Chương 345: Trò cười
Hi Hành
03/08/2018
Trong phủ quan đèn đuốc sáng choang, tiếng người cười nói ồn ào, so với
tiệc trước khi thi thì lần này không khí có vẻ vui mừng và thoải mái
hơn.
Các thí sinh trong điện xếp hàng theo thứ tự, dưới sự dẫn đường của lễ quan đi thăm viếng lễ bái thiên địa quân cùng với các tọa sư phòng sư và dâng lên lễ vật.
Tiết Thanh với tư cách là người đứng đầu bảng đứng ở phía trước nhất, lần lượt tham kiến bái tạ hết một vòng… Tọa sư lần này là hai vị đại nhân của Quốc Tử giám, tuổi tác đều vào khoảng bốn mươi, xuất thân hàn lâm, thân là chủ khảo nên hai trăm thí sinh này ngày sau đều coi như là học sinh của bọn họ, tương lai bất luận nhập vào hàng sĩ ở chức quan lớn nhỏ nào, đều phải kính họ gọi một tiếng thầy… Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Liệt Dương cần phải nắm kỳ thi quân tử trong tay, thầy trò cùng trường là một trong những cơ cấu quan hệ trong quan trường.
Trần Thịnh tuy rằng chức vị cao, nhưng từ chối chủ khảo, chỉ làm khảo quan của một khoa nên chỉ là phòng sư. Lần này phòng sư nhiều hơn so với lệ thường, cũng may là lễ vật chỉ là cho có ý tứ một chút thôi, nếu không e rằng các thí sinh sẽ không còn tiền hồi hương nữa.
Quan chủ khảo chúc mừng và khuyên bảo các thí sinh vài điều rồi các thí sinh cùng chúc mừng nhau, đọc thơ, sau bài múa Khôi Tinh thì lễ hoàn tất, yến hội chính thức bắt đầu, mọi người ai nấy tùy ý. Tiết Thanh vừa muốn ngồi vào bàn thì bị người phía sau ngăn lại.
"Tiết giải nguyên." Tác Thịnh Huyền mắt sáng rực lên tiếng nói.
Tiết Thanh nhoẻn miệng cười với hắn: "Tác đồng niên." Cử nhân đậu cùng một khoa xưng là đồng niên, những thí sinh như bọn họ thế này cũng không phân ra cái gì là cùng phòng cả, đều là đồng môn.
Tác Thịnh Huyền mắt càng sáng lên, với cách xưng hô này rất là vui vẻ, nói: "Chúng ta sau này là đồng niên rồi… Thật là không thể ngờ, một tháng trước ta chỉ có thể đọc thi từ của Tiết thiếu gia ngươi, ngày hôm nay đã có thể trở thành đồng môn rồi… Hay là dứt khoát gọi nhau là huynh đệ đi, ta lớn hơn ngươi…"
Tiết Thanh cười ha ha, việc này coi như thôi vậy, thi lễ nói lời cảm ơn.
Bên kia, Trương Song Đồng đã cố ý gọi hắn: "Đi mời rượu tọa sư đi, không được nói chuyện tào lao nữa."
Tiết Thanh thi lễ với Tác Thịnh Huyền định đi, Tác Thịnh Huyền vẫn đứng ở trước mặt hắn như cũ nói: "Tiết thiếu gia, ta rất là bội phục ngươi…"
Có phải không vậy? Tiết Thanh nhìn hắn.
Khuôn mặt đẹp trai của Tác Thịnh Huyền hiện lên vẻ đáng thương: "Vậy ngươi tại sao lại không tỷ thí với ta một cách quang minh chính đại vậy?"
Hử… Con nít ranh thật có ý tứ đó nha, Tiết Thanh mỉm cười nói: "Tác thiếu gia, vì ta không so đấu cùng với ngươi."
Hả… Tác Thịnh Huyền nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, lại trở nên cong cong, nụ cười nở ra: "Tiết thiếu gia à." Một cái chữ à tràn đầy ý tứ nói không ra hết.
