
Nhân mã nhanh chóng đuổi theo, Hoàng Cư ngồi dậy xoa vết thương bỏng rát trên mặt.
"Cư ca ca, huynh đang làm cái gì vậy? Sao huynh lại chạy đến đây rồi?" Cô bé run giọng hỏi: "Không phải đã bảo tất cả mọi người núp ở trong động không được cử động sao?"
Lúc bên này bắt đầu chém giết. Bọn trẻ của Huỳnh Sa Đạo đã phát hiện ra, chẳng qua là người này tại sao lại không bị sao cả, đối với bọn hắn mà nói tựa như sa mạc gặp được mưa vậy... ẩn nấp là chính, mạng lớn thì sẽ sống, mạng nhỏ sẽ chết ngay.
Hoàng Cư nhìn cô bé: "Ngươi chạy tới đây làm gì?"
Cô bé nói: "Hố của em bị sụp... em..." Kiếm một chỗ để trú thân, dĩ nhiên nơi an toàn nhất chính là gần Hoàng Cư.
Hoàng Cư không nói gì, giơ tay lên ra sức đào xuống, bé gái kia liền giúp sức, rất nhanh một cái hố đã xuất hiện, hai người trốn vào bên trong, bên ngoài tiếng vó ngựa cùng tiếng người hỗn độn, xa xa còn có tiếng chém giết truyền đến.
"Ta muốn học cách giết người". Hoàng Cư chợt nói, không giống như vẻ yên lặng thường ngày.
Cô bé rụt đầu nhìn về phía hắn, trong bóng tối có thể nhìn thấy đôi mắt lập lòe phát sáng tựa như ngọn lửa đang cháy.
"Có một người, ta cứu hắn, hắn đồng ý dạy ta giết người", Hoàng Cư thấp giọng nói, tay nắm thật chặt một nắm cát, tựa hồ như làm vậy là có thể kiềm chế kích động trong lòng.
Giọng nói cô bé tràn đầy kinh ngạc: "Là người mà những người này muốn bắt sao? Ca ca, huynh phải nên đem hắn giao cho quan phủ, như vậy quan phủ có thể thả huynh... Nhưng huynh lại học cách giết người, vậy có ích gì chứ... cho dù học xong, thì làm cách nào để đi giết người đây..."
Hoàng Cư dường như hơi ngạc nhiên: "Ta không nghĩ đến điều này". Lúc ấy Huỳnh Sa Đạo bắt đầu bước vào một trận chém giết, hắn đột nhiên không muốn giống như trước kia, đối diện với tai họa chỉ biết trốn thật sâu dưới đất, hắn muốn nhìn, nhìn cảnh giết người, nhìn cách làm sao giết người...
Hắn thử thăm dò hướng chỗ kẻ giết người đi vào... nhưng quá nhiều người lại quá nhanh, hắn cũng không dám đến quá gần, trơ mắt nhìn những người đó tới chém giết rồi rời đi... hắn cũng không nhìn thấy được cái gì, trong lúc hắn đang ngơ ngác thì có hai người đi tới... Một người chạy trốn, một người đuổi theo, một người bị đánh tới mức không đứng nổi trên đất, một người tay cầm trường kiếm còn đung đa đung đưa,bọn họ còn dừng lại nói chuyện, mặc dù không nghe rõ là đang nói chuyện gì nhưng nhìn không khí có chút căng thẳng... Đây chính là giết người sao? Không giống lắm so với tưởng tượng... nhưng sau một khắc cảnh tượng liền thay đổi.
Tay Hoàng Cư nắm chặt vào cát, dừng sức chặt đến mức vang lên tiếng sột soạt... Người lúc trước bị đánh chật vật trên mặt đất... Tay hắn nắm chặt nắm cát xoa xoa, dường như đất cát chính là một quyền, ở trong tay là một loại thuốc nổ... hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra, người cầm trường kiếm kia liền bất động... Hắn lúc đầu cũng không hề đoán được là đã chết rồi.
Giết người... hóa ra đơn giản như vậy.
Không, giết người dĩ nhiên là không đơn giản, đơn giản như vậy là bởi vì cái người giết người kia là người vô cùng lợi hại.
Người giết người kia!
Hắn nhìn ra được người giết người cũng đã bị trọng thương, người kia muốn đứng dậy rời đi, người ngựa tập kích bốn phía đang tiến lại gần, hắn cho dù muốn cũng không thể nhảy ra ngoài... Hắn phải cứu người này rồi, hắn muốn cùng kẻ này học cách giết người, hắn không thể để cho hắn chết, còn những chuyện khác... hắn cũng không hề nghĩ đến, hắn thậm chí cũng quên mất trên chân mình còn có xiềng xích.
"Ca ca, người kia tên gì?" Cô bé hỏi.
