Chương 142: Nhắc tới
Hi Hành
07/06/2018
Vì ba bài thơ này cùng với tri phủ đại nhân, Liêu Thừa, Đoàn Sơn ba
người tán thưởng mà bầu không khí trong Giới Viên rất thoải mái. Tuy
rằng những màn biểu diễn về sau không có ai chú tâm xem nhưng mọi người
vẫn nhiệt tình tham gia bình chọn. Có người bỏ phiếu cho kỹ nữ thân
thiết với mình, cũng có người để ý nghe ngóng xem người khác bình chọn
ai… Nhất là người của Bùi gia.
Tuy người của Bùi gia không tham gia bình chọn nhưng vẫn có những lời bình luận yêu thích. Rất nhanh liền có tin tức truyền ra ngoài.
“Bùi lão thái gia nói Xuân Hiểu rất tốt.”
“Xuân Hiểu nào vậy? Chưa từng nghe tên…”
“Là tiết mục nam nữ hợp xướng đó… Của Lục Ý lâu…”
“Tôi nhớ ra rồi… Đúng là cảm giác rất mới lạ…”
Không khí trong phòng nghỉ ngơi của các kỹ nữ đằng sau sân khấu ngoại trừ náo nhiệt còn có cả nôn nóng, có người vui mừng có người sầu, cũng có người tức giận. Vui mừng là những cô nương biểu diễn trước, buồn bã cùng tức giận là những người biểu diễn về sau. Nhưng bất kể thế nào thì ai ai cũng mong ngóng chờ đợi kết quả bên ngoài.
Rất nhanh có một vị phụ nhân vui mừng xông tới.
“Nữ nhi, nữ nhi bảo bối của ta…”
Đó chính là Vương Ngọc Tiên, tú bà của Lục Ý lâu. Nhìn dáng vẻ hân hoan của bà, mọi người đều đoán được giải nhất đã rơi vào tay Lục Ý lâu. Các kỹ nữ của những lâu khác đều thất vọng buông tay, còn người của Lục Ý lâu đều vội vã tiến lên.
“Ma ma.” Các nàng vội vã gọi, chờ mong nữ nhi mà Vương Ngọc Tiên gọi đến là chính mình.
Vương Ngọc Tiên không để ý đến bọn họ, chỉ lo nhìn quanh quất xung quanh, hỏi: “Xuân Hiểu đâu? Xuân Hiểu của ta đâu?”
Xuân Hiểu? Hóa ra là Xuân Hiểu sao?
Tiểu tỳ đứng ở cạnh cửa nghe được hô to một tiếng, nhào qua ôm lấy Xuân Hiểu - lúc này vẫn còn đang nói chuyện với Nhạc Đình: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thắng rồi!”
Xuân Hiểu cũng cảm thấy không thể tin được: “Thật sự là ta sao?”
Vương Ngọc Tiên chạy vào cầm tay nàng cười hì hì: “Là con đó, kết quả sẽ công bố ngay lập tức… Nữ nhi của ta, con quả nhiên không phụ kỳ vọng của ma ma, ma ma đã biết hôm nay con có thể nổi bật mà.”
Mấy lời nói nửa thật nửa giả này không cần phải so đo, Xuân Hiểu thầm nghĩ.
Đám nữ tử bên ngoài thì tức giận đến tột độ.
“Việc này không công bằng…”
“Về sau tất cả mọi người đừng xem…”
“Cũng không phải là nàng tự hát. Rõ ràng là người đàn ông trẻ tuổi kia hát nhiều hơn!”
“Đúng vậy, nếu chọn thì nên chọn người đàn ông đó mới phải, người ta còn đánh đàn nữa cơ mà…”
“Xuân Hiểu là ai vậy? Chưa từng nghe qua tên. Cũng không biết từ đâu ra nữa…”
Tiếng xì xầm ngày càng căm phẫn, có người móc mỉa châm chọc cũng có người tức giận mắng thẳng. Một tú bà vốn đang tức giận, mãi đến khi có một tiểu tỳ từ bên ngoài đi vào nói nhỏ bên tai bà mấy câu, bà mới chợt giật mình.
