Chương 267: Vào thành
Hi Hành
21/07/2018
Cái tên Huỳnh Sa Đạo quả thực khiến cho người ta
hiểu nhầm. Tiết Thanh từng cho rằng đây là một con đường, không ngờ con
đường này lại liên quan tới nàng.
Tuy hàng ngũ khá dài nhưng tốc độ không chậm. Một là xe ngựa đã được đưa sang cửa thành khác, hai là kiểm tra rất đơn giản. Không soát người, không tra hành lý, chỉ thẩm tra lộ dẫn, còn có văn lại phụ trách việc ăn ở cho thí sinh.
Không ngừng có tên các châu phủ vang lên, đám người trong hàng cũng ồn ào theo.
"Cống Châu..."
"Từ Tiến tới từ Cống Châu..."
"Là Từ thị nổi danh trà nghệ sao?"
"Túc Châu... An Ninh Mẫn của Túc Châu đã đến đây chứ?"
"Đến rồi. Ta thấy rồi... Năm đó đấu rượu, với bài thơ trăm câu đã khiến kinh thành khiếp sợ mà... Đáng tiếc vì quá ngông cuồng mà bị bỏ mất tư cách khoa cử..."
Nghe tiếng bàn tán bốn phía và những cái tên được nhắc đến, Trương Song Đồng ngáp một cái to: "Nhiều danh nhân chạy tới nơi này phết... Náo nhiệt rồi đây."
Liễu Xuân Dương nói: "Sao ta chưa từng nghe nói tới những người này bao giờ?"
Lâm tú tài đứng ở trước hắn, quay lại nói: "Vì ngươi ếch ngồi đáy giếng! Khi ra ngoài, nếu không biết thì đừng có nói."
Liễu Xuân Dương nhíu mày, ngầm mắng một câu tú tài hủ lậu. Trương Song Đồng thì cười khì khì. Trong tiếng ồn ào đùa giỡn, đám thí sinh phủ Trường An đã đến trước cửa thành.
"Sơn Tây, phủ Trường An..."
Văn lại kiểm tra trước cửa thành lại hô to... Giống như lúc trước, đám thí sinh đang xếp hàng xung quanh đều nhìn sang, đồng thời những tiếng nghị luận cũng vang lên.
"Là Thanh Hà tiên sinh!"
"Thanh Hà tiên sinh đến rồi..."
Đám người lại xôn xao, tiếng hâm mộ, sùng bái, tiếng vui mừng không ngừng vang lên. Có thể thấy được danh vọng cao như thế nào. Nhưng có kẻ bất mãn.
"Vì sao Thanh Hà tiên sinh lại đi cùng đám thí sinh Trường An?"
"Phủ Trường An định lợi dụng danh vọng của Thanh Hà tiên sinh ư?"
"Trong các vị đại nho đương thời, chỉ có mình ông ấy đi cùng thí sinh!"
Vì sao Thanh Hà tiên sinh lại đến đây, văn lại đứng ra giải thích: "Thanh Hà tiên sinh là giám khảo, xuất phát từ phủ Trường An mà thôi."
Như vậy thì có hiểu được. Nhưng vẫn có kẻ hô to.
"Như vậy chẳng phải sẽ nhân cơ hội thiên vị thí sinh Trường An à?"
Ngay tức khắc có người phản bác.
"Thanh Hà tiên sinh không phải loại người đó! Đúng là lòng dạ tiểu nhân!"
"Giám khảo đâu chỉ có một, mà không phải một người có thể quyết định được lục nghệ."
Tiếng cãi nhau ồn ào trước cửa thành. Thanh Hà tiên sinh hoàn toàn không quan tâm, đừng nói tới giải thích hay phản bác, dường như không hề nghe thấy. Chỉ chăm chú nhìn văn lại Huỳnh Sa Đạo kiểm tra lộ dẫn của đám thí sinh phủ Trường An... Những lời bàn tán từ bên ngoài há có thể quấy nhiễu hắn. Đột nhiên một âm thanh vang lên trong sự hỗn loạn.
"Tiết Thanh!"
"Đó là Tiết Thanh của phủ Trường An!"
