Chương 441: Mở cửa
Hi Hành
20/08/2018
Ngày mùa hè nóng bức, cửa sổ chỉ mở ra phân nửa, lúc Tống phu nhân ngủ
bốn phía không có tiếng ve kêu, chứ đừng nói có người qua lại.
Tống phu nhân quay đầu nhìn quanh trong nhà, không có sự mơ màng của người vừa thức dậy, sắc mặt có chút ốm yếu nhưng ánh mắt sáng ngời. Bà kéo chăn xuống, khó khăn chậm rãi từ từ ngồi dậy, bước xuống vịn vào khung giường. Cơ thể này đã lâu không ngồi dậy nên có chút xây xẩm mặt mày, cũng đã lâu không vận động nên bước đi không quen, bước đi chập chững như đứa trẻ.
Bà không lên tiếng kêu người mà điều chỉnh lại nhịp thở, bước nhanh một bước loạng choạng, kéo một cái áo ngoài từ trên giá áo xuống run rẩy mặc vào lại lung tung cột lại, chậm rãi đi tới cửa ra vào, một tay vịn vào cánh cửa đang đóng tạm nghỉ, cẩn thận không va chạm vào cánh cửa đang mở ra kia, lo sợ phát ra tiếng động.
Trong sân cây xanh tạo thành bóng râm, hoa nở rộ điểm xuyết tô điểm thêm cho chúng, dưới đại thụ bày một bộ bàn ghế bằng cây, ngựa gỗ bị gãy, xích đu, một cộng dây cột lấy vịt gỗ, từng món đồ chơi được sắp đặt một cách bừa bãi nhưng lại sống động.
Tống phu nhân ổn định lại thân thể, bước qua bậc cửa, ánh nắng sáng ngời chiếu vào trên người bà, mái tóc khô xơ, bạc trắng buông xõa làm thân hình vốn đã nhỏ gầy càng hiện lên sự mỏng manh. Thân thể ấy dường như có thể bị ánh nắng kia hủy diệt, thân thể nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng đi xuống bậc thang, đi qua trước sân, đi thẳng về hướng cửa lớn.
Nơi này tuy là nhà bà nhưng đây là lần đầu tiên bà ra khỏi phòng, mọi thứ đều xa lạ, nhưng ngày đó lúc trở về từ ngoài thành, nằm trong kiệu bà đã nhớ kỹ đường đi từ chỗ mình ở đến cửa lớn.
Đây là cửa thứ ba, đây là cửa thứ hai… Từ chỗ này đã có thể nghe được tiếng pháo trúc, chiêng trống vọng vào từ bên ngoài, cửa lớn ở phía trước.
Hành lang mát mẻ ở bên cạnh cửa lớn có bốn tên giữ cửa đang ngồi nói cười.
“Là ai… A? Phu nhân sao?” Có một người nhìn về phía sau, ngạc nhiên la lớn.
“Phu nhân? Sao có thể là phu nhân… A Phu nhân!” Những người khác nói rồi chợt kinh ngạc đứng dậy.
Mấy người đều nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ giống như vội vàng lại tựa hồ thong thả đến gần. Người phụ nữ này vẻ ngoài khoảng hơn năm mươi nhưng thực tế bà lại cùng tuổi với Tống Nguyên, năm nay chỉ khoảng bốn hai, bốn ba tuổi. Bà trông già nua là do khuôn mặt, thân thể ốm yếu và đầu tóc bạc trắng, chủ yếu là do bệnh tật quấn thân quanh năm nằm trên giường bệnh…
Bọn họ cũng chưa từng gặp mặt Tống phu nhân nhưng trong phủ này nếu có gương mặt người xa lạ thì đó chính là Tống phu nhân.
“Phu nhân, người, người, tại sao…”
Tại sao lại xuất hiện? Tại sao lại đi một mình?
Bọn họ đứng trước cửa không biết làm sao đối đãi lại không dám tới gần.
Tống phu nhân dùng tay đè lại vạt áo, khó khăn điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới mở miệng: “Ta, ta muốn đi ra ngoài nhìn một chút.”
Đi ra ngoài?
Đám người đứng trước cửa đưa mắt nhìn nhau, người nhà họ Tống có thể ở kinh thành hoành hành ngang ngược nhưng người nhà họ Tống lại không dễ dàng ra khỏi cửa, càng không thể đột nhiên một mình muốn ra khỏi cửa.
“Mẹ.” Giọng nói của Tống Anh từ phía sau truyền đến, có chút nôn nóng.
Biểu hiện của Tống phu nhân cũng trở nên nóng vội, người vội vàng bước về phía cửa lớn.
“Ta muốn đi ra ngoài.” Bà nói: “Ta muốn nhìn xem bên ngoài.”
Người canh cửa muốn ngăn trở lại không dám ngăn lại, chỉ có thể nhìn Tống phu nhân bổ nhào vào cánh cửa.
Cửa lớn vừa dày vừa nặng, hai nam nhân hợp lực mới có thể mở được, bà là người phụ nữ trung niên, lại bệnh tật… Bà hốt hoảng đẩy cửa nhưng là phí công, cánh cửa không hề động đậy dù chỉ một chút.
Gần sát cửa càng có thể nghe được tiếng động ầm ĩ bên ngoài nhưng tiếng bước chân ở phía sau cũng càng ngày càng gần.
“Mẹ…” Tống Anh nói: “Người muốn làm gì?”