“Đừng ồn ào nữa! Bên ngoài nói người ta hát rất hay! Một là mới mẻ, hai là kỳ lạ, ba là… dũng cảm.” Bà khoát tay nói: “Các ngươi không biết nàng nhưng những người trẻ tuổi đều biết. Các thiếu niên đều bình chọn nàng.”
Xuân Hiểu tuy nhỏ tuổi hơn đôi chút nhưng các cô nương ở đây đều không phải là hoa tàn ít bướm, muốn trở nên hồng cũng nên thừa dịp còn trẻ. Lại nói, trong vườn này thì có bao nhiêu thiếu niên chứ?
Tú bà cười nói: “Đúng vậy, các thiếu niên không tính là gì nhưng người nói ra ba điểm đánh giá đó chính là Bùi lão thái gia.”
Tiếng ồn ào trong sảnh lập tức im bặt. Bùi lão thái gia sao?
“Không nói đến mới lạ, chỉ nói riêng dũng cảm.” Tú bà nói, ánh mắt nhìn thẳng vào một cô nương: “Trong lòng Hương Hương cùng Phi Đại cô nương đều hiểu rõ chứ?”
Hai cô nương tên Hương Hương cùng Phi Đại mặt mũi trắng bệch, ánh mắt có chút né tránh. Ban nãy vốn là đến lượt hai nàng lên đài, lại bởi vì có Đoàn Sơn, Liêu Thừa ở đây, tất cả mọi người đều nói Bùi gia chọc giận hai người này. Các nàng sợ bị liên luỵ nên mới cự tuyệt lên đài nên Xuân Hiểu xếp lượt sau bọn họ mới có thể xuất hiện.
Dũng cảm sao?
Hay phải nói bởi vì nàng hóa giải sự khó xử của Bùi gia, đương nhiên Bùi gia muốn hồi báo lại.
“Nếu… nếu lúc ấy đến lượt con, con cũng sẽ lên đài mà.” Một cô nương vẫn còn không phục nói.
Tú bà cười nói: “Không có cách nào cả, chỉ có thể trách cô không may mắn mà thôi… Đừng xem thường vận may, vận may tốt xấu cũng là mệnh cả đó.”Truyện được dị--ch trực tiếp tại -iREAD-Tiếng ồn ào trong sảnh dần tiêu tan. Các cô nương tuy vẫn còn phiền muộn nhưng có nói gì thêm nữa cũng là bất đắc dĩ.
“Theo tôi, có trách thì nên trách Tiết Thanh.” Một cô nương tức giận nói.
Mọi người chung quanh đều nhìn nàng.
“Bởi vì hắn viết ra Thủy điệu ca đầu nên chúng ta mới đến hát diễn.” Cô nương kia siết chặt cây quạt trong tay, nói: “Hát thì cũng hát rồi, hắn còn đi làm thơ, khiến cho mọi người đều chú ý đến hắn mà không ai chú ý đến chúng ta. Nếu không phải như vậy cho dù Bùi gia muốn cảm tạ Xuân Hiểu cũng phải cố kỵ một chút…”
Nghe cũng có lý, quả thực đều là do Tiết Thanh. Các cô nương đều gật đầu oán hận.
Tiết Thanh không ngừng bị các cô nương lôi ra mắng thầm. Bùi Mẫn Tử từ đại sảnh đi ra tìm được Bùi Yên Tử, vui vẻ nhìn quanh, hỏi: “Tiết Thanh đâu? Gia gia bảo huynh dẫn hắn qua nói chuyện.”
Bùi Yên Tử đáp: “Đi rồi.”
Bùi Mẫn Tử ngạc nhiên: “Sao lại đi rồi? Còn chưa gặp gia gia mà… Chuyện quan trọng như vậy hắn không nghĩ đến sao? Đệ cũng không nhắc nhở hắn một câu.”
Có lẽ trước đó còn không nghĩ đến nhưng việc hắn ở dưới sân khấu đi ba bước thành thơ vừa truyền ra, các trưởng bối của Bùi gia bất kể thế nào đều muốn gặp hắn.
