Chương 282: Kết thúc lễ
Hi Hành
22/07/2018
Không thể sai sót.
Đây là sự vất vả của việc nước đến chân mới nhảy. Có ai ngờ lại gặp phải người Tây Lương... Tiết Thanh giậm chân tại chỗ. Lúc này xoay vòng vài cái, đội ngũ đã tản ra. Bóng lưng phía trước không còn là của Bàng An nữa, mà là Bùi Yên Tử. Cuộc đời người vốn khó đoán trước. Tựa như lúc trước nàng sẽ không ngờ rằng gia đình mình sẽ gặp phải đại nạn, cũng chẳng có ai có thể chuẩn bị đầy đủ hoàn hảo cả.
Thao diễn lễ là thứ dùng cho các tướng sĩ. Tiết Thanh và Bùi Yên Tử, vừa xoay người tới, sánh vai lùi bước. Tầm mắt xung quanh và đám thí sinh Tây Lương lại làm ra động tác nào khiến người ta thấy đẹp đẽ không khiến nàng để ý. Người khác làm thế nào không thể quyết định nàng sẽ làm cái gì.
Theo tiếng trống nặng nề mà mạnh mẽ, Tiết Thanh tạo tư thế như đang nắm cung trong tay.
Thật ra ban đầu không phải vất vả như vậy, cho dù nàng có bỏ thi cũng chẳng tổn thất gì. Dự thi được điểm cũng không có ý nghĩa gì lớn... Cả sự kiện này diễn ra chỉ vì không phục mà thôi. Ban đầu nàng vốn có thể cười rồi cho qua, kể từ lúc ở dịch trạm Phàn Khẩu, nhưng mà... nàng không phải người như vậy.
Rốt cuộc thì về bản chất, nàng vẫn là một kẻ quật cường. Giống như lúc ban đầu ấy, quật cường chống đỡ nàng khi gặp đại nạn, không để nàng sụp đổ, mà là im lặng học tập chuẩn bị báo thù.
Cả đời tóm lại trong hai chữ “không phục” mà.
Một tiếng kèn dài rồi tắt, Tiết Thanh dừng chân lại. Qua bốn trận lễ ngắn ngủi, áo bào đen trên người đã ướt nhẹp. Nàng nhìn bốn phía, không tệ, thí sinh phủ Trường An vẫn còn ở lại đầy đủ, chỉ cần không bỏ thi thì sẽ có điểm.
"Còn một lễ cuối cùng nữa." Trương Song Đồng nói.
Nhìn nhóm giám khảo đang nghỉ ngơi chốc lát ở phía trước, Tống Nguyên đang ngáp, lại nhìn đám thí sinh xung quanh, chủ yếu là nhìn người Tây Lương... Bọn họ vẫn tinh thần sáng láng như trước, dưới ánh mặt trời, không thấy tí mồ hôi nào, quả thực không giống người... Sắc mặt Bàng An trở nên hơi tái đi, khẽ nói: "Gia lễ cuối cùng bọn họ sẽ chọn cái nào?"
Tiết Thanh nói: "Chắc là bái vương hầu..." Đảo mắt qua thí sinh Tây Lương, tuy không xác định được là ai, nhưng chắc chắn thái tử Tây Lương đang ở trong đó... Chọn bái vương hầu là hợp lý nhất. Nàng nhìn Bàng An: "Không cần quan tâm bọn họ, mọi người làm tốt việc của mình là được."
Gia lễ cũng được chia làm nhiều loại. Các thí sinh phủ Trường An cũng chuẩn bị khác đi. Bàng An hít sâu một hơi. Chờ không bao lâu, các vị giám khảo lại quay về chỗ đứng, lễ quan ra hiệu mở thi.
Tiếng nhạc Gia lễ êm dịu hơn bốn lễ ban nãy. Đám thí sinh trong sân hành động theo tiếng nhạc, động tác khác nhau. Các thí sinh Tây Lương vẫn đều nhịp như trước.
Các tầm mắt đổ dồn về thí sinh Tây Lương vẫn nhiều nhất, nhưng vẫn có lựa chọn khác.
"Nhìn, hai người kia..."
"Là hưởng yến tiệc..."
