Chương 366: Đồng hương
Doãn Gia
10/07/2020
Đại Á tiếp tục đẩy chiến tuyến về phía trước. Từ ba ngày trước, Tử Vi Quốc và Dung Quốc sĩ khí ngày cành giảm.
Vũ khí mới của Đại Á mang cho họ chấn động không thua gì khi bom hiện thế. Họ cho rằng ưu thế của mình và Đại Á đã nganh hàng, kết quả Đại Á lại không bao lâu sau cho họ một cái tát.
Trâu Nghiêm Dũng sắp điên rồi. Đại Á rốt cuộc là quái vật phương nào, có thể nhiều lần lấy ra thứ họ chưa từng thấy.
Bởi vì Đại Á vẫn luôn gây sức ép, khi chưa không thể xác minh vũ khí mới của đối phương là cái gì, hắn không dám tùy tiện khai chiến, chỉ có thể hạ lệnh đem lui doanh địa lại, đã lui gần hai ngàn mét.
Giờ phút này, quân doanh Đại Á đang hoan hô ăn mừng.
“Lúc trước Vương phi còn ghét bỏ súng etpigôn tác dụng không lớn, hiện tại Tử Vi Quốc và Dung Quốc không phải sợ vỡ mật sao. Trâu Nghiêm Dũng còn nói muốn cho chúng ta đẹp, hiện tại còn chẳng có gan đứng ra, thật là đại khoái nhân tâm a!” Thiệu Phi cười ha ha, tưởng tượng đến quân địch uất ứ, hắn liền muốn lại lần nữa ra trận giết địch.
Những người khác cũng vui lây, không tự chủ được nhớ lại tình hình hôm đó, tức khắc càng thêm nhiệt huyết sôi trào, không ít binh lính sôi nổi hưởng ứng.
An Tử Nhiên uống ngụm rượu làm ấm người. Đã sắp đến tháng năm nhưng thời tiết lại chưa nóng lên, khí hậu ở Hoàng Sa Nguyên còn mang theo chút khí lạnh, đặc biệt là buổi tối, gió lạnh không ngừng lùa vào.
Phó Vô Thiên rót đầy chén cho hắn. Rượu không mạnh, là rượu trái cây, hương vị thiên ngọt, người không biết uống rượu uống hai, ba ly cũng sẽ không say, dùng để ấm thân không thể tốt hơn.
“Vương gia, ngày mai có tiếp tục xuất binh?” Thiệu Phi đột nhiên chạy tới. Câu hỏi của hắn cũng là thắc mắc của những người khác, hiện tại đúng là cơ hội tốt để truy kích.
Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy đâu?”
Thiệu Phi vuốt cằm tự hỏi, cũng có vài phần ra dáng, “Ta cảm thấy nên, hiện tại là cơ hội tốt chiếm lĩnh Hoàng Sa Nguyên.”
“Cuối cùng cũng thông minh một lần, nhưng nguyên nhân chính không phải vậy.”
Thiệu Phi tức khắc cao hứng, quản nó là nguyên nhân gì, đoán đúng là được.
An Tử Nhiên bật cười, thông minh lên thì hắn vẫn là Thiệu Phi đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt, “Thiệu Phi, ngươi vẫn là đi luyện súng đi.”
Thiệu Phi suy sụp. Hắn luyện rất nhiều lần nhưng vẫn không đạt được sự chuẩn xác, ngẫu nhiên may mắn một lần cũng chỉ đánh trúng cơ thể, không phải vết thương trí mạng, làm hắn rất buồn bực.
“Vương phi, ngươi rốt cuộc làm thế nào, thứ đó sự quá khó khống chế, hơn nữa một lần chỉ có thể một phát, còn phải đổi đạn đổi thuốc súng, một chút cũng không hợp với ta, còn không hữu dụng bằng đao hoặc kiếm.”
An Tử Nhiên nói: “Vậy ngươi liền chuyên tâm giết địch nhân. Ngươi không kiên nhẫn, súng etpigôn xác thật không hợp với ngươi, thứ này cận chiến hữu dụng nhưng cũng không thể bị địch nhân tới gần, còn không bằng vung một đao thống khoái.”
