Chương 174: Kết thúc
Doãn Gia
10/07/2020
Đại điện hỗn loạn.
Tiệc mừng thọ không nên có chuyện đổ máu, giờ phút này lại có người chết dưới đao của Vi Thuận Khánh, bộ dáng hắn khủng bố đến cực điểm, Sùng Minh Đế cũng hoảng sợ đến thiếu chút nữa trốn dưới bàn.
Vi Thuận Khánh không cho họ cơ hội, hắn lo đêm dài lắm mộng, trong tòa đại điện này có không ít người lợi hại, rống xong thì ra lệnh cho thủ hạ động thủ, hắc y nhân cùng số ít cấm vệ quân như những đao phủ xử lý trước những người tay trói gà không chặt. Cung nữ thái giám trở thành vong hồn dưới đao của họ đầu tiên.
Mấy người Hoàng Hậu không bình tĩnh nổi, được nhi tử hộ ở sau người. Thái Hoàng Thái Hậu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy được An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đỡ, hai người một tả một hữu đưa nàng tới góc an toàn.
“Làm bậy a!” Thái Hoàng Thái Hậu lộ vẻ bi thương.
An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên, đây mà gọi là trò hay, nếu sớm biết thì hẳn phải có chuẩn bị mới đúng.
Phó Vô Thiên lại vô tội nói: “Kỳ thật bổn vương cái gì cũng chưa chuẩn bị.”
Đôi mắt An Tử Nhiên trừng lớn một chút, gạt người đi?
Vẻ mặt Phó Vô Thiên lại nói hắn không hề gạt người. Nhưng hắn không chuẩn bị, không có nghĩa người khác cũng không, mấy vị hoàng tử đều không phải đèn cạn dầu, bọn họ đã sớm phòng bị Vi Thuận Khánh, lúc trước không động thủ là bởi họ không thể hoàn toàn thăm dò rõ ràng thái độ của Sùng Minh Đế với quốc sư, hiện tại chính là lúc.
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác cùng với tiếng đao kiếm choang choang vang lên sau lưng Vi Thuận Khánh, khi hắn xoay người nhìn qua thì thấy một số lớn cấm vệ quân đột nhiên xông tới, hắc y nhân canh giữ bên ngoài không phòng bị kịp lập tức mất mạng, người dẫn đầu cấm vệ quân là Úc Bá Phi cùng Cung Vân.
Vi Thuận Khánh khó có thể tin trừng lớn đôi mắt, “Sao có thể?”
“Tại sao lại không thể?” Phó Nguyên Dương tràn ngập ác ý cười nhẹ đằng sau hắn, “Ngươi cho rằng chúng ta không có phòng bị sao? Không thể tưởng được quốc sư lại thiên chân như vậy a!”
“Cửa thành vào hoàng cung không phải đã bị người của ta phong tỏa sao? Sao các ngươi còn có thể tiến vào?” Vi Thuận Khánh hoảng sợ lui ra phía sau một bước, hắn cho rằng vạn vô nhất thất, bởi vì trước khi quyết định tạo phản, hắn đã ra lệnh cho thủ hạ kiểm tra khắp nơi, nếu có nhiều cấm vệ quân ẩn giấu trong hoàng cung như vậy, người của hắn không thể không có phát hiện, cho nên chỉ có một khả năng, bọn họ xông vào từ cửa thành.
“Vấn đề này, ngươi có thể xuống địa ngục rồi hỏi thủ hạ của ngươi, bọn họ sẽ nói cho ngươi đáp án.” Phó Nguyên Dương ác ý không nói cho hắn, trên thực tế hắn cũng không biết. Vì khi Úc Bá Phi mang người tới, đại môn đã mở ra, mà người của Vi Thuận Khánh nằm ngang dọc đầy đất, họ không có thời gian suy đoán mà lập tức dẫn người vọt tới đại điện.
Tình hình chiến đấu bắt đầu nghiêng về một bên.
