Chương 62: Thi đấu bắt đầu
Hi Hành
02/05/2018
Thuyền rồng lao đi rất nhanh, nơi bắt đầu cuộc thi yên tĩnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ yên tĩnh hơn lúc có thuyền rồng thôi, thật ra vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.
Đám người Tri phủ đại nhân đứng trên đài cao nhìn ra xa, vừa bàn luận vừa đùa giỡn với người bên cạnh.
“... Thuyền rồng Chu gia đi đầu rồi...”
“... Lần này thuyền rồng của Vọng Giang Thuận cũng không tệ, ta nghĩ có thể...”
Đang nói giỡn với nhau chợt Tri phủ đại nhân nói tiếng xin lỗi, bảo ông muốn đi tiểu tiện, đám người kia cũng không để ý lắm, chỉ có vài người muốn cùng đi theo.
Con người có ba cái gấp, chính vì vậy tịnh phòng (1) đã được xây lên từ trước, mặc dù chỉ xây tạm nhưng cũng rất hoàn mỹ và sạch sẽ. Không phải ai chen chúc trên bờ sông cũng là để xem thuyền rồng, có người vì muốn tham gia náo nhiệt nên mới chen vào đó. Vì vậy mà trên bãi đất trống ở bờ sông, có không ít người đang đứng, hoặc ngồi nói giỡn với nhau, mấy người này thấy Tri phủ đại nhân tới đều vội vàng thi lễ.
Những người có thể đến đây đều là họ hàng, người quen của các gia tộc quyền thế, hoặc là những người giàu có, địa vị cao. Do đó bọn họ có quen biết hoặc nhận ra những quan viên ở đây. Tri phủ đại nhân thấy bọn họ thi lễ liền mỉm cười chào hỏi từng người.
“Lần này Phú Tam gia có đặt cược...”
“Trương Thất gia, hình như bản phủ vừa thấy Trương lão thái gia đúng không? Ông ấy cũng tới ư? Xem ra ông ấy đã khỏe lại, thật quá tốt rồi...”
“Quảng Diên công, đã lâu không gặp nha, khi nào rảnh nhất định phải cùng ta đánh một ván cờ đấy nhé...”
“A... đây là... Quách đại tướng quân...”
Đứng trong đám người, Quách Hoài Xuân vội vã thi lễ đáp: “Không dám, không dám, ta đã cởi bỏ áo giáp, xin về nghỉ hưu rồi, giờ chỉ là một ông lão bình thường mà thôi.”
Lý Tri phủ cười nói: “Dù đã cởi bỏ áo giáp thì cũng đã từng là tướng quân, chinh chiến sa trường vì nước vì dân, làm sao có thể nói như vậy được. Quách đại tướng quân quá khiêm tốn rồi.”
Quách Hoài Xuân là võ tướng về hưu, Lý Tri phủ là quan văn, ngày xưa cũng không thường gặp mặt, thế nên không quá quen thuộc, vì vậy Lý Tri phủ chỉ gật đầu, nói vài lời xã giao lịch sự, sau đó liền rời đi.
Quách Hoài Xuân thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh liền có người cười hỏi.
“Sao nhìn ông lại có vẻ sợ hãi vậy?”
Quách Hoài Xuân cười gượng đáp: “Ta chỉ là người thô lỗ, nên rất sợ phải nói chuyện với những người làm bên quan văn.”
Mặc dù Quách Hoài Xuân tuyên bố với bên ngoài là bởi vì bị thương trong chiến đấu, lại thêm bệnh tật đầy mình nên muốn từ chức, về nghỉ hưu, nhưng thật ra mọi người đều biết được lý do thực sự là bởi vì Quách Hoài Xuân xung đột và đắc tội với vị An Phủ sứ đầy mưu mô – Lý Mậu. Người này chính là quan văn quản lý những việc về chính trị, có quyền giết chết võ tướng. Nghe nói trước kia Lý Mậu từng giết nhầm một võ tướng, sau này mặc dù tra ra võ tướng kia bị oan, nhưng Lý Mậu chỉ bị phạt hạ cấp quan xuống hai bậc... Thầy giáo dạy hắn chính là Tể tướng Vương Liệt Dương, ngay cả võ tướng Tần Đàm Công cũng phải nể mặt hắn.
