Chương 476: Không ngừng (2)
Hi Hành
26/08/2018
Nội điện rơi vào hoảng loạn.
Đám quan viên ngóng nhìn về bên này, thần sắc mù tịt, thượng điện hôm nay quá nhiều chuyện rồi, nữ trạng nguyên này lại sao vậy?
Đang nói đến chỗ quan trọng nhất! Tên tiểu tử này! Sau phút ngơ ngác thần sắc Tống Nguyên nổi nóng, cố ý phải không!
“Không cần quan tâm…” Hắn cất cao giọng nói.
Nhưng giọng nói của người thiếu niên càng rõ to.
“Nàng bị thương rồi! Nàng bị thương rồi! Nàng bị thương rất nặng a.” Liễu Xuân Dương hét to, nửa ôm Tiết Thanh đang nằm trên sàn vào trong lòng, lôi kéo quan bào của Tiết Thanh càng tán loạn, lộ ra y sam bên trong.
Y sam bên trong đã không còn là y sam mà là tầng tầng lớp vải băng bó vết thương, lúc này cũng đang chảy máu.
“Gọi thái y, gọi thái y a.” Giọng Liễu Xuân Dương còn tiếp tục, vừa phẫn nộ vừa hoang mang, không ít người trong nội điện nghe thấy lòng đều không nỡ, sự không nỡ này ngược lại làm dịu đi sự hoảng loạn ngỡ ngàng.
Mặc kệ Tiết Thanh này nam nam hay nữ nữ, chính là Tiết Thanh người này, cho dù kết giao, qua lại qua hay là chỉ nghe tên đều không có ấn tượng gì xấu… Sao nỡ nhẫn tâm a.
“Gọi thái y a.” Có người hét to.
Mà đối với một số người mà nói, hai chữ thái y cũng giống như một dòng chảy rửa sạch nội tâm… Gọi thái y, gọi mở cửa… lúc này khắc này phát sinh chút chuyện khác ngược lại càng tốt.
“Gọi thái y.” Có người lớn tiếng hét to.
Tiếng hét càng lúc càng nhiều, bầu không khí căng thẳng đình trệ bị phá bỏ…
Giọng Tống Nguyên giận dữ la lên: “Im miệng hết.”
Thanh âm trong nội điện bỗng chốc yên lặng.
Tống Nguyên vẫn quỳ như cũ, chuyển người quay qua lớp lớp quan viên, tầm mắt dừng lại trên người Tiết Thanh đang được Liễu Xuân Dương ôm, mặt nữ hài tử bị tóc dài tán loạn che khuất, so với lúc đứng càng thêm gầy nhỏ.
“Không cần lo cho nàng ta!” Hắn nói, quay đầu nhìn về phía trước: “Lúc đó là…”
Lời vừa nói ra lần nữa bị cắt ngang, lần này là Tống Anh đang đứng trước ngự tọa.
“Gọi thái y.” Nàng nhìn Tiết Thanh nói.
Tống Nguyên nói: “Lúc này không được, người ngoài không được vào điện.”
Trần Thịnh đứng một bên nói: “Vậy trước hết đưa ra điện bên để thái y bên đó chẩn trị…”
Tống Nguyên đứng dậy phát tay áo: “Đại sự phía trước, triều đường không thể hỗn loạn…”
“Nàng bị thương rồi!” Giọng nói của Trần Thịnh phát ra từ kẽ răng, cắt ngang lời của Tống Nguyên, người cũng tiến lên một bước: “Nàng bị cung nỏ ám toán, may mắn thoát chết, vết thương chưa khỏi, là ngồi kiệu đưa đến đây! Nàng đứng ở đây đã lâu như vậy, lại đột nhiên nghe ngươi nói…” Lời nói đến đây liền không nói tiếp, vẫy tay áo kêu: “Hà Minh.”
Một Kim Ngô vệ đứng lên.
Trần Thịnh nhìn hắn nói: “Đưa Tiết Thanh đến trắc điện, mời thái y đang trực chỗ thái hậu nương nương sang.”
Kim Ngô vệ tuân mệnh, mang theo vài người rời đi, quan viên trong nội điện lánh ra, Liễu Xuân Dương lại không rời đi, ôm Tiết Thanh lên.
“Ta đưa nàng đi.” Hắn nói.
Kim Ngô vệ cau mày tiến lên muốn cướp người.
“Để hắn đi đi.” Trần Thịnh nói, nhìn Liễu Xuân Dương một cái, quan viên thiếu niên này không nhìn lên nhưng hắn biết là thiếu niên cùng lớp cùng khoa với Tiết Thanh, lúc này đại biến đột ngột vẫn chưa tránh được nhưng thấy được tình nghĩa không cạn…
Hơn nữa quan viên thiếu niên này rời đi đối với triều đường cũng không quan trọng.
