Đại Địa Chủ

Chương 384: Môn khách

Doãn Gia

10/07/2020

Hôm nay, tầng hầm của Uyển Cảnh sòng bạc náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào, nguyên nhân là sòng bạc đã 5 năm chưa từng xuất hiện người vô cớ gây sự hoặc thách đấu, có thể nghĩ.

Chỗ dựa cường đại phía sau Uyển Cảnh sòng bạc thật sự làm nhiều người không dám động, bởi vì ngoài Tử Y Môn, hai thế lực khác nghe nói cũng có phần, cho nên trừ phi tình huống không rõ, bình thường sẽ không ai dám đi khiêu khích Uyển Cảnh sòng bạc.

5 năm trước có một đám người từ ngoài đến, tự cho là rất lợi hại. Họ đều là trộm cướp, có chút bản lĩnh, vì bị quốc gia nào đó truy nã đến không còn chỗ ẩn thân, cuối cùng không thể không chạy trốn tới Độc Trấn.

Khi đó Độc Trấn tuy thần bí nhưng còn không lợi hại và nguy hiểm như hiện tại, mà những người đó tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản, căn bản không nghĩ Uyển Cảnh sòng bạc có thể trở thành tiêu kim quật duy nhất của Độc Trấn, sao có thể sẽ không có chỗ dựa. Họ không biết sống chết khiêu khích, hậu quả chính là bị phơi thây, sau đó ngũ mã phanh thây ném tới bãi tha ma, cuối cùng bị chó hoang ăn đến chỉ còn lại xương.

Từ đó về sau, không còn ai dám gây sự với Uyển Cảnh sòng bạc. Chuyện này vẫn luôn được người ở Độc Trấn treo ở bên miệng, có thể nghe được ở bất cứ đâu. Rất nhiều người mới tới chính là nghe được chuyện này nên mới không dám quá kiêu ngạo.

Sau mấy năm, đột nhiên lại xuất hiện hai người không biết sống chết tới thách đấu, tất cả mọi người đều ôm tâm tính xem kịch vui, ngồi chờ họ bị ngược.

Phó Vô Thiên khẩu xuất cuồng ngôn, cao tầng của sòng bạc đã biết nhưng cũng không để ý lắm. Cuồng vọng trước mặt họ cuối cùng chỉ có một kết quả.

Được chỉ đạo, Trương Siêu giả mù sa mưa tươi cười mời hai người đến một chiếu bạc. Vẫn là baccarat, là yêu cầu của Phó Vô Thiên. Baccarat đứng đầu ở rất nhiều sòng bạc, dễ hiểu lại không phức tạp, rất nhiều tay mới đều thích chơi.

Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên không phải người đầu tiên có yêu cầu chơi với môn khách của sòng bạc. Có yêu cầu như vậy đa phần là tay mới, môn khách sòng bạc mời đến vừa chơi vừa dạy cách chơi. Nhưng tình huống này rốt cuộc không nhiều, cho nên sự tồn tại của môn khách càng giống như tạo uy thế, gặp được tình huống đặc thù mới ra tay.

Thấy Trương Siêu muốn giới thiệu môn khách, người quen hắn lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, người không quen lập tức thấy tò mò.

“Môn khách này là ai?”

Uyển Cảnh sòng bạc chia cấp bậc cho môn khách, xếp hạng càng sao thì thực lực càng mạnh. Trước mắt, trừ người đứng đầu tương đối thần bí, các môn khách khác đều xuất hiện tương đối thường xuyên, nhưng không phải ai cũng nhận mặt.

“Hai người này xui xẻo rồi.” Có người vui sướng khi người gặp họa nói.

“Chẳng lẽ là người đứng đầu?”

“Sao có thể, hai người này hẳn là lần đầu tiên tới đây, mặt mũi họ còn chưa lớn đến có thể mời người đứng đầu.”

“Vậy rốt cuộc là ai?”

“Biết Đồng Thủ Thành sao?”

