Chương 313: Kỳ quái
Hi Hành
28/07/2018
Ánh chiều tà chiếu xuống khắp mặt đất. Trước quan nha toàn đầu người là
đầu người. So với hai khoa trước, người ta phải chờ rất lâu. Người tham
gia thi cũng giảm đi rất nhiều. Với dân chúng, đề mục mà bọn họ được
nhìn thấy quả thật như thiên thư. Nhưng không ai là không kiên nhẫn đi
về. Số nghệ vốn là thiên thư, quát bái, cửu trù... uyên bác và phức tạp. Người tinh thông số nghệ thì những chuyện quỷ quái khó mà thoát khỏi
mắt họ, có thể sử dụng cả càn khôn thiên địa. Phải xem ai là người lợi
hại như vậy.
Nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy, mọi người lại có vẻ không dám tin.
Một người chiếm cứ một góc trước bảng, y phục đỏ chót, kiêu ngạo chống nạnh, cười to đầy xấc xược.
"Mười! Mười! Trương Song Đồng ta được điểm tối đa!" Hắn quay người lại, đối mặt với mọi người: "Trương Song Đồng ta là thần đồng."
Tên nhóc này làm hơi quá rồi... Mọi người cảm thấy rất phức tạp, người này nhìn thế nào cũng không giống sẽ được điểm tối đa.
Bên cạnh, nhiều người chen tới, đọc to tên và điểm trên bảng, đương nhiên là từ cao xuống thấp. Khi một đám điểm tối đa kèm theo cái tên người Tây Lương được đọc lên, những tiếng hô đầy ngạc nhiên, khen ngợi và bất mãn rào rào vang lên.
"Thực sự có người có thể được điểm tối đa kìa."
"Sao lại như vậy... Còn không bằng người Tây Lương bọn họ."
"Sao không bằng người Tây Lương? Không phải còn có ta sao?"
Trương Song Đồng lại nói, rồi duỗi tay chỉ vào đám người.
"Còn cả Tiết Thanh nữa."
Tiết Thanh à? Bên kia cũng có người đọc tên Tiết Thanh và điểm số... Mọi người nháo nhào tìm kiếm. Thiếu niên, đứng trong đám thí sinh phủ Trường An chỉ mỉm cười và gật đầu với mọi người, ánh mắt bình tĩnh... Người có thể phân cao thấp với thái tử Tác Thịnh Huyền, lại ép cho thái tử phải hộc máu bỏ cờ nhận thua trước, có thể được điểm tối đa về số nghệ như người Tây Lương, không có gì kỳ quái.
"Ôi chao, khác chứ!" Trương Song Đồng hô lên: "Tuy điểm giống nhau nhưng Tiết Thanh nộp bài thi trước bọn họ, hắn lợi hại nhất."
Cũng gần tương tương nhau có được không... Tại sao có người vô lại đến vậy? Phong thái của kẻ đọc sách chính là như vậy sao? Đám thí sinh Tây Lương bên kia không còn mỉm cười, trước sau như một như lúc trước, còn có thí sinh mặt đỏ tai hồng. Không biết ai phất tay áo quay người trước, cả đám liền đi.
"Trông như không được vui vẻ cho lắm. Được điểm tuyệt đối mà còn không vui á?" Có dân chúng nhìn thấy, thế là xì xào bàn tán: "Đúng là khó hiểu thật!"
Phía trước bảng, tiếng huyên náo vẫn tiếp tục. Điểm và tên không ngừng được đọc to.
"Đổng Cốc... Bảy điểm... Rất tốt. Đây là người gần với mười điểm nhất."
"Bên này có một người được sáu... Bùi Cầm...
"Đây là bốn điểm..."
"Bốn điểm đã là không tệ rồi! Mấy trăm thí sinh, chỉ có từng này người tham gia thi, vô duyên vô cớ được thêm bốn điểm so với người khác rồi..."
Trương Song Đồng đi xuyên qua đám người, về chỗ thí sinh phủ Trường An. Nghênh đón hắn là sự im lặng và ánh mắt kỳ quái.
