Chương 416: Dự báo thời tiết
Doãn Gia
10/07/2020
“A Tùng giang nước siết, thế tất sẽ có ảnh hưởng với binh lính. Thuỷ quân Đại Á quy mô không lớn, trước kia cũng không có huấn luyện chuyên nghiệp, số lính có thể thích ứng chỉ sợ sẽ không quá nhiều.” Cát Khiêm An lập tức phân tích.
Vốn Quản Túc và Thiệu Phi muốn tới, nhưng Thiệu Phi không thể ngồi thuyền, cho nên chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ. Là bạn lữ của hắn, Quản Túc cũng ở lại. Phó Vô Thiên vì vậy dứt khoát gọi Cát Khiêm An và Chung Nguyệt. Hai người đã ở Hồng Châu một thời gian, lúc lên đường cũng lênh đênh trên biển cả nửa tháng.
Đường Nham Tùng nói: “Cái này thì không cần lo lắng, tình huống của Dung Quốc hẳn cũng giống chúng ta. Dòng nước A Tùng giang vẫn siết hơn đa số sông, dù thủy quân Dung Quốc đã trải qua huấn luyện thì cũng không thể lập tức thích ứng.”
“Nhưng Dung Quốc vẫn có ưu thế hơn chúng ta, hiện tại Dung Quốc lại chuẩn bị liều bằng bất cứ giá nào, không có ứng đối thích hợp thì chúng ta sẽ bất lợi.” Chung Nguyệt mặt vô biểu tình nói.
Cho dù Đường Nham Tùng điều cả thuỷ quân chuyên nghiệp từ Ninh Thủy hải vực đến A Tùng giang, số lượng cũng sẽ không quá nhiều. Họ đã chiếm Ninh Thủy hải vực nhưng Dung Quốc vẫn không từ bỏ, ngẫu nhiên sẽ phái chiến hạm đi thử. Nếu họ phát hiện thủy quân Đại Á đóng ở Ninh Thủy hải vực giảm bớt, khẳng định sẽ phát động công kích, đến lúc đó liền mất nhiều hơn được.
“Hiện tại chúng ta cần nghĩ một biện pháp để binh lính an ổn đứng trên thuyền chiến đấu, nếu không thì trận này khả năng sẽ không thể thành.” Đường Nham Tùng vẻ mặt nghiêm túc. Vấn đề này kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới, khi đó cũng đã bắt đầu bồi dưỡng thuỷ binh, đáng tiếc thời gian không đủ.
Ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, cuối cùng mọi người chuyển hết tầm mắt sang An Tử Nhiên. Trận chiến kế tiếp rất quan trọng, nếu không thể thắng thì sẽ nghiêm trọng đả kích đến sĩ khí. Ngược lại, Đại Á đột phá A Tùng giang là có thể hình thành hai mặt bọc đánh, đánh hạ Dung Quốc.
An Tử Nhiên thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, nhướn mày: “Nhìn ta làm gì?”
Phó Vô Thiên buồn cười.
Chỉ có Đường Nham Tùng và Liễu Hữu Vi không nhìn An Tử Nhiên. Hai người tiếp xúc không nhiều với An Tử Nhiên, không biết tư duy của hắn có thể lan ra rất rộng.
Mọi người đều đã lên tiếng, cũng chỉ còn lại Vương gia Vương phi không nói gì. Trong ấn tượng của mấy người đã quen với lối suy nghĩ An Tử Nhiên, Vương phi thông thường đều có thể đưa ra đề nghị không giống ai.
An Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng, “Biện pháp không phải không có……”
Hắn còn chưa nói xong, mọi người đã lộ ra vẻ ‘chúng ta đã đoán được’, Cát Khiêm An ngày thường ít khi nói cười cũng vậy.
An Tử Nhiên quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, có cảm giác rất bất đắc dĩ.
Phó Vô Thiên nhịn cười, nói: “Tiếp tục.”
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy buồn cười, hắn kỳ thật là chiếm chút tiện nghi từ ký ức đời trước. Nhưng hắn không cảm thấy không có cái này thì hắn sẽ không bằng người khác. Lại nói, ưu thế này là vận mệnh mang đến cho hắn, vốn thuộc về bản thân hắn không phải sao.