Thiệu Phi gật gật đầu, chấp nhận.
Thiệu Phi cứ như vậy bị đuổi, Quản Túc sớm biết sẽ là kết quả này, một chút cũng không kinh ngạc.
“Vương phi ngày mai còn muốn đi sao?” Phó Vô Thiên nhìn Vương phi lừa hống Thiệu Phi, lúc này mới thò qua. Hắn chưa từng coi Vương phi là kẻ yếu, chỉ cần người nằm trong tầm mắt hắn là được.
An Tử Nhiên hơi hơi mỉm cười, “Đương nhiên muốn đi.” Hắn rất hứng thú với người giúp Tử Vi Quốc chế tạo ra bom, nếu có thể bức người ra thì không thể tốt hơn.
Ngày hôm sau, Đại Á lần thứ hai phát động công kích. Tử Vi Quốc có được bom, Đại Á lại có bom uy lực lớn hơn. Viễn công có bom, cậm chiến có súng etpigôn. Tử Vi Quốc không thể cứng đối cứng, có thể một lần nữa lui lại, không đến nửa tháng đã phải rời khỏi Hoàng Sa Nguyên, tổn thất rất lớn.
Tin tức truyền lại hoàng cung Tử Vi Quốc, hoàng đế tức giận.
Một nam tử mặc áo xanh bị hai thái giám kéo vào một tòa cung điện nguy nga. Cung điện nơi nơi tràn ngập không khí uy nghiêm, áp lực làm người phải run lên. Nam tử bị ném trên mặt đất lạnh lẽo, đầu rũ sát đất, tầm mắt phệ người kia làm hắn không dám ngẩng đầu.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm trầm thấp âm u chợt vang lên, giống như tiếng sấm, mỗi lần nghe thấy sẽ đều không tự giác run rẩy. Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trẻ xinh đẹp, vẻ mặt lại không có một tia nịnh nọt, sợ hãi rụt rè không dám nhìn nam nhân phía trên.
Một thứ cứng rắn màu đen đột nhiên bay tới, nam tử không có phòng bị, bả vai bị đập trung, có thể nghe thấy tiếng răng rắc. Cảm giác đau nhức đánh úp lại, làm hắn thống khổ nhăn mặt.
“Hoàng Thượng tha mạng!” Nam tử bất chấp bả vai đau đớn, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ. Hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành đột nhiên bị đưa tới nơi này. Hoàng đế có vẻ rất tức giận, không khí rất không ổn, khẳng định là đã xảy ra biến cố gì.
“Nếu không phải mạng chó của ngươi còn hữu dụng, ngươi hiện tại đã là một khối thi thể.”
Giọng nam nhân phẫn nộ truyền tới, tiếp theo là tiếng vải ma xát, một lát sau, một đôi giày đen nạm vàng xuất hiện trước mặt hắn, cùng với khí thế không giận tự uy, ép tới hắn càng thêm không dám ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế tôn quý nhất Tử Vi Quốc.
“Cầu Hoàng Thượng minh kỳ, tiểu nhân thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.” Bạch Dương sắp bị hù chết. Đế vương hỉ nộ vô thường, trước kia hắn còn không tin, hiện tại cuối cùng cũng cảm nhận được, khí thế của đế vương thật sự có thể dọa người muốn vỡ mật.
Đế vương ném mật hàm trong tay tới trước mặt hắn.
Bạch Dương nhặt lên, đọc được một nửa, đôi mắt thoáng chốc trừng lớn, lộ ra một bộ khó có thể tin, “Sao có thể?”
Mật hàm chính là báo cáo của Trâu Nghiêm Dũng báo cáo về trận chiến ở Hoàng Sa Nguyên, trong đó cũng miêu tả về súng etpigôn. Nội dung kỹ càng tỉ mỉ, Bạch Dương xem một lần đã hiểu đó là thứ gì, chính vì thế mới cảm thấy không thể tin tưởng.
“Sự không có khả năng đã xảy ra.” Đế vương âm trầm nhìn hắn.