Quý Trọng đi theo bên cạnh, cùng với sự xuất hiện của nàng, trong viện vốn vắng vẻ không biết từ đâu chui ra một đám hộ vệ, im lặng nhưng lại nhanh chóng vây quanh cánh cửa.
“Ta muốn nhìn xem bên ngoài.” Tống phu nhân lẩm bẩm, nhìn lại đám người gần mình, chỉ cách một cánh cửa là có thể ra ngoài nhìn xem, không biết lấy sức lực từ nơi nào tháo được thanh gài cửa ra…
Người canh cửa không dám tới gần, cũng không dám đi tới cửa chỉ có thể sợ hãi kêu lên.
Tống phu nhân rốt cuộc cũng không còn sức lực, ôm thanh gài cửa lảo đảo một chút, thân hình nhỏ gầy cũng sắp ngã theo…
“Đỡ lấy mau.” Giọng của Tống Anh cất cao, người đã chạy lại như bay.
Tốc độ của nàng không kịp nâng đỡ, Tống phu nhân cũng không té ngã, nhóm người hai bên đã vững vàng đỡ lấy bà, gài cửa cũng không bị lấy đi vì tay của Tống phu nhân còn nắm chặt lấy không chịu buông.
Bà không buông, nhóm đầy tớ cũng không dám đoạt đi, chỉ có thể đỡ giùm bà trọng lượng của nó.
Tống Anh chạy tới gần quỳ một gối đỡ lấy Tống phu nhân vội vàng xem xét: “Mẹ, người không sao chứ?”
Tống phu nhân lay động, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta không có việc gì, ta không có việc gì.” Tay vẫn như cũ nắm lấy gài cửa không buông.
Tống Anh nói: “Gọi đại phu tới.” Đỡ bà đứng dậy.
Tống phu nhân chỉ lắc đầu, nắm lấy gài cửa không động đậy.
Quý Trọng tiến lên: “Để ta tới đỡ phu nhân trở về.”
Tống Anh ngăn cản, quỳ trên mặt đất ôm lấy bờ vai Tống phu nhân, dịu dàng nói: “Mẹ, người muốn làm gì?”
Tống phu nhân không nói chỉ lắc đầu.
“Mẹ, người muốn làm gì, con nhất định có thể làm được, không được cũng nghĩ cách làm được.” Tống Anh nhìn bà, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc: “Mẹ, người có thể nói với con.”
Tống phu nhân lẩm bẩm: “Ta muốn… ta muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút.”
Tống Anh cười, vỗ về bờ vai bà nói: “Vậy thì đi ra ngoài nhìn xem nhé.”
Đi ra ngoài sao? Người ở bốn phía đều nhìn Tống Anh, Tống phu nhân cũng đưa mắt nhìn về phía nàng.
Tống Anh nói: “Mẹ đương nhiên không thể cứ như vậy đi ra ngoài…”
Ánh mắt Tống phu nhân buồn bã, Tống Anh lại ngẩng đầu nhìn Quý Trọng, nói: “Chuẩn bị xe…” Dừng lại rồi nói tiếp: “Xe không dùng được, không thể nhìn thấy bên ngoài, lấy kiệu tới, gọi một đại phu đi theo.”
Quý Trọng vâng một tiếng, không ngăn trở hay dò hỏi lại không chút chậm trễ xoay người đi làm.
……
Cửa lớn Tống gia mở ra, một đội hộ vệ vây quanh, xung quanh kiệu là một đám nha hoàn vú già vờn quanh, Tống Anh tay vịn kiệu đi theo sát bên.
Một đám người đứng yên ở trước cửa, làm người qua đường đang qua lại trước cửa hoảng sợ, có vài hộ vệ đang định đuổi họ đi.
“Tống Nguyên ra ngoài!”
“Tống Nguyên muốn ra khỏi nhà!”
Người đi đường rất nhanh đã giống như chim muông tan tác… Không biết bao nhiêu người chờ giết Tống Nguyên, mỗi khi hắn ra cửa, quá nguy hiểm, trốn xa một chút cho an toàn.
Đoàn người đứng yên ở trước cửa, nơi đây đã không còn một bóng người, chỉ có xa xa truyền tới tiếng chiêng trống ầm ĩ.
Tống Anh nhìn về phương hướng ồn ào náo động, khăn che che khuất mặt nên không thấy rõ biểu cảm của nàng nhưng trong tiếng nói mang theo ý cười: “Đi, chúng ta ra đường lớn xem trạng nguyên dạo phố.”
Đại trạch Tống gia vốn gần vị trí tốt nhất để xem trạng nguyên dạo phố nhưng lúc này nhóm tân khoa tiến sĩ đã đi qua, chỉ còn lại nhóm người đi đường không vây xem và bọn quan viên tan triều. Thấy đoàn người Tống Anh đi tới, nhiều người như thế làm bọn họ hoảng sợ, rất nhanh liền nhận ra là người nhà Tống Nguyên, việc này càng làm họ giật mình.
“Đó là ai vậy?”
“Nữ quyến, là Tống tiểu thư…”
“Trên kiệu còn có một người… là… Tống phu nhân sao?”“Tống phu nhân đã khỏi bệnh rồi sao?”