Kim Ngô vệ không ngăn chặn nữa, Liễu Xuân Dương ôm Tiết Thanh rảo bước ra bên ngoài, cửa điện đóng chặt được mở ra chỉ vừa cho một người bọn họ đi qua, chúng quan viên nội điện cũng nhìn chằm chằm Kim Ngô vệ ở bên ngoài.
Bởi vì việc trên triều đường một việc tiếp một việc càng đáng sợ, mọi người đều không chú ý cái khác.
“Các người muốn làm gì? Tại sao niêm phong cửa?”
“Thiên tử ở đâu? Thái hậu ở đâu? Trần Thịnh, Tống Nguyên bọn chúng mưu nghịch.”
“Thiên tử đang ở đây! Tội thần mưu nghịch cũng ở đây!”
Nội điện lần nữa huyên náo, cửa điện cũng theo đó đóng chặt, tiếng ồn ào bị ngăn cách.
Nhưng đi ra không được mấy bước liền bị đẩy vào điện bên, bước vào gian phòng nhỏ bên trong trắc điện, âm thanh trên nội điện lại lần nữa truyền qua tấm bình phong, ồn ào mãnh liệt.
Bốn Kim Ngô vệ đứng canh giữ ở ngoài cửa, ba người đi mời thái y, Liễu Xuân Dương cẩn thận từng li từng tí vừa ngồi trên đệm hương bồ vừa ôm và quan sát nữ hài tử trong lòng, muốn lay tỉnh lại không dám, muốn xem xét lại không có cách nào ra tay…
“Tiết Thanh, Tiết Thanh.” Hắn thấp giọng kêu lên, giọng mũi đặc sệt: “Tiết Thanh, nàng sao rồi? Tiết Thanh… Tiết Thanh…”
Thiếu… nữ trong lòng bị mái tóc che phủ dung nhan, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ, mềm mại vô lực… Tay nàng bỗng giơ lên, một ngón tay chuẩn xác đặt lên khóe môi Liễu Xuân Dương.
Động tác rất nhanh, khóe miệng Liễu Xuân Dương vừa mở liền bị chặn lại, không kịp phản ứng.
Ái?
“Đừng ồn.” Giojng người trong lòng trầm thấp, sau đó hơi hơi ngửa đầu, mái tóc trên mặt rơi xuống, lộ ra đôi mắt: “Ngươi có ngốc không, ta đương nhiên không sao a.”
Yêu quái này, lại lừa người! Liễu Xuân Dương muốn cười lại muốn khóc lại tức giận muốn nói gì lại không biết nói gì, chỉ trừng nàng.
Tiết Thanh thu tay lại nhưng không ngồi dậy, động đậy trong lòng hắn, tìm một tư thế càng thoải mái để nằm, theo động tác của nàng, bào quan của Liễu Xuân Dương cũng bị nhiễm vết máu…
“Vết thương của nàng rốt cuộc…” Liễu Xuân Dương lần nữa mở miệng.
Tiết Thanh thấp giọng cắt ngang lời hắn: “Giả đó, đừng ồn.” Đưa mắt ra hiệu hướng về bình phong bên kia…
Bình phong có tai không?
Liễu Xuân Dương lập tức im lặng, ngay cả hít thở cũng ngừng lại.
“Nghe không rõ bên kia nói cái gì.” Tiết Thanh tiếp tục thấp giọng nói.
Liễu Xuân Dương nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tên tiểu tử này a… muốn thế nào thì liền thế đó đi, bên kia nói gì cũng không để ý, nàng muốn làm cái gì cũng không để ý, chỉ cần thời khắc này hắn ở đây bảo vệ nàng, biết nàng không sao là được rồi.
Liễu Xuân Dương không nói tiếp nữa, ngồi thẳng người, muốn để người không động đậy nằm trong lòng nằm thoải mái thêm một chút, trong lúc trắc điện rơi vào yên tĩnh, âm thanh chính điện bên kia như làn sóng không ngừng vỗ qua.
“Tống Nguyên ngươi dám âm mưu soán vị…”
“Tống Nguyên không dám nhưng Tần Đàm Công ngươi lại dám!”
“Lúc đó hoàng hậu nương nương tị nạn ở trạm dịch Huỳnh Sa Đạo… Tống Nguyên mặc dù là tiểu dân thấp kém cũng biết cái gì gọi là trung thần lão tử!”
