Chương 233: Người đến
Hi Hành
10/07/2018
Lần rời đi này, bản thân nàng cũng thấy không ngờ.
Xác nhận tối hôm qua Tứ Hạt tiên sinh ở nhà cỏ, biết được sáng sớm hôm nay có một thương đội sẽ đi Tây Lương, bỏ thuốc khiến Tiết mẫu ngủ say rồi rời nhà mà đi. Chuyến này có nhiều sơ suất, thời gian tranh thủ được không nhiều. Nhưng kế hoạch hoàn hảo nhất có đôi khi chính là những gì ngoài ý muốn. Bản thân nàng không ngờ mình cứ thế mà đi, người khác sẽ lại càng không ngờ.
Chuyến này mà đi, sẽ không về Trường An nữa.
Tiết Thanh đưa tay che mặt. Bột phấn kia đã bị rửa sạch. Nàng sắp dùng dáng vẻ và khuôn mặt chân chính bắt đầu cuộc sống mới. Hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên rời khỏi tòa thành này, ở phía trước có gì, phong tục tập quán như thế nào, nàng không hề hay biết. Nàng vốn muốn làm một vị tiên sinh dạy học sống cả đời trong thành Trường An, nay muốn đi dạo chơi khắp thế giới, giống như kẻ mù không biết đường vậy.
Dường như đây mới là chương đầu tiên trong một bộ tiểu thuyết xuyên việt, mà trước kia nàng xuyên phải sách giả? Tiết Thanh lặng lẽ cười, chỉ miên man suy nghĩ như vậy, không muốn nghĩ về quá khứ, cũng chẳng muốn nghĩ tới tương lai.
Thành Trường An vẫn nhộn nhịp như trước. Với phố thị mà nói, vắng một người hay thêm một người thì cũng như giọt nước rơi vào biển rộng, không dấy lên được gợn sóng nào. Mãi cho tới khi ba người xuất hiện ở trước cửa thành.
Rõ là chỉ có ba người, mà lại như mây đen kéo tới. Đại khái là vì bọn họ cưỡi ngựa ô, mình mặc giáp màu đen, mũ giáp cũng màu đen và khuôn mặt âm trầm.
Tất cả mọi hoạt động ở cửa thành như đọng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ba con người dường như đột ngột xuất hiện này. Người có thể mặc áo giáp chỉ có quan binh. Nhưng ba người này lại khác hẳn với đám quan binh mà mọi người vốn biết... Thoạt trông bọn họ như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, làm cho người ta phải sợ hãi.
Một tên lính canh tỉnh táo lại, bèn hỏi: “Là quan binh truyền tin à?” Định bước tới nhưng có người giơ tay giữ hắn.
“Hắc Giáp vệ!” Người nọ run run nói.
Lời vừa vang lên, cửa thành vốn yên lặng bỗng loạn. Mọi người tháo chạy nhưng lại không biết chạy đi đâu, lồng gà lồng vịt bị vứt tứ tung, bị giẫm đạp. Tiếng người thét, tiếng vịt kêu loạn cả lên.
Ba gã Hắc Giáp vệ dường như không nghe thấy, mà giục ngựa phóng qua cửa thành. Bọn họ như một mũi tên bắn thủng thành Trường An. Tốc độ nhanh khiến nhiều người không kịp phản ứng. Chẳng hạn như người đàn bà đang lựa cá, cuối cùng chọn hai con mà đưa cho chị bán cá.
“Cân hai con này đi... Lấy rẻ rẻ chút...”
Chị bán cá giơ tay, nhưng sau đó thì bụp một tiếng, cá không được đặt lên bàn cân mà bị đánh rơi xuống chậu, nước văng ra xung quanh, khiến cả hai giãy nẩy lên.
Chị bán cá ngơ ngác nhìn đường phố, bóng đen đã đi xa.
Lúc này Lý tri phủ trong phủ nha cũng đang nhảy dựng lên như cá.
“Hắc Giáp vệ! Tại sao lại đến chỗ chúng ta?”
Chẳng lẽ thành Trường An bị nguyền rủa, mới yên bình được mấy hôm mà đã sắp loạn tiếp?