"Nhảy đẹp thật..."
"Trông rất mạnh, nhưng lại có vẻ nhỏ nhắn nhu hòa..."
Đúng vậy. Nhảy rất đẹp. Nói trắng ra thì ngũ lễ chính là nhảy múa, là những điệu nhảy cúng bái được truyền tới từ thời cổ... Càng ngày càng có nhiều người nhìn hai người thiếu niên trong đội ngũ bên cạnh đám thí sinh Tây Lương.
Một người tuổi chừng mười bảy, mười tám, dáng vóc rắn rỏi. Người kia tuổi chừng mười bốn, mười lăm, khuôn mặt trông vẫn còn nét trẻ con. Hai người mặc áo bào đen, dung mạo tuy không tuấn tú tới lóa mắt như thí sinh Tây Lương, nhưng rất thanh tú xinh đẹp, ôn hòa và văn nhã.
"Động tác rất ổn... Lại đẹp nữa..."
"Lần đầu tiên ta cảm thấy đàn ông mà cũng có thể nhảy đẹp như vậy được..."
"Hắn đang cười kìa..."
Có người lẩm bẩm, nhìn vào giữa sân. Trong sân, thiếu niên quay đầu lại...
Tiết Thanh mỉm cười. Nàng nhớ tới lúc cuối đội mà nàng xem còn thêm chút biểu cảm. Lễ tiết dành cho yến tiệc tất nhiên phải tỏ ra vui vẻ thôi. Xoay người khom lưng hành lễ, lúc đứng thẳng dậy thì đã thấy Bùi Yên Tử đang xoay mình tới. Không biết là động tác vừa khớp hay là hắn cố ý, khựng người lại, vươn người thi lễ với Tiết Thanh, dường như đáp lại Tiết Thanh.
Trên yến tiệc, cả chủ và khách đều vui mừng. Lễ qua lễ lại. Tiết Thanh cười với hắn, giơ tay làm động tác mời cất bước. Bùi Yên Tử tạ lễ nhường. Tiết Thanh lại mời. Bùi Yên Tử thi lễ bước lên, giơ tay cầm tay...
"À, xem ra... Bọn họ cùng hưởng yến tiệc đây mà..."
Hai người khách từ lúc mới quen, còn xa lạ, cho đến lúc nâng cốc cười nói, khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn là lễ phong vương hầu chuyên dành cho những lúc trọng đại của các thí sinh Tây Lương bên kia. Đám thí sinh bọn họ tham gia thi Quân Tử, là vì không cách nào nhập sĩ. Còn đại lễ phong vương hầu ấy, xa không thể với, nâng cốc chúc mừng còn quen thuộc.
Càng ngày càng có nhiều tầm mắt nhìn vào hai người thiếu niên. Ngay cả giám khảo cũng có không ít người phân tâm mà nhìn sang.
Tiết Thanh cảm thấy thả lỏng hơn một chút. Mặc dù nàng là thiên tài, nhưng xét thấy những ưu đãi cho nhân vật chính này có vẻ không đáng tin, ban nãy cố gắng ghi nhớ ngũ lễ, đến giờ thực sự sắp không được nữa rồi. May có Bùi Yên Tử nên nàng có thể học và sử dụng luôn. Với việc hưởng yến tiệc, cùng nhảy là được.
Ngồi đối diện, mời rượu, đáp lễ, cùng vui, cầm tay đứng dậy, lắc lư khoanh tay, cất bước lắc mình, mỉm cười với nhau. Lúc nhảy cánh tay áo như hạc giương cánh, tiếp đó là lượn vòng...
Bùi Yên Tử mỉm cười, nhìn Tiết Thanh cất bước đi qua, còn nghiêng đầu cười. Khuôn mặt thiếu niên lúc xưa còn bám bụi nay đã trắng hơn rất nhiều, đôi mắt cong cong... Đây đúng là vẻ mặt chưa được thấy bao giờ. Khác với vẻ rụt rè khi hát bài ca đua thuyền Đoan Ngọ, khác với vẻ vững vàng khi thủy điệu ca đều, minh nguyệt kỷ thời hữu, khác với lúc giấu giếm tâm sự và cẩn thận khi Giang hoa nguyệt dạ, càng khác với vẻ sắc bén của thiếu niên hiệp khí... Nụ cười vừa khe khẽ, lại vừa thoải mái.
Nụ cười rất vui vẻ hài lòng.
Nhưng có gì để mà vui vẻ? Cuộc thi này... Bùi Yên Tử mỉm cười, lộ ra hàm răng, xoay người lùi bước.
Tiết Thanh giương tay áo tung bay, như có men say, cũng ngẩng đầu cười.
Không khí bên ngoài như lập tức đóng băng.
Trong sân, Liễu Xuân Dương đúng lúc quay người liếc nhìn, cả người như run rẩy. Dưới ánh mặt trời, người thiếu niên kia, tư thế tuyệt đẹp, nụ cười lóa mắt... Cảm giác này hắn từng có, đêm đó khi nhìn Tông Chu cắn lên cổ cô bé dưới ánh đèn trong Song viên... Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, còn dòng máu đỏ tươi đang chảy ra bên miệng... Thế mới nói, chỉ có yêu quái mới có thể đẹp như vậy.
Một tiếng trống vang, kết thúc lễ. Đóng băng không còn, sự ồn ào lại vang lên.
Tiết Thanh nâng tay thi lễ với Bùi Yên Tử. Bùi Yên Tử cũng đáp lễ. Hai người đối bái rồi mới đứng thẳng dậy.
Trương Song Đồng không kiềm chế được mà ngâm dài một tiếng.
"Đừng mất trật tự!" Lễ quan quát lên.
Trương Song Đồng bẹt miệng, không nói gì thêm, chỉ hớn ha hớn hở bảo: "Thi xong rồi!" Rồi thở một hơi dài, trông khá ưu tư: "Ta không ngờ sẽ có ngày ta nỗ lực thế này."
Vốn cho là một khoa nhẹ nhàng nhất, không ngờ vừa vất vả ướt nhẹp mồ hôi, vừa nơm nớp lo sợ. Điều còn khó tin hơn là kẻ chỉ thờ phụng hưởng lạc như hắn lại thi cho hết. Theo thói quen ấy, hạng mục đầu tiên kết thúc là hắn sẽ phất tay áo đi về lều rạp nằm ngay... Mà không phải hắn không làm được.
Các thí sinh khác còn có cảm xúc sâu sắc hơn hắn nhiều, vẻ mặt ai nấy cũng khác nhau. Chỉ có thí sinh Tây Lương vẫn mỉm cười hờ hững.
"Sắp có điểm thi rồi nhỉ?" Một người trong số thí sinh Tây Lương hỏi.
Lễ quan không quát hắn, mà gật đầu trả lời: "Hãy chờ ở ngoài, trước khi kết thúc sẽ công bố điểm của các ngươi." Hắn chỉ ngón tay về một nơi cách đó không xa, giá gỗ bày ở nơi đó đã dán giấy. Thành tích của các thí sinh thi trước đã được công bố.
Các thí sinh lập tức chạy ào tới bên đó, vừa kích động, vừa khẩn trương chờ đợi. Mà các thí sinh khác, trừ người chờ lên sân khấu, thì gần như đều chạy tới, còn đông hơn lúc xem mấy trận ban nãy.
Rốt cuộc là được bao nhiêu điểm? Ai giỏi nhất? Thật chờ mong.
Nhìn đám người lao tới chỗ bảng thông báo, những thí sinh chờ trận tiếp theo thở phào một hơi. Không phải chịu đựng sự vây xem đáng sợ đó rồi, chính là áp lực đó... Nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát, chẳng lẽ bọn ta làm không đẹp mắt bằng bọn họ?
So với lúc trước chờ công bố kết quả lúc trước, lần này chờ khá lâu, có thể thấy được lần này các vị giám khảo cũng bị áp lực. Mãi cho tới khi trận tiếp theo của cuộc thi bắt đầu, văn lại phụ trách sao chép mới cầm cuộn giấy đi tới. Có rất nhiều ánh nhìn chăm chú, hắn mở cuộn giấy ra, dán lên bảng gỗ. Còn chưa đợi hắn đi, đám người đã ầm ầm nhào tới.
Đây là sự vất vả của việc nước đến chân mới nhảy. Có ai ngờ lại gặp phải người Tây Lương... Tiết Thanh giậm chân tại chỗ. Lúc này xoay vòng vài cái, đội ngũ đã tản ra. Bóng lưng phía trước không còn là của Bàng An nữa, mà là Bùi Yên Tử. Cuộc đời người vốn khó đoán trước. Tựa như lúc trước nàng sẽ không ngờ rằng gia đình mình sẽ gặp phải đại nạn, cũng chẳng có ai có thể chuẩn bị đầy đủ hoàn hảo cả.
Thao diễn lễ là thứ dùng cho các tướng sĩ. Tiết Thanh và Bùi Yên Tử, vừa xoay người tới, sánh vai lùi bước. Tầm mắt xung quanh và đám thí sinh Tây Lương lại làm ra động tác nào khiến người ta thấy đẹp đẽ không khiến nàng để ý. Người khác làm thế nào không thể quyết định nàng sẽ làm cái gì.
Theo tiếng trống nặng nề mà mạnh mẽ, Tiết Thanh tạo tư thế như đang nắm cung trong tay.
Thật ra ban đầu không phải vất vả như vậy, cho dù nàng có bỏ thi cũng chẳng tổn thất gì. Dự thi được điểm cũng không có ý nghĩa gì lớn... Cả sự kiện này diễn ra chỉ vì không phục mà thôi. Ban đầu nàng vốn có thể cười rồi cho qua, kể từ lúc ở dịch trạm Phàn Khẩu, nhưng mà... nàng không phải người như vậy.
Rốt cuộc thì về bản chất, nàng vẫn là một kẻ quật cường. Giống như lúc ban đầu ấy, quật cường chống đỡ nàng khi gặp đại nạn, không để nàng sụp đổ, mà là im lặng học tập chuẩn bị báo thù.
Cả đời tóm lại trong hai chữ “không phục” mà.
Một tiếng kèn dài rồi tắt, Tiết Thanh dừng chân lại. Qua bốn trận lễ ngắn ngủi, áo bào đen trên người đã ướt nhẹp. Nàng nhìn bốn phía, không tệ, thí sinh phủ Trường An vẫn còn ở lại đầy đủ, chỉ cần không bỏ thi thì sẽ có điểm.
"Còn một lễ cuối cùng nữa." Trương Song Đồng nói.
Nhìn nhóm giám khảo đang nghỉ ngơi chốc lát ở phía trước, Tống Nguyên đang ngáp, lại nhìn đám thí sinh xung quanh, chủ yếu là nhìn người Tây Lương... Bọn họ vẫn tinh thần sáng láng như trước, dưới ánh mặt trời, không thấy tí mồ hôi nào, quả thực không giống người... Sắc mặt Bàng An trở nên hơi tái đi, khẽ nói: "Gia lễ cuối cùng bọn họ sẽ chọn cái nào?"
Tiết Thanh nói: "Chắc là bái vương hầu..." Đảo mắt qua thí sinh Tây Lương, tuy không xác định được là ai, nhưng chắc chắn thái tử Tây Lương đang ở trong đó... Chọn bái vương hầu là hợp lý nhất. Nàng nhìn Bàng An: "Không cần quan tâm bọn họ, mọi người làm tốt việc của mình là được."
Gia lễ cũng được chia làm nhiều loại. Các thí sinh phủ Trường An cũng chuẩn bị khác đi. Bàng An hít sâu một hơi. Chờ không bao lâu, các vị giám khảo lại quay về chỗ đứng, lễ quan ra hiệu mở thi.
Tiếng nhạc Gia lễ êm dịu hơn bốn lễ ban nãy. Đám thí sinh trong sân hành động theo tiếng nhạc, động tác khác nhau. Các thí sinh Tây Lương vẫn đều nhịp như trước.
Các tầm mắt đổ dồn về thí sinh Tây Lương vẫn nhiều nhất, nhưng vẫn có lựa chọn khác.
"Nhìn, hai người kia..."
"Là hưởng yến tiệc..."
"Nhảy đẹp thật..."
"Trông rất mạnh, nhưng lại có vẻ nhỏ nhắn nhu hòa..."
Đúng vậy. Nhảy rất đẹp. Nói trắng ra thì ngũ lễ chính là nhảy múa, là những điệu nhảy cúng bái được truyền tới từ thời cổ... Càng ngày càng có nhiều người nhìn hai người thiếu niên trong đội ngũ bên cạnh đám thí sinh Tây Lương.
Một người tuổi chừng mười bảy, mười tám, dáng vóc rắn rỏi. Người kia tuổi chừng mười bốn, mười lăm, khuôn mặt trông vẫn còn nét trẻ con. Hai người mặc áo bào đen, dung mạo tuy không tuấn tú tới lóa mắt như thí sinh Tây Lương, nhưng rất thanh tú xinh đẹp, ôn hòa và văn nhã.
"Động tác rất ổn... Lại đẹp nữa..."
"Lần đầu tiên ta cảm thấy đàn ông mà cũng có thể nhảy đẹp như vậy được..."
"Hắn đang cười kìa..."
Có người lẩm bẩm, nhìn vào giữa sân. Trong sân, thiếu niên quay đầu lại...
Tiết Thanh mỉm cười. Nàng nhớ tới lúc cuối đội mà nàng xem còn thêm chút biểu cảm. Lễ tiết dành cho yến tiệc tất nhiên phải tỏ ra vui vẻ thôi. Xoay người khom lưng hành lễ, lúc đứng thẳng dậy thì đã thấy Bùi Yên Tử đang xoay mình tới. Không biết là động tác vừa khớp hay là hắn cố ý, khựng người lại, vươn người thi lễ với Tiết Thanh, dường như đáp lại Tiết Thanh.
Trên yến tiệc, cả chủ và khách đều vui mừng. Lễ qua lễ lại. Tiết Thanh cười với hắn, giơ tay làm động tác mời cất bước. Bùi Yên Tử tạ lễ nhường. Tiết Thanh lại mời. Bùi Yên Tử thi lễ bước lên, giơ tay cầm tay...
"À, xem ra... Bọn họ cùng hưởng yến tiệc đây mà..."
Hai người khách từ lúc mới quen, còn xa lạ, cho đến lúc nâng cốc cười nói, khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn là lễ phong vương hầu chuyên dành cho những lúc trọng đại của các thí sinh Tây Lương bên kia. Đám thí sinh bọn họ tham gia thi Quân Tử, là vì không cách nào nhập sĩ. Còn đại lễ phong vương hầu ấy, xa không thể với, nâng cốc chúc mừng còn quen thuộc.
Càng ngày càng có nhiều tầm mắt nhìn vào hai người thiếu niên. Ngay cả giám khảo cũng có không ít người phân tâm mà nhìn sang.
Tiết Thanh cảm thấy thả lỏng hơn một chút. Mặc dù nàng là thiên tài, nhưng xét thấy những ưu đãi cho nhân vật chính này có vẻ không đáng tin, ban nãy cố gắng ghi nhớ ngũ lễ, đến giờ thực sự sắp không được nữa rồi. May có Bùi Yên Tử nên nàng có thể học và sử dụng luôn. Với việc hưởng yến tiệc, cùng nhảy là được.
Ngồi đối diện, mời rượu, đáp lễ, cùng vui, cầm tay đứng dậy, lắc lư khoanh tay, cất bước lắc mình, mỉm cười với nhau. Lúc nhảy cánh tay áo như hạc giương cánh, tiếp đó là lượn vòng...
Bùi Yên Tử mỉm cười, nhìn Tiết Thanh cất bước đi qua, còn nghiêng đầu cười. Khuôn mặt thiếu niên lúc xưa còn bám bụi nay đã trắng hơn rất nhiều, đôi mắt cong cong... Đây đúng là vẻ mặt chưa được thấy bao giờ. Khác với vẻ rụt rè khi hát bài ca đua thuyền Đoan Ngọ, khác với vẻ vững vàng khi thủy điệu ca đều, minh nguyệt kỷ thời hữu, khác với lúc giấu giếm tâm sự và cẩn thận khi Giang hoa nguyệt dạ, càng khác với vẻ sắc bén của thiếu niên hiệp khí... Nụ cười vừa khe khẽ, lại vừa thoải mái.
