Chương 251: Quyển 2 - Chương 28: Hỏi thăm
Hi Hành
15/07/2018
Khi hoàng hôn buông xuống, trong sân nhỏ của Tiết gia đã bày biện sẵn hoa quả. Qua Xuyên đặt ấm trà xuống, khuôn mặt đầy vui vẻ, ngồi xuống. Nhìn người đàn ông trước mặt mà cảm thấy không thật chút nào. Dường như có nhiều điều muốn nói, hỏi về quá khứ nhưng quá khứ đã qua, nói tương lai, tương lai còn chưa tới.
"Mấy năm nay bệnh ho khan của ngài đã khỏi chưa?" Bà hỏi.
Đốc nhấc một quả hạnh dầm lên, nói: "Vẫn ổn."
Qua Xuyên thở dài, nói: "Tiếc là ta không biết chữa bệnh."
Đốc cười cười: "Ngươi mà biết chữa bệnh chắc bọn ta không quen rồi." Lúc trước vì nàng dùng thuốc độc giết người nên mới kết bạn, nhắc đến dĩ vãng, lại nói: "Có lẽ như vậy cũng tốt." Không cần phải chém chém giết giết, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
Qua Xuyên “ôi chao” một tiếng, vỗ đầu gối cái đét: "Thế thì có ý nghĩa gì, phải thế này mới thú vị chứ. Hơn nữa ta không có gì tiếc nuối cả." Cười hì hì: "Có nữ nhi rồi, hàng ngày đi chợ mua rau về nấu cơm, lúc rảnh thì sang hàng xóm đánh bài. Không lo ăn ở. Không ít người hâm mộ ta đó."
Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng qua vài lần đó có thể thấy được Tiết Thanh rất thân thiết với Qua Xuyên. Có thể nhìn ra được điểm này từ phản ứng của Qua Xuyên. Dù đã nói rõ thân phận nhưng Qua Xuyên vẫn cư xử như thường, không phải là Qua Xuyên che giấu tốt, mà là Tiết Thanh khiến bà cảm thấy không có gì thay đổi. Đứa trẻ kia...
Đốc nhìn ra bên ngoài cửa, nói: "Thanh Tử thiếu gia chưa về à?"
Qua Xuyên nói: "Học hành chăm chỉ lắm... Vả lại khi đó ta cảm thấy đi theo chúng ta, con bé luôn bị bắt nạt nên mới bảo Thanh Hà tiên sinh trông nom, cho ngủ lại trường xã."
Đốc nở nụ cười, bỏ quả hạnh dầm vào trong miệng, nói: "Ai có thể trông nom được ngài ấy chứ." Rắc một tiếng, cắn vỡ quả hạnh.
Học sinh đi về, tiếng rầm rĩ cũng biến mất khỏi núi Lục Đạo Tuyền. Trong nhà tranh, Noãn Noãn ngâm nga khúc hát, bày đồ ăn ra.
"Ông ơi, có món cá mà ông thích này."
Tứ Hạt tiên sinh vội vã thò tay ra thì bị Noãn Noãn chặn lại, trợn mắt lên: "Phải chờ thiếu gia đến đã. Người chưa đủ mà đã động đũa, không phải quân tử."
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng: "Ăn một bữa cơm thì quân tử cái gì... Đừng có học theo tên học trò ngốc của ta... Học theo thiếu gia nhà ngươi, ngươi xem thiếu gia nhà ngươi mà ở đây thì liệu có chờ ta không?"
Tiết Thanh vừa buộc tay áo vừa bước tới: "Có chứ!"
Tứ Hạt tiên sinh hừ hừ, nói: "Có cái gì mà con không dám nói, cũng có chuyện gì mà con không dám làm đâu."
Tiết Thanh cười cười, ngồi xuống, lại cốc đầu Noãn Noãn, nói: "Ăn rau xanh."
Noãn Noãn vốn đang gắp đồ ăn cho mình, lè lưỡi rồi gắp mấy gắp rau xanh, sau đó bưng khay đi tới bàn đá nhỏ ngoài cửa, vừa ăn vừa lắc chân nhìn xung quanh.
