Chương 197: Vì thế
Hi Hành
29/06/2018
Tống Nguyên trả lời dứt khoát, Đoàn Sơn cúi đầu đáp vâng, cũng không có gì kinh ngạc bất ngờ.
Tống Nguyên không phải là một người nhân nghĩa, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Trước kia tuy không làm quan ở hình bộ nhưng vì qua lại tốt với Tần Đàm Công, thường hay sang tiến hành bắt chẹt quan viên phạm tội, xưng huynh gọi đệ, hứa hẹn hỗ trợ nói tốt, sau khi tiền vào tay liền trở mặt không quen biết. Sau này thậm chí dù không còn là quan viên phạm tội nhưng họ cũng khó tránh khỏi bị hắn bắt chẹt.
Bây giờ đến hình bộ, không biết bao nhiêu quan viên lại bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm.
Thị vệ bên này đã xin chỉ thị chuẩn bị xong, Tống Nguyên nhìn sang, lồng giam được mở xích ra, Chung Thế Tam được thả ngồi ở trong tù, nhìn giấy bút đưa tới trước mặt, duỗi tay cầm lên, giống như lâu rồi không viết chữ, tay run nhè nhẹ.
Tống Nguyên nói: "Không vội, từ từ viết." Hắn đi qua, nhìn Chung Thế Tam run rẩy đặt bút viết chữ kế tiếp.
Mặc dù run rẩy, chữ viết vẫn đẹp đẽ.
Tống Nguyên khen: "Chữ đẹp, chữ đẹp."
Sau đó Chung Thế Tam tiếp tục viết, Tống Nguyên nghiêng đầu nhìn thấy hắn viết hôm đó chỗ đó nhìn thấy người nào, tướng mạo… Rải rác mấy bút, bộ dạng người này sôi nổi trên giấy… Không tệ… không tệ… Hắn không khỏi tiến lên một bước nữa.
Chung Thế Tam chợt dừng bút lại, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng đại nhân… Còn có một chuyện…"
Lúc ấy Tống Nguyên đang suy tư, ừm một tiếng, ánh mắt nhìn trang giấy, người hơi hạ thấp tới gần muốn nghe: "Chuyện gì?" Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Đoàn Sơn quát đại nhân cẩn thận, trong lòng nhất thời run lên vội lùi về phía sau nhưng vẫn chậm một bước, Chung Thế Tam đã ùa lên nhào tới bắt lấy cánh tay hắn, mở miệng liền xông về phía cổ họng hắn cắn.
Thứ lợi hại nhất, cứng rắn nhất trên cơ thể người không phải móng tay mà là răng.
"Tống Nguyên, người ta muốn giết không phải Tông Chu mà là ngươi."
Hai mắt Chung Thế Tam đỏ ké lên, khàn giọng, tiếp nhận đủ kiểu hình, thân thể tàn phế, cố chừa lại mạng sống chính là vì giờ khắc này.
"Cuối cùng đã nhìn thấy ngươi."
Cuối cùng nhìn thấy ngươi, Tống Nguyên trốn ở bên trong tầng tầng thị vệ, từ trước tới giờ Tống Nguyên không ra khỏi cửa kinh thành, không thể tới gần.
Đoàn Sơn không cạy miệng hắn ra được, không lấy được bí mật cần biết, không thể chém đầu hắn ở Trường An phủ. Thế nên phải mang hắn trở lại kinh thành, liên tục xác nhận hắn là một thư sinh nhu nhược, một con cừu non hoàn toàn không có nguy hiểm đang đợi làm thịt. Cuối cùng có thể được đưa tới trước mặt Tống Nguyên.
Tay Chung Thế Tam nắm lấy cánh tay không hề rắn chắc đó, cảm nhận được da thịt dưới lớp áo bào quan viên được làm bằng chất vải tốt đang run rẩy, gần sát mặt Tống Nguyên, nhìn thấy vì sợ hãi mà da thịt nhăn nhó, nghe được trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm đè nén vì quá đột nhiên mà phát ra…
Gần như vậy, chỉ cần cắn một cái xuống dưới…
Bộp một tiếng trầm đục, có người đá vào đầu hắn, Chung Thế Tam mở miệng chệch hướng liền rơi vào cánh tay Tống Nguyên… Va chạm cực lớn khiến trong nháy mắt mắt Chung Thế Tam mờ đi, miệng mũi tuôn ra máu.
Còn thiếu một bước… Soạt một tiếng, răng đâm thủng quần áo, hung hăng cắn, tiếp theo va chạm đánh tới, Chung Thế Tam như là người rơm đứt gãy bay lên… Vô số đao kiếm như gió lốc quét tới.
