Chương 414: Lừa gạt
Doãn Gia
10/07/2020
Thiên Thọ năm thứ 2, trung tuần tháng 12, thời điểm bá tánh chuẩn bị đón tân niên, chiến tranh trên biển lại rốt cuộc toàn diện bạo phát.
Phó Vô Thiên thu được thư của Cung Vân.
“Trên thư viết cái gì?” An Tử Nhiên thấy Phó Vô Thiên nhướn mày.
Phó Vô Thiên nói: “Cung Vân muốn bổn vương phái người tiếp nhận vị trí của hắn, hắn tự động xin đi giết giặc, muốn đi hiệp trợ thuỷ quân.”
“Với tính cách hắn thì có vẻ sẽ không làm vậy?” Nghe vậy, An Tử Nhiên không thân quen gì với Cung Vân cũng cảm thấy khó hiểu. Còn nữa, Cung Vân trước nay chỉ đánh trận trên lục địa, dù thật sự không muốn ở lại Kiến Phủ nữa, theo lẽ thường cũng nên yêu cầu đi biên cảnh đánh giặc.
“Trong thư không nói.” Phó Vô Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Cung Vân luôn luôn là người có chừng mực, hiếm khi mới thấy hắn đề yêu cầu cho nên dứt khoát phê duyệt.
Hồng Châu, Kiến Phủ
Thu được hồi âm, Cung Vân không nói hai lời trở về phòng thu thập tay nải, chuẩn bị lên đường. Tác phong của hắn luôn luôn dứt khoát lưu loát, chờ Hình Hà thu được tin tức, hắn đã bước được một chân ra khỏi phòng.
Hình Hà chắn trước cửa. Hắn cao hơn Cung Vân một chút, đôi mắt xanh xám nhìn xuống chăm chú, tựa hồ mang theo thâm tình không dễ phát hiện, ngũ quan anh đĩnh trước sau như một thâm thúy mê người. Nếu hiện tại đứng trước mặt hắn là một nữ nhân, có lẽ đã bị mê hoặc đến tên mình là gì cũng không biết.
Đáng tiếc, đứng trước mặt hắn chính là Cung Vân luôn luôn lý trí.
“Vì sao muốn rời đi?”
“Ta vì sao không thể rời đi?” Cung Vân không do dự hỏi lại.
Đôi mắt Hình Hà mang theo ý cười nhìn hắn, “Chúng ta không phải hợp tác rất tốt sao, vì sao đột nhiên muốn rời đi?”
Cung Vân nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta rời đi hay không có vẻ không cần báo với Hình lão bản.”
“Đương nhiên là cần. Cung tướng quân không phải thương nhân nên khả năng không biết.” Hình Hà mỉm cười phản bác: “Chúng ta hiện tại là đối tượng hợp tác, bốn chữ này nói thì dễ dàng, thực hiện mới khó. Không phải đối tượng hợp tác nào cũng có thể thuận thuận lợi lợi như chúng ta, nếu người mới tới không hợp ý kiến với ta, chẳng phải là sẽ chậm trễ tiến trình?”
Cung Vân nhăn mày.
Hình Hà không ngừng cố gắng nói tiếp: “Hơn nữa ngươi có thể cam đoan người mới tới có thể lập tức quen thuộc với xưởng tàu Noah sao? Nếu hắn kéo chân sau thì sẽ tạo thành đủ loại phiền toái, ngươi xác định ngươi sẽ vì tư lợi bản thân mà gia tăng phiền toái cho mọi người sao?”
“Cái gì gọi là tư lợi bản thân, ta không có!” Cung Vân mặt liệt lại có thể tỏ rõ mình không vui, nhưng hắn không phản bác, nhíu chặt mày tựa hồ đang ngẫm lại, sau đó hắn khó chịu phát hiện, Hình Hà nói có phần đúng.
Hình Hà hơi mỉm cười nói: “Được rồi, dù ngươi không có, nhưng không thể phủ nhận lời ta nói có khả năng phát sinh đúng không?”
Cung Vân xụ mặt, bị hắn nói tim đen.
Hình Hà tiếp tục hỏi: “Hiện tại còn đi sao?”
Cung Vân hít sâu một hơi, xoay người trở về phòng.