Đối phương sửng sốt, lập tức gật đầu, “Đương nhiên biết, Đồng Thủ Thành đứng thứ hai, nhưng ta nghe nói hắn cũng không thường xuất hiện.”

“Chỉ có thể trách hai người kia xui xẻo. Sòng bạc chuẩn bị lấy họ mài đao, giết gà dọa khỉ, lại một lần kinh sợ mấy người không biết an phận đó, cho nên mới để Đồng Thủ Thành ra tay. Ta đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh họ đánh cuộc tính mệnh minf.”

“Mặt mũi không đến nỗi nào, không ngờ lại không có đầu óc như vậy.”



“Đúng vậy.”

……

Khi họ nói chuyện, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đã ngồi ổn.

Đồng Thủ Thành là nam nhân tướng mạo xấu xí, nhưng hắn lại có một đôi tay đẹp trắng tinh như ngọc, ngón tay thon dài, rõ ràng là được tỉ mỉ chăm sóc. Cạnh chiếu bạc có vài mảnh vụn li ti màu trắng, có thể đoán ra hắn sửa móng tay không lâu trước đó.

Chú ý tới tầm mắt của họ, Đồng Thủ Thành sắc mặt bình tĩnh gật đầu. Biết họ muốn chơi baccarat, hắn lấy ra 5 bộ bài mới. Kỹ thuật của hắn thuần thục rất có đẳng cấp, vừa nhìn đã biết là cao thủ.

Phương thức trộn bài của Đồng Thủ Thành thiên hướng hoa lệ, rất giống An Tử Nhiên thường thấy đời trước.

Xong xuôi, Đồng Thủ Thành ra hiệu đặt cược.

Hai người tuy đi cùng nhau nhưng vẫn đặt cược riêng. Phó Vô Thiên cược một nửa số chip, An Tử Nhiên như cũ chỉ ra 50 lượng.

Thấy vậy, Đồng Thủ Thành âm thầm nhíu mày. Người này lượt đầu tiên đã nắm chắc như thế, làm hắn không đoán ra dụng ý, hơn nữa hắn đeo mặt nạ, không thể quan sát nét mặt.

Tự hỏi xong, Đồng Thủ Thành quyết định tạm thời án binh bất động, trước nhìn xem tình huống lại nói.

Bài đến tay hai người. An Tử Nhiên cúi đầu, ngón tay nhấc lên góc bài. Điểm số quả nhiên không cao, lập tức lật lên.

Đồng Thủ Thành nhìn hắn một cái. Người trẻ này cũng không thể khinh thường.

Nếu hắn biết An Tử Nhiên có thể đoán trước bài của mình là nhờ Phó Vô Thiên, đại khái sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng. Hai người không có giao lưu, Phó Vô Thiên làm thế nào nói cho hắn bài xấu hay đẹp đây?

Này đại khái phải quy công cho hai người càng thuần thục ăn ý, nói ra chỉ sợ chính hắn cũng sẽ không tin.

Phó Vô Thiên cũng lật bài. Lượt đầu tiên đã cầm 9 điểm, trừ phi Đồng Thủ Thành cũng 9 điểm, nếu không hắn sẽ thua 5000 lượng.

Mọi người nhìn về phía Đồng Thủ Thành, xem dân cờ bạc xếp thứ hai sẽ có biểu hiện thế nào.

Đồng Thủ Thành sắc mặt bất biến lật bài. Chỉ có 8 điểm. Rất cao, nhưng vẫn thua.

Mọi người ồ lên một tiếng. Mới bắt đầu đã thua 5000 lượng, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng không phải một khởi đầu cát lợi.

Đồng Thủ Thành cầm lấy một chip 5000 lượng ném cho Phó Vô Thiên, lại thu hồi 50 lượng của An Tử Nhiên. Đều là số 5, lại chênh lệch rất nhiều.



Lượt tiếp theo, hai người đều lựa chọn cược 5 chip, đại khái là yêu sâu sắc số 5. Biết mình sẽ thua, cược ít ít là được.

