Chương 337: Trải qua
Hi Hành
01/08/2018
Bị thương như thế nào, cái này thì dễ giải thích.
"Lại nói tiếp, cái này không phải vì các ngươi..."
"Tối hôm qua lúc động đất, mọi người hoảng loạn, Hắc Giáp vệ không những không giải thích mà còn định nhốt mọi người lại..."
Tiết Thanh không trả lời. Trong đám người vang lên tiếng nói loạn xạ cả lên, còn đầy tức giận.
Hắc Giáp vệ đứng sau Đoàn Sơn vẻ mặt không vui. Đoàn Sơn không gấp, không giận nhìn Tiết Thanh, không thèm quan tâm tới những âm thanh bốn phía.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.
Tiết Thanh ngăn mọi người lại nói: "Là do ta không cẩn thận, lúc ấy trên đường nhiều người, đâm ngã bảng hiệu của cửa hàng Liêu gia, mà ta không cẩn thận bị đè trúng."
Bảng hiệu à? Đoàn Sơn không nói gì.
Nhiều người bị bảng hiệu đè như vậy cũng vì Hắc Giáp vệ cả. Nếu không phải các ngươi dọa mọi người, mọi người sao lại chạy lung tung được." Có thí sinh thò ra từ đằng sau giải thích.
"May nhờ Tiết giải nguyên ra mặt trấn an dân chúng, mới không tạo nên đại họa." Lại có người nói tiếp.
Lúc trước những người này biết Tiết Thanh bị thương đã bị hỏi vì sao rồi. Người biết tình hình cụ thể đều giải thích cho mọi người. Mọi người cũng biết sự hoảng loạn do động đất hôm qua, giờ mới biết rõ.
Hắc Giáp vệ đứng sau Đoàn Sơn quay đầu hỏi tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng thì thầm với hắn vài câu. Hắc Giáp vệ đi đến nói nhỏ vào tai Đoàn Sơn. Đoàn Sơn nghe xong, gật đầu.
"Thì ra là thế." Hắn nói, tầm mắt vẫn chỉ nhìn Tiết Thanh: "Vậy thật là... đúng lúc."
Tiết Thanh nói: "Vâng, đúng lúc."
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì. Không khí trở nên kỳ quái.
Trương Song Đồng hỏi: "Đại nhân còn chuyện gì à?" Có phần bất mãn: "Bọn ta vừa thi xong, cưỡi ngựa bắn tên mệt muốn chết."
Cưỡi ngựa bắn tên. Đoàn Sơn nói: "Thì ra Tiết thiếu gia giỏi về kỵ xạ như vậy, còn tưởng là thư sinh yếu ớt cơ."
Tiết Thanh nói: "Đoàn đại nhân nói đùa rồi! Ta tuy không mang họ Quách nhưng không dám làm hỏng uy danh của Quách bá phụ..."
Quách Tử An đứng sau nói xen vào: "Quách gia phủ Trường An chúng ta vốn giỏi cưỡi ngựa bắn tên, nói vậy ở đây có ai biết bá phụ của ta không?"
Bên kia, binh lính nghe được thì nói nhỏ vài câu vào trong, lập tức có võ tướng kêu ơ một tiếng, đi ra từ bên trong.
"Quách gia của phủ Trường An? Chính là Quách đại tướng quân của quân Lục An đó hả?"
Cấm quân nơi đây đều là tinh binh hãn tướng được chọn lựa từ quân đội ở nhiều nơi. Năm đó quân Lục An là một chi quân đội hung hãn, nổi tiếng xa gần. Thân là tướng quân, Quách Hoài Xuân cũng được người ta biết tới.
"Thì ra là hậu nhân của Quách đại tướng quân." Được Quách Tử An thừa nhận, vị võ tướng kia vừa vui mừng lại vừa cảm thán: "Đúng là hậu sinh khả úy."
Tiết Thanh đáp lễ, nói: "Không dám, không dám, không làm nhục uy danh của Quách bá phụ là đủ rồi."
