Chương 168: Khác biệt
Hi Hành
17/06/2018
Toàn bộ người dân thành Trường An dường như đều đổ dồn về những chỗ gần Song Viên khiến cho bên trong thành vô cùng vắng lặng.
Đầy tớ Liễu gia đang đứng bên ngoài cửa nghe rất rõ có tiếng ai đó đang suỵt suỵt. Bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy có một cánh tay thò ra từ chỗ khe hở của cửa sổ, đang vẫy vẫy bọn họ.
“Xuân Dương thiếu gia.” Một người hầu vội lên tiếng hỏi: “Người có gì cần căn dặn ạ?”
Cánh tay đó thu lại, mượn ánh sáng của ngọn đèn thì có thể nhìn thấy hai con mắt của Liễu Xuân Dương lộ ra sau khe hở, hắn nói: “Các ngươi ở ngoài đấy vừa nói chuyện gì thế? Trường học bị làm sao?”
Hai người đầy tờ nhìn nhau, có chút chần chừ lo lắng. Liễu Xuân Dương đến bây giờ vẫn đang bị nhốt ở trong thư phòng, Liễu thái gia hình như đã quên mất tiểu thiếu gia rồi.
Liễu Xuân Dương năn nỉ: “Ta cũng đang phải tự kiểm điểm bản thân đó. Trong trường học có ai lại làm sai chuyện gì à? Mau nói ra cho ta nghe xem, có gì ta cũng dễ dàng nhắc nhở, cảnh tỉnh bản thân hơn.”
Như vậy hả? Hai người hầu do dự đôi chút. Nghĩ tới Liễu lão gia vừa hạ lệnh, con cháu trong nhà đều bị cấm túc không được phép ra ngoài. Mặc dù Xuân Dương thiếu gia vốn dĩ đã bị cấm túc từ trước nhưng mà cảnh cáo tiểu thiếu gia thêm chút nữa thì cũng tốt, để cho thiếu gia biết được nỗi khổ tâm của người lớn trong nhà. Đám thanh niên bên ngoài kia thật sự là quá ngông cuồng đến nỗi gây họa lớn rồi.
“Thiếu gia, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi.” Một người hầu lên tiếng kể lại, “… Liên Đường thiếu gia đã bị bắt lại rồi… Đám học sinh thì đang bao vây chặt lấy Song Viên…”
“Liên Đường thiếu gia tại sao lại bị bắt?”
“… Đó là vì chuyện của cái người tên Trương Niện… Thiếu gia, người có biết Trương Niện không?”
“… Trương Niện! Đương nhiên là… không biết.”
“Chuyện của cái tên Trương Niện này nói ra thì dài lắm…”
Dưới sự dẫn dắt của Liễu Xuân Dương, hai người đầy tớ kể lại hết một lượt toàn bộ những chuyện xảy ra trong thành cho hắn nghe. Tất nhiên là không thể thiếu việc Tiết Thanh giận dữ vì hồng nhan.
“Thiếu gia, cái người tên Tiết Thanh đó quả thật đã gây ra phiền phức lớn cho Quách gia rồi. Cũng may thiếu gia dạo này chỉ ở phủ, không có qua lại gì với hắn ta.” Một tên vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, nói với hắn.
Vì cách một cánh cửa sổ nên bọn họ không nhìn rõ được sắc mặt Liễu Xuân Dương lúc này, chỉ nghe thấy bên trong vô cùng im lặng.
Có phải bị dọa sợ rồi không? Tên người hầu vội thử gọi lớn một tiếng “thiếu gia”, thì mới nghe thấy tiếng hắn từ bên trong vọng ra: “Vậy tên Tiết Thanh có đến bao vây Song Viên không?”
Mặc dù học sinh đến đó rất đông nhưng mà Liễu gia có thù với cả tên Tiết Thanh nhà họ Quách thế nên đặc biệt chú ý đến hắn. Hai người hầu nghe vậy thì gật đầu: “Có đi ạ. Tiếp theo có thể còn làm loạn lên kinh nữa đó.”
Liễu Xuân Dương “ồ” lên một tiếng, nói: “Quả nhiên là nguy hiểm thật. Cũng may dạo này ta không có lên lớp.”