Vài ngày sau, Phó Vô Thiên lại thu được thư của Cung Vân, nói hắn không muốn đi Ninh Thủy hải vực nữa, thỉnh tha thứ hắn nhất thời hồ đồ tùy hứng, thông qua những dòng chữ là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Cung Vân lúc đó. Nhưng có thể làm Cung Vân thay đổi chủ ý, thật đúng là một chuyện khiến người tò mò, người như Cung Vân một khi làm ra quyết định thì rất khó làm hắn thay đổi.
“Vương gia cảm thấy sẽ là ai?” An Tử Nhiên có suy nghĩ giống hắn, Cung Vân biểu hiện quá không bình thường.
Phó Vô Thiên trả lời: “Tài ăn nói có thể thuyết phục được Cung Vân, ngoài Hình Hà ra sẽ không còn ai khác. Chỉ là không biết hắn có mục đích gì.”
“Dù hắn có mục đích gì, Cung Vân không phải dễ trêu chọc.” An Tử Nhiên không để bụng nói. Hắn tin tưởng Hình Hà không ngu ngốc đi xuống tay với Cung Vân, hơn nữa giá trị vũ lực của Cung Vân còn ở trên Hình Hà.
Nội dung bức thư kỳ quái nhưng hai người đều không đặt ở trong lòng, bởi vậy cũng không hề nghĩ Hình Hà thật sự dám xuống tay. Nhưng ‘xuống tay’ này không phải ‘xuống tay’ mà họ nghĩ, chờ họ phát hiện ra manh mối thì đã không thể vãn hồi rồi.
Hôm sau, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên tiến cung. Đến Ngự thư phòng lại không thấy Phó Nguyên Phàm, cấm vệ mới nói Hoàng Thượng và Lạc Phó thống lĩnh đang ở phòng luyện công.
An Tử Nhiên không biết Phó Vô Thiên trước khi rời đi đã giao nhiệm vụ cho Lạc Cổ Nguyệt, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
“Phòng luyện công này là thế nào?” Hiện giờ đang là thời buổi rối loạn, hắn không cho rằng Phó Nguyên Phàm sẽ phí thời gian đi luyện công. Nếu có thời gian, hắn sẽ nhốt mình trong Ngự thư phòng phê tấu chương. Hơn nữa, hắn thấy Phó Nguyên Phàm giống như không mấy thích Lạc Cổ Nguyệt.
Phó Vô Thiên lập tức kể lại mọi chuyện. Phó Nguyên Phàm trước kia cũng luyện qua, nhưng cũng chỉ là công phu mèo cào có thể đối phó với người thường, gặp được dân chuyên là chắc chắn không được. Tuy nói hoàng đế đều có rất nhiều ám vệ hộ vệ vây quanh, nhưng mọi việc đều có vạn nhất.
An Tử Nhiên muốn xem Lạc Cổ Nguyệt chỉ dạy Phó Nguyên Phàm, hai người liền đi tới phòng luyện công.
Phòng luyện công không xa Ngự thư phòng, được xây cũng khá lâu rồi. Tới thời Sùng Minh Đế, hắn một lòng say mê sắc đẹp, phòng luyện công bị bỏ hoang.
“Rầm!”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất từ trong phòng truyền ra bên ngoài, làm người đứng ngoài không cấm hai mặt nhìn nhau. Hình như có người bị vật thật mạnh xuống đất, Lạc Cổ Nguyệt võ công cao cường, cho nên chỉ có thể là Phó Nguyên Phàm.
Cửa kẽo kẹt mở ra, bộ dạng Phó Nguyên Phàm chổng vó chật vật đập vào mắt mọi người, quả nhiên bị ngược thật sự thảm.
Phó Nguyên Phàm thấy người tới, lập tức bò dậy, lộ vẻ kinh ngạc, “Đường ca, đường phu, hai ngươi như thế nào tới?”
Nói xong hắn theo bản năng nhìn về phía Lạc Cổ Nguyệt. Người này vẫn là một vẻ tà khí như trước, rất chi là thiếu đánh, làm hắn hoài nghi gia hỏa này có phải đã sớm biết đường ca đường phu đứng bên ngoài, cho nên cố ý vật hắn thật mạnh. Gia hỏa này lắm tài nhiều tật, tuyệt đối có khả năng.
Chú ý tới tầm mắt hắn, Lạc Cổ Nguyệt nhìn lại, hơi mỉm cười, rồi đột nhiên liếm môi, thập phần ngả ngớn.