Trương Song Đồng nhìn bọn họ, ngừng cười, chỉnh sửa hình dung, gật đầu nói: "Đúng vậy! Ta vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn, kỳ thật ta giỏi số nghệ."
Bàng An nói, vẻ mặt rất kỳ quái: "Không thể nào, ngươi khiêm tốn ở chỗ nào?"
Trương Song Đồng nói: "Mắt ngươi làm sao ấy!"
Có một thí sinh thì tin thật, chen lại đây rồi nói: "Hóa ra Song Đồng thiếu gia tinh thông số nghệ, ta có một đề cần thỉnh giáo..."
Còn chưa nói xong thì đã bị Trương Song Đồng giơ tay ngăn lại.
"Ta từng thề..." Trương Song Đồng nói, ôm hai tay lại, vẻ mặt nghiêm trang: "Lấy điểm mười số nghệ để tế tổ tiên. Nếu đạt được tâm nguyện, trong vòng ba năm sẽ không bàn tới số nghệ nữa."
Cái lời thề quỷ quái gì vậy? Thí sinh ngạc nhiên.
Bùi Yên Tử vỗ vỗ vai hắn, nói: "Đúng là không thể bàn tới, không nói một lời nào là được rồi." Nói xong cất bước bước đi.
Trương Song Đồng nói với theo từ phía sau: "Cái gì là không thể? Bùi Yên Tử, ngươi đang ghen tị với ta đúng không..." Rồi theo sau.
Tiết Thanh khẽ mỉm cười, cũng cất bước đi theo. Đám thí sinh phủ Trường An nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều phức tạp và kỳ quái.
"Chuyện này rất kỳ lạ!"
"Chẳng lẽ là gian lận?"
...
Sao có thể gian lận được? Thanh Hà tiên sinh nhìn bài kiểm tra trong tay, lật xem. Đáp án của số nghệ đều là cố định, ngoài chữ viết và cách dùng câu từ khác nhau thì không nhìn ra vấn đề gì lớn.
"Ông nghĩ nhiều rồi, cái này sao có thể gian lận được?" Một giám khảo có mối quan hệ thân thiết với Thanh Hà tiên sinh đi đến, khẽ nói, rồi chỉ chỉ vào những người đang cười nói trong sân chuẩn bị đi về:
"Những đề mục này là chúng ta làm, mỗi người một sở trường nhưng không ai trong số chúng ta có thể làm được tất cả các đề. Như vậy cái đáp án mà ta bảo là gian lận đó lấy từ đâu?" Rồi lục bài thi của thí sinh Tây Lương ra: "Còn tại sao nhiều thí sinh Tây Lương được điểm mười như vậy thì không kỳ quái. Bọn họ chung một thầy, đáp án giống nhau là chuyện đương nhiên."
Đúng là như thế. Thanh Hà tiên sinh nhìn bài thi trong tay, hắn cũng không thể làm được mười điểm... Cho nên học sinh của hắn có thể sao? Huống chi là Tiết Thanh và Trương Song Đồng. Nếu là Bùi Yên Tử, hắn sẽ không thấy lạ. Tiết Thanh rõ ràng không phải người dự thi, lại càng chưa từng học qua mấy thứ này. Đợt phủ Trường An mở ôn luyện trước khi thi cũng chỉ dạy sơ qua, làm sao có thể được điểm tối đa. Càng khỏi cần nói tới Trương Song Đồng, ai tin? Nhất định là có vấn đề. Nhưng trên trường thi sao có vấn đề được? Không hề có dấu hiệu nào.
Kỳ quái... Thanh Hà tiên sinh giơ tay bóp trán. Người kia sao thi cũng không chịu yên ổn không gây chuyện thế này?
...
"Người kia không đến dự thi!" Thanh niên vẫn ăn mặc như tiểu lại ngồi trong khách điếm, sắc mặt tức giận: "Hắn tới nhìn chằm chằm ta."
Tác Thịnh Huyền ngồi giữa hai tỳ nữ, nói: "Thất Nương, đừng giận bọn ta nữa..."
Thất Nương cắt ngang lời hắn: "Ta sao không giận cho được? Cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ đó."