“Chưa bao giờ trong thấy Tống phu nhân cả…”
Tuy rằng sợ bị liên lụy do sự vây giết Tống Nguyên nhưng sự tò mò vẫn hấp dẫn không ít người lại đây nhìn trộm, chỉ tiếc diện mạo của phu nhân bị cổ kiệu che đậy, hơn nữa bị hộ vệ tầng tầng ngăn cách càng không thấy rõ được, chỉ loáng thoáng thấy rất nhỏ và gầy. Thế nhưng là người triền miên nằm trên giường bệnh thì như vậy chẳng có gì lạ.
Lúc này trên đường lại xảy xa một trận ầm ĩ khác.
Tiếng ầm ĩ này không ảnh hưởng tới Tống Anh, nàng đỡ kiệu, nhỏ giọng cùng Tống phu nhân nói chuyện, chỉ về phía trước: “Lần thi này đỗ hơn ba trăm người… Theo số thứ tự sắp hàng mà đi…”
Hơn ba trăm người, vậy bà nhìn thấy là phía sau, Tống phu nhân cố gắng nhìn về phía trước, lướt qua chằng chịt đầu người, lướt qua rừng cờ nghi thức được vây quanh bởi các binh sĩ, có thể nhìn thấy xa xa một nhóm người mặc áo đỏ cưỡi đại mã, lắc lư đi trên đường. Có người thân hình cao lớn cũng có người nhỏ gầy; có người thân thể ngay thẳng mắt nhìn thẳng, lại có người quay đầu nhìn trái nhìn phải, cùng đám người trên đường cười đùa với nhau; có người đi nhanh có ngươi đi chậm, đội ngũ khoảng cách thật dài, quanh co khúc khuỷu, uốn lượn ở trên phố.
Thấy không rõ, nhìn không tới…
Tống phu nhân dùng sức đứng thẳng, chống tay vịn nhìn về phía trước, Tống Anh đỡ lấy cánh tay bà, dùng sức kéo lại.
Một trận ầm ĩ phía sau, hộ vệ nhường đường, có thể làm hộ vệ nhường đường chỉ có…
Lúc này giọng nói của Tống Nguyên cũng theo đến.
“Cha…” Tiếng gọi của Tống Anh rồi nàng quay đầu cười, nói: “Sức khỏe của mẹ hôm nay tốt, con liền dẫn người đến xem tân khoa trạng nguyên diễu hành.”
Tống Nguyên nói: “Các ngươi điên rồi, sao có thể tùy tiện ra khỏi nhà?” Nắm lấy kiệu: “Về ngay đi.”
Bốn kiệu phu không có sức lực mạnh bằng hắn, bị va chạm làm lay động kiệu, Tống phu nhân hơi ngã người ra sau, áo choàng rơi xuống lộ ra mái tóc bạc trắng.
“Ta còn muốn xem...” Bà la to.
Tống Anh giữ chặt tay Tống Nguyên, gọi mẹ xong lại kêu cha, nói: “Không có chuyện gì đâu, đều có hộ vệ, lại đột ngột đi ra ngoài nên sẽ không có việc gì đâu. Chúng ta sẽ đứng ở phía sau, ở bên đường nhìn xem thôi.”
Tống Nguyên giậm chân quát lên Anh Anh, nói: “Mẹ con không hiểu chuyện, con cũng học theo sao, con không biết bây giờ đã xảy ra chuyện lớn gì sao?” Không đợi Tống Anh đáp lời, đã nắm lấy bờ vai Tống phu nhân, bắt bà ngẩng đầu nhìn chính mình: “Nàng muốn nhìn, nàng muốn nhìn cái gì?” Cắn răng nhả từng chữ một: “Nàng, muốn, nhìn, nó, chết sao?”
Nghe thấy chữ chết Tống phu nhân đang vùng vẫy lập tức dừng lại, nhìn Tống Nguyên.
Ánh nắng chiếu lên hai người đối mặt nhìn nhau, biểu cảm của khuôn mặt đối phương được nhìn thấy rõ ràng.
“Chàng đã già như vậy rồi?” Tống Phu nhân lẩm bẩm nói.
Khuôn mặt phẫn nộ của Tống Nguyên như bị một cái tát, đỏ lên, run rẩy, đôi tay nắm lấy bờ vai Tống phu nhân run rẩy không thể tự khống chế nên thân thể gầy gò của Tống phu nhân cũng run rẩy theo.
“Trở về đi.” Tiếng nói của hắn truyền đến một cách khó khăn.
Tống Anh ở một bên giơ tay còn muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng buông tay.
Tống Nguyên buông hai tay ra, Tống phu nhân không tiếp tục phản kháng mà cúi mắt xuống, chậm rãi ngồi trở lại lần nữa rồi dùng áo choàng che khuất diện mạo. Tống Nguyên tay đỡ lấy kiệu, nhỏ giọng nói: “Trở về.”
Nhóm kiệu phu xoay người, nhóm nha hoàn bà vú tránh lui lúc trước lần nữa vây quanh trở về đường cũ. Khi có sự xuất hiện của Tống Nguyên nhóm người nhìn lén quân lính lúc trước đã tan rã nhưng vẫn còn vài người âm thầm nhìn lén từ xa.
Thật tiếc là không có thích khách xuất hiện như họ nghĩ a, cả nhà Tống Nguyên dưới tầng tầng hộ vệ vây quanh an toàn đi vào nhà, cửa lớn đóng lại. Trước cửa khôi phục yên tĩnh, tựa như chưa có người nào từng xuất hiện.