“Hoàng hậu nương nương quyết tự tận nhưng mạch máu thiên tử Đại Chu không thể đoạn…”
“Tống Nguyên ta có một trai một gái, nữ nhi của ta nhỏ hơn Bảo Chương đế cơ một tuổi, ta liền xin nương nương để nữ nhi của ta thay thế Bảo Chương đế cơ…”
“Nương nương không nỡ nhưng truy binh của Tần Đàm Công đến gần, vì để lấy lòng tin Tần Đàm Công, ta và nương nương định ra kế sách, nhân lúc đêm khuya đưa nương nương đến thành Huỳnh Sa Đạo, tri phủ nghênh đón… còn ta chạy gấp về phía Tần Đàm Công…”
Giọng Tống Nguyên nhanh gấp như mưa, làm lu mờ những âm thanh huyên náo khác trong nội điện, lúc nói đến đây tạm dừng.
Tiết Thanh nằm trong lòng Liễu Xuân Dương, có thể tưởng tượng Tống Nguyên lúc này hẳn là đang nhìn Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, chúng ta gặp gỡ không phải là ở dịch trấn, cũng không phải là lúc ngươi bị bệnh, ngươi lúc đó còn rất khỏe…”
“Ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy, ngài quả thực chói sáng…”
“Trong đêm tối vạn chúng binh mã đó của ngài như những đám mây đen ùn ùn kéo đến… Ta lần đầu tiên nhìn thấy những con ngựa với bộ giáp nặng nề… nhân mã không phi nhanh chỉ là bước chầm chậm nhưng mặt đất đều run lên…”
......
Cảnh tượng đó a…
Tiết Thanh nằm trong lòng Liễu Xuân Dương tưởng tượng, rất chấn động, rất dọa người.
Nàng dường như nhìn thấy Tống Nguyên đứng vẫy tay trước đám mây đen ùn ùn kéo đến này, giống như một ngọn cỏ khô héo lắc lư… Đại nhân à, đại nhân à.
“Công gia ngài là đại nhân a, ta thật lòng kính phục ngài, lại đón nhận một tiểu nhân vật như ta… không để móng ngựa giẫm nát ta thành thịt vụn…”
“Ta nói cho ngài biết việc gặp được phượng giá của hoàng hậu nương nương, nói cho ngài biết ta đã nghe lén được lời của người, biết được bọn họ đang chạy trốn, cần điều binh… lại chỉ cho ngài hướng đi của hoàng hậu nương nương…”
“Ta nguyện ý dẫn dường cho ngài, tránh né hộ vệ canh phòng của hoàng hậu nương nương, không đánh rắn động cỏ tiếp cận thành Huỳnh Sa Đạo thành…”
“Tùy tùng của ngài xem thường ta, chứng tỏ bọn họ không hề để ý đến chuyện đánh rắn động cỏ, mà là rồng lớn, bọn họ cũng có thể đè bẹp như núi, thiên hạ này không ai có thể ngăn chặn…”
“Nhưng ngài đã nói vẫn là mong muốn nhìn thấy hoàng hậu nương nương, có chút chuyện cần bàn…”
“Công gia ngài nguyện ý cho ta cơ hội hiếu trung này… Ta dẫn ngài đi, dẫn đại quân của ngài đến thành Huỳnh Sa Đạo…”
“Nhưng ngài vẫn là chậm một bước, sấm chớp cuồn cuộn, lửa lớn thiêu thành…”
“Ngài dẫn binh xông vào biển lửa, xông vào nha môn, ngài nhìn thấy hoàng hậu nương nương như ý nguyện, ngăn cách bởi lửa lớn khói đậm…”
.....
Nội điện bên kia dường như không người, giọng nói của Tống Nguyên vừa dừng lại, càng là một mảng yên tĩnh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, “cót két” một tiếng, dường như là thanh xà nhà rơi trong vòng lửa…
Đôi tai Tiết Thanh động đậy, đó là thẻ ngọc.
Là thẻ ngọc của Tống Nguyên rơi xuống nền nhà lúc rời khỏi nội điện huyên náo, lại một tiếng nhẹ vang lên, Tống Nguyên khom người nhặt lên, y sam vuốt phẳng, cắm thẻ ngọc vào thắt lưng.
Lúc này cũng không quên nhặt thẻ ngọc lên, thật là trân trọng a…
Có bàn tay cẩn thận từng li từng tí đặt lên bờ vai của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ…
Tiết Thanh nâng tay vỗ vỗ tay Liễu Xuân Dương, thấp giọng nói: “Ta không sao.”
Không sao, nói là được rồi, còn động tay làm gì… cả người Liễu Xuân Dương không dám động đậy, giọng của Tống Nguyên truyền đến rõ ràng.