Tác Thịnh Huyền dè dặt nói: "Như vậy hắn biết ngươi sẽ đưa đáp án cho bọn ta à?" Nói xong lại không nhịn được: "Sao hắn nhìn thấy mà lại không tố giác, có phải..."
"Hắn không phải kẻ ngu, tố giác cái gì chứ!" Thất Nương nói: "Nếu ta để hắn thấy, dĩ nhiên là không sợ hắn tố giác, sao hắn không biết điều này!"
Tác Thịnh Huyền à một tiếng nói: "Thì ra là vậy! Cho nên hắn chộp lấy cục giấy của ngươi, chính là biết ngươi sẽ không tố giác."
Cho nên mới nói đó là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ và hèn hạ!
Thất Nương phất tay áo, vì sao không cáo. Đi cáo cái việc vô liêm sỉ này giống như một quân tử, không ngờ lại dám cướp đồ rồi sao chép nữa chứ.
Làn da xỉn màu của hắn trở nên đỏ sậm, có thể thấy là tức giận tới mức mặt nạ da người cũng không che được. Hắn giơ tay, giật phắt lớp mặt nạ trên mặt xuống, roạt. Mặt nạ bị bóc ra, dưới ánh trời chiều, căn phòng lập tức rực rỡ chói mắt.
Khuôn mặt người thiếu niên trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ, tuy vẻ mặt tức giận nhưng không khiến hắn xấu đi, ngược lại càng thêm vài phần sức sống.
Tác Thịnh Huyền khẽ thở dài, nhìn hắn và nói: "Thất Nương, ngươi nói xem Tiết Thanh kia có biết số nghệ không? Tự bản thân ta còn trả lời được hơn một nửa, không biết hắn sẽ trả lời được bao nhiêu? Ta không tin hắn không biết gì... Sao lại chép bài của người ta?"
Tiểu lại Thất Nương cười khẩy nói: "Có người cho đáp án, ai còn tự mình làm, có phải kẻ ngu đâu."
Tác Thịnh Huyền lắc đầu, thở dài: "Nhưng không phải quân tử."
Thất Nương hứ một tiếng: "Hắn là quân tử khi nào vậy?"
Tỳ nữ kéo ống tay áo Tác Thịnh Huyền. Tác Thịnh Huyền cười nói: "Ôi, chúng ta không nói về hắn nữa. Nhưng mà Thất Nương vẫn là người giỏi nhất, chỉ có ngươi mới đạt được điểm tối đa."
Thất Nương phất tay áo sau lưng, ngẩng cằm lên, nói: "Ta tất nhiên là giỏi nhất, điều này có gì phải nghi ngờ."
Cái tên Tiết Thanh kia, hừ!
...
"Ta? Đúng vậy, đương nhiên là ta làm."
Tiết Thanh bước vào trong phòng, bị Liễu Xuân Dương và Quách Tử An vây hỏi chuyện Trương Song Đồng được mười điểm. Bên ngoài nói như thế nào, họ không quan tâm. Các thí sinh phủ Trường An đều nghi ngờ, dù sao Trương Song Đồng như thế nào bọn họ đều biết rõ.
Mười điểm, sao có thể. Đương nhiên Tiết Thanh cũng được mười, đây mới là có thể.
Như vậy chỉ có một khả năng, lúc còn trong trường thi, Trương Song Đồng và Tiết Thanh đã giở trò. Nghe được câu kết luận ấy của Liễu Xuân Dương và Quách Tử An, Tiết Thanh cũng thẳng thắn thừa nhận.
"Ta đưa đáp án cho hắn." Nàng nói, sắc mặt tuy ốm yếu nhưng tinh thần rất tốt: "Cuộc thi hôm nay quá dễ, ta không mất bao nhiêu công sức nghĩ ngợi, cũng chẳng cần làm gì, chỉ chờ đáp án." Rồi kể chuyện lúc đó.
Nghe vậy, Liễu Xuân Dương trừng mắt: "Lại đi gian lận!" Rồi nhìn Tiết Thanh: "Ngươi biết trước rồi?"
