Chương 362: Đồng hành
Hi Hành
05/08/2018
Hoàng Cư thật giống như một thân cây không nghe thấy lời của hắn.
Người bán hàng rong đã quen với tính khí của hắn nên không thèm để ý chỉ tiếp tục nói: "Mấy ngày này ngươi đi theo chúng ta học được không ít, sự lợi hại của chúng ta ngươi cũng nhìn thấy chứ? Nào có ai đi theo một người đọc sách để học giết người chứ."
Bên kia xe ngựa đã lọc cọc tới gần, Hoàng Cư nhấc chân tiến lên trước, tám hộ vệ Quách gia bên cạnh xe không chỉ không la mắng mà còn cười lên.
"Hoàng Cư tới rồi à."
Bọn họ hiển nhiên không phải hộ vệ của Quách gia mà là Ngũ Đố quân, mặc dù Đốc không đi theo nhưng vẫn cẩn thận chọn mấy người giả làm hộ vệ của Quách gia đưa tiễn.
Tiết Thanh vén màn xe lên nhìn về phía thiếu niên đi tới. Mới không gặp ít ngày, thiếu niên đã thay đổi hình dáng, hoặc nói đúng hơn là rốt cuộc đã hiển lộ ra hình dáng chân thật của hắn.
Tóc khô rối bời như rơm đã cắt tỉa đen nhánh gọn gàng, mặt mũi và vóc người vẫn gầy nhom, mắt nhỏ lông mi dài, mũi cao môi mỏng, sạch sẽ lại văn nhã, chỉ là đôi mắt và vẻ mặt không cảm xúc, lạnh như băng, cách biệt với con người ngàn dặm.
Tiết Thanh lại không cảm thấy không thể tiếp cận, cười một tiếng với hắn: "Cưỡi ngựa hay là ngồi xe?"
Hoàng Cư nói: "Cưỡi ngựa."
Nghe hắn nói vậy, một hộ vệ cười nhảy xuống ngựa, ngồi trên xe với Tề Sưu, Hoàng Cư xoay mình lanh lẹ lên ngựa.
Tiết Thanh cười nói: "Xem ra học được không ít đâu."
Người bán hàng rong cười nói: "Tiểu tử thông minh lợi hại, một ngày đã biết cưỡi ngựa, ba ngày đã có thể theo chúng ta chạy nhanh như bay."
Tiết Thanh lập tức nhìn thiếu niên nói: "Đúng vậy, người thông minh, học cái gì cũng nhanh."
Hoàng Cư không nói gì, đối với chuyện mình không quan tâm, hắn không bao giờ để ý.
Tiết Thanh vẫy vẫy tay với người bán hàng rong: "Tiểu Khang ca, chúng ta đi."
Người bán hàng rong nói: "Thanh Tử thiếu gia, hay là để ta đánh xe thay Tề Sưu đi, tên Tề Sưu này đánh nhau không lợi hại bằng ta đâu."
Tiết Thanh cười nói: "Không cần đâu, có ai đánh nhau lợi hại hơn ta được chứ?"
Người bán hàng rong ngẩn ra, mọi người đều cười lớn.
Tề Sưu cười khà khà: "Thiếu gia nói đúng, Tiểu Khang ca ngươi nghỉ ngơi đi." Giật dây cương "cha" một tiếng, xe ngựa đi về phía trước.
Tiết Thanh khoát tay với người bán hàng rong ngồi vào trong xe, nhóm hộ vệ phóng ngựa đi tản mát xung quanh, thiếu niên Hoàng Cư ở trong nhóm đó cũng không có trúc trắc gì. Người bán hàng rong đứng ở ven đường đưa mắt nhìn, đoàn người dần dần đi xa, lại thấy gió lạnh thổi qua, mong là trên đường không gặp tuyết rơi... Người bán hàng rong quấn kín quần áo đứng bất động thật lâu.
Lần này Tiết Thanh đi rất yên tĩnh, không có cảnh cả thành đưa tiễn như đợt thi quân tử, người biết cũng không nhiều.
Bóng dáng người bán hàng rong phía sau hóa thành điểm đen, thiếu niên phía trước cũng đã không thấy được, Qua Xuyên lau nước mắt, Diệu Diệu vỗ vỗ vai nàng.
"Không nên lo lắng nữa, Thanh Tử thiếu gia rất lợi hại." Nàng nói.
Qua Xuyên nói: "Ta biết nàng rất lợi hại nên ta càng lo lắng hơn, nàng chỉ báo tin mừng không báo tin buồn."
Diệu Diệu nghĩ mấy tên thiếu niên này, không nhịn được lắc đầu cười một tiếng: "Đúng là rất lợi hại, ta cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì nữa, nhìn không thấu." Ví dụ như chuyện lớn như vậy, nàng lại không muốn bọn họ đi theo, bảo bọn họ đi xây cái căn cứ gì đó dưới đất...
"Nàng muốn sống sót." Đốc nói, chắp tay nhìn về phía trước: "Kỳ lạ, nàng thật giống như đặc biệt chú tâm đến việc sống sót, nhưng lại không phải là người nhát gan sợ khó."
Qua Xuyên sâu xa nói: "Bởi vì nàng biết sống sót không dễ dàng."
Ba người im lặng một chút.
Đốc nói: "Nhưng vẫn là một đứa trẻ, nói ra mấy câu như các ngươi không cần đi theo ta, chờ ta gặp nguy hiểm các ngươi lại tới cứu ta... Chờ đến lúc đó, làm sao tới kịp, mấy lời này về dỗ con nít còn được."
