Chương 486: Thế nào
Hi Hành
28/08/2018
A… là Tiết Thanh.
Vẻ mặt mấy vị lão gia vô cùng phức tạp, các thiếu niên cũng sợ đến nỗi đứng ngây người.
“Cậu chính là cái tên Tiết Thanh kia ư?” Sở Minh Huy là người đầu tiên phản ứng, cậu trừng mắt hỏi.
Cái tên Tiết Thanh kia...
Tiết Thanh cười gật đầu.
“Đúng, tôi chính là cái tên Tiết Thanh kia.” Nàng đáp.
Sở Minh Huy đột nhiên không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đứng nhìn chằm chằm Tiết Thanh.
“Cậu... Sao cậu có thể là cái tên Tiết Thanh kia được chứ?” Cậu thầm nói.
Tình hình bên đây mọi người cũng chú ý đến, lúc Tiết Thanh nói ra tên, khi vẻ mặt mấy người đang đứng xung quanh thay đổi, mọi người đều thấy được, do đó ai nấy đều ồn ào đi hỏi thăm và rất nhanh cũng đã biết rõ tình hình.
Chỉ sau một lát yên tĩnh, xung quanh đã ầm ĩ trở lại.
Cái tên Tiết Thanh này bọn họ đã từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng cậu nhóc kia vẫn luôn trốn ở Quách gia nên bọn họ chưa từng thấy mặt. Thật không ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại ở trong tình huống như thế này.
“Cậu ta chính là Tiết Thanh ư?”
“... Bộ dạng cũng không xấu.”
“... Hóa ra không phải không biết gì... biết xúc cúc đó nha...”
Nhưng mà biết xúc cúc cũng không phải là bản lĩnh lớn lao gì.
“Có giỏi xúc cúc đến mấy thì cũng không thể thi đậu Trạng Nguyên...”
Tiếng cười đùa vang lên trong đám người càng lúc càng lớn. Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng đứng cách đó không xa khó chịu nhìn về phía họ.
“Tên nhóc kia chính là Tiết Thanh sao?”
“Thật không ngờ lại thua bởi thứ đồ vô dụng này.”
“Chuyện gì xảy ra? Sao cậu ta lại biết xúc cúc?”
“Không phải là suýt chết sao?”
Liễu Xuân Dương xấu hổ xì miệng.
“Hóa ra là cái tên Tiết Thanh kia.”
Nghi luận ồn ào và tiếng cười xung quanh, Tiết Thanh đều nghe thấy rất rõ, vẻ mặt mấy thiếu niên đang đứng cạnh nàng cũng thay đổi, có người theo bản năng đứng xa ra một chút. Mấy người bạn đã từng nói chuyện rất nhiệt tình với nàng cũng chợt thay đổi thái độ.
Lý tri phủ giống như đang bận suy nghĩ gì đó, vì vậy ông vẫn chưa nói gì, mấy vị lão gia đang đứng cạnh ông thì mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.
Bầu không khí có chút xấu hổ, đứng sau đám người, Quách Tử An nhịn không được mà đứng cười trên nỗi đau người khác.
Tiết Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nàng không hề xấu hổ mà nhìn về phía Sở Minh Huy lên tiếng.
“Cái tên Tiết Thanh kia thì sao?” Tiết Thanh nói.
Cái tên Tiết Thanh kia thì sao? Câu hỏi này khiến mọi người đang đứng ở đây giật mình thêm lần nữa. Cái tên Tiết Thanh kia cùng với mẫu thân cậu ta tìm tới nhà Quách gia xin ở nhờ, mà Quách Hoài Xuân vì báo ơn nên muốn gả con gái mình cho Tiết Thanh. Theo suy nghĩ của mấy vị lão gia khác, Quách Hoài Xuân làm như vậy là quá nông nổi rồi, mọi người đều hiểu rõ, không thể trách hai mẹ con Tiết Thanh, bởi vì nếu thật sự gặp một việc tốt như vậy, chắc chắn không có mấy người có thể giữ được bình tĩnh mà không cần, còn về phần Tiết Thanh phát ra lời thề phải thi đậu Trạng Nguyên...
Lý tri phủ chợt cười ha ha.