Tiết Thanh nói: "Thí sinh Tây Lương nóng lòng muốn thắng, tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Liễu Xuân Dương hứ một tiếng: "Cái gì mà chuẩn bị đầy đủ. Nóng lòng muốn thắng, biết thì làm, không biết thì giở trò gian lận chứ sao. Cái đám người đó làm gì có bản lĩnh."
Tiết Thanh nói: "Không thể nói như vậy. Có thể gian lận trong trường thi cũng là một loại bản lĩnh. Thi cử mà, thứ mà ta thi không nhất định là làm bài nha."
Nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy, mọi người lại có vẻ không dám tin.
Một người chiếm cứ một góc trước bảng, y phục đỏ chót, kiêu ngạo chống nạnh, cười to đầy xấc xược.
"Mười! Mười! Trương Song Đồng ta được điểm tối đa!" Hắn quay người lại, đối mặt với mọi người: "Trương Song Đồng ta là thần đồng."
Tên nhóc này làm hơi quá rồi... Mọi người cảm thấy rất phức tạp, người này nhìn thế nào cũng không giống sẽ được điểm tối đa.
Bên cạnh, nhiều người chen tới, đọc to tên và điểm trên bảng, đương nhiên là từ cao xuống thấp. Khi một đám điểm tối đa kèm theo cái tên người Tây Lương được đọc lên, những tiếng hô đầy ngạc nhiên, khen ngợi và bất mãn rào rào vang lên.
"Thực sự có người có thể được điểm tối đa kìa."
"Sao lại như vậy... Còn không bằng người Tây Lương bọn họ."
"Sao không bằng người Tây Lương? Không phải còn có ta sao?"
Trương Song Đồng lại nói, rồi duỗi tay chỉ vào đám người.
"Còn cả Tiết Thanh nữa."
Tiết Thanh à? Bên kia cũng có người đọc tên Tiết Thanh và điểm số... Mọi người nháo nhào tìm kiếm. Thiếu niên, đứng trong đám thí sinh phủ Trường An chỉ mỉm cười và gật đầu với mọi người, ánh mắt bình tĩnh... Người có thể phân cao thấp với thái tử Tác Thịnh Huyền, lại ép cho thái tử phải hộc máu bỏ cờ nhận thua trước, có thể được điểm tối đa về số nghệ như người Tây Lương, không có gì kỳ quái.
"Ôi chao, khác chứ!" Trương Song Đồng hô lên: "Tuy điểm giống nhau nhưng Tiết Thanh nộp bài thi trước bọn họ, hắn lợi hại nhất."
Cũng gần tương tương nhau có được không... Tại sao có người vô lại đến vậy? Phong thái của kẻ đọc sách chính là như vậy sao? Đám thí sinh Tây Lương bên kia không còn mỉm cười, trước sau như một như lúc trước, còn có thí sinh mặt đỏ tai hồng. Không biết ai phất tay áo quay người trước, cả đám liền đi.
"Trông như không được vui vẻ cho lắm. Được điểm tuyệt đối mà còn không vui á?" Có dân chúng nhìn thấy, thế là xì xào bàn tán: "Đúng là khó hiểu thật!"
Phía trước bảng, tiếng huyên náo vẫn tiếp tục. Điểm và tên không ngừng được đọc to.
"Đổng Cốc... Bảy điểm... Rất tốt. Đây là người gần với mười điểm nhất."
"Bên này có một người được sáu... Bùi Cầm...
"Đây là bốn điểm..."
"Bốn điểm đã là không tệ rồi! Mấy trăm thí sinh, chỉ có từng này người tham gia thi, vô duyên vô cớ được thêm bốn điểm so với người khác rồi..."
Trương Song Đồng đi xuyên qua đám người, về chỗ thí sinh phủ Trường An. Nghênh đón hắn là sự im lặng và ánh mắt kỳ quái.
Trương Song Đồng nhìn bọn họ, ngừng cười, chỉnh sửa hình dung, gật đầu nói: "Đúng vậy! Ta vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn, kỳ thật ta giỏi số nghệ."
Bàng An nói, vẻ mặt rất kỳ quái: "Không thể nào, ngươi khiêm tốn ở chỗ nào?"
Trương Song Đồng nói: "Mắt ngươi làm sao ấy!"