Diệu Diệu cười hì hì: "Chúng ta lại không phải là trẻ con". Vỗ chỗ hông, có tiếng đao va chạm leng keng: "Ta đây, cho tới bây giờ vẫn chưa đi tới kinh thành bao giờ, không biết nơi đó bán cá có đắt không."
Qua Xuyên cười nói: "Nhưng mở quán cơm khẳng định làm ăn không tệ, người kinh thành rất nhiều đó." Nháy mắt với Diệu Diệu mấy cái.
Diệu Diệu che miệng cười, eo đung đưa, Đốc đứng sau lưng các nàng cũng mỉm cười.
Thiếu niên kia xem các nàng như mẹ như chị, các nàng lại xem nàng như đứa trẻ. Nàng không thật sự là đứa trẻ, các nàng cũng không phải mẹ, chị thật sự.
...
"Tẩu tử Tiết gia, tẩu tử Tiết gia."
Hai phụ nhân ôm một đống quần áo vải vóc đứng ở cửa gọi. Cửa vốn luôn hé mở nay lại đóng chặt.
"Tẩu tử Tiết gia về quê giỗ tổ rồi." Tống tẩu từ trong ngõ đi ra nói, vỗ quần áo cũ trên người: "Thanh Tử thiếu gia vào kinh đi học, tẩu ấy nhân dịp rảnh rỗi liền về thăm mộ cha hắn một chút, Quách đại lão gia đã đưa tiền sửa lại mộ phần."
Đúng rồi, đứa trẻ làm rạng danh tổ tông, đến lúc đó áo gấm về làng rạng rỡ mười phần luôn, nhà tổ mộ tổ đương nhiên cần tu sửa, hai phụ nhân vẻ mặt hâm mộ:
"Tẩu tử Tiết gia hết khổ rồi."
"Có trở lại đây nữa không?"
"Đương nhiên có rồi, còn phải đón dâu Quách tiểu thư mà."
"Lần này Quách đại lão gia làm người tốt được báo đáp, có thể có được một người con rể làm trạng nguyên... Vui mừng rồi."
Quách Hoài Xuân có vui vẻ hay không thì mọi người không biết, nhưng ba đứa trẻ Quách gia thì không vui, Quách Tử Khiêm ngồi trên ghế lau nước mắt, Quách Bảo Nhi đi tới đi lui trong nhà.
"Đi một mình, tại sao đi một mình!" Nàng giận dữ kêu: "Đó chính là kinh thành, bao nhiêu thanh lâu, còn có tiện nhân Xuân Hiểu kia... "
Quách Tử Khiêm lau nước mắt nói: "Bảo Nhi, tỷ nghĩ gì vậy, Thanh Tử ca phải đi Quốc Tử Giám, nơi đó không cho tùy tiện ra ngoài, càng không thể đi những nơi khác..." Lại càng thêm đau lòng: " Thanh Tử ca đáng thương, làm sao mà sống qua ngày chứ."
Quách Bảo Nhi giậm chân: "Cho dù ta không đi, tại sao hai người các ngươi cũng không đi." Lại quay đầu nhìn khắp nơi: "Tử An đâu?"
Quách Tử Khiêm sờ mũi một cái nói: "Không biết, sáng sớm đã không thấy hắn rồi, cũng không đi tiễn Thanh Tử ca."
Trời đã sáng trưng nhưng mây đen trĩu nặng không có ánh nắng, trong giáo trường thiếu niên cởi trần huy múa đại đao, kết thúc một bài luyện trên người mồ hôi như tắm.
"Tử An, con thật sự nghĩ kỹ chưa?"
Quách Hoài Xuân đứng bên cạnh hỏi.
"Muốn đi quân doanh thật sao?"
Quách Tử An gật đầu một cái, nói: "Hai anh con đều mười lăm tuổi vào quân doanh, hôm nay con cũng nên vào rồi."
Quách Hoài Xuân nhìn hắn nói: "Khi các con còn nhỏ, vốn không có ý định để cho các con đi, con và Tử Khiêm ở nhà làm ăn là tốt rồi."
Quách Tử An nói: "Nhà có Tử Khiêm và Bảo Nhi là đủ rồi, người Quách gia ta trai tráng không nhiều, bá phụ cũng là tá giáp quy điền, trong quân chỉ có mấy ca ca."
Quách Hoài Xuân cười: "Tử An lớn thật rồi, còn suy nghĩ nhiều như vậy." Lại có mấy phần xúc động, giật mình nhớ lại năm tháng con nít, chỉ biết chơi đùa chọi gà đấu chó nghịch tung trời.
Quách Tử An đỏ mặt, nam nhi không thích các kiểu tâm trạng xúc động như phụ nhân này, buồn bực nói: "Hơn nữa con cũng muốn đi, dù sao vẫn phải làm cái gì đó, học công phu như thế này chỉ để cường thân kiện thể thì không thú vị."
Quách Hoài Xuân gật đầu nói: "Được, con đi đi." Vừa nói vừa cởi áo ra, cầm lấy một trường thương bên giá binh khí: "Đến đây, ta kiểm tra thương thuật của con một chút."
Quách Tử An cười, lên tiếng đáp lại rồi bước tới chỗ trường thương nói: "Bá phụ, cẩn thận đó." Nói xong người theo thương, đâm thẳng về phía Quách Hoài Xuân.
