Chương 146: Ngầm hỏi
Hi Hành
10/06/2018
Ba dặm ngoài thành là đường buôn bán, chỉ là một số dân chúng bình
thường làm ruộng kinh doanh mua bán nhỏ, không tính phú quý, ấm no là có thể không lo, chỉ cần không gặp phải thiên tai nhân họa. Thế nhưng
chuyện thiên tai nhân họa này nói thế nào cũng không chuẩn.
Trong ngõ nhỏ hẹp truyền đến tiếng khóc hu hu, tiếng khóc này là của nam nhân, nghe giữa ban ngày làm người ta vô cùng sợ hãi. Mấy phụ nhân ngồi ở đầu ngõ thiêu thùa may vá lắc đầu, vẻ mặt bi thương.
"Đáng thương… Một gia đình hạnh phúc đã coi như xong…"
"Lúc ấy khi nương tử Trương gia qua đời còn tưởng rằng đã xong rồi... Cũng may Tiểu Tuệ không chịu thua kém…"
Các nàng nói chuyện, có người đi tới dừng chân lại nói: "Các thẩm, nhà Trương Niện ở nơi này sao?"
Hiện tại tất cả mọi người không dám nhắc tới cái tên này, đám phụ nhân giật mình, ngẩng đầu thấy là hai thiếu niên thanh tú mười bốn mười lăm tuổi, mặc trường bào màu xanh… Không phải quan sai nên mọi người thở phào, dò xét hai người thiếu niên này, người nào cũng không chịu nói gì.
Một thiếu niên thi lễ nói: "Ta là bạn học của Trương Niện."
Là bạn học, vẻ mặt đám phụ nhân càng buông lỏng, có người chần chừ một chút nói: "Lúc này các ngươi tới làm gì?"
Hai người thiếu niên nhìn vào trong ngõ nhỏ một chút, mang theo vài phần không hiểu lẫn hiếu kỳ và lo lắng nói: "Đã lâu hắn không tới trường, ta nghe nói là bị bắt lại nên mới đến thăm một chút xem đã xảy ra chuyện gì."
Đám phụ nhân vội xua tay với hắn, suỵt một tiếng.
"Cậu trai trẻ, đừng nói gì hết."
"Không thể nói được, không thể nói được, không nên gây chuyện."
Một thiếu niên vén áo ngồi xuống bên cạnh, không có chút e ngại nào, ngược lại vẻ mặt càng nghiêm túc nói: "Ta là bạn học của Trương Niện, hắn học tập chăm chỉ làm người hiền lành, quan hệ với mọi người đều rất tốt, ta không cảm thấy hắn là người không thể nói tới được."
Một thiếu niên khác cũng gật đầu.
Những học tử này… Đám phụ nhân liếc nhau.
"Nhà hắn ở ngay đây, các người là hàng xóm của hắn, nhìn hắn lớn lên ư? Các người nói xem hắn là hạng người gì?" Thiếu niên nói tiếp.
Trương Niện ư… Đám phụ nhân thở dài.
"Khiên Ngưu ngốc nghếch… vô cùng đàng hoàng."
"Mẹ hắn mất sớm, lúc trước nhiễm bệnh tiêu tán hết gia tài… Vốn tưởng không vượt qua nổi, cũng may muội muội của hắn lanh lợi cái gì cũng làm, trông nom chống đỡ việc nhà…"
"Nói đến Tiểu Tuệ cũng thấy đáng thương… Hết lần này tới lần khác được chọn…"
"Cái này không nói nữa, đây là chuyện tốt…"
Câu chuyện của đám phụ nhân vừa mở ra liền không ngăn được, thì thầm mồm năm miệng mười. Hai thiếu niên cũng chăm chú nghe chuyện thường ngày của Trương Niện ngày càng rõ ràng hơn. Muội muội hắn hái dây mây bện giỏ bán, Trương phụ làm đủ loại việc cực nhọc, cung cấp các thứ nuôi dưỡng Trương Niện đọc sách, gần như nghe nửa ngày mới đứng dậy cáo từ.
"Mấy cậu trai trẻ, nếu các ngươi là bạn học của hắn, cũng biết đứa nhỏ này vô cùng đàng hoàng… Làm sao có thể đi làm thích khách…" Cuối cùng đám phụ nhân nói ra, lại chỉ bên trong: "Đáng thương, các ngươi muốn đến xem cha hắn không?"