Tầm mắt lại tập trung về phía đám thí sinh phủ Trường An. Tiết Thanh có vẻ bất ngờ. Trương Song Đồng “ha” một tiếng, vỗ vai nàng, nói: "Thì ra phủ Trường An chúng ta cũng có danh nhân. Thanh Tử thiếu gia nổi tiếng thiên hạ rồi nha."
Vừa nói xong, chợt có một thí sinh của đội gần đó khó hiểu: "Tiết Thanh là ai?"
Trương Song Đồng nhìn thí sinh kia, nói: "Đồ ếch ngồi đấy giếng!"
Không chỉ có một thí sinh ếch ngồi đáy giếng, rất nhiều người không biết, cũng dò hỏi. Lập tức có người giới thiệu, nào là Thủy điệu ca đầu, rồi Tông Chu, rồi một bài thơ lấy mạng Liêu Thừa... Trước cửa thành, tiếng xôn xao lớn hơn cả khi nghe thấy tên Thanh Hà tiên sinh được xướng lên ban nãy. Càng nhiều người nhìn sang bên này, muốn xem ai là Tiết Thanh.
May là đám thí sinh phủ Trường An đã được kiểm tra xong, ai nấy đều được phát một lệnh bài chứng tỏ thân phận. Theo sự dẫn dắt của Thanh Hà tiên sinh đi qua cửa thành, bỏ ồn ào lại sau lưng.
Cửa thành dầy và nặng dường như ngăn cách trong thành với ngoài thành. Đường phố sạch sẽ, cửa hàng san sát hai bên. Ngoài các thí sinh, còn có dân cư địa phương đi lại trên đường. Họ tự động nhường đường cho các thí sinh, còn mỉm cười và nhiệt tình chỉ dẫn nơi ở cho các thí sinh.
"Nơi này làm gì có vẻ đáng sợ của vùng đất ác linh chứ." Bàng An khẽ nói.
Cũng chẳng có chút gì là lụn bại sau khi bị đốt thành, trái lại hừng hực sức sống. Đám thí sinh vừa đi vừa tò mò nhìn bốn phía. Tiết Thanh thì nhìn những hàng cây cao lớn hai bên đường. Cây này tuổi phải chừng mười mấy năm, mang theo vẻ xa xưa của thời gian. Những cái cây này không phải được trồng từ khi còn là cây non mà lúc xây thành người ta đã đem từ nơi khác về trồng. Nếu không biết trước, không ai cho rằng đây là một tòa thành mới xây. Cách tốt nhất để che giấu cái cũ không phải là dùng cái mới, mà là dùng cái cũ khác.
Tiết Thanh không có cảm xúc gì. Tuy nghe Đốc kể chuyện năm đó nhưng rốt cuộc người khi đó không phải nàng, không cách nào cảm động, không kích động, không bi thương. Nàng cũng như các thí sinh khác, vừa tò mò lại vừa bình tĩnh bước đi.
Vì thí sinh khá đông nên toàn bộ khách sạn ở Huỳnh Sa Đạo đều bị trưng dụng. Đám thí sinh phủ Trường An ở khách sạn tại thành nam. Nơi này không lớn không nhỏ, đủ dùng cho thí sinh của ba phủ thành. Bọn họ tới trước, thí sinh của hai phủ thành còn lại vẫn chưa tới.
Bàng An vui mừng nói: "Chúng ta có thể chọn phòng trước." Đây là lợi thế của việc tới trước. Ngoài có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, còn có thể chọn cho mình gian phòng tốt nhất.
Nghe nói có người từng cho rằng thế này là không công bằng, vì đường xá có chỗ xa chỗ gần. Đề nghị phân chia nơi ở trước. Nhưng bề trên bác bỏ. Vì sao?
"Bởi vì cuộc thi đã bắt đầu kể từ khi các vị lên đường rồi... Đường xa thì có thể xuất phát sớm để tranh thủ thời gian. Ngay cả chút cố gắng ấy cũng không chịu bỏ ra thì còn tranh đấu gì nữa? Thật ra đây vốn là một kiểu công bằng."
Ông chủ khách sạn mỉm cười nói, nhiệt tình chia sẻ mấy tin nhỏ mà mình biết cho đám thí sinh, rồi giơ tay chúc mừng.
"Các vị đã thắng một trận, sau này tất sẽ làm nên thành tích cao."