Keng keng hai tiếng, hai trường thương va vào nhau, dây dưa một chỗ, tiếng gió tiếng người ầm ĩ.
Còn ở Liễu gia lúc này cũng ồn ào, sau khi âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh... Chắc là bộ trà cụ vỡ hết rồi.
Liễu lão thái gia từ trong phòng bước ra, người nghe trộm ở cửa đồng loạt tản ra.
Liễu lão thái gia cũng không thèm để ý tới, vẻ mặt căng thẳng đi ra phía ngoài, mấy lão gia khác chần chờ một chút rồi đuổi theo.
"... Nếu Xuân Dương lười biếng không đọc sách, vậy trói hắn đi kinh thành là được rồi..." Một lão gia nói: "Xe đã chuẩn bị xong."
Liễu lão thái gia "hừ" một tiếng: "Hắn không nói là không đọc sách."
Không nói? Vậy ầm ĩ chuyện gì đây? Mấy lão gia không hiểu nhìn nhau.
Liễu lão thái gia xoay chuyển hai quả cầu kim loại trong tay nói: "Không đi Quốc Tử Giám, muốn ở nhà đi học."
"Tổ phụ, huynh ấy là đang lười biếng, sợ đi học ở Quốc Tử Giám khổ cực, không thể nuông chiều hắn." Liễu Ngũ Nhi đứng cạnh tủi thân nói: "Thanh Tử thiếu gia còn không sợ khổ, tổ phụ cho hắn ăn uống đầy đủ, hắn sợ cái gì nữa."
Liễu lão thái gia nói: "Gan cũng lớn rồi, ngay cả lời của ta cũng dám không nghe."
Liễu Ngũ Nhi gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là quá đáng lắm rồi, trói hắn giải đi xem hắn còn dám cãi không."
Liễu lão thái gia dừng chân lại gọi một tiếng: "Lão Thất."
Liễu Ngũ Nhi vui mừng vội vàng lui về phía sau nhìn Thất lão gia tiến lên.
"Cha, xe, người, tiền, Quốc Tử Giám ở kinh thành đã chuẩn bị xong." Thất lão gia nói.
Liễu lão thái gia nói: "Dùng tiền kia đi Quốc Tử Giám ở kinh thành mời một tiên sinh có thể đảm bảo thi là đậu, dùng xe chở về."
“Hả?"
Mọi người ở đây đều sửng sốt, tiền, xe, người Quốc Tử Giám đều đúng rồi, nhưng ý tứ hình như có chút không đúng thì phải...
Liễu Ngũ Nhi giậm chân: "Tổ phụ... Người thật sự chiều huynh ấy."
Liễu lão thái gia làm hai quả cầu trong tay đụng nhau, phát ra âm thanh lanh canh, buồn bực nói: "Hắn không nghe ta, ta chỉ có thể nghe hắn, dù sao cũng phải có một người nghe, chuyện đơn giản hơn."
Chuyện đơn giản hơn?
Mấy lão gia đưa mắt nhìn nhau, thật vậy hả?
"Chuyện đó, cha, cha... Trước kia con đã từng nói với người, cái nhà đó cực kỳ tốt, con quyết định mua... "
"Cút."
Ầm ĩ trong Liễu gia biến mất, bình yên không tiếng động.
Thành Trường An vì một người rời đi mà tạo nên gợn sóng, gợn sóng này nặng nhưng tĩnh, mỗi người đều có cuộc sống của mình, cuộc sống của mỗi cá nhân vẫn cứ tiếp tục.
Thành Trường An đã ở sau lưng, kinh thành phía trước còn xa mới tới, Tiết Thanh ngồi ở trong xe từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trời đầy mây đen bay thấp, đường lớn vắng vẻ không người nhưng bên tai lại rất náo nhiệt.
"Hoàng Cư à, bưng trà cho ta."
Tứ Hạt nằm nghiêng trong buồng xe, lười biếng chỉ huy.
Bởi vì nhân lúc đi đường ở không, Tiết Thanh chỉ điểm công phu cho hắn, thỉnh thoảng Hoàng Cư sẽ ngồi ở trong xe. Nhưng dù ngồi trong đó, lúc không nói chuyện với Tiết Thanh thì vẫn giống như tảng đá.
Đá không để ý tới Tứ Hạt tiên sinh.
"Hoàng Cư, ngươi biết ta là ai không?" Tứ Hạt tiên sinh lấy tay chống đầu nằm nghiêng nhìn thiếu niên kia, không vừa lòng lại hả hê: "Ngươi nghe thấy tiểu tử kia gọi ta là tiên sinh chứ? Ta chính là tiên sinh của nó, vậy ta chính là sư công của ngươi, phục vụ sư công là lẽ đương nhiên."
Hoàng Cư ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói: "Hắn không phải sư phụ của ta, ngươi cũng không phải sư công của ta."
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt: "Không phải ngươi học giết người với nó hả?"
Tiết Thanh ở bên cửa sổ xe lười biếng nói: "Là trao đổi, không phải bái sư, tiên sinh ngài cho rằng thu được một học trò dễ lắm sao? Rất khó đó, cần phải quý trọng."
