Chương 58
La Bặc Thỏ Tử
01/05/2017
CHƯƠNG 58
Việc đái dầm đả kích đến Bánh Đậu nhiều bao nhiêu, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng không để ý nhiều lắm, chỉ có đương sự là rõ ràng nhất.
Từ lúc thức dậy vào sáng sớm Bánh Đậu đã bắt đầu không nhõng nhẽo nữa, thay quần áo đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm, biểu cảm nghiêm túc hơn bình thường, dường như qua một đêm liền trưởng thành vậy.
Khi Vương Ân Thành sờ đầu còn bị Bánh Đậu né ra, ngước mắt nhìn Quả Cam Lớn rồi nghiêm túc nói: “Đừng sờ đầu con.”
Lưu Hằng và Vương Ân Thành cùng nhìn Bánh Đậu, nhóc tự mình bò lên ghế dựa ngồi xuống ăn cơm, quơ đũa gác thìa cầm bát, đâu ra đấy.
Lưu Hằng và Vương Ân Thành liếc nhìn nhau, Vương Ân Thành nghĩ tối qua không phải chỉ đái dầm thôi sao? Có cần phản ứng quá như vậy không? Cũng có gì ghê gớm lắm đâu.
Nhưng đối với Bánh Đậu mà nói, đái dầm cũng là vấn đề rất nghiêm trọng, nhóc là con trai, trưởng thành phải bảo vệ ma ma, chỉ tiếc hiện tại còn quá nhỏ, chỉ mới bảy tuổi, để lớn lên còn cần cả một quá trình dài lâu, Bánh Đậu có chút nôn nóng khó dằn nổi, kết quả, ngay trong quá trình chờ đợi lớn lên bảo hộ ma ma, chính mình lại ngoài ý muốn mà đái dầm! Căn bản là nhóc không có biện pháp bảo hộ ma ma nha! Nhóc vẫn còn đái dầm! Mà xong rồi chỉ có thể đi gõ cửa nhờ người lớn giải quyết vấn đề! Nhóc chả làm được cái gì cả!
Bánh Đậu cảm thấy thật khó chịu, đồng thời thêm chút vô lực, buổi sáng thức dậy ngồi trên giường nhìn tay chân nhỏ bé cụt ngủn của mình, hận không thể nhanh chóng lớn lên! !
Hôm nay là Lưu Hằng đưa Bánh Đậu đến trường, Vương Ân Thành hôm nay không đi làm, thu dọn trong nhà một chút sau đó vào thư phòng, viết bản thảo cho chuyên mục tạp chí, mới viết được mấy chữ, đột nhiên nhớ tới bà nội Bánh Đậu vừa đến đây, mình có nên gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút?
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ, đóng máy tính từ thư phòng đi ra, rót ly nước nhuận cổ họng, ngồi trên ghế sa lông cầm di động đắn đo ước chừng nửa phút, hit sâu một hơi mới bấm số điện thoại của Kim Yến, gọi rồi mới đột nhiên kịp phản ứng lúc này có phải quá sớm hay không? Mới tám giờ rưỡi! !
Lúc này Kim Yến đang ăn điểm tâm cùng Lưu Nghị, nhìn thấy Vương Ân Thành chủ động gọi điện thoại tới thì vừa vui vừa thấy bất ngờ, lúc cầm di động lên còn không quên liếc mắt nhìn Lưu Nghị một cái, nói: “Thấy con dâu thứ hai thân thiết chưa!”
Lưu Nghị không lên tiếng, cúi đầu uống cháo.
Kim Yến nhấn nút nghe, không đợi Vương Ân Thành nói gì lập tức hỏi han: “Ân Thành hả, con ăn sáng chưa?”
Lòng bàn tay Vương Ân Thành ướt mồ hôi, cũng may Kim Yến đúng là người rất tốt tính, Vương Ân Thành hỏi thăm Kim Yến vài câu qua điện thoại, nhận thấy cậu hơi câu nệ, bà liền nói: “Đứa nhỏ này, thật là ! sao lại khách khí với mẹ như vậy.”
Vương Ân Thành không thể không khách khí được, cậu rất ít giao tiếp với phụ nữ ở độ tuổi của Kim Yến, cảm giác khi làm việc chung với giới nữ trong tòa soạn báo cũng khác, hơn nữa bà lại không phải là người khác, đó là mẹ Lưu Hằng, bà nội của Bánh Đậu, đối với việc Kim Yến có thể chấp nhận mình nhanh như vậy làm Vương Ân Thành vừa bất ngờ lại thêm cảm kích.
Điều này chứng tỏ người phụ nữ nhỏ bé này phải có nội tâm rất mạnh mẽ nên mới có thể chấp nhận cậu nhanh như vậy!
Kim Yến quả thật rất thích cậu, Vương Ân Thành nói cái gì cũng có vẻ thản nhiên, không cố lấy lòng cũng chẳng có vẻ xa cách, thậm chí bà có thể nhận ra giọng Vương Ân Thành có chút khẩn trương.
Hai người tán gẫu qua điện thoại cũng không nhiều lắm, cuối cùng Kim Yến cùng Vương Ân Thành hẹn thời gian gặp nhau, tính ra thì hai người cũng đã đến lúc gặp mặt chính thức, ngay cả quà cáp bà cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Lúc Lưu Hằng trở về nhìn thấy Vương Ân Thành đang lên mạng trong thư phòng , đi vào hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Vương Ân Thành nghiêng đầu đáp: “Mẹ anh vừa mới hẹn địa điểm gặp mặt, em đang nhìn xem có thể mua món nào để làm lễ ra mắt !”
Lưu Hằng nhướng mày, “Ra mắt mẹ chồng?”
Vương Ân Thành nghiêng đầu, Lưu Hằng liền sửa miệng: “Ra mắt mẹ vợ.”
Lưu Hằng: “Vậy em đã chấm được món nào chưa?”
Vương Ân Thành nhìn màn hình máy tính lướt qua lại khắp chợ điện tử, nhưng vẫn chưa biết mua gì: “Không có, anh nói xem nên mua gì?” cuối cùng Vương Ân Thành thốt ra có vẻ rất khó khăn.
Lưu Hằng nhếch môi nở nụ cười, hôn Vương Ân Thành rồi nói: “Em hỏi đúng người rồi đó, bà lão thích cái gì anh với Lưu Nghị rõ ràng nhất.”
“Dì thích cái gì?”
Lưu Hằng đặt hai tay lên vai Vương Ân Thành, xoay người cúi đầu ghé vào thầm thì bên tai cậu: “Chờ làm cho xong việc đêm qua bị bỏ dỡ, anh sẽ nói cho em biết.”
Vương Ân Thành quay đầu lại nhìn Lưu Hằng, vươn tay kéo cổ áo của anh, nghiến răng nói: “Em đây vẫn nên gọi điện thoại hỏi Lưu Nghị thì hơn.” Nói xong đứng dậy đi vào phòng khách tìm di động.
Mới sáng sớm Lưu Hằng đã tinh trùng thượng não, nhớ tới câu nói đêm qua của Vương Ân Thành “Ngày mai nhớ mua đồ”, vốn cho rằng buổi sáng có thể nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề một lát, kết quả nửa đường bà lão mẹ nhảy ra phá đám, lực chú ý của Vương Ân Thành bị dời đi, cũng chả thèm ngó đến Lưu Hằng một cái.
Lưu Hằng thấy Vương Ân Thành thật sự đi ra phòng khách gọi điện thoại cho Lưu Nghị, vội vàng ngăn lại, thở dài: “Anh cũng đã chuẩn bị xong rồi!”
Tựa như Lưu Hằng hứa hẹn ngay từ đầu, hiện tại cùng tương lai Vương Ân Thành không cần lo nghĩ, Lưu Hằng đã sớm đem mỗi một bước đi đều suy nghĩ thấu đáo, thậm chí thời điểm nào gặp phụ huynh thì nên tặng lễ vật gì Lưu Hằng đều chuẩn bị hoàn hảo.
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành vào phòng, mở tủ quần áo, lôi từ bên trong ngăn kéo ra một cái hộp đưa cho cậu, sau khi Vương Ân Thành cầm lấy, Lưu Hằng lại kéo Vương Ân Thành ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc nói: “Giờ thì phổ cập một chút bối cảnh gia đình, hứng thú, yêu thích, chán ghét của bà Kim Yến.”
Lưu Hằng đem tình hình chung của Kim Yến nói sơ qua với Vương Ân Thành một lần, cuối cùng đặc biệt dặn dò: “Ba mẹ anh tình cảm rất tốt, cho nên bất luận bà có lời phàn nàn đối phương, hay nói ba của anh cái này không tốt cái kia tồi tệ, em nhớ rõ ngàn lần vạn lần đừng gật đầu, mẹ của anh chính là chỉ muốn cằn nhằn một chút mà thôi.”
Vương Ân Thành gật đầu, nhìn nhìn cái hộp trong tay mình, hỏi: “Trong này đựng gì thế?”
Lưu Hằng nói: “Một cái vòng tay bằng vàng, còn về phần vì sao lại tặng cái này anh sẽ nói cho em biết sau.”
Vương Ân Thành gật đầu, Lưu Hằng nghiêng đầu nheo mắt: “Tiếp tục…”
Vương Ân Thành đứng dậy cầm hộp trong tay đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh tự mình nhé, em viết tiếp chuyên mục…”
Lưu Hằng: “…”
. : .
Vốn Kim Yến hẹn địa điểm ăn cơm, nhưng ngày hôm sau Bánh Đậu được nghỉ, nên bà dứt khoát kêu Lưu Hằng và Vương Ân Thành cùng dẫn Bánh Đậu đi theo.
Buổi sáng Bánh Đậu còn quyết tâm về sau phải nghiêm trang chững chạc, kết quả lúc Lưu Hằng lái xe, Vương Ân Thành bởi vì rất khẩn trương, ngồi ở băng sau ôm chặt Bánh Đậu trong ngực, nhóc con liền lộ rõ đuôi cùng hai cái tai, giọng nói lại bắt đầu đớt đát.
Đây là lần đầu tiên Bánh Đậu cùng Quả Cam Lớn đến khu vui chơi.