Hai người thiếu niên liếc nhìn ngõ nhỏ, cả nửa ngày tiếng khóc trong không dứt, một người bên trong lắc lắc đầu nói: "Không đi đâu, mở miệng an ủi cũng không được gì, bây giờ chúng ta muốn trở về nói cho tiên sinh và các bạn học, để xem có thể làm những gì cho Trương Niện."
Đám phụ nhân rối rít gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi nghĩ biện pháp giúp hắn một chút đi."
"Nhà hắn cũng không có thân thích khác…"
"Nếu hắn gặp chuyện nguy hiểm, nhà này coi như xong."
Hai người thiếu niên thi lễ với đám phụ nhân rồi đi khỏi, nhìn hai người thiếu niên rời đi, đám phụ nhân có chút kích động và cực kỳ hâm mộ.
"Người đọc sách ư? Quả nhiên trọng tình nghĩa…"
"Vẫn là đọc sách tốt, có bạn học có thầy giáo…"
"Lần này Khiên Ngưu được cứu rồi… Cầu mong thôi."
Đám phụ nhân nói chuyện phiếm rồi tiếp tục thiêu thùa may vá, bọn họ không biết là trên đường còn có những thiếu niên đi tới những nơi Trương Niện và muội muội, cha hắn hay tới, hỏi thăm những chuyện rảnh rỗi thường ngày.
"Trương Niện thường đến nơi này của ngươi mua bút mực… Hắn có khất nợ không?"
"Không có, hài tử này rất tốt… Người thành thật… Lại tiết kiệm…"
"Trương Tứ làm thợ rèn tốt chứ?"
"Khá tốt, trung thực chịu làm… Bị bệnh cũng không chịu nghỉ ngơi… Cung cấp đủ thứ để nuôi dưỡng nhi tử đọc sách.."
"… Trương Tuệ chỉ bán giỏ ở chỗ này sao?"
"… Không phải, cái gì cũng bán, tiểu cô nương may vá rất khéo… đan giỏ khó nhất… lại không dễ dàng, trên tay đều là vết chai… Hái dây mây tốt nhất, ở bên chỗ Song Viên…"Tr-uy-ện được cập nh-ật nhanh nhất tại iread.vn-Cuối thu không khí trên đường so với ngày hè náo nhiệt hơn rất nhiều, Quách Tử An ngồi ở trong tửu lâu rầu rĩ vô vị, chợt ánh mắt sáng lên nhìn thấy hai người thiếu niên đi qua trong đám người. Đây là bạn học ở xã Trường Lạc, hắn vội đưa tay chào hỏi.Hai người thiếu niên nghe thấy nhìn qua, thấy là hắn vội cười đi tới chào hỏi.
Quách Tử An chỉ cái bàn, lại gọi tiểu nhị thêm đồ ăn nói: "Đã lâu không thấy, mau ngồi xuống uống rượu." Vì tuổi còn nhỏ trong nhà quản nghiêm, ngẫu nhiên đều thích có thể uống rượu.
Nhưng hai người thiếu niên lại không ngồi nói: "Chúng ta còn có việc, ngày khác… ngày khác nhé…"
Quách Tử An trợn mắt nói: "Các ngươi không đọc sách, còn có chuyện gì?" Cho dù đọc sách cũng không có gì, trốn học cũng là chuyện thường xảy ra, nói với người thiếu niên tới, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với uống rượu vui đùa?
Hai người thiếu niên liếc nhau, cười ha hả: "Việc nhỏ… việc nhỏ", "Ngày khác… ngày khác." Thế là chỉ nói qua loa vài câu đã cáo từ.
Không có việc gì mới là lạ, Quách Tử An nhìn hai người rời đi, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau vài câu, lén lén lút lút như là đi ăn trộm.
Mặc dù đã tới ngày thu nhưng trường xã vẫn có thời gian nghỉ trưa, dù sao các môn sinh đều đi sớm về tối, giữa trưa vẫn muốn nghỉ ngơi một chút.
Sở Minh Huy ló đầu nhìn lại, thấy chỗ gác cổng có hai tiểu đồng tinh thần vui vẻ đang ngồi nói giỡn, nửa cái ngáp cũng không có chứ đừng đề cập tới ngủ, hắn quay người ra hiệu cho phía sau.
