Chương 411: Tĩnh vọng
Hi Hành
14/08/2018
Thư phòng yên tĩnh không giống với trước kia khiến cho người khác nghẹt thở.
“Thật không ngờ Đoàn Sơn lại lợi hại như thế.” Người đàn ông mặc áo bào đỏ lẩm bẩm nói.
“Thanh Hà tiên sinh ấy thế mà lại bị hắn ta phát hiện ra rồi, chẳng lẽ từ lúc ở phủ Trường An đã bị nghi ngờ rồi sao?” Khang Đại nói, nắm tay lại rất căng thẳng: “Thế thì có liên lụy đến điện hạ không?” Tức giận: “Tại sao hắn ta lại ngu xuẩn như thế chứ.”
Trần Thịnh nói: “Những lời này giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, không ai muốn vạch trần.” Lại nói: “Mặt khác, mục đích cuối cùng của chúng ta chính là vạch trần, đây chính là việc không thể tránh khỏi.”
Tiết lộ rõ ràng cho thiên hạ sự tồn tại của đế cơ, hành vi phạm tội giả mạo hoàng đế của Tần Đàm Công. Nếu như không bao giờ có người phát hiện ra thì cũng không thể.
“Thanh Hà tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm chứ?” Người đàn ông mặc lam bào thấp giọng nói: “Thế thì chúng ta... có gặp nguy hiểm không?”
Mấy năm nay có không ít các viên quan bị bắt với những tội danh kỳ quặc. Người ngoài nhìn vào thấy đó là sự tranh đấu của các đại thần, thực ra nhiều lần đều là do Tần Đàm Công phái người điều tra đồng đảng của đế cơ. Giống như Tông Chu ngoài mặt là lựa chọn cung nữ cho thái hậu nhưng lại đánh chiêu bài điều tra tung tích của đế cơ... Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Bây giờ đã xác định thân phận của Thanh Hà tiên sinh rồi, làm sao có thể không bắt chứ?
Trần Thịnh nói: “Vì đã khẳng định được thân phận của Thanh Hà tiên sinh rồi nên sẽ không bắt hắn mà sẽ giăng lưới bắt được nhiều con cá hơn. Thế nên ta mới bảo mọi người chú ý một chút.” Lại nói: “Không nói cho hắn biết thì hắn có thể xử sự như bình thường, sẽ không bị người của Tần đảng phát hiện ra rằng hắn đã biết, như thế hắn mới thực sự gặp nguy hiểm.”
Vì có ích sẽ giữ lại, không còn ích lợi nữa đương nhiên sẽ bị thanh trừ, đám người Khang Đại gật gật đầu.
“Có muốn nói chuyện này với điện hạ không?” Khang Đại thầm nghĩ: “Nàng là đồ đệ của Thanh Hà tiên sinh, dù sao thì cũng không tránh khỏi việc đi gặp mặt.” Không khỏi nắm chặt tay lần nữa, quá nguy hiểm rồi.
Trần Thịnh nói: “Nàng đi đến chỗ của Thanh Hà tiên sinh nhiều không?”
Khang Đại lắc đầu nói: “Không nhiều lắm.” Lại mỉm cười: “Điện hạ vẫn yên tĩnh đọc sách, mỗi ngày chỉ lui tới chỗ ở và Quốc Tử Giám.”
Yên tĩnh đọc sách ư? Trần Thịnh liếc hắn một cái, trước tiên làm Tần Mai bị thương, sau đó giết Đoàn Sơn, không ai hay biết, thật đúng là đủ yên tĩnh rồi.
“Hay là đừng nói cho nàng biết.” Hắn ta nói: “Nàng biết rồi khó tránh khỏi sẽ lo lắng thất thố, lại có thể bị đám người Tần đảng phát hiện, nhưng không cần cố ngăn cản nàng tới lui cùng với Thanh Hà tiên sinh. Nàng là đồ đệ của Thanh Hà tiên sinh thì cần làm việc mà đồ đệ nên làm, bất thường mới kỳ lạ.”
Đám người Khang Đại gật đầu lên tiếng trả lời: “Phải.”
Trần Thịnh nhìn cảnh xuân xanh nhạt bên ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Đám người Tần đảng lấy bất động ứng động, chúng ta cũng đang cần sự bất động của bọn chúng để chuẩn bị cho hành động của chúng ta, mọi người yên tĩnh thử đợi kết quả đi.”
...
Khang Đại ngồi vào xe ngựa đi vào Quốc Tử Giám, xa xa nhìn thấy ba người thiếu niên đi song song. Kỳ thi gần đến, mặc kệ có ích hay không thì đa số mọi người đều bắt đầu cả ngày đọc sách khổ luyện. So với những ngày qua thì bên ngoài Quốc Tử Giám càng yên tĩnh hơn nên ba người thiếu niên này đi ở phía bên kia rất dễ làm người khác chú ý.
Cảnh xuân dần trở nên rõ nét, trong ba người thiếu niên này một người thì mặc đồ màu xanh, một người mặc áo bào trắng, người còn lại mặc đồ màu đen. Tuy rằng dáng vóc cao thấp không giống nhau nhưng dáng người thanh tú chỉ nhìn bóng lưng thôi thì mắt đã sáng lên rồi.
Khang Đại không cảm thấy cảnh đẹp ý vui mà tinh thần lại căng thẳng.
“Tần Mai đến lúc nào vậy?” Hắn ta thấp giọng nói. Một lần nữa cảm thán thế lực của Tần đảng không thể khinh thường.
“Đại nhân, không cần lo lắng, lần này xem ra bọn họ không có tranh chấp.” Người hầu cận khẽ nói.
Khang Đại vén rèm lên nhìn qua khe hở thấy ba người thiếu niên đó thực sự đang bước đi thật nhẹ nhàng, không biết đã nói cái gì mà Tác Thịnh Huyền cười rộ lên, còn Tiết Thanh cũng ngiêng đầu mỉm cười.
“Kẻ giết người không bị ai phát hiện nên rất đắc ý à.” Tần Mai nói.
Tiết Thanh nói: “Tần thiếu gia không cần tự xem nhẹ bản thân.”
Tác Tịnh Huyền “ôi” một tiếng chen ngang nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi mắng hắn không phải là người sao?”
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Tác Thịnh Huyền cười ha ha nói thú vị, Tần Mai cười hờ hững: “Loại lời nói chiếm lấy thế thượng phong này thú vị lắm sao?”
Tiết Thanh lại gật đầu nói: “Có chứ.”
Tác Thịnh Huyền nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi không lo lắng Thất Nương sẽ tố giác ngươi à, ngươi phải biết rằng cha hắn là Tần Công gia đó.” Ánh mắt sáng lên, dù bất cứ lúc nào gặp phải bất cứ chuyện gì thì Thanh Tử thiếu gia cũng không hề sợ hãi.