“Tần công gia, ngài còn nhớ lời hoàng hậu nương nương nguyền rủa ngài không?”
“Tần Đàm Công, ngươi giết vua mưu triều soán vị, thiên địa bất dung.”
“Tần Đàm Công, bản cung và công chúa hôm nay tự thiêu tế trời nguyền rủa.”
“Tần Đàm Công, ngươi chắc chắn sẽ không được chết tử tế.”
Giọng nói cất cao, sắc sảo mà khản đục vang dội khắp nội điện, trước mặt mọi người như hiện lên ngọn lửa bừng bừng, một người phụ nữ đứng bốc cháy trong đó…
Một cảnh ớn lạnh.
Âm thanh bước chân giẫm nát khói lửa.
“Tần Đàm Công, ngươi tận mắt nhìn thấy thân ảnh hoàng hậu nương nương, nghe lời nguyền rủa của người, tiếng khóc của Bảo Chương đế cơ, nhìn thấy hoàng hậu nương nương ngã vào biển lửa…”
“Ngươi một câu cứu hỏa cũng không nói, cứ như vậy vừa trông vừa đợi, nhưng mà…”
“Đốc đại nhân đến.”
“Đốc đại nhân xông vào phủ nha, vậy mà ôm được đế cơ chạy ra ngoài, chạy thoát khỏi sự vây sát của các ngươi…”
“Đốc đại nhân, lúc đó khi ngươi tiến vào, nhìn thấy cảnh gì?
Tiết Thanh dỏng tai, nghe thấy âm thanh trầm ổn của Đốc vang lên.
“Lúc đó Hoàng hậu nương nương vùi thân trong lửa, đã chết rồi, trong phòng có tiếng khóc của nữ hài tử, chúng ta tìm thấy nàng.”
“Nàng trốn dưới bàn, tay bịt chặt mũi miệng, mặt đầy nước mắt.”
“Ta ôm nàng ra ngoài, chiếc bàn đó liền sập, cả căn phòng cũng sập xuống.”
Đơn giản vài câu nói, âm thanh của Đốc dừng lại rồi im lặng.
Tiếng bước chân của Tống Nguyên nhẹ vang, một tiếng than nhẹ.
“Tần Đàm Công, chuyện này ngài không ngờ đến, ta cũng không ngờ đến.”
“Ta đã nói trước rồi, nữ nhi của ta và Bảo Chương đế cơ lúc ở dịch trạm đã tráo đổi rồi, kế sách của ta và nương nương vốn dĩ là nương nương đưa nữ nhi của ta tự thiêu để ngươi tin rằng huyết mạch của Đại Chu đã đoạn, từ bỏ việc truy sát, nếu vậy mới có thể đảm bảo cho Bảo Chương đế cơ được sống tiếp.”
“Không ngờ đến Đốc đại nhân lại cứu thoát nữ nhi của ta.”
Nói đến đây, hắn lại cười cười.
“Như vậy cũng tốt.”
Như vậy sao lại tốt?
Tống Nguyên không nói nữa nhưng trong lòng người nghe đều hiểu rõ, Tần Đàm Công tận mắt nhìn thấy Bảo Chương đế cơ được cứu đi, đương nhiên sẽ truy sát, Bảo Chương đế cơ chỉ có một, truy sát người này, sẽ không còn ai đi quan tâm người khác…
“Tần Đàm Công, ngươi truy sát mười năm rồi, thủ đoạn vô số, hôm nay cuối cùng có thể nhìn thấy rồi.”
“Ngươi nhìn thấy đế cơ giả, ngươi vẫn luôn truy sát người lớn lên bên cạnh Đốc đại nhân, được Thanh Hà tiên sinh thu nhận làm học trò, nữ nhi của ta, Tiết Thanh.”
“Ngươi cũng nhìn thấy đế cơ thật rồi, nữ nhi lớn lên bên cạnh ta, Tống Anh.”
.......
Trắc diện vô thanh, hai thân ảnh một ngồi một nằm dựa vào nhau.
Chính điện cũng là vô thanh, kẻ đứng người quỳ, thần sắc ngây ngốc.
Một tiếng cười nhẹ, giọng của Tần Đàm Công vang lên.
“Cho nên nói nhiều như vậy, vẫn là ngươi nói a, chứng cứ đâu?”
Còn muốn chứng cứ gì nữa, cước bộ của Tống Nguyên gia tăng đột ngột, có tiếng nói theo sau vang lên.
Không phải giọng của Tống Nguyên mà là giọng nữ nhi mềm nhẹ.
“Các ngươi đều nói xong rồi, bây giờ quả nhân nên nói rồi, chứng cứ đương nhiên là có.”