Hắn nói là Thất Nương ư, hắn biết được Thất Nương ư, Thất Nương ở trong tối ngầm tỷ thí cùng hắn, còn hắn thì ra cũng ngầm tỷ thí cùng Thất Nương ở trong tối, ngầm tỷ thí, tự nhiên không cần dùng quang minh chánh đại, thiếu niên này, cái gì cũng biết hết, nhưng cái gì cũng không chịu nói, cũng không vội vàng không tức giận… Người quân tử nhất cũng là kẻ tiểu nhân nhất sao? Thất Nương nói đấy, hắn ngược lại cảm thấy thiếu niên này thật là thản nhiên, hào phóng lung linh.
"Quả nhiên không hổ là Thanh Tử thiếu gia." Tác Thịnh Huyền nói.
Tiết Thanh lần nữa giơ tay lên nói: "Vì vậy Tác thiếu gia bỏ qua cho." Rồi định cất bước đi qua.
Tác Thịnh Huyền vẫn không nhúc nhích, mặt mang nụ cười nói: "Như vầy, hắn bây giờ không có ở đây, Thanh Tử thiếu gia, chúng ta quang minh chính đại so tài một lần đi."
Hử… Tiết Thanh nhìn hắn.
"Làm sao hả?" Liễu Xuân Dương đi tới, lúc nãy hắn một mực theo dõi, lúc này không nhịn được đi tới… Sự tình không ổn, Tiết Thanh không cùng với người Tây Lương nói lâu như vậy trước mặt mọi người… Có thù gì oán gì ngầm giải quyết là được rồi.
"Làm gì vậy, Lộc Minh yến không phải là hội họp đồng môn." Trương Song Đồng nói to lên, cũng cùng bước đến.
Các thí sinh Trường An phủ cũng sớm chú ý bên này, người Tây Lương… Lúc này thấy Trương Song Đồng và Liễu Xuân Dương đều đến liền hoặc là nhìn xem hoặc là cùng đi đến, bên kia các thiếu niên của Tây Lương tự nhiên cũng xúm lại đứng ở phía sau lưng Tác Thịnh Huyền.
Trường An phủ và Tây Lương là hai châu phủ có số thí sinh nhiều nhất. Bọn họ vừa chuyển động, tựa hồ như toàn bộ đại điện đều động.
Xảy ra chuyện gì?
Đang nói chuyện phiếm cùng với nhau hay thi lễ tự giới thiệu mình khi gặp mặt cùng các quan chấm thi, các thí sinh đều nhìn lại, người của Tây Lương và Trường An phủ… Trong đại điện dần dần trở nên an tĩnh.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không có gì, ta chỉ là muốn chơi cờ cùng Tiết thiếu gia." Thanh âm vang dội trong điện.
Chơi cờ hả… Thí sinh giám khảo trong điện chợt hiểu, đã rõ rồi, Tây Lương thái tử này vẫn còn chưa phục… Tây Lương thái tử hộc máu nhận thua chỉ sợ đã truyền khắp thiên hạ rồi, việc này đối với thái tử một nước mà nói đích thật là có chút không thể nhẫn nhịn.
Muốn so tài một lần nữa, lấy lại mặt mũi đó mà.
Vẻ mặt mọi người khác nhau, có cười có chút khinh thường, còn có người có vẻ mong đợi.
Chủ khảo đại nhân vốn là muốn cất tiếng hỏi, giờ vuốt râu im lặng.
Trương Song Đồng nói: "Tác thái tử ngươi như vậy là không chú ý gì đến quy củ rồi, việc này giống như đánh giặc vậy, ngươi đã bị giết chết, làm sao có thể chết thêm một lần nữa…"
Lời này đúng là bất kính, các thiếu niên của Tây Lương lập tức trợn mắt.
"Làm một ví dụ đi." Trương Song Đồng cũng cất tiếng: "Không được. Hẹp hòi như vậy…"
Tác Thịnh Huyền ngăn các thiếu niên lại, vẻ mặt vẫn đầy vẻ ôn hòa như cũ, càng thêm thành khẩn hơn nói: "Ta là chân thành muốn lần nữa lĩnh giáo tài đánh cờ của Tiết thiếu gia, hy vọng Tiết thiếu gia trao cho cơ hội này."
Chơi cờ sao?
"Cũng là một chuyện hay để mọi người ca tụng."
"Ngày đó Tiết thiếu gia cùng thái tử điện hạ đánh cờ, phần lớn chúng ta đều không có duyên nhìn thấy, hôm nay có may mắn chứng kiến, thật sự là vinh hạnh."
