Chương 360: Dặn dò
Hi Hành
05/08/2018
Bàn ghế được sắp xếp lại và đưa qua, hai cái chén trà được dùng làm chén rượu, ba người ngồi đối diện, Tiết Thanh xách vò rượu định rót rượu.
Đốc nhìn vò rượu cực lớn chén rượu lại nho nhỏ thế này bèn đứng lên nói: "Để ta làm cho."
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu nói: "Để nó làm, hậu sinh mà."
Xem ra không biết thân phận của Tiết Thanh rồi, Đốc đại nhân liền ngồi xuống, nhìn thiếu niên áo xanh dùng cánh tay mảnh khảnh xách vò rượu, vững vàng chuẩn xác châm rượu vào trong chén trà nho nhỏ, rượu không rơi ra ngoài một giọt.
Chuyện này đối với nàng mà nói không coi là việc khó gì, Đốc mỉm cười ngồi im nói: "Không biết Âu Dương tiên sinh quê quán ở đâu?"
Tứ Hạt tiên sinh cười cười, Tiết Thanh ở một bên nói: "Tiên sinh đến từ Bạch Đà sơn, trong nhà tiên sinh có thê thiếp thành…"
Tứ Hạt tiên sinh cắt ngang lời nàng nói: "Những chuyện này không cần nói đến, hay là nói việc trước mắt đi."
Tiết Thanh đáp tiếng nói phải: "Hồng Thất Công tiên sinh trước khi đi Huỳnh Sa đạo đã nói cùng Âu Dương tiên sinh rồi, Âu Dương tiên sinh không có tin tức của Hồng Thất tiên sinh, đoán có thể đã xảy ra chuyện, liền tìm đến đây." Nói tới đây thở dài một tiếng.
Sắc mặt Đốc cũng trầm xuống, lần nữa thi lễ: "Hồng Thất tiên sinh đã cứu mạng của chúng tôi."
Tứ Hạt tiên sinh nhìn Đốc cúi người, liếc Tiết Thanh một cái, khóe môi của Tiết Thanh nhếch về phía ông ta.
Đây cũng là một lựa chọn, người chọn đi ạ.
Thật là học sinh vô sỉ, Tứ Hạt tiên sinh nhìn ra được ý của nàng nói, hứ một tiếng.
Đốc có vẻ hơi không hiểu ngẩng đầu.
Tứ Hạt tiên sinh sắc mặt nổi giận, trợn mày nói: "Không cần cảm thấy bất hạnh và khó xử vì hắn, đây hết thảy đều là do chính hắn." Đưa tay vỗ mạnh một cái lên bàn.
Có thể nghe tiếng ầm một cái, Đốc ngồi ở một bên cũng có thể cảm nhận được mặt bàn chấn động. Nhưng chén trà bày biện trên bàn lại không chấn động rất là quỷ dị, rượu càng không có bắn ra ngoài nửa giọt… Lão nhân này nhìn không ra có khí tức gì giống như một lão già chân chính vậy, rất không bình thường.
"Chính hắn học nghề không tinh, tranh đấu với người khác chết rồi, trách ai." Tứ Hạt tiên sinh vẫn còn giận dữ nói: "Cái này gọi là làm việc không chu toàn, chết đi cũng là đáng đời."
Cái này… Đốc nói: "Hồng Thất tiên sinh có gan đối chiến với Phụ Tá Đắc Lực, là dũng…"
Tứ Hạt tiên sinh cười xùy ra vẻ giễu cợt: "Dũng có ích lợi gì! Dũng cảm đi chịu chết, ấy không phải là người ngu sao?"
Tuy nhiên không thể giống người đọc sách, nói ra một câu biết rõ không thể làm mà vẫn làm thôi, nhưng Đốc là một quân sĩ, hắn và thủ hạ của hắn luôn thừa hành cách làm như vậy. Khi bốn bề thọ địch biết rõ phía trước bẫy rập trùng trùng, bọn họ người trước ngã xuống, người sau kế tục không chần chờ chút nào, bởi vì hiểu được cho dù mình đi chịu chết nhưng có thể khiến cho các đồng bào sinh tồn và thắng lợi.
Đây không phải là ngốc, tuy rằng tôn kính lão giả này nhưng Đốc vẫn biểu thị ra vẻ không đồng ý.
Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt.
Tiết Thanh mở miệng nói trước: "Âu Dương tiên sinh nói là dũng không có ý nghĩa là dũng ngốc, Đốc đại thúc nói loại đó dĩ nhiên không phải, vừa rồi Âu Dương tiên sinh còn đang nói... Trên đời này người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, không thể khinh địch."
Đốc im lặng trong khoảnh khắc nói: "Đúng, đúng là chúng ta khinh địch rồi, biết rằng nguy hiểm nhưng vẫn còn đánh giá thấp nguy hiểm, khiến cho Hồng Thất tiên sinh theo đó dấn thân vào chỗ hiểm."
Tiết Thanh nói: "Còn do chúng ta quá ít người, không thể hoàn toàn biết người biết ta." Lại nói: "Các người đều đã tới sao?"
Đốc nói: "Chúng tôi đã tới mấy người, những người khác dẫn dụ Hắc Giáp vệ rời đi rồi, người bán hàng rong dẫn theo Hoàng Cư cũng kịp đến vào buổi chiều rồi."
Tiết Thanh nói: "Tới thật đúng lúc, có chuyện muốn thương lượng cùng thúc, Thanh Hà tiên sinh muốn ta vào Quốc Tử Giám trong kinh đi học để năm sau tham gia thi hội."
Vào kinh a, Đốc trầm ngâm trong khoảnh khắc nói: "Thanh Tử thiếu gia quyết định như thế nào? Nếu như vào kinh, chúng tôi đi theo hộ tống là được." Hết thảy đều nghe nàng phân phó, vượt lửa qua sông có sợ gì.
Tiết Thanh nói: "Ta là muốn vào kinh, kỳ thi quân tử đứng đầu bảng, kỳ thi hội ta cũng phải đạt được, nếu không phí công nhọc sức trước đây."