“Thật ngông cuồng.” Ông nói: “Đúng là một thiếu niên đầy nhiệt huyết.”
Trước một câu “ngông cuồng” như đang chê trách, sau lại thêm câu “thiếu niên đầy nhiệt huyết”, như vậy khiến cho người ta không hiểu được rốt cuộc là ông đang khen hay chê nữa.
Nghe được lời nói của Tri phủ đại nhân, đám người đang vui cười kia lại im lặng thêm lần nữa.
Nói ngông cuồng, đó cũng chính là bản tính của những thiếu niên nhiệt huyết... Có ai khi còn trẻ mà chưa từng ngông cuồng đâu, nghĩ kỹ thì câu nói này cũng không có ý chê trách gì.
Liễu Xuân Dương lại tức giận, xì miệng mắng.
“Đúng là cái tên nhóc ngông cuồng.”
Đội của hắn đã thua, hắn cũng hiểu rất rõ sự ngông cuồng của tên nhóc này, nhưng vì hắn là người thua trận nên lời chửi mắng đầy châm biếm này lại chỉ thể hiện rõ sự tức giận của hắn mà thôi.
Thật kỳ lạ, sau khi nghe xong lời nói của Tiết Thanh bọn họ lại cảm thấy thật ra cậu ta cũng không có gì đáng chê trách cả. Vị tiểu thư Quách gia kia cũng không phải là do Tiết Thanh khóc lóc, cầu xin muốn cưới mà rõ ràng là do Quách Hoài Xuân chủ động đính hôn cho bọn họ. Hơn nữa bởi vì chuyện này mà Tiết Thanh bị người ta châm biếm, cũng vì vậy nên cậu ta mới ngông cuồng phát ra lời thề phải thi đậu Trạng Nguyên... Nếu suy nghĩ kỹ, thật ra Tiết Thanh cũng rất đáng thương.
Đúng là lạ thật, rõ ràng là cùng một người nhưng tại sao suy nghĩ của bọn họ về cậu ta lúc này lại khác hẳn với lúc trước khi nghe tin đồn thế này? Là bởi vì bọn họ đã tận mắt thấy Tiết Thanh chơi xúc cúc, đã từng nhiệt tình giậm chân, vẫy tay, reo hò cổ vũ cho cậu ta sao?
Lý tri phủ lại tiếp tục cất lời.“Có lòng cầu tiến đi học là một chuyện rất tốt, thế nhưng nguyên nhân ban đầu muốn đi học thật sự không đúng chút nào.” Ông không cười nữa mà trầm giọng, nghiêm túc nói.
Trương Liên Đường khẽ chọt Tiết Thanh một cái mà không để ai phát hiện, Tiết Thanh liền cúi người thi lễ.
“Lời Tri phủ đại nhân đã dạy, hậu bối xin ghi nhớ.” Nàng đáp.
Lý tri phủ hài lòng gật đầu.
“Nếu đã đi học rồi thì nên chuyên tâm học hành.” Ông nói tiếp.
Tiết Thanh lại “dạ” một lần nữa.
Đọc sách luôn luôn là một chủ đề nghiêm túc đối với các thiếu niên, chính vì vậy bầu không khí trở nên có chút hồi hộp và khẩn trương, Sở Thành thấy vậy liền cười ha ha.
“Tri phủ đại nhân à, hôm nay là ngày bọn nhóc vui đùa, mấy việc như đọc sách hay là để ngày khác lại nói sau.”
Lý tri phủ cũng cười.
“Bản phủ còn muốn dạy thêm vài câu nữa mà.” Ông đáp.
Hai thiếu niên đứng phía sau không hề lo sợ mà chỉ khó hiểu nhìn Tiết Thanh.
“Tiết Thanh... không phải đã bị Thanh Hà tiên sinh chặn ngoài cửa...”
“Tại sao Tri phủ đại nhân lại nói cậu ta đang đi học?”
“... Đi học ở đâu chứ?”
Hai người bọn họ nói nhỏ với nhau, chuyện Thanh Hà tiên sinh ở trường học trên núi Lục Tuyền từ chối, không cho Tiết Thanh vào học, bọn họ tuy không nhìn thấy tận mắt nhưng cũng đã từng nghe kể qua. Chứ nếu lúc đó được tận mắt thấy thì bọn họ đã có thể nhận ra Tiết Thanh ngay từ đầu rồi.
Cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không khiến người khác chú ý lắm, bởi vì hiện tại Lý tri phủ đã giơ tay ra hiệu cho người hầu đem quà tặng thưởng đến đây rồi.
Đây chính là thứ mà mọi người đã chờ đợi từ nãy đến giờ, vì thế bọn họ liền bỏ qua vấn đề Tiết Thanh có đi học hay không... Nếu không học tại trường trên núi Lục Tuyền thì nhất định cũng có thể đi học ở trường khác mà, dù sao Tiết Thanh cũng đã tuyên bố là muốn thi Trạng Nguyên rồi, thế nên chắc chắn không thể từ bỏ việc đi học được.
Vụ việc cậu thiếu niên kia chính là Tiết Thanh cũng bị bỏ qua... bởi vì thực tế thì việc này cũng đâu có ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc thi.
Lý tri phủ cầm quyển sách cuộn trên tay, nhìn Trương Liên Đường một chút sau đó lại nhìn sang Tiết Thanh, đội bóng xã Trường Lạc là do Trương gia thành lập, nhưng mọi khi phần thưởng đều trao cho người làm “cầu đầu”...
“Tạ Tri phủ đại nhân.” Trương Liên Đường nắm tay Tiết Thanh, ra hiệu cùng thi lễ.
Tiết Thanh bị hắn nắm tay nên cũng cúi người, Trương Liên Đường vẫn như cũ nắm chặt tay Tiết Thanh.
Lý tri phủ hiểu ý Trương Liên Đường nên mỉm cười đưa quyển sách cuộn tới.
Tiết Thanh đứng bên cạnh Trương Liên Đường, hai người đều giơ tay nhận phần thưởng. Không đợi Trương Liên Đường nhắc nhở, Tiết Thanh đã nắm chặt lấy một đầu của quyển sách cuộn, Trương Liên Đường liếc nhìn nàng một cái rồi cầm đầu còn lại của quyển sách, hai người cùng nhau mở quyển sách cuộn ra.
Thiếu niên đi Côn Ngô.
Lý Minh Viễn xuất thân từ Hàn Lâm học viện, thế nên cũng là một người nổi tiếng trong lĩnh vực thơ văn và hội họa, năm chữ trong quyển sách cuộn được viết rất đẹp, đầy khí phách.
“Tạ Tri phủ đại nhân.” Trương Liên Đường cao giọng nói.
Các thiếu niên cũng cùng nhau thi lễ.
“Tạ Tri phủ đại nhân.” Bọn họ la lớn.
Lý tri phủ vuốt râu, mỉm cười gật đầu với các vị lão gia đang đứng bên cạnh. Lúc này, những thương nhân đến đây tặng thưởng cũng vội vàng chen lên lấy ra những phần quà mà mình đã chuẩn bị sẵn tự tay giao cho các thiếu niên, sau đó nhân cơ hội thi lễ với Tri phủ đại nhân. Cảnh tượng sôi nổi và náo nhiệt bên này khiến các thiếu niên của xã Ngũ Lăng thêm khó chịu.
Lý tri phủ chợt vẫy tay với các thiếu niên xã Ngũ Lăng.
“Đến đây, các ngươi đều đến đây hết đi.” Ông hô.
Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng rất bất ngờ, Liễu tam gia cũng khẽ giật mình nhưng suy nghĩ một lát liền hiểu được. Đây chỉ là trận đấu vui đùa giữa các thiếu niên mà thôi, cũng không phải việc gì lớn lao, thế nên Lý Tri phủ cũng không cần thiết để một bên vui một bên buồn. Hơn nữa mấy thiếu niên kia còn là người của các gia tộc lớn trong thành Trường An, một quan Tri phủ như ông đâu thể nào làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy được.