Hai tên người hầu cũng nhanh chóng gật đầu theo: “Thiếu gia, người thật biết nghe lời. Bây giờ có rất nhiều nhà đều đã bị làm cho sợ rồi, nguy hiểm biết bao nhiêu, gây ra họa lớn biết chừng nào rồi.”
Liễu Xuân Dương cũng phụ họa thêm vài câu, sau đó vội vàng dặn: “Các ngươi mau tiếp tục nghe ngóng hộ ta tình hình bên ngoài, đặc biệt là chuyện về tên Tiết Thanh đó.”
“Nghe ngóng chuyện về tên Tiết Thanh kia?” Hai tên người hầu nhìn nhau, gãi gãi đầu, sau đó lại nghe thấy Liễu Xuân Dương dặn dò tiếp: “… Xem xem hắn còn làm ra những việc xấu như thế nào nữa, đến khi nào thì hắn bị bắt lại.”
À, thì ra là như vậy, hai người bọn họ lúc này mới hiểu ra. Xuân Dương thiếu gia kiêu ngạo như thế. Ngoài mặt thì cúi đầu nhận thua tên Tiết Thanh đó nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không phục, sẽ ghi hận. Thế nên làm gì có chuyện nào vui sướng hơn là được nhìn thấy kẻ mình ghét gặp xui xẻo cơ chứ. Bọn họ vui vẻ tuân lệnh: “Thiếu gia cứ yên tâm ạ.”
……
“Trương Liên Đường từ trước đến giờ vẫn luôn giao lưu rộng, lại còn có công thành lập đội xúc cúc của trường, mặc dù lôi kéo các học sinh nhưng cũng vì nghĩ cho cuộc sống thái bình của người dân, xứng đáng với danh xưng “hành hiệp trượng nghĩa.”
Bên ngoài Song Viên, sắc mặt của Lý Quang Viễn tái đi, quan viên bên cạnh bẩm báo lại với hắn tình hình một cách cụ thể.
“… Vì thế lần này Trương Liên Đường bị bắt mới khiến các học sinh khó tránh khỏi có sự thất lễ.”
Lý Quang Viễn hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hành hiệp trượng nghĩa? Nói như vậy việc phát tán truyền đơn đích thực là do hắn làm?”
Đám quan viên nhìn nhau, sau đó lắc đầu: “Chuyện này thật sự không thể biết rõ được. Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, cũng không dám khẳng định như vậy.”
“Thế còn những bằng hữu thân thiết của Trương Niện đã điều tra qua chưa?” Lý Quang Viễn hỏi bọn họ.
Một vị quan bước lên trước, đáp: “Đều đã cho người điều tra qua, cũng không phát hiện điểm nào đáng nghi. Thân hữu của Trương gia phần lớn đều không biết chữ, không thể viết ra được những dòng này.”
Một người khác nói thêm: “Cũng đã tra qua tất cả các cửa tiệm nhận viết giùm thư tín rồi ạ, hoàn toàn không tìm thấy nét chữ tương đồng…” Hắn vừa nói vừa run run lật giở xấp truyền đơn trong tay: “… Bút tích trên những truyền đơn này cũng đều không giống nhau, hơn nữa còn cố ý viết ngoáy để che đi nét chữ, có thể thấy là không phải do cùng một người viết ra.”
Các vị tiên sinh bên trường học nghe đến đây đều hùa theo nói.Lý Quang Viễn yên lặng một lúc mới nói: “Sự việc lần này là có kẻ đứng sau thao túng.”
“Có lẽ mồi lửa của chuyện này bắt nguồn từ việc Trương Niện bị bắt đi. Lúc đó trong lòng các học sinh đã bắt đầu dấy lên cảm giác lo sợ cùng bất mãn rồi, chắc chắn bọn chúng đã từ đấy để lên kế hoạch.”
“Mục đích của chúng là gì?”
“Bọn chúng làm như vậy là vì muốn cứu Trương Niện ra ư?”
Tâm trạng của các vị tiên sinh có chút hỗn loạn. Một trăm tám mươi học sinh, đa số trong đó mới chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi… Không ít người lắc đầu, cảm thán: “Không có tác dụng gì cả…”
Lý Quang Viễn lắc đầu. Nếu như mục tiêu là hai tên Liêu Thừa, Đoàn Sơn thì cũng rất có thể là do đám hung thủ muốn làm nhiễu loạn quá trình điều tra, hoặc là một số nhà ở thành Trường An.