Lưu Hằng đậu xe xong, Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu xuống, dắt tay nhỏ bé của nhóc. Cuối tuần nên phụ huynh dẫn theo trẻ em đến vui đùa rất nhiều, Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu đứng chờ Lưu Hằng, nhìn thấy không ít xe chở cả cha mẹ và con cái đi vào. Bộ dạng Bánh Đậu quá xinh đẹp, không ít bạn nhỏ đều đưa mắt ngắm nhóc, Vương Ân Thành cười nhạt chào hỏi phụ huynh của các bé.
Lưu Hằng đậu xe xong đi lại, cùng Vương Ân Thành một trái một phải dắt tay Bánh Đậu bé bỏng hướng về khu vui chơi, đột nhiên nghe được phía sau có người kêu: “Bé cưng Bánh Đậu! !”
Bánh Đậu thính tai nhận ra giọng của bà nội trước nhất, liền quay đầu thì nhìn thấy Kim Yến đeo kính râm đội mũ rộng vành mặc váy dài đi tới, phía sau là Lưu Nghị.
Kim Yến rảo bước tới, Bánh Đậu buông tay chạy về phía bà kêu lên: “Bà nội!”
Kim Yến ngồi xổm xuống, hôn thật kêu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu, rồi chìa má của mình qua: “Hôn một cái nào.”
Bánh Đậu dẫu môi hôn bẹp một cái.
Kim Yến cực kỳ vui vẻ, phụ nữ đến tuổi của bà không còn phải lo lắng cơm áo gạo tiền, hai đứa con trai hiếu thuận, hiện giờ một đứa gia đình mỹ mãn, cũng coi như bà đã buông xuống hơn một nửa nỗi lo, hôm nay ở đây nhìn thấy con dâu tương lai, khó tránh khỏi người gặp việc vui tinh thần thoải mái.
Kim Yến đứng lên, dắt tay Bánh Đậu về đi phía trước, tay kia tháo kính râm xuống.
Hôm nay thời tiết đẹp bất ngờ, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ khoảng ba mươi, Kim Yến cười híp mắt, nhìn Vương Ân Thành gật gật đầu.
Vương Ân Thành căng thẳng nắm tay lại, lòng bàn tay ướt mồ hôi, cười nhẹ chào Kim Yến: “Con chào dì.”
Kim Yến đi đến trước mặt Vương Ân Thành, đây là lần thứ hai bà thấy Vương Ân Thành, cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Hôm nay Vương Ân Thành mặc áo sơ mi trắng quần kaki, kiểu tóc nhìn qua rất phong cách trẻ trung, đường nét khuôn mặt sắc sảo, càng nhìn càng cảm thấy như cùng Bánh Đậu đúc ra từ một khuôn.
Lưu Hằng lên tiếng gọi mẹ, Kim Yến tuy gật đầu nhưng không liếc nhìn con mình lấy một cái, dắt tay Bánh Đậu đến bên cạnh Vương Ân Thành, Bánh Đậu ngước cổ nhìn cho rõ ba người lớn, cuối cùng đưa tay về phía Quả Cam lớn.
Vì thế cuối cùng biến thành Kim Yến cùng Vương Ân Thành mỗi người dắt một tay Bánh Đậu đi về phía khu trò chơi, hai anh em Lưu Nghị cùng Lưu Hằng yên lặng theo ở phía sau.
Lưu Hằng nheo mắt lắng nghe âm thanh của Vương Ân Thành, khóe miệng nhếch lên một chút, quay qua hỏi Lưu Nghị: “Sao anh cũng cũng tới thế?”
Lưu Nghị mặt không đổi sắc, khóe miệng méo xệch, “Mẫu thân đại nhân nói, anh có thể đảm nhiệm chức trách lái xe, vệ sĩ, phiếu cơm, phu khuân vác kiêm bảo mẫu chăm sóc trẻ em, trọng điểm là còn có thể lĩnh hội sâu sắc một chút không khí gia đình… ấm áp…”
Lưu Hằng: “…Mẫu thân đại nhân lại ép anh đi xem mắt?”
Lưu Nghị yên lặng quay đầu, đối mặt với Lưu Hằng, nói: “Mẹ đã trực tiếp bỏ qua trình tự này rồi, hiện tại ép anh phải sinh con luôn.”
Lưu Hằng: “…” Hai anh em nguyên bản đều có vẻ lạnh lùng mặt không đổi sắc, khi Lưu Nghị nói ra câu cuối cùng, khóe miệng Lưu Hằng nhịn không được cong lên.
Lưu Nghị khẽ mắng: “Cười cái gì!” Còn không phải do cậu làm hại! !
Đúng như Lưu Nghị nói, lần này đến khu vui chơi, nhiệm vụ chính của anh chủ yếu là bảo mẫu. Nhưng mà đợi đến lúc bốn người ba lớn một trẻ em mua vé vào trong rồi, Lưu Hằng mới phát hiện, chính mình cũng bị Kim Yến lẳng lặng xếp vào hàng ngũ “Người dư thừa” .
Kim Yến cùng Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đi trước chơi rất nhiều loại trò chơi, Lưu Nghị cùng Lưu Hằng nếu không phải cầm túi xách đứng chờ dưới ánh mặt trời thì là phụ trách xếp hàng giữ chỗ, Kim Yến cùng Vương Ân Thành ngồi dưới dù che nắng ôm Bánh Đậu chờ, còn từ rất xa vẫy tay với bọn họ, ý bảo xếp hàng cho tốt nhé.
Lưu Hằng dẫn vợ cùng con trai đi chơi, sao có thể cam tâm làm vệ sĩ hay bảo mẫu theo ở phía sau, dần dần cũng đuổi kịp, dung nhập vào nhóm người chơi, chỉ cần trò chơi nào có thể chứa được một người thân cao 1,9m như anh, Lưu Hằng liền cứng ngắc theo sau Vương Ân Thành, da mặt dày chơi cùng.
Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành mỗi người ngồi trên một con ngựa gỗ lớn, Kim Yến và Bánh Đậu ngồi chung trong xe bí đỏ, bốn người cùng nhau chơi trò vòng xoay ngựa gỗ, bỏ Lưu Nghị một mình đứng ở bên ngoài lan can đen mặt nhìn phong cảnh “Gia đình ấm áp”.
Kim Yến nhìn nhìn ra phía ngoài, nhướng mày với đứa con lớn, ý là có bản lĩnh cũng sinh một đứa đi! Nếu có khả năng thì mi cũng được vào đây chơi nha!
Lưu Nghị cuối cùng cũng phát hỏa, xếp hàng chơi trò du thuyền không gian, có điều chỗ ngồi của trò này một khoang dành cho hai người, Kim Yến mang theo Bánh Đậu ngồi ở khoang thứ nhất, Vương Ân Thành và Lưu Hằng hai người cùng một chỗ, Lưu Nghị được xếp một mình ở khoang thứ ba. Vốn là có một cô bé đại khái khoảng mười mấy tuổi thấy vị trí còn trống chuẩn bị vào ngồi, kết quả cùng Lưu Nghị nhìn nhau ba giây, quyết đoán xoay người tiếp tục xếp hàng.
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng ở phía trước đang nói gì đó, Lưu Nghị ngồi một mình chán muốn chết, vì chân dài nên ngồi co ro rất khó chịu, chống cằm nhìn ngó mấy trò chơi ở phía dưới. Trong khu trò chơi dành cho thiếu nhi đa số đều là phụ huynh dắt theo con cái chơi đùa, hoặc là cũng có những nhóm bạn khoảng mười mấy tuổi, giỡn hớt đùa vui vô cùng náo nhiệt. Lưu Nghị ngồi một mình, trông có vẻ khá cô đơn, đột nhiên tựa như cách xa nơi náo nhiệt vui đùa này, chỉ còn lại một mình Lưu Nghị.
Lưu Nghị sờ sờ trán, trong đầu chợt dâng lên ý nghĩ, một mình chẳng lẽ không được sao? ! Không có gia đình thì không dính dáng đến người nào, không cần quản ai cũng không ai quản mình chẳng phải như vậy rất tốt hay sao? Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hình ảnh Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành tựa vào nhau, nhịn không được lại nghĩ, vậy hiện tại Lưu Hằng sống có được không? ! Chẳng lẽ không cảm thấy ba người sống cùng nhau rất khó chịu hay sao? !
Sau khi xuống phi thuyền Bánh Đậu than mệt, Kim Yến vào một gian hàng có mái che, cả năm người vừa mới ngồi xuống, Bánh Đậu chỉ vào một gian hàng bán kem cách đó không xa nói muốn uống đồ lạnh, Vương Ân Thành vừa định đứng lên dẫn Bánh Đậu đi, Kim Yến liếc Lưu Hằng, anh mau mắn đứng dậy dẫn con đi mua kem, Kim Yến lại cầm giỏ quất nhẹ Lưu Nghị, bảo: “Con cũng đi!”
Lưu Nghị đứng dậy chạy theo.
Còn lại Vương Ân Thành cùng Kim Yến ngồi lại, Vương Ân Thành nhất thời không biết nên nói gì, Kim Yến nhìn về phía hai anh em đang đi cùng Bánh Đậu rồi nói: “Cám ơn con.”
Vương Ân Thành sửng sốt, quay đầu nhìn Kim Yến, bà khẽ cười nói: “Lời này là thật tâm, cám ơn con. Thực tế thì trong hai anh em, dì lo lắng cho Lưu Hằng nhiều hơn một chút. Từ nhỏ nó cũng không cần ai quan tâm làm cái gì cứ từng bước từng bước một, và bất ngờ là rất thuận lợi, giống như cứ đi trên một đường thẳng, không hề có chướng ngại nào. Khi đó dì đã nghĩ, Lưu Hằng có Bánh Đậu rồi, ngày sau có khi nào cũng chỉ tìm đại một người nào đó sống qua ngày? Đây chẳng phải là hỏng bét hay sao? Trong cuộc đời của một con người, suy cho cùng cũng chỉ có mấy việc, ăn uống chơi bời lấy vợ sinh con cứ thế đi hết một đời người, thế nên tốt nhất mỗi một thứ đều phải khiến bản thân vui vẻ, dì vẫn luôn lo lắng Lưu Hằng sẽ chấp nhận một nửa khác của mình một cách tạm bợ, mà không phải thật tâm thực lòng đi tìm người mình thích.”
Khóe miệng Vương Ân Thành nhẹ nhếch lên một chút, cũng nhìn theo thân ảnh của Lưu Hằng và Bánh Đậu.