Bùi Yên Tử nói: “Trên người hắn còn có thương tích, không dám ra ngoài chơi quá lâu sợ mẫu thân lo lắng. Không để cho mẫu thân mình lo lắng là chuyện quan trọng nhất, sao đệ có thể ngăn cản được?”
Bùi Mẫn Tử im lặng cười, gật đầu: “Đệ nói đúng, nhìn bộ dạng ốm yếu của Tiết Thanh đúng là nên về nghỉ ngơi.”
Hai người còn đang nói chuyện, chợt nghe được tiếng động lớn từ chỗ các thiếu niên bên cạnh vọng đến. Hóa ra là một thiếu niên đi ngang qua, trên lưng còn đeo cây đàn. Bùi Mẫn Tử nhận ra hắn là vị nhạc công cùng hát với Xuân Hiểu cô nương của Lục Ý lâu. Ừm, không phải nhạc công, cũng là học trò cả thôi.
“Nhạc Đình, sao huynh lại đến thanh lâu làm nhạc công thế?”
“Việc này có gì mà phải hỏi? Hắn còn làm nô tài cho một đồ tể đó thôi.”
Có đôi khi các thiếu niên nói chuyện thật sự rất không biết lựa lời, nhất là trước mặt người mà bọn họ cho rằng không cần thiết phải khách khí.
Bùi Mẫn Tử nhíu mày. Thân phận của thiếu niên này tuy có hơi… Nhưng ban nãy sự xuất hiện của hắn cũng tránh được không ít rắc rối, theo lý cũng nên giữ thể diện cho hắn một chút. Bùi Mẫn Tử vừa định mở miệng thì Nhạc Đình đã mỉm cười trả lời từng người một.
“Đúng vậy, tôi làm nhạc công… Ừm, cũng không có gì, lao động là vinh quang thôi…”
Lao động là vinh quang? Có nghĩa là gì? Không lẽ cũng giống như câu người đọc sách là cao nhất sao? Bùi Mẫn Tử thầm nghĩ. Các thiếu niên cũng bị câu nói này hấp dẫn, châu đầu nghị luận xem nên giải thích câu lao động là vinh quang như thế nào, cũng không màng đến việc chỉ trích châm chọc Nhạc Đình nữa.
***
Xe ngựa nhẹ nhàng chạy trên con đường dài phủ kín ánh trăng. Noãn Noãn cầm trong tay hai chiếc đèn lồng hình thỏ, vui vẻ vô cùng, miệng không ngừng lầm bầm hát khẽ, nghe kỹ có thể nhận ra được ca từ quen thuộc của bài Thủy điệu ca đầu mà các cô nương biểu diễn ở Giới Viên. Ngoại trừ bản cải biên mới lạ của Xuân Hiểu thì những người khác hát đều na ná như nhau, nàng nghe mấy lần cũng thuộc được đôi chút.
Quách Tử Khiêm vui mừng nói: “Từ hôm nay trở đi, không còn loại người như Lâm tú tài bêu rếu khắp nơi rằng thi từ của Thanh Tử ca là đi mua nữa. Tài năng của Thanh Tử ca chắc chắn sẽ truyền khắp thành Trường An.”
Tiết Thanh nói: “Muốn tài năng thì vẫn nên chăm chỉ đèn sách, còn có rất nhiều thứ cần phải học.”
Quách Tử Khiêm gật đầu nói vâng: “Biển học vô biên, tuy tạm thời có thể thả lỏng một chút.”
Noãn Noãn quay đầu đưa đến một miếng bánh sơn tra nói: “Thiếu gia ăn đi.”
Tiết Thanh vỗ đầu nàng, cầm miếng bánh cắn một miếng, phát hiện khẩu vị chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, nói: “Còn chưa thể thả lỏng được. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Ở bên Song Viên, Liêu Thừa cùng Đoàn Sơn đều trở lại. Trên mặt Liêu Thừa còn mang theo chút mỏi mệt: “Xã giao với người khác đúng là việc mỏi mệt…” Tuy rằng người khác đến xã giao bọn họ lại càng mệt hơn. Hắn ngáp dài một cái: “Thành Trường An này còn rất thú vị… Đoàn đại nhân, ngài thấy bọn họ có vấn đề gì không?”