“Ta kiến nghị dùng xích sắt giữ đội thuyền cùng nhau, đảo đảm sẽ không có thuyền bị dòng nước hay sương mù làm lạc đội, cũng có thể mang lại tác dụng củng cố. Nhưng biện pháp này có một khuyết điểm trí mạng.”
Mọi người nghe thấy câu đầu tức khắc mắt sáng ngời, kể cả Đường Nham Tùng am hiểu đánh hải chiến cũng không nghĩ tới biện pháp đơn giản này. Nhưng câu cuối cùng lại dội cho họ một chậu nước lạnh.
Có khuyết điểm trí mạng thì không thể thực hiện, chiến tranh không phải là trò đùa.
“Khuyết điểm trí mạng đó là gì?” Phó Vô Thiên là người duy nhất không biến sắc.
An Tử Nhiên nhìn hắn, nói: “Là thời tiết, nếu đi ngược gió thì thuỷ quân Dung Quốc chỉ cần dùng hỏa công là có thể làm ta tự chịu diệt vong, cho nên cần chọn ngày thời tiết thuận lợi để xuất binh.”
“Dung Quốc chuẩn bị tử chiến với Đại Á, không bao lâu sẽ phát động tiến công với Đại Á. Không thể để họ nắm quyền chủ động, cho nên chỉ có thể là chúng ta xuất binh trước, lại còn cần suy xét đến thời tiết biến hóa.” Phó Vô Thiên nói. Thứ khó lường nhất trên biển không gì hơn thời tiết, đặc biệt là cửa sông lớn như A Tùng giang, thời tiết vốn hay thay đổi thất thường.
Đường Nham Tùng đứng ra nói: “Ta biết có một người có kinh nghiệm với thời tiết ở A Tùng giang.”
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
Từ khi chiến trường chuyển dời đến A Tùng giang, họ bắt đầu chưng binh là những thanh niên trai tráng biết bơi, trong đó có một thiếu niên tên A Lỗ
Mấy đời nhà A Lỗ đều là ngư dân, A Lỗ từ nhỏ đã theo cha ra biển đánh cá, tới giờ đã được bảy, tám năm, rất có kinh nghiệm nắm giữ thời tiết ở A Tùng giang. Hơn nữa, nghe nói trực giác của hắn cũng rất chuẩn, hắn và cha mỗi lần ra biển, cho dù gặp được phải thời tiết ác liệt cũng có thể bình yên vô sự trở về.
Phát hiện ra hắn, Đường Nham Tùng chiêu hắn vào quân đội, đương nhiên là đã trưng cầu ý nguyện của A Lỗ.
Đừng nhìn A Lỗ xuất thân là ngư dân, trên thực tế, tổ tiên nhà hắn đã từng là võ tướng, chuyện này có thể ngược dòng đến thời kỳ hoàng đế đầu tiên của Đại Á. A Lỗ lớn lên trong những câu chuyện, cho nên phi thường hướng tới cuộc sống quân ngũ. Lần này chiêu binh, hắn cơ hồ là không chút do dự tham gia.
A Lỗ được đưa tới chỗ họ, vẻ mặt có chút khẩn trương, ngày thường sẽ có không đâu, lần đầu tiên hắn gặp Đường Nham Tùng cũng không bồn chồn như vậy, lần này là bởi vì hắn nghe nói chiến thần tới.
A Lỗ ngước nhìn Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ngồi trên chủ vị, rồi quyết đoán chuyển tầm mắt qua Phó Vô Thiên. Bề ngoài Phó Vô Thiên rất phù hợp với hình tượng chiến thần cao lớn uy vũ mà hắn tưởng tượng, không thể trách hắn lập tức xác định ra ai là Phó Vô Thiên.
“Ngươi là A Lỗ phải không?” Phó Vô Thiên nhìn thiếu niên gầy gầy tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Ở những thành lớn phồn vinh, tuổi này đã không còn nhỏ, nhưng ở thôn trang hẻo lánh thì vẫn có thể sống vô ưu vô lự.