Biết mình trốn không thoát, Vi Thuận Khánh lập tức ra lệnh giết hết những người bên trong, xui xẻo nhất là Sùng Minh Đế. Hắn làm hoàng đế hay phụ hoàng đều thật thất bại, bên người chỉ có Chu Thành miễn cưỡng che trước mặt, hoàng nhi đều đang bảo hộ mẫu phi và muội muội của chúng.
Vi Thuận Khánh dễ như trở bàn tay bắt được hắn làm con tin, ở bên tai hắn cười dữ tợn, nói: “Sùng Minh Đế, xem ra ngươi thực không may a, con cái của người đều mặc kệ ngươi.”
Tuy rằng biết quốc sư cố ý châm ngòi, nhưng ánh mắt Sùng Minh Đế nhìn mấy đứa con vẫn như cũ tràn ngập lạnh lẽo, hoàng nhi của hắn bỏ mặc phụ hoàng của chúng không màng, tuy phẫn nộ nhưng hắn chỉ có thể tính sổ sau chuyện này.
“Quốc sư, giết trẫm, ngươi cũng trốn không thoát!” Sùng Minh Đế ngoài mạnh trong yếu hô, tuy rằng thời gian tại vị hai mươi tám năm đã dài hơn Tiên Hoàng rất nhiều nhưng hắn còn chưa sống đủ.
Vi Thuận Khánh cười ha ha lên, “Ta hiện tại đã không còn gì cố kỵ, ngươi cho rằng ta còn để ý cái mệnh này sao? Có thể kéo theo cẩu hoàng đế ngươi làm đệm lưng, ta đã kiếm lời!”
Sùng Minh Đế là thật sự sợ hãi, “Ngươi chỉ cần thả trẫm, trẫm có thể đáp ứng không giết ngươi.”
“Không giết ta? Hoàng đế ngu ngốc vô năng nhà ngươi lời nói có thể có giá bao nhiêu, đừng nói con của ngươi khinh thường ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy ngươi là hoàng đế dại dột đến không thuốc cứu, sao không chết sớm một chút rồi truyền ngôi cho con của ngươi.”
Sùng Minh Đế bị hắn nói đến biến sắc, hắn đương nhiên biết người khác khẳng định đánh giá hắn rất kém cỏi, nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác, vô hình trung, hắn lại bị Vi Thuận Khánh ám thị tâm lý, lúc này đây lại là nhằm vào các hoàng tử.
Tuy rất nhiều người đều chán ghét Sùng Minh Đế, nhưng không mong Vi Thuận Khánh giết hắn. Khi hắn nói xong câu đó, có một người đã lặng yên không một tiếng động đi đến sau hai người.
“Cẩn thận!” Một tâm phúc mới vừa kêu xong, một lưỡi dao sắc bén đâm Vi Thuận Khánh từ phía sau, trực tiếp xuyên tim, lưỡi dao ngắn vừa vặn có thể cắt đứt mệnh hắn lại không làm Sùng Minh Đế bị thương.
Vi Thuận Khánh bị đẩy ngã trên mặt đất, đôi mắt mở lớn, chết không nhắm mắt. Sùng Minh Đế phẫn nộ đá hắn một cái, sau đó mới xoay người nhìn người cứu hắn, lúc này mới phát hiện là Nhị hoàng nhi của hắn.
“Phụ hoàng, ngài có sao không, có bị thương không?” Phó Nguyên Thành lập tức quan tâm hỏi.
“Trẫm không có việc gì!” Lửa giận của Sùng Minh Đế rốt cuộc cũng giảm, Vi Thuận Khánh quả nhiên muốn châm ngòi quan hệ phụ tử, con hắn sao có thể bỏ phụ hoàng không màng, chỉ là khi hắn nhìn các hoàng tử khác, ánh mắt vẫn lạnh băng.
Hoàng Hậu thấy vậy sắc mặt càng thêm ngưng trọng, chỉ chậm một bước mà đã bị Phó Nguyên Thành giành được.
Vi Thuận Khánh đã chết, nhưng thủ hạ của hắn còn chưa. Thấy kế hoạch đã thất bại, một đám càng thêm không sợ chết, tàn nhẫn chém giết làm một ít cấm vệ quân, thị vệ đều không dám tới gần.