.....
Quả nhân nha.
Đám quan viên ngóng nhìn về bên này, thần sắc mù tịt, thượng điện hôm nay quá nhiều chuyện rồi, nữ trạng nguyên này lại sao vậy?
Đang nói đến chỗ quan trọng nhất! Tên tiểu tử này! Sau phút ngơ ngác thần sắc Tống Nguyên nổi nóng, cố ý phải không!
“Không cần quan tâm…” Hắn cất cao giọng nói.
Nhưng giọng nói của người thiếu niên càng rõ to.
“Nàng bị thương rồi! Nàng bị thương rồi! Nàng bị thương rất nặng a.” Liễu Xuân Dương hét to, nửa ôm Tiết Thanh đang nằm trên sàn vào trong lòng, lôi kéo quan bào của Tiết Thanh càng tán loạn, lộ ra y sam bên trong.
Y sam bên trong đã không còn là y sam mà là tầng tầng lớp vải băng bó vết thương, lúc này cũng đang chảy máu.
“Gọi thái y, gọi thái y a.” Giọng Liễu Xuân Dương còn tiếp tục, vừa phẫn nộ vừa hoang mang, không ít người trong nội điện nghe thấy lòng đều không nỡ, sự không nỡ này ngược lại làm dịu đi sự hoảng loạn ngỡ ngàng.
Mặc kệ Tiết Thanh này nam nam hay nữ nữ, chính là Tiết Thanh người này, cho dù kết giao, qua lại qua hay là chỉ nghe tên đều không có ấn tượng gì xấu… Sao nỡ nhẫn tâm a.
“Gọi thái y a.” Có người hét to.
Mà đối với một số người mà nói, hai chữ thái y cũng giống như một dòng chảy rửa sạch nội tâm… Gọi thái y, gọi mở cửa… lúc này khắc này phát sinh chút chuyện khác ngược lại càng tốt.
“Gọi thái y.” Có người lớn tiếng hét to.
Tiếng hét càng lúc càng nhiều, bầu không khí căng thẳng đình trệ bị phá bỏ…
Giọng Tống Nguyên giận dữ la lên: “Im miệng hết.”
Thanh âm trong nội điện bỗng chốc yên lặng.
Tống Nguyên vẫn quỳ như cũ, chuyển người quay qua lớp lớp quan viên, tầm mắt dừng lại trên người Tiết Thanh đang được Liễu Xuân Dương ôm, mặt nữ hài tử bị tóc dài tán loạn che khuất, so với lúc đứng càng thêm gầy nhỏ.
“Không cần lo cho nàng ta!” Hắn nói, quay đầu nhìn về phía trước: “Lúc đó là…”
Lời vừa nói ra lần nữa bị cắt ngang, lần này là Tống Anh đang đứng trước ngự tọa.
“Gọi thái y.” Nàng nhìn Tiết Thanh nói.
Tống Nguyên nói: “Lúc này không được, người ngoài không được vào điện.”
Trần Thịnh đứng một bên nói: “Vậy trước hết đưa ra điện bên để thái y bên đó chẩn trị…”
Tống Nguyên đứng dậy phát tay áo: “Đại sự phía trước, triều đường không thể hỗn loạn…”
“Nàng bị thương rồi!” Giọng nói của Trần Thịnh phát ra từ kẽ răng, cắt ngang lời của Tống Nguyên, người cũng tiến lên một bước: “Nàng bị cung nỏ ám toán, may mắn thoát chết, vết thương chưa khỏi, là ngồi kiệu đưa đến đây! Nàng đứng ở đây đã lâu như vậy, lại đột nhiên nghe ngươi nói…” Lời nói đến đây liền không nói tiếp, vẫy tay áo kêu: “Hà Minh.”
Một Kim Ngô vệ đứng lên.
Trần Thịnh nhìn hắn nói: “Đưa Tiết Thanh đến trắc điện, mời thái y đang trực chỗ thái hậu nương nương sang.”
Kim Ngô vệ tuân mệnh, mang theo vài người rời đi, quan viên trong nội điện lánh ra, Liễu Xuân Dương lại không rời đi, ôm Tiết Thanh lên.
“Ta đưa nàng đi.” Hắn nói.
Kim Ngô vệ cau mày tiến lên muốn cướp người.
“Để hắn đi đi.” Trần Thịnh nói, nhìn Liễu Xuân Dương một cái, quan viên thiếu niên này không nhìn lên nhưng hắn biết là thiếu niên cùng lớp cùng khoa với Tiết Thanh, lúc này đại biến đột ngột vẫn chưa tránh được nhưng thấy được tình nghĩa không cạn…
Hơn nữa quan viên thiếu niên này rời đi đối với triều đường cũng không quan trọng.