Lật bài, nhà cái quả nhiên thắng.

Đồng Thủ Thành đã xác định mình gặp cao thủ, hơn nữa là một đấu hai, cục diện bất lợi với hắn.

Thấy hắn trở nên nghiêm túc, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ăn ý liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút ý cười.

Họ chơi baccarat là có mục đích, đơn giản lại tiện, đặt cược bao nhiêu là quyền ở mình. Quan trọng nhất là, Phó Vô Thiên có bàn tay vàng mà họ tuyệt đối không thể thắng, Đồng Thủ Thành muốn thắng trừ phi gian lận.

Kế tiếp mấy lượt, hai người đều không thua, trên chiếu bạc thực mau có hai đống chip lớp. Thắng thập phần thuận lợi giống như hai người đều biết mình thắnhg thua lúc nào. Từ một vạn biến thành mấy chục vạn, hai người tựa hồ không biết khách khí và hạ thủ lưu tình có ý gì.

Sắc mặt Đồng Thủ Thành đã không còn thong dong như lúc mới bắt đầu, chỉ có thể dùng tái nhợt để hình dung. Bàn tay cũng run nhẹ.

Khách vây xem khó có thể tin nhìn họ. Đồng Thủ Thành lợi hại như vậy còn không đối phó được, họ là người sao? Hơn nữa, Đồng Thủ Thành thua dứt khoát như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thua thảm như vậy từ khi trở thành môn khách của sòng bạc.

Nếu không phải Đồng Thủ Thành là dân cờ bạc thành danh nhiều năm, mấy năm nay cũng có không ít thành tích, nói không chừng sẽ có người hoài nghi hắn bị đánh tráo, hoặc là thực lực của hắn là giả.

Mọi người ba hoa chích choè suy đoán, lại không biết Đồng Thủ Thành có khổ nói không nên lời.

Bất luận dân cờ bạc thành danh nào hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một ít thủ đoạn, Đồng Thủ Thành càng không cần phải nói.

Bài giấy chỉ mới xuất hiện, nhưng không đại biểu hắn sẽ không biết gian lận. Vì thích ứng các cách chơi mới, hắn và các môn khách khác đã luyện tập cả ngày lẫn đêm, rất nhiều người đều biết. Nhưng gian lận cũng phải có điều kiện.

Nếu đối thủ thực lực cao hơn mình, tỉ lệ gian lận thất bại sẽ tăng. Vạn nhất bị vạch trần trước mặt mọi người, danh dự của sòng bạc cũng sẽ chịu liên lụy, hắn không dám mạo hiểm. Đây là một băn khoăn trong lòng hắn.

Băn khoăn thứ hai, nói ra chỉ sợ không ai sẽ tin tưởng, nhưng xác thật có tồn tại.

Đó chính là, hắn bị nam nhân cao lớn này chặn lại. Mỗi lần hắn muốn gian lận, ánh mắt đối phương sẽ dừng trên tay hắn. Cặp mắt sâu thẳm kia tựa như có thể phát hiện tất cả, như hắn chỉ cần động một chút, đối phương đều biết hắn muốn làm gì.

Bị một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, dù có nắm chắc, hắn cũng không dám thử. Chỉ khí thế đã có thể ngăn chặn hắn, sao có thể không làm hắn kinh hãi. Hắn đã hiểu mình không phải đối thủ của hắn.

Khi trước mặt Phó Vô Thiên chất đống hơn 100 vạn lượng, Đồng Thủ Thành rốt cuộc không thể không dừng tay.

“Xin lỗi, có thể nghỉ tạm một chút hay không.”

Phó Vô Thiên nhìn hắn, gật đầu nói: “Có thể.”

Đồng Thủ Thành thở nhẹ một hơi, nhìn họ thứ lỗi, xoay người vội vàng đi vào bên trong, còn có mấy người cũng rời đi theo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Địa Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook