Chương 564: Dưới ánh trăng
Hi Hành
13/09/2018
Hoàng Tự quyết định sự kế thừa của thiên tử Đại Chu. Nói ai có thể kế vị là người đó có thể. Ngay cả thiên tử cũng không thể dị nghị.
Tỏ vẻ phản đối quyết định của Hoàng Tự, Tiết Thanh có lẽ là người đầu tiên.
Tuy cái phản đối ấy chỉ là vì nơi chốn.
Người bên cạnh không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng may xung quanh nàng có rất nhiều người. Tất cả đều có thể trông cậy vào kẻ khác.
Tri phủ Huỳnh Sa Đạo mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, sắc mặt cung kính, chuẩn bị tùy lúc hô theo. Hồ tướng quân nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, cảnh giác. Những quan viên khác ngẩng đầu nhìn phía trước, mong ngóng xem có thấy Tứ đại sư không để còn nghênh đón.
Vương Liệt Dương nói: "Điện hạ đừng đùa."
Lần đi Thương Sơn này, tri phủ Huỳnh Sa Đạo và Hồ tướng quân tất nhiên đi theo. Còn đám người Vương Liệt Dương thấy thời khắc này cũng muốn đi theo.
Tiết Thanh nói: "Có gì mà đùa." Khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Vương Liệt Dương: "Ai cũng nói là tiên đế bị thương khi săn thú ở đây, còn ta thấy nơi đây vốn không phải chỗ săn thú, chỉ là dễ bị thương. Vị Tứ đại sư kia có đáng tin không?"
Vương Liệt Dương nói: "Đầu tiên, thiên tử miệng vàng lời ngọc."
Tiên đế nói bị thương khi săn thú thì chính là bị thương khi săn thú, kẻ làm thần tử tin tưởng là được. Còn chân tướng như thế nào, bọn họ không biết, cũng không dám hỏi. Cho nên việc tiên đế bị thương đó có thể coi là một bí mật.
"Còn nữa, lúc ở Huỳnh Sa Đạo, Tứ đại sư không hề lập tức quyết định thân phận của các ngài ngay tại đó." Ông ta nhìn Tiết Thanh: "Nên thần cảm thấy vẫn đáng tin cậy."
Ông ta nhấn mạnh vào mấy chữ "ngay tại đó".
Nếu xem xét một cách bình tĩnh thì so với việc Tống Anh đã được Tứ đại sư tiếp kiến hai lần trước mặt các thần tử thì việc Tứ đại sư không vạch trần đế cơ thật giả ngay tại đó đã là Tiết Thanh được lợi rồi.
Nếu không thì hoàn toàn không có cái cơ hội tới Thương Sơn.
Cho nên điện hạ vẫn còn hy vọng.
Tiết Thanh cười với ông ta: "Vương tướng gia quả nhiên lợi hại, biết gì nói nấy. Nói chuyện với ông thật là đơn giản và thoải mái."
Vương Liệt Dương nhìn nữ tử đang mỉm cười này, gượng cười mà nói: "Không lợi hại bằng điện hạ. Thần giờ không cười nổi, con đường phía trước chưa biết như thế nào."
Ông ta đã không thể bước trên con đường bên Tống Anh, còn con đường phía trước của Tiết Thanh thì không rõ.
Tiết Thanh nói: "Các con đường trên cuộc đời này đều do con người đi mà có." Lại quay mắt nhìn Thương Sơn, thì thầm: "Nhưng lên núi dễ, xuống núi khó. Có một số con đường nếu có thể không đi thì không cần phải đi."
Nay làm gì có lựa chọn nào khác. Có thể được lên núi đã là không tệ. Có là núi đao biển lửa thì cũng phải đi, không đi cũng là núi đao biển lửa. Vương Liệt Dương cũng nhìn phía trước, nói: "Người đã tới đông đủ dưới chân núi rồi."
Tiết Thanh thu hồi tầm mắt mà quay sang nhìn, thấy trên con đường lớn đối diện là cờ nghi thức phần phật tung bay.
Tống Anh đến rồi.