"Tiên sinh à, Đốc đại nhân muốn gặp thầy đó." Tiết Thanh nói.
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Cái rắm ấy! Khi nào thì hắn nói muốn gặp ta, đừng có lừa ta... Con cứ yên tâm, ta sẽ không để hắn phát hiện."
Tiết Thanh nói: "Không phát hiện sẽ không phù hợp, cứ để phát hiện ra một ít. Cái kiểu ôm tỳ bà che nửa mặt ấy. Tuy con rất trí tuệ và lợi hại, chẳng liên quan gì tới tiên sinh lắm nhưng đám phàm phu tục tử không hiểu điều đó nên giải thích thì phiền lắm."
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng, vung đũa xiên đi nửa con cá. Hai thầy trò thi nhau gắp, chia xong nửa bàn đồ ăn.
"Tiên sinh, thật ra ý con là ngài cứ trốn như thế này quá mệt mỏi. Con sắp đi kinh thành rồi, ngài còn định trốn nữa à?" Tiết Thanh nói: "Đó chính là kinh thành, cao thủ nhiều vô kể."
Tứ Hạt tiên sinh tỏ ra khinh thường, nói: "Cao cái rắm, ta cao nhất."
Tiết Thanh cười nói: "Cao bao nhiêu? Như mấy tầng lầu ạ?" Xong cười ha ha.
Câu này khiến Tứ Hạt tiên sinh rất căm tức: "Việc ta rất cao có gì mà buồn cười?"
Tiết Thanh ngừng lại, chỉnh lại dung nhan, nói: "Nếu đã vậy thì dễ rồi."
Tứ Hạt tiên sinh sửng sốt, gì cơ... Con nhóc này suy nghĩ thay đổi xoành xoạch, không cẩn thận là chẳng hiểu gì...
Tiết Thanh nói: "Ngài đi kinh thành, giết chết tên Tần Đàm Công kia, không phải là xong chuyện. Sao còn phải lén lút như trộm nữa. Cho nên mới nói có một số người chẳng đáng tin tí nào."
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt: "Con mới không đáng tin! Con cho rằng Tần Đàm Công là lợn, cứ chọc một đao là giết được à?"
Tiết Thanh nói: "Một đao không được thì chọc thêm vài cái nữa."
Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha rồi vội ngừng lại, hứ một tiếng, nói: "Nói vớ vẩn gì đó."
Tiết Thanh nói: "Sao lại vớ vẩn? Chẳng lẽ tiên sinh không bằng Tần Đàm Công? Tần Đàm Công là cao thủ trong cao thủ? Nếu như vậy, tiên sinh không phải ngại, coi như học trò này chưa nói gì hết."
Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha, giơ đũa nhìn Tiết Thanh, nói: "Học trò à, ta cảm thấy con thật mặt dày, lời này con cũng nói được hả?"
Tiết Thanh nói: "Có gì mà không nói được? Mối thù sâu như thế, chỉ cần báo được thù, mặt có phải dày tới mức nào con cũng không quan tâm."
Tứ Hạt tiên sinh cắn đuôi cá, liếc nàng, nói: "Nào có nhìn ra cái mối thù sâu kia của con, chỉ thấy con rất không đáng tin!"
Tiết Thanh nói: "Không đi thì thôi. Dù sao con sẽ tự đi. Hãy chờ xem con sẽ tự tay đâm kẻ thù như thế nào đi."
Tứ Hạt tiên sinh “xùy” một tiếng, há mồm ăn vội vài miếng cho hết bát cơm rồi vứt bát đũa xuống: "Ta đi tiêu thực đây..." Xong nghênh ngang bước đi.
Tiết Thanh cúi đầu ăn cơm, nói: "Việc này vốn chẳng đáng tin mà..."
Hoàng hôn đã tắt, bóng đêm kéo tới. Noãn Noãn nghe thấy có âm thanh vang lên từ trong phòng, nó quay đầu, vểnh tai lên nghe, có tiếng nói trong trẻo mà ngân nga.