"Nhục thì sau sẽ không lấy được Quách tiểu thư chứ gì!"
Trong đám người có người hô lên.
Lời này khiến mọi người cười vang. Tài tử giai nhân. Với đàn ông mà nói, đây là chủ đề mà bọn họ thích nói tới. Từ khi Tiết Thanh giành thắng lợi ở kỳ nghệ nhạc khoa mà hộc máu, chuyện liên quan tới hắn và Quách tiểu thư lập tức truyền ra. Thiếu niên yếu thế to mồm tuyên bố không thi được trạng nguyên sẽ không thành thân, giống như trong kịch. Đây là câu chuyện mà ai nấy đều thích nghe. Cũng có thể hiểu vì sao Tiết Thanh lại liều mạng thi cử như vậy... Chẳng ai muốn thấp hèn cả đời.
Tiết Thanh thì ngại ngùng, giơ tay đáp lễ với mọi người, ngậm miệng không nói tới nửa câu Quách tiểu thư... Không ai lấy nữ nhi làm đề tài câu chuyện, thật là quân tử.
Tiết Thanh lại nhìn Đoàn Sơn: "Đại nhân còn có chuyện gì không?"
Đoàn Sơn lắc đầu, không nói gì, giơ tay mời.
Tiết Thanh gật đầu với hắn, cười đáp lễ.
"Đi thôi đi thôi." Trương Song Đồng đặt tay lên vai nàng, đỡ nàng đi, lại hô: "Đêm nay không say không về... Tiết giải nguyên mời."
Sau lưng vang lên tiếng cười và tiếng đồng ý. Các thí sinh lập tức ùa theo.
Đoàn Sơn đứng ở cửa doanh trại nhìn đám người kia, tầm mắt dõi theo thiếu niên lam sam, như có suy nghĩ.
"Đại nhân, Tiết Thanh này có gì không đúng à?" Hắc Giáp vệ hỏi.
Đoàn Sơn nói: "Không có gì không đúng, tất cả đều quá đúng."
Hử? Vậy... Hắc Giáp vệ khó hiểu.
Đoàn Sơn khoanh tay nói: "Chính là vì tất cả đều quá đúng nên mới không đúng." Quay đầu nhìn Hắc Giáp vệ: "Tối hôm qua xảy ra chuyện mà Tiết Thanh lại bị thương, cũng quá đúng lúc."
Hắc Giáp vệ nói: "Không thể nói là đúng lúc, vì người bị thương đêm đó không chỉ có mình hắn."
Đoàn Sơn nói: "Đúng vậy! Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện là hắn đều bị thương..." Nhìn thiếu niên kia. Hắn đang cùng một đám thiếu niên khác gọi nhau lên xe...
"Đại nhân đang nghi ngờ điều gì?" Hắc Giáp vệ hỏi.
Đoàn Sơn nói: "Ta nghi ngờ... Hắn biết giết người."
Giết người? Thiếu niên kia? Hắc Giáp vệ cũng nhìn sang, thấy hai người đàn ông tới gần thiếu niên kia, nói gì đó. Thiếu niên cười ngại ngùng, liên tục xua tay. Xa phu giơ roi ngựa quất ngựa đi, xe ngựa đột ngột lăn bánh, thiếu niên suýt nữa thì ngã xuống, may mà bắt được cửa xe. Người dưới xe cười ầm lên... Mặc dù biết kỵ xạ nhưng giết người... Có nhìn thế nào cũng không ra.
"Đại nhân có chứng cứ không?" Hắc Giáp vệ hỏi.
Đoàn Sơn nói: "Không có." Lại nhìn xe ngựa chạy đi, tầm mắt như xuyên qua toa xe nhìn lên người thiếu niên kia: "Nhưng ta sẽ tìm ra. Nếu hắn thật sự giết người. Chuyện trên đời, chỉ cần làm là sẽ không có khả năng không để lại dấu vết."
