Chương 214: Dạy lần nữa
Hi Hành
06/07/2018
Trong phòng lửa than ấm áp, Tiết Thanh ngồi xuống đệm nỉ, định châm trà, Xuân Hiểu đã đưa tay trước nói: "Để nô gia đến pha trà cho Thanh Tử
thiếu gia."
Tiết Thanh cũng không thèm để ý việc pha trà, những trà cụ này là chuẩn bị cho các thiếu niên, Xuân Hiểu cũng bày ra rất thuần thục.
"Má má mời trà sư tốt nhất Trường An phủ đến dạy ta." Xuân Hiểu nói, ánh mắt nhẹ chuyển qua Tiết Thanh, cười một tiếng: "Đây đều là nhờ phúc của Thanh Tử thiếu gia." Vừa châm trà xong, cũng không đứng dậy, cũng không quay người, tư thế nửa quỳ, xoay người quay đầu, nàng đã cởi áo choàng xuống, chỉ mặc váy vải mỏng, tư thế này để quần áo vắt ngang khoe đường cong của lưng eo, lộ ra eo nhỏ mông đầy… Nhìn rất đẹp.
Tiết Thanh cười đưa tay nhận chung trà nói: "Xem ra má má thật sự bỏ hết cả tiền vốn cho ngươi rồi." Ý vị thâm sâu, mắt nhìn mông eo phía sau lưng nàng, nữ kỹ này đang nổi danh nhất trong thanh lâu, tư thái nhất cử nhất động đều có người chuyên môn dạy bảo.
Xuân Hiểu “à” một tiếng, giống như ngượng ngùng vội vàng xoay người, kéo quần áo hơi che đậy dáng người một chút, giận trách: "Thanh Tử thiếu gia cũng học thói xấu…" Vô cùng hồn nhiên.
Tiết Thanh vội giơ tay lên nói: "Được rồi, những cái này đối với ta thì thôi đi."
Xuân Hiểu tỏ vẻ đáng thương nói: "Thanh Tử thiếu gia, không phải nô gia muốn mê hoặc ngươi… Lấy lòng người đã là bản tính thực chất của nô gia rồi, biết làm sao được."
Tiết Thanh nói: "Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi chuộc thân sao?"
Xuân Hiểu giật mình vui vẻ nửa đứng dậy, nắm tay trước người nói: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi muốn nạp ta vào cửa sao?"
Noãn Noãn ngồi ở cửa ra vào liếm mứt quả nghe vậy nhìn qua, lòng thầm nghĩ như vậy sau này mỗi ngày có thể nhìn Xuân Hiểu và Bảo Nhi tiểu thư đánh nhau.
Tiết Thanh nhìn nàng dường như không biết làm sao, nói: "Xuân Hiểu cô nương, ngươi biết ta không phải ý này, không nên làm loạn."
Xuân Hiểu che miệng cười ngồi xuống, không khoe dáng người nữa, cúi người cúi đầu nói: "Xuân Hiểu đa tạ Thanh Tử thiếu gia, ta biết Thanh Tử thiếu gia không thích ta nhưng lại chưa bao giờ khinh thường ta, ước chừng cũng là đối đãi như bằng hữu… Ngươi vẫn là người đầu tiên coi ta là bằng hữu."
Một câu nói nói chuyển từ Xuân Hiểu với thiếu gia, sang ta với ngươi, cách dùng từ khác biệt, lần đầu tiên Xuân Hiểu nói chuyện không dùng chữ nô gia, Tiết Thanh nói: "Ngươi không cần phải tang bốc ta, ta sợ không đảm đương nổi sự nhờ vả của ngươi."
Xuân Hiểu cười khanh khách, nói: "Thanh Tử thiếu gia thật sự là kỳ lạ, giống như đa tình lại như vô tình."