Đốc hiểu rõ ý của nàng, gật đầu, lại nghe Tiết Thanh nói tiếp.
"… Các người cũng không cần hộ tống ta."
Đốc nhìn nàng ta không nói.
Tiết Thanh nói: "Vừa rồi ta đã bàn bạc qua cùng với Âu Dương tiên sinh, ý của Âu Dương tiên sinh là cho các ngươi bảo tồn và tích lũy lực lượng, như vậy mới có thể vào thời điểm nguy hiểm phát huy tác dụng lớn hơn."
Đốc nhìn về phía Tứ Hạt tiên sinh.
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu gật đầu, sắc mặt trịnh trọng: "Kinh thành khác biệt với những nơi khác, Thanh Tử thiếu gia lần này đi học, giao thiệp đều là các văn nhân mặc khách, còn có đại học sĩ quan viên. Những người này cũng không phải là đánh đánh giết giết, người đọc sách nên có kiểu cách của người đọc sách, dẫn theo những người như các ngươi đi, đất kinh thành thật đúng là sẽ rất chướng mắt rồi." Thấy Đốc muốn nói cái gì đó, ông ta tự tay nâng chung trà lên đưa qua, tựa như một lão nhân từ ái nhiệt tình quan tâm đối với lớp con cháu: "Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là các người quá yếu."
Đốc đưa tay nắm chặt chén trà do Tứ Hạt tiên sinh đưa tới, Tiết Thanh ngồi ở một bên có vẻ hứng thú nhìn rượu trong chén trà khẽ chấn động, nhìn hai người thân hình đoan chính, nhìn mặt bàn lắc lư…
Tứ Hạt thu tay về, Đốc đưa chén trà đến trước người, nói: "Âu Dương tiên sinh nói đúng, vãn bối đúng là quá yếu." Rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong chén trà.
Tiết Thanh ở một bên nói: "Âu Dương tiên sinh sẽ theo giúp ta vào kinh, Đốc đại thúc, các người có chuyện quan trọng hơn để làm."
Đốc nhìn về phía nàng.
Tiết Thanh nói: "Bảo vệ tốt cho bản thân mình, bảo vệ tốt cho người của chúng ta, tăng cường lực lượng của chúng ta, chúng ta cần người, cần trở nên lợi hại hơn, như vậy khi gặp tình huống nguy hiểm, cho dù là trong lúc thiên quân vạn mã lửa lớn đốt thành, các người cũng có thể cứu ta ra."
Nàng ta nói cho dù thật ra là chỉ quá khứ, nhưng Đốc hiểu rõ ý tứ này. Đúng là khó khăn như vậy đột nhiên như vậy mà vẫn làm được rồi, nàng khen bọn họ tin bọn họ, trong lòng ấm áp còn có vẻ hơi ít kích động, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng chỉ ra một từ: "Được."
Tiết Thanh nhoẻn miệng cười với hắn rồi xách qua vò rượu, Đốc giơ chén trà lên để nàng rót đầy cho mình.
"Ta đi lên trước đi học, hậu phương của ta giao cho ngươi vậy." Tiết Thanh nói.
Đốc lần nữa uống một hơi cạn sạch rượu trong chén trà…
Tiết Thanh nói: "Rượu ngon hảo hán nên kính ba chén…"
Tứ Hạt tiên sinh cắt ngang lời nàng ta, nói: "Hảo hán nên ít uống rượu, mê rượu hỏng việc."
Đốc nói phải, để chén rượu xuống, lần nữa thi lễ với Tứ Hạt tiên sinh, nói: "Có Âu Dương tiên sinh cùng đi với Thanh Tử thiếu gia thì không có gì để lo lắng cả."
Tứ Hạt tiên sinh ừ một tiếng nói: "Yên tâm đi, vốn là không có gì có thể lo lắng cả, Thanh Tử thiếu gia có thể nói là rất lợi hại đó."
Đốc nhìn về phía Tiết Thanh, trên mặt đầy râu hiện lên vẻ mệt mỏi phong trần chợt nở ra nụ cười, nói: "Nàng ta là rất lợi hại nhưng vẫn còn là một đứa bé."
Vẫn còn là con nít a, Tiết Thanh nghĩ, mình cũng đã quên đã bao nhiêu lâu không còn làm một đứa bé nữa rồi. Một người mà cha mẹ người thân đều còn, cho dù là tóc trắng xóa cũng vẫn là một đứa bé, còn người mà cha mẹ mất rồi, cho dù là tập tễnh học bước đi thì cũng không phải là một đứa bé nữa rồi. … Hiện vào lúc này, nàng vẫn còn là một đứa bé.
Nàng không nhịn được nụ cười tản ra, tay bưng lấy mặt giống như đứa bé vậy.
"Không cần làm ra vẻ lương thiện làm người cảm động như vậy, con là yêu tinh gạt người."
Tứ Hạt tiên sinh lạnh lùng cười nói, giơ rượu hoa cúc lên uống một hớp to.
"Lại xem con là con khỉ để đùa bỡn."
Đốc đã rời đi rồi, bên trong thảo đường chỉ còn lại hai thầy trò bọn họ.
Tiết Thanh nói: "Con đã lừa gạt người khi nào, những lời con nói đều là thật tâm, tiên sinh người làm khỉ lâu như vậy rồi… Người xem người dạy con nói sai luôn rồi, tiên sinh người làm thầy con lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải có công dụng một chút chứ."
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng, nói: "Yêu tinh gạt người, con đuổi đám vướng bận chân tay này đi là vì ở kinh thành khi gặp nguy hiểm chạy dễ dàng hơn chứ gì."
Tiết Thanh nói: "Có tiên sinh người đi theo con, chúng ta chạy nhất định rất dễ dàng."