Hắc Giáp vệ không nói gì nữa. Trên đường cái, một đám binh vệ phi tới, chưa xuống ngựa đã giơ tay với Đoàn Sơn.
"Đại nhân, bên phía lăng hoàng hậu phát hiện manh mối rồi, mời ngài mau qua bên đó."
...
Tiết Thanh quay đầu nhìn, tầm mắt như xuyên qua khoang xe đã biến mất.
Đoàn Sơn đã nổi lòng nghi ngờ, đây là chuyện nằm trong dự tính. Chuyện đã làm, sẽ để lại dấu vết. Tựa như kiếp trước khi nàng giết người, tuy lần nào cũng cẩn thận tìm cách lưu loát thần không biết quỷ không hay nhưng vẫn có người biết được nàng là sát thủ.
Chuyện trên đời vốn là như vậy, không có gì phải ưu phiền. Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, còn kết quả như nào thì phải xem bản lĩnh. Tiết Thanh cử động cánh tay.
"Có phải đau lắm không?" Liễu Xuân Dương lập tức hỏi, lại quay sang nhìn Quách Tử An: "Thuốc đâu? Ngươi không mang thuốc theo à?"
Quách Tử An đang lấy một chai nhỏ ra, nghe vậy nói: "Lấy..." Còn chưa nói hết, Liễu Xuân Dương đã chồm tới cướp lấy.
"Chậm quá." Hắn bất mãn, quay đầu đưa cho Tiết Thanh: "Cũng không biết dùng được không, để bớt đau chút cũng được."
Tiết Thanh cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy." Nhận lấy, ngửa đầu dốc một đống bột vào trong miệng.
Gió thổi qua, vén màn xe lên. Bên cạnh xe, tiếng vó ngựa lộc cộc. Mấy người Trương Song Đồng đi tới.
"Tiết Thanh, ngươi ăn thứ gì ấy?" Trương Song Đồng hỏi.
Tiết Thanh quơ quơ chai kia, mím môi nói: "Thuốc... Cánh tay bị thương, đau."
Bàng An nói: "Còn tưởng là ngươi không đau... So kỵ xạ với tên kia còn ác hơn."
Tiết Thanh đặt chai kia xuống, giơ tay nhận nước mà Quách Tử An đưa cho, ngửa đầu uống một ngụm, nói: "Không ác không được, không được giải nguyên có phải là toi công."
Bàng An cười ha ha. Trương Song Đồng thì mắng mỏ. Thiếu niên mà ăn nói ngông cuồng sẽ không bị cho là vô lễ.
Gió thổi vén màn xe lên, đã sắp đến cửa thành. Tiết Thanh nắm chén trà nhìn một bóng người vô cùng bẩn ngồi bên đường, tựa như hòn đá phủ đầy rêu khi trải qua bao ngày gió thổi nắng phơi bên đường.
Hử?
"Song Đồng ca." Tiết Thanh nói: "Qua bên kia nghỉ ngơi một lát đã."
...
Ánh nắng chiếu nghiêng. Sau trưa biếng nhác. Không phải sáng sớm cũng không phải chạng vạng, trước cửa thành không có nhiều người. Người trong quán trà rất ít. Dân chúng vây quanh Hoàng Cư lúc trước đã đi về... Không nói lời nào lại ngồi im bất động như kẻ ngốc có gì để xem đâu.
Xe ngựa từ xa lái đến, mang theo một lớp bụi mù. Xe dừng lại, lái vào bên đường... Nơi này lập tức chật chội.
"Ông chủ, có thịt không?"
"Có chứ có chứ..."
"Ôi ôi, ngươi, đi qua bên kia... Chiếm chỗ... Đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của ta..."
Có người chạy tới, không biết là dùng muôi sắt hay quạt hương bồ vung vẫy trên đầu, Hoàng Cư vẫn không động đậy.
"Ông chủ, không sao đâu."
Một giọng nói thanh tú vang lên.
"Có đủ chỗ để xe ngựa mà..."
