Chương 103: Phó thống lĩnh cung vân
Doãn Gia
10/07/2020
Sòng bạc Bảo Hoa bắt đầu liên tiếp tìm Lý Chấn gây phiền phức.
La Dương thủy chung vẫn không tin kim chủ sau lưng của hắn có thể có bản lĩnh bao lớn, tuy rằng chủ tử nói qua không hy vọng đem sự tình huyên náo quá lớn, thế nhưng không có nghĩa là sòng bạc Bảo Hoa có thể chịu thiệt, sự kiện phóng hỏa lần trước còn không có cùng bọn họ tính sổ.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là sòng bạc Thiên Long làm, thế nhưng người có đầu óc đều biết tuyệt đối là bọn họ, lúc này vì ngày sau của sòng bạc Bảo Hoa, nói cái gì cũng không có khả năng lùi thêm bước nữa.
Khắc phường Lý Chấn ở Quân Tử thành được cho là trung đẳng.
Tuy rằng hắn kinh doanh chỉ là vốn sinh ý nhỏ, thế nhưng khắc phường vẫn có một bộ phận nhỏ khách nhân yêu cầu in ấn với số lượng vượt qua một trăm bản, những người này đều đã qua nhiều lần hợp tác, là khách nhân cố định của phường khắc.
Khách phường của Lý Chấn có thể vẫn kinh doanh tiếp tục, cùng những người này không phân ra, cho nên nếu như không có bọn họ, khắc phường của hắn hơn phân nữa sẽ bị thâm hụt bạc, sau cùng kinh doanh suy sụp.
Thủ đoạn của La Dương chính là bắt đầu từ đây.
Ngày đó đem La Dương đuổi đi rồi, ngày thứ hai, có mấy khách nhân cố định đến tìm Lý Chấn trả lại đơn đặt hàng, có một ít đang trong giai đoạn in ấn, có một ít thì đã in ấn xong.
Lý Chấn lập tức đoán được là thủ đoạn của La Dương, bởi vì trước đây bọn họ có ước định, cho nên khi trái với ước định, đối phương phải trả bạc bội ước, về phần in ấn đã hoàn, đối phương cần phải trả toàn bộ các khoản bạc cho hắn, cho nên hắn kỳ thực không lo lắng, chỉ là đến ngày thứ ba, hắn liền phát hiện mình nghĩ đều quá đơn giản.
Người trả lại hàng mỗi ngày đều có, thế nhưng những người này cũng không chịu trả bạc bội ước.
Lý Chấn tự mình tìm đến cửa bọn họ muốn đòi bạc bội ước, thế nhưng đều bị cho ăn bế môn canh, bằng không chính là bị châm chọc khiêu khích, từng cái khuôn mặt khách khí trước kia đều được thay thế bằng khuôn mặt vặn vẹo khó coi.
“Lý Chấn, điều không phải ta nói ngươi, ta khuyên ngươi còn là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không nên cùng sòng bạc Bảo Hoa đối nghịch, ngươi bất quá chỉ là một phường chủ nho nhỏ, sòng bạc Bảo Hoa muốn bóp chết ngươi cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.” Triệu lão bản lạnh lùng nhìn Lý Chấn tìm tới hắn đòi bạc bội ước.
“Đây là chuyện tình của Lý mỗ, Lý mỗ chỉ muốn biết, Triệu lão bản chuẩn bị khi nào thì trả bạc, giấy trắng mực đen đã ghi rất rõ ràng, hôm nay thư tịch đã in ấn hoàn, Triệu lão bản lại đổi ý không muốn nữa, phải trả toàn bộ khoản cần thanh toán.”
Triệu lão bản cười nhạo nói: “Ngươi điều đã tự bản thân khó bảo toàn, còn đang nghĩ cái gì bạc bội ước, tính là trả ngươi, ngươi cũng không còn mạng mà xài.”
Lý Chấn giận tái mặt: ” Nếu như Triệu lão bản không chịu…”
“Lý phường chủ có đúng hay không muốn nói chuẩn bị đi báo quan cáo trạng ta?” Triệu lão bản cắt đứt lời của hắn.
Lý Chấn mặt âm trầm theo dõi hắn.
Triệu lão bản giải thích: ” Vô dụng, Lý Chấn, mặc kệ ngươi muốn làm như thế nào, người thua thiệt chắc chắn là ngươi, ta khuyên ngươi có thời gian ở chỗ này theo ta đòi bạc bội ước, còn không bằng nghĩ thế nào để giảm thiểu tổn thất.”