“Định bắt ai?”
Sắc mặt Lý tri phủ tái nhợt, chẳng lẽ người đưa tin tới kinh thành bị lộ. Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cũng như không có bí mật nào là vĩnh viễn...
Đám thông phán trong thính đường vội trấn an, khuyên nhủ: “Đại nhân hãy yên tâm, Hắc Giáp vệ chỉ chạy qua thành, dường như mục tiêu không phải thành Trường An chúng ta, mà chỉ là đi tắt qua.”
Chỉ đi ngang qua?
“Đúng vậy ạ! Đã xác nhận là đi rồi!”
“Đi về phía tây, không chút ngừng nghỉ!”
Đám quan viên nhao nhao cam đoan, Lý tri phủ mới thấy an tâm đôi chút nhưng lại cảm thấy nghiêm trọng. Vì sao Hắc Giáp vệ phải đi ngang qua nơi này? Đám quan viên trong phòng cũng đang tiếp tục bàn tán.
“Ít khi thấy được Hắc Giáp vệ lắm! Bọn chúng chỉ lùng bắt tội phạm quan trọng...”
“Dạo gần đây đâu nghe thấy có tội phạm quan trọng nào?”
Gần đây tất nhiên không có kẻ nào rồi. Bọn chúng đang lùng bắt những tên tội phạm đã từ rất lâu trước đây. Sắc mặt Lý tri phủ sa sầm, ông cầm chén trà lên, vì vậy tội phạm quan trọng đó đã đến gần thành Trường An? Tự lao vào chỗ chết!
Lý tri phủ đặt chén trà xuống, nói: “Mời Thanh Hà tiên sinh tới đây!”
Các quan lại trong phòng ngạc nhiên, không phải đang nói tới Hắc Giáp vệ sao? Có liên quan gì tới Thanh Hà tiên sinh?
Lý tri phủ nói: “Không phải bảo là Hắc Giáp vệ chỉ đi ngang qua thôi sao? Ta nghĩ rằng sắp tới thi phủ rồi. Tình hình năm nay gay gắt hơn năm ngoái nên phải cẩn thận vô cùng... Bảo người của học phủ tới để đảm bảo không chuyện gì xảy ra. Nếu không Hắc Giáp vệ đi chưa xa đã quay lại phủ Trường An chúng ta bắt người thì mệt.”
Ngự sử đài, hình bộ muốn bắt người sống để còn phán tội nhưng Hắc Giáp vệ mà bắt người thì chỉ có bị định vào tội chết, chỉ còn đường chết... Mấy tay quan viên bên huyện Thạch Tùng chỉ vì làm rối kỷ cương mà bị định tội phản quốc, có thể thấy được nay tình hình rất nghiêm trọng. Vì vậy càng phải thận trọng tổ chức thi phủ. Đám quan viên vội nghiêm nghị vâng dạ.
Đám trẻ con trong ngõ nhỏ nhà họ Quách chơi đùa ầm ĩ, suýt nữa thì đâm cả vào người một người đàn ông vừa đi đến. Lũ trẻ hi hi ha ha định bỏ chạy thì bị gọi lại: “Nhà của Tiết Thanh ở đâu vậy?”
Lũ trẻ ngước nhìn, thấy người đàn ông này hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, nho nhã, bèn lao nhao hỏi: “Ông là ai?”
Thường thì khi có người hỏi thăm hàng xóm láng giềng, lũ trẻ con sẽ chỉ cho hoặc dẫn đường nhưng lũ trẻ nơi này lại hỏi là ai trước, thật thú vị. Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ta là tiên sinh ở trường xã, họ Lâm...”
Lũ trẻ chăm chú nghe hắn nói, trong nhóm có hai đứa chạy đi.
“Ta đi ngang qua đây nên nhân tiện tới hỏi xem hắn học hành ở nhà thế nào, tháng sau thi phủ rồi...” Nói tới đây, Thanh Hà tiên sinh mới ngừng.
Lúc này từ trong ngõ nhỏ vang lên tiếng trẻ con: “Thẩm ơi, là người này này!”