"Ta vốn là kẻ nhàn nhã ở Ngọa Long Cương, coi chuyện âm dương như lật bàn tay, thông kim bác cổ... Vốn tưởng đã giải quyết được nỗi cô đơn cả đời, có thể ngồi trên cổng thành mà ngắm cảnh núi non yên tĩnh, hưởng thái bình, nào ngờ lại rơi vào mối thù sâu biển máu…". Nói xong liền thở dài.
...
Đêm đen, Lý Quang Viễn ngồi trong thư phòng, thở ngắn thở dài. Cuối cùng cầm bút viết vài dòng chữ, gấp thư lại rồi thở dài, nói: "Mang đi đi."
Bên giá sách, có một cái bóng đen lắc lư. Một người hầu đi ra, khom người nhận lấy, lại chần chờ rồi nói: "Không thì ta nghĩ cách chặn hắn lại? Không cho hắn mang người đi?"
Lý Quang Viễn nói: "Ai ngăn được hắn? Chín năm trước là như vậy mà hắn còn mang được người đi, nay chúng ta có thể làm gì?" Lại thở dài: "Huống chi nếu ngăn cản quá dữ dội sẽ rước phiền toái tới, cuối cùng người bị hại là đế cơ điện hạ, chúng ta có thể làm thế nào được."
Người hầu vâng, rồi nói: "Vậy nô tài sẽ mang thư tới kinh thành, đại nhân yên tâm." Nói xong, bước nhanh đi, biến mất trong bóng đêm.
...
Trong kinh thành, chương trình nghị sự liên quan tới kỳ thi quân tử đều được tiến hành trong khí thế hừng hực. Vì vị tể tướng Trần Thịnh cáo bệnh ở nhà đã lâu lại xuất hiện, chủ động muốn làm giám khảo của thư nghệ nên khiến chuyện này càng thêm náo động. Chọn giám khảo. Chọn học sinh. Tin tức từ các châu phủ cùng với các nước láng giềng như tuyết bao phủ toàn kinh thành.
Nhưng Tần Đàm Công, người đã lên kế hoạch cho chuyện này, lại không hề có chút phiền nhiễu nào. Mấy quan chức đi tới phòng làm việc của Tần Đàm Công, định báo cáo tiến triển thì nhận được tin Tần Đàm Công không có đó.
"Việc này các ngươi cứ báo cáo thẳng cho Vương tướng gia, tất cả đều do Vương tướng gia quyết định." Quan chức ở Lại Trị phòng nói.
Thật sự không quan tâm ư? Mấy vị quan chức nhìn nhau, chuyện lớn như vậy lại chắp tay dâng cho người khác.
Lúc này hình bộ còn nghiêm ngặt hơn cả lúc trước. Quan binh bao quanh, dày đặc. Theo tiếng bước chân lộn xộn, Tống Nguyên và Tần Đàm Công bước tới. Không vào thính phòng mà đi thẳng tới đại lao của hình bộ.
Ở một nơi trong khu tối tăm của đại lao hình bộ, hai thị vệ cao lớn đẩy cửa sắt nặng trịch ra. Bên trong ấy không phải là nơi âm u với mùi hôi thối như lao ngục mà người ta thường thấy. Ngược lại nơi này có ánh sáng chiếu tới, không khí tươi mát, cùng một loạt bậc thang hướng xuống bên dưới.
Tống Nguyên giơ tay mời: "Mời Công gia!"
Tần Đàm Công chắp tay bước vào. Tống Nguyên theo sát phía sau. Cửa sắt lại được đóng lại. Một loạt binh lính mặc áo giáp đen đứng nghiêm trước cửa. Bên trong cửa sát vừa rộng vừa sáng. Theo bậc thang xuống là đến một đại sảnh rộng rãi. Nơi này không có mấy hình cụ xích sắt, cũng không có đám cai ngục mặt mày lúc nào cũng lạnh lẽo. Nơi này đầy giá gỗ và dây xích, và bảy tám người đàn ông, có già có trẻ đứng bên trong. Thấy Tần Đàm Công tới, đều quỳ xuống hành lễ.