Kim Yến quay đầu nhìn Vương Ân Thành, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu hỏi: “Con còn nhớ dì không? Trước đó chúng ta đã gặp mặt qua một lần, tại thang máy của tòa soạn báo.”
Vương Ân Thành gật đầu: “Con nhớ.”
Kim Yến nói: “Khi đó dì còn hoảng sợ, cứ tưởng rằng Bánh Đậu mới đó mà đã trưởng thành. Dì có một người quen cũng làm ở tòa soạn báo, lúc ấy bà ấy khen ngợi con đủ mọi mặt, khi đó dì nghĩ hẳn là con phải vô cùng ưu tú, bằng không người bạn già đến tuổi mãn kinh kia cũng sẽ không thích con như vậy.”
Kim Yến và Vương Ân Thành cùng cười rộ lên, Kim Yến tiếp tục: “Chuyện của các con, cơ bản Lưu Hằng đều nói hết với chú dì, dĩ nhiên là cũng có giấu diếm một chút , nhưng dì đoán là không có những chi tiết quan trọng. Dì tới đây thứ nhất là gặp con, đồng thời cũng để con và Lưu Hằng an lòng, cho các con biết rằng, ở Lưu gia vẫn có người đứng về phía bọn con. Chuyện của hai đứa, tất nhiên không có khả năng xuôi chèo mát mái, cũng giống như dì và ba của Lưu Hằng năm đó vậy, lúc ấy thiếu chút nữa ba của Lưu Hằng còn dẫn dì bỏ trốn, bất quá cũng may mẹ chồng dì vô cùng tiến bộ, không có ghét bỏ tính tình nóng nảy và thân phận con riêng lúc đó của dì. Hiện tại dì đường đường là dâu cả ở Lưu gia, không phải cúi đầu trước ai, mấy người bằng vai phải lứa cũng phải kêu dì một tiếng chị dâu, bọn trẻ thì gọi bác cả, sau này con cũng kêu dì là mẹ đi.”
Sáng nay ánh nắng rực rỡ, từng tia sáng lấp lánh, tuy ngồi dưới mái che Vương Ân Thành vẫn cảm thấy hơi chói mắt, hai mắt căng đến khó chịu, dần dần nhuốm đỏ.
Mỗi một câu của Kim Yến chân tình thực lòng như vậy, không có bất cứ từ ngữ trau chuốt hoa lệ nào nhưng từng câu từng chữ thấm sâu vào tận tâm can Vương Ân Thành. Mắt Vương Ân Thành cuối cùng đỏ rực lên, cổ họng như bị nghẹn, nghiêng đầu nhìn Kim Yến, âm thanh khàn khàn thốt lên: “Cám ơn.”
Kim Yến cười nói: “Ngốc quá. Bây giờ con kêu một tiếng mẹ, về sau chính là con trai của mẹ, nếu bị Lưu Hằng bắt nạt thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con đánh nó. Hiện tại con đã có Bánh Đậu cùng Lưu Hằng, sau này con kết hôn cùng Lưu Hằng, mỗi người trong Lưu gia đều là thân nhân của con, con sẽ có ba mẹ, thêm anh trai, em gái. Con sẽ có một gia đình lớn, cảm nhận ấm áp mọi người cho con! Biết vì sao lúc trước Lưu Hằng bỏ qua sự nghiệp nói thật cùng gia đình không? Bởi vì trong nội bộ Lưu gia cho dù có tranh đấu cỡ nào, nhưng trên bản chất vẫn là một đại gia đình, có thể cho con rất nhiều quan tâm cùng ấm áp, Lưu Hằng lớn lên trong một gia đình như vậy, hiểu được tầm quan trọng của người nhà. Nó không chỉ cho con một gia đình nhỏ, còn muốn cho con một đại gia đình, muốn Lưu gia chấp nhận con.”
Vương Ân Thành nắm chặt hai tay, mắt càng ngày càng đỏ, giọng nói hoàn toàn nghẹn lại, yết hầu run run.
Kim Yến nói xong hai mắt cũng đỏ, cuối cùng vỗ vỗ mặt nói: “Ai nha ai nha, con xem mẹ thật sự lớn tuổi nói nhiều lời vô nghĩa ! Tốt lắm tốt lắm, Bánh Đậu mua kem về rồi, chúng ta ăn thôi, không nghĩ những điều vô nghĩa nữa.”
Bánh Đậu cầm trong tay hai ly kem nhảy bổ lại, một cái cho Kim Yến, cái khác cho Vương Ân Thành, Vương Ân Thành đưa cho Bánh Đậu, hỏi: “Của con đâu?”
Bánh Đậu chu miệng: “Ba ba nói con chỉ có thể ăn một nửa, nên con và Quả Cam ăn chung.” Vừa ngước mắt lại phát hiện mắt Vương Ân Thành đỏ hồng, vội hỏi: “Ba sao vậy? Mắt của Quả Cam sao lại đỏ ké vậy?” Quay đầu nhướng mày lên nhìn Kim Yến, dang tay còn cầm ly kem che chở Vương Ân Thành, nói: “Bà nội bắt nạt Quả Cam hả?”
Kim Yến nuốt muỗng kem cười nói: “Bà nội không có khi dễ Quả Cam của con, bà nội đau lòng còn không kịp đây này!”
Bánh Đậu chu miệng: “Thật vậy chăng?”
Kim Yến cười: “Thật mà! !”
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu vào trong ***g ngực của mình, cầm ly kem nói: “Vừa rồi có gió lớn, hạt cát bay vào mắt.”
Miệng Bánh Đậu trề đến độ có thể treo được cả một bình tương, tay nhỏ bé vuốt mặt Vương Ân Thành, đau lòng nói: “Mới không phải, vừa rồi nào có gió đâu.”
Kim Yến ở bên cạnh lắng nghe, cười cười ăn kem, bà thấy mình đúng rồi, Vương Ân Thành là tốt nhất, Lưu Hằng và Bánh Đậu yêu cậu quan tâm cậu như vậy đó mới là tương thân tương ái của người chung một nhà.
. : .
Buổi tối Lưu Nghị cùng Lưu Hằng lái xe đến khách sạn ăn cơm, Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu đi vệ sinh, hai anh em Lưu Hằng Lưu Nghị ngồi đối diện, Kim Yến ngồi một bên xem di động.
Lưu Hằng đột nhiên hỏi: “Mẹ, con nhớ mẹ có một biệt thự ven biển phải không?”
Kim Yến hấp háy mắt, “Đúng vậy, sao nào?”
Lưu Hằng: “Cho con mượn dùng nhá.”
Kim Yến thuận miệng hỏi: “Con muốn làm gì?”
Lưu Hằng nhìn Kim Yến không lên tiếng, Kim Yến thu hồi tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, Lưu Nghị trầm mặc dựa vào lưng ghế nhìn Lưu Hằng, mày đột nhiên nhíu lại.
Kim Yến quả thật có một biệt thự ven biển, là Lưu Bình Niên tặng nhân dịp kỉ niệm hai người kết hôn được ba mươi năm, biệt thự kêu theo tên của Kim Yến, tọa lạc tại khu Kim Thủy Loan, ban công lớn nhìn ra biển, tầm nhìn tương đối rộng mở.
Lưu Hằng mở miệng hỏi mượn biệt thự ven biển của mình, phản ứng đầu tiên của Kim Yến là anh dùng để ở, nhưng bà nhớ lại Lưu Hằng còn phải đi M thị coi sóc chuyện làm ăn, sao có thời gian mà ở? Cho Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành? Cũng không đúng, Bánh Đậu còn phải đến trường, từ Kim Thủy Loan đến đó thật sự là hơi xa.
Lưu Hằng lại nói: “Mượn hai ngày thôi.”
Kim Yến đột nhiên liền hiểu, cười tủm tỉm nói: “Đi thôi đi thôi, Bánh Đậu giao cho mẹ, trông dùm cho con hai ngày.”
Sau khi Vương Ân Thành dắt tay Bánh Đậu trở về Kim Yến nhìn cậu cười híp cả mắt, Lưu Nghị cũng liếc mấy lần, Vương Ân Thành chả hiểu ra làm sao, Kim Yến vẫy tay ngoắc Bánh Đậu, ôm nhóc nói, “Bé cưng Bánh Đậu, ngày mai không đi học, buổi tối bà nội ngủ với con.”
Bánh Đậu đáp: “Giờ con toàn ngủ một mình.”
“A?” Kim Yến nói: “Thì ra hiện tại Bánh Đậu đã ngủ một mình rồi nha, vậy buổi tối bà nội qua ở chỗ con được không? Ba ba và Quả Cam bận việc rồi.”
Vương Ân Thành nghi hoặc nhìn nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng rũ mắt uống trà, Bánh Đậu nhìn nhìn ba ba, lại nhìn nhìn Quả Cam lớn, trong lòng tuy rằng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Cũng được ạ.”
Kim Yến hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu: “Ngoan quá! !”
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, Vương Ân Thành đưa vòng tay đã chuẩn bị cho Kim Yến, bà rất thích, Vương Ân Thành thành thành thật thật nói là Lưu Hằng chuẩn bị, lần này mình chưa chuẩn bị tốt, lần sau nhất định bổ sung. Kim Yến cảm thấy Vương Ân Thành là một người thành thật, trong lòng càng thêm thích.
Sau khi cơm nước xong Kim Yến liền dẫn Bánh Đậu đi , Lưu Nghị lái xe đưa bọn họ trở về, trước đó Kim Yến ném chìa khóa cho Lưu Hằng, vỗ vỗ vai Vương Ân Thành cười tủm tỉm rồi mới đi.
Vương Ân Thành vẫy tay chào Bánh Đậu, quay đầu nghi hoặc nhìn Lưu Hằng, “Chúng ta đi đâu đây?”
Lưu Hằng gọi nhân viên phục vụ mang tới chai rượu vang đỏ, quay đầu đáp: “Đến nơi em sẽ biết!”
Nhân viên phục vụ đem rượu đỏ đưa cho Lưu Hằng xem, Lưu Hằng gật gật đầu, nhân viên phục vụ mới đem chai rượu đỏ bỏ vào thùng lạnh. Lưu Hằng tính tiền xong, một tay xách thùng rượu tay kia nắm tay Vương Ân Thành đi ra ngoài, đến bãi đỗ lấy xe rời đi.