Lúc ở Huỳnh Sa Đạo, Tứ đại sư nói rằng muốn mọi người gặp lại ở Thương Sơn vào mười lăm tháng tám, sau đó rời đi. Tống Anh không đi cùng Tứ đại sư, cũng không ở lại Huỳnh Sa Đạo, mà mang Tống Nguyên quay lại hội họp với đám quan viên triều đình. Bởi vì bí mật đi nên không mang theo thái y, đến đó vì muốn trị thương cho Tống Nguyên.
Vương Liệt Dương không đi theo, lý do là còn vấn đề chưa giải quyết với Tống Nguyên nên né tránh.
Nhìn đám quan viên bên kia, Vương Liệt Dương nói: "Thần đã gửi thư cho Lư trung thừa nhưng hắn không tới bái kiến điện hạ."
Tiết Thanh cười, nói: "Tướng gia chi bằng viết thêm mấy phong thư cho Tứ đại sư đi."
Nay người quyết định cục diện là Tứ đại sư, có mượn sức những kẻ khác cũng vô dụng. Lúc này động không bằng tĩnh, không lựa chọn, chờ đợi được lựa chọn mới là an toàn nhất.
Vương Liệt Dương im lặng. Ông ta đương nhiên biết điều này. Tống Anh biết. Những người khác cũng biết. Cho nên Tống Anh không quan tâm tới thái độ của Vương Liệt Dương. Những người kia dừng lại, dựng trại đóng quân, không tới gần thêm, cũng không ai tới đây. Thương Sơn hệt như một cột mốc, chia con đường làm hai phần, ngăn cách hai người. Binh mã hai bên đều tự rải ra, bao vây Thương Sơn, như đối địch, lại như dung hòa.
Chỉ cần hai người còn một.
Về phần sau khi dung hòa như thế nào thì mỗi người có mệnh riêng, mà mệnh thì không thể ngăn cản.
......
Tin Hoàng Tự sẽ trao Thủ Thư cho Bảo Chương đế cơ ở Thương Sơn đã lan truyền. Thương Sơn xa xôi, không phải ai cũng nhìn thấy nhưng ai cũng thấy được mặt trăng trên bầu trời.
Từ lúc trăng lưỡi liềm tới khi trăng tròn, không thể ngăn cản, cũng không thể làm giả, không thay đổi vì sự khẩn trương lo lắng của bất cứ ai.
"Giờ ta cảm thấy lựa chọn của chúng ta rất sáng suốt."
Quách Hoài Xuân ngồi trong trại lính đổ nát, nhìn mặt trăng trên không trung, uống một bầu rượu trong đám vật tư vừa được tiếp tế, vui mừng nói.
"Chúng ta bảo vệ quốc gia, tận trung với đế cơ điện hạ, cho nên bất cứ ai là đế cơ đều không thể hỏi tội chúng ta được."
Nếu ở lại Huỳnh Sa Đạo thì sẽ không ổn.
"Quách đại tướng quân, rượu ngon không?" Diệu Diệu cất tiếng từ một bên.
Quách Hoài Xuân giơ bầu rượu lên, nói: "Uống ngon chứ. Có Đốc đại nhân hậu thuẫn, ăn uống đều được đảm bảo."
Dưới ánh trăng, Diệu Diệu cười tủm tỉm: "Ngon thì ngươi uống thêm chút nữa đi, Qua tỷ tự mình đưa tới cho ngươi đó."
Bầu rượu trong tay Quách Hoài Xuân rơi bịch xuống đất, hắn vội nói.
"Ta đâu có nói gì đâu."
"Diệu Diệu tỷ, việc này không phải ta nói là được. Qua đại nhân không thể trách ta được."
"Tiết Thanh thật sự là gì, là mệnh, có biện pháp nào đâu."
......
"Mệnh thì không có cách nào cả."
Trong trạch viện của Liễu gia ở thành Trường An, trăng lên giữa trời, ánh trăng chiếu tỏ mặt đất. Liễu lão thái gia ngồi trong ánh trăng, chuyển động kim cầu.
"Không phải phúc thì chính là họa, tóm lại chỉ có một kết quả."
Không ai đáp lời ông ta. Liễu lão thái gia nhíu mày không vui, nhìn sang bên cạnh.
"Ngươi câm rồi à? Giờ không nói gì nữa à? Lá gan nhỏ vậy, sao dám làm ra cái loại chuyện họa gia diệt tộc này?"