Nhưng thật sự đã từng xuất hiện, đám người vây xem tan đi, tin tức cũng đồn đại khắp nơi.
Tống phu nhân có thể ra khỏi cửa, Tống phu nhân đã ra khỏi cửa.
……
Đại trạch Tống gia yên tĩnh tựa như không xảy ra chuyên gì, trong phòng không có tiếng động ầm ĩ. Đám nha hoàn bà vú im lặng hầu hạ, đại phu im lặng khám bệnh, Tống Anh ngồi ở mép giường tự mình đút thuốc rồi nhìn Tống phu nhân nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đại phu nói: “Đại nhân, tiểu thư yên tâm, phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là tinh thần mỏi mệt, ngủ nhiều chút là được rồi.”
Ngồi ở trên ghế bành, Tống Nguyên tựa như vừa tỉnh lại, ừ một tiếng.
Tống Anh gật đầu với đại phu: “Làm phiền ngươi lo lắng.”
Đại phu thi lễ rồi đi ra ngoài, nhóm nha hoàn bà vú cũng đi theo rời đi.
Lúc này trong phòng yên lặng không tiếng động.
“Cha, là con không đúng làm người lo lắng.” Tống Anh chợt nói.
Tống Nguyên vỗ về ghế bành nói: “Không phải con, là nàng làm chúng ta hoảng sợ.”
Trong phòng lại yên lặng.
Tống Anh cười, rót một ly trà đưa cho Tống Nguyên, nói: “Cha sợ hãi rồi?”
Tống Nguyên nắm chén trà, giọng nói cất cao: “Nàng…”
Tống Anh suỵt với hắn một cái, chỉ chỉ Tống phu nhân đang ngủ trên giường, nói: “Đừng làm mẹ sợ.”
Tống Nguyên nuốt tiếng nói trở về, thở dài một hơi, nói: “Trên triều đường đã bị hành động của nàng làm hoảng sợ, không kịp trở tay, trở về lại gặp…” Hắn đưa tay chỉ vào trên giường: “Bao nhiêu người ở kinh thành nhìn chằm chằm, chưa bao giờ ra khỏi cửa, bệnh sắp chết, lúc này lại chạy ra, đây không phải…”
Cuối cùng nói không nên lời, tay vỗ một cái vào trên tay vịn, lập tức trong phòng phát ra một tiếng trầm đục.
“Không nói nàng, nàng chuyện gì cũng không hiểu.” Tống Nguyên nói tiếp, tiếng nói lần nữa tức giận: “Nhưng còn nàng a?”
Đương nhiên hai từ “nàng” này không chỉ một người a.
“Nàng đậu trạng nguyên cũng thôi đi, lúc tuyên kim bảng lại…” Tống Nguyên cắn răng, nói: “Ai bảo nàng làm như vậy? Nàng rốt cuộc muốn thế nào?”
Tống Anh vẫn luôn yên lặng nghe, lúc này mới nói: “Nàng muốn thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Đúng vậy, nàng muốn làm thế nào thì thật sự được cái đó! Tống Nguyên nắm chén trà nói: “Nàng có nghĩ tới hay không, nàng làm như vậy sẽ khiến người khác ra sao…”
Tống Anh ngắt lời hắn, nói: “Cha, ý của ta là, nàng muốn thế nào sẽ là như vậy, hơn nữa chúng ta sẽ làm cho nàng như vậy.”
Hả? Tống Nguyên nhìn về phía Tống Anh, nói: “Nhưng là nàng làm như vậy quá nguy hiểm, lại rất phiền hà…”
Tống Anh nói: “Nguy hiểm cùng phiền hà cũng không phải vì nàng làm việc này mà nó vẫn luôn tồn tại, có thể trách nàng sao?” Ngồi xuống ở một bên: “Huống chi nàng làm như vậy vốn dĩ không sai, chuyện này chúng ta vốn muốn làm, không phải sao?”
Sau một phút im lặng, Tống Nguyên thở dài nói: “Ta không nghĩ tới là nàng…”
“Nàng lợi hại như vậy đúng không. Nàng thật lợi hại, đây là chuyện tốt, là việc đáng ăn mừng, cha nên vui mừng mới đúng.” Tống Anh nói tiếp, gật đầu cười: “Chúng ta đều nên vui mừng.”
……
Bao nhiêu người vui mừng, bao nhiêu người không vui mừng, Tiết Thanh đều không biết, cũng không thèm để ý. Nàng thật vui mừng, lúc bước vào cửa nhà, Tứ Hạt tiên sinh và Tề Sưu cũng rất vui mừng.
Pháo trúc do Tề Sưu đốt ngoài cửa bùm bùm vang dội. Những đứa nhỏ thích thú chạy nhảy xung quanh, những sai dịch trong nghi thức đưa trạng nguyên trở về đi đã lâu, những người vây xem ngoài cửa vẫn chưa rời đi nhưng thấy Tề Sưu đứng giữ ngoài cửa cũng không dám vào quấy rầy tân khoa trạng nguyên, chỉ đứng ngoài cửa chúc mừng.
Sau cánh cửa Tứ Hạt tiên sinh đứng yên trước mặt Tiết Thanh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn đầy ý cười, có lời muốn nói nhưng do quá kích động nên không nói nên lời, đưa tay lên vỗ vào bờ vai nàng.