Từ sau khi Liêu Thừa, Đoàn Sơn đến thành Trường An này, vì muốn bắt được hung thủ mà tùy ý bắt bớ người, bừa bãi nghi là nghi phạm khiến cho người dân ai ai cũng cảm thấy bất an, mặc dù trong lòng có lo sợ nhưng cũng tích tụ dần những nỗi bất mãn, phẫn nộ… Nhưng mà chỉ đi kích động một nhóm học sinh như vậy thì có ích gì?
Nhóm này chỉ có năm mươi, sáu mươi người mà đều là những thiếu niên tuổi còn trẻ chưa trải qua kì thi hương. Mặc dù nói chúng là học sinh nhưng thật ra vẫn chỉ là những đứa trẻ. Gây ra chuyện lớn khiến mọi người phải đau đầu nhưng kì thực không tạo ra được sóng to gió lớn gì.
Thành ra cũng không coi đám học trò này là nguyên nhân to tát gì.
Tựa hồ như để minh chứng cho lời nó của hắn thì mặc cho bên ngoài các học sinh nhốn nháo gây sự thế nhưng bên trong Song Viên lại tuyệt đối im ắng. Cửa lớn đột nhiên mở ra, một tốp quan binh bước ra ngoài. Vậy nhưng bọn họ không đi tới bắt những học sinh đang ngồi trên đất đọc bài lại mà chỉ cầm những ngọn đuốc lên, mắt nhìn thẳng thúc ngựa phi nhanh về phía thành Trường An.
Liêu Thừa đứng khoanh tay, cười khẩy, nhìn vào gian phòng lớn đèn đuốc sáng như ban ngày, cất giọng nói: “Nghĩ bọn ta sợ đám tiểu tử không biết điều các ngươi sao? Vậy thì bọn ta sẽ cho các ngươi sáng mắt ra. Thật là nực cười. Các ngươi muốn đọc sách ở đây thì cứ việc, có bản lĩnh thì đọc như vậy cả đời đi… đám oắt con các ngươi thì làm được tích sự gì.”
Nhìn thấy tốp người và ngựa phi về phía thành Trường An, dân chúng bên ngoài Song Viên thấp thỏm bất an.
“Chuyện gì thế?”
“Bọn họ định làm gì vậy?”
“Lại muốn đi bắt người à?”
“Thế là xong rồi… sắp sửa bắt hết tất cả lại rồi.”
Trên đường phố thành Trường An, rất nhiều người lại túm tụm lại, bàn tán về chuyện các học sinh đang vây bên ngoài Song Viên.
“Gây chuyện rồi…”
“Thế là toi rồi… mấy đứa nhỏ đó coi như là mất hết tiền đồ rồi.”
Mọi người đều không chú ý gì, mải mê tranh luận, lúc này có một tiếng động lớn vang lên.
“Không hay rồi.”
“Thường gia ở đường Cửu Liễu xảy ra chuyện rồi.”
Nhà họ Thường ở đường Cửu Liễu cũng là một gia đình có tiếng trong thành Trường An này, đã thế còn có một người thi đỗ tiến sĩ nữa, còn là một bậc thầy về tranh chữ. Mấy năm trước do mắc bệnh nên đã từ trần. Tang lễ hôm đó, cảnh tượng người đến viếng không dứt thật là một cảnh tượng hiếm thấy ở thành Trường An. Dù vậy con cháu Thường gia đều vô cùng khiêm tốn, biết trước biết sau. Lúc nào cũng luôn chú trọng đến hòa khí sinh tài. Nhà họ không giống như một gia đình theo nghiệp thi sách mà lại giống như người làm ăn buôn bán. Nhung mà quả thật là Thường gia kinh doanh tranh chữ, làm ăn cũng rất được, có của ăn của để.
