Chương 6: Hỏi thẳng
Hi Hành
17/04/2018
Biến cố đột ngột này cho dù là ngoài ý muốn hay là âm mưu đã được sắp sẵn để nhằm vào nàng, Tiết Thanh cũng không muốn truy cứu hay để tâm làm gì, ngay cả Quách tiểu thư còn hận không thể khiến nàng chết đi, người không thích nàng trong Quách gia này còn rất nhiều... Có ai mà chưa từng bị hãm hại bởi những người ghét mình đâu chứ.
“Con của mẫu thân, con thấy sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Bên này ồn ào như vậy, sau khi nghe được tin tức Thôi thị liền nhanh chóng trở về, nhưng bà lại không hề quan tâm cái gì đến việc hai tên nhóc kia nhìn lén nha đầu tắm rửa, chỉ để ý đến cái vừa nghe được là hai tên tiểu tử kia vì Tiết Thanh cảm thấy không thoải mái, không còn sức lực nên mới giúp đỡ nó mà đi vào nhà người khác tìm bà.
“Không sao ạ.” Tiết Thanh nói: “Là vì Dương đại phu tới nên con đi tiễn ông ấy, chắc do đi lại hơi nhiều nên mới cảm thấy mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được rồi ạ.”
Thôi thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại mang theo vài phần vui mừng.
“Thanh nhi, con cũng hiểu chuyện phải đi tiễn khách rồi.” Thôi thị nói.
Trước đây, Tiết Thanh không hề để ý tới những việc này, có thể cùng trò chuyện vài câu với khách đến nhà đã là tốt lắm rồi, bà còn đang tính chờ ở nhà thêm hai ngày, chuyên tâm đón tiếp Dương đại phu, tránh việc tiếp đãi không chu toàn, bây giờ xem ra là do bà quá lo lắng rồi.
“Cho nên mẫu thân à, mẫu thân yên tâm đi, con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, chúng ta ra ngoài cũng có thể tự sống thật tốt.” Tiết Thanh thừa dịp nói.
Thôi thị lập tức né tránh bằng cách đổi chủ đề hỏi về việc Dương đại phu đã nói gì và uống thuốc thế nào.
Tiết Thanh biết nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì bà chắc chắn sẽ không cam lòng mà rời khỏi Quách gia, bà cũng không khuyên bảo nữa, chỉ nói về chuyện uống thuốc, nàng đang nghĩ cách khác.
“Dương đại phu nói nên tiếp tục uống thuốc.” Nàng nói.
“Đương nhiên phải uống tiếp rồi, mới đỡ hơn vài ngày thôi mà.” Thôi thị vừa nói xong, liền kêu Noãn Noãn đi lấy thuốc.
Quách Hoài Xuân gần giống như đã chuyển cả một tiệm thuốc vào trong nhà, chuyên dùng để cung cấp cho Tiết Thanh uống.
“Vẫn dựa theo phương thuốc của thiếu gia đưa ạ?” Noãn Noãn hỏi.
Tiết Thanh trả lời “ừ”, Noãn Noãn liền bước chân đi ra ngoài.
Thật ra phương thuốc này không phải là phương thuốc của Dương đại phu, đây cũng không phải vì Tiết Thanh không tin y thuật của Dương đại phu, mà chỉ vì loại bệnh về hư nhược thân thể, xương cốt yếu ớt giống thế này, Tiết Thanh cảm thấy chính mình nắm rõ hơn.
Nhân lúc không có Noãn Noãn, Thôi thị lại đem một miếng thuốc dán đưa cho Tiết Thanh.
“Cải trang lúc trước mất tác dụng hết rồi, giờ giọng nói quá mềm yếu.” Nàng thấp giọng nói.
Khi Tiết Thanh mười ba tuổi, mặc dù mượn cớ vì người nàng nhỏ bé yếu ớt nên giọng nói mới có chút giống giọng nữ nhưng vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, không biết Thôi thị kiếm đâu ra được một phương thuốc dân gian, sau khi ngậm trong miệng có thể khiến giọng nói biến đổi, trở nên trầm ổn và to hơn một chút trong một khoảng thời gian.
Biến âm - loại chuyện này đối với Tiết Thanh mà nói là không hề khó, thế nhưng nàng mới vừa đến đây nên vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn, nàng không hề hoài nghi mà lấy thuốc bỏ vào miệng.