Trong các thí sinh vang lên tiếng đồng ý phụ họa.
Trần Thịnh ngồi ở trên đài, nhìn tình cảnh này cười mà không nói.
"So cái gì mà so chứ, ngươi cho là chơi cờ giống như mua thức ăn…" Trương Song Đồng nói: "Ngươi nói muốn đấu là đấu sao."
Tác Thịnh Huyền vẫn cứ mỉm cười, cũng không thèm để ý đến vẻ không vui của Trương Song Đồng cùng với mọi người của Trường An phủ, chỉ nhìn Tiết Thanh nói: "Tiết thiếu gia…" Có mấy phần cầu khẩn, lại nháy mắt mấy cái: "Chẳng lẽ Tiết thiếu gia có cái gì không tiện sao?"
Hử… Tiết Thanh nhìn hắn nhoẻn miệng cười, Liễu Xuân Dương đứng ở một bên thầm nghĩ, Tác thái tử này nói một câu cuối cùng này có ý gì? Uy hiếp sao? Vậy là xong rồi, chọc phải "nàng" rồi.
"Vâng." Tiết Thanh đáp: "Là như vầy, ta đã từng phát lời thề, dùng điểm tròn về nhạc kỹ cúng tế cha già, nếu như đạt thành tâm nguyện, trong vòng ba năm sẽ không đánh cờ nữa."
Ái chà… Tác Thịnh Huyền ngạc nhiên.
Không khí trong điện cũng trở nên nặng nề lại.
"Lời này dường như đã nghe qua ở nơi nào rồi?" Một thí sinh lẩm bẩm.
Có tiếng cười ha ha vang lên nhưng ngay sau đó Trương Song Đồng lại khép miệng lại, thần sắc trở nên trang nghiêm, đứng ở bên cạnh Tiết Thanh, gật đầu một cách nghiêm trọng: "Đúng vậy! Lúc phát ra lời thề tôi có ở bên cạnh."
Trên đài cao, Trần Thịnh bật cười, giám khảo ở bên cạnh cũng lắc đầu.
"Người tuổi trẻ bây giờ… Nói dối đều thuận tay nhặt một cái là ra được sao?" Ông ta nói Tiết Thanh này không phải là người như thế a… Điềm đạm nho nhã chững chạc có tài có đức… Vì sao…
Tác Thịnh Huyền gọi một tiếng Tiết thiếu gia, thần tình có vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi không nên nói đùa nữa, ta rất nghiêm túc đó."
Tiết Thanh gật gật đầu nói: "Là như vậy, tài đánh cờ của Tác thiếu gia cao siêu, đánh cờ cùng Tác thiếu gia ta không thể không toàn lực ứng phó, thân thể của ta… vẫn chưa bình phục. Cha ta qua đời sớm, mẹ ta một mình nuôi ta đến giờ này, không phải là ta tiếc thân sợ chiến, thật sự là thân thể đầu tóc đều là do cha mẹ sinh ra nuôi lớn lên, không dám không coi trọng."
Như vậy à… biểu cảm phức tạp của thí sinh khắp bốn phía lập tức tiêu tan, lai lịch Tiết Thanh này hiện giờ đã truyền khắp nơi, đích thật là mẹ góa con côi, xuất thân bần hàn sống nhờ vào người khác. Đầu tiên là bị vị Quách tiểu thư kia đánh gần như không còn mạng, sau đó lại đấu thơ cùng người ta bị chặt cánh tay gần như tàn phế… Đánh cờ lại hộc máu, tiểu tử này là có chút thảm… Chả trách thân thể nhỏ thó ốm yếu như vậy.
Mọi người quan sát Tiết Thanh, thần sứac có mấy phần đồng tình.
Trần Thịnh lần nữa nở nụ cười, giám khảo ở bên cạnh thì gật gật đầu không nói gì thêm.
Tác Thịnh Huyền nhìn Tiết Thanh nói: "Ngươi nói lời thật hay là nói dối?"
Tiết Thanh thi lễ một cái với hắn nói: "Điện hạ, ta biết ngươi không phục nhưng thiên hạ to lớn tài đánh cờ cao sâu, không phải ta và ngươi có thể nhìn thấu. Ta may mắn thắng điện hạ một ván, không đáng để nhắc tới, ta tin tưởng tài đánh cờ của điện hạ cao siêu không kém ta, thắng thua chỉ có cơ duyên hảo hợp."