“Học trò a, rốt cuộc cũng đợi đến ngày này.” Tiếng nói của hắn nghẹn ngào: “Cuộc cá cược này của chúng ta rốt cuộc cũng đã kết thúc.”
Tống phu nhân quay đầu nhìn quanh trong nhà, không có sự mơ màng của người vừa thức dậy, sắc mặt có chút ốm yếu nhưng ánh mắt sáng ngời. Bà kéo chăn xuống, khó khăn chậm rãi từ từ ngồi dậy, bước xuống vịn vào khung giường. Cơ thể này đã lâu không ngồi dậy nên có chút xây xẩm mặt mày, cũng đã lâu không vận động nên bước đi không quen, bước đi chập chững như đứa trẻ.
Bà không lên tiếng kêu người mà điều chỉnh lại nhịp thở, bước nhanh một bước loạng choạng, kéo một cái áo ngoài từ trên giá áo xuống run rẩy mặc vào lại lung tung cột lại, chậm rãi đi tới cửa ra vào, một tay vịn vào cánh cửa đang đóng tạm nghỉ, cẩn thận không va chạm vào cánh cửa đang mở ra kia, lo sợ phát ra tiếng động.
Trong sân cây xanh tạo thành bóng râm, hoa nở rộ điểm xuyết tô điểm thêm cho chúng, dưới đại thụ bày một bộ bàn ghế bằng cây, ngựa gỗ bị gãy, xích đu, một cộng dây cột lấy vịt gỗ, từng món đồ chơi được sắp đặt một cách bừa bãi nhưng lại sống động.
Tống phu nhân ổn định lại thân thể, bước qua bậc cửa, ánh nắng sáng ngời chiếu vào trên người bà, mái tóc khô xơ, bạc trắng buông xõa làm thân hình vốn đã nhỏ gầy càng hiện lên sự mỏng manh. Thân thể ấy dường như có thể bị ánh nắng kia hủy diệt, thân thể nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng đi xuống bậc thang, đi qua trước sân, đi thẳng về hướng cửa lớn.
Nơi này tuy là nhà bà nhưng đây là lần đầu tiên bà ra khỏi phòng, mọi thứ đều xa lạ, nhưng ngày đó lúc trở về từ ngoài thành, nằm trong kiệu bà đã nhớ kỹ đường đi từ chỗ mình ở đến cửa lớn.
Đây là cửa thứ ba, đây là cửa thứ hai… Từ chỗ này đã có thể nghe được tiếng pháo trúc, chiêng trống vọng vào từ bên ngoài, cửa lớn ở phía trước.
Hành lang mát mẻ ở bên cạnh cửa lớn có bốn tên giữ cửa đang ngồi nói cười.
“Là ai… A? Phu nhân sao?” Có một người nhìn về phía sau, ngạc nhiên la lớn.
“Phu nhân? Sao có thể là phu nhân… A Phu nhân!” Những người khác nói rồi chợt kinh ngạc đứng dậy.
Mấy người đều nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ giống như vội vàng lại tựa hồ thong thả đến gần. Người phụ nữ này vẻ ngoài khoảng hơn năm mươi nhưng thực tế bà lại cùng tuổi với Tống Nguyên, năm nay chỉ khoảng bốn hai, bốn ba tuổi. Bà trông già nua là do khuôn mặt, thân thể ốm yếu và đầu tóc bạc trắng, chủ yếu là do bệnh tật quấn thân quanh năm nằm trên giường bệnh…
Bọn họ cũng chưa từng gặp mặt Tống phu nhân nhưng trong phủ này nếu có gương mặt người xa lạ thì đó chính là Tống phu nhân.
“Phu nhân, người, người, tại sao…”
Tại sao lại xuất hiện? Tại sao lại đi một mình?
Bọn họ đứng trước cửa không biết làm sao đối đãi lại không dám tới gần.
Tống phu nhân dùng tay đè lại vạt áo, khó khăn điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới mở miệng: “Ta, ta muốn đi ra ngoài nhìn một chút.”
Đi ra ngoài?
Đám người đứng trước cửa đưa mắt nhìn nhau, người nhà họ Tống có thể ở kinh thành hoành hành ngang ngược nhưng người nhà họ Tống lại không dễ dàng ra khỏi cửa, càng không thể đột nhiên một mình muốn ra khỏi cửa.
“Mẹ.” Giọng nói của Tống Anh từ phía sau truyền đến, có chút nôn nóng.
Biểu hiện của Tống phu nhân cũng trở nên nóng vội, người vội vàng bước về phía cửa lớn.
“Ta muốn đi ra ngoài.” Bà nói: “Ta muốn nhìn xem bên ngoài.”
Người canh cửa muốn ngăn trở lại không dám ngăn lại, chỉ có thể nhìn Tống phu nhân bổ nhào vào cánh cửa.
Cửa lớn vừa dày vừa nặng, hai nam nhân hợp lực mới có thể mở được, bà là người phụ nữ trung niên, lại bệnh tật… Bà hốt hoảng đẩy cửa nhưng là phí công, cánh cửa không hề động đậy dù chỉ một chút.
Gần sát cửa càng có thể nghe được tiếng động ầm ĩ bên ngoài nhưng tiếng bước chân ở phía sau cũng càng ngày càng gần.
“Mẹ…” Tống Anh nói: “Người muốn làm gì?”