Phía sau đứng bảy tám người thiếu niên, thấy động tác tay của hắn đều gật đầu, một thiếu niên áp tay bên miệng hô to một tiếng.
"Đánh nhau rồi"
Chợt ầm ĩ lên, vô cùng chói tai giữa rừng núi yên tĩnh, hai tiểu đồng trong phòng bị hù cho nhảy dựng lên.
"Những học tử này!"
"Giữa trưa không ngủ lại đi gây chuyện!"
Hai người khí thế hùng hổ, chạy ra khỏi phòng theo tiếng hô, quả nhiên thấy bốn năm học tử đang ngươi đẩy ta chửi rủa tranh chấp dọa đánh.
"Còn ra thể thống gì nữa!" Hai tiểu đồng chống nạnh nói: "Còn thể thống gì, không cho phép đánh nhau! Lịch sự chút!"
"Là hắn gây chuyện trước!"
"Hắn nhục mạ ta trước!"
"Kẻ sĩ thì thà chết chứ không chịu nhục!"
Các môn sinh vẫn mồm năm miệng mười, hô hào ồn ào dọa đánh nhau như cũ, hai tiểu đồng tiến lên can ngăn lại bị cuốn vào trong đó.
"Ui da ngươi thiên vị."
"Người nào đánh ta!"
Thừa dịp bên này hỗn chiến, Sở Minh Huy và bốn môn sinh chạy qua cửa núi, cúi thấp người sát chân núi chạy ra như một làn khói, suýt chút đụng phải lão đầu ngủ ở chân núi.
"Đụng trúng rồi…" Lão đầu hô to, một khắc sau soạt một tiếng, một túi tiền đập tới, lập tức im miệng.
"Đừng làm ầm ĩ." Sở Minh Huy ném câu tiếp theo, cùng đồng môn cảnh giác nhìn trái nhìn phải ra hiệu cho nhau, một trước một sau chạy về phía thảo đường ở cách đó không xa.
Tứ Hạt tiên sinh cười khanh khách, vui vẻ ước lượng túi tiền, đánh giá là có mười mấy đồng tiền: "Việc mua bán này không tệ… Những môn sinh này vì chơi đùa mà thật sự không tưởng tượng nổi… Nhìn như vậy vẫn là đệ tử của ta tốt… Ngoại trừ lắm lời lải nhải tự phụ bên ngoài, vẫn rất ngoan… Bớt lo rồi."
......
Bên trong thảo đường, năm người Sở Minh Huy vừa tiến vào lại quay đầu nhìn bên ngoài một chút.
"Noãn Noãn ra trông chút." Sở Minh Huy nói.
Noãn Noãn hừ hừ tức giận nói biết rồi, chạy ra mấy bước, ngồi xổm ở dưới bóng cây vừa chơi dương quải vừa nhìn bốn phía.
Lúc này Sở Minh Huy mới đóng cửa lại, bốn người ngồi ở trong phòng thở dài xả giận, mặt mày mang theo vài phần hưng phấn.
"Hỏi thăm cũng gần đủ rồi." Sở Minh Huy nói, nhìn Tiết Thanh ngồi trước mặt: "Thật sự là đáng thương lại đáng hận."
Đám thiếu niên khác nhao nhao gật đầu.
"Trương Niện đáng thương, tình cảnh cả nhà đều làm người ta thương xót, những người kia đáng hận."
Mấy ngày này đám người Sở Minh Huy tự mình tra hỏi chuyện liên quan tới Trương Niện, đối với tiểu tử bần dân vốn không đáng chú ý, không quen biết cũng biến thành rất quen thuộc. Tự trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, tiểu tử thành thật như vậy không có lý do gì, cũng không có năng lực đi làm thích khách.
"Hẳn là chúng ta nên làm gì đó cho hắn." Sở Minh Huy nói.
Tiết Thanh đang dùng tay phải viết chữ, nàng đang cố gắng rèn luyện lực viết chữ cho tay phải, nói: "Cái này sau này hãy nói, quan trọng nhất hiện tại là để mọi người đều biết Trương Niện là hạng người gì, để mọi người biết hắn không phải nghi phạm thích khách, khôi phục sự bình thường trong trường xã rồi thuận tiện nói về chuyện Trương Niện."
Trương Niện không thể nào là thích khách, sao lại liên luỵ đến môn sinh bọn họ, sau khi mọi người hiểu rõ rồi thì có thể yên tâm.