Lý Chấn đột nhiên đứng lên, đạo bất đồng bất tương vi mưu, hắn cũng không có ý định nói cái gì nữa, thế nhưng hắn cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, hành vi của Triệu lão bản bất quá là mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Trong khi khắc phường của hắn in ấn thư tịch vượt hơn hai trăm bản, trước đây bởi vì là người quen cũ, cho nên Triệu lão bản dự chi bạc đặt cọc không nhiều lắm, hiện tại hắn được sòng bạc Bảo Hoa cấp cho chỗ dựa tốt, liền ỷ có La Dương là chỗ dựa, bạc bội ước dĩ nhiên là không muốn chi ra.
Một chiêu này của La Dương thoạt nhìn quả thực phải làm khắc phường của hắn đại thương nguyên khí, thậm chí kinh doanh không xong, bất quá đây là trước đây, hiện tại hắn tuyệt không lo lắng, hắn đã tính toán qua, quân bài mang tới thu nhập so với hắn kiếm trước đây còn muốn nhiều hơn, hay đóng cửa khắc phường hắn cũng sẽ không cảm thấy luyến tiếc, thế nhưng để cho người ta chèn ép lấn tới tận cửa, hắn liền không muốn.
Trở lại khắc phường, Lý Chấn viết phong thư để cho nhân công đưa đi sòng bạc Thiên Long.
Hắn hiện tại không dám trực tiếp cùng Phó vương phủ liên hệ, La Dương nhất định đã phải người âm thầm giám thị hắn, cho nên chỉ có thể nhờ đến môi giới sòng bạc.
Tin rất nhanh thì đến trong tay An Tử Nhiên.
Hôm nay trùng hợp hắn cũng đang đánh cuộc trong phường.
“Việc này, La Dương kỳ thực thật thông minh.”
Xem xong thư, An Tử Nhiên tiện tay đem thư đưa cho Phó Vô Thiên.
Từ vài đôi lời trong câu của Lý Chấn, hắn đã nhìn ra mục đích của La Dương, y không chỉ là muốn ép Lý Chấn đi vào khuôn khổ, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, nguyên nhân chân chính là muốn mượn tay Lý Chấn lần mò tới chỗ hắn bên này, chỉ cần biết được thân phận bọn hắn, sòng bạc Bảo Hoa hành sự cũng sẽ không lại có điều gì cố kỵ.
May mà Lý Chấn cũng không ngu ngốc, trái lại đem thư đưa đến sòng bạc.
Phó Vô Thiên đem thư thiêu hủy, “Vương phi dự định làm sao?”
An Tử Nhiên trầm ngâm nói: ” Lý Chấn là người hợp tác của ta, việc này lại là từ ta mà tới, không thể trơ mắt nhìn hắn bị làm khó dễ mà không quản.”
“Vương phi không sợ bại lộ thân phận?” Phó Vô Thiên biết vương phi của hắn vẫn là muốn ẩn giấu làm người sau màn, nếu là bại lộ quá sớm, đối với sự phát triển sau này cũng sẽ có ảnh hưởng.
“Không muốn.” Giúp Lý Chấn không có nghĩa là nhất định phải bại lộ thân phận.
“Bản vương nhưng thật ra có một biện pháp.”
An Tử Nhiên ngẩng đầu.
Phó Vô Thiên cầm tay hắn, đôi bàn tay rộng lớn gấp hai lần tay thiếu niên, một màu mật, chỉ thấy hắn nở một nụ cười nhẹ, “Đến lúc đó liền biết.”
Ngày hôm sau, một đội cấm vệ quân uy phong lẫm lẫm đột nhiên xuất hiện ở trên đường cái, sau đó xông vào trong Triệu gia, đem đương gia Triệu gia bắt nhốt, tất cả hạ nhân đều bị sợ hãi, một nhà già trẻ chạy đến lớn tiếng hô oan uổng, hình ảnh phi thường ầm ỹ, ở cửa tụ tập một đoàn bách tính hiếu kỳ vây xem.
Đúng lúc này, một người mặc áo giáp đỏ, nam tử trên trán cột một cái khăn màu đỏ từ giữa cấm vệ quân đi ra, hắn là người có khí tràng mạnh nhất, thoạt nhìn tựa hồ là thống lĩnh của những cấm vệ quân này, nam tử tà mị tiến vào, ngũ quan vẫn còn rất trẻ.