Bởi vì Quách Hoài Xuân đã đắc tội Lý Mậu, hiện tại cũng không có chiến tranh, không thể lấy công trạng để đối kháng, bản thân ông cũng đã lớn tuổi, mà con cháu thì vẫn còn trong quân đội, thế nên ông mới dứt khoát từ bỏ chức quan, xin nghỉ hưu về nhà, để miễn làm chướng mắt kẻ khác, dẫn đến tai họa, liên lụy cho mọi người trong gia tộc.
“Quách Đại lão gia không cần sợ... Nhà ông rất nhanh sẽ có người đỗ Trạng Nguyên thôi, cũng chính là quan văn, như vậy có thể thay đổi việc này rồi.” Có người ha ha cười nói.
Lời này khiến người xung quanh cười to hơn, sắc mặt Quách Hoài Xuân càng lúc càng khó coi.
“Đừng cười nữa.” Ông ho nhẹ một tiếng nói: “Chỉ là lời nói ngông cuồng của đứa nhỏ thôi mà.”
“Ngông cuồng ư? Cũng không thể nói như vậy được.” Trương Thất gia cười nói, vì ông với Quách Hoài Xuân có quan hệ không tệ, nên lời nói ra cũng rất thẳng thắn: “Tri phủ đại nhân còn chính miệng nói cậu ta là thiếu niên đầy nhiệt huyết đấy, nói rằng rất đáng được khen ngợi.”
Quách Hoài Xuân ngây người, kinh ngạc hỏi: “Tri phủ đại nhân sao? Sao lại... khen Tiết Thanh chứ?”
Người xung quanh nghe vậy liền ồn ào mở miệng.
“Lão Quách, chẳng lẽ ông vẫn chưa biết sao?”
“Con rể ông, thi đấu xúc cúc giỏi lắm, bây giờ rất nổi tiếng đó.”
“Có thể thi đậu Trạng Nguyên hay không còn chưa biết... Nhưng riêng lĩnh vực xúc cúc thì cậu ta chính xác là một Trạng Nguyên đấy.”
Quách Hoài Xuân nghe mà vẫn chưa hiểu là việc gì: “Ta mới trở về liền đi xem đua thuyền rồng rồi... Cũng chưa có ai nói việc này cho ta biết.” Nói xong lại có chút tức giận, ông cũng hiểu tại sao lại chưa có ai nói cho ông biết... Tiết Thanh nổi tiếng, đối với Quách Đại phu nhân không phải là việc tốt.
“Xúc cúc ư? Vui đùa thôi mà... cũng không làm được gì.” Ông cười gượng vào tiếng pha trò, sau đó lấy cớ có việc, chắp tay chào rồi vội vã rời khỏi đó.
Trương Thất gia không kịp kêu ông ở lại, chỉ lắc đầu nói: “Còn chưa kịp nói với ông ấy nữa, nhân dịp Tri phủ đại nhân khen Tiết Thanh, chi bằng lấy việc đó nói với Thanh Hà tiên sinh, giúp Tiết Thanh được học ở trường xã, chưa gì đã đi rồi, thật là...”
Mấy người bên cạnh cũng tò mò theo, mặc dù Tiết Thanh tuyên bố muốn thi đậu Trạng Nguyên, nhưng bọn họ cũng không để ý lắm, bởi vì có lẽ hiện tại cậu ta cũng đã bắt đầu đi học rồi... Đợi đến lúc cậu ta thi không đậu, lấy cái đó làm đề tài để chế giễu cũng không muộn.
“Là muốn đi học ở chỗ Thanh Hà tiên sinh sao?”
“Muốn thi Trạng Nguyên tất nhiên là phải xin làm học trò của Thanh Hà tiên sinh rồi.”