Phó Nguyên Phàm đỏ mặt, nhanh chóng dời tầm mắt.
Cái đồ không tiết tháo!
Hành vi của hai người đinh điểm không rơi khỏi tầm mắt Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, đều cảm thấy bất ngờ. Xem ra trong thời gian họ không ở, giữa hai người đã xảy ra một ít chuyện.
Phó Nguyên Phàm hiện tại tránh Lạc Cổ Nguyệt như rắn rết. Mỗi lần xụ mặt ra lệnh cho hắn, hắn sẽ nâng đường ca ra, nói đến hắn á khẩu không trả lời được, căn bản là nắm chắc rằng hắn sẽ không chạy đi mách đường ca.
Kỳ thật hắn đã từng có ý tưởng này, chỉ là bị kích mấy lần, lại đánh không lại Lạc Cổ Nguyệt, hắn cũng thay đổi suy nghĩ. Nam tử hán đại trượng phu, hắn không tin mình sẽ thua Lạc Cổ Nguyệt mãi. Vì thế khi đường ca trở về, hắn không nói ra chuyện này, vì sợ mất mặt, kết quả vẫn bị thấy được.
Phó Vô Thiên thấy Phó Nguyên Phàm thất thần, liền dắt An Tử Nhiên rời đi.
Phó Nguyên Phàm nhìn bóng dáng họ mà muốn nói lại thôi, đến khi thân ảnh họ biến mất vẫn không mở miệng được.
“Sao nào, không nhào vào lòng đường ca kể lể ủy khuất sao?”
Lúc này, Lạc Cổ Nguyệt đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo hài hước cùng trêu chọc rõ ràng, làm Phó Nguyên Phàm nghe mà nổi trận lôi đình, nghiêng đầu hung hăng trừng hắn một cái. Hắn nếu dám, đường phu nhất định sẽ cho hắn biết tay. Lại nói, hắn sao có thể nói ra?
Hắn khó chịu với Lạc Cổ Nguyệt cũng sẽ không mách đường ca rằng Lạc Cổ Nguyệt khi dễ hắn. Một là ngại mất mặt, hai là hắn cảm thấy đáp án của đường ca tám chín phần sẽ là bảo hắn đáp trả. Hắn hiện tại đánh không lại Lạc Cổ Nguyệt, chỉ có thể nhịn.
“Lạc Cổ Nguyệt, ngươi nên cầu nguyện mình không có ngày bị trẫm bắt thóp, nếu không……”
“Nếu không thì thế nào?” Lạc Cổ Nguyệt cười ha hả nói tiếp.
Phó Nguyên Phàm trừng mắt đáp lại hắn cợt nhả, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không trẫm sẽ làm ngươi cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết, đừng tưởng rằng trẫm nói giỡn.”
“Thần sợ quá sợ quá.” Lạc Cổ Nguyệt lập tức lộ vẻ kinh hách, ôm ngực như thật, ngữ khí lại có ý đùa giỡn rõ ràng. Giây tiếp theo, đôi mắt híp lại lộ ra một tia tà ý, “Thần chờ xem Hoàng Thượng muốn làm thần sống không bằng chết thế nào. Thần trước nhắc nhở Hoàng Thượng, nếu ngươi tự mình động thủ, thần sẽ cảm thấy rất thống khổ.”
Phó Nguyên Phàm vẻ mặt vặn vẹo. Hỗn đản này… Hắn đã nhớ không rõ mình lần thứ mấy bị trêu chọc đến đầu óc sung huyết. Hắn rõ ràng muốn làm một hoàng đế thành công, nhưng da mặt không dày bằng người ta, vừa thấy bản mặt kia đã cảm thấy tức muốn nổ.
Đại Hắc nhìn không trung bên ngoài. Hắn cảm thấy từ khi Lạc Phó thống lĩnh trở thành sư phó chỉ dạy Hoàng Thượng luyện công, Hoàng Thượng giống như chưa từng cãi thắng, mỗi lần đều bị nói đến đầu não phát hôn mà bản thân lại giống như không hề phát giác. Hắn luôn lo lắng Hoàng Thượng sẽ càng luyện càng ngốc.
Hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Đại Hắc, Phó Nguyên Phàm giờ phút này đang suy nghĩ làm thế nào chỉnh chết Lạc Cổ Nguyệt, không hề phát hiện người đó vẫn luôn híp mắt nhìn hắn.
Phó Vô Thiên thu được thư của Cung Vân.
“Trên thư viết cái gì?” An Tử Nhiên thấy Phó Vô Thiên nhướn mày.
Phó Vô Thiên nói: “Cung Vân muốn bổn vương phái người tiếp nhận vị trí của hắn, hắn tự động xin đi giết giặc, muốn đi hiệp trợ thuỷ quân.”
“Với tính cách hắn thì có vẻ sẽ không làm vậy?” Nghe vậy, An Tử Nhiên không thân quen gì với Cung Vân cũng cảm thấy khó hiểu. Còn nữa, Cung Vân trước nay chỉ đánh trận trên lục địa, dù thật sự không muốn ở lại Kiến Phủ nữa, theo lẽ thường cũng nên yêu cầu đi biên cảnh đánh giặc.
“Trong thư không nói.” Phó Vô Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Cung Vân luôn luôn là người có chừng mực, hiếm khi mới thấy hắn đề yêu cầu cho nên dứt khoát phê duyệt.
Hồng Châu, Kiến Phủ
Thu được hồi âm, Cung Vân không nói hai lời trở về phòng thu thập tay nải, chuẩn bị lên đường. Tác phong của hắn luôn luôn dứt khoát lưu loát, chờ Hình Hà thu được tin tức, hắn đã bước được một chân ra khỏi phòng.
Hình Hà chắn trước cửa. Hắn cao hơn Cung Vân một chút, đôi mắt xanh xám nhìn xuống chăm chú, tựa hồ mang theo thâm tình không dễ phát hiện, ngũ quan anh đĩnh trước sau như một thâm thúy mê người. Nếu hiện tại đứng trước mặt hắn là một nữ nhân, có lẽ đã bị mê hoặc đến tên mình là gì cũng không biết.
Đáng tiếc, đứng trước mặt hắn chính là Cung Vân luôn luôn lý trí.
“Vì sao muốn rời đi?”
“Ta vì sao không thể rời đi?” Cung Vân không do dự hỏi lại.
Đôi mắt Hình Hà mang theo ý cười nhìn hắn, “Chúng ta không phải hợp tác rất tốt sao, vì sao đột nhiên muốn rời đi?”
Cung Vân nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta rời đi hay không có vẻ không cần báo với Hình lão bản.”
“Đương nhiên là cần. Cung tướng quân không phải thương nhân nên khả năng không biết.” Hình Hà mỉm cười phản bác: “Chúng ta hiện tại là đối tượng hợp tác, bốn chữ này nói thì dễ dàng, thực hiện mới khó. Không phải đối tượng hợp tác nào cũng có thể thuận thuận lợi lợi như chúng ta, nếu người mới tới không hợp ý kiến với ta, chẳng phải là sẽ chậm trễ tiến trình?”
Cung Vân nhăn mày.
Hình Hà không ngừng cố gắng nói tiếp: “Hơn nữa ngươi có thể cam đoan người mới tới có thể lập tức quen thuộc với xưởng tàu Noah sao? Nếu hắn kéo chân sau thì sẽ tạo thành đủ loại phiền toái, ngươi xác định ngươi sẽ vì tư lợi bản thân mà gia tăng phiền toái cho mọi người sao?”
“Cái gì gọi là tư lợi bản thân, ta không có!” Cung Vân mặt liệt lại có thể tỏ rõ mình không vui, nhưng hắn không phản bác, nhíu chặt mày tựa hồ đang ngẫm lại, sau đó hắn khó chịu phát hiện, Hình Hà nói có phần đúng.
Hình Hà hơi mỉm cười nói: “Được rồi, dù ngươi không có, nhưng không thể phủ nhận lời ta nói có khả năng phát sinh đúng không?”
Cung Vân xụ mặt, bị hắn nói tim đen.
Hình Hà tiếp tục hỏi: “Hiện tại còn đi sao?”
Cung Vân hít sâu một hơi, xoay người trở về phòng.