Thôi thị nói những chuyện phiếm bên này bên kia trong chốc lát rồi để Tiết Thanh nằm nghỉ còn mình thì đi nấu cơm. Vì thời tiết dần dần ấm áp, nàng vén màn cửa lên, nằm trên ghế trúc trong phòng, nhìn thấy hình ảnh Thôi thị đang bận rộn cùng khói bếp bay lên trong tiểu viện, Tiết Thanh cảm thấy những ngày này trôi qua cũng không tệ lắm, cảm giác gia đình hòa thuận với tình thương của mẫu thân có lẽ chính là cảm giác dễ chịu này.
Trong đại sảnh của Quách gia, sau khi chủ nhà ăn cơm xong rồi, những người hầu mới được ăn cơm.
Ở cửa sân trạch viện (1) bên Quách nhị lão gia, hai tên người hầu đang chờ thay ca ăn cơm đã có chút không kiên nhẫn, chen ở sau cửa đoán xem hôm nay ăn gì, mãi đến khi nghe thấy có tiếng bước chân người đến mới lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy chàng trai đang đứng trước cửa, đám người hầu liền vội vàng hành lễ.
Nếu như Tiết Thanh có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra chàng trai kia chính là người đã khen nàng đá bóng tốt.
“Liên Đường thiếu gia tới rồi.” Bọn họ nói.
Chàng trai tên Liên Đường liền mỉm cười gật đầu.
“Ta đến thăm Tử An.” Hắn ta nói.
Những người hầu không ai ngăn cản, thậm chí không có người nào đi trước thông báo, đã có một người trực tiếp theo hắn ta đi vào bên trong, có thể thấy được Liên Đường thiếu gia này cùng Quách gia rất quen thuộc, giống như tới nhà mình vậy.
Liên Đường theo chân người hầu đi quanh co một hồi, càng ngày càng cách chỗ ở chính của Quách gia ngày càng xa.
“Liên Đường thiếu gia, thiếu gia của chúng ta thật đáng thương mà, đã bị đánh thành ra bộ dạng này lại còn bị giam trong kho củi, đến giờ đã qua nhiều ngày rồi mà đại lão gia vẫn chưa nói cho thả ra nữa.” Tên người hầu vẻ mặt đau khổ, lải nhải nói liên miên.
Liên Đường vẫn chậm rãi bước đi, nghe xong liền lắc đầu.
“Chuyện này có gì đâu mà thảm, cậu bé kia thiếu chút nữa là mất mạng rồi, hỏi thiếu gia nhà ngươi xem cậu ta muốn mất mạng hay là chịu chút đau đớn da thịt đây?” Hắn nói: “Hơn nữa, ở trong kho củi cũng vẫn được ăn ngon, có cái gì đáng thương đâu.”
Tên người hầu còn chưa lên tiếng, trong căn phòng phía trước liền truyền đến tiếng la hét.
“Liên Đường huynh, sao huynh lại nói giúp người ngoài chứ.”
Bởi vì tức giận nên giọng nói thật khó nghe.
Liên Đường nghe vậy cười cười, xua tay với tên người hầu, tự mình đẩy cửa bước vào.
Tuy nói là kho củi, thật ra so với bày trí ở chỗ mẫu thân con Tiết Thanh còn tốt hơn nhiều, giường Bạt Bộ tinh xảo, đệm chăn mềm mại, được xông hương hoa, đứa trẻ mập mạp chừng mười ba mười bốn tuổi mặc áo lót bằng lụa hoa đang nằm ì trên giường, lúc này đang phủi cánh tay tỏ rõ sự tức giận.
“Liên Đường huynh, huynh nói không nên đánh nó sao?” Y hét to: “Cái thứ người không cần mặt mũi đi tống tiền người khác đó!”
Liên Đường ngồi xuống bên giường y.
“Đánh có thể đánh nhưng không thể không biết phân nặng nhẹ.” Hắn nói: “Trước đây dạy các đệ phải đánh nhau thế nào đều đã quên rồi sao?”
Tử An lập tức cúi đầu.
“Là do tên nhóc kia nhát gan nên tự mình nhảy xuống nước thôi.” Y nói: “Ngoan ngoãn bị đánh một trận thì đã không có việc gì rồi.”