Các thí sinh bốn phía đua nhau gật đầu, đây mới là phong phạm của bậc quân tử, thắng không kiêu bại không nản, dáng vẻ không giống như là Tác thái tử này, thua có một ván liền không chấp nhận không buông tha như vậy… Thắng rồi thì như thế nào đây? Hắn liền trở thành người đứng đầu trong thiên hạ hay sao?
Tác Thịnh Huyền nhìn Tiết Thanh nói: "Ta có chút nghe không hiểu…" Nhưng ánh mắt bốn phía hắn nhìn hiểu được, sao lại thay đổi sang không thân thiện hơn nữa còn khinh bỉ vậy chứ? Hắn không có nói gì mà…"Thanh Tử thiếu gia, ta chỉ nói là…"
Tiết Thanh lần nữa thi lễ với hắn nói: "Ta hiểu, điện hạ, ta hôm nay xin hứa, sẽ cùng điện hạ đánh cờ lần nữa, mong điện hạ chờ ta một khoảng thời gian nữa, thật sự là không thể để cho mẹ ở nhà lo lắng, xem ra lúc này tin tức đã truyền về rồi."
Chơi cờ đến mức hộc máu, người bên ngoài xem chỉ là náo nhiệt, người nhà xem có thể nói là đau lòng lo lắng đây. Vị quả phụ kia ở nhà còn không biết lo lắng thành dạng gì nữa, nếu như lại tiếp tục ác chiến… Bất hiếu a, các thí sinh đều gật đầu, nghĩ đến người nhà, thần tình đều có chút buồn bã… Nhớ nhà rồi mà.
Tác Thịnh Huyền còn muốn nói điều gì, trên đài đã truyền đến tiếng nói chuyện.
"Được rồi, ngày hôm nay là Lộc Minh yến, không nói những chuyện khác." Chủ khảo đại nhân nói: "Mời mọi người ngồi xuống."
Tọa sư lên tiếng, đệ tử nghe theo, các môn sinh cùng ứng tiếng vâng dạ rồi tản ra.
Tác Thịnh Huyền nhìn tầm mắt bốn phía và nghe được lời nói nhỏ hoặc cười trộm, chợt hiểu, nhìn Tiết Thanh nói: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi có phải là ức hiếp ta quá rồi hay không?"
Tiết Thanh cất bước đi ngang qua hắn, nghe vậy dừng chân lại, nhìn hắn nhoẻn miệng cười nói: "Đúng vậy!" Xong vượt qua hắn đi theo các thí sinh Trường An phủ tiến về phía chỗ ngồi.
Tác Thịnh Huyền trừng mắt, a ha… Quay đầu nhìn thiếu niên này… Thật là… Vừa xấu lại vừa thẳng thắn quá a.
……
"Thiếu niên này thật là tiến thoái có lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thẳng thắn hào phóng." Một giám khảo cảm thán nói: "Không hổ là đứng đầu bảng lần này."
Lời nói xong nhìn về bên cạnh, mấy giám khảo ở bên cạnh thần tình không ngờ lại có vẻ rất kỳ lạ.
"Làm sao vậy?" Ông ta không hiểu, nhận ra được mấy vị này là giám khảo về đánh cờ: "Có cái gì không ổn sao?"
Mấy giám khảo liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu: "Không có."
Kỳ lạ… Giám khảo kia cũng cười, không để ý tới nữa, uống rượu một mình.
Mấy giám khảo nọ lại lần nữa liếc nhìn nhau.
"Ta cảm thấy được quyết định ban đầu của chúng ta không ổn…" Một giám khảo không nhịn được nói nhỏ: "Tiểu tử này… Hắn tại sao không chơi cờ cùng Tác thái tử, trong lòng mình cảm thấy không nắm chắc sao? Nói đến mức quá rồi… Quả thực rất không biết xấu hổ…"
"Đúng vậy, đứng đầu bảng như vậy…" Một giám khảo khác cũng lẩm bẩm, nhìn về phía các thí sinh cùng ngồi một đám, tầm mắt hướng vào người thiếu niên áo bào xanh ấy: "Trong lòng ta dù sao cũng có chút bất an… Cho hắn đi kinh thành tham gia kỳ thi hội sẽ không gây ra chuyện gì chứ?"