Trương Song Đồng nhảy xuống ngựa, nói: "Ông chủ nghe hắn đi, đừng quan tâm xe ngựa, mau đi chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon nhất... Đây chính là Giải nguyên công đó."
Mắt ông chủ lập tức phát sáng, ông ta nhìn thiếu niên trước mặt.
"Giải nguyên công! Ôi trời ơi, vẻ vang cho quán của ta quá!" Ông ta hô, rồi chạy vào trong lán cỏ, cản một tiểu hỏa kế lại: "Mau mang thứ tốt nhất lên đây... Không lấy tiền... Giải nguyên công ở đây, ta gặp may rồi... Ghế mà Giải nguyên công ngồi nhớ cất đi..."
Trong nhà cỏ, tiếng ồn ào náo động vang lên, xen lẫn tiếng cười sung sướng.
"Giải nguyên công không cần mấy cắc bạc của ngươi."
"Yên Tử thiếu gia, ngồi đây này..."
"Tiểu nhị cho ta thêm một cái ghế nữa... Ta cũng muốn ngồi cạnh Giải nguyên công..."
"Tam Lang, Tam Lang, mau vào đi, còn ở đó làm gì?"
Nghe được tiếng gọi, Tiết Thanh đứng bên xe ngựa nhìn sang, gật đầu với Tề Sưu rồi cất bước đi tới nhà cỏ. "Đến đây." Nàng nói, đi ngang qua người Hoàng Cư.
Hoàng Cư cúi đầu, trước mắt có tà áo thanh sam lướt qua. Sau đó quán trà kia càng thêm náo nhiệt. Đủ mọi giọng nói, có trong trẻo, nhẹ nhàng. Bọn họ nói về thơ từ, rồi kỵ xạ, hiện tại và tương lai...
Giọng và lời nói lúc xa lúc gần. Hoàng Cư ngồi nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn bàn chân. Có một con sâu bò qua chân hắn, có lẽ là mệt quá nên dừng lại trên chân hắn, không di chuyển nữa.
"Lại nói tiếp, cái này không phải vì các ngươi..."
"Tối hôm qua lúc động đất, mọi người hoảng loạn, Hắc Giáp vệ không những không giải thích mà còn định nhốt mọi người lại..."
Tiết Thanh không trả lời. Trong đám người vang lên tiếng nói loạn xạ cả lên, còn đầy tức giận.
Hắc Giáp vệ đứng sau Đoàn Sơn vẻ mặt không vui. Đoàn Sơn không gấp, không giận nhìn Tiết Thanh, không thèm quan tâm tới những âm thanh bốn phía.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.
Tiết Thanh ngăn mọi người lại nói: "Là do ta không cẩn thận, lúc ấy trên đường nhiều người, đâm ngã bảng hiệu của cửa hàng Liêu gia, mà ta không cẩn thận bị đè trúng."
Bảng hiệu à? Đoàn Sơn không nói gì.
Nhiều người bị bảng hiệu đè như vậy cũng vì Hắc Giáp vệ cả. Nếu không phải các ngươi dọa mọi người, mọi người sao lại chạy lung tung được." Có thí sinh thò ra từ đằng sau giải thích.
"May nhờ Tiết giải nguyên ra mặt trấn an dân chúng, mới không tạo nên đại họa." Lại có người nói tiếp.
Lúc trước những người này biết Tiết Thanh bị thương đã bị hỏi vì sao rồi. Người biết tình hình cụ thể đều giải thích cho mọi người. Mọi người cũng biết sự hoảng loạn do động đất hôm qua, giờ mới biết rõ.
Hắc Giáp vệ đứng sau Đoàn Sơn quay đầu hỏi tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng thì thầm với hắn vài câu. Hắc Giáp vệ đi đến nói nhỏ vào tai Đoàn Sơn. Đoàn Sơn nghe xong, gật đầu.