Tiết Thanh uống một hơi cạn trà không nói gì, Xuân Hiểu châm trà lần nữa, nói: "Trong kinh thành có Túy Tiên lâu đến mời ta." Đôi mắt lóe sáng: "Kinh thành, ta nghe khách nhân trong lâu nói qua, Túy Tiên lâu là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, kẻ lui tới không phải dân thường…"
Một thanh lâu, còn lui tới không phải dân thường, Tiết Thanh muốn cười nhưng lại cảm thấy kỳ thật lời này cũng không sai, thanh lâu và quán rượu giống nhau, là nơi có rất nhiều người đàm luận nghỉ ngơi, người càng có thân phận cao càng cần chỗ hào hoa đến để thể hiện thân phận. Nếu như Túy Tiên lâu thật sự là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, tất nhiên lui tới không phú thì quý… Chẳng qua đến cùng là… Nàng nhìn Xuân Hiểu nói: "Lúc trước ta nói giúp ngươi chuộc thân cũng không phải là nói đùa."
Xuân Hiểu hé miệng cười nói: "Lúc trước ta nói ngươi phải nạp ta vào cửa là nói đùa." Nói xong chỉnh lại dung mạo: "Ta hiểu ý của Thanh Tử thiếu gia, có lẽ người đời đều cho rằng đó là kết cục tốt nhất cho những nữ tử như ta, lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn nghĩ cả đến chuyện tương lai bị vợ cả lăng nhục mà khóc…" Vừa nói vừa cười một tiếng, chớp mắt nhìn Tiết Thanh: "Ta biết Thanh Tử thiếu gia sẽ không để cho vợ cả khi dễ ta." Không đợi Tiết Thanh mở miệng, liền vội nói tiếp: "Nhưng về sau ta suy nghĩ cẩn thận, lập gia đình cũng không phải là có thể an ổn cả đời, ta muốn tự do."
Tiết Thanh cười, lại cảm khái mấy phần, nói: "Ngươi mong muốn quá cao."
Hình như Xuân Hiểu có chút không phục, đưa tay chỉ trời nói: "Nhưng ông trời còn không chưa trừng phạt ta, ta vẫn thấy rất tốt, vậy cái ta muốn vẫn là không quá cao."
Tiết Thanh ngạc nhiên bèn cười nói: "Ngươi nói đúng, ta sai rồi."
Xuân Hiểu cười “ha ha” một tiếng nói: "Thanh Tử thiếu gia cũng nhận sai."
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên, nên nhận sai thì phải nhận." Chuyển hướng đề tài này: "Vậy sao ngươi chắc chắn đến kinh thành sẽ có thể đạt được điều ngươi muốn? Có câu nói sống ở kinh thành rất khó."
Xuân Hiểu nói: "Phải cố gắng thôi, không thử một chút làm sao biết."
Tiết Thanh cười đáp đúng, nói: "Đây là tới cáo biệt, ta biết rồi."
Xuân Hiểu thi lễ một lần nữa, nói: "Còn có lời cảm tạ." Ngồi thẳng người: "Ta đã hỏi qua, sở dĩ Túy Tiên lâu mời ta là bởi vì thi từ của Thanh Tử thiếu gia truyền ra khắp kinh thành, thứ hai là tạ ơn ngươi giúp ta hát Thủy điệu ca đầu ở Giới Viên được đứng nhất, người kinh thành mới chọn trúng ta. Cũng bởi vì lần đứng nhất này, má má mới chuyên tâm dạy bảo ta, mấy ngày này kỹ nghệ tăng lên, ta cũng có chút niềm tin muốn đi kinh thành thử một lần."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Biết rồi, nói một chút về chuyện ngươi xin chỉ bảo đi."
Xuân Hiểu cười hì hì một tiếng nói: "Xem kìa, Thanh Tử thiếu gia lại vô tình… Cám ơn ngươi ngược lại càng cảnh giác." Không nói đùa nữa, chắp tay mang theo vài phần khẩn cầu: "Kỳ thật ngươi nói đúng, kinh thành rất khó sống an ổn, ta chỉ có một khúc Thủy điệu ca đầu không ở lâu được, Thanh Tử thiếu gia, mong ngươi hãy dạy ta một bài khác, để ta ở kinh thành nhiều thêm mấy ngày, ở nhiều thêm mấy ngày là có thể có cơ hội ở lại… Nếu không ta chỉ có thể u ám trở về cầu ngươi nạp ta làm thiếp tránh để phong trần vùi dập rồi."