Các thí sinh trong điện xếp hàng theo thứ tự, dưới sự dẫn đường của lễ quan đi thăm viếng lễ bái thiên địa quân cùng với các tọa sư phòng sư và dâng lên lễ vật.
Tiết Thanh với tư cách là người đứng đầu bảng đứng ở phía trước nhất, lần lượt tham kiến bái tạ hết một vòng… Tọa sư lần này là hai vị đại nhân của Quốc Tử giám, tuổi tác đều vào khoảng bốn mươi, xuất thân hàn lâm, thân là chủ khảo nên hai trăm thí sinh này ngày sau đều coi như là học sinh của bọn họ, tương lai bất luận nhập vào hàng sĩ ở chức quan lớn nhỏ nào, đều phải kính họ gọi một tiếng thầy… Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Liệt Dương cần phải nắm kỳ thi quân tử trong tay, thầy trò cùng trường là một trong những cơ cấu quan hệ trong quan trường.
Trần Thịnh tuy rằng chức vị cao, nhưng từ chối chủ khảo, chỉ làm khảo quan của một khoa nên chỉ là phòng sư. Lần này phòng sư nhiều hơn so với lệ thường, cũng may là lễ vật chỉ là cho có ý tứ một chút thôi, nếu không e rằng các thí sinh sẽ không còn tiền hồi hương nữa.
Quan chủ khảo chúc mừng và khuyên bảo các thí sinh vài điều rồi các thí sinh cùng chúc mừng nhau, đọc thơ, sau bài múa Khôi Tinh thì lễ hoàn tất, yến hội chính thức bắt đầu, mọi người ai nấy tùy ý. Tiết Thanh vừa muốn ngồi vào bàn thì bị người phía sau ngăn lại.
"Tiết giải nguyên." Tác Thịnh Huyền mắt sáng rực lên tiếng nói.
Tiết Thanh nhoẻn miệng cười với hắn: "Tác đồng niên." Cử nhân đậu cùng một khoa xưng là đồng niên, những thí sinh như bọn họ thế này cũng không phân ra cái gì là cùng phòng cả, đều là đồng môn.
Tác Thịnh Huyền mắt càng sáng lên, với cách xưng hô này rất là vui vẻ, nói: "Chúng ta sau này là đồng niên rồi… Thật là không thể ngờ, một tháng trước ta chỉ có thể đọc thi từ của Tiết thiếu gia ngươi, ngày hôm nay đã có thể trở thành đồng môn rồi… Hay là dứt khoát gọi nhau là huynh đệ đi, ta lớn hơn ngươi…"
Tiết Thanh cười ha ha, việc này coi như thôi vậy, thi lễ nói lời cảm ơn.
Bên kia, Trương Song Đồng đã cố ý gọi hắn: "Đi mời rượu tọa sư đi, không được nói chuyện tào lao nữa."
Tiết Thanh thi lễ với Tác Thịnh Huyền định đi, Tác Thịnh Huyền vẫn đứng ở trước mặt hắn như cũ nói: "Tiết thiếu gia, ta rất là bội phục ngươi…"
Có phải không vậy? Tiết Thanh nhìn hắn.
Khuôn mặt đẹp trai của Tác Thịnh Huyền hiện lên vẻ đáng thương: "Vậy ngươi tại sao lại không tỷ thí với ta một cách quang minh chính đại vậy?"
Hử… Con nít ranh thật có ý tứ đó nha, Tiết Thanh mỉm cười nói: "Tác thiếu gia, vì ta không so đấu cùng với ngươi."
Hả… Tác Thịnh Huyền nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, lại trở nên cong cong, nụ cười nở ra: "Tiết thiếu gia à." Một cái chữ à tràn đầy ý tứ nói không ra hết.
Hắn nói là Thất Nương ư, hắn biết được Thất Nương ư, Thất Nương ở trong tối ngầm tỷ thí cùng hắn, còn hắn thì ra cũng ngầm tỷ thí cùng Thất Nương ở trong tối, ngầm tỷ thí, tự nhiên không cần dùng quang minh chánh đại, thiếu niên này, cái gì cũng biết hết, nhưng cái gì cũng không chịu nói, cũng không vội vàng không tức giận… Người quân tử nhất cũng là kẻ tiểu nhân nhất sao? Thất Nương nói đấy, hắn ngược lại cảm thấy thiếu niên này thật là thản nhiên, hào phóng lung linh.