Bốn người Sở Minh Huy gật đầu nói: "Đúng, vậy chúng ta sẽ nói cho mọi người biết."
Trong ngõ nhỏ hẹp truyền đến tiếng khóc hu hu, tiếng khóc này là của nam nhân, nghe giữa ban ngày làm người ta vô cùng sợ hãi. Mấy phụ nhân ngồi ở đầu ngõ thiêu thùa may vá lắc đầu, vẻ mặt bi thương.
"Đáng thương… Một gia đình hạnh phúc đã coi như xong…"
"Lúc ấy khi nương tử Trương gia qua đời còn tưởng rằng đã xong rồi... Cũng may Tiểu Tuệ không chịu thua kém…"
Các nàng nói chuyện, có người đi tới dừng chân lại nói: "Các thẩm, nhà Trương Niện ở nơi này sao?"
Hiện tại tất cả mọi người không dám nhắc tới cái tên này, đám phụ nhân giật mình, ngẩng đầu thấy là hai thiếu niên thanh tú mười bốn mười lăm tuổi, mặc trường bào màu xanh… Không phải quan sai nên mọi người thở phào, dò xét hai người thiếu niên này, người nào cũng không chịu nói gì.
Một thiếu niên thi lễ nói: "Ta là bạn học của Trương Niện."
Là bạn học, vẻ mặt đám phụ nhân càng buông lỏng, có người chần chừ một chút nói: "Lúc này các ngươi tới làm gì?"
Hai người thiếu niên nhìn vào trong ngõ nhỏ một chút, mang theo vài phần không hiểu lẫn hiếu kỳ và lo lắng nói: "Đã lâu hắn không tới trường, ta nghe nói là bị bắt lại nên mới đến thăm một chút xem đã xảy ra chuyện gì."
Đám phụ nhân vội xua tay với hắn, suỵt một tiếng.
"Cậu trai trẻ, đừng nói gì hết."
"Không thể nói được, không thể nói được, không nên gây chuyện."
Một thiếu niên vén áo ngồi xuống bên cạnh, không có chút e ngại nào, ngược lại vẻ mặt càng nghiêm túc nói: "Ta là bạn học của Trương Niện, hắn học tập chăm chỉ làm người hiền lành, quan hệ với mọi người đều rất tốt, ta không cảm thấy hắn là người không thể nói tới được."
Một thiếu niên khác cũng gật đầu.
Những học tử này… Đám phụ nhân liếc nhau.
"Nhà hắn ở ngay đây, các người là hàng xóm của hắn, nhìn hắn lớn lên ư? Các người nói xem hắn là hạng người gì?" Thiếu niên nói tiếp.
Trương Niện ư… Đám phụ nhân thở dài.
"Khiên Ngưu ngốc nghếch… vô cùng đàng hoàng."
"Mẹ hắn mất sớm, lúc trước nhiễm bệnh tiêu tán hết gia tài… Vốn tưởng không vượt qua nổi, cũng may muội muội của hắn lanh lợi cái gì cũng làm, trông nom chống đỡ việc nhà…"
"Nói đến Tiểu Tuệ cũng thấy đáng thương… Hết lần này tới lần khác được chọn…"
"Cái này không nói nữa, đây là chuyện tốt…"
Câu chuyện của đám phụ nhân vừa mở ra liền không ngăn được, thì thầm mồm năm miệng mười. Hai thiếu niên cũng chăm chú nghe chuyện thường ngày của Trương Niện ngày càng rõ ràng hơn. Muội muội hắn hái dây mây bện giỏ bán, Trương phụ làm đủ loại việc cực nhọc, cung cấp các thứ nuôi dưỡng Trương Niện đọc sách, gần như nghe nửa ngày mới đứng dậy cáo từ.
"Mấy cậu trai trẻ, nếu các ngươi là bạn học của hắn, cũng biết đứa nhỏ này vô cùng đàng hoàng… Làm sao có thể đi làm thích khách…" Cuối cùng đám phụ nhân nói ra, lại chỉ bên trong: "Đáng thương, các ngươi muốn đến xem cha hắn không?"