Máu như mưa, thịt bay tứ tung, đám thị vệ xông tới giẫm lên huyết nhục tàn chi rơi ở trước mắt… Cảnh máu tanh này không làm cho bọn họ biến sắc, nhào qua đứng thẳng từng vòng từng vòng từng tầng từng tầng, lấy thân thể làm tường bảo vệ Tống Nguyên ở trong đó.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi Tống Nguyên còn nắm cánh tay phát ra tiếng gào thét giận dữ: "Giết hắn, giết hắn."
Đám người Đoàn Sơn vội vàng muốn nhìn vết thương của hắn.
"Cũng may chỉ cắn một cái…" Có người nói nhưng một khắc sau Đoàn Sơn bỗng nhiên rút đao ở thắt lưng ra, chém về phía cánh tay Tống Nguyên.
Không thể nào… Chẳng lẽ…
Biến cố bất ngờ để não của người ở đây đều cứng đờ, chỉ nghe Tống Nguyên hét thảm một tiếng, một miếng thịt còn dính theo áo bào rơi xuống mặt đất, máu chảy như suối, Đoàn Sơn đã ném đao xuống đất, hai tay đè chặt cánh tay Tống Nguyên.
"Răng có độc…" Hắn la lớn.
…….
Còn bên ngoài hình bộ, trên đường cái cũng điều động nhân mã, toàn bộ kinh thành đều bị quấy nhiễu.Đám thị vệ canh giữ ở trong phòng giam cùng nhau đi ra, tiếng bước chân bên ngoài có thể khiến trong phòng giam chấn động, vẻ mặt của những tên cai ngục kinh ngạc lại mang theo vài phần sợ hãi… Không biết là hung đồ như thế nào, dưới tầng tầng phòng hộ như vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Trên đường cái không ngừng có đội ngũ chạy như bay, tiếng người ồn ào làm tiếng tỳ bà nói chuyện cười nhẹ trong phòng đều dừng lại, đầu mùa đông cửa sổ đóng chặt mở ra lần nữa, mọi người hiếu kỳ nhìn lại hỏi thăm, rất nhanh có gã sai vặt mang tin tức mới nhất tới.
"Tống Nguyên Tống thượng thư gặp chuyện rồi."
Đám người trong phòng cũng không vì vậy mà kinh hoảng, ngược lại cười rộ lên.
"Cái này cũng không phải chuyện gì hiếm lạ."
Gã sai vặt vội la lên: "Tống đại nhân bị thương rồi."
Lời vừa nói ra người trong phòng đều đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc. Đây chính là chuyện hiếm lạ, Ngọc Nương Tử cũng ngừng tỳ bà.
"Bị thương… như thế nào?"
…..
Mặt trời chiếu nghiêng, tầng tầng cung điện hoàng thành nguy nga tỏa ra bóng mờ khiến ánh mắt có chút mờ mịt, mấy viên dạ minh châu giá trị trong phòng Tần Đàm Công tản ra ánh sáng nhẹ.
Tần Đàm Công ngồi trên ghết da bạch hổ, cũng không bận rộn chính vụ mà dựa người nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi.
Trong phòng ngồi tám quan viên, thần sắc ngưng lại nín thở im lặng.
Cửa bị mở ra, có người vội vã tiến vào, đám quan viên ngồi trong phòng quay đầu.
"Thế nào rồi?" Bọn họ vội hỏi.
Người tới thi lễ, ngẩng đầu lên nói: "Bản thân không có võ công, chỉ lấy độc dược nuôi thân, trong răng ngậm độc…"
Cách này cũng làm được sao?
"Ừm, không lấy làm lạ, Tây Lương có loại người rắn, chính là dùng thủ đoạn như vậy, nuôi thân thể không sợ kịch độc vì để có kỹ năng đuổi rắn." Tần Đàm Công lên tiếng nói, vẫn từ từ nhắm hai mắt như cũ: "Có tên là chết đi sống lại."
Chết đi sống lại? Có thể thấy được loại thủ đoạn này đáng sợ…
"Nuôi bao lâu mới được như thế?" Một quan viên hỏi.
Có người tới nói: "Ít nhất bốn năm."
Bốn năm? Lâu như vậy, không biết làm sao sống nổi… Không đúng, mấy quan viên đều đứng lên.
Tần Đàm Công đã mở mắt ra nói: "Hắn không phải Chung Thế Tam."