Người trẻ tuổi dựa vào lan can nhìn cá bơi trong ao nhỏ. Sóng lăn tăn đánh vỡ ánh trăng bên dưới. Hắn quay đầu lại, khuôn mặt đã bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, môi hồng răng trắng đầy tuấn tú.
"Không phải chỉ có một kết quả." Liễu Xuân Dương nói: "Hoặc là phúc, hoặc là không phục."
Liễu lão thái gia nói: "Sao, Hoàng Tự quyết định rồi mà nó còn không phục nữa hả?"
Liễu Xuân Dương nói: "Vì sao không?" Thu hồi tầm mắt, nhìn cá bạc bơi trong ao: "Sao nàng lại giao tính mạng mình cho người khác quyết định chứ?"
Đừng nói là Hoàng Tự, là Tứ đại sư, kể cả ông trời cũng không được.
Tính mạng của nàng, nàng sẽ tự quyết định.
Hắn không lo lắng, kể từ khi bị nàng kéo xuống khỏi bờ tường Song viên. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Yêu quái mà.
......
"Đêm nay trăng tròn thật."
Tiết Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời, sau đó giơ tay khép bên miệng, tầm mắt nhìn phía trước.
Có bóng người đang cất bước dưới ánh trăng ở phía trước.
"Này, lên đỉnh núi trước thì có được thêm phần không?" Tiết Thanh hô lên.
Người phía trước khẽ lắc lư thân mình, dường như là lảo đảo vì không nhìn rõ đường. Còn những người bốn phía thì lại rất nghi hoặc.
Thêm phần là có ý gì?
"Hoặc là ai bước lên đó trước thì người đó chính là đế cơ." Tiết Thanh nói: "Cũng phải so đấu cái gì chứ, chẳng lẽ thật sự chỉ lên núi thôi sao? Mấy quyển tiểu thuyết huyền ảo đâu có viết như thế..."
Câu này lại có ý gì? Người xung quanh càng thêm khó hiểu nhưng người phía trước đã hiểu, giọng cuồn cuộn kéo đến như tảng đá lăn xuống từ trên núi.
"Không!"
"Chỉ lên núi!"
"Bay lên, leo lên hay đi lên đều giống nhau!"
"Giờ đi lên hay ngày mai lên cũng vậy!"
Ngay sau đó, bóng người biến mất dưới ánh trăng.
"Vậy có cạm bẫy, hay cơ quan, đánh dấu đường đi, nhắc nhở rắn rết gì không..." Tiết Thanh vẫn còn tiếp tục hỏi.
"Ngươi làm vậy thì có ý nghĩa gì?" Tống Anh nói từ một bên: "Có thể ảnh hưởng gì tới kết quả không?"
Hiển nhiên là không có ảnh hưởng gì cả.
Tiết Thanh nhìn nàng ta, nói: "Muốn làm ta vui vẻ và để kẻ khác bực bội, đây là ý nghĩa."
Tống Anh cười, không nói gì thêm, cất bước bước đi.
"Nếu đi trước hay sau đều không ảnh hưởng, vậy ta sẽ đi sau ngươi." Tiết Thanh nói, quả nhiên bước đi theo sau Tống Anh.
Ánh trăng trong trẻo khiến núi đá lởm chởm trở nên mềm mại đi. Thật bất ngờ là trong núi có đường nhỏ, thậm chí không cần dùng đèn lồng. Hai nữ tử, một trước một sau, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chuyến đi này, có lẽ chỉ một người trở lại.
Vô số tầm mắt giao nhau dưới ánh trăng, lo âu, căng thẳng, bất an, chờ đợi và luyến tiếc.
Ai sẽ gặp lại, ai sẽ biến mất?
Gió núi thổi ánh trăng khiến cả ngọn núi phủ trong ánh sáng.
Tống Anh lại ngồi xuống một tảng đá, dừng chân nghỉ tạm, giơ tay lau mồ hôi, thở dốc. Rốt cuộc là một người trẻ tuổi, là còn là một cô gái yếu đuối.
Ở phía sau nàng, cô gái không chảy mồ hôi, không thở dốc cũng ngồi xuống.
Dọc đường đi, Tiết Thanh không bước nhanh, luôn giữ bước chân tương tự Tống Anh.
"Vì sao?" Tống Anh chợt hỏi.
"Bởi vì không có lợi, đi trước đi sau đều giống nhau." Tiết Thanh nói, nhìn khắp bốn phía.