Liên Đường cười cười, cũng không hỏi hắn cụ thể về tình huống đánh nhau, mà ngồi trầm ngâm trong chốc lát.
“Tiết Thanh này là người thế nào?” Hắn hỏi.
Tử An thiếu gia liền hừ một tiếng.
“Chính là cái thứ đồ vô dụng, hèn nhát, vô sỉ...” Y hung hăng đấm vào giường chửi mắng: “Cái gì cũng không biết, nói cũng không nói...”
Đây hoàn toàn không phải là người mà hắn nhìn thấy hôm nay, Liên Đường thầm nghĩ, ngăn lại những lời chửi mắng của Tử An.
“Văn Trúc là nha đầu của ai?” Hắn hỏi.
Tử An liền ngây ngốc một hồi, đề tài này chuyển nhanh đến nỗi y có chút hồ đồ rồi, lại nháy mắt ra hiệu cười hì hì một tiếng.
“Liên Đường huynh, huynh vừa ý nha đầu này sao? Là nha đầu của đệ, nếu huynh thích để đệ tặng cho huynh là được rồi, ý, mà hình như cũng sắp kết hôn rồi, dù sao cũng chỉ chơi đùa thôi, mặc dù dáng người chẳng ra sao, nhưng được cái mông lớn...” Cậu ta nói.
Y còn chưa nói dứt lời liền bị Liên Đường dùng tay gõ xuống đầu, gõ y thêm vài cái trên giường.
“Đừng nói bậy.” Hắn nói: “Gọi nàng ta đến đây, huynh có chuyện muốn hỏi nàng ta.”
Tử An mặc dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cho người gọi Văn Trúc tới, lại nghe được Văn Trúc không khỏe nên đã xin phép ở nhà nghỉ ngơi.
“Cho dù chết rồi cũng phải khiêng tới đây ngay.” Tử An dứt khoát nói: “Lời bản thiếu gia nói còn có người dám không nghe hả!”
Tên người hầu của y đứng một bên liền hì hì cười.
“Thiếu gia chỉ nghĩ để người ta khiêng đến, nhưng nàng ta cũng không phải bị bệnh gì, chỉ là bị người ta nhìn trộm lúc tắm rửa, mất mặt quá nên không dám gặp người khác thôi.”
Tử An liền chống đỡ thân mình từ trên giường đứng lên, giọng nói quái dị truyền ra:
“Bị người ta nhìn lén lúc tắm rửa sao? Thiếu gia ta còn chưa nhìn thấy mà”. Y hô to: “Nhanh kêu đến đây để ta nhìn một chút.”
Liên Đường vẫn không quan tâm tới trò hề của chủ tớ bọn họ mà yên tĩnh ngồi chờ, một lát sau, một nha đầu mảnh mai đang sợ hãi, đầu tóc cũng không chải chuốt vội vàng tiến vào.
“Ngươi… cái đồ hạ tiện này lại để cho người khác nhìn...” Tử An lập tức la hét.
Văn Trúc liền nhanh chóng quỳ xuống nằm sát trên đất khóc ồ ồ.
Liên Đường đưa tay ngăn Tử An đang tính nói chen vào, nhìn nha đầu trên mặt đất.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Hắn nói.
Lòng Văn Trúc bỗng trở nên rối loạn, lúc đi trên đường nàng lặng lẽ nghe ngóng, biết được rằng Liên Đường thiếu gia muốn gặp nên không ngừng suy nghĩ lung tung.
Liên Đường thiếu gia là cháu đích tôn của đại gia tộc Trương thị ở Trường An, Trương thị vốn là một gia tộc lớn ở Trường An, gia đình lễ giáo, Liên Đường thiếu gia ở nhà là người rất được sủng ái (2).
Hay là đã để ý nàng rồi?
Văn Trúc cố gắng nhớ lại những thứ mà thường ngày Liên Đường thiếu gia từng hỏi nàng... Có thể được Liên Đường thiếu gia để ý, cho dù không làm thị thiếp (3), làm thị tỳ (4) cũng xem như là đã vượt Long Môn (5) rồi.
Trong lòng rất hối hận vì nửa đường mới biết được tin tức này nên không kịp trang điểm, lúc này nghe được thiếu gia bắt ngẩng đầu lên thì càng hối hận nhưng cũng không dám trái lời, liền e lệ rụt rè ngẩng đầu nhìn về phía Liên Đường.