Tứ Hạt tiên sinh "hừ" một tiếng: "Không nói chuyện với con, im miệng." Lại nhìn về phía Hoàng Cư, ngồi dậy, hứng thú dạt dào nói: "Trao đổi sao, sau đó không ai nợ ai, đứa nhỏ ngươi không tệ đâu... Ta cũng trao đổi với ngươi đi, ngươi bưng trà cho ta, ta sẽ dạy ngươi giết người." Sờ râu đắc ý: "Ta chính là tiên sinh của Tiết Thanh, lợi hại hơn nó đó."
Hoàng Cư cúi đầu nói: "Không."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Không? Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi biết ngươi bỏ lỡ chuyện gì không?"
Hoàng Cư nhìn hắn một cái: "Ta không để ý ta bỏ lỡ chuyện gì, ta chỉ để ý ta lấy được cái gì."
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt: "Hở."
Tiết Thanh cười ha ha, quay đầu nhìn bọn họ: "Tiên sinh, người đừng dụ dỗ hắn nữa, hắn không tin người." Lại than nhẹ: "Tiên sinh, sự tốt đẹp của người chỉ có con biết nên hãy quý trọng người học sinh là con đi."
Tứ Hạt tiên sinh lại "hừ" một tiếng, Tiết Thanh nhìn một tên hộ vệ bên xe: "Đường Giai Lâm, ngươi mang theo Hoàng Cư đi dò đường phía trước."
Hộ vệ Đường Giai Lâm lên tiếng đáp lại: "Vâng!"
Tiết Thanh lại nhìn Hoàng Cư: "Muốn giết người, phải biết nhìn người, quan sát hoàn cảnh trời đất xung quanh trước, ngươi dùng những thứ ta dạy ngươi đi xem thử chút đi."
Hoàng Cư "ừ" một tiếng nhảy ra xe, phóng người lên ngựa cùng hộ vệ kia nhanh chóng lao về phía trước.
"Thật là không thú vị!" Tứ Hạt tiên sinh kêu lên: "Sắp ngột ngạt chết rồi." Con ngươi đảo một cái, nhìn Tiết Thanh lười biếng dựa trên cửa sổ: "Học sinh, tới học bài đi, đi đường cũng không thể sao nhãng."
Tiết Thanh nói: "Bây giờ không đọc sách."
Tứ Hạt tiên sinh nổi nóng, một tiểu tử ngốc có mắt không biết thái sơn, một tiểu nha đầu không kính sư, nói: "Ta là tiên sinh ta quyết định."
Tiết Thanh nói: "Không phải ý đó, tiên sinh từng dạy con, muốn con đọc sách hay, đọc sách phải chất lượng, lúc không thích hợp để học mà còn học thì không được lợi ích gì... "
Tứ Hạt tiên sinh đưa tay che lỗ tai lại, nói: "Ngừng, ngừng, làm sao bây giờ lại không thích hợp để học?"
Tiết Thanh than thở nhìn bên ngoài, nói: "Nỗi buồn ly biệt đó, tiên sinh à, bây giờ con đang rời bỏ quê hương, một mình lẻ loi cô độc lên đường, trong lòng vô cùng đau khổ, người vốn giàu tình cảm đang chịu cảnh ly biệt lại thêm tiết thu đìu hiu làm sao chịu được... Hả?"
Hả cái gì vậy? Tứ Hạt tiên sinh thấy thiếu niên kia vốn là tư thái lười biếng dựa cửa sổ chợt ngồi thẳng, vươn người nhìn về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn cũng vội vàng chen tới nhìn về phía sau.
Trời đầy mây bay thấp gió thổi mạnh, trên đường lớn vắng vẻ không người, không biết từ lúc nào có một chiếc xe ngựa đi tới, một thư đồng cưỡi lừa lắc lư không nhanh không chậm theo sau. Bên cạnh phu xe có một thiếu niên, áo xanh nón lá rộng vành, cái mũ trùm đầu, trong tay cuốn một quyển sách...
"Nhìn người ta đi, nhìn người ta một chút đi, đó mới gọi là người đọc sách." Tứ Hạt tiên sinh "chậc chậc" nói: " Ở đâu ra có chuyện bây giờ không thích hợp để học, đừng nói đi đường, cho dù ngồi ỉa cũng phải cầm sách."
Tiết Thanh vươn tay kéo hắn trở về, nói: "Tiên sinh người cản tầm nhìn của ta." Lại bảo phu xe dừng lại, nhìn xe ngựa phía sau từ từ lại gần.
Thiếu niên trên xe vẫn cúi đầu đọc sách, tựa như không phát hiện xe ngựa đừng chờ bên cạnh.
"Yên Tử thiếu gia, thật trùng hợp nhỉ." Tiết Thanh ở trên cửa sổ xe vẫy vẫy tay nói.
Thiếu niên để cuốn sách xuống, vén màn chụp đầu lên nhìn về phía hắn, nói: "Không trùng hợp, ta đang đuổi theo ngươi."
Tiết Thanh vẻ mặt cảm động lại kích động: "Yên Tử thiếu gia đưa tiễn mười dặm này, thật là khách khí quá."
Bùi Yên Tử nói: "Không phải đâu, ta cũng tới Quốc Tử Giám học."
...
"Tại sao ngươi tới Quốc Tử Giám học?"
Tiết Thanh leo lên xe ngựa của Bùi Yên Tử, kêu hắn vào buồng xe, sửa sang lại nói.
"Ta có thể tới đó học vì ta đứng đầu bảng, ngươi dựa vào đâu?"
Lời này thật không chút khách khí, Bùi Yên Tử buông cuốn sách trong tay xuống,nói: "Ta? Đại học sĩ Tương Hiển là biểu huynh của mẹ ta."