Vương Ân Thành cũng không hỏi thêm nữa, ngồi dựa vào ghế phụ, trong xe vang lên một bài hát xưa, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu.
Lưu Hằng lái xe, nghiêng đầu nhìn Vương Ân Thành nói: “Ngủ một lát đi, chắc khoảng hơn một giờ mới tới.”
Vương Ân Thành mắt nhắm hờ ừ một tiếng, một hồi lâu đột nhiên xoay đầu lại, hỏi: “Anh sẽ không đưa em tới nơi hoang dã để làm đó chứ? !”
Lưu Hằng cong môi, ánh mắt lấp lánh, ánh đèn đường loang loáng trên đỉnh đầu, nửa đùa nói: “Anh cảm thấy bờ cát ven biển tương đối hữu tình.”
Vương Ân Thành nhắm mắt lại cong môi nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, thật sự từ từ ngủ thiếp đi, an tĩnh mà tốt đẹp, trong mơ còn văng vẳng lời Kim Yến nói… Con hiện tại đã có Bánh Đậu cùng Lưu Hằng, chờ sau này kết hôn với Lưu Hằng , mỗi người trong Lưu gia đều là thân nhân, con sẽ có ba mẹ, còn thêm anh trai em gái. Con sẽ có một đại gia đình, cảm thụ sự ấm áp mọi người cho con!
Lúc Lưu Hằng đậu xe xong Vương Ân Thành vẫn chưa tỉnh, Lưu Hằng nghiêng đầu nhìn, tháo dây an toàn ra cúi xuống sờ sờ mũi Vương Ân Thành, lúc này cậu mới tỉnh lại.
Vương Ân Thành mơ mơ màng màng mở to mắt, “Đến rồi hả?” Duỗi người, nghiêng đầu ngó ngoài cửa sổ, ngây ngẩn cả người, Lưu Hằng không nói đùa, ngoài cửa thật sự là bờ cát ven biển,
Bầu trời đen như mực bao phủ mặt biển, màn đêm nơi bãi biển yên lặng mà sâu lắng, mặt biển nhấp nhô từng đóa bọt sóng, trong xe có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển, nhìn xa xa, mặt biển không có giới hạn, làm cho người ta có cảm giác bình thản trước sự hùng vĩ.
Vương Ân Thành cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, nhìn nhìn tứ phía, mới phát hiện mình đang trước một khu biệt thự ven biển.
Lưu Hằng cũng xuống xe, cầm chìa khóa chỉ vòng quanh, rất hứng trí nói: “Anh nói rồi mà, làm ở bờ cát ven biển tương đối hữu tình.”
Vương Ân Thành bước tới, khóe môi giật giật không lên tiếng, trong lòng thầm mắng một câu thô tục.
Lưu Hằng đem xe vào ga ra biệt thự, xách theo theo thùng đựng rượu dẫn Vương Ân Thành mở cửa lên lầu, mở mấy ngọn đèn nhỏ.
Trong biệt thự mỗi tuần đều có người định kỳ lại đây quét tước, rất sạch sẽ, trong tủ lạnh rau dưa thịt cá trái cây và đồ ăn vặt đủ cả.
Sau khi đóng cửa lại Lưu Hằng xoay người hôn Vương Ân Thành, khẽ hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Vương Ân Thành cười nhạo, cũng bắt chước nhỏ giọng nói: “Em sẽ cố hết sức.”
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành lên lầu, không mở đèn hành lang, trong bóng tối kéo Vương Ân Thành vào cái phòng lớn nhất nằm ở giữa quay về phía biển, đẩy Vương Ân Thành vào buồng vệ sinh, mở đèn rồi nói: “Bên trong có áo ngủ, cứ từ từ tắm, anh chờ em.” Nói xong lại hôn Vương Ân Thành, xong xoay người đi ra ngoài.
Vương Ân Thành trong lòng cảm thấy buồn cười, đã đoán được Lưu Hằng mang mình tới đây làm gì, lắc đầu xoay người cởi quần áo, nhìn khuôn mặt mình trong gương trên bồn rửa, ánh mắt tràn đầy ý cười thoải mái.
Lần này Lưu Hằng sử dụng hết sự lãng mạn mà mình có được, sau khi mở đèn trong phòng lên, kéo màn che cửa sổ, lấy chai rượu đỏ trong thùng giữ lạnh ra. Tiếp đó điều chỉnh máy điều hòa tới nhiệt độ thích hợp, xong rồi qua phòng khác tắm rửa.
Lưu Hằng bảo Vương Ân Thành tắm từ từ, càng chậm càng tốt, chính mình thì lại vội vàng tắm rửa rồi mặc áo ngủ đi ra, xuống phòng bếp dưới lầu cầm một đống đèn cầy màu trắng ra, còn xách thêm hai cái ly uống rượu đỏ.
Lưu Hằng cắm nến vào giá đốt lên, tắt đèn lại cảm thấy không đúng, xuống lầu tìm một vài ngọn nến đỏ, cảm thấy như vậy mới có một chút cảm giác.
Lưu Hằng ở bên ngoài bận việc, Vương Ân Thành cách một vách tường tắm rửa, rất chậm, ngâm mình trong đám bọt xà phòng, cả người đều thả lỏng , cảm thụ thích ý thoải mái khó có được. Đối với chuyện sắp xảy ra, Vương Ân Thành chẳng những khó có thể thản nhiên ngược lại còn mang theo vài phần chờ mong.
Vương Ân Thành nhắm mắt lại nằm ở nơi đó, đột nhiên nghĩ đến vừa mới lúc Lưu Hằng xoay người đi ra ngoài vấp thảm thiếu chút nữa bị ngã, vui vẻ cười ra tiếng.
Vương Ân Thành tắm hết bốn mươi phút, cảm tưởng như xương sắp nhũn ra, mới ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể thay áo choàng tắm. Vương Ân Thành đi đến trước gương nhìn nhìn, hai má đỏ bừng, trên tóc còn đọng nước, vạt áo choàng tắm phía trước hơi quá khổ, mặc trên người Vương Ân Thành có cảm giác như là được gắn vào, lộ ra một khoảng ngực hình chữ V khá lớn. Chính cậu còn cảm thấy hơi kỳ quái, Vương Ân Thành vươn tay sửa lại vạt áo.
Vương Ân Thành xoay người mở của buồng vệ sinh ra.
Đầu tiên đụng vào tầm nhìn chính là mấy cây nến đỏ cắm trên giá, ngọn lửa màu vàng nhảy nhót, trong bóng đêm màu sắc có vẻ ái muội. Vương Ân Thành đi ra, rốt cục nhìn thấy giường king size ở giữa phòng, Lưu Hằng đã tắm rồi, mặc áo ngủ ngồi bên giường, trong tay còn cầm ly rượu đỏ.
Lưu Hằng thấy Vương Ân Thành đi ra, từ trên giường bước xuống đi đến bên cạnh Vương Ân Thành, cúi đầu nhìn hỏi: “Nơi này cái gì cũng không có, anh đã cố hết sức.”
Khóe môi Vương Ân Thành hơi nhếch lên: “Em biết, anh không đốt nến trắng, thì em đã cám ơn trời đất rồi .”
Lưu Hằng ôm vai Vương Ân Thành, nói: “Rượu đỏ, nến, giường lớn, đáng tiếc không có hoa hồng cùng huân hương, lần sau sẽ bù lại cho em, bất quá cái này chắc hẳn em sẽ thích.”
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành đến trước bức màn, roẹt một cái kéo ra, phía ngoài là ban công lớn quay ra biển, cửa sổ sát đất tăng thêm tầm nhìn, liếc mắt một cái, có thể thấy toàn bộ mặt biển, sóng biển nhấp nhô, mặt nước xanh thẫm, màn trời đen kịt, như thể thu toàn bộ thế giới vào trong đáy mắt, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lại làm tất cả cảm giác dâng tràn.
Lưu Hằng đứng ở sau lưng Vương Ân Thành, nhìn mặt biển, đáy lòng vô cùng bình tĩnh, tựa như mọi ý nghĩ hỗn loạn trong đầu đều bị xua tan, chỉ còn lại cõi lòng thanh thản.
Vương Ân Thành quét tầm mắt ngắm mặt biển bao la, kích động trong lòng từ lúc ban đầu biến thành bình tĩnh, cuối cùng là một dòng nước ấm chảy sâu vào nội tâm, Vương Ân Thành hít sâu một hơi nói: “Vì ngủ với em, anh thật sự là đã dốc hết vốn liếng.”
Lưu Hằng ôm Vương Ân Thành hôn lên gáy của cậu đáp: “Tất nhiên.”
. : .
Gió thổi nhè nhẹ qua ô cửa sổ rộng mở mang theo mùi vị nước biển mằn mặn, ngọn lửa của mấy ngọn nến cắm trên giá nhẹ nhún nhảy.
Lưu Hằng kéo nửa bức màn lại, ấn Vương Ân Thành trên giường, dọc theo đường đi đã kéo y phục trên người của mình cùng Vương Ân Thành ra, chỉ còn hai thân thể lỏa lồ kề sát vào nhau.
Lưu Hằng hôn lên khắp mặt và vành tai Vương Ân Thành, cuối cùng hôn lên môi, như muốn nuốt hết dưỡng khí trong khoang miệng, hôn không dứt ra được, đến nỗi Vương Ân Thành khó thở ngước cổ lên.
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, hai tay thì vuốt ve ***g ngực, xoa nắn hai núm thịt nhỏ trên ngực của Vương Ân Thành, cậu thở dốc hôn trả lại, vươn tay vòng qua cổ Lưu Hằng.
Lưu Hằng nói: “Em còn muốn đẩy anh ra sao?”
Trên trán Vương Ân Thành rơm rớm mồ hôi, nhẹ co chân lại, đáp: “Em không động nữa, anh tới đi.”
Câu nói giống như khơi dậy dục vọng, Lưu Hằng kiềm chế hai tay Vương Ân Thành trên đỉnh đầu, chen vào giữa hai chân của Vương Ân Thành, hai tính khí chà xát vào nhau, cả hai rất nhanh đều cứng rắn.