Quý Trọng đi theo bên cạnh, cùng với sự xuất hiện của nàng, trong viện vốn vắng vẻ không biết từ đâu chui ra một đám hộ vệ, im lặng nhưng lại nhanh chóng vây quanh cánh cửa.
“Ta muốn nhìn xem bên ngoài.” Tống phu nhân lẩm bẩm, nhìn lại đám người gần mình, chỉ cách một cánh cửa là có thể ra ngoài nhìn xem, không biết lấy sức lực từ nơi nào tháo được thanh gài cửa ra…
Người canh cửa không dám tới gần, cũng không dám đi tới cửa chỉ có thể sợ hãi kêu lên.
Tống phu nhân rốt cuộc cũng không còn sức lực, ôm thanh gài cửa lảo đảo một chút, thân hình nhỏ gầy cũng sắp ngã theo…
“Đỡ lấy mau.” Giọng của Tống Anh cất cao, người đã chạy lại như bay.
Tốc độ của nàng không kịp nâng đỡ, Tống phu nhân cũng không té ngã, nhóm người hai bên đã vững vàng đỡ lấy bà, gài cửa cũng không bị lấy đi vì tay của Tống phu nhân còn nắm chặt lấy không chịu buông.
Bà không buông, nhóm đầy tớ cũng không dám đoạt đi, chỉ có thể đỡ giùm bà trọng lượng của nó.
Tống Anh chạy tới gần quỳ một gối đỡ lấy Tống phu nhân vội vàng xem xét: “Mẹ, người không sao chứ?”
Tống phu nhân lay động, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta không có việc gì, ta không có việc gì.” Tay vẫn như cũ nắm lấy gài cửa không buông.
Tống Anh nói: “Gọi đại phu tới.” Đỡ bà đứng dậy.
Tống phu nhân chỉ lắc đầu, nắm lấy gài cửa không động đậy.
Quý Trọng tiến lên: “Để ta tới đỡ phu nhân trở về.”
Tống Anh ngăn cản, quỳ trên mặt đất ôm lấy bờ vai Tống phu nhân, dịu dàng nói: “Mẹ, người muốn làm gì?”
Tống phu nhân không nói chỉ lắc đầu.
“Mẹ, người muốn làm gì, con nhất định có thể làm được, không được cũng nghĩ cách làm được.” Tống Anh nhìn bà, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc: “Mẹ, người có thể nói với con.”
Tống phu nhân lẩm bẩm: “Ta muốn… ta muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút.”
Tống Anh cười, vỗ về bờ vai bà nói: “Vậy thì đi ra ngoài nhìn xem nhé.”
Đi ra ngoài sao? Người ở bốn phía đều nhìn Tống Anh, Tống phu nhân cũng đưa mắt nhìn về phía nàng.
Tống Anh nói: “Mẹ đương nhiên không thể cứ như vậy đi ra ngoài…”
Ánh mắt Tống phu nhân buồn bã, Tống Anh lại ngẩng đầu nhìn Quý Trọng, nói: “Chuẩn bị xe…” Dừng lại rồi nói tiếp: “Xe không dùng được, không thể nhìn thấy bên ngoài, lấy kiệu tới, gọi một đại phu đi theo.”
Quý Trọng vâng một tiếng, không ngăn trở hay dò hỏi lại không chút chậm trễ xoay người đi làm.
……
Cửa lớn Tống gia mở ra, một đội hộ vệ vây quanh, xung quanh kiệu là một đám nha hoàn vú già vờn quanh, Tống Anh tay vịn kiệu đi theo sát bên.
Một đám người đứng yên ở trước cửa, làm người qua đường đang qua lại trước cửa hoảng sợ, có vài hộ vệ đang định đuổi họ đi.
“Tống Nguyên ra ngoài!”
“Tống Nguyên muốn ra khỏi nhà!”
Người đi đường rất nhanh đã giống như chim muông tan tác… Không biết bao nhiêu người chờ giết Tống Nguyên, mỗi khi hắn ra cửa, quá nguy hiểm, trốn xa một chút cho an toàn.
Đoàn người đứng yên ở trước cửa, nơi đây đã không còn một bóng người, chỉ có xa xa truyền tới tiếng chiêng trống ầm ĩ.
Tống Anh nhìn về phương hướng ồn ào náo động, khăn che che khuất mặt nên không thấy rõ biểu cảm của nàng nhưng trong tiếng nói mang theo ý cười: “Đi, chúng ta ra đường lớn xem trạng nguyên dạo phố.”
Đại trạch Tống gia vốn gần vị trí tốt nhất để xem trạng nguyên dạo phố nhưng lúc này nhóm tân khoa tiến sĩ đã đi qua, chỉ còn lại nhóm người đi đường không vây xem và bọn quan viên tan triều. Thấy đoàn người Tống Anh đi tới, nhiều người như thế làm bọn họ hoảng sợ, rất nhanh liền nhận ra là người nhà Tống Nguyên, việc này càng làm họ giật mình.
“Đó là ai vậy?”
“Nữ quyến, là Tống tiểu thư…”
“Trên kiệu còn có một người… là… Tống phu nhân sao?”“Tống phu nhân đã khỏi bệnh rồi sao?”
“Chưa bao giờ trong thấy Tống phu nhân cả…”
Tuy rằng sợ bị liên lụy do sự vây giết Tống Nguyên nhưng sự tò mò vẫn hấp dẫn không ít người lại đây nhìn trộm, chỉ tiếc diện mạo của phu nhân bị cổ kiệu che đậy, hơn nữa bị hộ vệ tầng tầng ngăn cách càng không thấy rõ được, chỉ loáng thoáng thấy rất nhỏ và gầy. Thế nhưng là người triền miên nằm trên giường bệnh thì như vậy chẳng có gì lạ.