Lý tri phủ gọi các thiếu niên xã Ngũ Lăng đến gần, sau đó thân thiện hỏi thăm và khen bọn họ vài câu, khiến bọn họ cảm thấy không còn buồn bực nữa, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ, hòa thuận hơn. Cuối cùng Lý tri phủ lại nghiêm túc răn dạy lần nữa. Lời đầu tiên, ông dặn các thiếu niên không nên dùng thủ đoạn khi chơi xúc cúc, bởi vì điều đó rất nguy hiểm, xúc cúc cũng chỉ là trò chơi giải trí, không nên quá coi trọng vấn đề thắng thua. Thứ hai là khuyên họ nên cố gắng học tập và luôn lấy học tập làm đầu, không thể mê chơi mà bỏ bê việc học.
Các thiếu niên ở cả hai đội đều ngoan ngoãn gật đầu, cám ơn lời dạy bảo của Tri phủ đại nhân.
“Sau này, mỗi người các ngươi chính là trụ cột quốc gia đấy.” Lý tri phủ nói xong câu này liền rời khỏi đó, mọi người cũng vội vã tiến lên tiễn ông về.
Là một quan Tri phủ, tết Đoan Ngọ ngày mai lại có trận thi đấu thuyền rồng nên chắc chắn ông có rất nhiều việc cần phải sắp xếp. Bởi vậy hôm nay ông có thể đến đây xem hết trận đấu xúc cúc này đã khiến mọi người rất kinh ngạc rồi... Chẳng lẽ Lý tri phủ thích xúc cúc? Nhưng ba năm qua ông ấy cũng chưa từng có hành động nào liên quan đến việc yêu thích xúc cúc cả, thật là khó hiểu.
Đây chính là vấn đề mà các vị lão gia và những người có địa vị ở đây đang muốn biết. Còn đối với các thiếu niên mà nói, bọn họ bây giờ đang rất vui vẻ vì sắp được vui chơi hết mình, nhưng dĩ nhiên đây là tâm trạng của đội giành chiến thắng.
Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng cũng phất tay áo rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn các thiếu niên xã Trường Lạc uy hiếp các câu như “Đừng có đắc ý...”, “Ngày sau tái chiến.” Liễu Xuân Dương trừng mắt nhìn Tiết Thanh.
“Tiết Thanh...” Hắn nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi chờ đó cho ta.”
Vẻ mặt mấy vị lão gia vô cùng phức tạp, các thiếu niên cũng sợ đến nỗi đứng ngây người.
“Cậu chính là cái tên Tiết Thanh kia ư?” Sở Minh Huy là người đầu tiên phản ứng, cậu trừng mắt hỏi.
Cái tên Tiết Thanh kia...
Tiết Thanh cười gật đầu.
“Đúng, tôi chính là cái tên Tiết Thanh kia.” Nàng đáp.
Sở Minh Huy đột nhiên không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đứng nhìn chằm chằm Tiết Thanh.
“Cậu... Sao cậu có thể là cái tên Tiết Thanh kia được chứ?” Cậu thầm nói.
Tình hình bên đây mọi người cũng chú ý đến, lúc Tiết Thanh nói ra tên, khi vẻ mặt mấy người đang đứng xung quanh thay đổi, mọi người đều thấy được, do đó ai nấy đều ồn ào đi hỏi thăm và rất nhanh cũng đã biết rõ tình hình.
Chỉ sau một lát yên tĩnh, xung quanh đã ầm ĩ trở lại.
Cái tên Tiết Thanh này bọn họ đã từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng cậu nhóc kia vẫn luôn trốn ở Quách gia nên bọn họ chưa từng thấy mặt. Thật không ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại ở trong tình huống như thế này.
“Cậu ta chính là Tiết Thanh ư?”
“... Bộ dạng cũng không xấu.”
“... Hóa ra không phải không biết gì... biết xúc cúc đó nha...”
Nhưng mà biết xúc cúc cũng không phải là bản lĩnh lớn lao gì.
“Có giỏi xúc cúc đến mấy thì cũng không thể thi đậu Trạng Nguyên...”
Tiếng cười đùa vang lên trong đám người càng lúc càng lớn. Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng đứng cách đó không xa khó chịu nhìn về phía họ.
“Tên nhóc kia chính là Tiết Thanh sao?”
“Thật không ngờ lại thua bởi thứ đồ vô dụng này.”