Tên tâm phúc lúc trước nhắc Vi Thuận Khánh cẩn thận đỏ ngầu đôi mắt hung ác lao đến một thiếu nữ kiều tiếu đáng yêu, thiếu nữ vừa hoảng loạn chạy trốn khỏi một đám người, quay đầu lại thì lại thấy có người xông tới, đao trên tay còn nhỏ huyết, nàng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nghiêng ngả lảo đảo muốn tránh nhưng người nọ vẫn đuổi sát nàng.
Thiếu nữ kinh hoảng thất thố, chỉ biết là muốn trốn ở nơi có người quen, kết quả không nhìn đường nên đụng phải ai đó, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, thiếu nữ phát ra tiếng kêu đau.
“Cô nương không sao chứ?” Một thanh ân tươi mát vang lên phía trên đỉnh đầu.
Thiếu nữ ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú như ngọc, ngũ quan không thể bắt bẻ, lông mày hơi chu lên như đang phiền não, nàng biết người này, hắn là Vương phi của Vô Thiên đường ca, hình như tên là An Tử Nhiên, lớn hơn nàng hai tuổi.
Giọng nói của Phó Vô Thiên cắm vào, “Vương phi, không sao chứ?”
Thiếu nữ thấy đường ca chỉ quan tâm đến Vương phi của hắn, tức khắc cảm thấy có chút ủy khuất, có sao hẳn là nàng có đúng không? Vô Thiên đường ca thật là bất công, nghĩ vậy, thiếu nữ mới hậu tri hậu giác phát hiện hắc y nhân đuổi theo nàng không có động tĩnh.
Vì thế nàng quay đầu, nháy mắt cảm thấy hối hận! Hắc y nhân ngã phía sau nàng, toàn thân trên dưới không hề có miệng vết thương, nhưng đầu hắn như không có xương chống đỡ, vô lực rũ sang một bên.
Thiếu nữ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Vừa nhìn là biết Vô Thiên đường ca ra tay.
An Tử Nhiên đương nhiên không có chuyện, hắn chỉ bị thiếu nữ đụng phải mà thôi, dù hắc y nhân chạy đến trước mặt hắn, hắn cũng có năng lực ứng phó, giá trị vũ lực của hắn không cao bằng Phó Vô Thiên, nhưng tốt xấu cũng từng luyện, Phó Vô Thiên nói vậy có chút đại kinh tiểu quái.
“Ta không sao, có sao là nàng.”
Phó Vô Thiên có vẻ như lúc này mới chú ý sự tồn tại của thiếu nữ, “Tình Hoa? Sao muội lại ở đây?”
Phó Tình Hoa là Thập công chúa, phong hào Chiêu Hoa công chúa, tính cách điêu ngoa nhưng không làm người chán ghét. Nàng là thân muội muội của Phó Nguyên Dương. Úc Hoàng quý phi không cho nàng tiếp xúc những chuyện đen tối trong hậu cung nên tính cách vẫn mang theo chút thiên chân.
Thấy Vô Thiên đường ca nhận ra mình, Phó Tình Hoa còn thật cao hứng, nhưng câu sau làm mặt nàng đen thui.
“Vô Thiên đường ca, muội vẫn luôn ở chỗ này.”
“Ân, lần sau không cần kéo theo người nguy hiểm tới đây, mẫu phi cùng ca ca của muội đều ở đối diện, đi tìm họ.” Phó Vô Thiên vô tình nói.
Phó Tình Hoa ngạc nhiên. Nguy hiểm? Nguy hiểm nữa cũng không nguy hiểm bằng đường ca!
Một lát sau, hắc y nhân đều bị giải quyết hết, Úc Hoàng quý phi lập tức sốt ruột đi tới, lúc trước thấy hắc y nhân đuổi giết nữ nhi, nàng sợ tới mức tim muốn ngừng đập, muốn nhi tử đi cứu nàng nhưng nhi tử giết đỏ cả mắt rồi, căn bản không nghe thấy.