Bạch Dương rốt cuộc biết là chuyện gì. Lúc trước vì mạng sống, hắn hứa hẹn với nam nhân sẽ nói ra tất cả những gì mình biết, hơn nữa trợ giúp Tử Vi Quốc thống nhất tất cả các quốc gia, cho nên Tử Vi Quốc có bom. Nhưng bởi vì hắn không chuyên ở lĩnh vực này, cho nên uy lực của bom không bằng của Đại Á.
Hắn cho rằng trợ giúp Tử Vi Quốc giải quyết nan đề lớn nhất là có thể kê cao gối mà ngủ, sự thật lại ra ngoài dự kiến, Đại Á thế nhưng chế tạo ra súng etpigôn……
“Ngươi biết đây là thứ gì đúng không?” Thấy hắn khiếp sợ, đế vương lập tức biết hắn khẳng định biết, hai mắt nhìn chằm chằm.
Bạch Dương hoàn hồn, nhịn không được run lên, sợ hãi nói: “Tiểu nhân xác thật biết, chỉ là thứ này tiểu nhân không biết chế tạo thế nào, nên mới không nói cho Hoàng Thượng, nếu tiểu nhân biết, đã sớm nói ra.”
Bạch Dương hiện tại chỉ muốn bắt người chế tạo bom và súng etpigôn cho Đại Á đến trước mặt. Rốt cuộc là ai mà mấy thứ này cũng biết chế tạo. Bởi vì người này, hắn lại tao ngộ nguy cơ.
“Ngươi không biết?” Đế vương rõ ràng không tin, “Đại Á vì sao có thể chế tạo ra?”
Thanh âm uy nghiêm áp lực như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Cảm thụ khí thế thô bạo kia, Bạch Dương biết mình chỉ cần nói sai một câu, nam nhân trước mắt tuyệt đối sẽ giết hắn.
“Hồi Hoàng Thượng, người trợ giúp Đại Á chế tạo ra bom và súng etpigôn có kiến thức ở phương diện này hơn ta, nhưng chỉ cần có hàng mẫu, tiểu nhân nắm chắc có thể chế tạo ra súng etpigôn giống như đúc.” Bạch Dương nơm nớp lo sợ nói.
Hắn không dám nói dối nửa lời. Hắn xác thật không biết chế tạo súng etpigôn, nguyên lý thì hắn hiểu, nhưng hắn chưa từng thấy nguyên hình cây súng, chỉ biết là nó rất dài. Hắn biết chế tạo thuốc nổ đen, nhưng không có mô hình cũng không làm được gì.
Lời này vừa nói ra, áp lực tức khắc giảm một chút. Bạch Dương trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nếu ngươi dám lừa trẫm……”
“Tiểu nhân tuyệt không dám lừa gạt Hoàng Thượng, tiểu nhân nói mỗi câu đều là thật.”
“Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không, trẫm có một trăm phương pháp làm ngươi hối hận, cút!”
Giọng nói âm trầm quanh quẩn trong đại điện. Bạch Dương lau mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng đã ướt đẫm, té ngã lộn nhào rời đi mới phát hiện mình không tự chủ được nín thở, thiếu chút nữa nghẹn chết.
“Mẹ nó, chạy đến thời không lạc hậu không có trong lịch sử thì thôi, còn xuất hiện người khác giống ta, hơn nữa có vẻ còn tới sớm hơn ta. Chẳng sợ ngươi có thể là đồng hương, nhưng tốt nhất đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ngươi sẽ hối hận đã sinh ra trên đời.”
Bạch Dương trong mắt lóe quang mang âm ngoan. Từ một công tử nhà giàu hành sự kiêu ngạo biến thành một người bình thường, hơn nữa lúc nào cũng phải lo lắng đầu mình sẽ từ biệt thân thể, hắn rơi xuống nước này tất cả đều là do ‘đồng hương’ làm hại. Mỗi lần nghĩ lại, hắn càng thêm căm hận người kia.