Tần Đàm Công đảo mắt nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi đã tìm được cách tháo gỡ cơ quan của địa cung rồi à?"
Đám người kia cúi đầu, run rẩy. Một người trong số đó ngẩng lên, nói: "Vâng, thưa Công gia. Bọn ta nguyện ý thử một lần."
"Mấy năm nay bệnh ho khan của ngài đã khỏi chưa?" Bà hỏi.
Đốc nhấc một quả hạnh dầm lên, nói: "Vẫn ổn."
Qua Xuyên thở dài, nói: "Tiếc là ta không biết chữa bệnh."
Đốc cười cười: "Ngươi mà biết chữa bệnh chắc bọn ta không quen rồi." Lúc trước vì nàng dùng thuốc độc giết người nên mới kết bạn, nhắc đến dĩ vãng, lại nói: "Có lẽ như vậy cũng tốt." Không cần phải chém chém giết giết, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
Qua Xuyên “ôi chao” một tiếng, vỗ đầu gối cái đét: "Thế thì có ý nghĩa gì, phải thế này mới thú vị chứ. Hơn nữa ta không có gì tiếc nuối cả." Cười hì hì: "Có nữ nhi rồi, hàng ngày đi chợ mua rau về nấu cơm, lúc rảnh thì sang hàng xóm đánh bài. Không lo ăn ở. Không ít người hâm mộ ta đó."
Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng qua vài lần đó có thể thấy được Tiết Thanh rất thân thiết với Qua Xuyên. Có thể nhìn ra được điểm này từ phản ứng của Qua Xuyên. Dù đã nói rõ thân phận nhưng Qua Xuyên vẫn cư xử như thường, không phải là Qua Xuyên che giấu tốt, mà là Tiết Thanh khiến bà cảm thấy không có gì thay đổi. Đứa trẻ kia...
Đốc nhìn ra bên ngoài cửa, nói: "Thanh Tử thiếu gia chưa về à?"
Qua Xuyên nói: "Học hành chăm chỉ lắm... Vả lại khi đó ta cảm thấy đi theo chúng ta, con bé luôn bị bắt nạt nên mới bảo Thanh Hà tiên sinh trông nom, cho ngủ lại trường xã."
Đốc nở nụ cười, bỏ quả hạnh dầm vào trong miệng, nói: "Ai có thể trông nom được ngài ấy chứ." Rắc một tiếng, cắn vỡ quả hạnh.
Học sinh đi về, tiếng rầm rĩ cũng biến mất khỏi núi Lục Đạo Tuyền. Trong nhà tranh, Noãn Noãn ngâm nga khúc hát, bày đồ ăn ra.
"Ông ơi, có món cá mà ông thích này."
Tứ Hạt tiên sinh vội vã thò tay ra thì bị Noãn Noãn chặn lại, trợn mắt lên: "Phải chờ thiếu gia đến đã. Người chưa đủ mà đã động đũa, không phải quân tử."
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng: "Ăn một bữa cơm thì quân tử cái gì... Đừng có học theo tên học trò ngốc của ta... Học theo thiếu gia nhà ngươi, ngươi xem thiếu gia nhà ngươi mà ở đây thì liệu có chờ ta không?"
Tiết Thanh vừa buộc tay áo vừa bước tới: "Có chứ!"
Tứ Hạt tiên sinh hừ hừ, nói: "Có cái gì mà con không dám nói, cũng có chuyện gì mà con không dám làm đâu."
Tiết Thanh cười cười, ngồi xuống, lại cốc đầu Noãn Noãn, nói: "Ăn rau xanh."
Noãn Noãn vốn đang gắp đồ ăn cho mình, lè lưỡi rồi gắp mấy gắp rau xanh, sau đó bưng khay đi tới bàn đá nhỏ ngoài cửa, vừa ăn vừa lắc chân nhìn xung quanh.
"Tiên sinh à, Đốc đại nhân muốn gặp thầy đó." Tiết Thanh nói.
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Cái rắm ấy! Khi nào thì hắn nói muốn gặp ta, đừng có lừa ta... Con cứ yên tâm, ta sẽ không để hắn phát hiện."