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, lướt qua cổ, đầu lưỡi tinh tế nuốt hết vị mặn mồ hôi vào miệng, tiếp đó ngậm hầu kết Vương Ân Thành, đầu lưỡi liếm lộng, thiếu chút nữa Vương Ân Thành không khống chế được rên rỉ ra.
Lưu Hằng lấy hơi, khẽ nói: “Kêu lên đi, cho tôi nghe một chút…”
Vương Ân Thành mắng: “Fuck…”
Lưu Hằng tiếp tục vùi đầu hôn lên hõm xương quai xanh của Vương Ân Thành, tinh tế liếm, rất kiên nhẫn, hai tay Vương Ân Thành nắm chặt ga giường khó chịu động vòng eo, cuối cùng vẫn nhịn không được, nắm chặt bả vai Lưu Hằng, cắn xuống.
Lưu Hằng hôn môi Vương Ân Thành, rồi tiếp tục cúi đầu liếm bụng, lần xuống phía dưới, đưa mắt ngắm nhìn bộ vị của ai đó đã cương lên.
Lưu Hằng không hề nghĩ ngợi ngậm tính khí vào, liếm lộng qua lại, rồi nhả ra, nói: “Rửa thật sạch.”
Vương Ân Thành thật sự là chịu không nổi Lưu Hằng nữa, túm tóc Lưu Hằng, ngửa đầu nhìn anh, khóe mắt nhuốm màu *** mắng: “Còn nói nhảm nữa, em sẽ cưỡi anh! !”
Lưu Hằng đè lên Vương Ân Thành, chen vào giữa hai chân cậu: “Được mà, đợi lát nữa cho em cưỡi ngựa, chẳng phải em thích ở trên sao!”
Lưu Hằng lật Vương Ân Thành lại, cũng như vừa rồi kiên nhẫn liếm hôn cổ và lưng Vương Ân Thành, cuối cùng dừng lại nơi eo, chậm rãi hôn lên mông cậu.
Vương Ân Thành nằm sấp , tính khí cứng rắn ma xát lên nệm giường, khó nhịn giật giật thắt lưng, cả người như bốc cháy, mọi cảm giác đều tụ tập nơi hạ thân, tâm trí là một khối bùn nhão.
Không biết Lưu Hằng đứng dậy lúc nào, từ tủ đầu giường cầm ra đồ nghề, nặn dầu bôi trơn ra lòng bàn tay, bôi lên cánh hoa của Vương Ân Thành. Vương Ân Thành theo bản năng đưa tay cản lại, Lưu Hằng nắm chặt tay Vương Ân Thành hôn lên lưng cậu, bóp dầu bôi trơn đầy tay Vương Ân Thành, bảo: “Em tự làm đi.”
Vương Ân Thành liền nằm úp sấp như vậy , Lưu Hằng nắm ngón tay Vương Ân Thành, từng chút một xoa dầu bôi trơn lên miệng cúc huyệt, Vương Ân Thành cả người run rẩy, chỉ cảm thấy làm thế nào cũng không nhét tay vào trong cúc huyệt được.
Lưu Hằng buông tay Vương Ân Thành ra, cuối cùng vẫn tự mình làm, nửa ghé vào trên người Vương Ân Thành vừa hôn vừa đưa ngón tay tiến vào. tiểu vách hang của Vương Ân Thành mấp máy đè ép ngón tay Lưu Hằng, rất khó khăn mới đi vào được, Vương Ân Thành thở dốc, rốt cục rên rỉ ra tiếng.
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành dậy, ngồi dựa vào chính mình, gập hai chân Vương Ân Thành lại, một tay nắm chặt tính khí tay kia chậm rãi từ phía sau tiến vào.
Vương Ân Thành mở ra hai chân, tư thế này cực kỳ *** đãng, lại chỉ có thể ngước cổ trong ngực Lưu Hằng .
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, cúi đầu nhìn vẻ mặt chịu đựng không nổi của cậu, rồi cúi nhìn đồ vật đang thẳng đứng, Lưu Hằng chính mình cũng nhịn đến khó chịu, muốn nhanh chóng đi vào. Anh nhẫn nại khuếch trương mặt sau của Vương Ân Thành, một ngón tay biến thành hai, hai biến thành ba, chờ ba ngón tay có thể miễn cưỡng đi vào Lưu Hằng mới buông Vương Ân Thành ra, để cậu nằm ngửa trên giường.
Lưu Hằng đã sớm nhịn không được, anh hấp tấp đeo bao vào, cầm tính khí nhắm ngay phía dưới Vương Ân Thành, một chút một đi vào, Vương Ân Thành cắn môi không để mình hô lên tiếng, Lưu Hằng khom người hôn Vương Ân Thành, đầu lưỡi để giữa hai hàm răng của Vương Ân Thành, “Đừng cắn, kêu lên đi, không sao đâu, ở đây chỉ có tôi, chỉ mình tôi thôi.”
Vương Ân Thành híp mắt, ánh mắt rã rời, cảm giác nơi hạ thân càng ngày càng gấp gáp, cậu đột nhiên vươn tay ôm Lưu Hằng, mạnh mẽ hôn Lưu Hằng, dùng răng nanh cắn xé, cắn đến môi lưỡi Lưu Hằng đau nhói.
Cuối cùng tính khí của Lưu Hằng cũng tiến vào một chút, anh không động, một tay đỡ thắt lưng Vương Ân Thành, một tay nắm chặt tính khí của Vương Ân Thành cao thấp xoa nắn. Chờ Vương Ân Thành thở hào hển, thân thể không còn kháng cự, Lưu Hằng mới chậm rãi rút ra rồi lập tức đút hết vào.
Vương Ân Thành rên rỉ một tiếng, Lưu Hằng hôn lên môi Vương Ân Thành, nuốt hết mọi âm thanh, hạ thân nhẹ co giật, lúc đầu rất ôn nhu, sợ Vương Ân Thành bị đau khi chưa thích ứng, chờ tới cuối cùng vòng tay ôm của Vương Ân Thành không còn cứng ngắc, Lưu Hằng mới động thắt lưng, mãnh liệt đưa đẩy, thúc đến nỗi Vương Ân Thành vừa cảm thấy khó chịu lại vừa thoải mái.
Lưu Hằng thấy đúng lúc rồi, mới không còn khắc chế bản thân, đổi tư thế cho Vương Ân Thành, từ phía sau tiến vào thân thể cậu, ba cạn một sâu, dồn vào đó tất cả những tích tụ dục vọng của mình.
Vương Ân Thành ghé vào trên giường, theo động tác của Lưu Hằng phần thân thể phía trước cũng ma xát lên nệm giường, khó chịu lúc đầu rốt cục mất đi, chỉ còn lại dục vọng tuôn trào. Vương Ân Thành ghé vào trên giường, hai tay nắm chặt ga giường, Lưu Hằng nắm chặt tay Vương Ân Thành, mười ngón tay đan vào nhau, áp vào bên tai Vương Ân Thành hỏi: “Khó chịu sao?”
Vương Ân Thành đáp: “Không khó chịu.”
Lưu Hằng: “Vậy thoải mái chứ hả? Thích không?”
Vương Ân Thành nghe Lưu Hằng hỏi muốn cười, khóe môi vừa mới nhếch lên, Lưu Hằng lại xấu xa thúc mạnh vào, Vương Ân Thành mắng: “Mẹ anh, chờ lần sau em sẽ cho anh sướng! !”
Lưu Hằng nghe Vương Ân Thành mở miệng nói lời thô tục, cứ mỗi lần xỏ xuyên lại nói: “Được thôi, anh chờ em. Tư thế cưỡi ngựa, anh cũng thích.”
Cổ họng Vương Ân Thành như bốc hỏa, toàn bộ lực chú ý đều dồn xuống hạ thân, *** là thứ dễ dàng nghiện, Lưu Hằng làm từ phía sau, dục vọng cứ dồn nén từng chút từng chút một, cuối cùng khi Vương Ân Thành nhịn không được muốn bắn, Lưu Hằng lại bất động, vươn tay vuốt ve đầu đỉnh Vương Ân Thành, nhẹ nhàng xoa bóp.
Vương Ân Thành quả thực muốn cắn chết Lưu Hằng, lúc thực sự mở miệng ra cắn, Lưu Hằng rốt cục cử động, động tác càng ngày càng mãnh liệt, ở cái thúc cuối cùng khiến cho toàn bộ dục vọng lập tức phun trào.
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng gần như là cùng đạt tới cao trào, Vương Ân Thành cắn môi cổ họng bốc hỏa, cuối cùng ghé vào trên giường không có một chút khí lực, dục vọng lúc ban đầu qua đi, phía sau nóng rát, tất cả mọi cảm giác đều trở nên chân thực.
Lưu Hằng ném bao cao su xuống, ghé vào trên lưng Vương Ân Thành hôn cậu, nói giọng khàn khàn: “Đừng ngủ, tôi ôm em đi rửa ráy, phía sau không tẩy trừ sẽ khó chịu.”
Vương Ân Thành một chút khí lực cũng không có , lắc lắc đầu, không muốn động, Lưu Hằng dứt khoát ôm Vương Ân Thành vào buồng vệ sinh, giúp Vương Ân Thành tẩy trừ phía sau, lại giúp Vương Ân Thành tắm rửa luôn.
. : .
Sáng hôm sau Lưu Hằng dậy sớm, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy, Vương Ân Thành thế mà lại để thân thể trần trụi đứng trước cửa sổ sát đất, mặt trời đã nhô lên trên mặt biển, ánh nắng vàng ruộm giống như trãi lên trên mặt biển một tấm lụa màu sắc lộng lẫy tươi đẹp.
Lưu Hằng xuống giường, đi đến phía sau Vương Ân Thành, ôm cậu, hôn môi cổ và lưng Vương Ân Thành, khí quan cương cứng chọc chọc vào mông Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành xoay người, ngẩng đầu nhìn Lưu Hằng, “Còn muốn làm sao?”
Lưu Hằng hôn hai má Vương Ân Thành, nói: “Em muốn cưỡi ngựa mà? Tôi biết.”
Vương Ân Thành đẩy Lưu Hằng, anh đứng không vững kéo cánh tay Vương Ân Thành hai người đồng thời ngã xuống thảm trãi trên mặt đất.