"Quả nhiên không hổ là Thanh Tử thiếu gia." Tác Thịnh Huyền nói.
Tiết Thanh lần nữa giơ tay lên nói: "Vì vậy Tác thiếu gia bỏ qua cho." Rồi định cất bước đi qua.
Tác Thịnh Huyền vẫn không nhúc nhích, mặt mang nụ cười nói: "Như vầy, hắn bây giờ không có ở đây, Thanh Tử thiếu gia, chúng ta quang minh chính đại so tài một lần đi."
Hử… Tiết Thanh nhìn hắn.
"Làm sao hả?" Liễu Xuân Dương đi tới, lúc nãy hắn một mực theo dõi, lúc này không nhịn được đi tới… Sự tình không ổn, Tiết Thanh không cùng với người Tây Lương nói lâu như vậy trước mặt mọi người… Có thù gì oán gì ngầm giải quyết là được rồi.
"Làm gì vậy, Lộc Minh yến không phải là hội họp đồng môn." Trương Song Đồng nói to lên, cũng cùng bước đến.
Các thí sinh Trường An phủ cũng sớm chú ý bên này, người Tây Lương… Lúc này thấy Trương Song Đồng và Liễu Xuân Dương đều đến liền hoặc là nhìn xem hoặc là cùng đi đến, bên kia các thiếu niên của Tây Lương tự nhiên cũng xúm lại đứng ở phía sau lưng Tác Thịnh Huyền.
Trường An phủ và Tây Lương là hai châu phủ có số thí sinh nhiều nhất. Bọn họ vừa chuyển động, tựa hồ như toàn bộ đại điện đều động.
Xảy ra chuyện gì?
Đang nói chuyện phiếm cùng với nhau hay thi lễ tự giới thiệu mình khi gặp mặt cùng các quan chấm thi, các thí sinh đều nhìn lại, người của Tây Lương và Trường An phủ… Trong đại điện dần dần trở nên an tĩnh.
Tác Thịnh Huyền nói: "Không có gì, ta chỉ là muốn chơi cờ cùng Tiết thiếu gia." Thanh âm vang dội trong điện.
Chơi cờ hả… Thí sinh giám khảo trong điện chợt hiểu, đã rõ rồi, Tây Lương thái tử này vẫn còn chưa phục… Tây Lương thái tử hộc máu nhận thua chỉ sợ đã truyền khắp thiên hạ rồi, việc này đối với thái tử một nước mà nói đích thật là có chút không thể nhẫn nhịn.
Muốn so tài một lần nữa, lấy lại mặt mũi đó mà.
Vẻ mặt mọi người khác nhau, có cười có chút khinh thường, còn có người có vẻ mong đợi.
Chủ khảo đại nhân vốn là muốn cất tiếng hỏi, giờ vuốt râu im lặng.
Trương Song Đồng nói: "Tác thái tử ngươi như vậy là không chú ý gì đến quy củ rồi, việc này giống như đánh giặc vậy, ngươi đã bị giết chết, làm sao có thể chết thêm một lần nữa…"
Lời này đúng là bất kính, các thiếu niên của Tây Lương lập tức trợn mắt.
"Làm một ví dụ đi." Trương Song Đồng cũng cất tiếng: "Không được. Hẹp hòi như vậy…"
Tác Thịnh Huyền ngăn các thiếu niên lại, vẻ mặt vẫn đầy vẻ ôn hòa như cũ, càng thêm thành khẩn hơn nói: "Ta là chân thành muốn lần nữa lĩnh giáo tài đánh cờ của Tiết thiếu gia, hy vọng Tiết thiếu gia trao cho cơ hội này."
Chơi cờ sao?
"Cũng là một chuyện hay để mọi người ca tụng."
"Ngày đó Tiết thiếu gia cùng thái tử điện hạ đánh cờ, phần lớn chúng ta đều không có duyên nhìn thấy, hôm nay có may mắn chứng kiến, thật sự là vinh hạnh."
Trong các thí sinh vang lên tiếng đồng ý phụ họa.