Ba năm trước Tông Chu đến Cao Châu mới quan hệ với Chung thị sau đó có chuyện sau đó. Thân là con cháu Chung gia, người đọc sách có tài xuất chúng, vì lý do gì bốn năm trước đã lấy độc nuôi thân? Lý do duy nhất chính là hắn không phải Chung Thế Tam, chỉ là mượn cái tên Chung Thế Tam này.
"Lúc ấy Chung gia thật sự có người giống Chung Thế Tam chạy trốn bên ngoài nhưng chưa từng có tin tức… Chung thị và Tông Chu có thù, lấy thân phận Chung Thế Tam đến hành thích là hợp tình hợp lý lại có thể có được sự đồng tình của người đời... Vả lại hắn là người đọc sách, tay trói gà không chặt, Tống đại nhân cũng sẽ buông lỏng cảnh giác đề phòng... Quả nhiên, chịu đựng tra tấn của Đoàn đại nhân, được mang về kinh thành, Tống đại nhân vì muốn bắt được hung đồ chạy trốn cũng muốn tự mình thẩm vấn hắn..."
Một quan viên nói ra, sắc mặt nặng nề.
"Cho nên mục đính cuối cùng của bọn chúng cũng không phải là ám sát Tông Chu, mà chính là Tống đại nhân. Nếu như Tông đại nhân không chết thì tốt một chút, sẽ không cho chúng cơ hội. Nhưng Tông đại nhân chết rồi… như vậy sẽ thành cơ hội của bọn chúng."
Tần Đàm Công ngồi thẳng người, đưa tay vỗ vỗ móng vuốt hổ, nói: "Thật sự là hao tâm tổn sức, không tệ." Cũng không keo kiệt tán thưởng hung đồ nhưng cảm giác tán thưởng đối phương không phải coi thường, hắn lại cười một tiếng: "Vị hiệp khách giết Tông Chu kia thật đúng là đáng giá, giết một Tông Chu, kéo ngã đại thái giám áo bào đỏ của Ti Lễ giám và một vị thượng thư áo bào đỏ… Ừm, Tống đại nhân thế nào rồi?"
……
Lúc trời chiều trầm lắng, một tiếng ho dữ dội truyền từ trong nhà ra, cùng với ho khan, Tống Nguyên trên giường cong cả người lên, phun ra một ngụm máu đen, trợn tròn mắt thở từng hơi từng hơi.
"Cám ơn trời đất, đại nhân bình an vô sự."
Bốn phía vang lên tiếng ồn ào vui vẻ.
Tống Nguyên không phải là một người nhân nghĩa, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Trước kia tuy không làm quan ở hình bộ nhưng vì qua lại tốt với Tần Đàm Công, thường hay sang tiến hành bắt chẹt quan viên phạm tội, xưng huynh gọi đệ, hứa hẹn hỗ trợ nói tốt, sau khi tiền vào tay liền trở mặt không quen biết. Sau này thậm chí dù không còn là quan viên phạm tội nhưng họ cũng khó tránh khỏi bị hắn bắt chẹt.
Bây giờ đến hình bộ, không biết bao nhiêu quan viên lại bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm.
Thị vệ bên này đã xin chỉ thị chuẩn bị xong, Tống Nguyên nhìn sang, lồng giam được mở xích ra, Chung Thế Tam được thả ngồi ở trong tù, nhìn giấy bút đưa tới trước mặt, duỗi tay cầm lên, giống như lâu rồi không viết chữ, tay run nhè nhẹ.
Tống Nguyên nói: "Không vội, từ từ viết." Hắn đi qua, nhìn Chung Thế Tam run rẩy đặt bút viết chữ kế tiếp.
Mặc dù run rẩy, chữ viết vẫn đẹp đẽ.
Tống Nguyên khen: "Chữ đẹp, chữ đẹp."
Sau đó Chung Thế Tam tiếp tục viết, Tống Nguyên nghiêng đầu nhìn thấy hắn viết hôm đó chỗ đó nhìn thấy người nào, tướng mạo… Rải rác mấy bút, bộ dạng người này sôi nổi trên giấy… Không tệ… không tệ… Hắn không khỏi tiến lên một bước nữa.
Chung Thế Tam chợt dừng bút lại, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng đại nhân… Còn có một chuyện…"
Lúc ấy Tống Nguyên đang suy tư, ừm một tiếng, ánh mắt nhìn trang giấy, người hơi hạ thấp tới gần muốn nghe: "Chuyện gì?" Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Đoàn Sơn quát đại nhân cẩn thận, trong lòng nhất thời run lên vội lùi về phía sau nhưng vẫn chậm một bước, Chung Thế Tam đã ùa lên nhào tới bắt lấy cánh tay hắn, mở miệng liền xông về phía cổ họng hắn cắn.