“Đại nhân, ta oan uổng a!”
Triệu lão bản kinh hô, hắn bất quá chỉ là thương nhân hơi có chút tiền mà thôi, chưa bao giờ dám biết pháp phạm pháp, một màn ngày hôm nay thật đã đem hắn dọa sợ hãi, chứng kiến khí tràng của nam tử, không nói một tiếng liền dùng sức quỳ xuống.
Nam tử từ trong ngực lấy ra một tờ giấy trắng liền ném tới trước mặt Triệu lão bản: “Triệu Trung Lâm, dấu vân tay bên phải tờ khế ước có phải là của ngươi?”
Triệu Trung Lâm run rẩy cầm lấy tờ giấy trên đất, chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt của hắn liền trở nên càng trắng hơn, đây là tờ khế ước in ấn thư tịch số lượng lớn mà hắn ký cùng Lý Chấn, bên trên viết rất rõ ràng các loại điều khoản và bồi thường, ngày hôm qua hắn còn buông lời thề son sắc nói Lý Chấn có báo quan cũng không thể gây khó dễ cho hắn thế nào được, vậy mà ngày hôm nay có cấm vệ quân tìm tới cửa, này Lý Chấn cùng cấm vệ quân rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, dĩ nhiên có thể mời được họ?
“Là…là tiểu nhân.”
Nam tử mặt không thay đổi nói: “Như vậy, hiện tại ngươi vẫn còn oan uổng sao?”
Thân thể Triệu lão bản rung lên, tội danh này nếu là đủ chứng cứ, hắn cũng không có kết cục tốt, nếu như truyền đi lòng tin và danh dự của hắn cũng bị ảnh hưởng đến, đến lúc đó sợ rằng không ai dám lại cùng hắn bàn việc buôn bán.
Nghĩ vậy, Triệu lão bản là thật sợ, sớm biết như vậy sẽ không tham chút bạc này, kết quả không chỉ có không kiếm được bạc, trái lại tiền mất tật mang.
“Quan gia, tiểu nhân kỳ thực cũng không phải tự nguyện, mà là bị người lừa gạt, thỉnh quan gia minh xét mọi việc!”
“Bị người lừa gạt?”
Triệu lão bản dùng sức gật mạnh đầu, “Đúng đúng đúng, là La Dương của sòng bạc Bảo Hoa, là hắn khiến cho tiểu nhân làm như thế.”
Nam tử hừ lạnh một tiếng, “Nói cho cùng, cũng là ngươi lòng tham bất túc.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa, ngày hôm nay…không, tiểu nhân lập tức liền đem bạc bội ước trả lại cho Lý Chấn, xin đại nhân khai ân.” Triệu lão bản vừa nói, một bên vừa từ trong lòng ngực móc ra hai tờ ngân phiếu mịt mờ nhét vào trong tay nam tử.
Nam tử cũng không có cự tuyêt, “Nhớ kỹ lời của ngươi.”
Sau đó, tất cả cấm vệ quân rút lui khỏi Triệu gia.
Triệu lão bản ngồi dưới đất, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh liên tục ứa ra trên trán, phía sau cũng đã ướt một mảng lớn, hắn không dám trì hoãn nữa, cầm đầy đủ ngân phiếu liền tự mình đi tới khắc phường của Lý Chấn, vốn còn có ý định để hạ nhân đưa qua, thế nhưng vừa nghĩ tới Lý Chấn dĩ nhiên có thể mời được cấm vệ quân hoàng thành, hắn cũng không dám lại lần nữa đắc tội Lý Chấn.
Sau khi rời khỏi Triệu gia, thống lĩnh cấm vệ quân kia tiện tay đem ngân phiếu Triệu lão bản hối lộ hắn đưa cho thủ hạ sau lưng.
“Cầm đi phân chia đi.”
Hai mươi cấm vệ quân lập tức lộ ra biểu tình mừng rỡ, thống lĩnh của bọn họ vẫn luôn rất hào phóng, cho tới bây giờ có thứ gì tốt sẽ không bạc đãi bọn họ, chỉ là không nghĩ tới lần này thứ tốt lại là bạc trắng. Ngân phiếu chỉ có hai trăm lượng, thế nhưng bình quân hai mươi người cũng có thể được chia đến mười lượng, tương đương với bổng lộc hai tháng của bọn họ, bạc này phải giấu thật kỹ, không thể để cho những đồng liêu khác biết được, nếu không bọn họ lại đỏ mắt.