Kim Ngô vệ không ngăn chặn nữa, Liễu Xuân Dương ôm Tiết Thanh rảo bước ra bên ngoài, cửa điện đóng chặt được mở ra chỉ vừa cho một người bọn họ đi qua, chúng quan viên nội điện cũng nhìn chằm chằm Kim Ngô vệ ở bên ngoài.
Bởi vì việc trên triều đường một việc tiếp một việc càng đáng sợ, mọi người đều không chú ý cái khác.
“Các người muốn làm gì? Tại sao niêm phong cửa?”
“Thiên tử ở đâu? Thái hậu ở đâu? Trần Thịnh, Tống Nguyên bọn chúng mưu nghịch.”
“Thiên tử đang ở đây! Tội thần mưu nghịch cũng ở đây!”
Nội điện lần nữa huyên náo, cửa điện cũng theo đó đóng chặt, tiếng ồn ào bị ngăn cách.
Nhưng đi ra không được mấy bước liền bị đẩy vào điện bên, bước vào gian phòng nhỏ bên trong trắc điện, âm thanh trên nội điện lại lần nữa truyền qua tấm bình phong, ồn ào mãnh liệt.
Bốn Kim Ngô vệ đứng canh giữ ở ngoài cửa, ba người đi mời thái y, Liễu Xuân Dương cẩn thận từng li từng tí vừa ngồi trên đệm hương bồ vừa ôm và quan sát nữ hài tử trong lòng, muốn lay tỉnh lại không dám, muốn xem xét lại không có cách nào ra tay…
“Tiết Thanh, Tiết Thanh.” Hắn thấp giọng kêu lên, giọng mũi đặc sệt: “Tiết Thanh, nàng sao rồi? Tiết Thanh… Tiết Thanh…”
Thiếu… nữ trong lòng bị mái tóc che phủ dung nhan, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ, mềm mại vô lực… Tay nàng bỗng giơ lên, một ngón tay chuẩn xác đặt lên khóe môi Liễu Xuân Dương.
Động tác rất nhanh, khóe miệng Liễu Xuân Dương vừa mở liền bị chặn lại, không kịp phản ứng.
Ái?
“Đừng ồn.” Giojng người trong lòng trầm thấp, sau đó hơi hơi ngửa đầu, mái tóc trên mặt rơi xuống, lộ ra đôi mắt: “Ngươi có ngốc không, ta đương nhiên không sao a.”
Yêu quái này, lại lừa người! Liễu Xuân Dương muốn cười lại muốn khóc lại tức giận muốn nói gì lại không biết nói gì, chỉ trừng nàng.
Tiết Thanh thu tay lại nhưng không ngồi dậy, động đậy trong lòng hắn, tìm một tư thế càng thoải mái để nằm, theo động tác của nàng, bào quan của Liễu Xuân Dương cũng bị nhiễm vết máu…
“Vết thương của nàng rốt cuộc…” Liễu Xuân Dương lần nữa mở miệng.
Tiết Thanh thấp giọng cắt ngang lời hắn: “Giả đó, đừng ồn.” Đưa mắt ra hiệu hướng về bình phong bên kia…
Bình phong có tai không?
Liễu Xuân Dương lập tức im lặng, ngay cả hít thở cũng ngừng lại.
“Nghe không rõ bên kia nói cái gì.” Tiết Thanh tiếp tục thấp giọng nói.
Liễu Xuân Dương nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tên tiểu tử này a… muốn thế nào thì liền thế đó đi, bên kia nói gì cũng không để ý, nàng muốn làm cái gì cũng không để ý, chỉ cần thời khắc này hắn ở đây bảo vệ nàng, biết nàng không sao là được rồi.
Liễu Xuân Dương không nói tiếp nữa, ngồi thẳng người, muốn để người không động đậy nằm trong lòng nằm thoải mái thêm một chút, trong lúc trắc điện rơi vào yên tĩnh, âm thanh chính điện bên kia như làn sóng không ngừng vỗ qua.
“Tống Nguyên ngươi dám âm mưu soán vị…”
“Tống Nguyên không dám nhưng Tần Đàm Công ngươi lại dám!”
“Lúc đó hoàng hậu nương nương tị nạn ở trạm dịch Huỳnh Sa Đạo… Tống Nguyên mặc dù là tiểu dân thấp kém cũng biết cái gì gọi là trung thần lão tử!”