Hiển nhiên hắn đã quên, nếu không phải hắn ham vinh hoa phú quý, tự mình chạy đến trước mặt hoàng đế Tử Vi Quốc hiến kế, hắn cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Vũ khí mới của Đại Á mang cho họ chấn động không thua gì khi bom hiện thế. Họ cho rằng ưu thế của mình và Đại Á đã nganh hàng, kết quả Đại Á lại không bao lâu sau cho họ một cái tát.
Trâu Nghiêm Dũng sắp điên rồi. Đại Á rốt cuộc là quái vật phương nào, có thể nhiều lần lấy ra thứ họ chưa từng thấy.
Bởi vì Đại Á vẫn luôn gây sức ép, khi chưa không thể xác minh vũ khí mới của đối phương là cái gì, hắn không dám tùy tiện khai chiến, chỉ có thể hạ lệnh đem lui doanh địa lại, đã lui gần hai ngàn mét.
Giờ phút này, quân doanh Đại Á đang hoan hô ăn mừng.
“Lúc trước Vương phi còn ghét bỏ súng etpigôn tác dụng không lớn, hiện tại Tử Vi Quốc và Dung Quốc không phải sợ vỡ mật sao. Trâu Nghiêm Dũng còn nói muốn cho chúng ta đẹp, hiện tại còn chẳng có gan đứng ra, thật là đại khoái nhân tâm a!” Thiệu Phi cười ha ha, tưởng tượng đến quân địch uất ứ, hắn liền muốn lại lần nữa ra trận giết địch.
Những người khác cũng vui lây, không tự chủ được nhớ lại tình hình hôm đó, tức khắc càng thêm nhiệt huyết sôi trào, không ít binh lính sôi nổi hưởng ứng.
An Tử Nhiên uống ngụm rượu làm ấm người. Đã sắp đến tháng năm nhưng thời tiết lại chưa nóng lên, khí hậu ở Hoàng Sa Nguyên còn mang theo chút khí lạnh, đặc biệt là buổi tối, gió lạnh không ngừng lùa vào.
Phó Vô Thiên rót đầy chén cho hắn. Rượu không mạnh, là rượu trái cây, hương vị thiên ngọt, người không biết uống rượu uống hai, ba ly cũng sẽ không say, dùng để ấm thân không thể tốt hơn.
“Vương gia, ngày mai có tiếp tục xuất binh?” Thiệu Phi đột nhiên chạy tới. Câu hỏi của hắn cũng là thắc mắc của những người khác, hiện tại đúng là cơ hội tốt để truy kích.
Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy đâu?”
Thiệu Phi vuốt cằm tự hỏi, cũng có vài phần ra dáng, “Ta cảm thấy nên, hiện tại là cơ hội tốt chiếm lĩnh Hoàng Sa Nguyên.”
“Cuối cùng cũng thông minh một lần, nhưng nguyên nhân chính không phải vậy.”
Thiệu Phi tức khắc cao hứng, quản nó là nguyên nhân gì, đoán đúng là được.
An Tử Nhiên bật cười, thông minh lên thì hắn vẫn là Thiệu Phi đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt, “Thiệu Phi, ngươi vẫn là đi luyện súng đi.”
Thiệu Phi suy sụp. Hắn luyện rất nhiều lần nhưng vẫn không đạt được sự chuẩn xác, ngẫu nhiên may mắn một lần cũng chỉ đánh trúng cơ thể, không phải vết thương trí mạng, làm hắn rất buồn bực.
“Vương phi, ngươi rốt cuộc làm thế nào, thứ đó sự quá khó khống chế, hơn nữa một lần chỉ có thể một phát, còn phải đổi đạn đổi thuốc súng, một chút cũng không hợp với ta, còn không hữu dụng bằng đao hoặc kiếm.”
An Tử Nhiên nói: “Vậy ngươi liền chuyên tâm giết địch nhân. Ngươi không kiên nhẫn, súng etpigôn xác thật không hợp với ngươi, thứ này cận chiến hữu dụng nhưng cũng không thể bị địch nhân tới gần, còn không bằng vung một đao thống khoái.”
Thiệu Phi gật gật đầu, chấp nhận.