Tiết Thanh cười ha ha nói: "Đang khen hay là châm biếm ta đây." Lại lắc đầu: "Ta thật sự không biết hát, lần trước là Nhạc Đình giúp ngươi, còn có Bùi Yên Tử."
Xuân Hiểu nói: "Ta biết, nên lần này chúng ta lại hợp tác một lần nữa đi."Lại vừa vươn tay: "Bằng hữu, giúp một chút nha."
Bắt tay? Tiết Thanh bật cười nói: "Đây là học từ ai?"
Xuân Hiểu cười hì hì, nói: "Người ta cũng nói ở Tri Tri đường bạn bè tốt đều nắm tay, đây là được đối phương coi trọng, tin cậy."
May mắn là không có nói cái từ đồng chí này ra, Tiết Thanh cười, nhìn sắc trời một chút nói: "Ta cần nghỉ ngơi, ngươi về trước đi, chờ ta ngẫm lại rồi nói."
Xuân Hiểu nói: "Thanh Tử thiếu gia đuổi người thật không khách khí."
Tiết Thanh nói: "Không phải ngươi nói là bằng hữu sao? Giữa bằng hữu thì cứ tự nhiên tự tại là được."
Xuân Hiểu vui vẻ đứng lên nói: "Vậy ta sẽ báo tin tức tốt cho nhóm bằng hữu." Cuối cùng vẫn ném lại ánh mắt mê người như gió lay cành liễu đi ra ngoài.
Tiết Thanh không nói sai, liền đi ngủ trong căn phòng sát vách mà Noãn Noãn đã làm ấm đến trưa, để mình thiếp đi đúng giờ lúc nào cũng là chuyện tốt, dù sao nàng chỉ có ngần ấy thời gian để nghỉ ngơi, đoán là Tứ Hạt tiên sinh tìm ra cách hay để khiến nàng phải chật vật, yêu cầu đối với việc viết văn càng ngày càng biến thái, làm hại nàng không chỉ đọc sách mỏi mệt, mỗi đêm luyện võ cũng rất mệt mỏi, mỏi mệt cũng là chuyện tốt, nàng không hy vọng lần tới gặp được đối thủ mạnh như Tông Chu vẫn dựa vào yếu thế mà thắng lợi trong may mắn.
Lúc nghĩ tới đây, Tiết Thanh yên lặng một chút, đầu tựa vào đệm chăn ấm áp, làm tiên sinh dạy học hẳn là sẽ không gặp lại chuyện này. Dù là học sinh bị khi dễ, tiên sinh như nàng cũng không thể không ra mặt, giống như Sở Minh Huy nói đánh lén như vậy là đủ rồi.
Nghĩ tới đây lại cười, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Nên thức dậy đi?" Tiếng Trương Liên Đường truyền đến.
Không phải hắn ở nhà tiếp bằng hữu sao? Tiết Thanh đáp tiếng ở bên trong, nói: "Chờ một lát ta ra đây." Mặc quần áo, chải đầu, thoa thêm thuốc bột làm đen da lên mặt, nhìn kỹ thuốc bột che mặt trong gương một chút… Thuốc bột Tiết mẫu làm rất tốt, rửa cũng không sạch, tướng mạo che đậy rất tốt, lúc này mới đi ra ngoài.
Trương Liên Đường ngồi ngay ngắn trong thảo đường thần sắc nặng nề.
Thần sắc Tiết Thanh cũng không khỏi trầm xuống, nói: "Thế nào?"
Trương Liên Đường nói: "Chung Thế Tam chết rồi."
Đây thật ra là theo dự liệu, Tiết Thanh im lặng, nghe Trương Liên Đường nói tiếp: Nhưng ba năm trước đây Chung Thế Tam đã chết rồi." Ủa? Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Liên Đường nói: "Tên hắn vốn là Hoàng Y, người của Huỳnh Sa Đạo." Rồi kể chuyện phát sinh trong kinh thành.
Tiết Thanh trầm lặng một khắc, hóa ra là người đồng hành, trách không được lúc ấy cảm thấy chuyện tự thú rất kỳ lạ, nói: "Đã vậy thì phải đưa tiễn rồi."