Lúc này trên đường lại xảy xa một trận ầm ĩ khác.
Tiếng ầm ĩ này không ảnh hưởng tới Tống Anh, nàng đỡ kiệu, nhỏ giọng cùng Tống phu nhân nói chuyện, chỉ về phía trước: “Lần thi này đỗ hơn ba trăm người… Theo số thứ tự sắp hàng mà đi…”
Hơn ba trăm người, vậy bà nhìn thấy là phía sau, Tống phu nhân cố gắng nhìn về phía trước, lướt qua chằng chịt đầu người, lướt qua rừng cờ nghi thức được vây quanh bởi các binh sĩ, có thể nhìn thấy xa xa một nhóm người mặc áo đỏ cưỡi đại mã, lắc lư đi trên đường. Có người thân hình cao lớn cũng có người nhỏ gầy; có người thân thể ngay thẳng mắt nhìn thẳng, lại có người quay đầu nhìn trái nhìn phải, cùng đám người trên đường cười đùa với nhau; có người đi nhanh có ngươi đi chậm, đội ngũ khoảng cách thật dài, quanh co khúc khuỷu, uốn lượn ở trên phố.
Thấy không rõ, nhìn không tới…
Tống phu nhân dùng sức đứng thẳng, chống tay vịn nhìn về phía trước, Tống Anh đỡ lấy cánh tay bà, dùng sức kéo lại.
Một trận ầm ĩ phía sau, hộ vệ nhường đường, có thể làm hộ vệ nhường đường chỉ có…
Lúc này giọng nói của Tống Nguyên cũng theo đến.
“Cha…” Tiếng gọi của Tống Anh rồi nàng quay đầu cười, nói: “Sức khỏe của mẹ hôm nay tốt, con liền dẫn người đến xem tân khoa trạng nguyên diễu hành.”
Tống Nguyên nói: “Các ngươi điên rồi, sao có thể tùy tiện ra khỏi nhà?” Nắm lấy kiệu: “Về ngay đi.”
Bốn kiệu phu không có sức lực mạnh bằng hắn, bị va chạm làm lay động kiệu, Tống phu nhân hơi ngã người ra sau, áo choàng rơi xuống lộ ra mái tóc bạc trắng.
“Ta còn muốn xem...” Bà la to.
Tống Anh giữ chặt tay Tống Nguyên, gọi mẹ xong lại kêu cha, nói: “Không có chuyện gì đâu, đều có hộ vệ, lại đột ngột đi ra ngoài nên sẽ không có việc gì đâu. Chúng ta sẽ đứng ở phía sau, ở bên đường nhìn xem thôi.”
Tống Nguyên giậm chân quát lên Anh Anh, nói: “Mẹ con không hiểu chuyện, con cũng học theo sao, con không biết bây giờ đã xảy ra chuyện lớn gì sao?” Không đợi Tống Anh đáp lời, đã nắm lấy bờ vai Tống phu nhân, bắt bà ngẩng đầu nhìn chính mình: “Nàng muốn nhìn, nàng muốn nhìn cái gì?” Cắn răng nhả từng chữ một: “Nàng, muốn, nhìn, nó, chết sao?”
Nghe thấy chữ chết Tống phu nhân đang vùng vẫy lập tức dừng lại, nhìn Tống Nguyên.
Ánh nắng chiếu lên hai người đối mặt nhìn nhau, biểu cảm của khuôn mặt đối phương được nhìn thấy rõ ràng.
“Chàng đã già như vậy rồi?” Tống Phu nhân lẩm bẩm nói.
Khuôn mặt phẫn nộ của Tống Nguyên như bị một cái tát, đỏ lên, run rẩy, đôi tay nắm lấy bờ vai Tống phu nhân run rẩy không thể tự khống chế nên thân thể gầy gò của Tống phu nhân cũng run rẩy theo.
“Trở về đi.” Tiếng nói của hắn truyền đến một cách khó khăn.
Tống Anh ở một bên giơ tay còn muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng buông tay.
Tống Nguyên buông hai tay ra, Tống phu nhân không tiếp tục phản kháng mà cúi mắt xuống, chậm rãi ngồi trở lại lần nữa rồi dùng áo choàng che khuất diện mạo. Tống Nguyên tay đỡ lấy kiệu, nhỏ giọng nói: “Trở về.”
Nhóm kiệu phu xoay người, nhóm nha hoàn bà vú tránh lui lúc trước lần nữa vây quanh trở về đường cũ. Khi có sự xuất hiện của Tống Nguyên nhóm người nhìn lén quân lính lúc trước đã tan rã nhưng vẫn còn vài người âm thầm nhìn lén từ xa.
Thật tiếc là không có thích khách xuất hiện như họ nghĩ a, cả nhà Tống Nguyên dưới tầng tầng hộ vệ vây quanh an toàn đi vào nhà, cửa lớn đóng lại. Trước cửa khôi phục yên tĩnh, tựa như chưa có người nào từng xuất hiện.
Nhưng thật sự đã từng xuất hiện, đám người vây xem tan đi, tin tức cũng đồn đại khắp nơi.