Thiệu Phi cứ như vậy bị đuổi, Quản Túc sớm biết sẽ là kết quả này, một chút cũng không kinh ngạc.
“Vương phi ngày mai còn muốn đi sao?” Phó Vô Thiên nhìn Vương phi lừa hống Thiệu Phi, lúc này mới thò qua. Hắn chưa từng coi Vương phi là kẻ yếu, chỉ cần người nằm trong tầm mắt hắn là được.
An Tử Nhiên hơi hơi mỉm cười, “Đương nhiên muốn đi.” Hắn rất hứng thú với người giúp Tử Vi Quốc chế tạo ra bom, nếu có thể bức người ra thì không thể tốt hơn.
Ngày hôm sau, Đại Á lần thứ hai phát động công kích. Tử Vi Quốc có được bom, Đại Á lại có bom uy lực lớn hơn. Viễn công có bom, cậm chiến có súng etpigôn. Tử Vi Quốc không thể cứng đối cứng, có thể một lần nữa lui lại, không đến nửa tháng đã phải rời khỏi Hoàng Sa Nguyên, tổn thất rất lớn.
Tin tức truyền lại hoàng cung Tử Vi Quốc, hoàng đế tức giận.
Một nam tử mặc áo xanh bị hai thái giám kéo vào một tòa cung điện nguy nga. Cung điện nơi nơi tràn ngập không khí uy nghiêm, áp lực làm người phải run lên. Nam tử bị ném trên mặt đất lạnh lẽo, đầu rũ sát đất, tầm mắt phệ người kia làm hắn không dám ngẩng đầu.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm trầm thấp âm u chợt vang lên, giống như tiếng sấm, mỗi lần nghe thấy sẽ đều không tự giác run rẩy. Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trẻ xinh đẹp, vẻ mặt lại không có một tia nịnh nọt, sợ hãi rụt rè không dám nhìn nam nhân phía trên.
Một thứ cứng rắn màu đen đột nhiên bay tới, nam tử không có phòng bị, bả vai bị đập trung, có thể nghe thấy tiếng răng rắc. Cảm giác đau nhức đánh úp lại, làm hắn thống khổ nhăn mặt.
“Hoàng Thượng tha mạng!” Nam tử bất chấp bả vai đau đớn, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ. Hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành đột nhiên bị đưa tới nơi này. Hoàng đế có vẻ rất tức giận, không khí rất không ổn, khẳng định là đã xảy ra biến cố gì.
“Nếu không phải mạng chó của ngươi còn hữu dụng, ngươi hiện tại đã là một khối thi thể.”
Giọng nam nhân phẫn nộ truyền tới, tiếp theo là tiếng vải ma xát, một lát sau, một đôi giày đen nạm vàng xuất hiện trước mặt hắn, cùng với khí thế không giận tự uy, ép tới hắn càng thêm không dám ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế tôn quý nhất Tử Vi Quốc.
“Cầu Hoàng Thượng minh kỳ, tiểu nhân thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.” Bạch Dương sắp bị hù chết. Đế vương hỉ nộ vô thường, trước kia hắn còn không tin, hiện tại cuối cùng cũng cảm nhận được, khí thế của đế vương thật sự có thể dọa người muốn vỡ mật.
Đế vương ném mật hàm trong tay tới trước mặt hắn.
Bạch Dương nhặt lên, đọc được một nửa, đôi mắt thoáng chốc trừng lớn, lộ ra một bộ khó có thể tin, “Sao có thể?”
Mật hàm chính là báo cáo của Trâu Nghiêm Dũng báo cáo về trận chiến ở Hoàng Sa Nguyên, trong đó cũng miêu tả về súng etpigôn. Nội dung kỹ càng tỉ mỉ, Bạch Dương xem một lần đã hiểu đó là thứ gì, chính vì thế mới cảm thấy không thể tin tưởng.
“Sự không có khả năng đã xảy ra.” Đế vương âm trầm nhìn hắn.