Đưa thế nào? Trương Liên Đường có chút không hiểu, Tiết Thanh nâng bút viết hai bức thư, đưa cho hắn nói: "Cho người đưa cho Nhạc Đình và Xuân Hiểu."
Tiết Thanh cũng không thèm để ý việc pha trà, những trà cụ này là chuẩn bị cho các thiếu niên, Xuân Hiểu cũng bày ra rất thuần thục.
"Má má mời trà sư tốt nhất Trường An phủ đến dạy ta." Xuân Hiểu nói, ánh mắt nhẹ chuyển qua Tiết Thanh, cười một tiếng: "Đây đều là nhờ phúc của Thanh Tử thiếu gia." Vừa châm trà xong, cũng không đứng dậy, cũng không quay người, tư thế nửa quỳ, xoay người quay đầu, nàng đã cởi áo choàng xuống, chỉ mặc váy vải mỏng, tư thế này để quần áo vắt ngang khoe đường cong của lưng eo, lộ ra eo nhỏ mông đầy… Nhìn rất đẹp.
Tiết Thanh cười đưa tay nhận chung trà nói: "Xem ra má má thật sự bỏ hết cả tiền vốn cho ngươi rồi." Ý vị thâm sâu, mắt nhìn mông eo phía sau lưng nàng, nữ kỹ này đang nổi danh nhất trong thanh lâu, tư thái nhất cử nhất động đều có người chuyên môn dạy bảo.
Xuân Hiểu “à” một tiếng, giống như ngượng ngùng vội vàng xoay người, kéo quần áo hơi che đậy dáng người một chút, giận trách: "Thanh Tử thiếu gia cũng học thói xấu…" Vô cùng hồn nhiên.
Tiết Thanh vội giơ tay lên nói: "Được rồi, những cái này đối với ta thì thôi đi."
Xuân Hiểu tỏ vẻ đáng thương nói: "Thanh Tử thiếu gia, không phải nô gia muốn mê hoặc ngươi… Lấy lòng người đã là bản tính thực chất của nô gia rồi, biết làm sao được."
Tiết Thanh nói: "Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi chuộc thân sao?"
Xuân Hiểu giật mình vui vẻ nửa đứng dậy, nắm tay trước người nói: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi muốn nạp ta vào cửa sao?"
Noãn Noãn ngồi ở cửa ra vào liếm mứt quả nghe vậy nhìn qua, lòng thầm nghĩ như vậy sau này mỗi ngày có thể nhìn Xuân Hiểu và Bảo Nhi tiểu thư đánh nhau.
Tiết Thanh nhìn nàng dường như không biết làm sao, nói: "Xuân Hiểu cô nương, ngươi biết ta không phải ý này, không nên làm loạn."
Xuân Hiểu che miệng cười ngồi xuống, không khoe dáng người nữa, cúi người cúi đầu nói: "Xuân Hiểu đa tạ Thanh Tử thiếu gia, ta biết Thanh Tử thiếu gia không thích ta nhưng lại chưa bao giờ khinh thường ta, ước chừng cũng là đối đãi như bằng hữu… Ngươi vẫn là người đầu tiên coi ta là bằng hữu."
Một câu nói nói chuyển từ Xuân Hiểu với thiếu gia, sang ta với ngươi, cách dùng từ khác biệt, lần đầu tiên Xuân Hiểu nói chuyện không dùng chữ nô gia, Tiết Thanh nói: "Ngươi không cần phải tang bốc ta, ta sợ không đảm đương nổi sự nhờ vả của ngươi."
Xuân Hiểu cười khanh khách, nói: "Thanh Tử thiếu gia thật sự là kỳ lạ, giống như đa tình lại như vô tình."
Tiết Thanh uống một hơi cạn trà không nói gì, Xuân Hiểu châm trà lần nữa, nói: "Trong kinh thành có Túy Tiên lâu đến mời ta." Đôi mắt lóe sáng: "Kinh thành, ta nghe khách nhân trong lâu nói qua, Túy Tiên lâu là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, kẻ lui tới không phải dân thường…"
Một thanh lâu, còn lui tới không phải dân thường, Tiết Thanh muốn cười nhưng lại cảm thấy kỳ thật lời này cũng không sai, thanh lâu và quán rượu giống nhau, là nơi có rất nhiều người đàm luận nghỉ ngơi, người càng có thân phận cao càng cần chỗ hào hoa đến để thể hiện thân phận. Nếu như Túy Tiên lâu thật sự là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, tất nhiên lui tới không phú thì quý… Chẳng qua đến cùng là… Nàng nhìn Xuân Hiểu nói: "Lúc trước ta nói giúp ngươi chuộc thân cũng không phải là nói đùa."