Tuy người của Bùi gia không tham gia bình chọn nhưng vẫn có những lời bình luận yêu thích. Rất nhanh liền có tin tức truyền ra ngoài.
“Bùi lão thái gia nói Xuân Hiểu rất tốt.”
“Xuân Hiểu nào vậy? Chưa từng nghe tên…”
“Là tiết mục nam nữ hợp xướng đó… Của Lục Ý lâu…”
“Tôi nhớ ra rồi… Đúng là cảm giác rất mới lạ…”
Không khí trong phòng nghỉ ngơi của các kỹ nữ đằng sau sân khấu ngoại trừ náo nhiệt còn có cả nôn nóng, có người vui mừng có người sầu, cũng có người tức giận. Vui mừng là những cô nương biểu diễn trước, buồn bã cùng tức giận là những người biểu diễn về sau. Nhưng bất kể thế nào thì ai ai cũng mong ngóng chờ đợi kết quả bên ngoài.
Rất nhanh có một vị phụ nhân vui mừng xông tới.
“Nữ nhi, nữ nhi bảo bối của ta…”
Đó chính là Vương Ngọc Tiên, tú bà của Lục Ý lâu. Nhìn dáng vẻ hân hoan của bà, mọi người đều đoán được giải nhất đã rơi vào tay Lục Ý lâu. Các kỹ nữ của những lâu khác đều thất vọng buông tay, còn người của Lục Ý lâu đều vội vã tiến lên.
“Ma ma.” Các nàng vội vã gọi, chờ mong nữ nhi mà Vương Ngọc Tiên gọi đến là chính mình.
Vương Ngọc Tiên không để ý đến bọn họ, chỉ lo nhìn quanh quất xung quanh, hỏi: “Xuân Hiểu đâu? Xuân Hiểu của ta đâu?”
Xuân Hiểu? Hóa ra là Xuân Hiểu sao?
Tiểu tỳ đứng ở cạnh cửa nghe được hô to một tiếng, nhào qua ôm lấy Xuân Hiểu - lúc này vẫn còn đang nói chuyện với Nhạc Đình: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thắng rồi!”
Xuân Hiểu cũng cảm thấy không thể tin được: “Thật sự là ta sao?”
Vương Ngọc Tiên chạy vào cầm tay nàng cười hì hì: “Là con đó, kết quả sẽ công bố ngay lập tức… Nữ nhi của ta, con quả nhiên không phụ kỳ vọng của ma ma, ma ma đã biết hôm nay con có thể nổi bật mà.”
Mấy lời nói nửa thật nửa giả này không cần phải so đo, Xuân Hiểu thầm nghĩ.
Đám nữ tử bên ngoài thì tức giận đến tột độ.
“Việc này không công bằng…”
“Về sau tất cả mọi người đừng xem…”
“Cũng không phải là nàng tự hát. Rõ ràng là người đàn ông trẻ tuổi kia hát nhiều hơn!”
“Đúng vậy, nếu chọn thì nên chọn người đàn ông đó mới phải, người ta còn đánh đàn nữa cơ mà…”
“Xuân Hiểu là ai vậy? Chưa từng nghe qua tên. Cũng không biết từ đâu ra nữa…”
Tiếng xì xầm ngày càng căm phẫn, có người móc mỉa châm chọc cũng có người tức giận mắng thẳng. Một tú bà vốn đang tức giận, mãi đến khi có một tiểu tỳ từ bên ngoài đi vào nói nhỏ bên tai bà mấy câu, bà mới chợt giật mình.
“Đừng ồn ào nữa! Bên ngoài nói người ta hát rất hay! Một là mới mẻ, hai là kỳ lạ, ba là… dũng cảm.” Bà khoát tay nói: “Các ngươi không biết nàng nhưng những người trẻ tuổi đều biết. Các thiếu niên đều bình chọn nàng.”