Chuyện tình xảy ra ở Triệu gia rất nhanh liền truyền ra.
Những người khác vẫn còn kéo dài thời gian không chịu trả bạc bội ước vừa nghe nói đến chuyện này liền nhất thời không dám do dự nữa, cùng ngày liền đem bạc trả lại cho Lý Chấn.
La Dương sau khi biết chuyện này liền đập bể một bộ trà cụ.
“Xem ra kế hoạch của ngươi vô ích!”. Giang Thắng cười nhạo nói.
La Dương tức giận đến hằm răng đều nhanh cắn nát, lúc này rồi mà hắn vẫn còn bỏ đá xuống giếng, “Tên thống lĩnh cấm vệ quân kia. Hắn là ai vậy?”
Giang Thắng nói; “Hắn gọi Cung Vân, một năm trước do Úc Bá Phi đề cử đảm nhiệm Phó thống lĩnh cấm vệ quân, thuộc hạ có không ít hơn năm trăm cấm vệ quân, phụ trách an nguy của hoàng thành, là một người rất chính trực, có người nói hắn rất được Úc Bá Phi tín nhiệm.”
Úc Bá Phi là đệ đệ của Úc Hoàng quý phi, cũng là vị kia của Úc gia Tổng đốc Chỉ huy sứ, nếu như là người Úc gia cũng không có gì ngoài ý muốn, Úc Bá Phi là thuộc phái tam hoàng tử, xưa nay cùng đại hoàng tử và nhị hoàng tử bất hòa.
“Nếu như là tam hoàng tử, chuyện này liền phiền toái.”
La Dương nhãn thần u ám: ” Trước tiên đem chuyện này bẩm báo chủ tử.”
Giang Thắng nhìn hắn một cái, đứng dậy rời đi gian phòng.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
Bế môn canh: bị người lơ đóng cửa bên ngoài không quan tâm.
Thư tịch: bộ sách, sách vở.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu: ý nói những người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau gầy dựng sự nghiêp được.
Lòng tham bất túc: chỉ người tham lam, không bao giờ biết đủ.
Nhãn thần: mắt.
La Dương thủy chung vẫn không tin kim chủ sau lưng của hắn có thể có bản lĩnh bao lớn, tuy rằng chủ tử nói qua không hy vọng đem sự tình huyên náo quá lớn, thế nhưng không có nghĩa là sòng bạc Bảo Hoa có thể chịu thiệt, sự kiện phóng hỏa lần trước còn không có cùng bọn họ tính sổ.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là sòng bạc Thiên Long làm, thế nhưng người có đầu óc đều biết tuyệt đối là bọn họ, lúc này vì ngày sau của sòng bạc Bảo Hoa, nói cái gì cũng không có khả năng lùi thêm bước nữa.
Khắc phường Lý Chấn ở Quân Tử thành được cho là trung đẳng.
Tuy rằng hắn kinh doanh chỉ là vốn sinh ý nhỏ, thế nhưng khắc phường vẫn có một bộ phận nhỏ khách nhân yêu cầu in ấn với số lượng vượt qua một trăm bản, những người này đều đã qua nhiều lần hợp tác, là khách nhân cố định của phường khắc.
Khách phường của Lý Chấn có thể vẫn kinh doanh tiếp tục, cùng những người này không phân ra, cho nên nếu như không có bọn họ, khắc phường của hắn hơn phân nữa sẽ bị thâm hụt bạc, sau cùng kinh doanh suy sụp.
Thủ đoạn của La Dương chính là bắt đầu từ đây.
Ngày đó đem La Dương đuổi đi rồi, ngày thứ hai, có mấy khách nhân cố định đến tìm Lý Chấn trả lại đơn đặt hàng, có một ít đang trong giai đoạn in ấn, có một ít thì đã in ấn xong.
Lý Chấn lập tức đoán được là thủ đoạn của La Dương, bởi vì trước đây bọn họ có ước định, cho nên khi trái với ước định, đối phương phải trả bạc bội ước, về phần in ấn đã hoàn, đối phương cần phải trả toàn bộ các khoản bạc cho hắn, cho nên hắn kỳ thực không lo lắng, chỉ là đến ngày thứ ba, hắn liền phát hiện mình nghĩ đều quá đơn giản.