Vài ngày sau, Phó Vô Thiên lại thu được thư của Cung Vân, nói hắn không muốn đi Ninh Thủy hải vực nữa, thỉnh tha thứ hắn nhất thời hồ đồ tùy hứng, thông qua những dòng chữ là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Cung Vân lúc đó. Nhưng có thể làm Cung Vân thay đổi chủ ý, thật đúng là một chuyện khiến người tò mò, người như Cung Vân một khi làm ra quyết định thì rất khó làm hắn thay đổi.
“Vương gia cảm thấy sẽ là ai?” An Tử Nhiên có suy nghĩ giống hắn, Cung Vân biểu hiện quá không bình thường.
Phó Vô Thiên trả lời: “Tài ăn nói có thể thuyết phục được Cung Vân, ngoài Hình Hà ra sẽ không còn ai khác. Chỉ là không biết hắn có mục đích gì.”
“Dù hắn có mục đích gì, Cung Vân không phải dễ trêu chọc.” An Tử Nhiên không để bụng nói. Hắn tin tưởng Hình Hà không ngu ngốc đi xuống tay với Cung Vân, hơn nữa giá trị vũ lực của Cung Vân còn ở trên Hình Hà.
Nội dung bức thư kỳ quái nhưng hai người đều không đặt ở trong lòng, bởi vậy cũng không hề nghĩ Hình Hà thật sự dám xuống tay. Nhưng ‘xuống tay’ này không phải ‘xuống tay’ mà họ nghĩ, chờ họ phát hiện ra manh mối thì đã không thể vãn hồi rồi.
Hôm sau, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên tiến cung. Đến Ngự thư phòng lại không thấy Phó Nguyên Phàm, cấm vệ mới nói Hoàng Thượng và Lạc Phó thống lĩnh đang ở phòng luyện công.
An Tử Nhiên không biết Phó Vô Thiên trước khi rời đi đã giao nhiệm vụ cho Lạc Cổ Nguyệt, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
“Phòng luyện công này là thế nào?” Hiện giờ đang là thời buổi rối loạn, hắn không cho rằng Phó Nguyên Phàm sẽ phí thời gian đi luyện công. Nếu có thời gian, hắn sẽ nhốt mình trong Ngự thư phòng phê tấu chương. Hơn nữa, hắn thấy Phó Nguyên Phàm giống như không mấy thích Lạc Cổ Nguyệt.
Phó Vô Thiên lập tức kể lại mọi chuyện. Phó Nguyên Phàm trước kia cũng luyện qua, nhưng cũng chỉ là công phu mèo cào có thể đối phó với người thường, gặp được dân chuyên là chắc chắn không được. Tuy nói hoàng đế đều có rất nhiều ám vệ hộ vệ vây quanh, nhưng mọi việc đều có vạn nhất.
An Tử Nhiên muốn xem Lạc Cổ Nguyệt chỉ dạy Phó Nguyên Phàm, hai người liền đi tới phòng luyện công.
Phòng luyện công không xa Ngự thư phòng, được xây cũng khá lâu rồi. Tới thời Sùng Minh Đế, hắn một lòng say mê sắc đẹp, phòng luyện công bị bỏ hoang.
“Rầm!”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất từ trong phòng truyền ra bên ngoài, làm người đứng ngoài không cấm hai mặt nhìn nhau. Hình như có người bị vật thật mạnh xuống đất, Lạc Cổ Nguyệt võ công cao cường, cho nên chỉ có thể là Phó Nguyên Phàm.
Cửa kẽo kẹt mở ra, bộ dạng Phó Nguyên Phàm chổng vó chật vật đập vào mắt mọi người, quả nhiên bị ngược thật sự thảm.
Phó Nguyên Phàm thấy người tới, lập tức bò dậy, lộ vẻ kinh ngạc, “Đường ca, đường phu, hai ngươi như thế nào tới?”
Nói xong hắn theo bản năng nhìn về phía Lạc Cổ Nguyệt. Người này vẫn là một vẻ tà khí như trước, rất chi là thiếu đánh, làm hắn hoài nghi gia hỏa này có phải đã sớm biết đường ca đường phu đứng bên ngoài, cho nên cố ý vật hắn thật mạnh. Gia hỏa này lắm tài nhiều tật, tuyệt đối có khả năng.
Chú ý tới tầm mắt hắn, Lạc Cổ Nguyệt nhìn lại, hơi mỉm cười, rồi đột nhiên liếm môi, thập phần ngả ngớn.
Phó Nguyên Phàm đỏ mặt, nhanh chóng dời tầm mắt.