A Lỗ co quắp, lập tức nói lắp, “Dạ……”
Phó Vô Thiên gật gật đầu, “Nghe nói ngươi có thể dự đoán thời tiết ở A Tùng giang?”
A Lỗ mở to mắt. Người gọi hắn tới đã giải thích qua, hắn ngây ra rồi lập tức trả lời: “Hồi, hồi tướng quân, cần phải ra biển nhìn xem mới biết được……”
“Vậy đi xem.”
Đoàn người lập tức chạy tới bờ sông. Thời gian không có nhiều, muốn nắm chắc ưu thế trong tay thì nhất định phải nhanh chóng xác định, chờ Dung Quốc xuất binh rồi sẽ không kịp.
A Lỗ dự đoán thời tiết không hoàn toàn bằng vào trực giác, kinh nghiệm cũng là yếu tố quan trọng. Ngư dân sống dựa vào sông nước như họ tuyệt đối rõ ràng thời tiết biến hóa hơn người thường. Thông qua một ít chi tiết nhỏ, họ có thể phán đoán ra thời tiết trong ngày. Trực giác của A Lỗ rất chuẩn cho nên có thể đoán càng chuẩn xác.
Đường Nham Tùng sai người chuẩn bị một con thuyền đưa A Lỗ ra biển, những người khác ở lại chờ.
A Tùng giang hai ngày nay dòng nước chảy yếu hơn một chút, dựa vào cách nói của ngư dân, loại tình huống này rất có thể sẽ liên tục hai đến ba tháng, bởi vì 5 năm trước cũng từng xuất hiện loại tình huống này. Nhiệt độ không khí lúc đó cũng giống thế này, cho nên đây là lúc ngư dân thu hoạch phong phú nhất.
Ngư dân mỗi năm đều chờ mong hiện tượng này, nhưng có vẻ cách 5 năm mới xuất hiện một lần.
Nếu ngư dân nói đúng, như vậy thời gian đã qua hơn một tháng, lại quá một tháng nữa là A Tùng giang sẽ khôi phục như trước kia, đến lúc đó cần thiết rút lui, nếu không kết quả sẽ khó mà dự đoán.
Nửa canh giờ sau, Đường Nham Tùng và A Lỗ trở về. Họ đã xác định được thời tiết hai, ba ngày kế tiếp, đáng tiếc là không có gió Tây Nam mà họ muốn, bởi vậy chỉ có thể chờ.
Vì dự phòng vạn nhất, họ không chấp nhất với kế hoạch này, lại suy nghĩ biện pháp khác, tỷ như gió thổi hướng Đông Bắc thì làm thế nào.
Nửa tháng sau, cơ hội rốt cuộc tới.
A Lỗ biết họ chuẩn bị ra biển đánh giặc, hơn nữa cần thiết chọn vào ngày có gió Tây Nam, vì thế, hắn mỗi ngày sớm muộn đòi người đưa hắn ra biển, ngẫu nhiên còn sẽ chạy xa, có một lần thiếu chút nữa bị quân đội Dung Quốc phát hiện. Đường Nham Tùng giáo huấn một trận, dù muốn hỗ trợ cũng không thể tự đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, mất mạng thì tất cả nỗ lực liền uổng phí.
Ngày 16 tháng 2, thời tiết sáng sủa. Thời tiết rét lạnh mà hiếm khi có ngày gió ôn hòa, quan trọng nhất là, gió lại thổi hướng Tây Nam, cơn gió mà họ vẫn luôn chờ đợi.
Thời tiết có gió từ sáng đến chiều, ấm áp, làm toàn thân đều tràn ngập sức sống, loại thời tiết nhất thích hợp để đánh giặc.
A Lỗ ra biển trở về khó nén được hưng phấn kích động, vượt trước mọi người thịch thịch thịch chạy xuống boong tàu, một lát sau mới thở hổn hển chạy tới chỗ Phó Vô Thiên, làn da ngăm đen vẫn có thể nhìn ra một chút đỏ ửng.