Nhà họ Thường xảy ra chuyện khiến mọi người phải vội vàng chạy đến xem. Trong đêm tối, những ánh đuốc cháy bập bùng, bọn họ còn chưa đến trước cửa đã nhìn thấy một tốp quan binh vây chặt lấy một chiếc xe ngựa trong ngõ nhỏ. Trước xe ngựa có một người thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi cầm trong tay một cây gậy, chĩa về phía quan binh.
Thiếu niên đó sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, lệ tuôn như mưa, thế nhưng vẫn run rẩy đứng thủ trước xe ngựa, không chịu nhượng bộ.
“Không được… các ngươi… không được… đưa tỷ tỷ ta đi… tỷ tỷ ta đã có hôn ước rồi…” Giọng nói run rẩy của đứa trẻ vang vọng trong khắp ngõ nhỏ.
Đây là… những người đứng xem đều đoán ra ngay là chuyện gì. Nhà họ Thường lúc trước có một nữ nhi bị Tông Chu chọn trúng. Mà lúc ấy hắn vẫn còn sống. Nhưng mà khi Liêu Thừa, Đoàn Sơn tra xét gắt gao những nhà có nữ nhi được chọn, vẫn giống như cũ ngẫu nhiên có nữ nhi bị chọn trúng lần nữa, lý do là để giảm bớt điềm xấu sau cái chết của Tông Chu. Không một ai dám từ chối cả, chỉ sợ là bị nghi là hung thủ giết người sẽ làm liên lụy đến cả nhà.
Đây là lần đầu tiên… không, là lần thứ hai bọn họ từ chối Liêu Thừa, Đoàn Sơn rồi…
Trong xe vang lên tiếng khóc, một nữ tử từ bên trong chạy xuống, ôm chặt lấy đệ đệ còn nhỏ của mình: “Đệ mau tránh ra đi, không được làm liều.”
Thiếu niên đó vẫn nắm chặt cây gậy như cũ, “không…” Nó hét lên, giọng nói run run, thân hình nhỏ bé cũng run rẩy, thế nhưng lời nói lại không có chút gì do dự: “Đệ phải đi báo quan.”
Dân chúng xung quanh nghe thấy câu nói ấy, giống ý như câu nói mà họ mới nghe gần dây và cứ ngỡ rằng sẽ không còn được nghe ai nói nữa. Ai nấy đều ngơ ngác.
Thành Trường An có chút thay đổi rồi.
Đầy tớ Liễu gia đang đứng bên ngoài cửa nghe rất rõ có tiếng ai đó đang suỵt suỵt. Bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy có một cánh tay thò ra từ chỗ khe hở của cửa sổ, đang vẫy vẫy bọn họ.
“Xuân Dương thiếu gia.” Một người hầu vội lên tiếng hỏi: “Người có gì cần căn dặn ạ?”
Cánh tay đó thu lại, mượn ánh sáng của ngọn đèn thì có thể nhìn thấy hai con mắt của Liễu Xuân Dương lộ ra sau khe hở, hắn nói: “Các ngươi ở ngoài đấy vừa nói chuyện gì thế? Trường học bị làm sao?”
Hai người đầy tờ nhìn nhau, có chút chần chừ lo lắng. Liễu Xuân Dương đến bây giờ vẫn đang bị nhốt ở trong thư phòng, Liễu thái gia hình như đã quên mất tiểu thiếu gia rồi.
Liễu Xuân Dương năn nỉ: “Ta cũng đang phải tự kiểm điểm bản thân đó. Trong trường học có ai lại làm sai chuyện gì à? Mau nói ra cho ta nghe xem, có gì ta cũng dễ dàng nhắc nhở, cảnh tỉnh bản thân hơn.”
Như vậy hả? Hai người hầu do dự đôi chút. Nghĩ tới Liễu lão gia vừa hạ lệnh, con cháu trong nhà đều bị cấm túc không được phép ra ngoài. Mặc dù Xuân Dương thiếu gia vốn dĩ đã bị cấm túc từ trước nhưng mà cảnh cáo tiểu thiếu gia thêm chút nữa thì cũng tốt, để cho thiếu gia biết được nỗi khổ tâm của người lớn trong nhà. Đám thanh niên bên ngoài kia thật sự là quá ngông cuồng đến nỗi gây họa lớn rồi.