Tiết Thanh nói: “Không lo lắng, Tần thiếu gia mà.”
Tác Thịnh Huyền nói: “Ngươi cảm thấy nhân phẩm của hắn tốt, tin tưởng hắn sẽ không tố cáo ngươi sao?” Thật đúng là anh hùng mà.
Tiết Thanh không nói gì, Tần Mai đẩy Tác Thịnh Huyền ra phía sau, nói: “Đừng nghe hắn ta nói vớ nói vẩn. Hắn không lo lắng là bởi vì ta là Tần thiếu gia, tố cáo hắn là việc đương nhiên nên không ngạc nhiên, không bất ngờ nên không hề gì.”
Mọi người trong kinh thành đều biết có thù oán thì việc tố cáo vu oan hãm hại kẻ thù có gì ngạc nhiên đâu, huống chi là Tần thiếu gia có quyền thế tùy ý dám đốt nhà người ta cho vui... Dù sao thì không tin cũng không được.
Tiết Thanh cười không nói gì, Tác Thịnh Huyền bừng tỉnh nhưng vẫn vui vẻ như trước, vẫn là anh hùng hiểu nhau mà.
Ba người vừa tiếp tục nói chuyện vừa đi đến cổng Quốc Tử Giám. Trước cổng là một bụi liễu già với những chiếc lá mảnh bị gió mùa xuân tháng hai xén bớt giờ đây cành lá đã rất rậm rạp.
Tần Mai đột nhiên nói: “Hái một ít lá liễu đi.”
Tác Thịnh Huyền vừa nói “được” xong thì người đã bước qua một bước, đưa tay kéo cành liễu xuống giống như nhẹ nhàng túm lấy. Nhưng cây liễu già kia lại như run rẩy vì bị ai đó giật một cái thật mạnh, lá liễu giống như những cánh hoa tung bay xung quanh ba người thiếu niên... Khang Đại trong lúc nhất thời nhìn không rõ ở phía trước nên nheo mắt lại, nhìn thấy Tiết Thanh cùng với Tần Mai vẫy tay áo dường như muốn né tránh những cái lá liễu đó làm chúng càng bay loạn xạ lên.
Những người thiếu niên tinh nghịch này.
Xe ngựa của Khang Đại chạy nhanh qua làm cho những chiếc lá liễu rơi xuống đất ào ào. Hắn vén rèm xe lên thật mạnh rồi ho khan một tiếng, ba người thiếu niên đang đứng dưới cây liễu bình tĩnh nhìn qua.
Tiết Thanh thi lễ nói: “Đại nhân.”
Tác Thịnh Huyền mỉm cười thi lễ theo. Tần Mai nhíu mày đứng im.
Khang Đại cũng không chấp nhặt hắn, gật đầu nói: “Không được đùa giỡn bên trong và bên ngoài Quốc Tử Giám, đừng quấy nhiễu mọi người đọc sách.”
Tiết Thanh lên tiếng trả lời: “Vâng.” Tác Thịnh Huyền cũng lên tiếng trả lời theo: “Vâng.” Khang Đại bỏ rèm xe xuống tiến vào trong chiếc cổng lớn vừa được mở ra. Người hầu cận quay đầu lại nhìn thấy ba người thiếu niên đó đứng dưới cây liễu không còn cười đùa ồn ào nữa.
“Đại nhân yên tâm không có việc gì rồi.” Hắn ta thấp giọng nói.
Khang Đại ở bên trong “ừ” một tiếng. Ngay từ đầu còn lo lắng nhi tử của Tần Đàm Công gặp nguy hiểm ở đây, bây giờ xem ra ở đây vẫn an toàn. Thanh Hà tiên sinh... thật sự quá nguy hiểm rồi nên tránh xa một chút thôi, Khang Đại lắc đầu.
Xe ngựa đi xa.
Tần Mai đưa tay lên cổ, ống tay áo buông xuống làm lộ ra những ngón tay trắng nõn như bạch ngọc đang cầm hai chiếc lá liễu mỏng màu lục có chấm đỏ tươi ở trên đó.
Tác Thịnh Huyền nhìn vào phía cổ của hắn, nói: “A, cắt đứt một chút rồi.” Lại nhìn Tiết Thanh nhưng trên cổ của nàng lại không có vết thương.
Tiết Thanh đưa tay giơ lên, tay áo trượt xuống làm lộ ra cổ tay mảnh khảnh. Nàng cũng cầm theo những chiếc lá liễu trên tay đưa tới trước mặt Tác Thịnh Huyền, nghiêm túc nói: “Ta bị cắt ở chỗ này.” Trên mu bàn tay có một vết cắt có chút máu chảy ra.
Tác Thịnh Huyền “a” một tiếng nói: “Đó là do ngươi dùng tay chặn ngay cổ để bắt lấy lá liễu còn Thất Nương thì lại kẹp lấy khi lá liễu đâm vào cổ. Thế nên vẫn là Thanh Tử thiếu gia ngươi nhanh một bước.” Ánh mắt sáng lên tràn đầy vui sướng: “Thanh Tử thiếu gia ngươi thật là lợi hại.”
Tiết Thanh lại cười nói: “Đâu có đâu có, bình thường thôi, bình thường thôi.”
Tần Mai cười hờ hững nói: “Ta lại muốn xem năng lực của ngươi bình thường đến khi nào.”
Tiết Thanh không vội không cáu: “Chắc chắc sẽ không phụ kỳ vọng của Tần thiếu gia.”
Đang nói chuyện thì có tiếng xe ngựa truyền đến, đồng thời có người hô lên một tiếng: “Thanh Tử thiếu gia.” Ba người đều quay đầu lại thì nhìn thấy một người thiếu niên đang thò người từ trong xe ra vẫy vẫy tay.
Tiết Thanh giơ tay lên gọi: “Triệu Tử thiếu gia.”
Tưởng Triệu Tử xuống xe, mắt nhìn Tần Mai và Tác Thịnh Huyền rồi nói: “Bá phụ đang uống rượu với mọi người, kêu ta mời ngươi qua.” Lại giới thiệu đa số đều là những người hôm ấy tham dự yến hội ở Thính Vũ lâu.
Tiết Thanh lên tiếng trả lời: “Được” sau đó thi lễ với Tần Mai và Tác Thịnh Huyền. Tác Thịnh Huyền mỉm cười chào đáp lễ còn Tần Mai nâng cằm lên lạnh lùng. Tiết Thanh cũng không hề để ý tới hắn, xoay người rời đi cùng với Tưởng Triệu Tử.