Người bán hàng rong đã quen với tính khí của hắn nên không thèm để ý chỉ tiếp tục nói: "Mấy ngày này ngươi đi theo chúng ta học được không ít, sự lợi hại của chúng ta ngươi cũng nhìn thấy chứ? Nào có ai đi theo một người đọc sách để học giết người chứ."
Bên kia xe ngựa đã lọc cọc tới gần, Hoàng Cư nhấc chân tiến lên trước, tám hộ vệ Quách gia bên cạnh xe không chỉ không la mắng mà còn cười lên.
"Hoàng Cư tới rồi à."
Bọn họ hiển nhiên không phải hộ vệ của Quách gia mà là Ngũ Đố quân, mặc dù Đốc không đi theo nhưng vẫn cẩn thận chọn mấy người giả làm hộ vệ của Quách gia đưa tiễn.
Tiết Thanh vén màn xe lên nhìn về phía thiếu niên đi tới. Mới không gặp ít ngày, thiếu niên đã thay đổi hình dáng, hoặc nói đúng hơn là rốt cuộc đã hiển lộ ra hình dáng chân thật của hắn.
Tóc khô rối bời như rơm đã cắt tỉa đen nhánh gọn gàng, mặt mũi và vóc người vẫn gầy nhom, mắt nhỏ lông mi dài, mũi cao môi mỏng, sạch sẽ lại văn nhã, chỉ là đôi mắt và vẻ mặt không cảm xúc, lạnh như băng, cách biệt với con người ngàn dặm.
Tiết Thanh lại không cảm thấy không thể tiếp cận, cười một tiếng với hắn: "Cưỡi ngựa hay là ngồi xe?"
Hoàng Cư nói: "Cưỡi ngựa."
Nghe hắn nói vậy, một hộ vệ cười nhảy xuống ngựa, ngồi trên xe với Tề Sưu, Hoàng Cư xoay mình lanh lẹ lên ngựa.
Tiết Thanh cười nói: "Xem ra học được không ít đâu."
Người bán hàng rong cười nói: "Tiểu tử thông minh lợi hại, một ngày đã biết cưỡi ngựa, ba ngày đã có thể theo chúng ta chạy nhanh như bay."
Tiết Thanh lập tức nhìn thiếu niên nói: "Đúng vậy, người thông minh, học cái gì cũng nhanh."
Hoàng Cư không nói gì, đối với chuyện mình không quan tâm, hắn không bao giờ để ý.
Tiết Thanh vẫy vẫy tay với người bán hàng rong: "Tiểu Khang ca, chúng ta đi."
Người bán hàng rong nói: "Thanh Tử thiếu gia, hay là để ta đánh xe thay Tề Sưu đi, tên Tề Sưu này đánh nhau không lợi hại bằng ta đâu."
Tiết Thanh cười nói: "Không cần đâu, có ai đánh nhau lợi hại hơn ta được chứ?"
Người bán hàng rong ngẩn ra, mọi người đều cười lớn.
Tề Sưu cười khà khà: "Thiếu gia nói đúng, Tiểu Khang ca ngươi nghỉ ngơi đi." Giật dây cương "cha" một tiếng, xe ngựa đi về phía trước.
Tiết Thanh khoát tay với người bán hàng rong ngồi vào trong xe, nhóm hộ vệ phóng ngựa đi tản mát xung quanh, thiếu niên Hoàng Cư ở trong nhóm đó cũng không có trúc trắc gì. Người bán hàng rong đứng ở ven đường đưa mắt nhìn, đoàn người dần dần đi xa, lại thấy gió lạnh thổi qua, mong là trên đường không gặp tuyết rơi... Người bán hàng rong quấn kín quần áo đứng bất động thật lâu.
Lần này Tiết Thanh đi rất yên tĩnh, không có cảnh cả thành đưa tiễn như đợt thi quân tử, người biết cũng không nhiều.
Bóng dáng người bán hàng rong phía sau hóa thành điểm đen, thiếu niên phía trước cũng đã không thấy được, Qua Xuyên lau nước mắt, Diệu Diệu vỗ vỗ vai nàng.
"Không nên lo lắng nữa, Thanh Tử thiếu gia rất lợi hại." Nàng nói.
Qua Xuyên nói: "Ta biết nàng rất lợi hại nên ta càng lo lắng hơn, nàng chỉ báo tin mừng không báo tin buồn."
Diệu Diệu nghĩ mấy tên thiếu niên này, không nhịn được lắc đầu cười một tiếng: "Đúng là rất lợi hại, ta cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì nữa, nhìn không thấu." Ví dụ như chuyện lớn như vậy, nàng lại không muốn bọn họ đi theo, bảo bọn họ đi xây cái căn cứ gì đó dưới đất...
"Nàng muốn sống sót." Đốc nói, chắp tay nhìn về phía trước: "Kỳ lạ, nàng thật giống như đặc biệt chú tâm đến việc sống sót, nhưng lại không phải là người nhát gan sợ khó."
Qua Xuyên sâu xa nói: "Bởi vì nàng biết sống sót không dễ dàng."
Ba người im lặng một chút.
Đốc nói: "Nhưng vẫn là một đứa trẻ, nói ra mấy câu như các ngươi không cần đi theo ta, chờ ta gặp nguy hiểm các ngươi lại tới cứu ta... Chờ đến lúc đó, làm sao tới kịp, mấy lời này về dỗ con nít còn được."