Đám môn sinh cười cảm ơn lời chúc của ông chủ. Liễu Xuân Dương không cười mà nhìn Tiết Thanh. Từ lúc lên đường đã bắt đầu cuộc thi rồi? Như vậy lần ở trạm dịch Phiền Khẩu kia cũng coi là một lần. Chỉ là không rõ ai thắng. Nhìn thiếu niên kia cười đầy thản nhiên... Hắn thua mới lạ.
Không biết đám thí sinh ở trạm dịch Phiền Khẩu kia thế nào rồi? Lúc đi đường không gặp lại...
Bên này đang cười giỡn, bên ngoài đường bỗng vang lên những tiếng ồn ào. Có tiểu nhị chạy ra ngoài nghe ngóng, rồi nhanh chóng quay về: "Là tranh chấp nơi ở. Đám thí sinh phủ Khai Dương bị đám thí sinh tới sau đuổi ra ngoài, vì đám thí sinh kia muốn chiếm gian phòng tốt nhất."
Sao lại như vậy? Không phải mới bảo là ai tới trước chọn trước là một loại công bằng sao? Đám thí sinh quay sang nhìn ông chủ khách sạn.
Ông chủ khách sạn không hề có vẻ xấu hổ mà vuốt râu cười: "Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng tuyệt đối. Xuất thân và địa vị khác biệt cơ mà... Nhưng trong tình cảnh xuất thân địa vị khác biệt mà thông qua kỳ thi cũng là một loại công bằng. Tranh không được nơi ở, thắng bọn họ trong trường thi là được. Vào trường thi rồi đâu có chú ý xuất thân." Nói xong lại nâng tay chúc: "Chúc các vị đánh đâu thắng đó, không gì cản được."
Lời đều để ông ta nói hết rồi. Đám môn sinh lắc đầu.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Đừng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Các ngươi yên tâm chuẩn bị thi. Nhớ kỹ chúng ta là người dự thi, mục tiêu là thông qua kỳ thi quân tử. Lòng phải kiên định, đừng để ngoại vật quấy nhiễu." Tầm mắt đảo qua mọi người, hữu ý vô tình dừng trên người Tiết Thanh: "Đừng có gây chuyện."
Đám thí sinh đồng thanh "vâng" một tiếng.
Tuy hàng ngũ khá dài nhưng tốc độ không chậm. Một là xe ngựa đã được đưa sang cửa thành khác, hai là kiểm tra rất đơn giản. Không soát người, không tra hành lý, chỉ thẩm tra lộ dẫn, còn có văn lại phụ trách việc ăn ở cho thí sinh.
Không ngừng có tên các châu phủ vang lên, đám người trong hàng cũng ồn ào theo.
"Cống Châu..."
"Từ Tiến tới từ Cống Châu..."
"Là Từ thị nổi danh trà nghệ sao?"
"Túc Châu... An Ninh Mẫn của Túc Châu đã đến đây chứ?"
"Đến rồi. Ta thấy rồi... Năm đó đấu rượu, với bài thơ trăm câu đã khiến kinh thành khiếp sợ mà... Đáng tiếc vì quá ngông cuồng mà bị bỏ mất tư cách khoa cử..."
Nghe tiếng bàn tán bốn phía và những cái tên được nhắc đến, Trương Song Đồng ngáp một cái to: "Nhiều danh nhân chạy tới nơi này phết... Náo nhiệt rồi đây."
Liễu Xuân Dương nói: "Sao ta chưa từng nghe nói tới những người này bao giờ?"
Lâm tú tài đứng ở trước hắn, quay lại nói: "Vì ngươi ếch ngồi đáy giếng! Khi ra ngoài, nếu không biết thì đừng có nói."
Liễu Xuân Dương nhíu mày, ngầm mắng một câu tú tài hủ lậu. Trương Song Đồng thì cười khì khì. Trong tiếng ồn ào đùa giỡn, đám thí sinh phủ Trường An đã đến trước cửa thành.
"Sơn Tây, phủ Trường An..."
Văn lại kiểm tra trước cửa thành lại hô to... Giống như lúc trước, đám thí sinh đang xếp hàng xung quanh đều nhìn sang, đồng thời những tiếng nghị luận cũng vang lên.