“Chuyện gì xảy ra? Sao cậu ta lại biết xúc cúc?”
“Không phải là suýt chết sao?”
Liễu Xuân Dương xấu hổ xì miệng.
“Hóa ra là cái tên Tiết Thanh kia.”
Nghi luận ồn ào và tiếng cười xung quanh, Tiết Thanh đều nghe thấy rất rõ, vẻ mặt mấy thiếu niên đang đứng cạnh nàng cũng thay đổi, có người theo bản năng đứng xa ra một chút. Mấy người bạn đã từng nói chuyện rất nhiệt tình với nàng cũng chợt thay đổi thái độ.
Lý tri phủ giống như đang bận suy nghĩ gì đó, vì vậy ông vẫn chưa nói gì, mấy vị lão gia đang đứng cạnh ông thì mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.
Bầu không khí có chút xấu hổ, đứng sau đám người, Quách Tử An nhịn không được mà đứng cười trên nỗi đau người khác.
Tiết Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nàng không hề xấu hổ mà nhìn về phía Sở Minh Huy lên tiếng.
“Cái tên Tiết Thanh kia thì sao?” Tiết Thanh nói.
Cái tên Tiết Thanh kia thì sao? Câu hỏi này khiến mọi người đang đứng ở đây giật mình thêm lần nữa. Cái tên Tiết Thanh kia cùng với mẫu thân cậu ta tìm tới nhà Quách gia xin ở nhờ, mà Quách Hoài Xuân vì báo ơn nên muốn gả con gái mình cho Tiết Thanh. Theo suy nghĩ của mấy vị lão gia khác, Quách Hoài Xuân làm như vậy là quá nông nổi rồi, mọi người đều hiểu rõ, không thể trách hai mẹ con Tiết Thanh, bởi vì nếu thật sự gặp một việc tốt như vậy, chắc chắn không có mấy người có thể giữ được bình tĩnh mà không cần, còn về phần Tiết Thanh phát ra lời thề phải thi đậu Trạng Nguyên...
Lý tri phủ chợt cười ha ha.
“Thật ngông cuồng.” Ông nói: “Đúng là một thiếu niên đầy nhiệt huyết.”
Trước một câu “ngông cuồng” như đang chê trách, sau lại thêm câu “thiếu niên đầy nhiệt huyết”, như vậy khiến cho người ta không hiểu được rốt cuộc là ông đang khen hay chê nữa.
Nghe được lời nói của Tri phủ đại nhân, đám người đang vui cười kia lại im lặng thêm lần nữa.
Nói ngông cuồng, đó cũng chính là bản tính của những thiếu niên nhiệt huyết... Có ai khi còn trẻ mà chưa từng ngông cuồng đâu, nghĩ kỹ thì câu nói này cũng không có ý chê trách gì.
Liễu Xuân Dương lại tức giận, xì miệng mắng.
“Đúng là cái tên nhóc ngông cuồng.”
Đội của hắn đã thua, hắn cũng hiểu rất rõ sự ngông cuồng của tên nhóc này, nhưng vì hắn là người thua trận nên lời chửi mắng đầy châm biếm này lại chỉ thể hiện rõ sự tức giận của hắn mà thôi.
Thật kỳ lạ, sau khi nghe xong lời nói của Tiết Thanh bọn họ lại cảm thấy thật ra cậu ta cũng không có gì đáng chê trách cả. Vị tiểu thư Quách gia kia cũng không phải là do Tiết Thanh khóc lóc, cầu xin muốn cưới mà rõ ràng là do Quách Hoài Xuân chủ động đính hôn cho bọn họ. Hơn nữa bởi vì chuyện này mà Tiết Thanh bị người ta châm biếm, cũng vì vậy nên cậu ta mới ngông cuồng phát ra lời thề phải thi đậu Trạng Nguyên... Nếu suy nghĩ kỹ, thật ra Tiết Thanh cũng rất đáng thương.
Đúng là lạ thật, rõ ràng là cùng một người nhưng tại sao suy nghĩ của bọn họ về cậu ta lúc này lại khác hẳn với lúc trước khi nghe tin đồn thế này? Là bởi vì bọn họ đã tận mắt thấy Tiết Thanh chơi xúc cúc, đã từng nhiệt tình giậm chân, vẫy tay, reo hò cổ vũ cho cậu ta sao?