“Tướng quân, cơ hội tới, ngày mai và ngày kia gió Tây Nam sẽ luôn thổi. Vào buổi tối, sức gió khả năng sẽ lớn hơn một chút……”
Vốn Quản Túc và Thiệu Phi muốn tới, nhưng Thiệu Phi không thể ngồi thuyền, cho nên chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ. Là bạn lữ của hắn, Quản Túc cũng ở lại. Phó Vô Thiên vì vậy dứt khoát gọi Cát Khiêm An và Chung Nguyệt. Hai người đã ở Hồng Châu một thời gian, lúc lên đường cũng lênh đênh trên biển cả nửa tháng.
Đường Nham Tùng nói: “Cái này thì không cần lo lắng, tình huống của Dung Quốc hẳn cũng giống chúng ta. Dòng nước A Tùng giang vẫn siết hơn đa số sông, dù thủy quân Dung Quốc đã trải qua huấn luyện thì cũng không thể lập tức thích ứng.”
“Nhưng Dung Quốc vẫn có ưu thế hơn chúng ta, hiện tại Dung Quốc lại chuẩn bị liều bằng bất cứ giá nào, không có ứng đối thích hợp thì chúng ta sẽ bất lợi.” Chung Nguyệt mặt vô biểu tình nói.
Cho dù Đường Nham Tùng điều cả thuỷ quân chuyên nghiệp từ Ninh Thủy hải vực đến A Tùng giang, số lượng cũng sẽ không quá nhiều. Họ đã chiếm Ninh Thủy hải vực nhưng Dung Quốc vẫn không từ bỏ, ngẫu nhiên sẽ phái chiến hạm đi thử. Nếu họ phát hiện thủy quân Đại Á đóng ở Ninh Thủy hải vực giảm bớt, khẳng định sẽ phát động công kích, đến lúc đó liền mất nhiều hơn được.
“Hiện tại chúng ta cần nghĩ một biện pháp để binh lính an ổn đứng trên thuyền chiến đấu, nếu không thì trận này khả năng sẽ không thể thành.” Đường Nham Tùng vẻ mặt nghiêm túc. Vấn đề này kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới, khi đó cũng đã bắt đầu bồi dưỡng thuỷ binh, đáng tiếc thời gian không đủ.
Ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, cuối cùng mọi người chuyển hết tầm mắt sang An Tử Nhiên. Trận chiến kế tiếp rất quan trọng, nếu không thể thắng thì sẽ nghiêm trọng đả kích đến sĩ khí. Ngược lại, Đại Á đột phá A Tùng giang là có thể hình thành hai mặt bọc đánh, đánh hạ Dung Quốc.
An Tử Nhiên thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, nhướn mày: “Nhìn ta làm gì?”
Phó Vô Thiên buồn cười.
Chỉ có Đường Nham Tùng và Liễu Hữu Vi không nhìn An Tử Nhiên. Hai người tiếp xúc không nhiều với An Tử Nhiên, không biết tư duy của hắn có thể lan ra rất rộng.
Mọi người đều đã lên tiếng, cũng chỉ còn lại Vương gia Vương phi không nói gì. Trong ấn tượng của mấy người đã quen với lối suy nghĩ An Tử Nhiên, Vương phi thông thường đều có thể đưa ra đề nghị không giống ai.
An Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng, “Biện pháp không phải không có……”
Hắn còn chưa nói xong, mọi người đã lộ ra vẻ ‘chúng ta đã đoán được’, Cát Khiêm An ngày thường ít khi nói cười cũng vậy.
An Tử Nhiên quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, có cảm giác rất bất đắc dĩ.
Phó Vô Thiên nhịn cười, nói: “Tiếp tục.”
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy buồn cười, hắn kỳ thật là chiếm chút tiện nghi từ ký ức đời trước. Nhưng hắn không cảm thấy không có cái này thì hắn sẽ không bằng người khác. Lại nói, ưu thế này là vận mệnh mang đến cho hắn, vốn thuộc về bản thân hắn không phải sao.