Tứ Hạt tiên sinh cười lạnh lùng, lần nữa uống một hớp rượu, nói: "Xin hỏi ta còn có mấy vị huynh đệ chưa được nuôi dưỡng? Miễn cho ta lần này khi chạy đi xảy ra chuyện bất ngờ gì, cũng tiện báo trước cho những huynh đệ khác của ta biết", vừa nói cắn răng nghiến lợi.
Tiết Thanh nắm chặt bàn tay đếm ngón tay nghiêm túc nói: "Còn có ba vị, có thể sắp xếp thứ tự dựa theo năng lực võ công, Âu Dương tiên sinh ngài nếu như nghẻo rồi, sẽ đến lượt Hoàng Dược Sư ra mặt, sau đó nữa là Chu Bá Thông, cuối cùng là Nhất Đăng đại sư…"
Lỗ tai Tứ Hạt tiên sinh dựng lên, không nhịn được nháy mắt nói: "Nhất Đăng đại sư? Lợi hại nhất cũng là hòa thượng à?"
Tiết Thanh nhìn về phía ông ta hỏi: "Chữ "cũng" kia nên giải thích như thế nào?"
Tứ Hạt tiên sinh buông vò rượu xuống, vừa trừng mắt vừa khịt mũi nói: "Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là người lợi hại nhất của triều Đại Chu chúng ta là một tên hòa thượng."
Tiết Thanh kinh ngạc nói: "Không ngờ lại như vậy sao? Con vẫn cho tiên sinh ngài là lợi hại nhất đó chứ."
Tứ Hạt tiên sinh ha ha cười, gương mặt đầy vẻ đắc ý: "Ta dĩ nhiên là lợi hại nhất, chẳng qua là hòa thượng này nói ra thì càng truyền kỳ hơn." Lại xụ mặt: "Cái này tạm thời không đề cập nữa, con bớt lừa gạt ta đi, con là yêu tinh gạt người, con sẽ không cho là như vậy đâu." Phất tay một cái: "Hãy bớt sàm ngôn đi, ta đã giúp giải quyết những người này cho con rồi, chớ làm chậm trệ việc uống rượu của ta."
Tiết Thanh nói: "Cũng đừng uống quá nhiều, dọn dẹp một chút, nên vào kinh rồi."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Ta thật phải đi à? Không phải gạt người sao?"
Tiết Thanh rút cuốn sách từ một bên ra nói: "Con lần này vào kinh là đi học đấy, tiên sinh, ngài đã nhận tiền trả công cho thầy giáo rồi đó nha."
…..
"Vậy lần này vào kinh so sánh với thời gian tham gia kỳ thi quân tử còn lâu hơn."
Ngồi trong phòng, Qua Xuyên bỏ kim chỉ trong tay xuống, gương mặt đầy vẻ không nỡ, bấm ngón tay tính toán.
"Đợi thi xong thi hội còn phải thi đình, đến tháng tư tháng năm sang năm rồi, chuyến đi này cần phải tốn hơn nửa năm."
Ở một bên, Quách Hoài Xuân bật cười, thật đúng là tưởng đi tham gia khoa cử thật a. Đây làm gì mà giống đi thi khoa cử chứ, đây là muốn vào triều rồi, chuyến đi này chắc là sẽ không trở lại nữa rồi.
Thắng xong vào triều trèo lên điện làm đế vương, đế vương sao có thể nào dễ dàng bước ra khỏi kinh thành đến thành Trường An xa xôi này chứ.
Còn nếu thất bại… Vậy thì càng không về được.
Quách Hoài Xuân rùng mình vội vàng lắc lắc đầu, muốn xua đuổi đi cái ý nghĩ mang điềm xấu này, còn bên kia Qua Xuyên cũng kịp phản ứng, đứng lên.
"Mẹ lần này cần phải đi chung với con." Bà ta kiên quyết nói: "Lúc trước con đi thi mẹ có thể không đi theo, lần này con đi học, không có người không thể học cùng, nhà chúng ta mẹ góa con côi chỉ có bọc hành trang, vác lên một cái là có thể đi."
Quách Hoài Xuân nói: "Cái này dễ làm, ta ở kinh thành mua một tòa nhà cho các người, thi hội thi đình không phải chuyện đùa, ta làm như vậy là chuyện đương nhiên, Tử An cũng cùng đi theo." Vỗ đùi một cái nói: "Dứt khoát ta cũng đi theo là được, chuẩn bị ở kinh thành cho con rể tương lai, ai có thể nói ta làm không đúng chứ?"
Tiết Thanh mỉm cười nghe hai người nói chuyện, nói: "Các người tại sao phải đi cùng con chứ?"
"Đương nhiên là chăm sóc."
Qua Xuyên cùng Quách Hoài Xuân đồng thanh nói.
Quách Hoài Xuân lại nói: "Thanh Tử thiếu gia, lần này đi tuy không giống như Huỳnh Sa đạo binh giáp vũ khí trùng trùng như vậy, nhưng đao quang kiếm ảnh nhìn không thấy lại nhiều hơn a." Những vị đại nhân kia tại sao muốn cháu đi kinh thành, là chuẩn bị vạch trần thân phận đánh một trận cùng gian đảng, đánh một trận sống chết đó a."
Tiết Thanh nói: "Đúng là như vậy, các người chăm sóc không được con, ngược lại sẽ gây trở ngại cho con."
Qua Xuyên cùng Quách Hoài Xuân ngẩn ra.
Tiết Thanh nói: "Con đã cho Đốc đại nhân ở lại, không theo con vào kinh."
"Như vậy sao được?" Qua Xuyên vội la lên: "Con đi một mình quá nguy hiểm."
Tiết Thanh kéo cánh tay của bà lại nói: "Không cho bọn họ vào kinh không phải nói là không cần bọn họ, mà là vẫn chưa tới lúc dùng, con đi trước tìm hiểu, các người rất dễ làm người khác chú ý, Hắc Giáp vệ, Tần Đàm Công đang nhìn chằm chằm, đi theo con ngược lại dễ dàng đánh rắn động cỏ, Thanh Hà tiên sinh nói, Tần Đàm Công đã nổi lên lòng nghi ngờ, bắt đầu tra xét kỳ thi quân tử rồi."