Người trả lại hàng mỗi ngày đều có, thế nhưng những người này cũng không chịu trả bạc bội ước.
Lý Chấn tự mình tìm đến cửa bọn họ muốn đòi bạc bội ước, thế nhưng đều bị cho ăn bế môn canh, bằng không chính là bị châm chọc khiêu khích, từng cái khuôn mặt khách khí trước kia đều được thay thế bằng khuôn mặt vặn vẹo khó coi.
“Lý Chấn, điều không phải ta nói ngươi, ta khuyên ngươi còn là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không nên cùng sòng bạc Bảo Hoa đối nghịch, ngươi bất quá chỉ là một phường chủ nho nhỏ, sòng bạc Bảo Hoa muốn bóp chết ngươi cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.” Triệu lão bản lạnh lùng nhìn Lý Chấn tìm tới hắn đòi bạc bội ước.
“Đây là chuyện tình của Lý mỗ, Lý mỗ chỉ muốn biết, Triệu lão bản chuẩn bị khi nào thì trả bạc, giấy trắng mực đen đã ghi rất rõ ràng, hôm nay thư tịch đã in ấn hoàn, Triệu lão bản lại đổi ý không muốn nữa, phải trả toàn bộ khoản cần thanh toán.”
Triệu lão bản cười nhạo nói: “Ngươi điều đã tự bản thân khó bảo toàn, còn đang nghĩ cái gì bạc bội ước, tính là trả ngươi, ngươi cũng không còn mạng mà xài.”
Lý Chấn giận tái mặt: ” Nếu như Triệu lão bản không chịu…”
“Lý phường chủ có đúng hay không muốn nói chuẩn bị đi báo quan cáo trạng ta?” Triệu lão bản cắt đứt lời của hắn.
Lý Chấn mặt âm trầm theo dõi hắn.
Triệu lão bản giải thích: ” Vô dụng, Lý Chấn, mặc kệ ngươi muốn làm như thế nào, người thua thiệt chắc chắn là ngươi, ta khuyên ngươi có thời gian ở chỗ này theo ta đòi bạc bội ước, còn không bằng nghĩ thế nào để giảm thiểu tổn thất.”
Lý Chấn đột nhiên đứng lên, đạo bất đồng bất tương vi mưu, hắn cũng không có ý định nói cái gì nữa, thế nhưng hắn cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, hành vi của Triệu lão bản bất quá là mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Trong khi khắc phường của hắn in ấn thư tịch vượt hơn hai trăm bản, trước đây bởi vì là người quen cũ, cho nên Triệu lão bản dự chi bạc đặt cọc không nhiều lắm, hiện tại hắn được sòng bạc Bảo Hoa cấp cho chỗ dựa tốt, liền ỷ có La Dương là chỗ dựa, bạc bội ước dĩ nhiên là không muốn chi ra.
Một chiêu này của La Dương thoạt nhìn quả thực phải làm khắc phường của hắn đại thương nguyên khí, thậm chí kinh doanh không xong, bất quá đây là trước đây, hiện tại hắn tuyệt không lo lắng, hắn đã tính toán qua, quân bài mang tới thu nhập so với hắn kiếm trước đây còn muốn nhiều hơn, hay đóng cửa khắc phường hắn cũng sẽ không cảm thấy luyến tiếc, thế nhưng để cho người ta chèn ép lấn tới tận cửa, hắn liền không muốn.
Trở lại khắc phường, Lý Chấn viết phong thư để cho nhân công đưa đi sòng bạc Thiên Long.
Hắn hiện tại không dám trực tiếp cùng Phó vương phủ liên hệ, La Dương nhất định đã phải người âm thầm giám thị hắn, cho nên chỉ có thể nhờ đến môi giới sòng bạc.
Tin rất nhanh thì đến trong tay An Tử Nhiên.
Hôm nay trùng hợp hắn cũng đang đánh cuộc trong phường.
“Việc này, La Dương kỳ thực thật thông minh.”
Xem xong thư, An Tử Nhiên tiện tay đem thư đưa cho Phó Vô Thiên.
Từ vài đôi lời trong câu của Lý Chấn, hắn đã nhìn ra mục đích của La Dương, y không chỉ là muốn ép Lý Chấn đi vào khuôn khổ, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, nguyên nhân chân chính là muốn mượn tay Lý Chấn lần mò tới chỗ hắn bên này, chỉ cần biết được thân phận bọn hắn, sòng bạc Bảo Hoa hành sự cũng sẽ không lại có điều gì cố kỵ.