Khó có được cơ hội tốt, Lưu Hằng sao lại có thể bỏ qua một buổi sáng tốt đẹp như vậy? Cảnh biển, bờ cát, trời xanh mây trắng, sóng biển, không khí trong lành… Lưu Hằng quyết đoán đè lên Vương Ân Thành làm thêm một lần nữa.
. : .
Nhà hàng ở M thị của Lưu Hằng đã trùng tu hơn phân nửa, Trần Giác cùng Diệp Tiếu Thiên tối hôm qua đánh nhau, đánh đến nỗi toàn bộ phòng bếp trên lầu hai gà bay chó sủa trông vô cùng thê thảm, bếp lò thiếu chút nữa bị hủy đi, đánh đến cuối cùng hai người quần áo đều cởi hết.
Buổi sáng mới bốn năm giờ, Trần Giác từ trong ngực Diệp Tiếu Thiên mở to mắt, phát hiện hắn ta đã tỉnh.
Khóe mắt Diệp Tiếu Thiên có vết thương, là ngày hôm qua Trần Giác lấy chậu rửa mặt đập, hiện tại đã bầm tím, trông phát sợ.
Trần Giác đưa tay sờ sờ, hỏi: “Đau không?”
Diệp Tiếu Thiên nắm chặt tay Trần Giác: “Em cũng cho tôi nện một cái thì biết liền.”
Trần Giác im lặng, ngước lên hỏi: “Đêm qua chúng ta vì sao lại đánh nhau? !” Trần Giác khá bối rối, cũng không nhớ rõ lúc đầu vì sao mà cãi nhau rồi cuối cùng lại động thủ.
Diệp Tiếu Thiên nhếch môi nghĩ nghĩ đáp: “Tôi cũng không nhớ rõ.”
Trần Giác: “…” Cứt thật.
. : .
. : . Đăng bởi: admin
Việc đái dầm đả kích đến Bánh Đậu nhiều bao nhiêu, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng không để ý nhiều lắm, chỉ có đương sự là rõ ràng nhất.
Từ lúc thức dậy vào sáng sớm Bánh Đậu đã bắt đầu không nhõng nhẽo nữa, thay quần áo đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm, biểu cảm nghiêm túc hơn bình thường, dường như qua một đêm liền trưởng thành vậy.
Khi Vương Ân Thành sờ đầu còn bị Bánh Đậu né ra, ngước mắt nhìn Quả Cam Lớn rồi nghiêm túc nói: “Đừng sờ đầu con.”
Lưu Hằng và Vương Ân Thành cùng nhìn Bánh Đậu, nhóc tự mình bò lên ghế dựa ngồi xuống ăn cơm, quơ đũa gác thìa cầm bát, đâu ra đấy.
Lưu Hằng và Vương Ân Thành liếc nhìn nhau, Vương Ân Thành nghĩ tối qua không phải chỉ đái dầm thôi sao? Có cần phản ứng quá như vậy không? Cũng có gì ghê gớm lắm đâu.
Nhưng đối với Bánh Đậu mà nói, đái dầm cũng là vấn đề rất nghiêm trọng, nhóc là con trai, trưởng thành phải bảo vệ ma ma, chỉ tiếc hiện tại còn quá nhỏ, chỉ mới bảy tuổi, để lớn lên còn cần cả một quá trình dài lâu, Bánh Đậu có chút nôn nóng khó dằn nổi, kết quả, ngay trong quá trình chờ đợi lớn lên bảo hộ ma ma, chính mình lại ngoài ý muốn mà đái dầm! Căn bản là nhóc không có biện pháp bảo hộ ma ma nha! Nhóc vẫn còn đái dầm! Mà xong rồi chỉ có thể đi gõ cửa nhờ người lớn giải quyết vấn đề! Nhóc chả làm được cái gì cả!
Bánh Đậu cảm thấy thật khó chịu, đồng thời thêm chút vô lực, buổi sáng thức dậy ngồi trên giường nhìn tay chân nhỏ bé cụt ngủn của mình, hận không thể nhanh chóng lớn lên! !
Hôm nay là Lưu Hằng đưa Bánh Đậu đến trường, Vương Ân Thành hôm nay không đi làm, thu dọn trong nhà một chút sau đó vào thư phòng, viết bản thảo cho chuyên mục tạp chí, mới viết được mấy chữ, đột nhiên nhớ tới bà nội Bánh Đậu vừa đến đây, mình có nên gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút?
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ, đóng máy tính từ thư phòng đi ra, rót ly nước nhuận cổ họng, ngồi trên ghế sa lông cầm di động đắn đo ước chừng nửa phút, hit sâu một hơi mới bấm số điện thoại của Kim Yến, gọi rồi mới đột nhiên kịp phản ứng lúc này có phải quá sớm hay không? Mới tám giờ rưỡi! !
Lúc này Kim Yến đang ăn điểm tâm cùng Lưu Nghị, nhìn thấy Vương Ân Thành chủ động gọi điện thoại tới thì vừa vui vừa thấy bất ngờ, lúc cầm di động lên còn không quên liếc mắt nhìn Lưu Nghị một cái, nói: “Thấy con dâu thứ hai thân thiết chưa!”
Lưu Nghị không lên tiếng, cúi đầu uống cháo.
Kim Yến nhấn nút nghe, không đợi Vương Ân Thành nói gì lập tức hỏi han: “Ân Thành hả, con ăn sáng chưa?”
Lòng bàn tay Vương Ân Thành ướt mồ hôi, cũng may Kim Yến đúng là người rất tốt tính, Vương Ân Thành hỏi thăm Kim Yến vài câu qua điện thoại, nhận thấy cậu hơi câu nệ, bà liền nói: “Đứa nhỏ này, thật là ! sao lại khách khí với mẹ như vậy.”
Vương Ân Thành không thể không khách khí được, cậu rất ít giao tiếp với phụ nữ ở độ tuổi của Kim Yến, cảm giác khi làm việc chung với giới nữ trong tòa soạn báo cũng khác, hơn nữa bà lại không phải là người khác, đó là mẹ Lưu Hằng, bà nội của Bánh Đậu, đối với việc Kim Yến có thể chấp nhận mình nhanh như vậy làm Vương Ân Thành vừa bất ngờ lại thêm cảm kích.
Điều này chứng tỏ người phụ nữ nhỏ bé này phải có nội tâm rất mạnh mẽ nên mới có thể chấp nhận cậu nhanh như vậy!
Kim Yến quả thật rất thích cậu, Vương Ân Thành nói cái gì cũng có vẻ thản nhiên, không cố lấy lòng cũng chẳng có vẻ xa cách, thậm chí bà có thể nhận ra giọng Vương Ân Thành có chút khẩn trương.
Hai người tán gẫu qua điện thoại cũng không nhiều lắm, cuối cùng Kim Yến cùng Vương Ân Thành hẹn thời gian gặp nhau, tính ra thì hai người cũng đã đến lúc gặp mặt chính thức, ngay cả quà cáp bà cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Lúc Lưu Hằng trở về nhìn thấy Vương Ân Thành đang lên mạng trong thư phòng , đi vào hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Vương Ân Thành nghiêng đầu đáp: “Mẹ anh vừa mới hẹn địa điểm gặp mặt, em đang nhìn xem có thể mua món nào để làm lễ ra mắt !”
Lưu Hằng nhướng mày, “Ra mắt mẹ chồng?”
Vương Ân Thành nghiêng đầu, Lưu Hằng liền sửa miệng: “Ra mắt mẹ vợ.”
Lưu Hằng: “Vậy em đã chấm được món nào chưa?”
Vương Ân Thành nhìn màn hình máy tính lướt qua lại khắp chợ điện tử, nhưng vẫn chưa biết mua gì: “Không có, anh nói xem nên mua gì?” cuối cùng Vương Ân Thành thốt ra có vẻ rất khó khăn.
Lưu Hằng nhếch môi nở nụ cười, hôn Vương Ân Thành rồi nói: “Em hỏi đúng người rồi đó, bà lão thích cái gì anh với Lưu Nghị rõ ràng nhất.”
“Dì thích cái gì?”
Lưu Hằng đặt hai tay lên vai Vương Ân Thành, xoay người cúi đầu ghé vào thầm thì bên tai cậu: “Chờ làm cho xong việc đêm qua bị bỏ dỡ, anh sẽ nói cho em biết.”
Vương Ân Thành quay đầu lại nhìn Lưu Hằng, vươn tay kéo cổ áo của anh, nghiến răng nói: “Em đây vẫn nên gọi điện thoại hỏi Lưu Nghị thì hơn.” Nói xong đứng dậy đi vào phòng khách tìm di động.
Mới sáng sớm Lưu Hằng đã tinh trùng thượng não, nhớ tới câu nói đêm qua của Vương Ân Thành “Ngày mai nhớ mua đồ”, vốn cho rằng buổi sáng có thể nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề một lát, kết quả nửa đường bà lão mẹ nhảy ra phá đám, lực chú ý của Vương Ân Thành bị dời đi, cũng chả thèm ngó đến Lưu Hằng một cái.
Lưu Hằng thấy Vương Ân Thành thật sự đi ra phòng khách gọi điện thoại cho Lưu Nghị, vội vàng ngăn lại, thở dài: “Anh cũng đã chuẩn bị xong rồi!”
Tựa như Lưu Hằng hứa hẹn ngay từ đầu, hiện tại cùng tương lai Vương Ân Thành không cần lo nghĩ, Lưu Hằng đã sớm đem mỗi một bước đi đều suy nghĩ thấu đáo, thậm chí thời điểm nào gặp phụ huynh thì nên tặng lễ vật gì Lưu Hằng đều chuẩn bị hoàn hảo.
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành vào phòng, mở tủ quần áo, lôi từ bên trong ngăn kéo ra một cái hộp đưa cho cậu, sau khi Vương Ân Thành cầm lấy, Lưu Hằng lại kéo Vương Ân Thành ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc nói: “Giờ thì phổ cập một chút bối cảnh gia đình, hứng thú, yêu thích, chán ghét của bà Kim Yến.”
Lưu Hằng đem tình hình chung của Kim Yến nói sơ qua với Vương Ân Thành một lần, cuối cùng đặc biệt dặn dò: “Ba mẹ anh tình cảm rất tốt, cho nên bất luận bà có lời phàn nàn đối phương, hay nói ba của anh cái này không tốt cái kia tồi tệ, em nhớ rõ ngàn lần vạn lần đừng gật đầu, mẹ của anh chính là chỉ muốn cằn nhằn một chút mà thôi.”