“Ta kiến nghị dùng xích sắt giữ đội thuyền cùng nhau, đảo đảm sẽ không có thuyền bị dòng nước hay sương mù làm lạc đội, cũng có thể mang lại tác dụng củng cố. Nhưng biện pháp này có một khuyết điểm trí mạng.”
Mọi người nghe thấy câu đầu tức khắc mắt sáng ngời, kể cả Đường Nham Tùng am hiểu đánh hải chiến cũng không nghĩ tới biện pháp đơn giản này. Nhưng câu cuối cùng lại dội cho họ một chậu nước lạnh.
Có khuyết điểm trí mạng thì không thể thực hiện, chiến tranh không phải là trò đùa.
“Khuyết điểm trí mạng đó là gì?” Phó Vô Thiên là người duy nhất không biến sắc.
An Tử Nhiên nhìn hắn, nói: “Là thời tiết, nếu đi ngược gió thì thuỷ quân Dung Quốc chỉ cần dùng hỏa công là có thể làm ta tự chịu diệt vong, cho nên cần chọn ngày thời tiết thuận lợi để xuất binh.”
“Dung Quốc chuẩn bị tử chiến với Đại Á, không bao lâu sẽ phát động tiến công với Đại Á. Không thể để họ nắm quyền chủ động, cho nên chỉ có thể là chúng ta xuất binh trước, lại còn cần suy xét đến thời tiết biến hóa.” Phó Vô Thiên nói. Thứ khó lường nhất trên biển không gì hơn thời tiết, đặc biệt là cửa sông lớn như A Tùng giang, thời tiết vốn hay thay đổi thất thường.
Đường Nham Tùng đứng ra nói: “Ta biết có một người có kinh nghiệm với thời tiết ở A Tùng giang.”
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
Từ khi chiến trường chuyển dời đến A Tùng giang, họ bắt đầu chưng binh là những thanh niên trai tráng biết bơi, trong đó có một thiếu niên tên A Lỗ
Mấy đời nhà A Lỗ đều là ngư dân, A Lỗ từ nhỏ đã theo cha ra biển đánh cá, tới giờ đã được bảy, tám năm, rất có kinh nghiệm nắm giữ thời tiết ở A Tùng giang. Hơn nữa, nghe nói trực giác của hắn cũng rất chuẩn, hắn và cha mỗi lần ra biển, cho dù gặp được phải thời tiết ác liệt cũng có thể bình yên vô sự trở về.
Phát hiện ra hắn, Đường Nham Tùng chiêu hắn vào quân đội, đương nhiên là đã trưng cầu ý nguyện của A Lỗ.
Đừng nhìn A Lỗ xuất thân là ngư dân, trên thực tế, tổ tiên nhà hắn đã từng là võ tướng, chuyện này có thể ngược dòng đến thời kỳ hoàng đế đầu tiên của Đại Á. A Lỗ lớn lên trong những câu chuyện, cho nên phi thường hướng tới cuộc sống quân ngũ. Lần này chiêu binh, hắn cơ hồ là không chút do dự tham gia.
A Lỗ được đưa tới chỗ họ, vẻ mặt có chút khẩn trương, ngày thường sẽ có không đâu, lần đầu tiên hắn gặp Đường Nham Tùng cũng không bồn chồn như vậy, lần này là bởi vì hắn nghe nói chiến thần tới.
A Lỗ ngước nhìn Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ngồi trên chủ vị, rồi quyết đoán chuyển tầm mắt qua Phó Vô Thiên. Bề ngoài Phó Vô Thiên rất phù hợp với hình tượng chiến thần cao lớn uy vũ mà hắn tưởng tượng, không thể trách hắn lập tức xác định ra ai là Phó Vô Thiên.
“Ngươi là A Lỗ phải không?” Phó Vô Thiên nhìn thiếu niên gầy gầy tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Ở những thành lớn phồn vinh, tuổi này đã không còn nhỏ, nhưng ở thôn trang hẻo lánh thì vẫn có thể sống vô ưu vô lự.
A Lỗ co quắp, lập tức nói lắp, “Dạ……”
Phó Vô Thiên gật gật đầu, “Nghe nói ngươi có thể dự đoán thời tiết ở A Tùng giang?”