"Là Thanh Hà tiên sinh!"
"Thanh Hà tiên sinh đến rồi..."
Đám người lại xôn xao, tiếng hâm mộ, sùng bái, tiếng vui mừng không ngừng vang lên. Có thể thấy được danh vọng cao như thế nào. Nhưng có kẻ bất mãn.
"Vì sao Thanh Hà tiên sinh lại đi cùng đám thí sinh Trường An?"
"Phủ Trường An định lợi dụng danh vọng của Thanh Hà tiên sinh ư?"
"Trong các vị đại nho đương thời, chỉ có mình ông ấy đi cùng thí sinh!"
Vì sao Thanh Hà tiên sinh lại đến đây, văn lại đứng ra giải thích: "Thanh Hà tiên sinh là giám khảo, xuất phát từ phủ Trường An mà thôi."
Như vậy thì có hiểu được. Nhưng vẫn có kẻ hô to.
"Như vậy chẳng phải sẽ nhân cơ hội thiên vị thí sinh Trường An à?"
Ngay tức khắc có người phản bác.
"Thanh Hà tiên sinh không phải loại người đó! Đúng là lòng dạ tiểu nhân!"
"Giám khảo đâu chỉ có một, mà không phải một người có thể quyết định được lục nghệ."
Tiếng cãi nhau ồn ào trước cửa thành. Thanh Hà tiên sinh hoàn toàn không quan tâm, đừng nói tới giải thích hay phản bác, dường như không hề nghe thấy. Chỉ chăm chú nhìn văn lại Huỳnh Sa Đạo kiểm tra lộ dẫn của đám thí sinh phủ Trường An... Những lời bàn tán từ bên ngoài há có thể quấy nhiễu hắn. Đột nhiên một âm thanh vang lên trong sự hỗn loạn.
"Tiết Thanh!"
"Đó là Tiết Thanh của phủ Trường An!"
Tầm mắt lại tập trung về phía đám thí sinh phủ Trường An. Tiết Thanh có vẻ bất ngờ. Trương Song Đồng “ha” một tiếng, vỗ vai nàng, nói: "Thì ra phủ Trường An chúng ta cũng có danh nhân. Thanh Tử thiếu gia nổi tiếng thiên hạ rồi nha."
Vừa nói xong, chợt có một thí sinh của đội gần đó khó hiểu: "Tiết Thanh là ai?"
Trương Song Đồng nhìn thí sinh kia, nói: "Đồ ếch ngồi đấy giếng!"
Không chỉ có một thí sinh ếch ngồi đáy giếng, rất nhiều người không biết, cũng dò hỏi. Lập tức có người giới thiệu, nào là Thủy điệu ca đầu, rồi Tông Chu, rồi một bài thơ lấy mạng Liêu Thừa... Trước cửa thành, tiếng xôn xao lớn hơn cả khi nghe thấy tên Thanh Hà tiên sinh được xướng lên ban nãy. Càng nhiều người nhìn sang bên này, muốn xem ai là Tiết Thanh.
May là đám thí sinh phủ Trường An đã được kiểm tra xong, ai nấy đều được phát một lệnh bài chứng tỏ thân phận. Theo sự dẫn dắt của Thanh Hà tiên sinh đi qua cửa thành, bỏ ồn ào lại sau lưng.
Cửa thành dầy và nặng dường như ngăn cách trong thành với ngoài thành. Đường phố sạch sẽ, cửa hàng san sát hai bên. Ngoài các thí sinh, còn có dân cư địa phương đi lại trên đường. Họ tự động nhường đường cho các thí sinh, còn mỉm cười và nhiệt tình chỉ dẫn nơi ở cho các thí sinh.
"Nơi này làm gì có vẻ đáng sợ của vùng đất ác linh chứ." Bàng An khẽ nói.
Cũng chẳng có chút gì là lụn bại sau khi bị đốt thành, trái lại hừng hực sức sống. Đám thí sinh vừa đi vừa tò mò nhìn bốn phía. Tiết Thanh thì nhìn những hàng cây cao lớn hai bên đường. Cây này tuổi phải chừng mười mấy năm, mang theo vẻ xa xưa của thời gian. Những cái cây này không phải được trồng từ khi còn là cây non mà lúc xây thành người ta đã đem từ nơi khác về trồng. Nếu không biết trước, không ai cho rằng đây là một tòa thành mới xây. Cách tốt nhất để che giấu cái cũ không phải là dùng cái mới, mà là dùng cái cũ khác.