Sau khi mời Tiết Thanh lên xe ngựa, Tưởng Triệu Tử lại quay lại phía sau nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào trắng áo sam màu đen còn đứng tại chỗ nhưng không nhìn bọn họ mà lại nói thầm cái gì đó. Hắn ta thấy Tần Mai cùng với Tiết Thanh không có bất hòa như tin đồn loan truyền bên ngoài, vừa nhìn thấy hai người họ rất vui vẻ ở cùng nhau mà. Vì vậy thực ra chẳng qua chỉ là tranh cãi giữa những người trẻ tuổi, không có gì đáng lo ngại cả.
Tiết Thanh sau khi đã an vị bên trong xe thì giúp hắn ta vén màn xe lên, Tưởng Triệu Tử liền thu hồi những suy nghĩ linh tinh của mình lại rồi leo lên xe.
Nơi mà Tưởng Hiển mở tiệc chiêu đãi lần này không phải là Thính Vũ lâu. Sau khi Đoàn Sơn chết, Tống Nguyên tức giận không có chỗ trút giận nên đành bất đắc dĩ tìm một tội danh để đóng cửa Thính Vũ lâu lại mặc dù Thính Vũ lâu vô tội.
Việc các tửu lâu trong kinh thành phất lên hay sa sút dựa vào chỗ dựa vững chắc sau lưng là việc thường thấy, không có quán này thì có quán khác.
...
“Tiết Thanh, làm tiếp bài thơ lần trước chưa làm xong đi.”
Một người đàn ông trong nhóm người kia nói. Tiếng cười nói, tiếng đàn sáo đều ngưng lại. Lúc này, tất cả mọi tầm mắt đều hướng về người thiếu niên vừa mới ngồi xuống.
Tưởng Triệu Tử ngồi một bên cũng bị nhìn đến nỗi cảm thấy không thoải mái, còn vẻ mặt của Tiết Thanh lại rất bình tĩnh, nàng hơi miễn cưỡng nói: “Chuyện của ngày hôm đó đã quên rồi, bây giờ nghĩ không ra nữa.”
Mọi người trong phòng liền cười rộ lên.
“Vẫn là người trẻ tuổi.”
“Cảnh đấy thật dọa người.”
Tưởng Hiển cũng cười cười nói: “Thế thì làm lại lần nữa đi, từ từ nghĩ.” Phân phó người gắp thức ăn cho Tiết Thanh và Tưởng Triệu Tử. Tiết Thanh cũng không khách sáo, cùng ăn với Tưởng Triệu Tử. Lúc này thì tiếng ca múa cười nói ban nãy lại tiếp tục rộ lên trong phòng bao.
Người quản lý tửu lâu ra khỏi phòng liền lau mồ hôi, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh trong miệng còn đọc cái gì đó.
“Lục gia, làm sao vậy?” Tiểu nhị bên cạnh khó hiểu hỏi. Chẳng lẽ bởi vì những người ngồi trong phòng đều là quan lớn sao? Không đến mức đó chứ, việc nhìn thấy các quan lớn quyền quý xuất hiện ở các tửu lâu khắp nơi trong kinh thành là việc hiển nhiên mà.
Người quản lý tửu lâu nói: “Người trẻ tuổi đó đến rồi.” Giọng nói hơi sợ hãi lo lắng.
Người trẻ tuổi sao? Hóa ra không phải bị quan viên hù dọa mà là bị người trẻ tuổi... tiểu nhị càng khó hiểu.
“Là Tiết Thanh đó.” Quản gia nói nhỏ: “Muốn làm thơ.”
Là quan văn và người có học thức cả mà, ngâm thơ đối thơ là việc thường có mà.
“Nhưng đây là Tiết Thanh, nghe đồn là nếu làm thơ thì sẽ chết người đó.” Quản sự chau mày lo lắng.
Tên tiểu nhị kinh ngạc: “Không phải chứ, làm sao lại như thế chứ.”
Bên cạnh có tên tiểu nhị lại gần nói: “Ừ, điều này là thật đó, ngươi đã quên Thính Vũ lâu rồi sao?” Lúc đó ở Thính Vũ lâu vị Tiết Thanh này đang làm thơ, mới làm được một câu thì Đoàn Sơn chết.”
Cái gì...
“Ngoài Đoàn Sơn ra thì Tông Chu, Liêu Thừa trước đây cũng đều được thưởng thức qua thơ của hắn. Kết quả là đều bị mất toi cái mạng.” Quản sự nói, nhìn thấy đại sảnh tửu lâu trước mắt, lúc này là buổi chiều không phải là thời gian náo nhiệt nhất nhưng cả sảnh đường cũng rất đông đúc. Tầm mắt của hắn đảo qua đám người một cách căng thẳng, lo lắng. Không biết ai trong đám người này sẽ chết đây?
“Lục gia, các người suy nghĩ nhiều rồi.” Tên tiểu nhị bật cười nói.
“Thà tin rằng là có còn hơn là không.” Quản sự chỉnh lại mặt mũi nói.
Một tên tiểu nhị khác vẻ mặt hơi hoảng hốt chạy lại: “Lục gia, Lục gia, vị Tiết Thanh kia bắt đầu làm thơ rồi.”
Bắt đầu rồi! Trong nháy mắt toàn thân người quản sự đông cứng. Thấy hắn như thế thì đám tiểu nhị vốn không tin thì bây giờ cũng cảm thấy hồi hộp, căng thẳng.
Làm sao đây! Hả! Sợ quá!
“Quan sát kỹ vào.”
“Mau nói với tất cả mọi người phải quan sát cho kỹ càng.”
Mệnh lệnh truyền xuống tức thì mọi người trong tửu lâu tản ra, bọn tiểu nhị cũng nhanh chóng đi phân bố người.
Có khách vừa bước vào nhìn thấy tiểu nhị đứng nghiêm nghị hai bên nên cảm thấy hơi ngạc nhiên, quay lại hỏi người cùng đi với mình: “Hôm nay có nhân vật quan trọng nào đến sao? Tại sao lại trang nghiêm như thế?”
...
Cửa phòng bao mở ra, tiếng cười vang ra làm cho hành lang trở nên thật náo nhiệt.
“Tưởng đại nhân, tình hình này xem ra mất hứng rồi.”
“Không tập trung được, hẹn lần sau đi nhé.”
“Hay là ngày khác đi ngoài thành ngắm cảnh xuân đi.”
Nói tới đây thì mọi người quay lại nhìn hai vị thiếu niên rất im lặng và lanh lợi đang ngồi phía sau.
“Tiết Thanh cũng cùng đi nhé, lại làm câu thơ hay.”