"Thì ra là thế." Hắn nói, tầm mắt vẫn chỉ nhìn Tiết Thanh: "Vậy thật là... đúng lúc."
Tiết Thanh nói: "Vâng, đúng lúc."
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì. Không khí trở nên kỳ quái.
Trương Song Đồng hỏi: "Đại nhân còn chuyện gì à?" Có phần bất mãn: "Bọn ta vừa thi xong, cưỡi ngựa bắn tên mệt muốn chết."
Cưỡi ngựa bắn tên. Đoàn Sơn nói: "Thì ra Tiết thiếu gia giỏi về kỵ xạ như vậy, còn tưởng là thư sinh yếu ớt cơ."
Tiết Thanh nói: "Đoàn đại nhân nói đùa rồi! Ta tuy không mang họ Quách nhưng không dám làm hỏng uy danh của Quách bá phụ..."
Quách Tử An đứng sau nói xen vào: "Quách gia phủ Trường An chúng ta vốn giỏi cưỡi ngựa bắn tên, nói vậy ở đây có ai biết bá phụ của ta không?"
Bên kia, binh lính nghe được thì nói nhỏ vài câu vào trong, lập tức có võ tướng kêu ơ một tiếng, đi ra từ bên trong.
"Quách gia của phủ Trường An? Chính là Quách đại tướng quân của quân Lục An đó hả?"
Cấm quân nơi đây đều là tinh binh hãn tướng được chọn lựa từ quân đội ở nhiều nơi. Năm đó quân Lục An là một chi quân đội hung hãn, nổi tiếng xa gần. Thân là tướng quân, Quách Hoài Xuân cũng được người ta biết tới.
"Thì ra là hậu nhân của Quách đại tướng quân." Được Quách Tử An thừa nhận, vị võ tướng kia vừa vui mừng lại vừa cảm thán: "Đúng là hậu sinh khả úy."
Tiết Thanh đáp lễ, nói: "Không dám, không dám, không làm nhục uy danh của Quách bá phụ là đủ rồi."
"Nhục thì sau sẽ không lấy được Quách tiểu thư chứ gì!"
Trong đám người có người hô lên.
Lời này khiến mọi người cười vang. Tài tử giai nhân. Với đàn ông mà nói, đây là chủ đề mà bọn họ thích nói tới. Từ khi Tiết Thanh giành thắng lợi ở kỳ nghệ nhạc khoa mà hộc máu, chuyện liên quan tới hắn và Quách tiểu thư lập tức truyền ra. Thiếu niên yếu thế to mồm tuyên bố không thi được trạng nguyên sẽ không thành thân, giống như trong kịch. Đây là câu chuyện mà ai nấy đều thích nghe. Cũng có thể hiểu vì sao Tiết Thanh lại liều mạng thi cử như vậy... Chẳng ai muốn thấp hèn cả đời.
Tiết Thanh thì ngại ngùng, giơ tay đáp lễ với mọi người, ngậm miệng không nói tới nửa câu Quách tiểu thư... Không ai lấy nữ nhi làm đề tài câu chuyện, thật là quân tử.
Tiết Thanh lại nhìn Đoàn Sơn: "Đại nhân còn có chuyện gì không?"
Đoàn Sơn lắc đầu, không nói gì, giơ tay mời.
Tiết Thanh gật đầu với hắn, cười đáp lễ.
"Đi thôi đi thôi." Trương Song Đồng đặt tay lên vai nàng, đỡ nàng đi, lại hô: "Đêm nay không say không về... Tiết giải nguyên mời."
Sau lưng vang lên tiếng cười và tiếng đồng ý. Các thí sinh lập tức ùa theo.
Đoàn Sơn đứng ở cửa doanh trại nhìn đám người kia, tầm mắt dõi theo thiếu niên lam sam, như có suy nghĩ.
"Đại nhân, Tiết Thanh này có gì không đúng à?" Hắc Giáp vệ hỏi.
Đoàn Sơn nói: "Không có gì không đúng, tất cả đều quá đúng."