Diệu Diệu cười hì hì: "Chúng ta lại không phải là trẻ con". Vỗ chỗ hông, có tiếng đao va chạm leng keng: "Ta đây, cho tới bây giờ vẫn chưa đi tới kinh thành bao giờ, không biết nơi đó bán cá có đắt không."
Qua Xuyên cười nói: "Nhưng mở quán cơm khẳng định làm ăn không tệ, người kinh thành rất nhiều đó." Nháy mắt với Diệu Diệu mấy cái.
Diệu Diệu che miệng cười, eo đung đưa, Đốc đứng sau lưng các nàng cũng mỉm cười.
Thiếu niên kia xem các nàng như mẹ như chị, các nàng lại xem nàng như đứa trẻ. Nàng không thật sự là đứa trẻ, các nàng cũng không phải mẹ, chị thật sự.
...
"Tẩu tử Tiết gia, tẩu tử Tiết gia."
Hai phụ nhân ôm một đống quần áo vải vóc đứng ở cửa gọi. Cửa vốn luôn hé mở nay lại đóng chặt.
"Tẩu tử Tiết gia về quê giỗ tổ rồi." Tống tẩu từ trong ngõ đi ra nói, vỗ quần áo cũ trên người: "Thanh Tử thiếu gia vào kinh đi học, tẩu ấy nhân dịp rảnh rỗi liền về thăm mộ cha hắn một chút, Quách đại lão gia đã đưa tiền sửa lại mộ phần."
Đúng rồi, đứa trẻ làm rạng danh tổ tông, đến lúc đó áo gấm về làng rạng rỡ mười phần luôn, nhà tổ mộ tổ đương nhiên cần tu sửa, hai phụ nhân vẻ mặt hâm mộ:
"Tẩu tử Tiết gia hết khổ rồi."
"Có trở lại đây nữa không?"
"Đương nhiên có rồi, còn phải đón dâu Quách tiểu thư mà."
"Lần này Quách đại lão gia làm người tốt được báo đáp, có thể có được một người con rể làm trạng nguyên... Vui mừng rồi."
Quách Hoài Xuân có vui vẻ hay không thì mọi người không biết, nhưng ba đứa trẻ Quách gia thì không vui, Quách Tử Khiêm ngồi trên ghế lau nước mắt, Quách Bảo Nhi đi tới đi lui trong nhà.
"Đi một mình, tại sao đi một mình!" Nàng giận dữ kêu: "Đó chính là kinh thành, bao nhiêu thanh lâu, còn có tiện nhân Xuân Hiểu kia... "
Quách Tử Khiêm lau nước mắt nói: "Bảo Nhi, tỷ nghĩ gì vậy, Thanh Tử ca phải đi Quốc Tử Giám, nơi đó không cho tùy tiện ra ngoài, càng không thể đi những nơi khác..." Lại càng thêm đau lòng: " Thanh Tử ca đáng thương, làm sao mà sống qua ngày chứ."
Quách Bảo Nhi giậm chân: "Cho dù ta không đi, tại sao hai người các ngươi cũng không đi." Lại quay đầu nhìn khắp nơi: "Tử An đâu?"
Quách Tử Khiêm sờ mũi một cái nói: "Không biết, sáng sớm đã không thấy hắn rồi, cũng không đi tiễn Thanh Tử ca."
Trời đã sáng trưng nhưng mây đen trĩu nặng không có ánh nắng, trong giáo trường thiếu niên cởi trần huy múa đại đao, kết thúc một bài luyện trên người mồ hôi như tắm.
"Tử An, con thật sự nghĩ kỹ chưa?"
Quách Hoài Xuân đứng bên cạnh hỏi.
"Muốn đi quân doanh thật sao?"
Quách Tử An gật đầu một cái, nói: "Hai anh con đều mười lăm tuổi vào quân doanh, hôm nay con cũng nên vào rồi."
Quách Hoài Xuân nhìn hắn nói: "Khi các con còn nhỏ, vốn không có ý định để cho các con đi, con và Tử Khiêm ở nhà làm ăn là tốt rồi."
Quách Tử An nói: "Nhà có Tử Khiêm và Bảo Nhi là đủ rồi, người Quách gia ta trai tráng không nhiều, bá phụ cũng là tá giáp quy điền, trong quân chỉ có mấy ca ca."
Quách Hoài Xuân cười: "Tử An lớn thật rồi, còn suy nghĩ nhiều như vậy." Lại có mấy phần xúc động, giật mình nhớ lại năm tháng con nít, chỉ biết chơi đùa chọi gà đấu chó nghịch tung trời.
Quách Tử An đỏ mặt, nam nhi không thích các kiểu tâm trạng xúc động như phụ nhân này, buồn bực nói: "Hơn nữa con cũng muốn đi, dù sao vẫn phải làm cái gì đó, học công phu như thế này chỉ để cường thân kiện thể thì không thú vị."
Quách Hoài Xuân gật đầu nói: "Được, con đi đi." Vừa nói vừa cởi áo ra, cầm lấy một trường thương bên giá binh khí: "Đến đây, ta kiểm tra thương thuật của con một chút."
Quách Tử An cười, lên tiếng đáp lại rồi bước tới chỗ trường thương nói: "Bá phụ, cẩn thận đó." Nói xong người theo thương, đâm thẳng về phía Quách Hoài Xuân.