May mà Lý Chấn cũng không ngu ngốc, trái lại đem thư đưa đến sòng bạc.
Phó Vô Thiên đem thư thiêu hủy, “Vương phi dự định làm sao?”
An Tử Nhiên trầm ngâm nói: ” Lý Chấn là người hợp tác của ta, việc này lại là từ ta mà tới, không thể trơ mắt nhìn hắn bị làm khó dễ mà không quản.”
“Vương phi không sợ bại lộ thân phận?” Phó Vô Thiên biết vương phi của hắn vẫn là muốn ẩn giấu làm người sau màn, nếu là bại lộ quá sớm, đối với sự phát triển sau này cũng sẽ có ảnh hưởng.
“Không muốn.” Giúp Lý Chấn không có nghĩa là nhất định phải bại lộ thân phận.
“Bản vương nhưng thật ra có một biện pháp.”
An Tử Nhiên ngẩng đầu.
Phó Vô Thiên cầm tay hắn, đôi bàn tay rộng lớn gấp hai lần tay thiếu niên, một màu mật, chỉ thấy hắn nở một nụ cười nhẹ, “Đến lúc đó liền biết.”
Ngày hôm sau, một đội cấm vệ quân uy phong lẫm lẫm đột nhiên xuất hiện ở trên đường cái, sau đó xông vào trong Triệu gia, đem đương gia Triệu gia bắt nhốt, tất cả hạ nhân đều bị sợ hãi, một nhà già trẻ chạy đến lớn tiếng hô oan uổng, hình ảnh phi thường ầm ỹ, ở cửa tụ tập một đoàn bách tính hiếu kỳ vây xem.
Đúng lúc này, một người mặc áo giáp đỏ, nam tử trên trán cột một cái khăn màu đỏ từ giữa cấm vệ quân đi ra, hắn là người có khí tràng mạnh nhất, thoạt nhìn tựa hồ là thống lĩnh của những cấm vệ quân này, nam tử tà mị tiến vào, ngũ quan vẫn còn rất trẻ.
“Đại nhân, ta oan uổng a!”
Triệu lão bản kinh hô, hắn bất quá chỉ là thương nhân hơi có chút tiền mà thôi, chưa bao giờ dám biết pháp phạm pháp, một màn ngày hôm nay thật đã đem hắn dọa sợ hãi, chứng kiến khí tràng của nam tử, không nói một tiếng liền dùng sức quỳ xuống.
Nam tử từ trong ngực lấy ra một tờ giấy trắng liền ném tới trước mặt Triệu lão bản: “Triệu Trung Lâm, dấu vân tay bên phải tờ khế ước có phải là của ngươi?”
Triệu Trung Lâm run rẩy cầm lấy tờ giấy trên đất, chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt của hắn liền trở nên càng trắng hơn, đây là tờ khế ước in ấn thư tịch số lượng lớn mà hắn ký cùng Lý Chấn, bên trên viết rất rõ ràng các loại điều khoản và bồi thường, ngày hôm qua hắn còn buông lời thề son sắc nói Lý Chấn có báo quan cũng không thể gây khó dễ cho hắn thế nào được, vậy mà ngày hôm nay có cấm vệ quân tìm tới cửa, này Lý Chấn cùng cấm vệ quân rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, dĩ nhiên có thể mời được họ?
“Là…là tiểu nhân.”
Nam tử mặt không thay đổi nói: “Như vậy, hiện tại ngươi vẫn còn oan uổng sao?”
Thân thể Triệu lão bản rung lên, tội danh này nếu là đủ chứng cứ, hắn cũng không có kết cục tốt, nếu như truyền đi lòng tin và danh dự của hắn cũng bị ảnh hưởng đến, đến lúc đó sợ rằng không ai dám lại cùng hắn bàn việc buôn bán.
Nghĩ vậy, Triệu lão bản là thật sợ, sớm biết như vậy sẽ không tham chút bạc này, kết quả không chỉ có không kiếm được bạc, trái lại tiền mất tật mang.
“Quan gia, tiểu nhân kỳ thực cũng không phải tự nguyện, mà là bị người lừa gạt, thỉnh quan gia minh xét mọi việc!”
“Bị người lừa gạt?”