Trần Thịnh ngồi ở trên đài, nhìn tình cảnh này cười mà không nói.
"So cái gì mà so chứ, ngươi cho là chơi cờ giống như mua thức ăn…" Trương Song Đồng nói: "Ngươi nói muốn đấu là đấu sao."
Tác Thịnh Huyền vẫn cứ mỉm cười, cũng không thèm để ý đến vẻ không vui của Trương Song Đồng cùng với mọi người của Trường An phủ, chỉ nhìn Tiết Thanh nói: "Tiết thiếu gia…" Có mấy phần cầu khẩn, lại nháy mắt mấy cái: "Chẳng lẽ Tiết thiếu gia có cái gì không tiện sao?"
Hử… Tiết Thanh nhìn hắn nhoẻn miệng cười, Liễu Xuân Dương đứng ở một bên thầm nghĩ, Tác thái tử này nói một câu cuối cùng này có ý gì? Uy hiếp sao? Vậy là xong rồi, chọc phải "nàng" rồi.
"Vâng." Tiết Thanh đáp: "Là như vầy, ta đã từng phát lời thề, dùng điểm tròn về nhạc kỹ cúng tế cha già, nếu như đạt thành tâm nguyện, trong vòng ba năm sẽ không đánh cờ nữa."
Ái chà… Tác Thịnh Huyền ngạc nhiên.
Không khí trong điện cũng trở nên nặng nề lại.
"Lời này dường như đã nghe qua ở nơi nào rồi?" Một thí sinh lẩm bẩm.
Có tiếng cười ha ha vang lên nhưng ngay sau đó Trương Song Đồng lại khép miệng lại, thần sắc trở nên trang nghiêm, đứng ở bên cạnh Tiết Thanh, gật đầu một cách nghiêm trọng: "Đúng vậy! Lúc phát ra lời thề tôi có ở bên cạnh."
Trên đài cao, Trần Thịnh bật cười, giám khảo ở bên cạnh cũng lắc đầu.
"Người tuổi trẻ bây giờ… Nói dối đều thuận tay nhặt một cái là ra được sao?" Ông ta nói Tiết Thanh này không phải là người như thế a… Điềm đạm nho nhã chững chạc có tài có đức… Vì sao…
Tác Thịnh Huyền gọi một tiếng Tiết thiếu gia, thần tình có vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi không nên nói đùa nữa, ta rất nghiêm túc đó."
Tiết Thanh gật gật đầu nói: "Là như vậy, tài đánh cờ của Tác thiếu gia cao siêu, đánh cờ cùng Tác thiếu gia ta không thể không toàn lực ứng phó, thân thể của ta… vẫn chưa bình phục. Cha ta qua đời sớm, mẹ ta một mình nuôi ta đến giờ này, không phải là ta tiếc thân sợ chiến, thật sự là thân thể đầu tóc đều là do cha mẹ sinh ra nuôi lớn lên, không dám không coi trọng."
Như vậy à… biểu cảm phức tạp của thí sinh khắp bốn phía lập tức tiêu tan, lai lịch Tiết Thanh này hiện giờ đã truyền khắp nơi, đích thật là mẹ góa con côi, xuất thân bần hàn sống nhờ vào người khác. Đầu tiên là bị vị Quách tiểu thư kia đánh gần như không còn mạng, sau đó lại đấu thơ cùng người ta bị chặt cánh tay gần như tàn phế… Đánh cờ lại hộc máu, tiểu tử này là có chút thảm… Chả trách thân thể nhỏ thó ốm yếu như vậy.
Mọi người quan sát Tiết Thanh, thần sứac có mấy phần đồng tình.
Trần Thịnh lần nữa nở nụ cười, giám khảo ở bên cạnh thì gật gật đầu không nói gì thêm.
Tác Thịnh Huyền nhìn Tiết Thanh nói: "Ngươi nói lời thật hay là nói dối?"
Tiết Thanh thi lễ một cái với hắn nói: "Điện hạ, ta biết ngươi không phục nhưng thiên hạ to lớn tài đánh cờ cao sâu, không phải ta và ngươi có thể nhìn thấu. Ta may mắn thắng điện hạ một ván, không đáng để nhắc tới, ta tin tưởng tài đánh cờ của điện hạ cao siêu không kém ta, thắng thua chỉ có cơ duyên hảo hợp."