Tiết Thanh nói: "Không phát hiện sẽ không phù hợp, cứ để phát hiện ra một ít. Cái kiểu ôm tỳ bà che nửa mặt ấy. Tuy con rất trí tuệ và lợi hại, chẳng liên quan gì tới tiên sinh lắm nhưng đám phàm phu tục tử không hiểu điều đó nên giải thích thì phiền lắm."
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng, vung đũa xiên đi nửa con cá. Hai thầy trò thi nhau gắp, chia xong nửa bàn đồ ăn.
"Tiên sinh, thật ra ý con là ngài cứ trốn như thế này quá mệt mỏi. Con sắp đi kinh thành rồi, ngài còn định trốn nữa à?" Tiết Thanh nói: "Đó chính là kinh thành, cao thủ nhiều vô kể."
Tứ Hạt tiên sinh tỏ ra khinh thường, nói: "Cao cái rắm, ta cao nhất."
Tiết Thanh cười nói: "Cao bao nhiêu? Như mấy tầng lầu ạ?" Xong cười ha ha.
Câu này khiến Tứ Hạt tiên sinh rất căm tức: "Việc ta rất cao có gì mà buồn cười?"
Tiết Thanh ngừng lại, chỉnh lại dung nhan, nói: "Nếu đã vậy thì dễ rồi."
Tứ Hạt tiên sinh sửng sốt, gì cơ... Con nhóc này suy nghĩ thay đổi xoành xoạch, không cẩn thận là chẳng hiểu gì...
Tiết Thanh nói: "Ngài đi kinh thành, giết chết tên Tần Đàm Công kia, không phải là xong chuyện. Sao còn phải lén lút như trộm nữa. Cho nên mới nói có một số người chẳng đáng tin tí nào."
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt: "Con mới không đáng tin! Con cho rằng Tần Đàm Công là lợn, cứ chọc một đao là giết được à?"
Tiết Thanh nói: "Một đao không được thì chọc thêm vài cái nữa."
Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha rồi vội ngừng lại, hứ một tiếng, nói: "Nói vớ vẩn gì đó."
Tiết Thanh nói: "Sao lại vớ vẩn? Chẳng lẽ tiên sinh không bằng Tần Đàm Công? Tần Đàm Công là cao thủ trong cao thủ? Nếu như vậy, tiên sinh không phải ngại, coi như học trò này chưa nói gì hết."
Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha, giơ đũa nhìn Tiết Thanh, nói: "Học trò à, ta cảm thấy con thật mặt dày, lời này con cũng nói được hả?"
Tiết Thanh nói: "Có gì mà không nói được? Mối thù sâu như thế, chỉ cần báo được thù, mặt có phải dày tới mức nào con cũng không quan tâm."
Tứ Hạt tiên sinh cắn đuôi cá, liếc nàng, nói: "Nào có nhìn ra cái mối thù sâu kia của con, chỉ thấy con rất không đáng tin!"
Tiết Thanh nói: "Không đi thì thôi. Dù sao con sẽ tự đi. Hãy chờ xem con sẽ tự tay đâm kẻ thù như thế nào đi."
Tứ Hạt tiên sinh “xùy” một tiếng, há mồm ăn vội vài miếng cho hết bát cơm rồi vứt bát đũa xuống: "Ta đi tiêu thực đây..." Xong nghênh ngang bước đi.
Tiết Thanh cúi đầu ăn cơm, nói: "Việc này vốn chẳng đáng tin mà..."
Hoàng hôn đã tắt, bóng đêm kéo tới. Noãn Noãn nghe thấy có âm thanh vang lên từ trong phòng, nó quay đầu, vểnh tai lên nghe, có tiếng nói trong trẻo mà ngân nga.
"Ta vốn là kẻ nhàn nhã ở Ngọa Long Cương, coi chuyện âm dương như lật bàn tay, thông kim bác cổ... Vốn tưởng đã giải quyết được nỗi cô đơn cả đời, có thể ngồi trên cổng thành mà ngắm cảnh núi non yên tĩnh, hưởng thái bình, nào ngờ lại rơi vào mối thù sâu biển máu…". Nói xong liền thở dài.