Qua Xuyên nói: "Mẹ một mình không sao a, mẹ lấy tư cách là mẹ của con đi theo sẽ không đánh rắn động cỏ a."
Tiết Thanh nhìn bà nói: "Vâng, mẹ sẽ không đánh rắn động cỏ, thế nhưng, mẹ càng sẽ khiến cho con lâm vào nguy hiểm, lỡ như mẹ bị bắt, lỡ như bọn họ bày ra bẫy rập gì với mẹ thì sao?"
Qua Xuyên nói: "Thanh Tử, ta có một trăm loại biện pháp khiến cho người không biết chết đi từ khi nào, cũng có một trăm loại biện pháp khiến cho mình không biết tự khi nào chết đi, sẽ không để cho con lâm vào nguy hiểm vì ta."
Tiết Thanh nói: "Mẹ, mẹ cho là mẹ chết rồi con liền không sao? Mẹ, con là người, là Tiết Thanh được mẹ nuôi lớn a."
Qua Xuyên kinh ngạc nhìn nàng.
Tiết Thanh đỡ bả vai của bà nói: "Mẹ, mẹ nếu thật sự muốn tốt cho con, cần phải xa rời con, đồng thời một khi gặp nguy hiểm trước hết phải bảo đảm bản thân mình bình an vô sự, chỉ có như vậy con mới có thể làm việc mà không sợ hãi." Nhìn về phía Quách Hoài Xuân: "Quách đại thúc, các người cũng như vậy, con sợ chết, cho dù xảy ra chuyện gì, con trước hết lựa chọn chính là bảo vệ mạng của mình, để cho mình còn sống, vì vậy, mọi người không nên gây khó khăn cho con, khiến con rơi vào cảnh phải lựa chọn, khiến cho sau đó con đắm chìm vào trong sự tự trách. Mọi người còn sống thật khỏe, chính là sự chăm sóc lớn nhất đối với con."
Qua Xuyên và Quách Hoài Xuân cảm thấy nàng nói có vẻ đúng lại không đúng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau một lúc lâu Quách Hoài Xuân kịp phản ứng, thiếu niên này nói nhiều như vậy, thật ra chỉ có một ý, là bảo bọn họ không được cản trở nàng, không được gây thêm phiền toái cho nàng… Bọn họ vô dụng như vậy sao?
Qua Xuyên sắc mặt biến ảo trong khoảnh khắc, hạ quyết tâm gật đầu: "Được, ta nghe lời con." Lại vỗ về cánh tay Tiết Thanh: "Ta sẽ sống thật khỏe, con cũng nhất định phải nhớ lời của con nói, cho dù xảy ra chuyện gì, con cần phải bảo vệ bản thân mình trước hết."
Tiết Thanh gật đầu: "Mẹ, Quách đại thúc các người nhớ lấy, một khi gặp nguy hiểm các người cần phải chạy trốn bảo vệ bản thân mình." Lại cười: "Con tin tưởng mẹ nhất định có cách làm được, còn Quách đại thúc nữa, nhà người nhân khẩu hơi nhiều, cũng phải có cách."
"Đó là đương nhiên." Qua Xuyên và Quách Hoài Xuân đồng thanh đáp: "Biết chạy trốn cũng không chỉ có một mình Tề Sưu."
Tiết Thanh nói: "Vậy con an tâm." Nói rồi xách cái giỏ tre trên bàn lên: "Vậy con đi ra ngoài chơi đây."
Hả?
"Đi đâu?" Qua Xuyên hỏi vội.
Tiết Thanh đã mở ra cửa phòng, nói: "Liên đường ca hẹn mọi người trèo lên núi Lục Đạo Tuyền."
Qua Xuyên nói: " Núi Lục Đạo Tuyền có cái gì hay có thể trèo sao? Các ngươi ngày nào cũng đi, giờ này người lại nhiều."
Tiết Trùng Dương trường xã cho nghỉ học, núi Lục Đạo Tuyền cũng mở cửa với người ngoài, cho phép dân chúng lên ngắm cảnh thưởng tiết Trùng Dương.
Tiết Thanh quay đầu lại cười nói: "Song Đồng thiếu gia dẫn theo cả đoàn kịch hát đó, cần phải lên cao ca diễn… Dịp khác không có đâu." Dứt lời gọi Noãn Noãn.
Noãn Noãn đã sớm chờ ở bên ngoài, vô cùng mừng rỡ đáp tiếng.
"Tử Khiêm thiếu gia, Tử An thiếu gia đã chuẩn bị ngựa xong… Bảo Nhi tiểu thư bị dụ ra ngoài mà không hề biết… Thiếu gia chúng ta đi mau."
Nhìn thiếu niên áo xanh xách theo chiếc giỏ tre phất cánh tay đi ra ngoài, Qua Xuyên và Quách Hoài Xuân đứng trong phòng có vẻ hơi ngơ ngác.
"Chúng ta vừa rồi đang nói đến chuyện gì?" Quách Hoài Xuân nói.
Qua Xuyên đáp: "Đi kinh thành."
Quách Hoài Xuân nói: "Đi kinh thành… Chuyện sinh tử a." Nhìn Qua Xuyên: "Chúng ta vừa rồi thảo luận là bảo vệ tánh mạng thế nào?"
Không phải là chết mà không sợ, không phải tinh thần phấn chấn, mà là làm thế nào để không chết, hắn nhìn về trong viện, thiếu niên kia sớm đã không còn hình bóng, mơ hồ có thể nghe tiếng ngựa hí trên đường cùng tiếng các thiếu niên nói chuyện ríu rít.
Đi lên núi, xem trò vui… Đã đến lúc này rồi mà nàng ta thật có tâm tình.
Hắn có vẻ hơi hoài nghi, bọn họ vừa rồi thật sự bàn về chuyện sống chết lớn lao đó sao?