Tiết Thanh không có cảm xúc gì. Tuy nghe Đốc kể chuyện năm đó nhưng rốt cuộc người khi đó không phải nàng, không cách nào cảm động, không kích động, không bi thương. Nàng cũng như các thí sinh khác, vừa tò mò lại vừa bình tĩnh bước đi.
Vì thí sinh khá đông nên toàn bộ khách sạn ở Huỳnh Sa Đạo đều bị trưng dụng. Đám thí sinh phủ Trường An ở khách sạn tại thành nam. Nơi này không lớn không nhỏ, đủ dùng cho thí sinh của ba phủ thành. Bọn họ tới trước, thí sinh của hai phủ thành còn lại vẫn chưa tới.
Bàng An vui mừng nói: "Chúng ta có thể chọn phòng trước." Đây là lợi thế của việc tới trước. Ngoài có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, còn có thể chọn cho mình gian phòng tốt nhất.
Nghe nói có người từng cho rằng thế này là không công bằng, vì đường xá có chỗ xa chỗ gần. Đề nghị phân chia nơi ở trước. Nhưng bề trên bác bỏ. Vì sao?
"Bởi vì cuộc thi đã bắt đầu kể từ khi các vị lên đường rồi... Đường xa thì có thể xuất phát sớm để tranh thủ thời gian. Ngay cả chút cố gắng ấy cũng không chịu bỏ ra thì còn tranh đấu gì nữa? Thật ra đây vốn là một kiểu công bằng."
Ông chủ khách sạn mỉm cười nói, nhiệt tình chia sẻ mấy tin nhỏ mà mình biết cho đám thí sinh, rồi giơ tay chúc mừng.
"Các vị đã thắng một trận, sau này tất sẽ làm nên thành tích cao."
Đám môn sinh cười cảm ơn lời chúc của ông chủ. Liễu Xuân Dương không cười mà nhìn Tiết Thanh. Từ lúc lên đường đã bắt đầu cuộc thi rồi? Như vậy lần ở trạm dịch Phiền Khẩu kia cũng coi là một lần. Chỉ là không rõ ai thắng. Nhìn thiếu niên kia cười đầy thản nhiên... Hắn thua mới lạ.
Không biết đám thí sinh ở trạm dịch Phiền Khẩu kia thế nào rồi? Lúc đi đường không gặp lại...
Bên này đang cười giỡn, bên ngoài đường bỗng vang lên những tiếng ồn ào. Có tiểu nhị chạy ra ngoài nghe ngóng, rồi nhanh chóng quay về: "Là tranh chấp nơi ở. Đám thí sinh phủ Khai Dương bị đám thí sinh tới sau đuổi ra ngoài, vì đám thí sinh kia muốn chiếm gian phòng tốt nhất."
Sao lại như vậy? Không phải mới bảo là ai tới trước chọn trước là một loại công bằng sao? Đám thí sinh quay sang nhìn ông chủ khách sạn.
Ông chủ khách sạn không hề có vẻ xấu hổ mà vuốt râu cười: "Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng tuyệt đối. Xuất thân và địa vị khác biệt cơ mà... Nhưng trong tình cảnh xuất thân địa vị khác biệt mà thông qua kỳ thi cũng là một loại công bằng. Tranh không được nơi ở, thắng bọn họ trong trường thi là được. Vào trường thi rồi đâu có chú ý xuất thân." Nói xong lại nâng tay chúc: "Chúc các vị đánh đâu thắng đó, không gì cản được."
Lời đều để ông ta nói hết rồi. Đám môn sinh lắc đầu.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Đừng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Các ngươi yên tâm chuẩn bị thi. Nhớ kỹ chúng ta là người dự thi, mục tiêu là thông qua kỳ thi quân tử. Lòng phải kiên định, đừng để ngoại vật quấy nhiễu." Tầm mắt đảo qua mọi người, hữu ý vô tình dừng trên người Tiết Thanh: "Đừng có gây chuyện."
Đám thí sinh đồng thanh "vâng" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.