Tên gì... Hoàng Cư im lặng.
"Anh không phải là không hề hỏi chứ?" Cô bé hỏi.
Hắn hỏi tên mình rồi nhưng mình lại không hỏi hắn, Hoàng Cư im lặng.
Nam nhân chính là dễ bị lừa như vậy... Cô bé lần nữa thở dài, sâu xa nói: "Ca ca, huynh nói thương thế của hắn vô cùng nặng, chính là người giết người của quan phủ, chỗ này đối với hắn mà nói cực kỳ nguy hiểm, hắn sao có thể trở lại đây... Tự chui đầu vào lưới sao?"
Đúng vậy... Hoàng Cư lần nữa lại im lặng: "Hắn nói hắn sẽ đến", giọng thẫn thờ lại kiên nhẫn.
Cô bé lẩm bẩm: "... Nếu hắn không đến, huynh đi kiện cũng vô dụng, huynh cũng không biết tên hắn là gì".
Hoàng Cư không nói gì thêm, siết chặt nắm cát, nhìn về phía bóng đêm như mực, chân trời tựa hồ có ánh sáng, đêm sắp tàn rồi.
...
"Đốc đại nhân, trời sắp sáng rồi..."
Đốc nhìn về phía chân trời, lần này trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh nhưng đêm tối đã qua hơn phân nửa, hiện tại bóng tối dần dần nhạt đi cho đến khi ánh sáng bao phủ cả bùng đất...
"Không có tin tức của công chúa điện hạ, cũng không có tin tức của người kia".
Đốc cầm thanh đao trong tay thu lại, nói: "Không có tin tức chính là tin tức tốt... Lúc này nên rời đi thôi".
Theo lệnh này, nhân mã hướng về phía trước rút đi...
"Bọn họ bỏ chạy".
Hắc Giáp vệ tụ tập như mây đen, nhìn người ngựa tản đi, kẻ cầm đầu Hắc Giáp vệ vẻ mặt lạnh lùng, tay giờ lên trường đao: "Đuổi theo".
...
Tiếng truy kích huyên náo cùng thanh âm chém giết càng ngày càng ít, rõ ràng nàng đã rời khỏi chỗ nguy hiểm nhất, cước bộ của Tiết Thanh không hề chậm lại nhưng trong lòng bắt đầu có chút vội vàng, cước bộ vì vậy cũng trở nên có chút lảo đảo, cây gậy sắt trong tay lần này thật sự là một cây gậy hữu ích.
Trước khi đi, mặc dù Tứ Hạt tiên sinh cái gì cũng không cho nàng nhưng nàng cũng không chút khách khí, lấy từ trong cái hòm của Tứ hạt tiên sinh một ít thuốc viên, cũng giống như những lần nàng bị thương ở vai trước kia, nàng cũng tùy tiện lấy sử dụng... Tứ Hạt tiên sinh cũng không có phản ứng, giả vờ như không thấy... Nàng không rõ vì sao nhưng những viên thuốc này thật sự có công hiệu.
Lần này nàng đã ăn hai viên thuốc rồi, đủ để chống đỡ sức lực nhạy bén của nàng, khắp nơi Huỳnh Sa Đạo đều là nhân mã mai phục, trời sắp sáng... Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trước khi trời sáng phải vào được trong thành, nếu không thì xong rồi.
Nhìn thấy được cửa thành, vẫn đóng chặt như cũ, ngăn cách với toàn bộ chuyện phát sinh ở bên ngoài, cũng không có người ngựa qua lại... Sắp xếp như vậy có thể ngăn cản có người nhân cơ hội trà trộn vào.
Tiết Thanh cẩn thận mò tới dưới tường thành, ngẩng đầu nhìn bóng đêm bao phủ tường thành cao lớn... Khí lực hiện tại của nàng đoán chừng là không thể đi lên rồi... Không thể lên cũng phải lên, rất xa phía sau có tiếng người ngựa truyền đến, hẳn là Hắc Giáp vệ muốn tới cửa thành gia tăng phòng thủ rồi.
Tiết Thanh đem cây sắt cắm ở phía sau, tung người bám lên tường thành, từng chút từng chút hướng lên phía trên... Hơi thở của nàng càng ngày càng dồn dập, thanh âm có chút khống chế không nổi rồi... Tay chân khẽ run rẩy... trong miệng càng ngày càng ngai ngái, là máu tươi tuôn ra...
Gió đêm thổi qua, người dán trên mặt tường bắt đầu lay động giống như lá cây....
"Tiên sinh.. thật sự là không thể...", trong lòng Tiết Thanh phát ra một tiếng kêu, người ngửa về phía sau... Trước mắt dường như có cái gì đó bay qua, nàng nhanh tay bắt được.
Đây là... một sợi dây thừng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.