Xuân Hiểu tuy nhỏ tuổi hơn đôi chút nhưng các cô nương ở đây đều không phải là hoa tàn ít bướm, muốn trở nên hồng cũng nên thừa dịp còn trẻ. Lại nói, trong vườn này thì có bao nhiêu thiếu niên chứ?
Tú bà cười nói: “Đúng vậy, các thiếu niên không tính là gì nhưng người nói ra ba điểm đánh giá đó chính là Bùi lão thái gia.”
Tiếng ồn ào trong sảnh lập tức im bặt. Bùi lão thái gia sao?
“Không nói đến mới lạ, chỉ nói riêng dũng cảm.” Tú bà nói, ánh mắt nhìn thẳng vào một cô nương: “Trong lòng Hương Hương cùng Phi Đại cô nương đều hiểu rõ chứ?”
Hai cô nương tên Hương Hương cùng Phi Đại mặt mũi trắng bệch, ánh mắt có chút né tránh. Ban nãy vốn là đến lượt hai nàng lên đài, lại bởi vì có Đoàn Sơn, Liêu Thừa ở đây, tất cả mọi người đều nói Bùi gia chọc giận hai người này. Các nàng sợ bị liên luỵ nên mới cự tuyệt lên đài nên Xuân Hiểu xếp lượt sau bọn họ mới có thể xuất hiện.
Dũng cảm sao?
Hay phải nói bởi vì nàng hóa giải sự khó xử của Bùi gia, đương nhiên Bùi gia muốn hồi báo lại.
“Nếu… nếu lúc ấy đến lượt con, con cũng sẽ lên đài mà.” Một cô nương vẫn còn không phục nói.
Tú bà cười nói: “Không có cách nào cả, chỉ có thể trách cô không may mắn mà thôi… Đừng xem thường vận may, vận may tốt xấu cũng là mệnh cả đó.”Truyện được dị--ch trực tiếp tại -iREAD-Tiếng ồn ào trong sảnh dần tiêu tan. Các cô nương tuy vẫn còn phiền muộn nhưng có nói gì thêm nữa cũng là bất đắc dĩ.
“Theo tôi, có trách thì nên trách Tiết Thanh.” Một cô nương tức giận nói.
Mọi người chung quanh đều nhìn nàng.
“Bởi vì hắn viết ra Thủy điệu ca đầu nên chúng ta mới đến hát diễn.” Cô nương kia siết chặt cây quạt trong tay, nói: “Hát thì cũng hát rồi, hắn còn đi làm thơ, khiến cho mọi người đều chú ý đến hắn mà không ai chú ý đến chúng ta. Nếu không phải như vậy cho dù Bùi gia muốn cảm tạ Xuân Hiểu cũng phải cố kỵ một chút…”
Nghe cũng có lý, quả thực đều là do Tiết Thanh. Các cô nương đều gật đầu oán hận.
Tiết Thanh không ngừng bị các cô nương lôi ra mắng thầm. Bùi Mẫn Tử từ đại sảnh đi ra tìm được Bùi Yên Tử, vui vẻ nhìn quanh, hỏi: “Tiết Thanh đâu? Gia gia bảo huynh dẫn hắn qua nói chuyện.”
Bùi Yên Tử đáp: “Đi rồi.”
Bùi Mẫn Tử ngạc nhiên: “Sao lại đi rồi? Còn chưa gặp gia gia mà… Chuyện quan trọng như vậy hắn không nghĩ đến sao? Đệ cũng không nhắc nhở hắn một câu.”
Có lẽ trước đó còn không nghĩ đến nhưng việc hắn ở dưới sân khấu đi ba bước thành thơ vừa truyền ra, các trưởng bối của Bùi gia bất kể thế nào đều muốn gặp hắn.
Bùi Yên Tử nói: “Trên người hắn còn có thương tích, không dám ra ngoài chơi quá lâu sợ mẫu thân lo lắng. Không để cho mẫu thân mình lo lắng là chuyện quan trọng nhất, sao đệ có thể ngăn cản được?”