Các thí sinh bốn phía đua nhau gật đầu, đây mới là phong phạm của bậc quân tử, thắng không kiêu bại không nản, dáng vẻ không giống như là Tác thái tử này, thua có một ván liền không chấp nhận không buông tha như vậy… Thắng rồi thì như thế nào đây? Hắn liền trở thành người đứng đầu trong thiên hạ hay sao?
Tác Thịnh Huyền nhìn Tiết Thanh nói: "Ta có chút nghe không hiểu…" Nhưng ánh mắt bốn phía hắn nhìn hiểu được, sao lại thay đổi sang không thân thiện hơn nữa còn khinh bỉ vậy chứ? Hắn không có nói gì mà…"Thanh Tử thiếu gia, ta chỉ nói là…"
Tiết Thanh lần nữa thi lễ với hắn nói: "Ta hiểu, điện hạ, ta hôm nay xin hứa, sẽ cùng điện hạ đánh cờ lần nữa, mong điện hạ chờ ta một khoảng thời gian nữa, thật sự là không thể để cho mẹ ở nhà lo lắng, xem ra lúc này tin tức đã truyền về rồi."
Chơi cờ đến mức hộc máu, người bên ngoài xem chỉ là náo nhiệt, người nhà xem có thể nói là đau lòng lo lắng đây. Vị quả phụ kia ở nhà còn không biết lo lắng thành dạng gì nữa, nếu như lại tiếp tục ác chiến… Bất hiếu a, các thí sinh đều gật đầu, nghĩ đến người nhà, thần tình đều có chút buồn bã… Nhớ nhà rồi mà.
Tác Thịnh Huyền còn muốn nói điều gì, trên đài đã truyền đến tiếng nói chuyện.
"Được rồi, ngày hôm nay là Lộc Minh yến, không nói những chuyện khác." Chủ khảo đại nhân nói: "Mời mọi người ngồi xuống."
Tọa sư lên tiếng, đệ tử nghe theo, các môn sinh cùng ứng tiếng vâng dạ rồi tản ra.
Tác Thịnh Huyền nhìn tầm mắt bốn phía và nghe được lời nói nhỏ hoặc cười trộm, chợt hiểu, nhìn Tiết Thanh nói: "Thanh Tử thiếu gia, ngươi có phải là ức hiếp ta quá rồi hay không?"
Tiết Thanh cất bước đi ngang qua hắn, nghe vậy dừng chân lại, nhìn hắn nhoẻn miệng cười nói: "Đúng vậy!" Xong vượt qua hắn đi theo các thí sinh Trường An phủ tiến về phía chỗ ngồi.
Tác Thịnh Huyền trừng mắt, a ha… Quay đầu nhìn thiếu niên này… Thật là… Vừa xấu lại vừa thẳng thắn quá a.
……
"Thiếu niên này thật là tiến thoái có lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thẳng thắn hào phóng." Một giám khảo cảm thán nói: "Không hổ là đứng đầu bảng lần này."
Lời nói xong nhìn về bên cạnh, mấy giám khảo ở bên cạnh thần tình không ngờ lại có vẻ rất kỳ lạ.
"Làm sao vậy?" Ông ta không hiểu, nhận ra được mấy vị này là giám khảo về đánh cờ: "Có cái gì không ổn sao?"
Mấy giám khảo liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu: "Không có."
Kỳ lạ… Giám khảo kia cũng cười, không để ý tới nữa, uống rượu một mình.
Mấy giám khảo nọ lại lần nữa liếc nhìn nhau.
"Ta cảm thấy được quyết định ban đầu của chúng ta không ổn…" Một giám khảo không nhịn được nói nhỏ: "Tiểu tử này… Hắn tại sao không chơi cờ cùng Tác thái tử, trong lòng mình cảm thấy không nắm chắc sao? Nói đến mức quá rồi… Quả thực rất không biết xấu hổ…"
"Đúng vậy, đứng đầu bảng như vậy…" Một giám khảo khác cũng lẩm bẩm, nhìn về phía các thí sinh cùng ngồi một đám, tầm mắt hướng vào người thiếu niên áo bào xanh ấy: "Trong lòng ta dù sao cũng có chút bất an… Cho hắn đi kinh thành tham gia kỳ thi hội sẽ không gây ra chuyện gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.