Hử? Vậy... Hắc Giáp vệ khó hiểu.
Đoàn Sơn khoanh tay nói: "Chính là vì tất cả đều quá đúng nên mới không đúng." Quay đầu nhìn Hắc Giáp vệ: "Tối hôm qua xảy ra chuyện mà Tiết Thanh lại bị thương, cũng quá đúng lúc."
Hắc Giáp vệ nói: "Không thể nói là đúng lúc, vì người bị thương đêm đó không chỉ có mình hắn."
Đoàn Sơn nói: "Đúng vậy! Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện là hắn đều bị thương..." Nhìn thiếu niên kia. Hắn đang cùng một đám thiếu niên khác gọi nhau lên xe...
"Đại nhân đang nghi ngờ điều gì?" Hắc Giáp vệ hỏi.
Đoàn Sơn nói: "Ta nghi ngờ... Hắn biết giết người."
Giết người? Thiếu niên kia? Hắc Giáp vệ cũng nhìn sang, thấy hai người đàn ông tới gần thiếu niên kia, nói gì đó. Thiếu niên cười ngại ngùng, liên tục xua tay. Xa phu giơ roi ngựa quất ngựa đi, xe ngựa đột ngột lăn bánh, thiếu niên suýt nữa thì ngã xuống, may mà bắt được cửa xe. Người dưới xe cười ầm lên... Mặc dù biết kỵ xạ nhưng giết người... Có nhìn thế nào cũng không ra.
"Đại nhân có chứng cứ không?" Hắc Giáp vệ hỏi.
Đoàn Sơn nói: "Không có." Lại nhìn xe ngựa chạy đi, tầm mắt như xuyên qua toa xe nhìn lên người thiếu niên kia: "Nhưng ta sẽ tìm ra. Nếu hắn thật sự giết người. Chuyện trên đời, chỉ cần làm là sẽ không có khả năng không để lại dấu vết."
Hắc Giáp vệ không nói gì nữa. Trên đường cái, một đám binh vệ phi tới, chưa xuống ngựa đã giơ tay với Đoàn Sơn.
"Đại nhân, bên phía lăng hoàng hậu phát hiện manh mối rồi, mời ngài mau qua bên đó."
...
Tiết Thanh quay đầu nhìn, tầm mắt như xuyên qua khoang xe đã biến mất.
Đoàn Sơn đã nổi lòng nghi ngờ, đây là chuyện nằm trong dự tính. Chuyện đã làm, sẽ để lại dấu vết. Tựa như kiếp trước khi nàng giết người, tuy lần nào cũng cẩn thận tìm cách lưu loát thần không biết quỷ không hay nhưng vẫn có người biết được nàng là sát thủ.
Chuyện trên đời vốn là như vậy, không có gì phải ưu phiền. Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, còn kết quả như nào thì phải xem bản lĩnh. Tiết Thanh cử động cánh tay.
"Có phải đau lắm không?" Liễu Xuân Dương lập tức hỏi, lại quay sang nhìn Quách Tử An: "Thuốc đâu? Ngươi không mang thuốc theo à?"
Quách Tử An đang lấy một chai nhỏ ra, nghe vậy nói: "Lấy..." Còn chưa nói hết, Liễu Xuân Dương đã chồm tới cướp lấy.
"Chậm quá." Hắn bất mãn, quay đầu đưa cho Tiết Thanh: "Cũng không biết dùng được không, để bớt đau chút cũng được."
Tiết Thanh cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy." Nhận lấy, ngửa đầu dốc một đống bột vào trong miệng.
Gió thổi qua, vén màn xe lên. Bên cạnh xe, tiếng vó ngựa lộc cộc. Mấy người Trương Song Đồng đi tới.
"Tiết Thanh, ngươi ăn thứ gì ấy?" Trương Song Đồng hỏi.
Tiết Thanh quơ quơ chai kia, mím môi nói: "Thuốc... Cánh tay bị thương, đau."