“Còn vị này nữa... Triệu Tử thiếu gia mặc dù chưa lưu loát lắm nhưng lời thơ, kết cấu thơ cũng không tầm thường, cùng đi nhé.”
Mọi người nói cười vô cùng sôi nổi.
Tiết Thanh mỉm cười lên tiếng trả lời: “Vâng.” Tưởng Triệu Tử cũng vội vàng lên tiếng đáp lại: “Vâng.” Ánh mắt vô cùng phấn khởi. Mặc dù đi theo các đại nhân thì không tự do thú vị như đi cùng với những thiếu niên đồng trang lứa nhưng hắn ta cũng không thể mãi mãi là thiếu niên được.
Tiểu nhị ở hai bên cung kính tiễn mọi người xuống lầu. Vừa mới đi đến đại sảnh trên lầu thì có tiếng la hét rất to truyền đến.
“Tam Lang.”
Nghe thấy âm thanh này không cần quay đầu cũng biết là ai, ngay cả Tưởng Hiển cũng nhớ. Quay lại nhìn thấy một đám thiếu niên chen nhau ở cửa thang lầu cười toe toét vẫy tay.
Những người ở phủ Trường An.
Tưởng Hiển nhìn Tiết Thanh nói: “Đi đi.” Vẻ mặt lại nghiêm túc: “Ngày thi gần đến rồi đừng quá lún sâu vào những thú vui hưởng lạc.”
Tiết Thanh thi lễ đáp: “Vâng.”
Tưởng Hiển nhìn thấy Tưởng Triệu Tử đang trốn tránh ở một bên bèn khẽ nhíu mày: “Ngươi cũng đi đi.”
Tưởng Triệu Tử vui mừng đáp: “Vâng.”
Các nam nhân nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi đến phía cầu thang thì cười cảm thán một cái rồi rời đi. Lúc này trong tửu lâu không yên tĩnh lại mà càng náo nhiệt hơn.
“Tam Lang. Ngươi có thể làm cho người trong tửu lâu sợ hãi đó. Không đúng, làm cho toàn bộ người trong kinh thành sợ hãi chứ.” Sở Minh Huy đứng chắn ở cửa thang lầu rồi từ trên cao nhìn xuống cười nói với Tiết Thanh.
Tiết Thanh dừng chân ở bậc thang nói: “Ta càng ngày càng lợi hại rồi đó.”
Những người trẻ tuổi đều cười rộ lên nhưng Tiết Thanh không phải là đang khiêm tốn, chỉ biết so sánh với người mà tự khen mình.
“Đúng vậy, ngươi rất lợi hại, làm thơ có thể giết người.” Trương Song Đồng nói.
Tưởng Triệu Tử lại càng hoảng sợ nói: “Song Đồng thiếu gia nói câu này không được.”
Danh tiếng này cũng không tốt lành gì, hôm nay sở dĩ Tưởng Hiển gọi Tiết Thanh đến làm thơ là bởi vì muốn đập tan đi tin đồn này.
Trương Song Đồng lơ đễnh nhìn Tiết Thanh nói: “Có chuyện gì không thể nói chứ, Tam Lang ngươi nói không thể nói sao?”
Tiết Thanh lại cười nói: “Nếu như làm thơ có thể giết hết kẻ xấu, tham quan ô lại trong thiên hạ thì ta sẵn lòng ngày đêm không ngừng. “Xuân tám đáo tử ti phương tận, Lạp cự thành khôi lệ thủy can…”” (*)
Sở Minh Huy quát to một tiếng: “Hay.” Không ít người ở xung quanh thang lầu đều nhìn về phía bên này, đến khi nghe được câu này thì liền vỗ tay theo khen ngợi tán thưởng không ngớt.
Thế thì người làm thơ giết người chính là nghĩa sĩ, không còn là ô danh nữa rồi. Tưởng Triệu Tử thả lỏng ra, lại nhìn Tiết Thanh một cách kích động: “Người thiếu niên này dường như làm gì cũng mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tùy ý, thoải mái, thật đáng mến.”
Trương Song Đồng nói: “Nhưng mà nói cho cùng rốt cuộc có người nào chết không?” Quản sự bên cạnh cao giọng kêu: “Các người nghe rõ chưa? Không có người nào trong tửu lâu chết hết, ở bên ngoài thì sao?”
Quản sự hơi xấu hổ, một tên tiểu nhị suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng thật ra có một người.”
Thực sự có sao?
Mọi người trên thang lầu trong đại sảnh đều sửng sốt nghe tên tiểu nhị kia nói tiếp.
“Mẹ của lão Chu bán than trong ngõ kinh thành vừa mới chết rồi.”
Tiếng “xì” vang lên trong đại sảnh.
“Mẹ của lão Chu bán than đã mặc áo liệm ba ngày trước rồi, đến hôm nay mới tắt thở cũng có thể xem là liên quan đến chuyện của Tiết Thanh sao?”
Xung quanh cười ồ lên phá tan bầu không khí hồi hộp nghiêm túc.
Những người trẻ tuổi cũng cười theo.
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước nói: “Chẳng qua các người chỉ muốn hỏi thăm có người chết hay không, chứ không phải muốn mời ta vào phòng ngồi sao?” Những người trẻ tuổi vẫn chen chúc chắn ở cửa thang lầu, dường như quên mất phải nhường đường.
Sở Minh Huy cười ha ha vỗ đầu: “Quên mất.” Vẫy tay một cái: “Đi đi.”
Những người thiếu niên đồng thời xoay người tách ra đi vào phía trong thang lầu, nhưng có một người đứng im tại chỗ không đi. Hắn mặc áo lam xanh mang khăn đen, gương mặt tuấn tú đứng nhìn Tiết Thanh mỉm cười.
Vị thiếu niên trẻ tuổi này là ai? Nãy giờ bị các thiếu niên của phủ Trường An che khuất nên nhìn không thấy. Lạ mặt, chưa từng gặp qua. Chẳng lẽ là người muốn xuống lầu? Tưởng Triệu Tử nghĩ thầm đang định nhường đường nhưng lại thấy Tiết Thanh nhảy qua các bậc thang đi lên lầu với tốc độ rất nhanh rồi đứng ngay ngắn trước mặt mặt thiếu niên đó.
Tiết Thanh cười khà khà, hai mắt cong lại chỉ nhìn vị thiếu niên này chứ không nói gì.
Trương Liên Đường giơ tay cầm cái quạt nan đập vào trán của nàng, nói: “Đi thôi.” Xoay người cất bước.
Hai tay Tiết Thanh để phía sau loạng choạng đuổi kịp theo.
***
(*) Hai câu thơ trong bài thơ Vô Đề của Lý Thượng Ẩn. Dịch thơ:
Con tằm đến thác tơ còn vướng,
Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.