Quách Hoài Xuân nhìn lại Qua Xuyên: "Ta bên đó đến có rượu hoa cúc mới, Qua đại nhân có muốn nếm một ly hay không?"
Đốc nhìn vò rượu cực lớn chén rượu lại nho nhỏ thế này bèn đứng lên nói: "Để ta làm cho."
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu nói: "Để nó làm, hậu sinh mà."
Xem ra không biết thân phận của Tiết Thanh rồi, Đốc đại nhân liền ngồi xuống, nhìn thiếu niên áo xanh dùng cánh tay mảnh khảnh xách vò rượu, vững vàng chuẩn xác châm rượu vào trong chén trà nho nhỏ, rượu không rơi ra ngoài một giọt.
Chuyện này đối với nàng mà nói không coi là việc khó gì, Đốc mỉm cười ngồi im nói: "Không biết Âu Dương tiên sinh quê quán ở đâu?"
Tứ Hạt tiên sinh cười cười, Tiết Thanh ở một bên nói: "Tiên sinh đến từ Bạch Đà sơn, trong nhà tiên sinh có thê thiếp thành…"
Tứ Hạt tiên sinh cắt ngang lời nàng nói: "Những chuyện này không cần nói đến, hay là nói việc trước mắt đi."
Tiết Thanh đáp tiếng nói phải: "Hồng Thất Công tiên sinh trước khi đi Huỳnh Sa đạo đã nói cùng Âu Dương tiên sinh rồi, Âu Dương tiên sinh không có tin tức của Hồng Thất tiên sinh, đoán có thể đã xảy ra chuyện, liền tìm đến đây." Nói tới đây thở dài một tiếng.
Sắc mặt Đốc cũng trầm xuống, lần nữa thi lễ: "Hồng Thất tiên sinh đã cứu mạng của chúng tôi."
Tứ Hạt tiên sinh nhìn Đốc cúi người, liếc Tiết Thanh một cái, khóe môi của Tiết Thanh nhếch về phía ông ta.
Đây cũng là một lựa chọn, người chọn đi ạ.
Thật là học sinh vô sỉ, Tứ Hạt tiên sinh nhìn ra được ý của nàng nói, hứ một tiếng.
Đốc có vẻ hơi không hiểu ngẩng đầu.
Tứ Hạt tiên sinh sắc mặt nổi giận, trợn mày nói: "Không cần cảm thấy bất hạnh và khó xử vì hắn, đây hết thảy đều là do chính hắn." Đưa tay vỗ mạnh một cái lên bàn.
Có thể nghe tiếng ầm một cái, Đốc ngồi ở một bên cũng có thể cảm nhận được mặt bàn chấn động. Nhưng chén trà bày biện trên bàn lại không chấn động rất là quỷ dị, rượu càng không có bắn ra ngoài nửa giọt… Lão nhân này nhìn không ra có khí tức gì giống như một lão già chân chính vậy, rất không bình thường.
"Chính hắn học nghề không tinh, tranh đấu với người khác chết rồi, trách ai." Tứ Hạt tiên sinh vẫn còn giận dữ nói: "Cái này gọi là làm việc không chu toàn, chết đi cũng là đáng đời."
Cái này… Đốc nói: "Hồng Thất tiên sinh có gan đối chiến với Phụ Tá Đắc Lực, là dũng…"
Tứ Hạt tiên sinh cười xùy ra vẻ giễu cợt: "Dũng có ích lợi gì! Dũng cảm đi chịu chết, ấy không phải là người ngu sao?"
Tuy nhiên không thể giống người đọc sách, nói ra một câu biết rõ không thể làm mà vẫn làm thôi, nhưng Đốc là một quân sĩ, hắn và thủ hạ của hắn luôn thừa hành cách làm như vậy. Khi bốn bề thọ địch biết rõ phía trước bẫy rập trùng trùng, bọn họ người trước ngã xuống, người sau kế tục không chần chờ chút nào, bởi vì hiểu được cho dù mình đi chịu chết nhưng có thể khiến cho các đồng bào sinh tồn và thắng lợi.
Đây không phải là ngốc, tuy rằng tôn kính lão giả này nhưng Đốc vẫn biểu thị ra vẻ không đồng ý.
Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt.
Tiết Thanh mở miệng nói trước: "Âu Dương tiên sinh nói là dũng không có ý nghĩa là dũng ngốc, Đốc đại thúc nói loại đó dĩ nhiên không phải, vừa rồi Âu Dương tiên sinh còn đang nói... Trên đời này người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, không thể khinh địch."
Đốc im lặng trong khoảnh khắc nói: "Đúng, đúng là chúng ta khinh địch rồi, biết rằng nguy hiểm nhưng vẫn còn đánh giá thấp nguy hiểm, khiến cho Hồng Thất tiên sinh theo đó dấn thân vào chỗ hiểm."
Tiết Thanh nói: "Còn do chúng ta quá ít người, không thể hoàn toàn biết người biết ta." Lại nói: "Các người đều đã tới sao?"
Đốc nói: "Chúng tôi đã tới mấy người, những người khác dẫn dụ Hắc Giáp vệ rời đi rồi, người bán hàng rong dẫn theo Hoàng Cư cũng kịp đến vào buổi chiều rồi."
Tiết Thanh nói: "Tới thật đúng lúc, có chuyện muốn thương lượng cùng thúc, Thanh Hà tiên sinh muốn ta vào Quốc Tử Giám trong kinh đi học để năm sau tham gia thi hội."
Vào kinh a, Đốc trầm ngâm trong khoảnh khắc nói: "Thanh Tử thiếu gia quyết định như thế nào? Nếu như vào kinh, chúng tôi đi theo hộ tống là được." Hết thảy đều nghe nàng phân phó, vượt lửa qua sông có sợ gì.
Tiết Thanh nói: "Ta là muốn vào kinh, kỳ thi quân tử đứng đầu bảng, kỳ thi hội ta cũng phải đạt được, nếu không phí công nhọc sức trước đây."