Thứ lợi hại nhất, cứng rắn nhất trên cơ thể người không phải móng tay mà là răng.
"Tống Nguyên, người ta muốn giết không phải Tông Chu mà là ngươi."
Hai mắt Chung Thế Tam đỏ ké lên, khàn giọng, tiếp nhận đủ kiểu hình, thân thể tàn phế, cố chừa lại mạng sống chính là vì giờ khắc này.
"Cuối cùng đã nhìn thấy ngươi."
Cuối cùng nhìn thấy ngươi, Tống Nguyên trốn ở bên trong tầng tầng thị vệ, từ trước tới giờ Tống Nguyên không ra khỏi cửa kinh thành, không thể tới gần.
Đoàn Sơn không cạy miệng hắn ra được, không lấy được bí mật cần biết, không thể chém đầu hắn ở Trường An phủ. Thế nên phải mang hắn trở lại kinh thành, liên tục xác nhận hắn là một thư sinh nhu nhược, một con cừu non hoàn toàn không có nguy hiểm đang đợi làm thịt. Cuối cùng có thể được đưa tới trước mặt Tống Nguyên.
Tay Chung Thế Tam nắm lấy cánh tay không hề rắn chắc đó, cảm nhận được da thịt dưới lớp áo bào quan viên được làm bằng chất vải tốt đang run rẩy, gần sát mặt Tống Nguyên, nhìn thấy vì sợ hãi mà da thịt nhăn nhó, nghe được trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm đè nén vì quá đột nhiên mà phát ra…
Gần như vậy, chỉ cần cắn một cái xuống dưới…
Bộp một tiếng trầm đục, có người đá vào đầu hắn, Chung Thế Tam mở miệng chệch hướng liền rơi vào cánh tay Tống Nguyên… Va chạm cực lớn khiến trong nháy mắt mắt Chung Thế Tam mờ đi, miệng mũi tuôn ra máu.
Còn thiếu một bước… Soạt một tiếng, răng đâm thủng quần áo, hung hăng cắn, tiếp theo va chạm đánh tới, Chung Thế Tam như là người rơm đứt gãy bay lên… Vô số đao kiếm như gió lốc quét tới.
Máu như mưa, thịt bay tứ tung, đám thị vệ xông tới giẫm lên huyết nhục tàn chi rơi ở trước mắt… Cảnh máu tanh này không làm cho bọn họ biến sắc, nhào qua đứng thẳng từng vòng từng vòng từng tầng từng tầng, lấy thân thể làm tường bảo vệ Tống Nguyên ở trong đó.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi Tống Nguyên còn nắm cánh tay phát ra tiếng gào thét giận dữ: "Giết hắn, giết hắn."
Đám người Đoàn Sơn vội vàng muốn nhìn vết thương của hắn.
"Cũng may chỉ cắn một cái…" Có người nói nhưng một khắc sau Đoàn Sơn bỗng nhiên rút đao ở thắt lưng ra, chém về phía cánh tay Tống Nguyên.
Không thể nào… Chẳng lẽ…
Biến cố bất ngờ để não của người ở đây đều cứng đờ, chỉ nghe Tống Nguyên hét thảm một tiếng, một miếng thịt còn dính theo áo bào rơi xuống mặt đất, máu chảy như suối, Đoàn Sơn đã ném đao xuống đất, hai tay đè chặt cánh tay Tống Nguyên.
"Răng có độc…" Hắn la lớn.
…….
Còn bên ngoài hình bộ, trên đường cái cũng điều động nhân mã, toàn bộ kinh thành đều bị quấy nhiễu.Đám thị vệ canh giữ ở trong phòng giam cùng nhau đi ra, tiếng bước chân bên ngoài có thể khiến trong phòng giam chấn động, vẻ mặt của những tên cai ngục kinh ngạc lại mang theo vài phần sợ hãi… Không biết là hung đồ như thế nào, dưới tầng tầng phòng hộ như vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Trên đường cái không ngừng có đội ngũ chạy như bay, tiếng người ồn ào làm tiếng tỳ bà nói chuyện cười nhẹ trong phòng đều dừng lại, đầu mùa đông cửa sổ đóng chặt mở ra lần nữa, mọi người hiếu kỳ nhìn lại hỏi thăm, rất nhanh có gã sai vặt mang tin tức mới nhất tới.
"Tống Nguyên Tống thượng thư gặp chuyện rồi."
Đám người trong phòng cũng không vì vậy mà kinh hoảng, ngược lại cười rộ lên.