“Thật không ngờ Đoàn Sơn lại lợi hại như thế.” Người đàn ông mặc áo bào đỏ lẩm bẩm nói.
“Thanh Hà tiên sinh ấy thế mà lại bị hắn ta phát hiện ra rồi, chẳng lẽ từ lúc ở phủ Trường An đã bị nghi ngờ rồi sao?” Khang Đại nói, nắm tay lại rất căng thẳng: “Thế thì có liên lụy đến điện hạ không?” Tức giận: “Tại sao hắn ta lại ngu xuẩn như thế chứ.”
Trần Thịnh nói: “Những lời này giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, không ai muốn vạch trần.” Lại nói: “Mặt khác, mục đích cuối cùng của chúng ta chính là vạch trần, đây chính là việc không thể tránh khỏi.”
Tiết lộ rõ ràng cho thiên hạ sự tồn tại của đế cơ, hành vi phạm tội giả mạo hoàng đế của Tần Đàm Công. Nếu như không bao giờ có người phát hiện ra thì cũng không thể.
“Thanh Hà tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm chứ?” Người đàn ông mặc lam bào thấp giọng nói: “Thế thì chúng ta... có gặp nguy hiểm không?”
Mấy năm nay có không ít các viên quan bị bắt với những tội danh kỳ quặc. Người ngoài nhìn vào thấy đó là sự tranh đấu của các đại thần, thực ra nhiều lần đều là do Tần Đàm Công phái người điều tra đồng đảng của đế cơ. Giống như Tông Chu ngoài mặt là lựa chọn cung nữ cho thái hậu nhưng lại đánh chiêu bài điều tra tung tích của đế cơ... Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Bây giờ đã xác định thân phận của Thanh Hà tiên sinh rồi, làm sao có thể không bắt chứ?
Trần Thịnh nói: “Vì đã khẳng định được thân phận của Thanh Hà tiên sinh rồi nên sẽ không bắt hắn mà sẽ giăng lưới bắt được nhiều con cá hơn. Thế nên ta mới bảo mọi người chú ý một chút.” Lại nói: “Không nói cho hắn biết thì hắn có thể xử sự như bình thường, sẽ không bị người của Tần đảng phát hiện ra rằng hắn đã biết, như thế hắn mới thực sự gặp nguy hiểm.”
Vì có ích sẽ giữ lại, không còn ích lợi nữa đương nhiên sẽ bị thanh trừ, đám người Khang Đại gật gật đầu.
“Có muốn nói chuyện này với điện hạ không?” Khang Đại thầm nghĩ: “Nàng là đồ đệ của Thanh Hà tiên sinh, dù sao thì cũng không tránh khỏi việc đi gặp mặt.” Không khỏi nắm chặt tay lần nữa, quá nguy hiểm rồi.
Trần Thịnh nói: “Nàng đi đến chỗ của Thanh Hà tiên sinh nhiều không?”
Khang Đại lắc đầu nói: “Không nhiều lắm.” Lại mỉm cười: “Điện hạ vẫn yên tĩnh đọc sách, mỗi ngày chỉ lui tới chỗ ở và Quốc Tử Giám.”
Yên tĩnh đọc sách ư? Trần Thịnh liếc hắn một cái, trước tiên làm Tần Mai bị thương, sau đó giết Đoàn Sơn, không ai hay biết, thật đúng là đủ yên tĩnh rồi.
“Hay là đừng nói cho nàng biết.” Hắn ta nói: “Nàng biết rồi khó tránh khỏi sẽ lo lắng thất thố, lại có thể bị đám người Tần đảng phát hiện, nhưng không cần cố ngăn cản nàng tới lui cùng với Thanh Hà tiên sinh. Nàng là đồ đệ của Thanh Hà tiên sinh thì cần làm việc mà đồ đệ nên làm, bất thường mới kỳ lạ.”
Đám người Khang Đại gật đầu lên tiếng trả lời: “Phải.”
Trần Thịnh nhìn cảnh xuân xanh nhạt bên ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Đám người Tần đảng lấy bất động ứng động, chúng ta cũng đang cần sự bất động của bọn chúng để chuẩn bị cho hành động của chúng ta, mọi người yên tĩnh thử đợi kết quả đi.”
...
Khang Đại ngồi vào xe ngựa đi vào Quốc Tử Giám, xa xa nhìn thấy ba người thiếu niên đi song song. Kỳ thi gần đến, mặc kệ có ích hay không thì đa số mọi người đều bắt đầu cả ngày đọc sách khổ luyện. So với những ngày qua thì bên ngoài Quốc Tử Giám càng yên tĩnh hơn nên ba người thiếu niên này đi ở phía bên kia rất dễ làm người khác chú ý.
Cảnh xuân dần trở nên rõ nét, trong ba người thiếu niên này một người thì mặc đồ màu xanh, một người mặc áo bào trắng, người còn lại mặc đồ màu đen. Tuy rằng dáng vóc cao thấp không giống nhau nhưng dáng người thanh tú chỉ nhìn bóng lưng thôi thì mắt đã sáng lên rồi.
Khang Đại không cảm thấy cảnh đẹp ý vui mà tinh thần lại căng thẳng.
“Tần Mai đến lúc nào vậy?” Hắn ta thấp giọng nói. Một lần nữa cảm thán thế lực của Tần đảng không thể khinh thường.
“Đại nhân, không cần lo lắng, lần này xem ra bọn họ không có tranh chấp.” Người hầu cận khẽ nói.
Khang Đại vén rèm lên nhìn qua khe hở thấy ba người thiếu niên đó thực sự đang bước đi thật nhẹ nhàng, không biết đã nói cái gì mà Tác Thịnh Huyền cười rộ lên, còn Tiết Thanh cũng ngiêng đầu mỉm cười.
“Kẻ giết người không bị ai phát hiện nên rất đắc ý à.” Tần Mai nói.
Tiết Thanh nói: “Tần thiếu gia không cần tự xem nhẹ bản thân.”
Tác Tịnh Huyền “ôi” một tiếng chen ngang nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi mắng hắn không phải là người sao?”
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Tác Thịnh Huyền cười ha ha nói thú vị, Tần Mai cười hờ hững: “Loại lời nói chiếm lấy thế thượng phong này thú vị lắm sao?”
Tiết Thanh lại gật đầu nói: “Có chứ.”
Tác Thịnh Huyền nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi không lo lắng Thất Nương sẽ tố giác ngươi à, ngươi phải biết rằng cha hắn là Tần Công gia đó.” Ánh mắt sáng lên, dù bất cứ lúc nào gặp phải bất cứ chuyện gì thì Thanh Tử thiếu gia cũng không hề sợ hãi.