Sau đó một người phụ nữ đi ra, mặt đầy kinh ngạc: “Thanh Hà tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Đúng là Tiết mẫu.
Đám con nít đang vây quanh Thanh Hà tiên sinh lập tức hò nhau chạy đi.
Thanh Hà tiên sinh bước tới, không nhịn được quay lại liếc đám trẻ con đó, nói: “Mấy đứa trẻ này cũng thú vị đấy... kiểm tra thân phận của ta sao?” Không trực tiếp dẫn người ta đi, mà vây lấy rồi hỏi han, còn nhân cơ hội cử người đi báo cho Tiết mẫu, trùng hợp ư?
Tiết mẫu cười đáp: “Chúng nó nghịch ngợm đó. Bọn nó vốn khá thân quen với Thanh Tử, lại hay bị Thanh Tử dọa là sẽ bị kẻ xấu ngoài kia bắt đi nên đừng có ăn kẹo của người lạ này nọ... Nên lũ nó coi mấy người không quen thành kẻ xấu hết...”
Thanh Hà tiên sinh “à” một tiếng, rồi khách sáo vài câu với Tiết mẫu để hàng xóm biết mục đích, sau đó mới bước vào trong.
“Sao ngài lại tới đây?” Tiết mẫu khẽ hỏi.
Thanh Hà tiên sinh đáp: “Hắc Giáp vệ tới! Bà cũng biết rồi đó.”
Tiết mẫu không mấy bất ngờ, nói: “Vừa biết xong...”
Thanh Hà tiên sinh chau mày, nói: “Sao lại thế này? Lý đại nhân bảo ta tới hỏi. Chẳng lẽ bọn họ tới đây? Sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ không biết nguy hiểm là gì?”
“Bọn họ” mà hắn nói dường như là chỉ Hắc Giáp vệ, nhưng Tiết mẫu lại trở nên kích động, không phải do sợ hãi, mà là cố nén vui mừng, kiên quyết lắc đầu: “Bọn họ sẽ không dồn điện hạ vào hiểm nguy.”
Hiển nhiên “bọn họ” này không phải Hắc Giáp vệ.
Thanh Hà tiên sinh nói: “Tóm lại đừng để bọn họ tiếp xúc với điện hạ, giờ cứ giả vờ như không biết Hắc Giáp vệ xuất hiện đi...”
Tiết mẫu nắm chặt bàn tay lại, có phần hoảng hốt: “Không biết giờ còn ai sống sót không?”
Thanh Hà tiên sinh trầm ngâm: “Nếu điện hạ gặp chuyện không may, bọn họ sống hay chết đều vô nghĩa.” Rồi báo cho người phụ nữ này đừng manh động đi gặp người không nên gặp mà kéo phiền toái tới.
Tiết mẫu bĩu môi nhìn hắn, nói: “Các vị đại nhân cứ yên tâm!”
Thanh Hà tiên sinh lại nói tiếp: “May dạo này nó chuyên chú khoa cử, quyết tâm tham gia thi phủ nên rất chăm chỉ học tập, khi ở trường xã bọn ta sẽ trông chừng nó.... Từ mai bảo nó ở lại trường xã luôn, để ta tự mình phụ đạo. Đoạn thời gian này đừng về vội.”
Tiết mẫu đáp vâng. Hai người đi tới cổng, ước chừng là do lòng có chuyện nên Tiết mẫu không muốn bàn bạc gì thêm:
“Đa tạ tiên sinh, vậy ta sẽ không giữ ngài lại uống trà nữa... Đàn bà góa nên bất tiện lắm.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Nó có ở nhà không? Để ta tự mình nói với nó chuyện này thì tốt hơn.”
Tiết mẫu không hiểu: “Ai cơ?”
Thanh Hà tiên sinh kinh ngạc, nói: “Hử?”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi. Thanh Hà tiên sinh thất thố tới mức giơ chân đá văng cổng viện ra.
“Nó không ở nhà?”
“Nó không ở trường xã?”
Hai câu hỏi đồng thời vang lên, hai người lập tức xoay người đi ra ngoài.