Keng keng hai tiếng, hai trường thương va vào nhau, dây dưa một chỗ, tiếng gió tiếng người ầm ĩ.
Còn ở Liễu gia lúc này cũng ồn ào, sau khi âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh... Chắc là bộ trà cụ vỡ hết rồi.
Liễu lão thái gia từ trong phòng bước ra, người nghe trộm ở cửa đồng loạt tản ra.
Liễu lão thái gia cũng không thèm để ý tới, vẻ mặt căng thẳng đi ra phía ngoài, mấy lão gia khác chần chờ một chút rồi đuổi theo.
"... Nếu Xuân Dương lười biếng không đọc sách, vậy trói hắn đi kinh thành là được rồi..." Một lão gia nói: "Xe đã chuẩn bị xong."
Liễu lão thái gia "hừ" một tiếng: "Hắn không nói là không đọc sách."
Không nói? Vậy ầm ĩ chuyện gì đây? Mấy lão gia không hiểu nhìn nhau.
Liễu lão thái gia xoay chuyển hai quả cầu kim loại trong tay nói: "Không đi Quốc Tử Giám, muốn ở nhà đi học."
"Tổ phụ, huynh ấy là đang lười biếng, sợ đi học ở Quốc Tử Giám khổ cực, không thể nuông chiều hắn." Liễu Ngũ Nhi đứng cạnh tủi thân nói: "Thanh Tử thiếu gia còn không sợ khổ, tổ phụ cho hắn ăn uống đầy đủ, hắn sợ cái gì nữa."
Liễu lão thái gia nói: "Gan cũng lớn rồi, ngay cả lời của ta cũng dám không nghe."
Liễu Ngũ Nhi gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là quá đáng lắm rồi, trói hắn giải đi xem hắn còn dám cãi không."
Liễu lão thái gia dừng chân lại gọi một tiếng: "Lão Thất."
Liễu Ngũ Nhi vui mừng vội vàng lui về phía sau nhìn Thất lão gia tiến lên.
"Cha, xe, người, tiền, Quốc Tử Giám ở kinh thành đã chuẩn bị xong." Thất lão gia nói.
Liễu lão thái gia nói: "Dùng tiền kia đi Quốc Tử Giám ở kinh thành mời một tiên sinh có thể đảm bảo thi là đậu, dùng xe chở về."
“Hả?"
Mọi người ở đây đều sửng sốt, tiền, xe, người Quốc Tử Giám đều đúng rồi, nhưng ý tứ hình như có chút không đúng thì phải...
Liễu Ngũ Nhi giậm chân: "Tổ phụ... Người thật sự chiều huynh ấy."
Liễu lão thái gia làm hai quả cầu trong tay đụng nhau, phát ra âm thanh lanh canh, buồn bực nói: "Hắn không nghe ta, ta chỉ có thể nghe hắn, dù sao cũng phải có một người nghe, chuyện đơn giản hơn."
Chuyện đơn giản hơn?
Mấy lão gia đưa mắt nhìn nhau, thật vậy hả?
"Chuyện đó, cha, cha... Trước kia con đã từng nói với người, cái nhà đó cực kỳ tốt, con quyết định mua... "
"Cút."
Ầm ĩ trong Liễu gia biến mất, bình yên không tiếng động.
Thành Trường An vì một người rời đi mà tạo nên gợn sóng, gợn sóng này nặng nhưng tĩnh, mỗi người đều có cuộc sống của mình, cuộc sống của mỗi cá nhân vẫn cứ tiếp tục.
Thành Trường An đã ở sau lưng, kinh thành phía trước còn xa mới tới, Tiết Thanh ngồi ở trong xe từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trời đầy mây đen bay thấp, đường lớn vắng vẻ không người nhưng bên tai lại rất náo nhiệt.
"Hoàng Cư à, bưng trà cho ta."
Tứ Hạt nằm nghiêng trong buồng xe, lười biếng chỉ huy.
Bởi vì nhân lúc đi đường ở không, Tiết Thanh chỉ điểm công phu cho hắn, thỉnh thoảng Hoàng Cư sẽ ngồi ở trong xe. Nhưng dù ngồi trong đó, lúc không nói chuyện với Tiết Thanh thì vẫn giống như tảng đá.
Đá không để ý tới Tứ Hạt tiên sinh.
"Hoàng Cư, ngươi biết ta là ai không?" Tứ Hạt tiên sinh lấy tay chống đầu nằm nghiêng nhìn thiếu niên kia, không vừa lòng lại hả hê: "Ngươi nghe thấy tiểu tử kia gọi ta là tiên sinh chứ? Ta chính là tiên sinh của nó, vậy ta chính là sư công của ngươi, phục vụ sư công là lẽ đương nhiên."
Hoàng Cư ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói: "Hắn không phải sư phụ của ta, ngươi cũng không phải sư công của ta."
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt: "Không phải ngươi học giết người với nó hả?"
Tiết Thanh ở bên cửa sổ xe lười biếng nói: "Là trao đổi, không phải bái sư, tiên sinh ngài cho rằng thu được một học trò dễ lắm sao? Rất khó đó, cần phải quý trọng."
Tứ Hạt tiên sinh "hừ" một tiếng: "Không nói chuyện với con, im miệng." Lại nhìn về phía Hoàng Cư, ngồi dậy, hứng thú dạt dào nói: "Trao đổi sao, sau đó không ai nợ ai, đứa nhỏ ngươi không tệ đâu... Ta cũng trao đổi với ngươi đi, ngươi bưng trà cho ta, ta sẽ dạy ngươi giết người." Sờ râu đắc ý: "Ta chính là tiên sinh của Tiết Thanh, lợi hại hơn nó đó."