“Tình Hoa, con có bị thương không?” Úc Hoàng quý phi vội vàng kéo nàng tới, kiểm tra một lần, không phát hiện miệng vết thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phó Tình Hoa suy nghĩ về lời của Phó Vô Thiên nên đã không còn khẩn trương, nghe thấy mẫu phi thì lập tức nhảy một chút, “Mẫu phi, con không có chuyện gì, ngài không cần lo lắng.”
Úc Hoàng quý phi rốt cuộc lộ ra tươi cười, ánh mắt dời về phía Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên, “Bổn cung phi thường cảm tạ các ngươi cứu Tình Hoa.”
Phó Tình Hoa định nói Vô Thiên đường ca mới không phải chủ động cứu nàng, vừa rồi còn nói lời quá phận, nhưng ngẫm lại thì đúng là hắn đã cứu nàng nên câm miệng, nói thế nào thì nàng vẫn rất sùng bái Vô Thiên đường ca, còn sùng bái hơn cả thân ca ca.
An Tử Nhiên không hiểu tâm lý của Phó Tình Hoa, chỉ cảm thấy Chiêu Hoa công chúa này tố chất tâm lý không tồi, bị Phó Vô Thiên nói như vậy mà còn chẳng thấy sao cả, người bình thường khả năng hiểu ý rồi sinh oán hận đi.
“Ngài không thích Chiêu Hoa công chúa?”
Phó Vô Thiên hỏi lại: “Vương phi hy vọng bổn vương nhất kiến chung tình với nàng?”
An Tử Nhiên cứng họng. Nghe lời này, tựa hồ Vương gia nhà hắn không phải lần đầu gặp Chiêu Hoa công chúa, nếu vậy thì ‘nhất kiến chung tình’ có phải bị dùng sai rồi không?
Vi Thuận Khánh vừa chết, trận cung biến này cuối cùng hạ màn. Úc Bá Phi đến đúng lúc nên không có quá nhiều người bị thương. Thái Hoàng Thái Hậu lại bị kinh hách. Một thời gian sau đó, bà tĩnh dưỡng trong Từ Minh Cung, ngẫu nhiên còn ăn chay niệm phật, cũng không tiếp nhận thỉnh an, bao gồm cả Sùng Minh Đế.
Người được lợi lớn nhất sai trận cung biến này không phải phe của Tam hoàng tử đúng lúc cứu giá, mà là Nhị hoàng tử cứu Sùng Minh Đế. Sùng Minh Đế vốn có hảo cảm với đứa con trai này, bởi vì hắn là hoàng tử duy nhất không có mẫu tộc để dựa dẫm, tuy Triệu gia hiện tại đứng về phía hắn nhưng lại không khác gì quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, hắn rất yên tâm.
Ngày hôm sau, Sùng Minh Đế xử lý một người râu ria lại có quan hệ thân mật với Vi Thuận Khánh. Đó chính là Diễm phi, tuy rằng không có chứng cứ cho thấy cùng nàng yêu đương vụng trộm với Vi Thuận Khánh, nhưng chỉ cần có đầu óc đều có thể đoán được.
Khi thái giám tìm được Diễm phi, nàng ta đã điên rồi, chỉ cần bắt được một người liền sẽ nói An Tử Nhiên đã chết, đã bị nàng giết chết, hiện tại An Tử Nhiên là quỷ tới tìm nàng báo thù. Đương nhiên không có ai tin, trừ phi bị rút não.
Sùng Minh Đế nghe chuyện này liền càng chán ghét nàng, vì thế trực tiếp tuyên chỉ đem nàng biếm lãnh cung, suốt cuộc đời không được ra. So với Vi Thuận Khánh chết là hết chuyện, kết cục của Diễm phi bi thảm không thể nghi ngờ.
Phi tử bị biếm lãnh cung của Sùng Minh Đế cực kì nhiều, kẻ hóa điên cũng nhiều không kể xiết, ở trong đó lâu không điên thì cũng dại. Mỹ Chiêu nghi bị ban chết là may mắn, ít nhất nàng không cần khổ sở trong lãnh cung, mà Diễm phi lại phải hoảng sợ vượt qua mỗi ngày, nàng mới mười chín tuổi, cả đời vô tật thì có lẽ có thể sống đến bảy tám chục tuổi.
Tiệc mừng thọ không nên có chuyện đổ máu, giờ phút này lại có người chết dưới đao của Vi Thuận Khánh, bộ dáng hắn khủng bố đến cực điểm, Sùng Minh Đế cũng hoảng sợ đến thiếu chút nữa trốn dưới bàn.
Vi Thuận Khánh không cho họ cơ hội, hắn lo đêm dài lắm mộng, trong tòa đại điện này có không ít người lợi hại, rống xong thì ra lệnh cho thủ hạ động thủ, hắc y nhân cùng số ít cấm vệ quân như những đao phủ xử lý trước những người tay trói gà không chặt. Cung nữ thái giám trở thành vong hồn dưới đao của họ đầu tiên.
Mấy người Hoàng Hậu không bình tĩnh nổi, được nhi tử hộ ở sau người. Thái Hoàng Thái Hậu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy được An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đỡ, hai người một tả một hữu đưa nàng tới góc an toàn.
“Làm bậy a!” Thái Hoàng Thái Hậu lộ vẻ bi thương.
An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên, đây mà gọi là trò hay, nếu sớm biết thì hẳn phải có chuẩn bị mới đúng.
Phó Vô Thiên lại vô tội nói: “Kỳ thật bổn vương cái gì cũng chưa chuẩn bị.”
Đôi mắt An Tử Nhiên trừng lớn một chút, gạt người đi?
Vẻ mặt Phó Vô Thiên lại nói hắn không hề gạt người. Nhưng hắn không chuẩn bị, không có nghĩa người khác cũng không, mấy vị hoàng tử đều không phải đèn cạn dầu, bọn họ đã sớm phòng bị Vi Thuận Khánh, lúc trước không động thủ là bởi họ không thể hoàn toàn thăm dò rõ ràng thái độ của Sùng Minh Đế với quốc sư, hiện tại chính là lúc.
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác cùng với tiếng đao kiếm choang choang vang lên sau lưng Vi Thuận Khánh, khi hắn xoay người nhìn qua thì thấy một số lớn cấm vệ quân đột nhiên xông tới, hắc y nhân canh giữ bên ngoài không phòng bị kịp lập tức mất mạng, người dẫn đầu cấm vệ quân là Úc Bá Phi cùng Cung Vân.
Vi Thuận Khánh khó có thể tin trừng lớn đôi mắt, “Sao có thể?”
“Tại sao lại không thể?” Phó Nguyên Dương tràn ngập ác ý cười nhẹ đằng sau hắn, “Ngươi cho rằng chúng ta không có phòng bị sao? Không thể tưởng được quốc sư lại thiên chân như vậy a!”
“Cửa thành vào hoàng cung không phải đã bị người của ta phong tỏa sao? Sao các ngươi còn có thể tiến vào?” Vi Thuận Khánh hoảng sợ lui ra phía sau một bước, hắn cho rằng vạn vô nhất thất, bởi vì trước khi quyết định tạo phản, hắn đã ra lệnh cho thủ hạ kiểm tra khắp nơi, nếu có nhiều cấm vệ quân ẩn giấu trong hoàng cung như vậy, người của hắn không thể không có phát hiện, cho nên chỉ có một khả năng, bọn họ xông vào từ cửa thành.
“Vấn đề này, ngươi có thể xuống địa ngục rồi hỏi thủ hạ của ngươi, bọn họ sẽ nói cho ngươi đáp án.” Phó Nguyên Dương ác ý không nói cho hắn, trên thực tế hắn cũng không biết. Vì khi Úc Bá Phi mang người tới, đại môn đã mở ra, mà người của Vi Thuận Khánh nằm ngang dọc đầy đất, họ không có thời gian suy đoán mà lập tức dẫn người vọt tới đại điện.
Tình hình chiến đấu bắt đầu nghiêng về một bên.
Biết mình trốn không thoát, Vi Thuận Khánh lập tức ra lệnh giết hết những người bên trong, xui xẻo nhất là Sùng Minh Đế. Hắn làm hoàng đế hay phụ hoàng đều thật thất bại, bên người chỉ có Chu Thành miễn cưỡng che trước mặt, hoàng nhi đều đang bảo hộ mẫu phi và muội muội của chúng.