Người ngã ngựa đổ.
Xác nhận tối hôm qua Tứ Hạt tiên sinh ở nhà cỏ, biết được sáng sớm hôm nay có một thương đội sẽ đi Tây Lương, bỏ thuốc khiến Tiết mẫu ngủ say rồi rời nhà mà đi. Chuyến này có nhiều sơ suất, thời gian tranh thủ được không nhiều. Nhưng kế hoạch hoàn hảo nhất có đôi khi chính là những gì ngoài ý muốn. Bản thân nàng không ngờ mình cứ thế mà đi, người khác sẽ lại càng không ngờ.
Chuyến này mà đi, sẽ không về Trường An nữa.
Tiết Thanh đưa tay che mặt. Bột phấn kia đã bị rửa sạch. Nàng sắp dùng dáng vẻ và khuôn mặt chân chính bắt đầu cuộc sống mới. Hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên rời khỏi tòa thành này, ở phía trước có gì, phong tục tập quán như thế nào, nàng không hề hay biết. Nàng vốn muốn làm một vị tiên sinh dạy học sống cả đời trong thành Trường An, nay muốn đi dạo chơi khắp thế giới, giống như kẻ mù không biết đường vậy.
Dường như đây mới là chương đầu tiên trong một bộ tiểu thuyết xuyên việt, mà trước kia nàng xuyên phải sách giả? Tiết Thanh lặng lẽ cười, chỉ miên man suy nghĩ như vậy, không muốn nghĩ về quá khứ, cũng chẳng muốn nghĩ tới tương lai.
Thành Trường An vẫn nhộn nhịp như trước. Với phố thị mà nói, vắng một người hay thêm một người thì cũng như giọt nước rơi vào biển rộng, không dấy lên được gợn sóng nào. Mãi cho tới khi ba người xuất hiện ở trước cửa thành.
Rõ là chỉ có ba người, mà lại như mây đen kéo tới. Đại khái là vì bọn họ cưỡi ngựa ô, mình mặc giáp màu đen, mũ giáp cũng màu đen và khuôn mặt âm trầm.
Tất cả mọi hoạt động ở cửa thành như đọng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ba con người dường như đột ngột xuất hiện này. Người có thể mặc áo giáp chỉ có quan binh. Nhưng ba người này lại khác hẳn với đám quan binh mà mọi người vốn biết... Thoạt trông bọn họ như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, làm cho người ta phải sợ hãi.
Một tên lính canh tỉnh táo lại, bèn hỏi: “Là quan binh truyền tin à?” Định bước tới nhưng có người giơ tay giữ hắn.
“Hắc Giáp vệ!” Người nọ run run nói.
Lời vừa vang lên, cửa thành vốn yên lặng bỗng loạn. Mọi người tháo chạy nhưng lại không biết chạy đi đâu, lồng gà lồng vịt bị vứt tứ tung, bị giẫm đạp. Tiếng người thét, tiếng vịt kêu loạn cả lên.
Ba gã Hắc Giáp vệ dường như không nghe thấy, mà giục ngựa phóng qua cửa thành. Bọn họ như một mũi tên bắn thủng thành Trường An. Tốc độ nhanh khiến nhiều người không kịp phản ứng. Chẳng hạn như người đàn bà đang lựa cá, cuối cùng chọn hai con mà đưa cho chị bán cá.
“Cân hai con này đi... Lấy rẻ rẻ chút...”
Chị bán cá giơ tay, nhưng sau đó thì bụp một tiếng, cá không được đặt lên bàn cân mà bị đánh rơi xuống chậu, nước văng ra xung quanh, khiến cả hai giãy nẩy lên.
Chị bán cá ngơ ngác nhìn đường phố, bóng đen đã đi xa.
Lúc này Lý tri phủ trong phủ nha cũng đang nhảy dựng lên như cá.
“Hắc Giáp vệ! Tại sao lại đến chỗ chúng ta?”
Chẳng lẽ thành Trường An bị nguyền rủa, mới yên bình được mấy hôm mà đã sắp loạn tiếp?