Bàng An nói: "Còn tưởng là ngươi không đau... So kỵ xạ với tên kia còn ác hơn."
Tiết Thanh đặt chai kia xuống, giơ tay nhận nước mà Quách Tử An đưa cho, ngửa đầu uống một ngụm, nói: "Không ác không được, không được giải nguyên có phải là toi công."
Bàng An cười ha ha. Trương Song Đồng thì mắng mỏ. Thiếu niên mà ăn nói ngông cuồng sẽ không bị cho là vô lễ.
Gió thổi vén màn xe lên, đã sắp đến cửa thành. Tiết Thanh nắm chén trà nhìn một bóng người vô cùng bẩn ngồi bên đường, tựa như hòn đá phủ đầy rêu khi trải qua bao ngày gió thổi nắng phơi bên đường.
Hử?
"Song Đồng ca." Tiết Thanh nói: "Qua bên kia nghỉ ngơi một lát đã."
...
Ánh nắng chiếu nghiêng. Sau trưa biếng nhác. Không phải sáng sớm cũng không phải chạng vạng, trước cửa thành không có nhiều người. Người trong quán trà rất ít. Dân chúng vây quanh Hoàng Cư lúc trước đã đi về... Không nói lời nào lại ngồi im bất động như kẻ ngốc có gì để xem đâu.
Xe ngựa từ xa lái đến, mang theo một lớp bụi mù. Xe dừng lại, lái vào bên đường... Nơi này lập tức chật chội.
"Ông chủ, có thịt không?"
"Có chứ có chứ..."
"Ôi ôi, ngươi, đi qua bên kia... Chiếm chỗ... Đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của ta..."
Có người chạy tới, không biết là dùng muôi sắt hay quạt hương bồ vung vẫy trên đầu, Hoàng Cư vẫn không động đậy.
"Ông chủ, không sao đâu."
Một giọng nói thanh tú vang lên.
"Có đủ chỗ để xe ngựa mà..."
Trương Song Đồng nhảy xuống ngựa, nói: "Ông chủ nghe hắn đi, đừng quan tâm xe ngựa, mau đi chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon nhất... Đây chính là Giải nguyên công đó."
Mắt ông chủ lập tức phát sáng, ông ta nhìn thiếu niên trước mặt.
"Giải nguyên công! Ôi trời ơi, vẻ vang cho quán của ta quá!" Ông ta hô, rồi chạy vào trong lán cỏ, cản một tiểu hỏa kế lại: "Mau mang thứ tốt nhất lên đây... Không lấy tiền... Giải nguyên công ở đây, ta gặp may rồi... Ghế mà Giải nguyên công ngồi nhớ cất đi..."
Trong nhà cỏ, tiếng ồn ào náo động vang lên, xen lẫn tiếng cười sung sướng.
"Giải nguyên công không cần mấy cắc bạc của ngươi."
"Yên Tử thiếu gia, ngồi đây này..."
"Tiểu nhị cho ta thêm một cái ghế nữa... Ta cũng muốn ngồi cạnh Giải nguyên công..."
"Tam Lang, Tam Lang, mau vào đi, còn ở đó làm gì?"
Nghe được tiếng gọi, Tiết Thanh đứng bên xe ngựa nhìn sang, gật đầu với Tề Sưu rồi cất bước đi tới nhà cỏ. "Đến đây." Nàng nói, đi ngang qua người Hoàng Cư.
Hoàng Cư cúi đầu, trước mắt có tà áo thanh sam lướt qua. Sau đó quán trà kia càng thêm náo nhiệt. Đủ mọi giọng nói, có trong trẻo, nhẹ nhàng. Bọn họ nói về thơ từ, rồi kỵ xạ, hiện tại và tương lai...
Giọng và lời nói lúc xa lúc gần. Hoàng Cư ngồi nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn bàn chân. Có một con sâu bò qua chân hắn, có lẽ là mệt quá nên dừng lại trên chân hắn, không di chuyển nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.