Có một thí sinh thì tin thật, chen lại đây rồi nói: "Hóa ra Song Đồng thiếu gia tinh thông số nghệ, ta có một đề cần thỉnh giáo..."
Còn chưa nói xong thì đã bị Trương Song Đồng giơ tay ngăn lại.
"Ta từng thề..." Trương Song Đồng nói, ôm hai tay lại, vẻ mặt nghiêm trang: "Lấy điểm mười số nghệ để tế tổ tiên. Nếu đạt được tâm nguyện, trong vòng ba năm sẽ không bàn tới số nghệ nữa."
Cái lời thề quỷ quái gì vậy? Thí sinh ngạc nhiên.
Bùi Yên Tử vỗ vỗ vai hắn, nói: "Đúng là không thể bàn tới, không nói một lời nào là được rồi." Nói xong cất bước bước đi.
Trương Song Đồng nói với theo từ phía sau: "Cái gì là không thể? Bùi Yên Tử, ngươi đang ghen tị với ta đúng không..." Rồi theo sau.
Tiết Thanh khẽ mỉm cười, cũng cất bước đi theo. Đám thí sinh phủ Trường An nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều phức tạp và kỳ quái.
"Chuyện này rất kỳ lạ!"
"Chẳng lẽ là gian lận?"
...
Sao có thể gian lận được? Thanh Hà tiên sinh nhìn bài kiểm tra trong tay, lật xem. Đáp án của số nghệ đều là cố định, ngoài chữ viết và cách dùng câu từ khác nhau thì không nhìn ra vấn đề gì lớn.
"Ông nghĩ nhiều rồi, cái này sao có thể gian lận được?" Một giám khảo có mối quan hệ thân thiết với Thanh Hà tiên sinh đi đến, khẽ nói, rồi chỉ chỉ vào những người đang cười nói trong sân chuẩn bị đi về:
"Những đề mục này là chúng ta làm, mỗi người một sở trường nhưng không ai trong số chúng ta có thể làm được tất cả các đề. Như vậy cái đáp án mà ta bảo là gian lận đó lấy từ đâu?" Rồi lục bài thi của thí sinh Tây Lương ra: "Còn tại sao nhiều thí sinh Tây Lương được điểm mười như vậy thì không kỳ quái. Bọn họ chung một thầy, đáp án giống nhau là chuyện đương nhiên."
Đúng là như thế. Thanh Hà tiên sinh nhìn bài thi trong tay, hắn cũng không thể làm được mười điểm... Cho nên học sinh của hắn có thể sao? Huống chi là Tiết Thanh và Trương Song Đồng. Nếu là Bùi Yên Tử, hắn sẽ không thấy lạ. Tiết Thanh rõ ràng không phải người dự thi, lại càng chưa từng học qua mấy thứ này. Đợt phủ Trường An mở ôn luyện trước khi thi cũng chỉ dạy sơ qua, làm sao có thể được điểm tối đa. Càng khỏi cần nói tới Trương Song Đồng, ai tin? Nhất định là có vấn đề. Nhưng trên trường thi sao có vấn đề được? Không hề có dấu hiệu nào.
Kỳ quái... Thanh Hà tiên sinh giơ tay bóp trán. Người kia sao thi cũng không chịu yên ổn không gây chuyện thế này?
...
"Người kia không đến dự thi!" Thanh niên vẫn ăn mặc như tiểu lại ngồi trong khách điếm, sắc mặt tức giận: "Hắn tới nhìn chằm chằm ta."
Tác Thịnh Huyền ngồi giữa hai tỳ nữ, nói: "Thất Nương, đừng giận bọn ta nữa..."
Thất Nương cắt ngang lời hắn: "Ta sao không giận cho được? Cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ đó."
Tác Thịnh Huyền dè dặt nói: "Như vậy hắn biết ngươi sẽ đưa đáp án cho bọn ta à?" Nói xong lại không nhịn được: "Sao hắn nhìn thấy mà lại không tố giác, có phải..."
"Hắn không phải kẻ ngu, tố giác cái gì chứ!" Thất Nương nói: "Nếu ta để hắn thấy, dĩ nhiên là không sợ hắn tố giác, sao hắn không biết điều này!"