“Hoàng hậu nương nương quyết tự tận nhưng mạch máu thiên tử Đại Chu không thể đoạn…”
“Tống Nguyên ta có một trai một gái, nữ nhi của ta nhỏ hơn Bảo Chương đế cơ một tuổi, ta liền xin nương nương để nữ nhi của ta thay thế Bảo Chương đế cơ…”
“Nương nương không nỡ nhưng truy binh của Tần Đàm Công đến gần, vì để lấy lòng tin Tần Đàm Công, ta và nương nương định ra kế sách, nhân lúc đêm khuya đưa nương nương đến thành Huỳnh Sa Đạo, tri phủ nghênh đón… còn ta chạy gấp về phía Tần Đàm Công…”
Giọng Tống Nguyên nhanh gấp như mưa, làm lu mờ những âm thanh huyên náo khác trong nội điện, lúc nói đến đây tạm dừng.
Tiết Thanh nằm trong lòng Liễu Xuân Dương, có thể tưởng tượng Tống Nguyên lúc này hẳn là đang nhìn Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, chúng ta gặp gỡ không phải là ở dịch trấn, cũng không phải là lúc ngươi bị bệnh, ngươi lúc đó còn rất khỏe…”
“Ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy, ngài quả thực chói sáng…”
“Trong đêm tối vạn chúng binh mã đó của ngài như những đám mây đen ùn ùn kéo đến… Ta lần đầu tiên nhìn thấy những con ngựa với bộ giáp nặng nề… nhân mã không phi nhanh chỉ là bước chầm chậm nhưng mặt đất đều run lên…”
......
Cảnh tượng đó a…
Tiết Thanh nằm trong lòng Liễu Xuân Dương tưởng tượng, rất chấn động, rất dọa người.
Nàng dường như nhìn thấy Tống Nguyên đứng vẫy tay trước đám mây đen ùn ùn kéo đến này, giống như một ngọn cỏ khô héo lắc lư… Đại nhân à, đại nhân à.
“Công gia ngài là đại nhân a, ta thật lòng kính phục ngài, lại đón nhận một tiểu nhân vật như ta… không để móng ngựa giẫm nát ta thành thịt vụn…”
“Ta nói cho ngài biết việc gặp được phượng giá của hoàng hậu nương nương, nói cho ngài biết ta đã nghe lén được lời của người, biết được bọn họ đang chạy trốn, cần điều binh… lại chỉ cho ngài hướng đi của hoàng hậu nương nương…”
“Ta nguyện ý dẫn dường cho ngài, tránh né hộ vệ canh phòng của hoàng hậu nương nương, không đánh rắn động cỏ tiếp cận thành Huỳnh Sa Đạo thành…”
“Tùy tùng của ngài xem thường ta, chứng tỏ bọn họ không hề để ý đến chuyện đánh rắn động cỏ, mà là rồng lớn, bọn họ cũng có thể đè bẹp như núi, thiên hạ này không ai có thể ngăn chặn…”
“Nhưng ngài đã nói vẫn là mong muốn nhìn thấy hoàng hậu nương nương, có chút chuyện cần bàn…”
“Công gia ngài nguyện ý cho ta cơ hội hiếu trung này… Ta dẫn ngài đi, dẫn đại quân của ngài đến thành Huỳnh Sa Đạo…”
“Nhưng ngài vẫn là chậm một bước, sấm chớp cuồn cuộn, lửa lớn thiêu thành…”
“Ngài dẫn binh xông vào biển lửa, xông vào nha môn, ngài nhìn thấy hoàng hậu nương nương như ý nguyện, ngăn cách bởi lửa lớn khói đậm…”
.....
Nội điện bên kia dường như không người, giọng nói của Tống Nguyên vừa dừng lại, càng là một mảng yên tĩnh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, “cót két” một tiếng, dường như là thanh xà nhà rơi trong vòng lửa…
Đôi tai Tiết Thanh động đậy, đó là thẻ ngọc.
Là thẻ ngọc của Tống Nguyên rơi xuống nền nhà lúc rời khỏi nội điện huyên náo, lại một tiếng nhẹ vang lên, Tống Nguyên khom người nhặt lên, y sam vuốt phẳng, cắm thẻ ngọc vào thắt lưng.
Lúc này cũng không quên nhặt thẻ ngọc lên, thật là trân trọng a…
Có bàn tay cẩn thận từng li từng tí đặt lên bờ vai của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ…
Tiết Thanh nâng tay vỗ vỗ tay Liễu Xuân Dương, thấp giọng nói: “Ta không sao.”
Không sao, nói là được rồi, còn động tay làm gì… cả người Liễu Xuân Dương không dám động đậy, giọng của Tống Nguyên truyền đến rõ ràng.
“Tần công gia, ngài còn nhớ lời hoàng hậu nương nương nguyền rủa ngài không?”