Cái đồ không tiết tháo!
Hành vi của hai người đinh điểm không rơi khỏi tầm mắt Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, đều cảm thấy bất ngờ. Xem ra trong thời gian họ không ở, giữa hai người đã xảy ra một ít chuyện.
Phó Nguyên Phàm hiện tại tránh Lạc Cổ Nguyệt như rắn rết. Mỗi lần xụ mặt ra lệnh cho hắn, hắn sẽ nâng đường ca ra, nói đến hắn á khẩu không trả lời được, căn bản là nắm chắc rằng hắn sẽ không chạy đi mách đường ca.
Kỳ thật hắn đã từng có ý tưởng này, chỉ là bị kích mấy lần, lại đánh không lại Lạc Cổ Nguyệt, hắn cũng thay đổi suy nghĩ. Nam tử hán đại trượng phu, hắn không tin mình sẽ thua Lạc Cổ Nguyệt mãi. Vì thế khi đường ca trở về, hắn không nói ra chuyện này, vì sợ mất mặt, kết quả vẫn bị thấy được.
Phó Vô Thiên thấy Phó Nguyên Phàm thất thần, liền dắt An Tử Nhiên rời đi.
Phó Nguyên Phàm nhìn bóng dáng họ mà muốn nói lại thôi, đến khi thân ảnh họ biến mất vẫn không mở miệng được.
“Sao nào, không nhào vào lòng đường ca kể lể ủy khuất sao?”
Lúc này, Lạc Cổ Nguyệt đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo hài hước cùng trêu chọc rõ ràng, làm Phó Nguyên Phàm nghe mà nổi trận lôi đình, nghiêng đầu hung hăng trừng hắn một cái. Hắn nếu dám, đường phu nhất định sẽ cho hắn biết tay. Lại nói, hắn sao có thể nói ra?
Hắn khó chịu với Lạc Cổ Nguyệt cũng sẽ không mách đường ca rằng Lạc Cổ Nguyệt khi dễ hắn. Một là ngại mất mặt, hai là hắn cảm thấy đáp án của đường ca tám chín phần sẽ là bảo hắn đáp trả. Hắn hiện tại đánh không lại Lạc Cổ Nguyệt, chỉ có thể nhịn.
“Lạc Cổ Nguyệt, ngươi nên cầu nguyện mình không có ngày bị trẫm bắt thóp, nếu không……”
“Nếu không thì thế nào?” Lạc Cổ Nguyệt cười ha hả nói tiếp.
Phó Nguyên Phàm trừng mắt đáp lại hắn cợt nhả, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không trẫm sẽ làm ngươi cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết, đừng tưởng rằng trẫm nói giỡn.”
“Thần sợ quá sợ quá.” Lạc Cổ Nguyệt lập tức lộ vẻ kinh hách, ôm ngực như thật, ngữ khí lại có ý đùa giỡn rõ ràng. Giây tiếp theo, đôi mắt híp lại lộ ra một tia tà ý, “Thần chờ xem Hoàng Thượng muốn làm thần sống không bằng chết thế nào. Thần trước nhắc nhở Hoàng Thượng, nếu ngươi tự mình động thủ, thần sẽ cảm thấy rất thống khổ.”
Phó Nguyên Phàm vẻ mặt vặn vẹo. Hỗn đản này… Hắn đã nhớ không rõ mình lần thứ mấy bị trêu chọc đến đầu óc sung huyết. Hắn rõ ràng muốn làm một hoàng đế thành công, nhưng da mặt không dày bằng người ta, vừa thấy bản mặt kia đã cảm thấy tức muốn nổ.
Đại Hắc nhìn không trung bên ngoài. Hắn cảm thấy từ khi Lạc Phó thống lĩnh trở thành sư phó chỉ dạy Hoàng Thượng luyện công, Hoàng Thượng giống như chưa từng cãi thắng, mỗi lần đều bị nói đến đầu não phát hôn mà bản thân lại giống như không hề phát giác. Hắn luôn lo lắng Hoàng Thượng sẽ càng luyện càng ngốc.
Hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Đại Hắc, Phó Nguyên Phàm giờ phút này đang suy nghĩ làm thế nào chỉnh chết Lạc Cổ Nguyệt, không hề phát hiện người đó vẫn luôn híp mắt nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.