Lý tri phủ lại tiếp tục cất lời.“Có lòng cầu tiến đi học là một chuyện rất tốt, thế nhưng nguyên nhân ban đầu muốn đi học thật sự không đúng chút nào.” Ông không cười nữa mà trầm giọng, nghiêm túc nói.
Trương Liên Đường khẽ chọt Tiết Thanh một cái mà không để ai phát hiện, Tiết Thanh liền cúi người thi lễ.
“Lời Tri phủ đại nhân đã dạy, hậu bối xin ghi nhớ.” Nàng đáp.
Lý tri phủ hài lòng gật đầu.
“Nếu đã đi học rồi thì nên chuyên tâm học hành.” Ông nói tiếp.
Tiết Thanh lại “dạ” một lần nữa.
Đọc sách luôn luôn là một chủ đề nghiêm túc đối với các thiếu niên, chính vì vậy bầu không khí trở nên có chút hồi hộp và khẩn trương, Sở Thành thấy vậy liền cười ha ha.
“Tri phủ đại nhân à, hôm nay là ngày bọn nhóc vui đùa, mấy việc như đọc sách hay là để ngày khác lại nói sau.”
Lý tri phủ cũng cười.
“Bản phủ còn muốn dạy thêm vài câu nữa mà.” Ông đáp.
Hai thiếu niên đứng phía sau không hề lo sợ mà chỉ khó hiểu nhìn Tiết Thanh.
“Tiết Thanh... không phải đã bị Thanh Hà tiên sinh chặn ngoài cửa...”
“Tại sao Tri phủ đại nhân lại nói cậu ta đang đi học?”
“... Đi học ở đâu chứ?”
Hai người bọn họ nói nhỏ với nhau, chuyện Thanh Hà tiên sinh ở trường học trên núi Lục Tuyền từ chối, không cho Tiết Thanh vào học, bọn họ tuy không nhìn thấy tận mắt nhưng cũng đã từng nghe kể qua. Chứ nếu lúc đó được tận mắt thấy thì bọn họ đã có thể nhận ra Tiết Thanh ngay từ đầu rồi.
Cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không khiến người khác chú ý lắm, bởi vì hiện tại Lý tri phủ đã giơ tay ra hiệu cho người hầu đem quà tặng thưởng đến đây rồi.
Đây chính là thứ mà mọi người đã chờ đợi từ nãy đến giờ, vì thế bọn họ liền bỏ qua vấn đề Tiết Thanh có đi học hay không... Nếu không học tại trường trên núi Lục Tuyền thì nhất định cũng có thể đi học ở trường khác mà, dù sao Tiết Thanh cũng đã tuyên bố là muốn thi Trạng Nguyên rồi, thế nên chắc chắn không thể từ bỏ việc đi học được.
Vụ việc cậu thiếu niên kia chính là Tiết Thanh cũng bị bỏ qua... bởi vì thực tế thì việc này cũng đâu có ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc thi.
Lý tri phủ cầm quyển sách cuộn trên tay, nhìn Trương Liên Đường một chút sau đó lại nhìn sang Tiết Thanh, đội bóng xã Trường Lạc là do Trương gia thành lập, nhưng mọi khi phần thưởng đều trao cho người làm “cầu đầu”...
“Tạ Tri phủ đại nhân.” Trương Liên Đường nắm tay Tiết Thanh, ra hiệu cùng thi lễ.
Tiết Thanh bị hắn nắm tay nên cũng cúi người, Trương Liên Đường vẫn như cũ nắm chặt tay Tiết Thanh.
Lý tri phủ hiểu ý Trương Liên Đường nên mỉm cười đưa quyển sách cuộn tới.
Tiết Thanh đứng bên cạnh Trương Liên Đường, hai người đều giơ tay nhận phần thưởng. Không đợi Trương Liên Đường nhắc nhở, Tiết Thanh đã nắm chặt lấy một đầu của quyển sách cuộn, Trương Liên Đường liếc nhìn nàng một cái rồi cầm đầu còn lại của quyển sách, hai người cùng nhau mở quyển sách cuộn ra.
Thiếu niên đi Côn Ngô.
Lý Minh Viễn xuất thân từ Hàn Lâm học viện, thế nên cũng là một người nổi tiếng trong lĩnh vực thơ văn và hội họa, năm chữ trong quyển sách cuộn được viết rất đẹp, đầy khí phách.
“Tạ Tri phủ đại nhân.” Trương Liên Đường cao giọng nói.
Các thiếu niên cũng cùng nhau thi lễ.
“Tạ Tri phủ đại nhân.” Bọn họ la lớn.
Lý tri phủ vuốt râu, mỉm cười gật đầu với các vị lão gia đang đứng bên cạnh. Lúc này, những thương nhân đến đây tặng thưởng cũng vội vàng chen lên lấy ra những phần quà mà mình đã chuẩn bị sẵn tự tay giao cho các thiếu niên, sau đó nhân cơ hội thi lễ với Tri phủ đại nhân. Cảnh tượng sôi nổi và náo nhiệt bên này khiến các thiếu niên của xã Ngũ Lăng thêm khó chịu.
Lý tri phủ chợt vẫy tay với các thiếu niên xã Ngũ Lăng.
“Đến đây, các ngươi đều đến đây hết đi.” Ông hô.
Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng rất bất ngờ, Liễu tam gia cũng khẽ giật mình nhưng suy nghĩ một lát liền hiểu được. Đây chỉ là trận đấu vui đùa giữa các thiếu niên mà thôi, cũng không phải việc gì lớn lao, thế nên Lý Tri phủ cũng không cần thiết để một bên vui một bên buồn. Hơn nữa mấy thiếu niên kia còn là người của các gia tộc lớn trong thành Trường An, một quan Tri phủ như ông đâu thể nào làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy được.
Lý tri phủ gọi các thiếu niên xã Ngũ Lăng đến gần, sau đó thân thiện hỏi thăm và khen bọn họ vài câu, khiến bọn họ cảm thấy không còn buồn bực nữa, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ, hòa thuận hơn. Cuối cùng Lý tri phủ lại nghiêm túc răn dạy lần nữa. Lời đầu tiên, ông dặn các thiếu niên không nên dùng thủ đoạn khi chơi xúc cúc, bởi vì điều đó rất nguy hiểm, xúc cúc cũng chỉ là trò chơi giải trí, không nên quá coi trọng vấn đề thắng thua. Thứ hai là khuyên họ nên cố gắng học tập và luôn lấy học tập làm đầu, không thể mê chơi mà bỏ bê việc học.
Các thiếu niên ở cả hai đội đều ngoan ngoãn gật đầu, cám ơn lời dạy bảo của Tri phủ đại nhân.
“Sau này, mỗi người các ngươi chính là trụ cột quốc gia đấy.” Lý tri phủ nói xong câu này liền rời khỏi đó, mọi người cũng vội vã tiến lên tiễn ông về.
Là một quan Tri phủ, tết Đoan Ngọ ngày mai lại có trận thi đấu thuyền rồng nên chắc chắn ông có rất nhiều việc cần phải sắp xếp. Bởi vậy hôm nay ông có thể đến đây xem hết trận đấu xúc cúc này đã khiến mọi người rất kinh ngạc rồi... Chẳng lẽ Lý tri phủ thích xúc cúc? Nhưng ba năm qua ông ấy cũng chưa từng có hành động nào liên quan đến việc yêu thích xúc cúc cả, thật là khó hiểu.
Đây chính là vấn đề mà các vị lão gia và những người có địa vị ở đây đang muốn biết. Còn đối với các thiếu niên mà nói, bọn họ bây giờ đang rất vui vẻ vì sắp được vui chơi hết mình, nhưng dĩ nhiên đây là tâm trạng của đội giành chiến thắng.
Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng cũng phất tay áo rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn các thiếu niên xã Trường Lạc uy hiếp các câu như “Đừng có đắc ý...”, “Ngày sau tái chiến.” Liễu Xuân Dương trừng mắt nhìn Tiết Thanh.
“Tiết Thanh...” Hắn nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi chờ đó cho ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.