Tống phu nhân có thể ra khỏi cửa, Tống phu nhân đã ra khỏi cửa.
……
Đại trạch Tống gia yên tĩnh tựa như không xảy ra chuyên gì, trong phòng không có tiếng động ầm ĩ. Đám nha hoàn bà vú im lặng hầu hạ, đại phu im lặng khám bệnh, Tống Anh ngồi ở mép giường tự mình đút thuốc rồi nhìn Tống phu nhân nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đại phu nói: “Đại nhân, tiểu thư yên tâm, phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là tinh thần mỏi mệt, ngủ nhiều chút là được rồi.”
Ngồi ở trên ghế bành, Tống Nguyên tựa như vừa tỉnh lại, ừ một tiếng.
Tống Anh gật đầu với đại phu: “Làm phiền ngươi lo lắng.”
Đại phu thi lễ rồi đi ra ngoài, nhóm nha hoàn bà vú cũng đi theo rời đi.
Lúc này trong phòng yên lặng không tiếng động.
“Cha, là con không đúng làm người lo lắng.” Tống Anh chợt nói.
Tống Nguyên vỗ về ghế bành nói: “Không phải con, là nàng làm chúng ta hoảng sợ.”
Trong phòng lại yên lặng.
Tống Anh cười, rót một ly trà đưa cho Tống Nguyên, nói: “Cha sợ hãi rồi?”
Tống Nguyên nắm chén trà, giọng nói cất cao: “Nàng…”
Tống Anh suỵt với hắn một cái, chỉ chỉ Tống phu nhân đang ngủ trên giường, nói: “Đừng làm mẹ sợ.”
Tống Nguyên nuốt tiếng nói trở về, thở dài một hơi, nói: “Trên triều đường đã bị hành động của nàng làm hoảng sợ, không kịp trở tay, trở về lại gặp…” Hắn đưa tay chỉ vào trên giường: “Bao nhiêu người ở kinh thành nhìn chằm chằm, chưa bao giờ ra khỏi cửa, bệnh sắp chết, lúc này lại chạy ra, đây không phải…”
Cuối cùng nói không nên lời, tay vỗ một cái vào trên tay vịn, lập tức trong phòng phát ra một tiếng trầm đục.
“Không nói nàng, nàng chuyện gì cũng không hiểu.” Tống Nguyên nói tiếp, tiếng nói lần nữa tức giận: “Nhưng còn nàng a?”
Đương nhiên hai từ “nàng” này không chỉ một người a.
“Nàng đậu trạng nguyên cũng thôi đi, lúc tuyên kim bảng lại…” Tống Nguyên cắn răng, nói: “Ai bảo nàng làm như vậy? Nàng rốt cuộc muốn thế nào?”
Tống Anh vẫn luôn yên lặng nghe, lúc này mới nói: “Nàng muốn thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Đúng vậy, nàng muốn làm thế nào thì thật sự được cái đó! Tống Nguyên nắm chén trà nói: “Nàng có nghĩ tới hay không, nàng làm như vậy sẽ khiến người khác ra sao…”
Tống Anh ngắt lời hắn, nói: “Cha, ý của ta là, nàng muốn thế nào sẽ là như vậy, hơn nữa chúng ta sẽ làm cho nàng như vậy.”
Hả? Tống Nguyên nhìn về phía Tống Anh, nói: “Nhưng là nàng làm như vậy quá nguy hiểm, lại rất phiền hà…”
Tống Anh nói: “Nguy hiểm cùng phiền hà cũng không phải vì nàng làm việc này mà nó vẫn luôn tồn tại, có thể trách nàng sao?” Ngồi xuống ở một bên: “Huống chi nàng làm như vậy vốn dĩ không sai, chuyện này chúng ta vốn muốn làm, không phải sao?”
Sau một phút im lặng, Tống Nguyên thở dài nói: “Ta không nghĩ tới là nàng…”
“Nàng lợi hại như vậy đúng không. Nàng thật lợi hại, đây là chuyện tốt, là việc đáng ăn mừng, cha nên vui mừng mới đúng.” Tống Anh nói tiếp, gật đầu cười: “Chúng ta đều nên vui mừng.”
……
Bao nhiêu người vui mừng, bao nhiêu người không vui mừng, Tiết Thanh đều không biết, cũng không thèm để ý. Nàng thật vui mừng, lúc bước vào cửa nhà, Tứ Hạt tiên sinh và Tề Sưu cũng rất vui mừng.
Pháo trúc do Tề Sưu đốt ngoài cửa bùm bùm vang dội. Những đứa nhỏ thích thú chạy nhảy xung quanh, những sai dịch trong nghi thức đưa trạng nguyên trở về đi đã lâu, những người vây xem ngoài cửa vẫn chưa rời đi nhưng thấy Tề Sưu đứng giữ ngoài cửa cũng không dám vào quấy rầy tân khoa trạng nguyên, chỉ đứng ngoài cửa chúc mừng.
Sau cánh cửa Tứ Hạt tiên sinh đứng yên trước mặt Tiết Thanh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn đầy ý cười, có lời muốn nói nhưng do quá kích động nên không nói nên lời, đưa tay lên vỗ vào bờ vai nàng.
“Học trò a, rốt cuộc cũng đợi đến ngày này.” Tiếng nói của hắn nghẹn ngào: “Cuộc cá cược này của chúng ta rốt cuộc cũng đã kết thúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.