Mọi người bàn tán sôi nổi.Ng-uồ-n: i-re-ad.vnVốn là muốn học ở đó, nhưng Thanh Hà tiên sinh lại không nhận đấy chứ, Trương Thất gia thầm nghĩ. Chuyện xảy ra bên trong trường xã trên núi hôm đó ông cũng không biết, bởi vì ông cũng đâu phải người rảnh rỗi đến nỗi chú ý mấy cái chuyện nhỏ này, chỉ là hôm qua Trương Liên Đường vô tình nói ra, thế nên ông mới biết.
Nhưng mà mấy việc này cũng không cần thiết kể ra cho mọi người biết làm gì, do đó Trương Thất gia chỉ cười ha ha nói: “Quách Đại lão gia chắc chắn có chủ ý riêng, nên chúng ta cũng đừng quan tâm đến việc đó nữa.”
Đang cười nói với nhau thì phía trước chợt vang lên tiếng hoan hô nồng nhiệt. Hóa ra trận đua thuyền đã có kết quả.
“Đi đến đó xem thử xem.”
“Nhất định là Vọng Giang Thuận đứng nhất rồi.”
Mọi người vừa cười nói vừa đi đến chỗ đám đông đằng trước, cũng có không ít người giơ mấy tờ giấy chạy tới chạy lui.
“Vương Ninh Xuân thiếu gia vừa làm một bài thơ...”
“Tự Vịnh thiếu gia cũng vừa làm một bài thơ...”
Những thi sĩ, nhà văn được mời đến đây thưởng thức trận thi đua thuyền cũng bắt đầu làm thơ, viết chữ. Những bài thơ mới vừa làm ra sẽ được truyền đến chỗ đám đông đang tụ tập bên ngoài, vô số người ồn ào vây quanh nhận xét. Ở giữa có không ít người lớn tiếng đọc lên bài thơ, tạo nên một loại không khí náo nhiệt khác.
Lầu ba Lưu Vân Đài yên tĩnh hơn nhiều so với bên ngoài, trong phòng có mấy người im lặng nhìn ra bờ sông hoặc nhìn đồ ăn, rượu thịt trên bàn mà bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó. Những người khác thì chờ mong nhìn bọn họ, có một thanh niên đang đứng ngay lan can chợt xoay người nói.
“Có rồi.”
Trong phòng lập tức ồn ào lên, Tiết Thanh và Dương Tĩnh Xương vừa mới trở lại ghế ngồi, đang nhỏ tiếng nói chuyện với nhau thì nghe được tiếng này, hai người cũng vội ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn sang người thanh niên kia. Người nọ vừa đi chậm vài bước vừa đọc lên một vài câu thơ, trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi. Bên cạnh đã có người chạy thật nhanh xuống lầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài la lớn.
“Tịch thiếu gia vừa sáng tác một bài thơ...”
Tiếng hoan hô vang lên, sau đó lại bị che lấp bởi tiếng ồn ào náo động. Đây là tiếng nghị luận của những người trong phòng về bài thơ mới làm.
“Ai nói Tết Đoan Ngọ...” Dương Tĩnh Xương vừa nhẩm đọc lại lời thơ vừa hỏi Tiết Thanh: “Ngươi thấy sao?”
Tiết Thanh lắc đầu nói: “Không hiểu.”
Ừ, tuổi của Tiết Thanh dù có đọc sách nhiều đi nữa cũng khó có thể hiểu được cái này, bởi lời thơ sẽ khó hơn nhiều so với chữ nghĩa trên sách, Dương Tĩnh Xương cười nói: “Ta cũng không hiểu nhiều, tóm lại là ca múa, ăn mừng cảnh tượng thái bình thôi.”
“Vậy cũng thật nhàm chán, sao không làm thơ về cảnh tượng vui vẻ, náo nhiệt nhỉ, cái đó mới hay chứ.” Tiết Thanh cười nói.
Nàng vừa dứt lời liền nghe được tiếng ho từ người bên cạnh.
“Không hiểu thì cũng đừng xem thường, đây là cảm xúc của mọi người, bọn họ nói đúng chứ đâu phải giả tạo cảnh tượng thái bình, sao ngươi lại cho là cảnh tượng náo nhiệt sẽ tốt hơn?”