Bọn họ đã tới giữa sườn núi. Sương mù dày đặc, nhìn không rõ xung quanh.
"Ý ta là." Tống Anh quay đầu nhìn nàng: "Ta biết là ngươi biết."
Tiết Thanh nhìn nàng, nói: "Ta cũng biết là ngươi biết."
Lời thì giống, ý tứ dường như khác biệt, nhưng hai bên đều hiểu được ý của người kia.
Sương mù quanh quẩn, mà hai người lại nhìn rõ nhau. Mỗi người ngồi trên một tảng đá, mắt nhìn nhau.
Tống Anh nói: "Nhưng ta không biết vì sao ngươi lại làm như vậy."
Tiết Thanh cười, nói: "Ta cảm thấy ngươi nên biết, vì ngươi làm như vậy."
"Ví dụ như hứa hẹn cho ngươi vinh hoa hậu lộc, ví dụ như mời ngươi rời khỏi triều đình." Tống Anh nói: "Ví dụ như khiến ngươi bị đuổi giết, hay như khiến ngươi vào sinh ra tử, hoặc là cốt nhục chia lìa, lại ví như khiến ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm. Là làm chuyện như vậy à?"
Tiết Thanh nói: "Thấy chưa, ta biết là ngươi biết."
Tống Anh nói: "Phụ hoàng của ta bị giết, mẫu hậu của ta bị truy sát, gian thần nắm quyền, quyền hành che trời. Ta là người sống sót duy nhất mang dòng máu thiên tử của Đại Chu, ta là người thừa kế hoàng thất Đại Chu. Ta là kẻ bị hại, lưng đeo oan khuất."
"Ta phải chịu khổ chịu nhục."
"Ta phải lập lại trật tự."
"Ta phải trục xuất gian tà."
"Ta phải không phụ trung thần nghĩa sĩ."
"Ta phải không sợ sinh ly tử biệt."
Nàng ta đứng dậy, nhìn Tiết Thanh.
"Ta làm vậy, là ta sai sao?"
......
Gió núi thổi qua, cả ngọn núi im lặng.
"Làm như ngươi không sai." Tiết Thanh không im lặng, ngồi trên núi đá nhìn Tống Anh: "Nhưng ta cũng không sai."
Tỏ vẻ phản đối quyết định của Hoàng Tự, Tiết Thanh có lẽ là người đầu tiên.
Tuy cái phản đối ấy chỉ là vì nơi chốn.
Người bên cạnh không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng may xung quanh nàng có rất nhiều người. Tất cả đều có thể trông cậy vào kẻ khác.
Tri phủ Huỳnh Sa Đạo mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, sắc mặt cung kính, chuẩn bị tùy lúc hô theo. Hồ tướng quân nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, cảnh giác. Những quan viên khác ngẩng đầu nhìn phía trước, mong ngóng xem có thấy Tứ đại sư không để còn nghênh đón.
Vương Liệt Dương nói: "Điện hạ đừng đùa."
Lần đi Thương Sơn này, tri phủ Huỳnh Sa Đạo và Hồ tướng quân tất nhiên đi theo. Còn đám người Vương Liệt Dương thấy thời khắc này cũng muốn đi theo.
Tiết Thanh nói: "Có gì mà đùa." Khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Vương Liệt Dương: "Ai cũng nói là tiên đế bị thương khi săn thú ở đây, còn ta thấy nơi đây vốn không phải chỗ săn thú, chỉ là dễ bị thương. Vị Tứ đại sư kia có đáng tin không?"
Vương Liệt Dương nói: "Đầu tiên, thiên tử miệng vàng lời ngọc."
Tiên đế nói bị thương khi săn thú thì chính là bị thương khi săn thú, kẻ làm thần tử tin tưởng là được. Còn chân tướng như thế nào, bọn họ không biết, cũng không dám hỏi. Cho nên việc tiên đế bị thương đó có thể coi là một bí mật.
"Còn nữa, lúc ở Huỳnh Sa Đạo, Tứ đại sư không hề lập tức quyết định thân phận của các ngài ngay tại đó." Ông ta nhìn Tiết Thanh: "Nên thần cảm thấy vẫn đáng tin cậy."
Ông ta nhấn mạnh vào mấy chữ "ngay tại đó".
Nếu xem xét một cách bình tĩnh thì so với việc Tống Anh đã được Tứ đại sư tiếp kiến hai lần trước mặt các thần tử thì việc Tứ đại sư không vạch trần đế cơ thật giả ngay tại đó đã là Tiết Thanh được lợi rồi.
Nếu không thì hoàn toàn không có cái cơ hội tới Thương Sơn.
Cho nên điện hạ vẫn còn hy vọng.
Tiết Thanh cười với ông ta: "Vương tướng gia quả nhiên lợi hại, biết gì nói nấy. Nói chuyện với ông thật là đơn giản và thoải mái."
Vương Liệt Dương nhìn nữ tử đang mỉm cười này, gượng cười mà nói: "Không lợi hại bằng điện hạ. Thần giờ không cười nổi, con đường phía trước chưa biết như thế nào."
Ông ta đã không thể bước trên con đường bên Tống Anh, còn con đường phía trước của Tiết Thanh thì không rõ.
Tiết Thanh nói: "Các con đường trên cuộc đời này đều do con người đi mà có." Lại quay mắt nhìn Thương Sơn, thì thầm: "Nhưng lên núi dễ, xuống núi khó. Có một số con đường nếu có thể không đi thì không cần phải đi."
Nay làm gì có lựa chọn nào khác. Có thể được lên núi đã là không tệ. Có là núi đao biển lửa thì cũng phải đi, không đi cũng là núi đao biển lửa. Vương Liệt Dương cũng nhìn phía trước, nói: "Người đã tới đông đủ dưới chân núi rồi."
Tiết Thanh thu hồi tầm mắt mà quay sang nhìn, thấy trên con đường lớn đối diện là cờ nghi thức phần phật tung bay.
Tống Anh đến rồi.
Lúc ở Huỳnh Sa Đạo, Tứ đại sư nói rằng muốn mọi người gặp lại ở Thương Sơn vào mười lăm tháng tám, sau đó rời đi. Tống Anh không đi cùng Tứ đại sư, cũng không ở lại Huỳnh Sa Đạo, mà mang Tống Nguyên quay lại hội họp với đám quan viên triều đình. Bởi vì bí mật đi nên không mang theo thái y, đến đó vì muốn trị thương cho Tống Nguyên.
Vương Liệt Dương không đi theo, lý do là còn vấn đề chưa giải quyết với Tống Nguyên nên né tránh.
Nhìn đám quan viên bên kia, Vương Liệt Dương nói: "Thần đã gửi thư cho Lư trung thừa nhưng hắn không tới bái kiến điện hạ."
Tiết Thanh cười, nói: "Tướng gia chi bằng viết thêm mấy phong thư cho Tứ đại sư đi."
Nay người quyết định cục diện là Tứ đại sư, có mượn sức những kẻ khác cũng vô dụng. Lúc này động không bằng tĩnh, không lựa chọn, chờ đợi được lựa chọn mới là an toàn nhất.
Vương Liệt Dương im lặng. Ông ta đương nhiên biết điều này. Tống Anh biết. Những người khác cũng biết. Cho nên Tống Anh không quan tâm tới thái độ của Vương Liệt Dương. Những người kia dừng lại, dựng trại đóng quân, không tới gần thêm, cũng không ai tới đây. Thương Sơn hệt như một cột mốc, chia con đường làm hai phần, ngăn cách hai người. Binh mã hai bên đều tự rải ra, bao vây Thương Sơn, như đối địch, lại như dung hòa.
Chỉ cần hai người còn một.
Về phần sau khi dung hòa như thế nào thì mỗi người có mệnh riêng, mà mệnh thì không thể ngăn cản.
......
Tin Hoàng Tự sẽ trao Thủ Thư cho Bảo Chương đế cơ ở Thương Sơn đã lan truyền. Thương Sơn xa xôi, không phải ai cũng nhìn thấy nhưng ai cũng thấy được mặt trăng trên bầu trời.
Từ lúc trăng lưỡi liềm tới khi trăng tròn, không thể ngăn cản, cũng không thể làm giả, không thay đổi vì sự khẩn trương lo lắng của bất cứ ai.
"Giờ ta cảm thấy lựa chọn của chúng ta rất sáng suốt."
Quách Hoài Xuân ngồi trong trại lính đổ nát, nhìn mặt trăng trên không trung, uống một bầu rượu trong đám vật tư vừa được tiếp tế, vui mừng nói.
"Chúng ta bảo vệ quốc gia, tận trung với đế cơ điện hạ, cho nên bất cứ ai là đế cơ đều không thể hỏi tội chúng ta được."
Nếu ở lại Huỳnh Sa Đạo thì sẽ không ổn.
"Quách đại tướng quân, rượu ngon không?" Diệu Diệu cất tiếng từ một bên.
Quách Hoài Xuân giơ bầu rượu lên, nói: "Uống ngon chứ. Có Đốc đại nhân hậu thuẫn, ăn uống đều được đảm bảo."
Dưới ánh trăng, Diệu Diệu cười tủm tỉm: "Ngon thì ngươi uống thêm chút nữa đi, Qua tỷ tự mình đưa tới cho ngươi đó."
Bầu rượu trong tay Quách Hoài Xuân rơi bịch xuống đất, hắn vội nói.
"Ta đâu có nói gì đâu."
"Diệu Diệu tỷ, việc này không phải ta nói là được. Qua đại nhân không thể trách ta được."
"Tiết Thanh thật sự là gì, là mệnh, có biện pháp nào đâu."
......
"Mệnh thì không có cách nào cả."
Trong trạch viện của Liễu gia ở thành Trường An, trăng lên giữa trời, ánh trăng chiếu tỏ mặt đất. Liễu lão thái gia ngồi trong ánh trăng, chuyển động kim cầu.
"Không phải phúc thì chính là họa, tóm lại chỉ có một kết quả."
Không ai đáp lời ông ta. Liễu lão thái gia nhíu mày không vui, nhìn sang bên cạnh.
"Ngươi câm rồi à? Giờ không nói gì nữa à? Lá gan nhỏ vậy, sao dám làm ra cái loại chuyện họa gia diệt tộc này?"
Người trẻ tuổi dựa vào lan can nhìn cá bơi trong ao nhỏ. Sóng lăn tăn đánh vỡ ánh trăng bên dưới. Hắn quay đầu lại, khuôn mặt đã bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, môi hồng răng trắng đầy tuấn tú.
"Không phải chỉ có một kết quả." Liễu Xuân Dương nói: "Hoặc là phúc, hoặc là không phục."
Liễu lão thái gia nói: "Sao, Hoàng Tự quyết định rồi mà nó còn không phục nữa hả?"
Liễu Xuân Dương nói: "Vì sao không?" Thu hồi tầm mắt, nhìn cá bạc bơi trong ao: "Sao nàng lại giao tính mạng mình cho người khác quyết định chứ?"
Đừng nói là Hoàng Tự, là Tứ đại sư, kể cả ông trời cũng không được.
Tính mạng của nàng, nàng sẽ tự quyết định.
Hắn không lo lắng, kể từ khi bị nàng kéo xuống khỏi bờ tường Song viên. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Yêu quái mà.
......
"Đêm nay trăng tròn thật."
Tiết Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời, sau đó giơ tay khép bên miệng, tầm mắt nhìn phía trước.
Có bóng người đang cất bước dưới ánh trăng ở phía trước.
"Này, lên đỉnh núi trước thì có được thêm phần không?" Tiết Thanh hô lên.
Người phía trước khẽ lắc lư thân mình, dường như là lảo đảo vì không nhìn rõ đường. Còn những người bốn phía thì lại rất nghi hoặc.
Thêm phần là có ý gì?
"Hoặc là ai bước lên đó trước thì người đó chính là đế cơ." Tiết Thanh nói: "Cũng phải so đấu cái gì chứ, chẳng lẽ thật sự chỉ lên núi thôi sao? Mấy quyển tiểu thuyết huyền ảo đâu có viết như thế..."
Câu này lại có ý gì? Người xung quanh càng thêm khó hiểu nhưng người phía trước đã hiểu, giọng cuồn cuộn kéo đến như tảng đá lăn xuống từ trên núi.
"Không!"
"Chỉ lên núi!"
"Bay lên, leo lên hay đi lên đều giống nhau!"
"Giờ đi lên hay ngày mai lên cũng vậy!"
Ngay sau đó, bóng người biến mất dưới ánh trăng.
"Vậy có cạm bẫy, hay cơ quan, đánh dấu đường đi, nhắc nhở rắn rết gì không..." Tiết Thanh vẫn còn tiếp tục hỏi.
"Ngươi làm vậy thì có ý nghĩa gì?" Tống Anh nói từ một bên: "Có thể ảnh hưởng gì tới kết quả không?"
Hiển nhiên là không có ảnh hưởng gì cả.
Tiết Thanh nhìn nàng ta, nói: "Muốn làm ta vui vẻ và để kẻ khác bực bội, đây là ý nghĩa."
Tống Anh cười, không nói gì thêm, cất bước bước đi.
"Nếu đi trước hay sau đều không ảnh hưởng, vậy ta sẽ đi sau ngươi." Tiết Thanh nói, quả nhiên bước đi theo sau Tống Anh.
Ánh trăng trong trẻo khiến núi đá lởm chởm trở nên mềm mại đi. Thật bất ngờ là trong núi có đường nhỏ, thậm chí không cần dùng đèn lồng. Hai nữ tử, một trước một sau, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chuyến đi này, có lẽ chỉ một người trở lại.
Vô số tầm mắt giao nhau dưới ánh trăng, lo âu, căng thẳng, bất an, chờ đợi và luyến tiếc.
Ai sẽ gặp lại, ai sẽ biến mất?
Gió núi thổi ánh trăng khiến cả ngọn núi phủ trong ánh sáng.
Tống Anh lại ngồi xuống một tảng đá, dừng chân nghỉ tạm, giơ tay lau mồ hôi, thở dốc. Rốt cuộc là một người trẻ tuổi, là còn là một cô gái yếu đuối.
Ở phía sau nàng, cô gái không chảy mồ hôi, không thở dốc cũng ngồi xuống.
Dọc đường đi, Tiết Thanh không bước nhanh, luôn giữ bước chân tương tự Tống Anh.
"Vì sao?" Tống Anh chợt hỏi.
"Bởi vì không có lợi, đi trước đi sau đều giống nhau." Tiết Thanh nói, nhìn khắp bốn phía.
Bọn họ đã tới giữa sườn núi. Sương mù dày đặc, nhìn không rõ xung quanh.
"Ý ta là." Tống Anh quay đầu nhìn nàng: "Ta biết là ngươi biết."
Tiết Thanh nhìn nàng, nói: "Ta cũng biết là ngươi biết."
Lời thì giống, ý tứ dường như khác biệt, nhưng hai bên đều hiểu được ý của người kia.
Sương mù quanh quẩn, mà hai người lại nhìn rõ nhau. Mỗi người ngồi trên một tảng đá, mắt nhìn nhau.
Tống Anh nói: "Nhưng ta không biết vì sao ngươi lại làm như vậy."
Tiết Thanh cười, nói: "Ta cảm thấy ngươi nên biết, vì ngươi làm như vậy."
"Ví dụ như hứa hẹn cho ngươi vinh hoa hậu lộc, ví dụ như mời ngươi rời khỏi triều đình." Tống Anh nói: "Ví dụ như khiến ngươi bị đuổi giết, hay như khiến ngươi vào sinh ra tử, hoặc là cốt nhục chia lìa, lại ví như khiến ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm. Là làm chuyện như vậy à?"
Tiết Thanh nói: "Thấy chưa, ta biết là ngươi biết."
Tống Anh nói: "Phụ hoàng của ta bị giết, mẫu hậu của ta bị truy sát, gian thần nắm quyền, quyền hành che trời. Ta là người sống sót duy nhất mang dòng máu thiên tử của Đại Chu, ta là người thừa kế hoàng thất Đại Chu. Ta là kẻ bị hại, lưng đeo oan khuất."
"Ta phải chịu khổ chịu nhục."
"Ta phải lập lại trật tự."
"Ta phải trục xuất gian tà."
"Ta phải không phụ trung thần nghĩa sĩ."
"Ta phải không sợ sinh ly tử biệt."
Nàng ta đứng dậy, nhìn Tiết Thanh.
"Ta làm vậy, là ta sai sao?"
......
Gió núi thổi qua, cả ngọn núi im lặng.
"Làm như ngươi không sai." Tiết Thanh không im lặng, ngồi trên núi đá nhìn Tống Anh: "Nhưng ta cũng không sai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.