Đốc hiểu rõ ý của nàng, gật đầu, lại nghe Tiết Thanh nói tiếp.
"… Các người cũng không cần hộ tống ta."
Đốc nhìn nàng ta không nói.
Tiết Thanh nói: "Vừa rồi ta đã bàn bạc qua cùng với Âu Dương tiên sinh, ý của Âu Dương tiên sinh là cho các ngươi bảo tồn và tích lũy lực lượng, như vậy mới có thể vào thời điểm nguy hiểm phát huy tác dụng lớn hơn."
Đốc nhìn về phía Tứ Hạt tiên sinh.
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu gật đầu, sắc mặt trịnh trọng: "Kinh thành khác biệt với những nơi khác, Thanh Tử thiếu gia lần này đi học, giao thiệp đều là các văn nhân mặc khách, còn có đại học sĩ quan viên. Những người này cũng không phải là đánh đánh giết giết, người đọc sách nên có kiểu cách của người đọc sách, dẫn theo những người như các ngươi đi, đất kinh thành thật đúng là sẽ rất chướng mắt rồi." Thấy Đốc muốn nói cái gì đó, ông ta tự tay nâng chung trà lên đưa qua, tựa như một lão nhân từ ái nhiệt tình quan tâm đối với lớp con cháu: "Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là các người quá yếu."
Đốc đưa tay nắm chặt chén trà do Tứ Hạt tiên sinh đưa tới, Tiết Thanh ngồi ở một bên có vẻ hứng thú nhìn rượu trong chén trà khẽ chấn động, nhìn hai người thân hình đoan chính, nhìn mặt bàn lắc lư…
Tứ Hạt thu tay về, Đốc đưa chén trà đến trước người, nói: "Âu Dương tiên sinh nói đúng, vãn bối đúng là quá yếu." Rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong chén trà.
Tiết Thanh ở một bên nói: "Âu Dương tiên sinh sẽ theo giúp ta vào kinh, Đốc đại thúc, các người có chuyện quan trọng hơn để làm."
Đốc nhìn về phía nàng.
Tiết Thanh nói: "Bảo vệ tốt cho bản thân mình, bảo vệ tốt cho người của chúng ta, tăng cường lực lượng của chúng ta, chúng ta cần người, cần trở nên lợi hại hơn, như vậy khi gặp tình huống nguy hiểm, cho dù là trong lúc thiên quân vạn mã lửa lớn đốt thành, các người cũng có thể cứu ta ra."
Nàng ta nói cho dù thật ra là chỉ quá khứ, nhưng Đốc hiểu rõ ý tứ này. Đúng là khó khăn như vậy đột nhiên như vậy mà vẫn làm được rồi, nàng khen bọn họ tin bọn họ, trong lòng ấm áp còn có vẻ hơi ít kích động, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng chỉ ra một từ: "Được."
Tiết Thanh nhoẻn miệng cười với hắn rồi xách qua vò rượu, Đốc giơ chén trà lên để nàng rót đầy cho mình.
"Ta đi lên trước đi học, hậu phương của ta giao cho ngươi vậy." Tiết Thanh nói.
Đốc lần nữa uống một hơi cạn sạch rượu trong chén trà…
Tiết Thanh nói: "Rượu ngon hảo hán nên kính ba chén…"
Tứ Hạt tiên sinh cắt ngang lời nàng ta, nói: "Hảo hán nên ít uống rượu, mê rượu hỏng việc."
Đốc nói phải, để chén rượu xuống, lần nữa thi lễ với Tứ Hạt tiên sinh, nói: "Có Âu Dương tiên sinh cùng đi với Thanh Tử thiếu gia thì không có gì để lo lắng cả."
Tứ Hạt tiên sinh ừ một tiếng nói: "Yên tâm đi, vốn là không có gì có thể lo lắng cả, Thanh Tử thiếu gia có thể nói là rất lợi hại đó."
Đốc nhìn về phía Tiết Thanh, trên mặt đầy râu hiện lên vẻ mệt mỏi phong trần chợt nở ra nụ cười, nói: "Nàng ta là rất lợi hại nhưng vẫn còn là một đứa bé."
Vẫn còn là con nít a, Tiết Thanh nghĩ, mình cũng đã quên đã bao nhiêu lâu không còn làm một đứa bé nữa rồi. Một người mà cha mẹ người thân đều còn, cho dù là tóc trắng xóa cũng vẫn là một đứa bé, còn người mà cha mẹ mất rồi, cho dù là tập tễnh học bước đi thì cũng không phải là một đứa bé nữa rồi. … Hiện vào lúc này, nàng vẫn còn là một đứa bé.
Nàng không nhịn được nụ cười tản ra, tay bưng lấy mặt giống như đứa bé vậy.
"Không cần làm ra vẻ lương thiện làm người cảm động như vậy, con là yêu tinh gạt người."
Tứ Hạt tiên sinh lạnh lùng cười nói, giơ rượu hoa cúc lên uống một hớp to.
"Lại xem con là con khỉ để đùa bỡn."
Đốc đã rời đi rồi, bên trong thảo đường chỉ còn lại hai thầy trò bọn họ.
Tiết Thanh nói: "Con đã lừa gạt người khi nào, những lời con nói đều là thật tâm, tiên sinh người làm khỉ lâu như vậy rồi… Người xem người dạy con nói sai luôn rồi, tiên sinh người làm thầy con lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải có công dụng một chút chứ."
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng, nói: "Yêu tinh gạt người, con đuổi đám vướng bận chân tay này đi là vì ở kinh thành khi gặp nguy hiểm chạy dễ dàng hơn chứ gì."
Tiết Thanh nói: "Có tiên sinh người đi theo con, chúng ta chạy nhất định rất dễ dàng."
Tứ Hạt tiên sinh cười lạnh lùng, lần nữa uống một hớp rượu, nói: "Xin hỏi ta còn có mấy vị huynh đệ chưa được nuôi dưỡng? Miễn cho ta lần này khi chạy đi xảy ra chuyện bất ngờ gì, cũng tiện báo trước cho những huynh đệ khác của ta biết", vừa nói cắn răng nghiến lợi.