Hoàng Cư cúi đầu nói: "Không."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Không? Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi biết ngươi bỏ lỡ chuyện gì không?"
Hoàng Cư nhìn hắn một cái: "Ta không để ý ta bỏ lỡ chuyện gì, ta chỉ để ý ta lấy được cái gì."
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt: "Hở."
Tiết Thanh cười ha ha, quay đầu nhìn bọn họ: "Tiên sinh, người đừng dụ dỗ hắn nữa, hắn không tin người." Lại than nhẹ: "Tiên sinh, sự tốt đẹp của người chỉ có con biết nên hãy quý trọng người học sinh là con đi."
Tứ Hạt tiên sinh lại "hừ" một tiếng, Tiết Thanh nhìn một tên hộ vệ bên xe: "Đường Giai Lâm, ngươi mang theo Hoàng Cư đi dò đường phía trước."
Hộ vệ Đường Giai Lâm lên tiếng đáp lại: "Vâng!"
Tiết Thanh lại nhìn Hoàng Cư: "Muốn giết người, phải biết nhìn người, quan sát hoàn cảnh trời đất xung quanh trước, ngươi dùng những thứ ta dạy ngươi đi xem thử chút đi."
Hoàng Cư "ừ" một tiếng nhảy ra xe, phóng người lên ngựa cùng hộ vệ kia nhanh chóng lao về phía trước.
"Thật là không thú vị!" Tứ Hạt tiên sinh kêu lên: "Sắp ngột ngạt chết rồi." Con ngươi đảo một cái, nhìn Tiết Thanh lười biếng dựa trên cửa sổ: "Học sinh, tới học bài đi, đi đường cũng không thể sao nhãng."
Tiết Thanh nói: "Bây giờ không đọc sách."
Tứ Hạt tiên sinh nổi nóng, một tiểu tử ngốc có mắt không biết thái sơn, một tiểu nha đầu không kính sư, nói: "Ta là tiên sinh ta quyết định."
Tiết Thanh nói: "Không phải ý đó, tiên sinh từng dạy con, muốn con đọc sách hay, đọc sách phải chất lượng, lúc không thích hợp để học mà còn học thì không được lợi ích gì... "
Tứ Hạt tiên sinh đưa tay che lỗ tai lại, nói: "Ngừng, ngừng, làm sao bây giờ lại không thích hợp để học?"
Tiết Thanh than thở nhìn bên ngoài, nói: "Nỗi buồn ly biệt đó, tiên sinh à, bây giờ con đang rời bỏ quê hương, một mình lẻ loi cô độc lên đường, trong lòng vô cùng đau khổ, người vốn giàu tình cảm đang chịu cảnh ly biệt lại thêm tiết thu đìu hiu làm sao chịu được... Hả?"
Hả cái gì vậy? Tứ Hạt tiên sinh thấy thiếu niên kia vốn là tư thái lười biếng dựa cửa sổ chợt ngồi thẳng, vươn người nhìn về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn cũng vội vàng chen tới nhìn về phía sau.
Trời đầy mây bay thấp gió thổi mạnh, trên đường lớn vắng vẻ không người, không biết từ lúc nào có một chiếc xe ngựa đi tới, một thư đồng cưỡi lừa lắc lư không nhanh không chậm theo sau. Bên cạnh phu xe có một thiếu niên, áo xanh nón lá rộng vành, cái mũ trùm đầu, trong tay cuốn một quyển sách...
"Nhìn người ta đi, nhìn người ta một chút đi, đó mới gọi là người đọc sách." Tứ Hạt tiên sinh "chậc chậc" nói: " Ở đâu ra có chuyện bây giờ không thích hợp để học, đừng nói đi đường, cho dù ngồi ỉa cũng phải cầm sách."
Tiết Thanh vươn tay kéo hắn trở về, nói: "Tiên sinh người cản tầm nhìn của ta." Lại bảo phu xe dừng lại, nhìn xe ngựa phía sau từ từ lại gần.
Thiếu niên trên xe vẫn cúi đầu đọc sách, tựa như không phát hiện xe ngựa đừng chờ bên cạnh.
"Yên Tử thiếu gia, thật trùng hợp nhỉ." Tiết Thanh ở trên cửa sổ xe vẫy vẫy tay nói.
Thiếu niên để cuốn sách xuống, vén màn chụp đầu lên nhìn về phía hắn, nói: "Không trùng hợp, ta đang đuổi theo ngươi."
Tiết Thanh vẻ mặt cảm động lại kích động: "Yên Tử thiếu gia đưa tiễn mười dặm này, thật là khách khí quá."
Bùi Yên Tử nói: "Không phải đâu, ta cũng tới Quốc Tử Giám học."
...
"Tại sao ngươi tới Quốc Tử Giám học?"
Tiết Thanh leo lên xe ngựa của Bùi Yên Tử, kêu hắn vào buồng xe, sửa sang lại nói.
"Ta có thể tới đó học vì ta đứng đầu bảng, ngươi dựa vào đâu?"
Lời này thật không chút khách khí, Bùi Yên Tử buông cuốn sách trong tay xuống,nói: "Ta? Đại học sĩ Tương Hiển là biểu huynh của mẹ ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.