Xuân Hiểu hé miệng cười nói: "Lúc trước ta nói ngươi phải nạp ta vào cửa là nói đùa." Nói xong chỉnh lại dung mạo: "Ta hiểu ý của Thanh Tử thiếu gia, có lẽ người đời đều cho rằng đó là kết cục tốt nhất cho những nữ tử như ta, lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn nghĩ cả đến chuyện tương lai bị vợ cả lăng nhục mà khóc…" Vừa nói vừa cười một tiếng, chớp mắt nhìn Tiết Thanh: "Ta biết Thanh Tử thiếu gia sẽ không để cho vợ cả khi dễ ta." Không đợi Tiết Thanh mở miệng, liền vội nói tiếp: "Nhưng về sau ta suy nghĩ cẩn thận, lập gia đình cũng không phải là có thể an ổn cả đời, ta muốn tự do."
Tiết Thanh cười, lại cảm khái mấy phần, nói: "Ngươi mong muốn quá cao."
Hình như Xuân Hiểu có chút không phục, đưa tay chỉ trời nói: "Nhưng ông trời còn không chưa trừng phạt ta, ta vẫn thấy rất tốt, vậy cái ta muốn vẫn là không quá cao."
Tiết Thanh ngạc nhiên bèn cười nói: "Ngươi nói đúng, ta sai rồi."
Xuân Hiểu cười “ha ha” một tiếng nói: "Thanh Tử thiếu gia cũng nhận sai."
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên, nên nhận sai thì phải nhận." Chuyển hướng đề tài này: "Vậy sao ngươi chắc chắn đến kinh thành sẽ có thể đạt được điều ngươi muốn? Có câu nói sống ở kinh thành rất khó."
Xuân Hiểu nói: "Phải cố gắng thôi, không thử một chút làm sao biết."
Tiết Thanh cười đáp đúng, nói: "Đây là tới cáo biệt, ta biết rồi."
Xuân Hiểu thi lễ một lần nữa, nói: "Còn có lời cảm tạ." Ngồi thẳng người: "Ta đã hỏi qua, sở dĩ Túy Tiên lâu mời ta là bởi vì thi từ của Thanh Tử thiếu gia truyền ra khắp kinh thành, thứ hai là tạ ơn ngươi giúp ta hát Thủy điệu ca đầu ở Giới Viên được đứng nhất, người kinh thành mới chọn trúng ta. Cũng bởi vì lần đứng nhất này, má má mới chuyên tâm dạy bảo ta, mấy ngày này kỹ nghệ tăng lên, ta cũng có chút niềm tin muốn đi kinh thành thử một lần."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Biết rồi, nói một chút về chuyện ngươi xin chỉ bảo đi."
Xuân Hiểu cười hì hì một tiếng nói: "Xem kìa, Thanh Tử thiếu gia lại vô tình… Cám ơn ngươi ngược lại càng cảnh giác." Không nói đùa nữa, chắp tay mang theo vài phần khẩn cầu: "Kỳ thật ngươi nói đúng, kinh thành rất khó sống an ổn, ta chỉ có một khúc Thủy điệu ca đầu không ở lâu được, Thanh Tử thiếu gia, mong ngươi hãy dạy ta một bài khác, để ta ở kinh thành nhiều thêm mấy ngày, ở nhiều thêm mấy ngày là có thể có cơ hội ở lại… Nếu không ta chỉ có thể u ám trở về cầu ngươi nạp ta làm thiếp tránh để phong trần vùi dập rồi."
Tiết Thanh cười ha ha nói: "Đang khen hay là châm biếm ta đây." Lại lắc đầu: "Ta thật sự không biết hát, lần trước là Nhạc Đình giúp ngươi, còn có Bùi Yên Tử."