Vi Thuận Khánh dễ như trở bàn tay bắt được hắn làm con tin, ở bên tai hắn cười dữ tợn, nói: “Sùng Minh Đế, xem ra ngươi thực không may a, con cái của người đều mặc kệ ngươi.”
Tuy rằng biết quốc sư cố ý châm ngòi, nhưng ánh mắt Sùng Minh Đế nhìn mấy đứa con vẫn như cũ tràn ngập lạnh lẽo, hoàng nhi của hắn bỏ mặc phụ hoàng của chúng không màng, tuy phẫn nộ nhưng hắn chỉ có thể tính sổ sau chuyện này.
“Quốc sư, giết trẫm, ngươi cũng trốn không thoát!” Sùng Minh Đế ngoài mạnh trong yếu hô, tuy rằng thời gian tại vị hai mươi tám năm đã dài hơn Tiên Hoàng rất nhiều nhưng hắn còn chưa sống đủ.
Vi Thuận Khánh cười ha ha lên, “Ta hiện tại đã không còn gì cố kỵ, ngươi cho rằng ta còn để ý cái mệnh này sao? Có thể kéo theo cẩu hoàng đế ngươi làm đệm lưng, ta đã kiếm lời!”
Sùng Minh Đế là thật sự sợ hãi, “Ngươi chỉ cần thả trẫm, trẫm có thể đáp ứng không giết ngươi.”
“Không giết ta? Hoàng đế ngu ngốc vô năng nhà ngươi lời nói có thể có giá bao nhiêu, đừng nói con của ngươi khinh thường ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy ngươi là hoàng đế dại dột đến không thuốc cứu, sao không chết sớm một chút rồi truyền ngôi cho con của ngươi.”
Sùng Minh Đế bị hắn nói đến biến sắc, hắn đương nhiên biết người khác khẳng định đánh giá hắn rất kém cỏi, nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác, vô hình trung, hắn lại bị Vi Thuận Khánh ám thị tâm lý, lúc này đây lại là nhằm vào các hoàng tử.
Tuy rất nhiều người đều chán ghét Sùng Minh Đế, nhưng không mong Vi Thuận Khánh giết hắn. Khi hắn nói xong câu đó, có một người đã lặng yên không một tiếng động đi đến sau hai người.
“Cẩn thận!” Một tâm phúc mới vừa kêu xong, một lưỡi dao sắc bén đâm Vi Thuận Khánh từ phía sau, trực tiếp xuyên tim, lưỡi dao ngắn vừa vặn có thể cắt đứt mệnh hắn lại không làm Sùng Minh Đế bị thương.
Vi Thuận Khánh bị đẩy ngã trên mặt đất, đôi mắt mở lớn, chết không nhắm mắt. Sùng Minh Đế phẫn nộ đá hắn một cái, sau đó mới xoay người nhìn người cứu hắn, lúc này mới phát hiện là Nhị hoàng nhi của hắn.
“Phụ hoàng, ngài có sao không, có bị thương không?” Phó Nguyên Thành lập tức quan tâm hỏi.
“Trẫm không có việc gì!” Lửa giận của Sùng Minh Đế rốt cuộc cũng giảm, Vi Thuận Khánh quả nhiên muốn châm ngòi quan hệ phụ tử, con hắn sao có thể bỏ phụ hoàng không màng, chỉ là khi hắn nhìn các hoàng tử khác, ánh mắt vẫn lạnh băng.
Hoàng Hậu thấy vậy sắc mặt càng thêm ngưng trọng, chỉ chậm một bước mà đã bị Phó Nguyên Thành giành được.
Vi Thuận Khánh đã chết, nhưng thủ hạ của hắn còn chưa. Thấy kế hoạch đã thất bại, một đám càng thêm không sợ chết, tàn nhẫn chém giết làm một ít cấm vệ quân, thị vệ đều không dám tới gần.