Chỉ vô tình nói nhầm mà khiến người khác mất vui sao? Tiết Thanh quay đầu nhìn sau lưng, người vừa nói chuyện là một người đàn ông chừng 40 tuổi, dáng người gầy yếu, mặc bộ trường sam màu xanh, đứng trong góc phòng... Làm thơ là một việc rất tổn hao tinh thần, chính vì vậy mọi người đều tìm những nơi an tĩnh để ngồi suy nghĩ.
“Vâng, là hậu bối sai rồi.” Tiết Thanh nói với vẻ mặt chân thành.
Dương Tĩnh Xương cười chắp tay: “Lâm hiền điệt, vẫn chưa nghe được bài thơ của ngươi nha, hay là do nói nhỏ quá.” Nói xong ông lại quay sang giới thiệu với Tiết Thanh: “Đây là Lâm tú tài – Lâm Hiến.”
Dù không biết Dương Tĩnh Xương đang lấy lòng hay là chế giễu mình, nhưng Lâm tú tài vẫn dạ một tiếng, kiêu ngạo đáp lời, hắn có lòng tin rất lớn với tài văn chương của mình: “Ngược lại là có hai câu ta vừa nghĩ ra... “Nói xong lại nhìn về phía Tiết Thanh: “Chỉ sợ vị hậu bối này nghe không hiểu mà thôi.”
Tiết Thanh cười gượng, đúng là thứ người hẹp hòi mà.
Dương Tĩnh Xương cười ha ha nói vài câu giảng hòa, nhưng hết lần này đến lần khác Lâm tú tài không chịu đi, đã vậy còn ngồi xuống bên cạnh Dương Tĩnh Xương, muốn nói ra hai câu thơ mình vừa mới làm để Dương Tĩnh Xương nhận xét, sẵn tiện hạ thấp hậu bối “ngu dốt” kia.
Cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người bị cắt ngang, Tiết Thanh cũng không tức giận mà chỉ im lặng mỉm cười. Dương Tĩnh Xương bất đắc dĩ cười gượng, bởi vì ông khá thân với cha của Lâm tú tài, nên cũng không thể không nể mặt hắn, đang tính đứng dậy tạm biệt thì ngoài cửa phòng có người đứng gọi.
“Tiết Thanh.” Thiếu niên đứng ngoài cửa hô.
Tiết Thanh và Dương Tĩnh Xương nghe tiếng nhìn qua, thấy Liễu Xuân Dương mặc trường sam màu xanh đang đứng ở đó.
Thấy hai người họ nhìn ra, Liễu Xuân Dương vẫy tay gọi: “Tiết Thanh, ngươi ra đây.”
Gì đây? Tiết Thanh ngồi yên không nhúc nhích.
Dương Tĩnh Xương cũng nhận ra Liễu Xuân Dương – thiếu gia nhà họ Liễu. Bởi vì cảm thấy Lâm tú tài bên cạnh rất đáng ghét, so ra chơi đùa giữa các thiếu niên với nhau vẫn tốt hơn, thế nên nói: “Ngươi ra đó xem thử xem.”
Lâm tú tài nhìn Tiết Thanh nói: “Trẻ con nên xuống lầu xem thuyền rồng thì hơn... Chỗ này là nơi làm thơ, ngươi ở lại cũng chẳng hiểu cái gì.”
Dương Tĩnh Xương bất đắc dĩ nhìn Tiết Thanh cười, Tiết Thanh cũng mỉm cười đáp lời, sau đó đứng dậy xin phép ra ngoài.
Đi đến cạnh Liễu Xuân Dương, Tiết Thanh hỏi: “Chuyện gì?”
Liễu Xuân Dương bước tới gần cô, sóng mũi cao của hắn đụng vào mũi Tiết Thanh... Con nhà giàu có khác, da trắng như ngọc, Tiết Thanh vội lùi ra sau vài bước.
“Ngươi lại dám tự nhận là muội phu của ta thêm lần nữa, ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi.” Liễu Xuân Dương nhỏ giọng nói.
Tiết Thanh phì cười: “Ta không có nha.”
***
(1) Tịnh phòng: Nhà vệ sinh.
Đám người Tri phủ đại nhân đứng trên đài cao nhìn ra xa, vừa bàn luận vừa đùa giỡn với người bên cạnh.
“... Thuyền rồng Chu gia đi đầu rồi...”
“... Lần này thuyền rồng của Vọng Giang Thuận cũng không tệ, ta nghĩ có thể...”
Đang nói giỡn với nhau chợt Tri phủ đại nhân nói tiếng xin lỗi, bảo ông muốn đi tiểu tiện, đám người kia cũng không để ý lắm, chỉ có vài người muốn cùng đi theo.
Con người có ba cái gấp, chính vì vậy tịnh phòng (1) đã được xây lên từ trước, mặc dù chỉ xây tạm nhưng cũng rất hoàn mỹ và sạch sẽ. Không phải ai chen chúc trên bờ sông cũng là để xem thuyền rồng, có người vì muốn tham gia náo nhiệt nên mới chen vào đó. Vì vậy mà trên bãi đất trống ở bờ sông, có không ít người đang đứng, hoặc ngồi nói giỡn với nhau, mấy người này thấy Tri phủ đại nhân tới đều vội vàng thi lễ.
Những người có thể đến đây đều là họ hàng, người quen của các gia tộc quyền thế, hoặc là những người giàu có, địa vị cao. Do đó bọn họ có quen biết hoặc nhận ra những quan viên ở đây. Tri phủ đại nhân thấy bọn họ thi lễ liền mỉm cười chào hỏi từng người.
“Lần này Phú Tam gia có đặt cược...”
“Trương Thất gia, hình như bản phủ vừa thấy Trương lão thái gia đúng không? Ông ấy cũng tới ư? Xem ra ông ấy đã khỏe lại, thật quá tốt rồi...”
“Quảng Diên công, đã lâu không gặp nha, khi nào rảnh nhất định phải cùng ta đánh một ván cờ đấy nhé...”
“A... đây là... Quách đại tướng quân...”
Đứng trong đám người, Quách Hoài Xuân vội vã thi lễ đáp: “Không dám, không dám, ta đã cởi bỏ áo giáp, xin về nghỉ hưu rồi, giờ chỉ là một ông lão bình thường mà thôi.”
Lý Tri phủ cười nói: “Dù đã cởi bỏ áo giáp thì cũng đã từng là tướng quân, chinh chiến sa trường vì nước vì dân, làm sao có thể nói như vậy được. Quách đại tướng quân quá khiêm tốn rồi.”
Quách Hoài Xuân là võ tướng về hưu, Lý Tri phủ là quan văn, ngày xưa cũng không thường gặp mặt, thế nên không quá quen thuộc, vì vậy Lý Tri phủ chỉ gật đầu, nói vài lời xã giao lịch sự, sau đó liền rời đi.
Quách Hoài Xuân thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh liền có người cười hỏi.
“Sao nhìn ông lại có vẻ sợ hãi vậy?”
Quách Hoài Xuân cười gượng đáp: “Ta chỉ là người thô lỗ, nên rất sợ phải nói chuyện với những người làm bên quan văn.”
Mặc dù Quách Hoài Xuân tuyên bố với bên ngoài là bởi vì bị thương trong chiến đấu, lại thêm bệnh tật đầy mình nên muốn từ chức, về nghỉ hưu, nhưng thật ra mọi người đều biết được lý do thực sự là bởi vì Quách Hoài Xuân xung đột và đắc tội với vị An Phủ sứ đầy mưu mô – Lý Mậu. Người này chính là quan văn quản lý những việc về chính trị, có quyền giết chết võ tướng. Nghe nói trước kia Lý Mậu từng giết nhầm một võ tướng, sau này mặc dù tra ra võ tướng kia bị oan, nhưng Lý Mậu chỉ bị phạt hạ cấp quan xuống hai bậc... Thầy giáo dạy hắn chính là Tể tướng Vương Liệt Dương, ngay cả võ tướng Tần Đàm Công cũng phải nể mặt hắn.
Bởi vì Quách Hoài Xuân đã đắc tội Lý Mậu, hiện tại cũng không có chiến tranh, không thể lấy công trạng để đối kháng, bản thân ông cũng đã lớn tuổi, mà con cháu thì vẫn còn trong quân đội, thế nên ông mới dứt khoát từ bỏ chức quan, xin nghỉ hưu về nhà, để miễn làm chướng mắt kẻ khác, dẫn đến tai họa, liên lụy cho mọi người trong gia tộc.
“Quách Đại lão gia không cần sợ... Nhà ông rất nhanh sẽ có người đỗ Trạng Nguyên thôi, cũng chính là quan văn, như vậy có thể thay đổi việc này rồi.” Có người ha ha cười nói.
Lời này khiến người xung quanh cười to hơn, sắc mặt Quách Hoài Xuân càng lúc càng khó coi.
“Đừng cười nữa.” Ông ho nhẹ một tiếng nói: “Chỉ là lời nói ngông cuồng của đứa nhỏ thôi mà.”
“Ngông cuồng ư? Cũng không thể nói như vậy được.” Trương Thất gia cười nói, vì ông với Quách Hoài Xuân có quan hệ không tệ, nên lời nói ra cũng rất thẳng thắn: “Tri phủ đại nhân còn chính miệng nói cậu ta là thiếu niên đầy nhiệt huyết đấy, nói rằng rất đáng được khen ngợi.”
Quách Hoài Xuân ngây người, kinh ngạc hỏi: “Tri phủ đại nhân sao? Sao lại... khen Tiết Thanh chứ?”
Người xung quanh nghe vậy liền ồn ào mở miệng.
“Lão Quách, chẳng lẽ ông vẫn chưa biết sao?”
“Con rể ông, thi đấu xúc cúc giỏi lắm, bây giờ rất nổi tiếng đó.”
“Có thể thi đậu Trạng Nguyên hay không còn chưa biết... Nhưng riêng lĩnh vực xúc cúc thì cậu ta chính xác là một Trạng Nguyên đấy.”
Quách Hoài Xuân nghe mà vẫn chưa hiểu là việc gì: “Ta mới trở về liền đi xem đua thuyền rồng rồi... Cũng chưa có ai nói việc này cho ta biết.” Nói xong lại có chút tức giận, ông cũng hiểu tại sao lại chưa có ai nói cho ông biết... Tiết Thanh nổi tiếng, đối với Quách Đại phu nhân không phải là việc tốt.
“Xúc cúc ư? Vui đùa thôi mà... cũng không làm được gì.” Ông cười gượng vào tiếng pha trò, sau đó lấy cớ có việc, chắp tay chào rồi vội vã rời khỏi đó.
Trương Thất gia không kịp kêu ông ở lại, chỉ lắc đầu nói: “Còn chưa kịp nói với ông ấy nữa, nhân dịp Tri phủ đại nhân khen Tiết Thanh, chi bằng lấy việc đó nói với Thanh Hà tiên sinh, giúp Tiết Thanh được học ở trường xã, chưa gì đã đi rồi, thật là...”
Mấy người bên cạnh cũng tò mò theo, mặc dù Tiết Thanh tuyên bố muốn thi đậu Trạng Nguyên, nhưng bọn họ cũng không để ý lắm, bởi vì có lẽ hiện tại cậu ta cũng đã bắt đầu đi học rồi... Đợi đến lúc cậu ta thi không đậu, lấy cái đó làm đề tài để chế giễu cũng không muộn.
“Là muốn đi học ở chỗ Thanh Hà tiên sinh sao?”
“Muốn thi Trạng Nguyên tất nhiên là phải xin làm học trò của Thanh Hà tiên sinh rồi.”