Tiết Thanh nói: “Không lo lắng, Tần thiếu gia mà.”
Tác Thịnh Huyền nói: “Ngươi cảm thấy nhân phẩm của hắn tốt, tin tưởng hắn sẽ không tố cáo ngươi sao?” Thật đúng là anh hùng mà.
Tiết Thanh không nói gì, Tần Mai đẩy Tác Thịnh Huyền ra phía sau, nói: “Đừng nghe hắn ta nói vớ nói vẩn. Hắn không lo lắng là bởi vì ta là Tần thiếu gia, tố cáo hắn là việc đương nhiên nên không ngạc nhiên, không bất ngờ nên không hề gì.”
Mọi người trong kinh thành đều biết có thù oán thì việc tố cáo vu oan hãm hại kẻ thù có gì ngạc nhiên đâu, huống chi là Tần thiếu gia có quyền thế tùy ý dám đốt nhà người ta cho vui... Dù sao thì không tin cũng không được.
Tiết Thanh cười không nói gì, Tác Thịnh Huyền bừng tỉnh nhưng vẫn vui vẻ như trước, vẫn là anh hùng hiểu nhau mà.
Ba người vừa tiếp tục nói chuyện vừa đi đến cổng Quốc Tử Giám. Trước cổng là một bụi liễu già với những chiếc lá mảnh bị gió mùa xuân tháng hai xén bớt giờ đây cành lá đã rất rậm rạp.
Tần Mai đột nhiên nói: “Hái một ít lá liễu đi.”
Tác Thịnh Huyền vừa nói “được” xong thì người đã bước qua một bước, đưa tay kéo cành liễu xuống giống như nhẹ nhàng túm lấy. Nhưng cây liễu già kia lại như run rẩy vì bị ai đó giật một cái thật mạnh, lá liễu giống như những cánh hoa tung bay xung quanh ba người thiếu niên... Khang Đại trong lúc nhất thời nhìn không rõ ở phía trước nên nheo mắt lại, nhìn thấy Tiết Thanh cùng với Tần Mai vẫy tay áo dường như muốn né tránh những cái lá liễu đó làm chúng càng bay loạn xạ lên.
Những người thiếu niên tinh nghịch này.
Xe ngựa của Khang Đại chạy nhanh qua làm cho những chiếc lá liễu rơi xuống đất ào ào. Hắn vén rèm xe lên thật mạnh rồi ho khan một tiếng, ba người thiếu niên đang đứng dưới cây liễu bình tĩnh nhìn qua.
Tiết Thanh thi lễ nói: “Đại nhân.”
Tác Thịnh Huyền mỉm cười thi lễ theo. Tần Mai nhíu mày đứng im.
Khang Đại cũng không chấp nhặt hắn, gật đầu nói: “Không được đùa giỡn bên trong và bên ngoài Quốc Tử Giám, đừng quấy nhiễu mọi người đọc sách.”
Tiết Thanh lên tiếng trả lời: “Vâng.” Tác Thịnh Huyền cũng lên tiếng trả lời theo: “Vâng.” Khang Đại bỏ rèm xe xuống tiến vào trong chiếc cổng lớn vừa được mở ra. Người hầu cận quay đầu lại nhìn thấy ba người thiếu niên đó đứng dưới cây liễu không còn cười đùa ồn ào nữa.
“Đại nhân yên tâm không có việc gì rồi.” Hắn ta thấp giọng nói.
Khang Đại ở bên trong “ừ” một tiếng. Ngay từ đầu còn lo lắng nhi tử của Tần Đàm Công gặp nguy hiểm ở đây, bây giờ xem ra ở đây vẫn an toàn. Thanh Hà tiên sinh... thật sự quá nguy hiểm rồi nên tránh xa một chút thôi, Khang Đại lắc đầu.
Xe ngựa đi xa.
Tần Mai đưa tay lên cổ, ống tay áo buông xuống làm lộ ra những ngón tay trắng nõn như bạch ngọc đang cầm hai chiếc lá liễu mỏng màu lục có chấm đỏ tươi ở trên đó.
Tác Thịnh Huyền nhìn vào phía cổ của hắn, nói: “A, cắt đứt một chút rồi.” Lại nhìn Tiết Thanh nhưng trên cổ của nàng lại không có vết thương.
Tiết Thanh đưa tay giơ lên, tay áo trượt xuống làm lộ ra cổ tay mảnh khảnh. Nàng cũng cầm theo những chiếc lá liễu trên tay đưa tới trước mặt Tác Thịnh Huyền, nghiêm túc nói: “Ta bị cắt ở chỗ này.” Trên mu bàn tay có một vết cắt có chút máu chảy ra.
Tác Thịnh Huyền “a” một tiếng nói: “Đó là do ngươi dùng tay chặn ngay cổ để bắt lấy lá liễu còn Thất Nương thì lại kẹp lấy khi lá liễu đâm vào cổ. Thế nên vẫn là Thanh Tử thiếu gia ngươi nhanh một bước.” Ánh mắt sáng lên tràn đầy vui sướng: “Thanh Tử thiếu gia ngươi thật là lợi hại.”
Tiết Thanh lại cười nói: “Đâu có đâu có, bình thường thôi, bình thường thôi.”
Tần Mai cười hờ hững nói: “Ta lại muốn xem năng lực của ngươi bình thường đến khi nào.”
Tiết Thanh không vội không cáu: “Chắc chắc sẽ không phụ kỳ vọng của Tần thiếu gia.”
Đang nói chuyện thì có tiếng xe ngựa truyền đến, đồng thời có người hô lên một tiếng: “Thanh Tử thiếu gia.” Ba người đều quay đầu lại thì nhìn thấy một người thiếu niên đang thò người từ trong xe ra vẫy vẫy tay.
Tiết Thanh giơ tay lên gọi: “Triệu Tử thiếu gia.”
Tưởng Triệu Tử xuống xe, mắt nhìn Tần Mai và Tác Thịnh Huyền rồi nói: “Bá phụ đang uống rượu với mọi người, kêu ta mời ngươi qua.” Lại giới thiệu đa số đều là những người hôm ấy tham dự yến hội ở Thính Vũ lâu.
Tiết Thanh lên tiếng trả lời: “Được” sau đó thi lễ với Tần Mai và Tác Thịnh Huyền. Tác Thịnh Huyền mỉm cười chào đáp lễ còn Tần Mai nâng cằm lên lạnh lùng. Tiết Thanh cũng không hề để ý tới hắn, xoay người rời đi cùng với Tưởng Triệu Tử.