Tên tâm phúc lúc trước nhắc Vi Thuận Khánh cẩn thận đỏ ngầu đôi mắt hung ác lao đến một thiếu nữ kiều tiếu đáng yêu, thiếu nữ vừa hoảng loạn chạy trốn khỏi một đám người, quay đầu lại thì lại thấy có người xông tới, đao trên tay còn nhỏ huyết, nàng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nghiêng ngả lảo đảo muốn tránh nhưng người nọ vẫn đuổi sát nàng.
Thiếu nữ kinh hoảng thất thố, chỉ biết là muốn trốn ở nơi có người quen, kết quả không nhìn đường nên đụng phải ai đó, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, thiếu nữ phát ra tiếng kêu đau.
“Cô nương không sao chứ?” Một thanh ân tươi mát vang lên phía trên đỉnh đầu.
Thiếu nữ ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú như ngọc, ngũ quan không thể bắt bẻ, lông mày hơi chu lên như đang phiền não, nàng biết người này, hắn là Vương phi của Vô Thiên đường ca, hình như tên là An Tử Nhiên, lớn hơn nàng hai tuổi.
Giọng nói của Phó Vô Thiên cắm vào, “Vương phi, không sao chứ?”
Thiếu nữ thấy đường ca chỉ quan tâm đến Vương phi của hắn, tức khắc cảm thấy có chút ủy khuất, có sao hẳn là nàng có đúng không? Vô Thiên đường ca thật là bất công, nghĩ vậy, thiếu nữ mới hậu tri hậu giác phát hiện hắc y nhân đuổi theo nàng không có động tĩnh.
Vì thế nàng quay đầu, nháy mắt cảm thấy hối hận! Hắc y nhân ngã phía sau nàng, toàn thân trên dưới không hề có miệng vết thương, nhưng đầu hắn như không có xương chống đỡ, vô lực rũ sang một bên.
Thiếu nữ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Vừa nhìn là biết Vô Thiên đường ca ra tay.
An Tử Nhiên đương nhiên không có chuyện, hắn chỉ bị thiếu nữ đụng phải mà thôi, dù hắc y nhân chạy đến trước mặt hắn, hắn cũng có năng lực ứng phó, giá trị vũ lực của hắn không cao bằng Phó Vô Thiên, nhưng tốt xấu cũng từng luyện, Phó Vô Thiên nói vậy có chút đại kinh tiểu quái.
“Ta không sao, có sao là nàng.”
Phó Vô Thiên có vẻ như lúc này mới chú ý sự tồn tại của thiếu nữ, “Tình Hoa? Sao muội lại ở đây?”
Phó Tình Hoa là Thập công chúa, phong hào Chiêu Hoa công chúa, tính cách điêu ngoa nhưng không làm người chán ghét. Nàng là thân muội muội của Phó Nguyên Dương. Úc Hoàng quý phi không cho nàng tiếp xúc những chuyện đen tối trong hậu cung nên tính cách vẫn mang theo chút thiên chân.
Thấy Vô Thiên đường ca nhận ra mình, Phó Tình Hoa còn thật cao hứng, nhưng câu sau làm mặt nàng đen thui.
“Vô Thiên đường ca, muội vẫn luôn ở chỗ này.”
“Ân, lần sau không cần kéo theo người nguy hiểm tới đây, mẫu phi cùng ca ca của muội đều ở đối diện, đi tìm họ.” Phó Vô Thiên vô tình nói.
Phó Tình Hoa ngạc nhiên. Nguy hiểm? Nguy hiểm nữa cũng không nguy hiểm bằng đường ca!
Một lát sau, hắc y nhân đều bị giải quyết hết, Úc Hoàng quý phi lập tức sốt ruột đi tới, lúc trước thấy hắc y nhân đuổi giết nữ nhi, nàng sợ tới mức tim muốn ngừng đập, muốn nhi tử đi cứu nàng nhưng nhi tử giết đỏ cả mắt rồi, căn bản không nghe thấy.