Mọi người bàn tán sôi nổi.Ng-uồ-n: i-re-ad.vnVốn là muốn học ở đó, nhưng Thanh Hà tiên sinh lại không nhận đấy chứ, Trương Thất gia thầm nghĩ. Chuyện xảy ra bên trong trường xã trên núi hôm đó ông cũng không biết, bởi vì ông cũng đâu phải người rảnh rỗi đến nỗi chú ý mấy cái chuyện nhỏ này, chỉ là hôm qua Trương Liên Đường vô tình nói ra, thế nên ông mới biết.
Nhưng mà mấy việc này cũng không cần thiết kể ra cho mọi người biết làm gì, do đó Trương Thất gia chỉ cười ha ha nói: “Quách Đại lão gia chắc chắn có chủ ý riêng, nên chúng ta cũng đừng quan tâm đến việc đó nữa.”
Đang cười nói với nhau thì phía trước chợt vang lên tiếng hoan hô nồng nhiệt. Hóa ra trận đua thuyền đã có kết quả.
“Đi đến đó xem thử xem.”
“Nhất định là Vọng Giang Thuận đứng nhất rồi.”
Mọi người vừa cười nói vừa đi đến chỗ đám đông đằng trước, cũng có không ít người giơ mấy tờ giấy chạy tới chạy lui.
“Vương Ninh Xuân thiếu gia vừa làm một bài thơ...”
“Tự Vịnh thiếu gia cũng vừa làm một bài thơ...”
Những thi sĩ, nhà văn được mời đến đây thưởng thức trận thi đua thuyền cũng bắt đầu làm thơ, viết chữ. Những bài thơ mới vừa làm ra sẽ được truyền đến chỗ đám đông đang tụ tập bên ngoài, vô số người ồn ào vây quanh nhận xét. Ở giữa có không ít người lớn tiếng đọc lên bài thơ, tạo nên một loại không khí náo nhiệt khác.
Lầu ba Lưu Vân Đài yên tĩnh hơn nhiều so với bên ngoài, trong phòng có mấy người im lặng nhìn ra bờ sông hoặc nhìn đồ ăn, rượu thịt trên bàn mà bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó. Những người khác thì chờ mong nhìn bọn họ, có một thanh niên đang đứng ngay lan can chợt xoay người nói.
“Có rồi.”
Trong phòng lập tức ồn ào lên, Tiết Thanh và Dương Tĩnh Xương vừa mới trở lại ghế ngồi, đang nhỏ tiếng nói chuyện với nhau thì nghe được tiếng này, hai người cũng vội ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn sang người thanh niên kia. Người nọ vừa đi chậm vài bước vừa đọc lên một vài câu thơ, trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi. Bên cạnh đã có người chạy thật nhanh xuống lầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài la lớn.
“Tịch thiếu gia vừa sáng tác một bài thơ...”
Tiếng hoan hô vang lên, sau đó lại bị che lấp bởi tiếng ồn ào náo động. Đây là tiếng nghị luận của những người trong phòng về bài thơ mới làm.
“Ai nói Tết Đoan Ngọ...” Dương Tĩnh Xương vừa nhẩm đọc lại lời thơ vừa hỏi Tiết Thanh: “Ngươi thấy sao?”
Tiết Thanh lắc đầu nói: “Không hiểu.”
Ừ, tuổi của Tiết Thanh dù có đọc sách nhiều đi nữa cũng khó có thể hiểu được cái này, bởi lời thơ sẽ khó hơn nhiều so với chữ nghĩa trên sách, Dương Tĩnh Xương cười nói: “Ta cũng không hiểu nhiều, tóm lại là ca múa, ăn mừng cảnh tượng thái bình thôi.”
“Vậy cũng thật nhàm chán, sao không làm thơ về cảnh tượng vui vẻ, náo nhiệt nhỉ, cái đó mới hay chứ.” Tiết Thanh cười nói.
Nàng vừa dứt lời liền nghe được tiếng ho từ người bên cạnh.
“Không hiểu thì cũng đừng xem thường, đây là cảm xúc của mọi người, bọn họ nói đúng chứ đâu phải giả tạo cảnh tượng thái bình, sao ngươi lại cho là cảnh tượng náo nhiệt sẽ tốt hơn?”