Xuân Hiểu nói: "Ta biết, nên lần này chúng ta lại hợp tác một lần nữa đi."Lại vừa vươn tay: "Bằng hữu, giúp một chút nha."
Bắt tay? Tiết Thanh bật cười nói: "Đây là học từ ai?"
Xuân Hiểu cười hì hì, nói: "Người ta cũng nói ở Tri Tri đường bạn bè tốt đều nắm tay, đây là được đối phương coi trọng, tin cậy."
May mắn là không có nói cái từ đồng chí này ra, Tiết Thanh cười, nhìn sắc trời một chút nói: "Ta cần nghỉ ngơi, ngươi về trước đi, chờ ta ngẫm lại rồi nói."
Xuân Hiểu nói: "Thanh Tử thiếu gia đuổi người thật không khách khí."
Tiết Thanh nói: "Không phải ngươi nói là bằng hữu sao? Giữa bằng hữu thì cứ tự nhiên tự tại là được."
Xuân Hiểu vui vẻ đứng lên nói: "Vậy ta sẽ báo tin tức tốt cho nhóm bằng hữu." Cuối cùng vẫn ném lại ánh mắt mê người như gió lay cành liễu đi ra ngoài.
Tiết Thanh không nói sai, liền đi ngủ trong căn phòng sát vách mà Noãn Noãn đã làm ấm đến trưa, để mình thiếp đi đúng giờ lúc nào cũng là chuyện tốt, dù sao nàng chỉ có ngần ấy thời gian để nghỉ ngơi, đoán là Tứ Hạt tiên sinh tìm ra cách hay để khiến nàng phải chật vật, yêu cầu đối với việc viết văn càng ngày càng biến thái, làm hại nàng không chỉ đọc sách mỏi mệt, mỗi đêm luyện võ cũng rất mệt mỏi, mỏi mệt cũng là chuyện tốt, nàng không hy vọng lần tới gặp được đối thủ mạnh như Tông Chu vẫn dựa vào yếu thế mà thắng lợi trong may mắn.
Lúc nghĩ tới đây, Tiết Thanh yên lặng một chút, đầu tựa vào đệm chăn ấm áp, làm tiên sinh dạy học hẳn là sẽ không gặp lại chuyện này. Dù là học sinh bị khi dễ, tiên sinh như nàng cũng không thể không ra mặt, giống như Sở Minh Huy nói đánh lén như vậy là đủ rồi.
Nghĩ tới đây lại cười, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Nên thức dậy đi?" Tiếng Trương Liên Đường truyền đến.
Không phải hắn ở nhà tiếp bằng hữu sao? Tiết Thanh đáp tiếng ở bên trong, nói: "Chờ một lát ta ra đây." Mặc quần áo, chải đầu, thoa thêm thuốc bột làm đen da lên mặt, nhìn kỹ thuốc bột che mặt trong gương một chút… Thuốc bột Tiết mẫu làm rất tốt, rửa cũng không sạch, tướng mạo che đậy rất tốt, lúc này mới đi ra ngoài.
Trương Liên Đường ngồi ngay ngắn trong thảo đường thần sắc nặng nề.
Thần sắc Tiết Thanh cũng không khỏi trầm xuống, nói: "Thế nào?"
Trương Liên Đường nói: "Chung Thế Tam chết rồi."
Đây thật ra là theo dự liệu, Tiết Thanh im lặng, nghe Trương Liên Đường nói tiếp: Nhưng ba năm trước đây Chung Thế Tam đã chết rồi." Ủa? Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Liên Đường nói: "Tên hắn vốn là Hoàng Y, người của Huỳnh Sa Đạo." Rồi kể chuyện phát sinh trong kinh thành.
Tiết Thanh trầm lặng một khắc, hóa ra là người đồng hành, trách không được lúc ấy cảm thấy chuyện tự thú rất kỳ lạ, nói: "Đã vậy thì phải đưa tiễn rồi."
Đưa thế nào? Trương Liên Đường có chút không hiểu, Tiết Thanh nâng bút viết hai bức thư, đưa cho hắn nói: "Cho người đưa cho Nhạc Đình và Xuân Hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.