“Định bắt ai?”
Sắc mặt Lý tri phủ tái nhợt, chẳng lẽ người đưa tin tới kinh thành bị lộ. Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cũng như không có bí mật nào là vĩnh viễn...
Đám thông phán trong thính đường vội trấn an, khuyên nhủ: “Đại nhân hãy yên tâm, Hắc Giáp vệ chỉ chạy qua thành, dường như mục tiêu không phải thành Trường An chúng ta, mà chỉ là đi tắt qua.”
Chỉ đi ngang qua?
“Đúng vậy ạ! Đã xác nhận là đi rồi!”
“Đi về phía tây, không chút ngừng nghỉ!”
Đám quan viên nhao nhao cam đoan, Lý tri phủ mới thấy an tâm đôi chút nhưng lại cảm thấy nghiêm trọng. Vì sao Hắc Giáp vệ phải đi ngang qua nơi này? Đám quan viên trong phòng cũng đang tiếp tục bàn tán.
“Ít khi thấy được Hắc Giáp vệ lắm! Bọn chúng chỉ lùng bắt tội phạm quan trọng...”
“Dạo gần đây đâu nghe thấy có tội phạm quan trọng nào?”
Gần đây tất nhiên không có kẻ nào rồi. Bọn chúng đang lùng bắt những tên tội phạm đã từ rất lâu trước đây. Sắc mặt Lý tri phủ sa sầm, ông cầm chén trà lên, vì vậy tội phạm quan trọng đó đã đến gần thành Trường An? Tự lao vào chỗ chết!
Lý tri phủ đặt chén trà xuống, nói: “Mời Thanh Hà tiên sinh tới đây!”
Các quan lại trong phòng ngạc nhiên, không phải đang nói tới Hắc Giáp vệ sao? Có liên quan gì tới Thanh Hà tiên sinh?
Lý tri phủ nói: “Không phải bảo là Hắc Giáp vệ chỉ đi ngang qua thôi sao? Ta nghĩ rằng sắp tới thi phủ rồi. Tình hình năm nay gay gắt hơn năm ngoái nên phải cẩn thận vô cùng... Bảo người của học phủ tới để đảm bảo không chuyện gì xảy ra. Nếu không Hắc Giáp vệ đi chưa xa đã quay lại phủ Trường An chúng ta bắt người thì mệt.”
Ngự sử đài, hình bộ muốn bắt người sống để còn phán tội nhưng Hắc Giáp vệ mà bắt người thì chỉ có bị định vào tội chết, chỉ còn đường chết... Mấy tay quan viên bên huyện Thạch Tùng chỉ vì làm rối kỷ cương mà bị định tội phản quốc, có thể thấy được nay tình hình rất nghiêm trọng. Vì vậy càng phải thận trọng tổ chức thi phủ. Đám quan viên vội nghiêm nghị vâng dạ.
Đám trẻ con trong ngõ nhỏ nhà họ Quách chơi đùa ầm ĩ, suýt nữa thì đâm cả vào người một người đàn ông vừa đi đến. Lũ trẻ hi hi ha ha định bỏ chạy thì bị gọi lại: “Nhà của Tiết Thanh ở đâu vậy?”
Lũ trẻ ngước nhìn, thấy người đàn ông này hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, nho nhã, bèn lao nhao hỏi: “Ông là ai?”
Thường thì khi có người hỏi thăm hàng xóm láng giềng, lũ trẻ con sẽ chỉ cho hoặc dẫn đường nhưng lũ trẻ nơi này lại hỏi là ai trước, thật thú vị. Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ta là tiên sinh ở trường xã, họ Lâm...”
Lũ trẻ chăm chú nghe hắn nói, trong nhóm có hai đứa chạy đi.
“Ta đi ngang qua đây nên nhân tiện tới hỏi xem hắn học hành ở nhà thế nào, tháng sau thi phủ rồi...” Nói tới đây, Thanh Hà tiên sinh mới ngừng.
Lúc này từ trong ngõ nhỏ vang lên tiếng trẻ con: “Thẩm ơi, là người này này!”