Tác Thịnh Huyền à một tiếng nói: "Thì ra là vậy! Cho nên hắn chộp lấy cục giấy của ngươi, chính là biết ngươi sẽ không tố giác."
Cho nên mới nói đó là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ và hèn hạ!
Thất Nương phất tay áo, vì sao không cáo. Đi cáo cái việc vô liêm sỉ này giống như một quân tử, không ngờ lại dám cướp đồ rồi sao chép nữa chứ.
Làn da xỉn màu của hắn trở nên đỏ sậm, có thể thấy là tức giận tới mức mặt nạ da người cũng không che được. Hắn giơ tay, giật phắt lớp mặt nạ trên mặt xuống, roạt. Mặt nạ bị bóc ra, dưới ánh trời chiều, căn phòng lập tức rực rỡ chói mắt.
Khuôn mặt người thiếu niên trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ, tuy vẻ mặt tức giận nhưng không khiến hắn xấu đi, ngược lại càng thêm vài phần sức sống.
Tác Thịnh Huyền khẽ thở dài, nhìn hắn và nói: "Thất Nương, ngươi nói xem Tiết Thanh kia có biết số nghệ không? Tự bản thân ta còn trả lời được hơn một nửa, không biết hắn sẽ trả lời được bao nhiêu? Ta không tin hắn không biết gì... Sao lại chép bài của người ta?"
Tiểu lại Thất Nương cười khẩy nói: "Có người cho đáp án, ai còn tự mình làm, có phải kẻ ngu đâu."
Tác Thịnh Huyền lắc đầu, thở dài: "Nhưng không phải quân tử."
Thất Nương hứ một tiếng: "Hắn là quân tử khi nào vậy?"
Tỳ nữ kéo ống tay áo Tác Thịnh Huyền. Tác Thịnh Huyền cười nói: "Ôi, chúng ta không nói về hắn nữa. Nhưng mà Thất Nương vẫn là người giỏi nhất, chỉ có ngươi mới đạt được điểm tối đa."
Thất Nương phất tay áo sau lưng, ngẩng cằm lên, nói: "Ta tất nhiên là giỏi nhất, điều này có gì phải nghi ngờ."
Cái tên Tiết Thanh kia, hừ!
...
"Ta? Đúng vậy, đương nhiên là ta làm."
Tiết Thanh bước vào trong phòng, bị Liễu Xuân Dương và Quách Tử An vây hỏi chuyện Trương Song Đồng được mười điểm. Bên ngoài nói như thế nào, họ không quan tâm. Các thí sinh phủ Trường An đều nghi ngờ, dù sao Trương Song Đồng như thế nào bọn họ đều biết rõ.
Mười điểm, sao có thể. Đương nhiên Tiết Thanh cũng được mười, đây mới là có thể.
Như vậy chỉ có một khả năng, lúc còn trong trường thi, Trương Song Đồng và Tiết Thanh đã giở trò. Nghe được câu kết luận ấy của Liễu Xuân Dương và Quách Tử An, Tiết Thanh cũng thẳng thắn thừa nhận.
"Ta đưa đáp án cho hắn." Nàng nói, sắc mặt tuy ốm yếu nhưng tinh thần rất tốt: "Cuộc thi hôm nay quá dễ, ta không mất bao nhiêu công sức nghĩ ngợi, cũng chẳng cần làm gì, chỉ chờ đáp án." Rồi kể chuyện lúc đó.
Nghe vậy, Liễu Xuân Dương trừng mắt: "Lại đi gian lận!" Rồi nhìn Tiết Thanh: "Ngươi biết trước rồi?"
Tiết Thanh nói: "Thí sinh Tây Lương nóng lòng muốn thắng, tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Liễu Xuân Dương hứ một tiếng: "Cái gì mà chuẩn bị đầy đủ. Nóng lòng muốn thắng, biết thì làm, không biết thì giở trò gian lận chứ sao. Cái đám người đó làm gì có bản lĩnh."
Tiết Thanh nói: "Không thể nói như vậy. Có thể gian lận trong trường thi cũng là một loại bản lĩnh. Thi cử mà, thứ mà ta thi không nhất định là làm bài nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.