Tiết Thanh nắm chặt bàn tay đếm ngón tay nghiêm túc nói: "Còn có ba vị, có thể sắp xếp thứ tự dựa theo năng lực võ công, Âu Dương tiên sinh ngài nếu như nghẻo rồi, sẽ đến lượt Hoàng Dược Sư ra mặt, sau đó nữa là Chu Bá Thông, cuối cùng là Nhất Đăng đại sư…"
Lỗ tai Tứ Hạt tiên sinh dựng lên, không nhịn được nháy mắt nói: "Nhất Đăng đại sư? Lợi hại nhất cũng là hòa thượng à?"
Tiết Thanh nhìn về phía ông ta hỏi: "Chữ "cũng" kia nên giải thích như thế nào?"
Tứ Hạt tiên sinh buông vò rượu xuống, vừa trừng mắt vừa khịt mũi nói: "Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là người lợi hại nhất của triều Đại Chu chúng ta là một tên hòa thượng."
Tiết Thanh kinh ngạc nói: "Không ngờ lại như vậy sao? Con vẫn cho tiên sinh ngài là lợi hại nhất đó chứ."
Tứ Hạt tiên sinh ha ha cười, gương mặt đầy vẻ đắc ý: "Ta dĩ nhiên là lợi hại nhất, chẳng qua là hòa thượng này nói ra thì càng truyền kỳ hơn." Lại xụ mặt: "Cái này tạm thời không đề cập nữa, con bớt lừa gạt ta đi, con là yêu tinh gạt người, con sẽ không cho là như vậy đâu." Phất tay một cái: "Hãy bớt sàm ngôn đi, ta đã giúp giải quyết những người này cho con rồi, chớ làm chậm trệ việc uống rượu của ta."
Tiết Thanh nói: "Cũng đừng uống quá nhiều, dọn dẹp một chút, nên vào kinh rồi."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Ta thật phải đi à? Không phải gạt người sao?"
Tiết Thanh rút cuốn sách từ một bên ra nói: "Con lần này vào kinh là đi học đấy, tiên sinh, ngài đã nhận tiền trả công cho thầy giáo rồi đó nha."
…..
"Vậy lần này vào kinh so sánh với thời gian tham gia kỳ thi quân tử còn lâu hơn."
Ngồi trong phòng, Qua Xuyên bỏ kim chỉ trong tay xuống, gương mặt đầy vẻ không nỡ, bấm ngón tay tính toán.
"Đợi thi xong thi hội còn phải thi đình, đến tháng tư tháng năm sang năm rồi, chuyến đi này cần phải tốn hơn nửa năm."
Ở một bên, Quách Hoài Xuân bật cười, thật đúng là tưởng đi tham gia khoa cử thật a. Đây làm gì mà giống đi thi khoa cử chứ, đây là muốn vào triều rồi, chuyến đi này chắc là sẽ không trở lại nữa rồi.
Thắng xong vào triều trèo lên điện làm đế vương, đế vương sao có thể nào dễ dàng bước ra khỏi kinh thành đến thành Trường An xa xôi này chứ.
Còn nếu thất bại… Vậy thì càng không về được.
Quách Hoài Xuân rùng mình vội vàng lắc lắc đầu, muốn xua đuổi đi cái ý nghĩ mang điềm xấu này, còn bên kia Qua Xuyên cũng kịp phản ứng, đứng lên.
"Mẹ lần này cần phải đi chung với con." Bà ta kiên quyết nói: "Lúc trước con đi thi mẹ có thể không đi theo, lần này con đi học, không có người không thể học cùng, nhà chúng ta mẹ góa con côi chỉ có bọc hành trang, vác lên một cái là có thể đi."
Quách Hoài Xuân nói: "Cái này dễ làm, ta ở kinh thành mua một tòa nhà cho các người, thi hội thi đình không phải chuyện đùa, ta làm như vậy là chuyện đương nhiên, Tử An cũng cùng đi theo." Vỗ đùi một cái nói: "Dứt khoát ta cũng đi theo là được, chuẩn bị ở kinh thành cho con rể tương lai, ai có thể nói ta làm không đúng chứ?"
Tiết Thanh mỉm cười nghe hai người nói chuyện, nói: "Các người tại sao phải đi cùng con chứ?"
"Đương nhiên là chăm sóc."
Qua Xuyên cùng Quách Hoài Xuân đồng thanh nói.
Quách Hoài Xuân lại nói: "Thanh Tử thiếu gia, lần này đi tuy không giống như Huỳnh Sa đạo binh giáp vũ khí trùng trùng như vậy, nhưng đao quang kiếm ảnh nhìn không thấy lại nhiều hơn a." Những vị đại nhân kia tại sao muốn cháu đi kinh thành, là chuẩn bị vạch trần thân phận đánh một trận cùng gian đảng, đánh một trận sống chết đó a."
Tiết Thanh nói: "Đúng là như vậy, các người chăm sóc không được con, ngược lại sẽ gây trở ngại cho con."
Qua Xuyên cùng Quách Hoài Xuân ngẩn ra.
Tiết Thanh nói: "Con đã cho Đốc đại nhân ở lại, không theo con vào kinh."
"Như vậy sao được?" Qua Xuyên vội la lên: "Con đi một mình quá nguy hiểm."
Tiết Thanh kéo cánh tay của bà lại nói: "Không cho bọn họ vào kinh không phải nói là không cần bọn họ, mà là vẫn chưa tới lúc dùng, con đi trước tìm hiểu, các người rất dễ làm người khác chú ý, Hắc Giáp vệ, Tần Đàm Công đang nhìn chằm chằm, đi theo con ngược lại dễ dàng đánh rắn động cỏ, Thanh Hà tiên sinh nói, Tần Đàm Công đã nổi lên lòng nghi ngờ, bắt đầu tra xét kỳ thi quân tử rồi."