Sau khi mời Tiết Thanh lên xe ngựa, Tưởng Triệu Tử lại quay lại phía sau nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào trắng áo sam màu đen còn đứng tại chỗ nhưng không nhìn bọn họ mà lại nói thầm cái gì đó. Hắn ta thấy Tần Mai cùng với Tiết Thanh không có bất hòa như tin đồn loan truyền bên ngoài, vừa nhìn thấy hai người họ rất vui vẻ ở cùng nhau mà. Vì vậy thực ra chẳng qua chỉ là tranh cãi giữa những người trẻ tuổi, không có gì đáng lo ngại cả.
Tiết Thanh sau khi đã an vị bên trong xe thì giúp hắn ta vén màn xe lên, Tưởng Triệu Tử liền thu hồi những suy nghĩ linh tinh của mình lại rồi leo lên xe.
Nơi mà Tưởng Hiển mở tiệc chiêu đãi lần này không phải là Thính Vũ lâu. Sau khi Đoàn Sơn chết, Tống Nguyên tức giận không có chỗ trút giận nên đành bất đắc dĩ tìm một tội danh để đóng cửa Thính Vũ lâu lại mặc dù Thính Vũ lâu vô tội.
Việc các tửu lâu trong kinh thành phất lên hay sa sút dựa vào chỗ dựa vững chắc sau lưng là việc thường thấy, không có quán này thì có quán khác.
...
“Tiết Thanh, làm tiếp bài thơ lần trước chưa làm xong đi.”
Một người đàn ông trong nhóm người kia nói. Tiếng cười nói, tiếng đàn sáo đều ngưng lại. Lúc này, tất cả mọi tầm mắt đều hướng về người thiếu niên vừa mới ngồi xuống.
Tưởng Triệu Tử ngồi một bên cũng bị nhìn đến nỗi cảm thấy không thoải mái, còn vẻ mặt của Tiết Thanh lại rất bình tĩnh, nàng hơi miễn cưỡng nói: “Chuyện của ngày hôm đó đã quên rồi, bây giờ nghĩ không ra nữa.”
Mọi người trong phòng liền cười rộ lên.
“Vẫn là người trẻ tuổi.”
“Cảnh đấy thật dọa người.”
Tưởng Hiển cũng cười cười nói: “Thế thì làm lại lần nữa đi, từ từ nghĩ.” Phân phó người gắp thức ăn cho Tiết Thanh và Tưởng Triệu Tử. Tiết Thanh cũng không khách sáo, cùng ăn với Tưởng Triệu Tử. Lúc này thì tiếng ca múa cười nói ban nãy lại tiếp tục rộ lên trong phòng bao.
Người quản lý tửu lâu ra khỏi phòng liền lau mồ hôi, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh trong miệng còn đọc cái gì đó.
“Lục gia, làm sao vậy?” Tiểu nhị bên cạnh khó hiểu hỏi. Chẳng lẽ bởi vì những người ngồi trong phòng đều là quan lớn sao? Không đến mức đó chứ, việc nhìn thấy các quan lớn quyền quý xuất hiện ở các tửu lâu khắp nơi trong kinh thành là việc hiển nhiên mà.
Người quản lý tửu lâu nói: “Người trẻ tuổi đó đến rồi.” Giọng nói hơi sợ hãi lo lắng.
Người trẻ tuổi sao? Hóa ra không phải bị quan viên hù dọa mà là bị người trẻ tuổi... tiểu nhị càng khó hiểu.
“Là Tiết Thanh đó.” Quản gia nói nhỏ: “Muốn làm thơ.”
Là quan văn và người có học thức cả mà, ngâm thơ đối thơ là việc thường có mà.
“Nhưng đây là Tiết Thanh, nghe đồn là nếu làm thơ thì sẽ chết người đó.” Quản sự chau mày lo lắng.
Tên tiểu nhị kinh ngạc: “Không phải chứ, làm sao lại như thế chứ.”
Bên cạnh có tên tiểu nhị lại gần nói: “Ừ, điều này là thật đó, ngươi đã quên Thính Vũ lâu rồi sao?” Lúc đó ở Thính Vũ lâu vị Tiết Thanh này đang làm thơ, mới làm được một câu thì Đoàn Sơn chết.”
Cái gì...
“Ngoài Đoàn Sơn ra thì Tông Chu, Liêu Thừa trước đây cũng đều được thưởng thức qua thơ của hắn. Kết quả là đều bị mất toi cái mạng.” Quản sự nói, nhìn thấy đại sảnh tửu lâu trước mắt, lúc này là buổi chiều không phải là thời gian náo nhiệt nhất nhưng cả sảnh đường cũng rất đông đúc. Tầm mắt của hắn đảo qua đám người một cách căng thẳng, lo lắng. Không biết ai trong đám người này sẽ chết đây?
“Lục gia, các người suy nghĩ nhiều rồi.” Tên tiểu nhị bật cười nói.
“Thà tin rằng là có còn hơn là không.” Quản sự chỉnh lại mặt mũi nói.
Một tên tiểu nhị khác vẻ mặt hơi hoảng hốt chạy lại: “Lục gia, Lục gia, vị Tiết Thanh kia bắt đầu làm thơ rồi.”
Bắt đầu rồi! Trong nháy mắt toàn thân người quản sự đông cứng. Thấy hắn như thế thì đám tiểu nhị vốn không tin thì bây giờ cũng cảm thấy hồi hộp, căng thẳng.
Làm sao đây! Hả! Sợ quá!
“Quan sát kỹ vào.”
“Mau nói với tất cả mọi người phải quan sát cho kỹ càng.”
Mệnh lệnh truyền xuống tức thì mọi người trong tửu lâu tản ra, bọn tiểu nhị cũng nhanh chóng đi phân bố người.
Có khách vừa bước vào nhìn thấy tiểu nhị đứng nghiêm nghị hai bên nên cảm thấy hơi ngạc nhiên, quay lại hỏi người cùng đi với mình: “Hôm nay có nhân vật quan trọng nào đến sao? Tại sao lại trang nghiêm như thế?”
...
Cửa phòng bao mở ra, tiếng cười vang ra làm cho hành lang trở nên thật náo nhiệt.
“Tưởng đại nhân, tình hình này xem ra mất hứng rồi.”
“Không tập trung được, hẹn lần sau đi nhé.”
“Hay là ngày khác đi ngoài thành ngắm cảnh xuân đi.”
Nói tới đây thì mọi người quay lại nhìn hai vị thiếu niên rất im lặng và lanh lợi đang ngồi phía sau.
“Tiết Thanh cũng cùng đi nhé, lại làm câu thơ hay.”
“Còn vị này nữa... Triệu Tử thiếu gia mặc dù chưa lưu loát lắm nhưng lời thơ, kết cấu thơ cũng không tầm thường, cùng đi nhé.”