Liên Đường thiếu gia quả nhiên đang nhìn nàng, gật gật đầu, tựa hồ rất hài lòng.
“Ngươi có biết hay không, hai người lén vào sân nhìn ngươi tắm rửa, chính là do Tiết Thanh sai khiến?” Hắn ta chợt nói.
Văn Trúc khẽ giật mình rồi chợt mừng rỡ.
Chuyện hôm nay đang làm nàng chán nản vì không có cách nào kết thúc được, hai tên nhóc kia phẩm chất tồi tệ lại cũng không có quan hệ gì với phu nhân, thế nhưng khi nghe được chuyện xảy ra với nàng, bà lại càng thêm tức giận, ngay cả việc kết hôn của nàng cũng không để ý, còn nói muốn bán nàng ra ngoài.
Vì không có bằng chứng nên nàng cũng không có cách nào khiến chuyện này can dự đến Tiết Thanh, hơn nữa việc đó cũng không làm phu nhân vui vẻ gì.
Không ngờ rằng Liên Đường thiếu gia vậy mà lại chủ động nhắc đến, nếu có Liên Đường thiếu gia nói một câu, mặc kệ nàng có chứng cớ hay không, phu nhân cũng sẽ tin tưởng, đừng nói là phu nhân, đến đại lão gia cũng sẽ tin.
Văn Trúc lập tức hướng về phía trước mấy bước, cúi người quỳ trên mặt đất khóc thất thanh.
“Đúng vậy, đúng vậy, Liên Đường thiếu gia, mọi việc chính là do tên Tiết Thanh đạo đức xấu xa làm ra.” Nàng nói: “Chính là do cậu ta làm, cậu ta là người có phẩm chất xấu xa tệ hại, thiếu gia của chúng tôi bị phạt thành thế này thật sự là oan uổng...”
Liên Đường thiếu gia gật đầu.
“Quả đúng như thế.” Hắn nói: “Hóa ra là như vậy.”
Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy nên đánh một người có đạo đức bại hoại cũng không tính là ức hiếp người, tội của các thiếu gia tiểu thư cũng có thể nhẹ đi một chút, nói không chừng lão gia phu nhân trong nhà còn phải cảm ơn nàng - nhân chứng vụ việc này, Văn Trúc còn muốn tiếp tục khóc nữa, Liên Đường đã đưa tay ra hiệu:
“Lôi nàng ta xuống đi”. Hắn nói.
Văn Trúc khẽ giật mình, tên người hầu trong phòng cũng khẽ giật mình, nhưng lúc này lời nói của Liên Đường thiếu gia so ra còn hữu dụng hơn nhiều so với lời Tử An thiếu gia nên tên người hầu sau khi hoàn hồn liền lập tức kéo Văn Trúc ra bên ngoài.
Văn Trúc không biết tại sao đang khóc lại bị kéo ra ngoài.
Tử An thiếu gia vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, khi nãy nàng ta vừa tiến vào nói câu gì, y nghe còn chưa hiểu đâu nhưng mà cái việc Tiết Thanh phẩm chất xấu xa thì y rất tán thành.
“Liên Đường ca, huynh muốn báo thù cho đệ sao?” Cậu ta kích động nói.
Liên Đường liếc y một cái, đứng lên.
“Huynh đang dự định nói giúp để đệ được thả ra.” Hắn nói.
Tử An lập tức cảm kích và nhìn hắn ta với ánh mắt sùng bái.
“Liên Đường ca, đệ biết huynh đối xử với đệ là tốt nhất mà.” Cậu ta nói: “Huynh mau đến nói chuyện cùng đại bá phụ đi.”
Liên Đường thiếu gia duỗi tay đè chặt đầu của y.
“Nhưng bây giờ huynh đổi ý định rồi.” Hắn nói xong, liền ấn đẩy Tử An về giường: “Huynh cảm thấy đệ vẫn nên bị chút giáo huấn sẽ tốt hơn.”
“Tại sao?” Tử An ngẩng đầu kinh ngạc la lên.
Liên Đường chỉ mỉm cười.
“Bởi vì cậu bé kia cũng không phải dạng tầm thường đâu.” Hắn nói.