Qua Xuyên nói: "Mẹ một mình không sao a, mẹ lấy tư cách là mẹ của con đi theo sẽ không đánh rắn động cỏ a."
Tiết Thanh nhìn bà nói: "Vâng, mẹ sẽ không đánh rắn động cỏ, thế nhưng, mẹ càng sẽ khiến cho con lâm vào nguy hiểm, lỡ như mẹ bị bắt, lỡ như bọn họ bày ra bẫy rập gì với mẹ thì sao?"
Qua Xuyên nói: "Thanh Tử, ta có một trăm loại biện pháp khiến cho người không biết chết đi từ khi nào, cũng có một trăm loại biện pháp khiến cho mình không biết tự khi nào chết đi, sẽ không để cho con lâm vào nguy hiểm vì ta."
Tiết Thanh nói: "Mẹ, mẹ cho là mẹ chết rồi con liền không sao? Mẹ, con là người, là Tiết Thanh được mẹ nuôi lớn a."
Qua Xuyên kinh ngạc nhìn nàng.
Tiết Thanh đỡ bả vai của bà nói: "Mẹ, mẹ nếu thật sự muốn tốt cho con, cần phải xa rời con, đồng thời một khi gặp nguy hiểm trước hết phải bảo đảm bản thân mình bình an vô sự, chỉ có như vậy con mới có thể làm việc mà không sợ hãi." Nhìn về phía Quách Hoài Xuân: "Quách đại thúc, các người cũng như vậy, con sợ chết, cho dù xảy ra chuyện gì, con trước hết lựa chọn chính là bảo vệ mạng của mình, để cho mình còn sống, vì vậy, mọi người không nên gây khó khăn cho con, khiến con rơi vào cảnh phải lựa chọn, khiến cho sau đó con đắm chìm vào trong sự tự trách. Mọi người còn sống thật khỏe, chính là sự chăm sóc lớn nhất đối với con."
Qua Xuyên và Quách Hoài Xuân cảm thấy nàng nói có vẻ đúng lại không đúng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau một lúc lâu Quách Hoài Xuân kịp phản ứng, thiếu niên này nói nhiều như vậy, thật ra chỉ có một ý, là bảo bọn họ không được cản trở nàng, không được gây thêm phiền toái cho nàng… Bọn họ vô dụng như vậy sao?
Qua Xuyên sắc mặt biến ảo trong khoảnh khắc, hạ quyết tâm gật đầu: "Được, ta nghe lời con." Lại vỗ về cánh tay Tiết Thanh: "Ta sẽ sống thật khỏe, con cũng nhất định phải nhớ lời của con nói, cho dù xảy ra chuyện gì, con cần phải bảo vệ bản thân mình trước hết."
Tiết Thanh gật đầu: "Mẹ, Quách đại thúc các người nhớ lấy, một khi gặp nguy hiểm các người cần phải chạy trốn bảo vệ bản thân mình." Lại cười: "Con tin tưởng mẹ nhất định có cách làm được, còn Quách đại thúc nữa, nhà người nhân khẩu hơi nhiều, cũng phải có cách."
"Đó là đương nhiên." Qua Xuyên và Quách Hoài Xuân đồng thanh đáp: "Biết chạy trốn cũng không chỉ có một mình Tề Sưu."
Tiết Thanh nói: "Vậy con an tâm." Nói rồi xách cái giỏ tre trên bàn lên: "Vậy con đi ra ngoài chơi đây."
Hả?
"Đi đâu?" Qua Xuyên hỏi vội.
Tiết Thanh đã mở ra cửa phòng, nói: "Liên đường ca hẹn mọi người trèo lên núi Lục Đạo Tuyền."
Qua Xuyên nói: " Núi Lục Đạo Tuyền có cái gì hay có thể trèo sao? Các ngươi ngày nào cũng đi, giờ này người lại nhiều."
Tiết Trùng Dương trường xã cho nghỉ học, núi Lục Đạo Tuyền cũng mở cửa với người ngoài, cho phép dân chúng lên ngắm cảnh thưởng tiết Trùng Dương.
Tiết Thanh quay đầu lại cười nói: "Song Đồng thiếu gia dẫn theo cả đoàn kịch hát đó, cần phải lên cao ca diễn… Dịp khác không có đâu." Dứt lời gọi Noãn Noãn.
Noãn Noãn đã sớm chờ ở bên ngoài, vô cùng mừng rỡ đáp tiếng.
"Tử Khiêm thiếu gia, Tử An thiếu gia đã chuẩn bị ngựa xong… Bảo Nhi tiểu thư bị dụ ra ngoài mà không hề biết… Thiếu gia chúng ta đi mau."
Nhìn thiếu niên áo xanh xách theo chiếc giỏ tre phất cánh tay đi ra ngoài, Qua Xuyên và Quách Hoài Xuân đứng trong phòng có vẻ hơi ngơ ngác.
"Chúng ta vừa rồi đang nói đến chuyện gì?" Quách Hoài Xuân nói.
Qua Xuyên đáp: "Đi kinh thành."
Quách Hoài Xuân nói: "Đi kinh thành… Chuyện sinh tử a." Nhìn Qua Xuyên: "Chúng ta vừa rồi thảo luận là bảo vệ tánh mạng thế nào?"
Không phải là chết mà không sợ, không phải tinh thần phấn chấn, mà là làm thế nào để không chết, hắn nhìn về trong viện, thiếu niên kia sớm đã không còn hình bóng, mơ hồ có thể nghe tiếng ngựa hí trên đường cùng tiếng các thiếu niên nói chuyện ríu rít.
Đi lên núi, xem trò vui… Đã đến lúc này rồi mà nàng ta thật có tâm tình.
Hắn có vẻ hơi hoài nghi, bọn họ vừa rồi thật sự bàn về chuyện sống chết lớn lao đó sao?
Quách Hoài Xuân nhìn lại Qua Xuyên: "Ta bên đó đến có rượu hoa cúc mới, Qua đại nhân có muốn nếm một ly hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.