"Cái này cũng không phải chuyện gì hiếm lạ."
Gã sai vặt vội la lên: "Tống đại nhân bị thương rồi."
Lời vừa nói ra người trong phòng đều đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc. Đây chính là chuyện hiếm lạ, Ngọc Nương Tử cũng ngừng tỳ bà.
"Bị thương… như thế nào?"
…..
Mặt trời chiếu nghiêng, tầng tầng cung điện hoàng thành nguy nga tỏa ra bóng mờ khiến ánh mắt có chút mờ mịt, mấy viên dạ minh châu giá trị trong phòng Tần Đàm Công tản ra ánh sáng nhẹ.
Tần Đàm Công ngồi trên ghết da bạch hổ, cũng không bận rộn chính vụ mà dựa người nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi.
Trong phòng ngồi tám quan viên, thần sắc ngưng lại nín thở im lặng.
Cửa bị mở ra, có người vội vã tiến vào, đám quan viên ngồi trong phòng quay đầu.
"Thế nào rồi?" Bọn họ vội hỏi.
Người tới thi lễ, ngẩng đầu lên nói: "Bản thân không có võ công, chỉ lấy độc dược nuôi thân, trong răng ngậm độc…"
Cách này cũng làm được sao?
"Ừm, không lấy làm lạ, Tây Lương có loại người rắn, chính là dùng thủ đoạn như vậy, nuôi thân thể không sợ kịch độc vì để có kỹ năng đuổi rắn." Tần Đàm Công lên tiếng nói, vẫn từ từ nhắm hai mắt như cũ: "Có tên là chết đi sống lại."
Chết đi sống lại? Có thể thấy được loại thủ đoạn này đáng sợ…
"Nuôi bao lâu mới được như thế?" Một quan viên hỏi.
Có người tới nói: "Ít nhất bốn năm."
Bốn năm? Lâu như vậy, không biết làm sao sống nổi… Không đúng, mấy quan viên đều đứng lên.
Tần Đàm Công đã mở mắt ra nói: "Hắn không phải Chung Thế Tam."
Ba năm trước Tông Chu đến Cao Châu mới quan hệ với Chung thị sau đó có chuyện sau đó. Thân là con cháu Chung gia, người đọc sách có tài xuất chúng, vì lý do gì bốn năm trước đã lấy độc nuôi thân? Lý do duy nhất chính là hắn không phải Chung Thế Tam, chỉ là mượn cái tên Chung Thế Tam này.
"Lúc ấy Chung gia thật sự có người giống Chung Thế Tam chạy trốn bên ngoài nhưng chưa từng có tin tức… Chung thị và Tông Chu có thù, lấy thân phận Chung Thế Tam đến hành thích là hợp tình hợp lý lại có thể có được sự đồng tình của người đời... Vả lại hắn là người đọc sách, tay trói gà không chặt, Tống đại nhân cũng sẽ buông lỏng cảnh giác đề phòng... Quả nhiên, chịu đựng tra tấn của Đoàn đại nhân, được mang về kinh thành, Tống đại nhân vì muốn bắt được hung đồ chạy trốn cũng muốn tự mình thẩm vấn hắn..."
Một quan viên nói ra, sắc mặt nặng nề.
"Cho nên mục đính cuối cùng của bọn chúng cũng không phải là ám sát Tông Chu, mà chính là Tống đại nhân. Nếu như Tông đại nhân không chết thì tốt một chút, sẽ không cho chúng cơ hội. Nhưng Tông đại nhân chết rồi… như vậy sẽ thành cơ hội của bọn chúng."
Tần Đàm Công ngồi thẳng người, đưa tay vỗ vỗ móng vuốt hổ, nói: "Thật sự là hao tâm tổn sức, không tệ." Cũng không keo kiệt tán thưởng hung đồ nhưng cảm giác tán thưởng đối phương không phải coi thường, hắn lại cười một tiếng: "Vị hiệp khách giết Tông Chu kia thật đúng là đáng giá, giết một Tông Chu, kéo ngã đại thái giám áo bào đỏ của Ti Lễ giám và một vị thượng thư áo bào đỏ… Ừm, Tống đại nhân thế nào rồi?"
……
Lúc trời chiều trầm lắng, một tiếng ho dữ dội truyền từ trong nhà ra, cùng với ho khan, Tống Nguyên trên giường cong cả người lên, phun ra một ngụm máu đen, trợn tròn mắt thở từng hơi từng hơi.
"Cám ơn trời đất, đại nhân bình an vô sự."
Bốn phía vang lên tiếng ồn ào vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.