Chỉ vô tình nói nhầm mà khiến người khác mất vui sao? Tiết Thanh quay đầu nhìn sau lưng, người vừa nói chuyện là một người đàn ông chừng 40 tuổi, dáng người gầy yếu, mặc bộ trường sam màu xanh, đứng trong góc phòng... Làm thơ là một việc rất tổn hao tinh thần, chính vì vậy mọi người đều tìm những nơi an tĩnh để ngồi suy nghĩ.
“Vâng, là hậu bối sai rồi.” Tiết Thanh nói với vẻ mặt chân thành.
Dương Tĩnh Xương cười chắp tay: “Lâm hiền điệt, vẫn chưa nghe được bài thơ của ngươi nha, hay là do nói nhỏ quá.” Nói xong ông lại quay sang giới thiệu với Tiết Thanh: “Đây là Lâm tú tài – Lâm Hiến.”
Dù không biết Dương Tĩnh Xương đang lấy lòng hay là chế giễu mình, nhưng Lâm tú tài vẫn dạ một tiếng, kiêu ngạo đáp lời, hắn có lòng tin rất lớn với tài văn chương của mình: “Ngược lại là có hai câu ta vừa nghĩ ra... “Nói xong lại nhìn về phía Tiết Thanh: “Chỉ sợ vị hậu bối này nghe không hiểu mà thôi.”
Tiết Thanh cười gượng, đúng là thứ người hẹp hòi mà.
Dương Tĩnh Xương cười ha ha nói vài câu giảng hòa, nhưng hết lần này đến lần khác Lâm tú tài không chịu đi, đã vậy còn ngồi xuống bên cạnh Dương Tĩnh Xương, muốn nói ra hai câu thơ mình vừa mới làm để Dương Tĩnh Xương nhận xét, sẵn tiện hạ thấp hậu bối “ngu dốt” kia.
Cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người bị cắt ngang, Tiết Thanh cũng không tức giận mà chỉ im lặng mỉm cười. Dương Tĩnh Xương bất đắc dĩ cười gượng, bởi vì ông khá thân với cha của Lâm tú tài, nên cũng không thể không nể mặt hắn, đang tính đứng dậy tạm biệt thì ngoài cửa phòng có người đứng gọi.
“Tiết Thanh.” Thiếu niên đứng ngoài cửa hô.
Tiết Thanh và Dương Tĩnh Xương nghe tiếng nhìn qua, thấy Liễu Xuân Dương mặc trường sam màu xanh đang đứng ở đó.
Thấy hai người họ nhìn ra, Liễu Xuân Dương vẫy tay gọi: “Tiết Thanh, ngươi ra đây.”
Gì đây? Tiết Thanh ngồi yên không nhúc nhích.
Dương Tĩnh Xương cũng nhận ra Liễu Xuân Dương – thiếu gia nhà họ Liễu. Bởi vì cảm thấy Lâm tú tài bên cạnh rất đáng ghét, so ra chơi đùa giữa các thiếu niên với nhau vẫn tốt hơn, thế nên nói: “Ngươi ra đó xem thử xem.”
Lâm tú tài nhìn Tiết Thanh nói: “Trẻ con nên xuống lầu xem thuyền rồng thì hơn... Chỗ này là nơi làm thơ, ngươi ở lại cũng chẳng hiểu cái gì.”
Dương Tĩnh Xương bất đắc dĩ nhìn Tiết Thanh cười, Tiết Thanh cũng mỉm cười đáp lời, sau đó đứng dậy xin phép ra ngoài.
Đi đến cạnh Liễu Xuân Dương, Tiết Thanh hỏi: “Chuyện gì?”
Liễu Xuân Dương bước tới gần cô, sóng mũi cao của hắn đụng vào mũi Tiết Thanh... Con nhà giàu có khác, da trắng như ngọc, Tiết Thanh vội lùi ra sau vài bước.
“Ngươi lại dám tự nhận là muội phu của ta thêm lần nữa, ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi.” Liễu Xuân Dương nhỏ giọng nói.
Tiết Thanh phì cười: “Ta không có nha.”
***
(1) Tịnh phòng: Nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.