Vương Ân Thành gật đầu, nhìn nhìn cái hộp trong tay mình, hỏi: “Trong này đựng gì thế?”
Lưu Hằng nói: “Một cái vòng tay bằng vàng, còn về phần vì sao lại tặng cái này anh sẽ nói cho em biết sau.”
Vương Ân Thành gật đầu, Lưu Hằng nghiêng đầu nheo mắt: “Tiếp tục…”
Vương Ân Thành đứng dậy cầm hộp trong tay đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh tự mình nhé, em viết tiếp chuyên mục…”
Lưu Hằng: “…”
. : .
Vốn Kim Yến hẹn địa điểm ăn cơm, nhưng ngày hôm sau Bánh Đậu được nghỉ, nên bà dứt khoát kêu Lưu Hằng và Vương Ân Thành cùng dẫn Bánh Đậu đi theo.
Buổi sáng Bánh Đậu còn quyết tâm về sau phải nghiêm trang chững chạc, kết quả lúc Lưu Hằng lái xe, Vương Ân Thành bởi vì rất khẩn trương, ngồi ở băng sau ôm chặt Bánh Đậu trong ngực, nhóc con liền lộ rõ đuôi cùng hai cái tai, giọng nói lại bắt đầu đớt đát.
Đây là lần đầu tiên Bánh Đậu cùng Quả Cam Lớn đến khu vui chơi.
Lưu Hằng đậu xe xong, Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu xuống, dắt tay nhỏ bé của nhóc. Cuối tuần nên phụ huynh dẫn theo trẻ em đến vui đùa rất nhiều, Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu đứng chờ Lưu Hằng, nhìn thấy không ít xe chở cả cha mẹ và con cái đi vào. Bộ dạng Bánh Đậu quá xinh đẹp, không ít bạn nhỏ đều đưa mắt ngắm nhóc, Vương Ân Thành cười nhạt chào hỏi phụ huynh của các bé.
Lưu Hằng đậu xe xong đi lại, cùng Vương Ân Thành một trái một phải dắt tay Bánh Đậu bé bỏng hướng về khu vui chơi, đột nhiên nghe được phía sau có người kêu: “Bé cưng Bánh Đậu! !”
Bánh Đậu thính tai nhận ra giọng của bà nội trước nhất, liền quay đầu thì nhìn thấy Kim Yến đeo kính râm đội mũ rộng vành mặc váy dài đi tới, phía sau là Lưu Nghị.
Kim Yến rảo bước tới, Bánh Đậu buông tay chạy về phía bà kêu lên: “Bà nội!”
Kim Yến ngồi xổm xuống, hôn thật kêu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu, rồi chìa má của mình qua: “Hôn một cái nào.”
Bánh Đậu dẫu môi hôn bẹp một cái.
Kim Yến cực kỳ vui vẻ, phụ nữ đến tuổi của bà không còn phải lo lắng cơm áo gạo tiền, hai đứa con trai hiếu thuận, hiện giờ một đứa gia đình mỹ mãn, cũng coi như bà đã buông xuống hơn một nửa nỗi lo, hôm nay ở đây nhìn thấy con dâu tương lai, khó tránh khỏi người gặp việc vui tinh thần thoải mái.
Kim Yến đứng lên, dắt tay Bánh Đậu về đi phía trước, tay kia tháo kính râm xuống.
Hôm nay thời tiết đẹp bất ngờ, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ khoảng ba mươi, Kim Yến cười híp mắt, nhìn Vương Ân Thành gật gật đầu.
Vương Ân Thành căng thẳng nắm tay lại, lòng bàn tay ướt mồ hôi, cười nhẹ chào Kim Yến: “Con chào dì.”
Kim Yến đi đến trước mặt Vương Ân Thành, đây là lần thứ hai bà thấy Vương Ân Thành, cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Hôm nay Vương Ân Thành mặc áo sơ mi trắng quần kaki, kiểu tóc nhìn qua rất phong cách trẻ trung, đường nét khuôn mặt sắc sảo, càng nhìn càng cảm thấy như cùng Bánh Đậu đúc ra từ một khuôn.
Lưu Hằng lên tiếng gọi mẹ, Kim Yến tuy gật đầu nhưng không liếc nhìn con mình lấy một cái, dắt tay Bánh Đậu đến bên cạnh Vương Ân Thành, Bánh Đậu ngước cổ nhìn cho rõ ba người lớn, cuối cùng đưa tay về phía Quả Cam lớn.
Vì thế cuối cùng biến thành Kim Yến cùng Vương Ân Thành mỗi người dắt một tay Bánh Đậu đi về phía khu trò chơi, hai anh em Lưu Nghị cùng Lưu Hằng yên lặng theo ở phía sau.
Lưu Hằng nheo mắt lắng nghe âm thanh của Vương Ân Thành, khóe miệng nhếch lên một chút, quay qua hỏi Lưu Nghị: “Sao anh cũng cũng tới thế?”
Lưu Nghị mặt không đổi sắc, khóe miệng méo xệch, “Mẫu thân đại nhân nói, anh có thể đảm nhiệm chức trách lái xe, vệ sĩ, phiếu cơm, phu khuân vác kiêm bảo mẫu chăm sóc trẻ em, trọng điểm là còn có thể lĩnh hội sâu sắc một chút không khí gia đình… ấm áp…”
Lưu Hằng: “…Mẫu thân đại nhân lại ép anh đi xem mắt?”
Lưu Nghị yên lặng quay đầu, đối mặt với Lưu Hằng, nói: “Mẹ đã trực tiếp bỏ qua trình tự này rồi, hiện tại ép anh phải sinh con luôn.”
Lưu Hằng: “…” Hai anh em nguyên bản đều có vẻ lạnh lùng mặt không đổi sắc, khi Lưu Nghị nói ra câu cuối cùng, khóe miệng Lưu Hằng nhịn không được cong lên.
Lưu Nghị khẽ mắng: “Cười cái gì!” Còn không phải do cậu làm hại! !
Đúng như Lưu Nghị nói, lần này đến khu vui chơi, nhiệm vụ chính của anh chủ yếu là bảo mẫu. Nhưng mà đợi đến lúc bốn người ba lớn một trẻ em mua vé vào trong rồi, Lưu Hằng mới phát hiện, chính mình cũng bị Kim Yến lẳng lặng xếp vào hàng ngũ “Người dư thừa” .
Kim Yến cùng Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đi trước chơi rất nhiều loại trò chơi, Lưu Nghị cùng Lưu Hằng nếu không phải cầm túi xách đứng chờ dưới ánh mặt trời thì là phụ trách xếp hàng giữ chỗ, Kim Yến cùng Vương Ân Thành ngồi dưới dù che nắng ôm Bánh Đậu chờ, còn từ rất xa vẫy tay với bọn họ, ý bảo xếp hàng cho tốt nhé.
Lưu Hằng dẫn vợ cùng con trai đi chơi, sao có thể cam tâm làm vệ sĩ hay bảo mẫu theo ở phía sau, dần dần cũng đuổi kịp, dung nhập vào nhóm người chơi, chỉ cần trò chơi nào có thể chứa được một người thân cao 1,9m như anh, Lưu Hằng liền cứng ngắc theo sau Vương Ân Thành, da mặt dày chơi cùng.
Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành mỗi người ngồi trên một con ngựa gỗ lớn, Kim Yến và Bánh Đậu ngồi chung trong xe bí đỏ, bốn người cùng nhau chơi trò vòng xoay ngựa gỗ, bỏ Lưu Nghị một mình đứng ở bên ngoài lan can đen mặt nhìn phong cảnh “Gia đình ấm áp”.
Kim Yến nhìn nhìn ra phía ngoài, nhướng mày với đứa con lớn, ý là có bản lĩnh cũng sinh một đứa đi! Nếu có khả năng thì mi cũng được vào đây chơi nha!
Lưu Nghị cuối cùng cũng phát hỏa, xếp hàng chơi trò du thuyền không gian, có điều chỗ ngồi của trò này một khoang dành cho hai người, Kim Yến mang theo Bánh Đậu ngồi ở khoang thứ nhất, Vương Ân Thành và Lưu Hằng hai người cùng một chỗ, Lưu Nghị được xếp một mình ở khoang thứ ba. Vốn là có một cô bé đại khái khoảng mười mấy tuổi thấy vị trí còn trống chuẩn bị vào ngồi, kết quả cùng Lưu Nghị nhìn nhau ba giây, quyết đoán xoay người tiếp tục xếp hàng.
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng ở phía trước đang nói gì đó, Lưu Nghị ngồi một mình chán muốn chết, vì chân dài nên ngồi co ro rất khó chịu, chống cằm nhìn ngó mấy trò chơi ở phía dưới. Trong khu trò chơi dành cho thiếu nhi đa số đều là phụ huynh dắt theo con cái chơi đùa, hoặc là cũng có những nhóm bạn khoảng mười mấy tuổi, giỡn hớt đùa vui vô cùng náo nhiệt. Lưu Nghị ngồi một mình, trông có vẻ khá cô đơn, đột nhiên tựa như cách xa nơi náo nhiệt vui đùa này, chỉ còn lại một mình Lưu Nghị.
Lưu Nghị sờ sờ trán, trong đầu chợt dâng lên ý nghĩ, một mình chẳng lẽ không được sao? ! Không có gia đình thì không dính dáng đến người nào, không cần quản ai cũng không ai quản mình chẳng phải như vậy rất tốt hay sao? Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hình ảnh Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành tựa vào nhau, nhịn không được lại nghĩ, vậy hiện tại Lưu Hằng sống có được không? ! Chẳng lẽ không cảm thấy ba người sống cùng nhau rất khó chịu hay sao? !
Sau khi xuống phi thuyền Bánh Đậu than mệt, Kim Yến vào một gian hàng có mái che, cả năm người vừa mới ngồi xuống, Bánh Đậu chỉ vào một gian hàng bán kem cách đó không xa nói muốn uống đồ lạnh, Vương Ân Thành vừa định đứng lên dẫn Bánh Đậu đi, Kim Yến liếc Lưu Hằng, anh mau mắn đứng dậy dẫn con đi mua kem, Kim Yến lại cầm giỏ quất nhẹ Lưu Nghị, bảo: “Con cũng đi!”