Bạch Dương rốt cuộc biết là chuyện gì. Lúc trước vì mạng sống, hắn hứa hẹn với nam nhân sẽ nói ra tất cả những gì mình biết, hơn nữa trợ giúp Tử Vi Quốc thống nhất tất cả các quốc gia, cho nên Tử Vi Quốc có bom. Nhưng bởi vì hắn không chuyên ở lĩnh vực này, cho nên uy lực của bom không bằng của Đại Á.
Hắn cho rằng trợ giúp Tử Vi Quốc giải quyết nan đề lớn nhất là có thể kê cao gối mà ngủ, sự thật lại ra ngoài dự kiến, Đại Á thế nhưng chế tạo ra súng etpigôn……
“Ngươi biết đây là thứ gì đúng không?” Thấy hắn khiếp sợ, đế vương lập tức biết hắn khẳng định biết, hai mắt nhìn chằm chằm.
Bạch Dương hoàn hồn, nhịn không được run lên, sợ hãi nói: “Tiểu nhân xác thật biết, chỉ là thứ này tiểu nhân không biết chế tạo thế nào, nên mới không nói cho Hoàng Thượng, nếu tiểu nhân biết, đã sớm nói ra.”
Bạch Dương hiện tại chỉ muốn bắt người chế tạo bom và súng etpigôn cho Đại Á đến trước mặt. Rốt cuộc là ai mà mấy thứ này cũng biết chế tạo. Bởi vì người này, hắn lại tao ngộ nguy cơ.
“Ngươi không biết?” Đế vương rõ ràng không tin, “Đại Á vì sao có thể chế tạo ra?”
Thanh âm uy nghiêm áp lực như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Cảm thụ khí thế thô bạo kia, Bạch Dương biết mình chỉ cần nói sai một câu, nam nhân trước mắt tuyệt đối sẽ giết hắn.
“Hồi Hoàng Thượng, người trợ giúp Đại Á chế tạo ra bom và súng etpigôn có kiến thức ở phương diện này hơn ta, nhưng chỉ cần có hàng mẫu, tiểu nhân nắm chắc có thể chế tạo ra súng etpigôn giống như đúc.” Bạch Dương nơm nớp lo sợ nói.
Hắn không dám nói dối nửa lời. Hắn xác thật không biết chế tạo súng etpigôn, nguyên lý thì hắn hiểu, nhưng hắn chưa từng thấy nguyên hình cây súng, chỉ biết là nó rất dài. Hắn biết chế tạo thuốc nổ đen, nhưng không có mô hình cũng không làm được gì.
Lời này vừa nói ra, áp lực tức khắc giảm một chút. Bạch Dương trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nếu ngươi dám lừa trẫm……”
“Tiểu nhân tuyệt không dám lừa gạt Hoàng Thượng, tiểu nhân nói mỗi câu đều là thật.”
“Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không, trẫm có một trăm phương pháp làm ngươi hối hận, cút!”
Giọng nói âm trầm quanh quẩn trong đại điện. Bạch Dương lau mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng đã ướt đẫm, té ngã lộn nhào rời đi mới phát hiện mình không tự chủ được nín thở, thiếu chút nữa nghẹn chết.
“Mẹ nó, chạy đến thời không lạc hậu không có trong lịch sử thì thôi, còn xuất hiện người khác giống ta, hơn nữa có vẻ còn tới sớm hơn ta. Chẳng sợ ngươi có thể là đồng hương, nhưng tốt nhất đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ngươi sẽ hối hận đã sinh ra trên đời.”
Bạch Dương trong mắt lóe quang mang âm ngoan. Từ một công tử nhà giàu hành sự kiêu ngạo biến thành một người bình thường, hơn nữa lúc nào cũng phải lo lắng đầu mình sẽ từ biệt thân thể, hắn rơi xuống nước này tất cả đều là do ‘đồng hương’ làm hại. Mỗi lần nghĩ lại, hắn càng thêm căm hận người kia.
Hiển nhiên hắn đã quên, nếu không phải hắn ham vinh hoa phú quý, tự mình chạy đến trước mặt hoàng đế Tử Vi Quốc hiến kế, hắn cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.