Nụ cười rất vui vẻ hài lòng.
Nhưng có gì để mà vui vẻ? Cuộc thi này... Bùi Yên Tử mỉm cười, lộ ra hàm răng, xoay người lùi bước.
Tiết Thanh giương tay áo tung bay, như có men say, cũng ngẩng đầu cười.
Không khí bên ngoài như lập tức đóng băng.
Trong sân, Liễu Xuân Dương đúng lúc quay người liếc nhìn, cả người như run rẩy. Dưới ánh mặt trời, người thiếu niên kia, tư thế tuyệt đẹp, nụ cười lóa mắt... Cảm giác này hắn từng có, đêm đó khi nhìn Tông Chu cắn lên cổ cô bé dưới ánh đèn trong Song viên... Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, còn dòng máu đỏ tươi đang chảy ra bên miệng... Thế mới nói, chỉ có yêu quái mới có thể đẹp như vậy.
Một tiếng trống vang, kết thúc lễ. Đóng băng không còn, sự ồn ào lại vang lên.
Tiết Thanh nâng tay thi lễ với Bùi Yên Tử. Bùi Yên Tử cũng đáp lễ. Hai người đối bái rồi mới đứng thẳng dậy.
Trương Song Đồng không kiềm chế được mà ngâm dài một tiếng.
"Đừng mất trật tự!" Lễ quan quát lên.
Trương Song Đồng bẹt miệng, không nói gì thêm, chỉ hớn ha hớn hở bảo: "Thi xong rồi!" Rồi thở một hơi dài, trông khá ưu tư: "Ta không ngờ sẽ có ngày ta nỗ lực thế này."
Vốn cho là một khoa nhẹ nhàng nhất, không ngờ vừa vất vả ướt nhẹp mồ hôi, vừa nơm nớp lo sợ. Điều còn khó tin hơn là kẻ chỉ thờ phụng hưởng lạc như hắn lại thi cho hết. Theo thói quen ấy, hạng mục đầu tiên kết thúc là hắn sẽ phất tay áo đi về lều rạp nằm ngay... Mà không phải hắn không làm được.
Các thí sinh khác còn có cảm xúc sâu sắc hơn hắn nhiều, vẻ mặt ai nấy cũng khác nhau. Chỉ có thí sinh Tây Lương vẫn mỉm cười hờ hững.
"Sắp có điểm thi rồi nhỉ?" Một người trong số thí sinh Tây Lương hỏi.
Lễ quan không quát hắn, mà gật đầu trả lời: "Hãy chờ ở ngoài, trước khi kết thúc sẽ công bố điểm của các ngươi." Hắn chỉ ngón tay về một nơi cách đó không xa, giá gỗ bày ở nơi đó đã dán giấy. Thành tích của các thí sinh thi trước đã được công bố.
Các thí sinh lập tức chạy ào tới bên đó, vừa kích động, vừa khẩn trương chờ đợi. Mà các thí sinh khác, trừ người chờ lên sân khấu, thì gần như đều chạy tới, còn đông hơn lúc xem mấy trận ban nãy.
Rốt cuộc là được bao nhiêu điểm? Ai giỏi nhất? Thật chờ mong.
Nhìn đám người lao tới chỗ bảng thông báo, những thí sinh chờ trận tiếp theo thở phào một hơi. Không phải chịu đựng sự vây xem đáng sợ đó rồi, chính là áp lực đó... Nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát, chẳng lẽ bọn ta làm không đẹp mắt bằng bọn họ?
So với lúc trước chờ công bố kết quả lúc trước, lần này chờ khá lâu, có thể thấy được lần này các vị giám khảo cũng bị áp lực. Mãi cho tới khi trận tiếp theo của cuộc thi bắt đầu, văn lại phụ trách sao chép mới cầm cuộn giấy đi tới. Có rất nhiều ánh nhìn chăm chú, hắn mở cuộn giấy ra, dán lên bảng gỗ. Còn chưa đợi hắn đi, đám người đã ầm ầm nhào tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.