“Tình Hoa, con có bị thương không?” Úc Hoàng quý phi vội vàng kéo nàng tới, kiểm tra một lần, không phát hiện miệng vết thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phó Tình Hoa suy nghĩ về lời của Phó Vô Thiên nên đã không còn khẩn trương, nghe thấy mẫu phi thì lập tức nhảy một chút, “Mẫu phi, con không có chuyện gì, ngài không cần lo lắng.”
Úc Hoàng quý phi rốt cuộc lộ ra tươi cười, ánh mắt dời về phía Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên, “Bổn cung phi thường cảm tạ các ngươi cứu Tình Hoa.”
Phó Tình Hoa định nói Vô Thiên đường ca mới không phải chủ động cứu nàng, vừa rồi còn nói lời quá phận, nhưng ngẫm lại thì đúng là hắn đã cứu nàng nên câm miệng, nói thế nào thì nàng vẫn rất sùng bái Vô Thiên đường ca, còn sùng bái hơn cả thân ca ca.
An Tử Nhiên không hiểu tâm lý của Phó Tình Hoa, chỉ cảm thấy Chiêu Hoa công chúa này tố chất tâm lý không tồi, bị Phó Vô Thiên nói như vậy mà còn chẳng thấy sao cả, người bình thường khả năng hiểu ý rồi sinh oán hận đi.
“Ngài không thích Chiêu Hoa công chúa?”
Phó Vô Thiên hỏi lại: “Vương phi hy vọng bổn vương nhất kiến chung tình với nàng?”
An Tử Nhiên cứng họng. Nghe lời này, tựa hồ Vương gia nhà hắn không phải lần đầu gặp Chiêu Hoa công chúa, nếu vậy thì ‘nhất kiến chung tình’ có phải bị dùng sai rồi không?
Vi Thuận Khánh vừa chết, trận cung biến này cuối cùng hạ màn. Úc Bá Phi đến đúng lúc nên không có quá nhiều người bị thương. Thái Hoàng Thái Hậu lại bị kinh hách. Một thời gian sau đó, bà tĩnh dưỡng trong Từ Minh Cung, ngẫu nhiên còn ăn chay niệm phật, cũng không tiếp nhận thỉnh an, bao gồm cả Sùng Minh Đế.
Người được lợi lớn nhất sai trận cung biến này không phải phe của Tam hoàng tử đúng lúc cứu giá, mà là Nhị hoàng tử cứu Sùng Minh Đế. Sùng Minh Đế vốn có hảo cảm với đứa con trai này, bởi vì hắn là hoàng tử duy nhất không có mẫu tộc để dựa dẫm, tuy Triệu gia hiện tại đứng về phía hắn nhưng lại không khác gì quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, hắn rất yên tâm.
Ngày hôm sau, Sùng Minh Đế xử lý một người râu ria lại có quan hệ thân mật với Vi Thuận Khánh. Đó chính là Diễm phi, tuy rằng không có chứng cứ cho thấy cùng nàng yêu đương vụng trộm với Vi Thuận Khánh, nhưng chỉ cần có đầu óc đều có thể đoán được.
Khi thái giám tìm được Diễm phi, nàng ta đã điên rồi, chỉ cần bắt được một người liền sẽ nói An Tử Nhiên đã chết, đã bị nàng giết chết, hiện tại An Tử Nhiên là quỷ tới tìm nàng báo thù. Đương nhiên không có ai tin, trừ phi bị rút não.
Sùng Minh Đế nghe chuyện này liền càng chán ghét nàng, vì thế trực tiếp tuyên chỉ đem nàng biếm lãnh cung, suốt cuộc đời không được ra. So với Vi Thuận Khánh chết là hết chuyện, kết cục của Diễm phi bi thảm không thể nghi ngờ.
Phi tử bị biếm lãnh cung của Sùng Minh Đế cực kì nhiều, kẻ hóa điên cũng nhiều không kể xiết, ở trong đó lâu không điên thì cũng dại. Mỹ Chiêu nghi bị ban chết là may mắn, ít nhất nàng không cần khổ sở trong lãnh cung, mà Diễm phi lại phải hoảng sợ vượt qua mỗi ngày, nàng mới mười chín tuổi, cả đời vô tật thì có lẽ có thể sống đến bảy tám chục tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.