Hai người thiếu niên liếc nhìn ngõ nhỏ, cả nửa ngày tiếng khóc trong không dứt, một người bên trong lắc lắc đầu nói: "Không đi đâu, mở miệng an ủi cũng không được gì, bây giờ chúng ta muốn trở về nói cho tiên sinh và các bạn học, để xem có thể làm những gì cho Trương Niện."
Đám phụ nhân rối rít gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi nghĩ biện pháp giúp hắn một chút đi."
"Nhà hắn cũng không có thân thích khác…"
"Nếu hắn gặp chuyện nguy hiểm, nhà này coi như xong."
Hai người thiếu niên thi lễ với đám phụ nhân rồi đi khỏi, nhìn hai người thiếu niên rời đi, đám phụ nhân có chút kích động và cực kỳ hâm mộ.
"Người đọc sách ư? Quả nhiên trọng tình nghĩa…"
"Vẫn là đọc sách tốt, có bạn học có thầy giáo…"
"Lần này Khiên Ngưu được cứu rồi… Cầu mong thôi."
Đám phụ nhân nói chuyện phiếm rồi tiếp tục thiêu thùa may vá, bọn họ không biết là trên đường còn có những thiếu niên đi tới những nơi Trương Niện và muội muội, cha hắn hay tới, hỏi thăm những chuyện rảnh rỗi thường ngày.
"Trương Niện thường đến nơi này của ngươi mua bút mực… Hắn có khất nợ không?"
"Không có, hài tử này rất tốt… Người thành thật… Lại tiết kiệm…"
"Trương Tứ làm thợ rèn tốt chứ?"
"Khá tốt, trung thực chịu làm… Bị bệnh cũng không chịu nghỉ ngơi… Cung cấp đủ thứ để nuôi dưỡng nhi tử đọc sách.."
"… Trương Tuệ chỉ bán giỏ ở chỗ này sao?"
"… Không phải, cái gì cũng bán, tiểu cô nương may vá rất khéo… đan giỏ khó nhất… lại không dễ dàng, trên tay đều là vết chai… Hái dây mây tốt nhất, ở bên chỗ Song Viên…"Tr-uy-ện được cập nh-ật nhanh nhất tại iread.vn-Cuối thu không khí trên đường so với ngày hè náo nhiệt hơn rất nhiều, Quách Tử An ngồi ở trong tửu lâu rầu rĩ vô vị, chợt ánh mắt sáng lên nhìn thấy hai người thiếu niên đi qua trong đám người. Đây là bạn học ở xã Trường Lạc, hắn vội đưa tay chào hỏi.Hai người thiếu niên nghe thấy nhìn qua, thấy là hắn vội cười đi tới chào hỏi.
Quách Tử An chỉ cái bàn, lại gọi tiểu nhị thêm đồ ăn nói: "Đã lâu không thấy, mau ngồi xuống uống rượu." Vì tuổi còn nhỏ trong nhà quản nghiêm, ngẫu nhiên đều thích có thể uống rượu.
Nhưng hai người thiếu niên lại không ngồi nói: "Chúng ta còn có việc, ngày khác… ngày khác nhé…"
Quách Tử An trợn mắt nói: "Các ngươi không đọc sách, còn có chuyện gì?" Cho dù đọc sách cũng không có gì, trốn học cũng là chuyện thường xảy ra, nói với người thiếu niên tới, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với uống rượu vui đùa?
Hai người thiếu niên liếc nhau, cười ha hả: "Việc nhỏ… việc nhỏ", "Ngày khác… ngày khác." Thế là chỉ nói qua loa vài câu đã cáo từ.
Không có việc gì mới là lạ, Quách Tử An nhìn hai người rời đi, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau vài câu, lén lén lút lút như là đi ăn trộm.
Mặc dù đã tới ngày thu nhưng trường xã vẫn có thời gian nghỉ trưa, dù sao các môn sinh đều đi sớm về tối, giữa trưa vẫn muốn nghỉ ngơi một chút.
Sở Minh Huy ló đầu nhìn lại, thấy chỗ gác cổng có hai tiểu đồng tinh thần vui vẻ đang ngồi nói giỡn, nửa cái ngáp cũng không có chứ đừng đề cập tới ngủ, hắn quay người ra hiệu cho phía sau.
Phía sau đứng bảy tám người thiếu niên, thấy động tác tay của hắn đều gật đầu, một thiếu niên áp tay bên miệng hô to một tiếng.