“Thiếu gia, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi.” Một người hầu lên tiếng kể lại, “… Liên Đường thiếu gia đã bị bắt lại rồi… Đám học sinh thì đang bao vây chặt lấy Song Viên…”
“Liên Đường thiếu gia tại sao lại bị bắt?”
“… Đó là vì chuyện của cái người tên Trương Niện… Thiếu gia, người có biết Trương Niện không?”
“… Trương Niện! Đương nhiên là… không biết.”
“Chuyện của cái tên Trương Niện này nói ra thì dài lắm…”
Dưới sự dẫn dắt của Liễu Xuân Dương, hai người đầy tớ kể lại hết một lượt toàn bộ những chuyện xảy ra trong thành cho hắn nghe. Tất nhiên là không thể thiếu việc Tiết Thanh giận dữ vì hồng nhan.
“Thiếu gia, cái người tên Tiết Thanh đó quả thật đã gây ra phiền phức lớn cho Quách gia rồi. Cũng may thiếu gia dạo này chỉ ở phủ, không có qua lại gì với hắn ta.” Một tên vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, nói với hắn.
Vì cách một cánh cửa sổ nên bọn họ không nhìn rõ được sắc mặt Liễu Xuân Dương lúc này, chỉ nghe thấy bên trong vô cùng im lặng.
Có phải bị dọa sợ rồi không? Tên người hầu vội thử gọi lớn một tiếng “thiếu gia”, thì mới nghe thấy tiếng hắn từ bên trong vọng ra: “Vậy tên Tiết Thanh có đến bao vây Song Viên không?”
Mặc dù học sinh đến đó rất đông nhưng mà Liễu gia có thù với cả tên Tiết Thanh nhà họ Quách thế nên đặc biệt chú ý đến hắn. Hai người hầu nghe vậy thì gật đầu: “Có đi ạ. Tiếp theo có thể còn làm loạn lên kinh nữa đó.”
Liễu Xuân Dương “ồ” lên một tiếng, nói: “Quả nhiên là nguy hiểm thật. Cũng may dạo này ta không có lên lớp.”
Hai tên người hầu cũng nhanh chóng gật đầu theo: “Thiếu gia, người thật biết nghe lời. Bây giờ có rất nhiều nhà đều đã bị làm cho sợ rồi, nguy hiểm biết bao nhiêu, gây ra họa lớn biết chừng nào rồi.”
Liễu Xuân Dương cũng phụ họa thêm vài câu, sau đó vội vàng dặn: “Các ngươi mau tiếp tục nghe ngóng hộ ta tình hình bên ngoài, đặc biệt là chuyện về tên Tiết Thanh đó.”
“Nghe ngóng chuyện về tên Tiết Thanh kia?” Hai tên người hầu nhìn nhau, gãi gãi đầu, sau đó lại nghe thấy Liễu Xuân Dương dặn dò tiếp: “… Xem xem hắn còn làm ra những việc xấu như thế nào nữa, đến khi nào thì hắn bị bắt lại.”
À, thì ra là như vậy, hai người bọn họ lúc này mới hiểu ra. Xuân Dương thiếu gia kiêu ngạo như thế. Ngoài mặt thì cúi đầu nhận thua tên Tiết Thanh đó nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không phục, sẽ ghi hận. Thế nên làm gì có chuyện nào vui sướng hơn là được nhìn thấy kẻ mình ghét gặp xui xẻo cơ chứ. Bọn họ vui vẻ tuân lệnh: “Thiếu gia cứ yên tâm ạ.”
……
“Trương Liên Đường từ trước đến giờ vẫn luôn giao lưu rộng, lại còn có công thành lập đội xúc cúc của trường, mặc dù lôi kéo các học sinh nhưng cũng vì nghĩ cho cuộc sống thái bình của người dân, xứng đáng với danh xưng “hành hiệp trượng nghĩa.”
Bên ngoài Song Viên, sắc mặt của Lý Quang Viễn tái đi, quan viên bên cạnh bẩm báo lại với hắn tình hình một cách cụ thể.
“… Vì thế lần này Trương Liên Đường bị bắt mới khiến các học sinh khó tránh khỏi có sự thất lễ.”
Lý Quang Viễn hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hành hiệp trượng nghĩa? Nói như vậy việc phát tán truyền đơn đích thực là do hắn làm?”