A Lỗ mở to mắt. Người gọi hắn tới đã giải thích qua, hắn ngây ra rồi lập tức trả lời: “Hồi, hồi tướng quân, cần phải ra biển nhìn xem mới biết được……”
“Vậy đi xem.”
Đoàn người lập tức chạy tới bờ sông. Thời gian không có nhiều, muốn nắm chắc ưu thế trong tay thì nhất định phải nhanh chóng xác định, chờ Dung Quốc xuất binh rồi sẽ không kịp.
A Lỗ dự đoán thời tiết không hoàn toàn bằng vào trực giác, kinh nghiệm cũng là yếu tố quan trọng. Ngư dân sống dựa vào sông nước như họ tuyệt đối rõ ràng thời tiết biến hóa hơn người thường. Thông qua một ít chi tiết nhỏ, họ có thể phán đoán ra thời tiết trong ngày. Trực giác của A Lỗ rất chuẩn cho nên có thể đoán càng chuẩn xác.
Đường Nham Tùng sai người chuẩn bị một con thuyền đưa A Lỗ ra biển, những người khác ở lại chờ.
A Tùng giang hai ngày nay dòng nước chảy yếu hơn một chút, dựa vào cách nói của ngư dân, loại tình huống này rất có thể sẽ liên tục hai đến ba tháng, bởi vì 5 năm trước cũng từng xuất hiện loại tình huống này. Nhiệt độ không khí lúc đó cũng giống thế này, cho nên đây là lúc ngư dân thu hoạch phong phú nhất.
Ngư dân mỗi năm đều chờ mong hiện tượng này, nhưng có vẻ cách 5 năm mới xuất hiện một lần.
Nếu ngư dân nói đúng, như vậy thời gian đã qua hơn một tháng, lại quá một tháng nữa là A Tùng giang sẽ khôi phục như trước kia, đến lúc đó cần thiết rút lui, nếu không kết quả sẽ khó mà dự đoán.
Nửa canh giờ sau, Đường Nham Tùng và A Lỗ trở về. Họ đã xác định được thời tiết hai, ba ngày kế tiếp, đáng tiếc là không có gió Tây Nam mà họ muốn, bởi vậy chỉ có thể chờ.
Vì dự phòng vạn nhất, họ không chấp nhất với kế hoạch này, lại suy nghĩ biện pháp khác, tỷ như gió thổi hướng Đông Bắc thì làm thế nào.
Nửa tháng sau, cơ hội rốt cuộc tới.
A Lỗ biết họ chuẩn bị ra biển đánh giặc, hơn nữa cần thiết chọn vào ngày có gió Tây Nam, vì thế, hắn mỗi ngày sớm muộn đòi người đưa hắn ra biển, ngẫu nhiên còn sẽ chạy xa, có một lần thiếu chút nữa bị quân đội Dung Quốc phát hiện. Đường Nham Tùng giáo huấn một trận, dù muốn hỗ trợ cũng không thể tự đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, mất mạng thì tất cả nỗ lực liền uổng phí.
Ngày 16 tháng 2, thời tiết sáng sủa. Thời tiết rét lạnh mà hiếm khi có ngày gió ôn hòa, quan trọng nhất là, gió lại thổi hướng Tây Nam, cơn gió mà họ vẫn luôn chờ đợi.
Thời tiết có gió từ sáng đến chiều, ấm áp, làm toàn thân đều tràn ngập sức sống, loại thời tiết nhất thích hợp để đánh giặc.
A Lỗ ra biển trở về khó nén được hưng phấn kích động, vượt trước mọi người thịch thịch thịch chạy xuống boong tàu, một lát sau mới thở hổn hển chạy tới chỗ Phó Vô Thiên, làn da ngăm đen vẫn có thể nhìn ra một chút đỏ ửng.
“Tướng quân, cơ hội tới, ngày mai và ngày kia gió Tây Nam sẽ luôn thổi. Vào buổi tối, sức gió khả năng sẽ lớn hơn một chút……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.