***
(1) Trạch viện: nhà có sân
(2) Sủng ái: thương yêu, nuông chiều
(3) Thị thiếp: vợ lẽ
(4) Thị tỳ: người hầu gái
(5) Long Môn: cửa Rồng. Ý chỉ có thể nhảy sang vị trí cao quý hơn.
“Con của mẫu thân, con thấy sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Bên này ồn ào như vậy, sau khi nghe được tin tức Thôi thị liền nhanh chóng trở về, nhưng bà lại không hề quan tâm cái gì đến việc hai tên nhóc kia nhìn lén nha đầu tắm rửa, chỉ để ý đến cái vừa nghe được là hai tên tiểu tử kia vì Tiết Thanh cảm thấy không thoải mái, không còn sức lực nên mới giúp đỡ nó mà đi vào nhà người khác tìm bà.
“Không sao ạ.” Tiết Thanh nói: “Là vì Dương đại phu tới nên con đi tiễn ông ấy, chắc do đi lại hơi nhiều nên mới cảm thấy mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được rồi ạ.”
Thôi thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại mang theo vài phần vui mừng.
“Thanh nhi, con cũng hiểu chuyện phải đi tiễn khách rồi.” Thôi thị nói.
Trước đây, Tiết Thanh không hề để ý tới những việc này, có thể cùng trò chuyện vài câu với khách đến nhà đã là tốt lắm rồi, bà còn đang tính chờ ở nhà thêm hai ngày, chuyên tâm đón tiếp Dương đại phu, tránh việc tiếp đãi không chu toàn, bây giờ xem ra là do bà quá lo lắng rồi.
“Cho nên mẫu thân à, mẫu thân yên tâm đi, con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, chúng ta ra ngoài cũng có thể tự sống thật tốt.” Tiết Thanh thừa dịp nói.
Thôi thị lập tức né tránh bằng cách đổi chủ đề hỏi về việc Dương đại phu đã nói gì và uống thuốc thế nào.
Tiết Thanh biết nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì bà chắc chắn sẽ không cam lòng mà rời khỏi Quách gia, bà cũng không khuyên bảo nữa, chỉ nói về chuyện uống thuốc, nàng đang nghĩ cách khác.
“Dương đại phu nói nên tiếp tục uống thuốc.” Nàng nói.
“Đương nhiên phải uống tiếp rồi, mới đỡ hơn vài ngày thôi mà.” Thôi thị vừa nói xong, liền kêu Noãn Noãn đi lấy thuốc.
Quách Hoài Xuân gần giống như đã chuyển cả một tiệm thuốc vào trong nhà, chuyên dùng để cung cấp cho Tiết Thanh uống.
“Vẫn dựa theo phương thuốc của thiếu gia đưa ạ?” Noãn Noãn hỏi.
Tiết Thanh trả lời “ừ”, Noãn Noãn liền bước chân đi ra ngoài.
Thật ra phương thuốc này không phải là phương thuốc của Dương đại phu, đây cũng không phải vì Tiết Thanh không tin y thuật của Dương đại phu, mà chỉ vì loại bệnh về hư nhược thân thể, xương cốt yếu ớt giống thế này, Tiết Thanh cảm thấy chính mình nắm rõ hơn.
Nhân lúc không có Noãn Noãn, Thôi thị lại đem một miếng thuốc dán đưa cho Tiết Thanh.
“Cải trang lúc trước mất tác dụng hết rồi, giờ giọng nói quá mềm yếu.” Nàng thấp giọng nói.
Khi Tiết Thanh mười ba tuổi, mặc dù mượn cớ vì người nàng nhỏ bé yếu ớt nên giọng nói mới có chút giống giọng nữ nhưng vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, không biết Thôi thị kiếm đâu ra được một phương thuốc dân gian, sau khi ngậm trong miệng có thể khiến giọng nói biến đổi, trở nên trầm ổn và to hơn một chút trong một khoảng thời gian.
Biến âm - loại chuyện này đối với Tiết Thanh mà nói là không hề khó, thế nhưng nàng mới vừa đến đây nên vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn, nàng không hề hoài nghi mà lấy thuốc bỏ vào miệng.