Đám quan viên nhìn nhau, sau đó lắc đầu: “Chuyện này thật sự không thể biết rõ được. Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, cũng không dám khẳng định như vậy.”
“Thế còn những bằng hữu thân thiết của Trương Niện đã điều tra qua chưa?” Lý Quang Viễn hỏi bọn họ.
Một vị quan bước lên trước, đáp: “Đều đã cho người điều tra qua, cũng không phát hiện điểm nào đáng nghi. Thân hữu của Trương gia phần lớn đều không biết chữ, không thể viết ra được những dòng này.”
Một người khác nói thêm: “Cũng đã tra qua tất cả các cửa tiệm nhận viết giùm thư tín rồi ạ, hoàn toàn không tìm thấy nét chữ tương đồng…” Hắn vừa nói vừa run run lật giở xấp truyền đơn trong tay: “… Bút tích trên những truyền đơn này cũng đều không giống nhau, hơn nữa còn cố ý viết ngoáy để che đi nét chữ, có thể thấy là không phải do cùng một người viết ra.”
Các vị tiên sinh bên trường học nghe đến đây đều hùa theo nói.Lý Quang Viễn yên lặng một lúc mới nói: “Sự việc lần này là có kẻ đứng sau thao túng.”
“Có lẽ mồi lửa của chuyện này bắt nguồn từ việc Trương Niện bị bắt đi. Lúc đó trong lòng các học sinh đã bắt đầu dấy lên cảm giác lo sợ cùng bất mãn rồi, chắc chắn bọn chúng đã từ đấy để lên kế hoạch.”
“Mục đích của chúng là gì?”
“Bọn chúng làm như vậy là vì muốn cứu Trương Niện ra ư?”
Tâm trạng của các vị tiên sinh có chút hỗn loạn. Một trăm tám mươi học sinh, đa số trong đó mới chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi… Không ít người lắc đầu, cảm thán: “Không có tác dụng gì cả…”
Lý Quang Viễn lắc đầu. Nếu như mục tiêu là hai tên Liêu Thừa, Đoàn Sơn thì cũng rất có thể là do đám hung thủ muốn làm nhiễu loạn quá trình điều tra, hoặc là một số nhà ở thành Trường An.
Từ sau khi Liêu Thừa, Đoàn Sơn đến thành Trường An này, vì muốn bắt được hung thủ mà tùy ý bắt bớ người, bừa bãi nghi là nghi phạm khiến cho người dân ai ai cũng cảm thấy bất an, mặc dù trong lòng có lo sợ nhưng cũng tích tụ dần những nỗi bất mãn, phẫn nộ… Nhưng mà chỉ đi kích động một nhóm học sinh như vậy thì có ích gì?
Nhóm này chỉ có năm mươi, sáu mươi người mà đều là những thiếu niên tuổi còn trẻ chưa trải qua kì thi hương. Mặc dù nói chúng là học sinh nhưng thật ra vẫn chỉ là những đứa trẻ. Gây ra chuyện lớn khiến mọi người phải đau đầu nhưng kì thực không tạo ra được sóng to gió lớn gì.
Thành ra cũng không coi đám học trò này là nguyên nhân to tát gì.
Tựa hồ như để minh chứng cho lời nó của hắn thì mặc cho bên ngoài các học sinh nhốn nháo gây sự thế nhưng bên trong Song Viên lại tuyệt đối im ắng. Cửa lớn đột nhiên mở ra, một tốp quan binh bước ra ngoài. Vậy nhưng bọn họ không đi tới bắt những học sinh đang ngồi trên đất đọc bài lại mà chỉ cầm những ngọn đuốc lên, mắt nhìn thẳng thúc ngựa phi nhanh về phía thành Trường An.
Liêu Thừa đứng khoanh tay, cười khẩy, nhìn vào gian phòng lớn đèn đuốc sáng như ban ngày, cất giọng nói: “Nghĩ bọn ta sợ đám tiểu tử không biết điều các ngươi sao? Vậy thì bọn ta sẽ cho các ngươi sáng mắt ra. Thật là nực cười. Các ngươi muốn đọc sách ở đây thì cứ việc, có bản lĩnh thì đọc như vậy cả đời đi… đám oắt con các ngươi thì làm được tích sự gì.”