“Tần Đàm Công, ngươi giết vua mưu triều soán vị, thiên địa bất dung.”
“Tần Đàm Công, bản cung và công chúa hôm nay tự thiêu tế trời nguyền rủa.”
“Tần Đàm Công, ngươi chắc chắn sẽ không được chết tử tế.”
Giọng nói cất cao, sắc sảo mà khản đục vang dội khắp nội điện, trước mặt mọi người như hiện lên ngọn lửa bừng bừng, một người phụ nữ đứng bốc cháy trong đó…
Một cảnh ớn lạnh.
Âm thanh bước chân giẫm nát khói lửa.
“Tần Đàm Công, ngươi tận mắt nhìn thấy thân ảnh hoàng hậu nương nương, nghe lời nguyền rủa của người, tiếng khóc của Bảo Chương đế cơ, nhìn thấy hoàng hậu nương nương ngã vào biển lửa…”
“Ngươi một câu cứu hỏa cũng không nói, cứ như vậy vừa trông vừa đợi, nhưng mà…”
“Đốc đại nhân đến.”
“Đốc đại nhân xông vào phủ nha, vậy mà ôm được đế cơ chạy ra ngoài, chạy thoát khỏi sự vây sát của các ngươi…”
“Đốc đại nhân, lúc đó khi ngươi tiến vào, nhìn thấy cảnh gì?
Tiết Thanh dỏng tai, nghe thấy âm thanh trầm ổn của Đốc vang lên.
“Lúc đó Hoàng hậu nương nương vùi thân trong lửa, đã chết rồi, trong phòng có tiếng khóc của nữ hài tử, chúng ta tìm thấy nàng.”
“Nàng trốn dưới bàn, tay bịt chặt mũi miệng, mặt đầy nước mắt.”
“Ta ôm nàng ra ngoài, chiếc bàn đó liền sập, cả căn phòng cũng sập xuống.”
Đơn giản vài câu nói, âm thanh của Đốc dừng lại rồi im lặng.
Tiếng bước chân của Tống Nguyên nhẹ vang, một tiếng than nhẹ.
“Tần Đàm Công, chuyện này ngài không ngờ đến, ta cũng không ngờ đến.”
“Ta đã nói trước rồi, nữ nhi của ta và Bảo Chương đế cơ lúc ở dịch trạm đã tráo đổi rồi, kế sách của ta và nương nương vốn dĩ là nương nương đưa nữ nhi của ta tự thiêu để ngươi tin rằng huyết mạch của Đại Chu đã đoạn, từ bỏ việc truy sát, nếu vậy mới có thể đảm bảo cho Bảo Chương đế cơ được sống tiếp.”
“Không ngờ đến Đốc đại nhân lại cứu thoát nữ nhi của ta.”
Nói đến đây, hắn lại cười cười.
“Như vậy cũng tốt.”
Như vậy sao lại tốt?
Tống Nguyên không nói nữa nhưng trong lòng người nghe đều hiểu rõ, Tần Đàm Công tận mắt nhìn thấy Bảo Chương đế cơ được cứu đi, đương nhiên sẽ truy sát, Bảo Chương đế cơ chỉ có một, truy sát người này, sẽ không còn ai đi quan tâm người khác…
“Tần Đàm Công, ngươi truy sát mười năm rồi, thủ đoạn vô số, hôm nay cuối cùng có thể nhìn thấy rồi.”
“Ngươi nhìn thấy đế cơ giả, ngươi vẫn luôn truy sát người lớn lên bên cạnh Đốc đại nhân, được Thanh Hà tiên sinh thu nhận làm học trò, nữ nhi của ta, Tiết Thanh.”
“Ngươi cũng nhìn thấy đế cơ thật rồi, nữ nhi lớn lên bên cạnh ta, Tống Anh.”
.......
Trắc diện vô thanh, hai thân ảnh một ngồi một nằm dựa vào nhau.
Chính điện cũng là vô thanh, kẻ đứng người quỳ, thần sắc ngây ngốc.
Một tiếng cười nhẹ, giọng của Tần Đàm Công vang lên.
“Cho nên nói nhiều như vậy, vẫn là ngươi nói a, chứng cứ đâu?”
Còn muốn chứng cứ gì nữa, cước bộ của Tống Nguyên gia tăng đột ngột, có tiếng nói theo sau vang lên.
Không phải giọng của Tống Nguyên mà là giọng nữ nhi mềm nhẹ.
“Các ngươi đều nói xong rồi, bây giờ quả nhân nên nói rồi, chứng cứ đương nhiên là có.”
.....
Quả nhân nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.