Triệu lão bản dùng sức gật mạnh đầu, “Đúng đúng đúng, là La Dương của sòng bạc Bảo Hoa, là hắn khiến cho tiểu nhân làm như thế.”
Nam tử hừ lạnh một tiếng, “Nói cho cùng, cũng là ngươi lòng tham bất túc.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa, ngày hôm nay…không, tiểu nhân lập tức liền đem bạc bội ước trả lại cho Lý Chấn, xin đại nhân khai ân.” Triệu lão bản vừa nói, một bên vừa từ trong lòng ngực móc ra hai tờ ngân phiếu mịt mờ nhét vào trong tay nam tử.
Nam tử cũng không có cự tuyêt, “Nhớ kỹ lời của ngươi.”
Sau đó, tất cả cấm vệ quân rút lui khỏi Triệu gia.
Triệu lão bản ngồi dưới đất, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh liên tục ứa ra trên trán, phía sau cũng đã ướt một mảng lớn, hắn không dám trì hoãn nữa, cầm đầy đủ ngân phiếu liền tự mình đi tới khắc phường của Lý Chấn, vốn còn có ý định để hạ nhân đưa qua, thế nhưng vừa nghĩ tới Lý Chấn dĩ nhiên có thể mời được cấm vệ quân hoàng thành, hắn cũng không dám lại lần nữa đắc tội Lý Chấn.
Sau khi rời khỏi Triệu gia, thống lĩnh cấm vệ quân kia tiện tay đem ngân phiếu Triệu lão bản hối lộ hắn đưa cho thủ hạ sau lưng.
“Cầm đi phân chia đi.”
Hai mươi cấm vệ quân lập tức lộ ra biểu tình mừng rỡ, thống lĩnh của bọn họ vẫn luôn rất hào phóng, cho tới bây giờ có thứ gì tốt sẽ không bạc đãi bọn họ, chỉ là không nghĩ tới lần này thứ tốt lại là bạc trắng. Ngân phiếu chỉ có hai trăm lượng, thế nhưng bình quân hai mươi người cũng có thể được chia đến mười lượng, tương đương với bổng lộc hai tháng của bọn họ, bạc này phải giấu thật kỹ, không thể để cho những đồng liêu khác biết được, nếu không bọn họ lại đỏ mắt.
Chuyện tình xảy ra ở Triệu gia rất nhanh liền truyền ra.
Những người khác vẫn còn kéo dài thời gian không chịu trả bạc bội ước vừa nghe nói đến chuyện này liền nhất thời không dám do dự nữa, cùng ngày liền đem bạc trả lại cho Lý Chấn.
La Dương sau khi biết chuyện này liền đập bể một bộ trà cụ.
“Xem ra kế hoạch của ngươi vô ích!”. Giang Thắng cười nhạo nói.
La Dương tức giận đến hằm răng đều nhanh cắn nát, lúc này rồi mà hắn vẫn còn bỏ đá xuống giếng, “Tên thống lĩnh cấm vệ quân kia. Hắn là ai vậy?”
Giang Thắng nói; “Hắn gọi Cung Vân, một năm trước do Úc Bá Phi đề cử đảm nhiệm Phó thống lĩnh cấm vệ quân, thuộc hạ có không ít hơn năm trăm cấm vệ quân, phụ trách an nguy của hoàng thành, là một người rất chính trực, có người nói hắn rất được Úc Bá Phi tín nhiệm.”
Úc Bá Phi là đệ đệ của Úc Hoàng quý phi, cũng là vị kia của Úc gia Tổng đốc Chỉ huy sứ, nếu như là người Úc gia cũng không có gì ngoài ý muốn, Úc Bá Phi là thuộc phái tam hoàng tử, xưa nay cùng đại hoàng tử và nhị hoàng tử bất hòa.
“Nếu như là tam hoàng tử, chuyện này liền phiền toái.”
La Dương nhãn thần u ám: ” Trước tiên đem chuyện này bẩm báo chủ tử.”
Giang Thắng nhìn hắn một cái, đứng dậy rời đi gian phòng.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
Bế môn canh: bị người lơ đóng cửa bên ngoài không quan tâm.
Thư tịch: bộ sách, sách vở.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu: ý nói những người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau gầy dựng sự nghiêp được.
Lòng tham bất túc: chỉ người tham lam, không bao giờ biết đủ.
Nhãn thần: mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.