Thôi thị nói những chuyện phiếm bên này bên kia trong chốc lát rồi để Tiết Thanh nằm nghỉ còn mình thì đi nấu cơm. Vì thời tiết dần dần ấm áp, nàng vén màn cửa lên, nằm trên ghế trúc trong phòng, nhìn thấy hình ảnh Thôi thị đang bận rộn cùng khói bếp bay lên trong tiểu viện, Tiết Thanh cảm thấy những ngày này trôi qua cũng không tệ lắm, cảm giác gia đình hòa thuận với tình thương của mẫu thân có lẽ chính là cảm giác dễ chịu này.
Trong đại sảnh của Quách gia, sau khi chủ nhà ăn cơm xong rồi, những người hầu mới được ăn cơm.
Ở cửa sân trạch viện (1) bên Quách nhị lão gia, hai tên người hầu đang chờ thay ca ăn cơm đã có chút không kiên nhẫn, chen ở sau cửa đoán xem hôm nay ăn gì, mãi đến khi nghe thấy có tiếng bước chân người đến mới lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy chàng trai đang đứng trước cửa, đám người hầu liền vội vàng hành lễ.
Nếu như Tiết Thanh có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra chàng trai kia chính là người đã khen nàng đá bóng tốt.
“Liên Đường thiếu gia tới rồi.” Bọn họ nói.
Chàng trai tên Liên Đường liền mỉm cười gật đầu.
“Ta đến thăm Tử An.” Hắn ta nói.
Những người hầu không ai ngăn cản, thậm chí không có người nào đi trước thông báo, đã có một người trực tiếp theo hắn ta đi vào bên trong, có thể thấy được Liên Đường thiếu gia này cùng Quách gia rất quen thuộc, giống như tới nhà mình vậy.
Liên Đường theo chân người hầu đi quanh co một hồi, càng ngày càng cách chỗ ở chính của Quách gia ngày càng xa.
“Liên Đường thiếu gia, thiếu gia của chúng ta thật đáng thương mà, đã bị đánh thành ra bộ dạng này lại còn bị giam trong kho củi, đến giờ đã qua nhiều ngày rồi mà đại lão gia vẫn chưa nói cho thả ra nữa.” Tên người hầu vẻ mặt đau khổ, lải nhải nói liên miên.
Liên Đường vẫn chậm rãi bước đi, nghe xong liền lắc đầu.
“Chuyện này có gì đâu mà thảm, cậu bé kia thiếu chút nữa là mất mạng rồi, hỏi thiếu gia nhà ngươi xem cậu ta muốn mất mạng hay là chịu chút đau đớn da thịt đây?” Hắn nói: “Hơn nữa, ở trong kho củi cũng vẫn được ăn ngon, có cái gì đáng thương đâu.”
Tên người hầu còn chưa lên tiếng, trong căn phòng phía trước liền truyền đến tiếng la hét.
“Liên Đường huynh, sao huynh lại nói giúp người ngoài chứ.”
Bởi vì tức giận nên giọng nói thật khó nghe.
Liên Đường nghe vậy cười cười, xua tay với tên người hầu, tự mình đẩy cửa bước vào.
Tuy nói là kho củi, thật ra so với bày trí ở chỗ mẫu thân con Tiết Thanh còn tốt hơn nhiều, giường Bạt Bộ tinh xảo, đệm chăn mềm mại, được xông hương hoa, đứa trẻ mập mạp chừng mười ba mười bốn tuổi mặc áo lót bằng lụa hoa đang nằm ì trên giường, lúc này đang phủi cánh tay tỏ rõ sự tức giận.
“Liên Đường huynh, huynh nói không nên đánh nó sao?” Y hét to: “Cái thứ người không cần mặt mũi đi tống tiền người khác đó!”
Liên Đường ngồi xuống bên giường y.
“Đánh có thể đánh nhưng không thể không biết phân nặng nhẹ.” Hắn nói: “Trước đây dạy các đệ phải đánh nhau thế nào đều đã quên rồi sao?”
Tử An lập tức cúi đầu.
“Là do tên nhóc kia nhát gan nên tự mình nhảy xuống nước thôi.” Y nói: “Ngoan ngoãn bị đánh một trận thì đã không có việc gì rồi.”
Liên Đường cười cười, cũng không hỏi hắn cụ thể về tình huống đánh nhau, mà ngồi trầm ngâm trong chốc lát.
“Tiết Thanh này là người thế nào?” Hắn hỏi.
Tử An thiếu gia liền hừ một tiếng.
“Chính là cái thứ đồ vô dụng, hèn nhát, vô sỉ...” Y hung hăng đấm vào giường chửi mắng: “Cái gì cũng không biết, nói cũng không nói...”
Đây hoàn toàn không phải là người mà hắn nhìn thấy hôm nay, Liên Đường thầm nghĩ, ngăn lại những lời chửi mắng của Tử An.
“Văn Trúc là nha đầu của ai?” Hắn hỏi.
Tử An liền ngây ngốc một hồi, đề tài này chuyển nhanh đến nỗi y có chút hồ đồ rồi, lại nháy mắt ra hiệu cười hì hì một tiếng.
“Liên Đường huynh, huynh vừa ý nha đầu này sao? Là nha đầu của đệ, nếu huynh thích để đệ tặng cho huynh là được rồi, ý, mà hình như cũng sắp kết hôn rồi, dù sao cũng chỉ chơi đùa thôi, mặc dù dáng người chẳng ra sao, nhưng được cái mông lớn...” Cậu ta nói.
Y còn chưa nói dứt lời liền bị Liên Đường dùng tay gõ xuống đầu, gõ y thêm vài cái trên giường.
“Đừng nói bậy.” Hắn nói: “Gọi nàng ta đến đây, huynh có chuyện muốn hỏi nàng ta.”
Tử An mặc dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cho người gọi Văn Trúc tới, lại nghe được Văn Trúc không khỏe nên đã xin phép ở nhà nghỉ ngơi.
“Cho dù chết rồi cũng phải khiêng tới đây ngay.” Tử An dứt khoát nói: “Lời bản thiếu gia nói còn có người dám không nghe hả!”
Tên người hầu của y đứng một bên liền hì hì cười.
“Thiếu gia chỉ nghĩ để người ta khiêng đến, nhưng nàng ta cũng không phải bị bệnh gì, chỉ là bị người ta nhìn trộm lúc tắm rửa, mất mặt quá nên không dám gặp người khác thôi.”
Tử An liền chống đỡ thân mình từ trên giường đứng lên, giọng nói quái dị truyền ra:
“Bị người ta nhìn lén lúc tắm rửa sao? Thiếu gia ta còn chưa nhìn thấy mà”. Y hô to: “Nhanh kêu đến đây để ta nhìn một chút.”
Liên Đường vẫn không quan tâm tới trò hề của chủ tớ bọn họ mà yên tĩnh ngồi chờ, một lát sau, một nha đầu mảnh mai đang sợ hãi, đầu tóc cũng không chải chuốt vội vàng tiến vào.
“Ngươi… cái đồ hạ tiện này lại để cho người khác nhìn...” Tử An lập tức la hét.
Văn Trúc liền nhanh chóng quỳ xuống nằm sát trên đất khóc ồ ồ.
Liên Đường đưa tay ngăn Tử An đang tính nói chen vào, nhìn nha đầu trên mặt đất.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Hắn nói.
Lòng Văn Trúc bỗng trở nên rối loạn, lúc đi trên đường nàng lặng lẽ nghe ngóng, biết được rằng Liên Đường thiếu gia muốn gặp nên không ngừng suy nghĩ lung tung.
Liên Đường thiếu gia là cháu đích tôn của đại gia tộc Trương thị ở Trường An, Trương thị vốn là một gia tộc lớn ở Trường An, gia đình lễ giáo, Liên Đường thiếu gia ở nhà là người rất được sủng ái (2).
Hay là đã để ý nàng rồi?
Văn Trúc cố gắng nhớ lại những thứ mà thường ngày Liên Đường thiếu gia từng hỏi nàng... Có thể được Liên Đường thiếu gia để ý, cho dù không làm thị thiếp (3), làm thị tỳ (4) cũng xem như là đã vượt Long Môn (5) rồi.
Trong lòng rất hối hận vì nửa đường mới biết được tin tức này nên không kịp trang điểm, lúc này nghe được thiếu gia bắt ngẩng đầu lên thì càng hối hận nhưng cũng không dám trái lời, liền e lệ rụt rè ngẩng đầu nhìn về phía Liên Đường.
Liên Đường thiếu gia quả nhiên đang nhìn nàng, gật gật đầu, tựa hồ rất hài lòng.
“Ngươi có biết hay không, hai người lén vào sân nhìn ngươi tắm rửa, chính là do Tiết Thanh sai khiến?” Hắn ta chợt nói.
Văn Trúc khẽ giật mình rồi chợt mừng rỡ.
Chuyện hôm nay đang làm nàng chán nản vì không có cách nào kết thúc được, hai tên nhóc kia phẩm chất tồi tệ lại cũng không có quan hệ gì với phu nhân, thế nhưng khi nghe được chuyện xảy ra với nàng, bà lại càng thêm tức giận, ngay cả việc kết hôn của nàng cũng không để ý, còn nói muốn bán nàng ra ngoài.
Vì không có bằng chứng nên nàng cũng không có cách nào khiến chuyện này can dự đến Tiết Thanh, hơn nữa việc đó cũng không làm phu nhân vui vẻ gì.
Không ngờ rằng Liên Đường thiếu gia vậy mà lại chủ động nhắc đến, nếu có Liên Đường thiếu gia nói một câu, mặc kệ nàng có chứng cớ hay không, phu nhân cũng sẽ tin tưởng, đừng nói là phu nhân, đến đại lão gia cũng sẽ tin.
Văn Trúc lập tức hướng về phía trước mấy bước, cúi người quỳ trên mặt đất khóc thất thanh.
“Đúng vậy, đúng vậy, Liên Đường thiếu gia, mọi việc chính là do tên Tiết Thanh đạo đức xấu xa làm ra.” Nàng nói: “Chính là do cậu ta làm, cậu ta là người có phẩm chất xấu xa tệ hại, thiếu gia của chúng tôi bị phạt thành thế này thật sự là oan uổng...”
Liên Đường thiếu gia gật đầu.
“Quả đúng như thế.” Hắn nói: “Hóa ra là như vậy.”
Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy nên đánh một người có đạo đức bại hoại cũng không tính là ức hiếp người, tội của các thiếu gia tiểu thư cũng có thể nhẹ đi một chút, nói không chừng lão gia phu nhân trong nhà còn phải cảm ơn nàng - nhân chứng vụ việc này, Văn Trúc còn muốn tiếp tục khóc nữa, Liên Đường đã đưa tay ra hiệu:
“Lôi nàng ta xuống đi”. Hắn nói.
Văn Trúc khẽ giật mình, tên người hầu trong phòng cũng khẽ giật mình, nhưng lúc này lời nói của Liên Đường thiếu gia so ra còn hữu dụng hơn nhiều so với lời Tử An thiếu gia nên tên người hầu sau khi hoàn hồn liền lập tức kéo Văn Trúc ra bên ngoài.
Văn Trúc không biết tại sao đang khóc lại bị kéo ra ngoài.
Tử An thiếu gia vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, khi nãy nàng ta vừa tiến vào nói câu gì, y nghe còn chưa hiểu đâu nhưng mà cái việc Tiết Thanh phẩm chất xấu xa thì y rất tán thành.
“Liên Đường ca, huynh muốn báo thù cho đệ sao?” Cậu ta kích động nói.
Liên Đường liếc y một cái, đứng lên.
“Huynh đang dự định nói giúp để đệ được thả ra.” Hắn nói.
Tử An lập tức cảm kích và nhìn hắn ta với ánh mắt sùng bái.
“Liên Đường ca, đệ biết huynh đối xử với đệ là tốt nhất mà.” Cậu ta nói: “Huynh mau đến nói chuyện cùng đại bá phụ đi.”
Liên Đường thiếu gia duỗi tay đè chặt đầu của y.
“Nhưng bây giờ huynh đổi ý định rồi.” Hắn nói xong, liền ấn đẩy Tử An về giường: “Huynh cảm thấy đệ vẫn nên bị chút giáo huấn sẽ tốt hơn.”
“Tại sao?” Tử An ngẩng đầu kinh ngạc la lên.
Liên Đường chỉ mỉm cười.
“Bởi vì cậu bé kia cũng không phải dạng tầm thường đâu.” Hắn nói.
***
(1) Trạch viện: nhà có sân
(2) Sủng ái: thương yêu, nuông chiều
(3) Thị thiếp: vợ lẽ
(4) Thị tỳ: người hầu gái
(5) Long Môn: cửa Rồng. Ý chỉ có thể nhảy sang vị trí cao quý hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.