Nhìn thấy tốp người và ngựa phi về phía thành Trường An, dân chúng bên ngoài Song Viên thấp thỏm bất an.
“Chuyện gì thế?”
“Bọn họ định làm gì vậy?”
“Lại muốn đi bắt người à?”
“Thế là xong rồi… sắp sửa bắt hết tất cả lại rồi.”
Trên đường phố thành Trường An, rất nhiều người lại túm tụm lại, bàn tán về chuyện các học sinh đang vây bên ngoài Song Viên.
“Gây chuyện rồi…”
“Thế là toi rồi… mấy đứa nhỏ đó coi như là mất hết tiền đồ rồi.”
Mọi người đều không chú ý gì, mải mê tranh luận, lúc này có một tiếng động lớn vang lên.
“Không hay rồi.”
“Thường gia ở đường Cửu Liễu xảy ra chuyện rồi.”
Nhà họ Thường ở đường Cửu Liễu cũng là một gia đình có tiếng trong thành Trường An này, đã thế còn có một người thi đỗ tiến sĩ nữa, còn là một bậc thầy về tranh chữ. Mấy năm trước do mắc bệnh nên đã từ trần. Tang lễ hôm đó, cảnh tượng người đến viếng không dứt thật là một cảnh tượng hiếm thấy ở thành Trường An. Dù vậy con cháu Thường gia đều vô cùng khiêm tốn, biết trước biết sau. Lúc nào cũng luôn chú trọng đến hòa khí sinh tài. Nhà họ không giống như một gia đình theo nghiệp thi sách mà lại giống như người làm ăn buôn bán. Nhung mà quả thật là Thường gia kinh doanh tranh chữ, làm ăn cũng rất được, có của ăn của để.
Nhà họ Thường xảy ra chuyện khiến mọi người phải vội vàng chạy đến xem. Trong đêm tối, những ánh đuốc cháy bập bùng, bọn họ còn chưa đến trước cửa đã nhìn thấy một tốp quan binh vây chặt lấy một chiếc xe ngựa trong ngõ nhỏ. Trước xe ngựa có một người thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi cầm trong tay một cây gậy, chĩa về phía quan binh.
Thiếu niên đó sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, lệ tuôn như mưa, thế nhưng vẫn run rẩy đứng thủ trước xe ngựa, không chịu nhượng bộ.
“Không được… các ngươi… không được… đưa tỷ tỷ ta đi… tỷ tỷ ta đã có hôn ước rồi…” Giọng nói run rẩy của đứa trẻ vang vọng trong khắp ngõ nhỏ.
Đây là… những người đứng xem đều đoán ra ngay là chuyện gì. Nhà họ Thường lúc trước có một nữ nhi bị Tông Chu chọn trúng. Mà lúc ấy hắn vẫn còn sống. Nhưng mà khi Liêu Thừa, Đoàn Sơn tra xét gắt gao những nhà có nữ nhi được chọn, vẫn giống như cũ ngẫu nhiên có nữ nhi bị chọn trúng lần nữa, lý do là để giảm bớt điềm xấu sau cái chết của Tông Chu. Không một ai dám từ chối cả, chỉ sợ là bị nghi là hung thủ giết người sẽ làm liên lụy đến cả nhà.
Đây là lần đầu tiên… không, là lần thứ hai bọn họ từ chối Liêu Thừa, Đoàn Sơn rồi…
Trong xe vang lên tiếng khóc, một nữ tử từ bên trong chạy xuống, ôm chặt lấy đệ đệ còn nhỏ của mình: “Đệ mau tránh ra đi, không được làm liều.”
Thiếu niên đó vẫn nắm chặt cây gậy như cũ, “không…” Nó hét lên, giọng nói run run, thân hình nhỏ bé cũng run rẩy, thế nhưng lời nói lại không có chút gì do dự: “Đệ phải đi báo quan.”
Dân chúng xung quanh nghe thấy câu nói ấy, giống ý như câu nói mà họ mới nghe gần dây và cứ ngỡ rằng sẽ không còn được nghe ai nói nữa. Ai nấy đều ngơ ngác.
Thành Trường An có chút thay đổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.