"Đánh nhau rồi"
Chợt ầm ĩ lên, vô cùng chói tai giữa rừng núi yên tĩnh, hai tiểu đồng trong phòng bị hù cho nhảy dựng lên.
"Những học tử này!"
"Giữa trưa không ngủ lại đi gây chuyện!"
Hai người khí thế hùng hổ, chạy ra khỏi phòng theo tiếng hô, quả nhiên thấy bốn năm học tử đang ngươi đẩy ta chửi rủa tranh chấp dọa đánh.
"Còn ra thể thống gì nữa!" Hai tiểu đồng chống nạnh nói: "Còn thể thống gì, không cho phép đánh nhau! Lịch sự chút!"
"Là hắn gây chuyện trước!"
"Hắn nhục mạ ta trước!"
"Kẻ sĩ thì thà chết chứ không chịu nhục!"
Các môn sinh vẫn mồm năm miệng mười, hô hào ồn ào dọa đánh nhau như cũ, hai tiểu đồng tiến lên can ngăn lại bị cuốn vào trong đó.
"Ui da ngươi thiên vị."
"Người nào đánh ta!"
Thừa dịp bên này hỗn chiến, Sở Minh Huy và bốn môn sinh chạy qua cửa núi, cúi thấp người sát chân núi chạy ra như một làn khói, suýt chút đụng phải lão đầu ngủ ở chân núi.
"Đụng trúng rồi…" Lão đầu hô to, một khắc sau soạt một tiếng, một túi tiền đập tới, lập tức im miệng.
"Đừng làm ầm ĩ." Sở Minh Huy ném câu tiếp theo, cùng đồng môn cảnh giác nhìn trái nhìn phải ra hiệu cho nhau, một trước một sau chạy về phía thảo đường ở cách đó không xa.
Tứ Hạt tiên sinh cười khanh khách, vui vẻ ước lượng túi tiền, đánh giá là có mười mấy đồng tiền: "Việc mua bán này không tệ… Những môn sinh này vì chơi đùa mà thật sự không tưởng tượng nổi… Nhìn như vậy vẫn là đệ tử của ta tốt… Ngoại trừ lắm lời lải nhải tự phụ bên ngoài, vẫn rất ngoan… Bớt lo rồi."
......
Bên trong thảo đường, năm người Sở Minh Huy vừa tiến vào lại quay đầu nhìn bên ngoài một chút.
"Noãn Noãn ra trông chút." Sở Minh Huy nói.
Noãn Noãn hừ hừ tức giận nói biết rồi, chạy ra mấy bước, ngồi xổm ở dưới bóng cây vừa chơi dương quải vừa nhìn bốn phía.
Lúc này Sở Minh Huy mới đóng cửa lại, bốn người ngồi ở trong phòng thở dài xả giận, mặt mày mang theo vài phần hưng phấn.
"Hỏi thăm cũng gần đủ rồi." Sở Minh Huy nói, nhìn Tiết Thanh ngồi trước mặt: "Thật sự là đáng thương lại đáng hận."
Đám thiếu niên khác nhao nhao gật đầu.
"Trương Niện đáng thương, tình cảnh cả nhà đều làm người ta thương xót, những người kia đáng hận."
Mấy ngày này đám người Sở Minh Huy tự mình tra hỏi chuyện liên quan tới Trương Niện, đối với tiểu tử bần dân vốn không đáng chú ý, không quen biết cũng biến thành rất quen thuộc. Tự trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, tiểu tử thành thật như vậy không có lý do gì, cũng không có năng lực đi làm thích khách.
"Hẳn là chúng ta nên làm gì đó cho hắn." Sở Minh Huy nói.
Tiết Thanh đang dùng tay phải viết chữ, nàng đang cố gắng rèn luyện lực viết chữ cho tay phải, nói: "Cái này sau này hãy nói, quan trọng nhất hiện tại là để mọi người đều biết Trương Niện là hạng người gì, để mọi người biết hắn không phải nghi phạm thích khách, khôi phục sự bình thường trong trường xã rồi thuận tiện nói về chuyện Trương Niện."
Trương Niện không thể nào là thích khách, sao lại liên luỵ đến môn sinh bọn họ, sau khi mọi người hiểu rõ rồi thì có thể yên tâm.
Bốn người Sở Minh Huy gật đầu nói: "Đúng, vậy chúng ta sẽ nói cho mọi người biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.