Mọi người nói cười vô cùng sôi nổi.
Tiết Thanh mỉm cười lên tiếng trả lời: “Vâng.” Tưởng Triệu Tử cũng vội vàng lên tiếng đáp lại: “Vâng.” Ánh mắt vô cùng phấn khởi. Mặc dù đi theo các đại nhân thì không tự do thú vị như đi cùng với những thiếu niên đồng trang lứa nhưng hắn ta cũng không thể mãi mãi là thiếu niên được.
Tiểu nhị ở hai bên cung kính tiễn mọi người xuống lầu. Vừa mới đi đến đại sảnh trên lầu thì có tiếng la hét rất to truyền đến.
“Tam Lang.”
Nghe thấy âm thanh này không cần quay đầu cũng biết là ai, ngay cả Tưởng Hiển cũng nhớ. Quay lại nhìn thấy một đám thiếu niên chen nhau ở cửa thang lầu cười toe toét vẫy tay.
Những người ở phủ Trường An.
Tưởng Hiển nhìn Tiết Thanh nói: “Đi đi.” Vẻ mặt lại nghiêm túc: “Ngày thi gần đến rồi đừng quá lún sâu vào những thú vui hưởng lạc.”
Tiết Thanh thi lễ đáp: “Vâng.”
Tưởng Hiển nhìn thấy Tưởng Triệu Tử đang trốn tránh ở một bên bèn khẽ nhíu mày: “Ngươi cũng đi đi.”
Tưởng Triệu Tử vui mừng đáp: “Vâng.”
Các nam nhân nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi đến phía cầu thang thì cười cảm thán một cái rồi rời đi. Lúc này trong tửu lâu không yên tĩnh lại mà càng náo nhiệt hơn.
“Tam Lang. Ngươi có thể làm cho người trong tửu lâu sợ hãi đó. Không đúng, làm cho toàn bộ người trong kinh thành sợ hãi chứ.” Sở Minh Huy đứng chắn ở cửa thang lầu rồi từ trên cao nhìn xuống cười nói với Tiết Thanh.
Tiết Thanh dừng chân ở bậc thang nói: “Ta càng ngày càng lợi hại rồi đó.”
Những người trẻ tuổi đều cười rộ lên nhưng Tiết Thanh không phải là đang khiêm tốn, chỉ biết so sánh với người mà tự khen mình.
“Đúng vậy, ngươi rất lợi hại, làm thơ có thể giết người.” Trương Song Đồng nói.
Tưởng Triệu Tử lại càng hoảng sợ nói: “Song Đồng thiếu gia nói câu này không được.”
Danh tiếng này cũng không tốt lành gì, hôm nay sở dĩ Tưởng Hiển gọi Tiết Thanh đến làm thơ là bởi vì muốn đập tan đi tin đồn này.
Trương Song Đồng lơ đễnh nhìn Tiết Thanh nói: “Có chuyện gì không thể nói chứ, Tam Lang ngươi nói không thể nói sao?”
Tiết Thanh lại cười nói: “Nếu như làm thơ có thể giết hết kẻ xấu, tham quan ô lại trong thiên hạ thì ta sẵn lòng ngày đêm không ngừng. “Xuân tám đáo tử ti phương tận, Lạp cự thành khôi lệ thủy can…”” (*)
Sở Minh Huy quát to một tiếng: “Hay.” Không ít người ở xung quanh thang lầu đều nhìn về phía bên này, đến khi nghe được câu này thì liền vỗ tay theo khen ngợi tán thưởng không ngớt.
Thế thì người làm thơ giết người chính là nghĩa sĩ, không còn là ô danh nữa rồi. Tưởng Triệu Tử thả lỏng ra, lại nhìn Tiết Thanh một cách kích động: “Người thiếu niên này dường như làm gì cũng mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tùy ý, thoải mái, thật đáng mến.”
Trương Song Đồng nói: “Nhưng mà nói cho cùng rốt cuộc có người nào chết không?” Quản sự bên cạnh cao giọng kêu: “Các người nghe rõ chưa? Không có người nào trong tửu lâu chết hết, ở bên ngoài thì sao?”
Quản sự hơi xấu hổ, một tên tiểu nhị suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng thật ra có một người.”
Thực sự có sao?
Mọi người trên thang lầu trong đại sảnh đều sửng sốt nghe tên tiểu nhị kia nói tiếp.
“Mẹ của lão Chu bán than trong ngõ kinh thành vừa mới chết rồi.”
Tiếng “xì” vang lên trong đại sảnh.
“Mẹ của lão Chu bán than đã mặc áo liệm ba ngày trước rồi, đến hôm nay mới tắt thở cũng có thể xem là liên quan đến chuyện của Tiết Thanh sao?”
Xung quanh cười ồ lên phá tan bầu không khí hồi hộp nghiêm túc.
Những người trẻ tuổi cũng cười theo.
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước nói: “Chẳng qua các người chỉ muốn hỏi thăm có người chết hay không, chứ không phải muốn mời ta vào phòng ngồi sao?” Những người trẻ tuổi vẫn chen chúc chắn ở cửa thang lầu, dường như quên mất phải nhường đường.
Sở Minh Huy cười ha ha vỗ đầu: “Quên mất.” Vẫy tay một cái: “Đi đi.”
Những người thiếu niên đồng thời xoay người tách ra đi vào phía trong thang lầu, nhưng có một người đứng im tại chỗ không đi. Hắn mặc áo lam xanh mang khăn đen, gương mặt tuấn tú đứng nhìn Tiết Thanh mỉm cười.
Vị thiếu niên trẻ tuổi này là ai? Nãy giờ bị các thiếu niên của phủ Trường An che khuất nên nhìn không thấy. Lạ mặt, chưa từng gặp qua. Chẳng lẽ là người muốn xuống lầu? Tưởng Triệu Tử nghĩ thầm đang định nhường đường nhưng lại thấy Tiết Thanh nhảy qua các bậc thang đi lên lầu với tốc độ rất nhanh rồi đứng ngay ngắn trước mặt mặt thiếu niên đó.
Tiết Thanh cười khà khà, hai mắt cong lại chỉ nhìn vị thiếu niên này chứ không nói gì.
Trương Liên Đường giơ tay cầm cái quạt nan đập vào trán của nàng, nói: “Đi thôi.” Xoay người cất bước.
Hai tay Tiết Thanh để phía sau loạng choạng đuổi kịp theo.
***
(*) Hai câu thơ trong bài thơ Vô Đề của Lý Thượng Ẩn. Dịch thơ:
Con tằm đến thác tơ còn vướng,
Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.