Bùi Mẫn Tử im lặng cười, gật đầu: “Đệ nói đúng, nhìn bộ dạng ốm yếu của Tiết Thanh đúng là nên về nghỉ ngơi.”
Hai người còn đang nói chuyện, chợt nghe được tiếng động lớn từ chỗ các thiếu niên bên cạnh vọng đến. Hóa ra là một thiếu niên đi ngang qua, trên lưng còn đeo cây đàn. Bùi Mẫn Tử nhận ra hắn là vị nhạc công cùng hát với Xuân Hiểu cô nương của Lục Ý lâu. Ừm, không phải nhạc công, cũng là học trò cả thôi.
“Nhạc Đình, sao huynh lại đến thanh lâu làm nhạc công thế?”
“Việc này có gì mà phải hỏi? Hắn còn làm nô tài cho một đồ tể đó thôi.”
Có đôi khi các thiếu niên nói chuyện thật sự rất không biết lựa lời, nhất là trước mặt người mà bọn họ cho rằng không cần thiết phải khách khí.
Bùi Mẫn Tử nhíu mày. Thân phận của thiếu niên này tuy có hơi… Nhưng ban nãy sự xuất hiện của hắn cũng tránh được không ít rắc rối, theo lý cũng nên giữ thể diện cho hắn một chút. Bùi Mẫn Tử vừa định mở miệng thì Nhạc Đình đã mỉm cười trả lời từng người một.
“Đúng vậy, tôi làm nhạc công… Ừm, cũng không có gì, lao động là vinh quang thôi…”
Lao động là vinh quang? Có nghĩa là gì? Không lẽ cũng giống như câu người đọc sách là cao nhất sao? Bùi Mẫn Tử thầm nghĩ. Các thiếu niên cũng bị câu nói này hấp dẫn, châu đầu nghị luận xem nên giải thích câu lao động là vinh quang như thế nào, cũng không màng đến việc chỉ trích châm chọc Nhạc Đình nữa.
***
Xe ngựa nhẹ nhàng chạy trên con đường dài phủ kín ánh trăng. Noãn Noãn cầm trong tay hai chiếc đèn lồng hình thỏ, vui vẻ vô cùng, miệng không ngừng lầm bầm hát khẽ, nghe kỹ có thể nhận ra được ca từ quen thuộc của bài Thủy điệu ca đầu mà các cô nương biểu diễn ở Giới Viên. Ngoại trừ bản cải biên mới lạ của Xuân Hiểu thì những người khác hát đều na ná như nhau, nàng nghe mấy lần cũng thuộc được đôi chút.
Quách Tử Khiêm vui mừng nói: “Từ hôm nay trở đi, không còn loại người như Lâm tú tài bêu rếu khắp nơi rằng thi từ của Thanh Tử ca là đi mua nữa. Tài năng của Thanh Tử ca chắc chắn sẽ truyền khắp thành Trường An.”
Tiết Thanh nói: “Muốn tài năng thì vẫn nên chăm chỉ đèn sách, còn có rất nhiều thứ cần phải học.”
Quách Tử Khiêm gật đầu nói vâng: “Biển học vô biên, tuy tạm thời có thể thả lỏng một chút.”
Noãn Noãn quay đầu đưa đến một miếng bánh sơn tra nói: “Thiếu gia ăn đi.”
Tiết Thanh vỗ đầu nàng, cầm miếng bánh cắn một miếng, phát hiện khẩu vị chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, nói: “Còn chưa thể thả lỏng được. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Ở bên Song Viên, Liêu Thừa cùng Đoàn Sơn đều trở lại. Trên mặt Liêu Thừa còn mang theo chút mỏi mệt: “Xã giao với người khác đúng là việc mỏi mệt…” Tuy rằng người khác đến xã giao bọn họ lại càng mệt hơn. Hắn ngáp dài một cái: “Thành Trường An này còn rất thú vị… Đoàn đại nhân, ngài thấy bọn họ có vấn đề gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.