...
Đêm đen, Lý Quang Viễn ngồi trong thư phòng, thở ngắn thở dài. Cuối cùng cầm bút viết vài dòng chữ, gấp thư lại rồi thở dài, nói: "Mang đi đi."
Bên giá sách, có một cái bóng đen lắc lư. Một người hầu đi ra, khom người nhận lấy, lại chần chờ rồi nói: "Không thì ta nghĩ cách chặn hắn lại? Không cho hắn mang người đi?"
Lý Quang Viễn nói: "Ai ngăn được hắn? Chín năm trước là như vậy mà hắn còn mang được người đi, nay chúng ta có thể làm gì?" Lại thở dài: "Huống chi nếu ngăn cản quá dữ dội sẽ rước phiền toái tới, cuối cùng người bị hại là đế cơ điện hạ, chúng ta có thể làm thế nào được."
Người hầu vâng, rồi nói: "Vậy nô tài sẽ mang thư tới kinh thành, đại nhân yên tâm." Nói xong, bước nhanh đi, biến mất trong bóng đêm.
...
Trong kinh thành, chương trình nghị sự liên quan tới kỳ thi quân tử đều được tiến hành trong khí thế hừng hực. Vì vị tể tướng Trần Thịnh cáo bệnh ở nhà đã lâu lại xuất hiện, chủ động muốn làm giám khảo của thư nghệ nên khiến chuyện này càng thêm náo động. Chọn giám khảo. Chọn học sinh. Tin tức từ các châu phủ cùng với các nước láng giềng như tuyết bao phủ toàn kinh thành.
Nhưng Tần Đàm Công, người đã lên kế hoạch cho chuyện này, lại không hề có chút phiền nhiễu nào. Mấy quan chức đi tới phòng làm việc của Tần Đàm Công, định báo cáo tiến triển thì nhận được tin Tần Đàm Công không có đó.
"Việc này các ngươi cứ báo cáo thẳng cho Vương tướng gia, tất cả đều do Vương tướng gia quyết định." Quan chức ở Lại Trị phòng nói.
Thật sự không quan tâm ư? Mấy vị quan chức nhìn nhau, chuyện lớn như vậy lại chắp tay dâng cho người khác.
Lúc này hình bộ còn nghiêm ngặt hơn cả lúc trước. Quan binh bao quanh, dày đặc. Theo tiếng bước chân lộn xộn, Tống Nguyên và Tần Đàm Công bước tới. Không vào thính phòng mà đi thẳng tới đại lao của hình bộ.
Ở một nơi trong khu tối tăm của đại lao hình bộ, hai thị vệ cao lớn đẩy cửa sắt nặng trịch ra. Bên trong ấy không phải là nơi âm u với mùi hôi thối như lao ngục mà người ta thường thấy. Ngược lại nơi này có ánh sáng chiếu tới, không khí tươi mát, cùng một loạt bậc thang hướng xuống bên dưới.
Tống Nguyên giơ tay mời: "Mời Công gia!"
Tần Đàm Công chắp tay bước vào. Tống Nguyên theo sát phía sau. Cửa sắt lại được đóng lại. Một loạt binh lính mặc áo giáp đen đứng nghiêm trước cửa. Bên trong cửa sát vừa rộng vừa sáng. Theo bậc thang xuống là đến một đại sảnh rộng rãi. Nơi này không có mấy hình cụ xích sắt, cũng không có đám cai ngục mặt mày lúc nào cũng lạnh lẽo. Nơi này đầy giá gỗ và dây xích, và bảy tám người đàn ông, có già có trẻ đứng bên trong. Thấy Tần Đàm Công tới, đều quỳ xuống hành lễ.
Tần Đàm Công đảo mắt nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi đã tìm được cách tháo gỡ cơ quan của địa cung rồi à?"
Đám người kia cúi đầu, run rẩy. Một người trong số đó ngẩng lên, nói: "Vâng, thưa Công gia. Bọn ta nguyện ý thử một lần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.