Sau đó một người phụ nữ đi ra, mặt đầy kinh ngạc: “Thanh Hà tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Đúng là Tiết mẫu.
Đám con nít đang vây quanh Thanh Hà tiên sinh lập tức hò nhau chạy đi.
Thanh Hà tiên sinh bước tới, không nhịn được quay lại liếc đám trẻ con đó, nói: “Mấy đứa trẻ này cũng thú vị đấy... kiểm tra thân phận của ta sao?” Không trực tiếp dẫn người ta đi, mà vây lấy rồi hỏi han, còn nhân cơ hội cử người đi báo cho Tiết mẫu, trùng hợp ư?
Tiết mẫu cười đáp: “Chúng nó nghịch ngợm đó. Bọn nó vốn khá thân quen với Thanh Tử, lại hay bị Thanh Tử dọa là sẽ bị kẻ xấu ngoài kia bắt đi nên đừng có ăn kẹo của người lạ này nọ... Nên lũ nó coi mấy người không quen thành kẻ xấu hết...”
Thanh Hà tiên sinh “à” một tiếng, rồi khách sáo vài câu với Tiết mẫu để hàng xóm biết mục đích, sau đó mới bước vào trong.
“Sao ngài lại tới đây?” Tiết mẫu khẽ hỏi.
Thanh Hà tiên sinh đáp: “Hắc Giáp vệ tới! Bà cũng biết rồi đó.”
Tiết mẫu không mấy bất ngờ, nói: “Vừa biết xong...”
Thanh Hà tiên sinh chau mày, nói: “Sao lại thế này? Lý đại nhân bảo ta tới hỏi. Chẳng lẽ bọn họ tới đây? Sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ không biết nguy hiểm là gì?”
“Bọn họ” mà hắn nói dường như là chỉ Hắc Giáp vệ, nhưng Tiết mẫu lại trở nên kích động, không phải do sợ hãi, mà là cố nén vui mừng, kiên quyết lắc đầu: “Bọn họ sẽ không dồn điện hạ vào hiểm nguy.”
Hiển nhiên “bọn họ” này không phải Hắc Giáp vệ.
Thanh Hà tiên sinh nói: “Tóm lại đừng để bọn họ tiếp xúc với điện hạ, giờ cứ giả vờ như không biết Hắc Giáp vệ xuất hiện đi...”
Tiết mẫu nắm chặt bàn tay lại, có phần hoảng hốt: “Không biết giờ còn ai sống sót không?”
Thanh Hà tiên sinh trầm ngâm: “Nếu điện hạ gặp chuyện không may, bọn họ sống hay chết đều vô nghĩa.” Rồi báo cho người phụ nữ này đừng manh động đi gặp người không nên gặp mà kéo phiền toái tới.
Tiết mẫu bĩu môi nhìn hắn, nói: “Các vị đại nhân cứ yên tâm!”
Thanh Hà tiên sinh lại nói tiếp: “May dạo này nó chuyên chú khoa cử, quyết tâm tham gia thi phủ nên rất chăm chỉ học tập, khi ở trường xã bọn ta sẽ trông chừng nó.... Từ mai bảo nó ở lại trường xã luôn, để ta tự mình phụ đạo. Đoạn thời gian này đừng về vội.”
Tiết mẫu đáp vâng. Hai người đi tới cổng, ước chừng là do lòng có chuyện nên Tiết mẫu không muốn bàn bạc gì thêm:
“Đa tạ tiên sinh, vậy ta sẽ không giữ ngài lại uống trà nữa... Đàn bà góa nên bất tiện lắm.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Nó có ở nhà không? Để ta tự mình nói với nó chuyện này thì tốt hơn.”
Tiết mẫu không hiểu: “Ai cơ?”
Thanh Hà tiên sinh kinh ngạc, nói: “Hử?”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi. Thanh Hà tiên sinh thất thố tới mức giơ chân đá văng cổng viện ra.
“Nó không ở nhà?”
“Nó không ở trường xã?”
Hai câu hỏi đồng thời vang lên, hai người lập tức xoay người đi ra ngoài.
Người ngã ngựa đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.