Lưu Nghị đứng dậy chạy theo.
Còn lại Vương Ân Thành cùng Kim Yến ngồi lại, Vương Ân Thành nhất thời không biết nên nói gì, Kim Yến nhìn về phía hai anh em đang đi cùng Bánh Đậu rồi nói: “Cám ơn con.”
Vương Ân Thành sửng sốt, quay đầu nhìn Kim Yến, bà khẽ cười nói: “Lời này là thật tâm, cám ơn con. Thực tế thì trong hai anh em, dì lo lắng cho Lưu Hằng nhiều hơn một chút. Từ nhỏ nó cũng không cần ai quan tâm làm cái gì cứ từng bước từng bước một, và bất ngờ là rất thuận lợi, giống như cứ đi trên một đường thẳng, không hề có chướng ngại nào. Khi đó dì đã nghĩ, Lưu Hằng có Bánh Đậu rồi, ngày sau có khi nào cũng chỉ tìm đại một người nào đó sống qua ngày? Đây chẳng phải là hỏng bét hay sao? Trong cuộc đời của một con người, suy cho cùng cũng chỉ có mấy việc, ăn uống chơi bời lấy vợ sinh con cứ thế đi hết một đời người, thế nên tốt nhất mỗi một thứ đều phải khiến bản thân vui vẻ, dì vẫn luôn lo lắng Lưu Hằng sẽ chấp nhận một nửa khác của mình một cách tạm bợ, mà không phải thật tâm thực lòng đi tìm người mình thích.”
Khóe miệng Vương Ân Thành nhẹ nhếch lên một chút, cũng nhìn theo thân ảnh của Lưu Hằng và Bánh Đậu.
Kim Yến quay đầu nhìn Vương Ân Thành, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu hỏi: “Con còn nhớ dì không? Trước đó chúng ta đã gặp mặt qua một lần, tại thang máy của tòa soạn báo.”
Vương Ân Thành gật đầu: “Con nhớ.”
Kim Yến nói: “Khi đó dì còn hoảng sợ, cứ tưởng rằng Bánh Đậu mới đó mà đã trưởng thành. Dì có một người quen cũng làm ở tòa soạn báo, lúc ấy bà ấy khen ngợi con đủ mọi mặt, khi đó dì nghĩ hẳn là con phải vô cùng ưu tú, bằng không người bạn già đến tuổi mãn kinh kia cũng sẽ không thích con như vậy.”
Kim Yến và Vương Ân Thành cùng cười rộ lên, Kim Yến tiếp tục: “Chuyện của các con, cơ bản Lưu Hằng đều nói hết với chú dì, dĩ nhiên là cũng có giấu diếm một chút , nhưng dì đoán là không có những chi tiết quan trọng. Dì tới đây thứ nhất là gặp con, đồng thời cũng để con và Lưu Hằng an lòng, cho các con biết rằng, ở Lưu gia vẫn có người đứng về phía bọn con. Chuyện của hai đứa, tất nhiên không có khả năng xuôi chèo mát mái, cũng giống như dì và ba của Lưu Hằng năm đó vậy, lúc ấy thiếu chút nữa ba của Lưu Hằng còn dẫn dì bỏ trốn, bất quá cũng may mẹ chồng dì vô cùng tiến bộ, không có ghét bỏ tính tình nóng nảy và thân phận con riêng lúc đó của dì. Hiện tại dì đường đường là dâu cả ở Lưu gia, không phải cúi đầu trước ai, mấy người bằng vai phải lứa cũng phải kêu dì một tiếng chị dâu, bọn trẻ thì gọi bác cả, sau này con cũng kêu dì là mẹ đi.”
Sáng nay ánh nắng rực rỡ, từng tia sáng lấp lánh, tuy ngồi dưới mái che Vương Ân Thành vẫn cảm thấy hơi chói mắt, hai mắt căng đến khó chịu, dần dần nhuốm đỏ.
Mỗi một câu của Kim Yến chân tình thực lòng như vậy, không có bất cứ từ ngữ trau chuốt hoa lệ nào nhưng từng câu từng chữ thấm sâu vào tận tâm can Vương Ân Thành. Mắt Vương Ân Thành cuối cùng đỏ rực lên, cổ họng như bị nghẹn, nghiêng đầu nhìn Kim Yến, âm thanh khàn khàn thốt lên: “Cám ơn.”
Kim Yến cười nói: “Ngốc quá. Bây giờ con kêu một tiếng mẹ, về sau chính là con trai của mẹ, nếu bị Lưu Hằng bắt nạt thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con đánh nó. Hiện tại con đã có Bánh Đậu cùng Lưu Hằng, sau này con kết hôn cùng Lưu Hằng, mỗi người trong Lưu gia đều là thân nhân của con, con sẽ có ba mẹ, thêm anh trai, em gái. Con sẽ có một gia đình lớn, cảm nhận ấm áp mọi người cho con! Biết vì sao lúc trước Lưu Hằng bỏ qua sự nghiệp nói thật cùng gia đình không? Bởi vì trong nội bộ Lưu gia cho dù có tranh đấu cỡ nào, nhưng trên bản chất vẫn là một đại gia đình, có thể cho con rất nhiều quan tâm cùng ấm áp, Lưu Hằng lớn lên trong một gia đình như vậy, hiểu được tầm quan trọng của người nhà. Nó không chỉ cho con một gia đình nhỏ, còn muốn cho con một đại gia đình, muốn Lưu gia chấp nhận con.”
Vương Ân Thành nắm chặt hai tay, mắt càng ngày càng đỏ, giọng nói hoàn toàn nghẹn lại, yết hầu run run.
Kim Yến nói xong hai mắt cũng đỏ, cuối cùng vỗ vỗ mặt nói: “Ai nha ai nha, con xem mẹ thật sự lớn tuổi nói nhiều lời vô nghĩa ! Tốt lắm tốt lắm, Bánh Đậu mua kem về rồi, chúng ta ăn thôi, không nghĩ những điều vô nghĩa nữa.”
Bánh Đậu cầm trong tay hai ly kem nhảy bổ lại, một cái cho Kim Yến, cái khác cho Vương Ân Thành, Vương Ân Thành đưa cho Bánh Đậu, hỏi: “Của con đâu?”
Bánh Đậu chu miệng: “Ba ba nói con chỉ có thể ăn một nửa, nên con và Quả Cam ăn chung.” Vừa ngước mắt lại phát hiện mắt Vương Ân Thành đỏ hồng, vội hỏi: “Ba sao vậy? Mắt của Quả Cam sao lại đỏ ké vậy?” Quay đầu nhướng mày lên nhìn Kim Yến, dang tay còn cầm ly kem che chở Vương Ân Thành, nói: “Bà nội bắt nạt Quả Cam hả?”
Kim Yến nuốt muỗng kem cười nói: “Bà nội không có khi dễ Quả Cam của con, bà nội đau lòng còn không kịp đây này!”
Bánh Đậu chu miệng: “Thật vậy chăng?”
Kim Yến cười: “Thật mà! !”
Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu vào trong ***g ngực của mình, cầm ly kem nói: “Vừa rồi có gió lớn, hạt cát bay vào mắt.”
Miệng Bánh Đậu trề đến độ có thể treo được cả một bình tương, tay nhỏ bé vuốt mặt Vương Ân Thành, đau lòng nói: “Mới không phải, vừa rồi nào có gió đâu.”
Kim Yến ở bên cạnh lắng nghe, cười cười ăn kem, bà thấy mình đúng rồi, Vương Ân Thành là tốt nhất, Lưu Hằng và Bánh Đậu yêu cậu quan tâm cậu như vậy đó mới là tương thân tương ái của người chung một nhà.
. : .
Buổi tối Lưu Nghị cùng Lưu Hằng lái xe đến khách sạn ăn cơm, Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu đi vệ sinh, hai anh em Lưu Hằng Lưu Nghị ngồi đối diện, Kim Yến ngồi một bên xem di động.
Lưu Hằng đột nhiên hỏi: “Mẹ, con nhớ mẹ có một biệt thự ven biển phải không?”
Kim Yến hấp háy mắt, “Đúng vậy, sao nào?”
Lưu Hằng: “Cho con mượn dùng nhá.”
Kim Yến thuận miệng hỏi: “Con muốn làm gì?”
Lưu Hằng nhìn Kim Yến không lên tiếng, Kim Yến thu hồi tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, Lưu Nghị trầm mặc dựa vào lưng ghế nhìn Lưu Hằng, mày đột nhiên nhíu lại.
Kim Yến quả thật có một biệt thự ven biển, là Lưu Bình Niên tặng nhân dịp kỉ niệm hai người kết hôn được ba mươi năm, biệt thự kêu theo tên của Kim Yến, tọa lạc tại khu Kim Thủy Loan, ban công lớn nhìn ra biển, tầm nhìn tương đối rộng mở.
Lưu Hằng mở miệng hỏi mượn biệt thự ven biển của mình, phản ứng đầu tiên của Kim Yến là anh dùng để ở, nhưng bà nhớ lại Lưu Hằng còn phải đi M thị coi sóc chuyện làm ăn, sao có thời gian mà ở? Cho Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành? Cũng không đúng, Bánh Đậu còn phải đến trường, từ Kim Thủy Loan đến đó thật sự là hơi xa.
Lưu Hằng lại nói: “Mượn hai ngày thôi.”
Kim Yến đột nhiên liền hiểu, cười tủm tỉm nói: “Đi thôi đi thôi, Bánh Đậu giao cho mẹ, trông dùm cho con hai ngày.”
Sau khi Vương Ân Thành dắt tay Bánh Đậu trở về Kim Yến nhìn cậu cười híp cả mắt, Lưu Nghị cũng liếc mấy lần, Vương Ân Thành chả hiểu ra làm sao, Kim Yến vẫy tay ngoắc Bánh Đậu, ôm nhóc nói, “Bé cưng Bánh Đậu, ngày mai không đi học, buổi tối bà nội ngủ với con.”
Bánh Đậu đáp: “Giờ con toàn ngủ một mình.”
“A?” Kim Yến nói: “Thì ra hiện tại Bánh Đậu đã ngủ một mình rồi nha, vậy buổi tối bà nội qua ở chỗ con được không? Ba ba và Quả Cam bận việc rồi.”
Vương Ân Thành nghi hoặc nhìn nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng rũ mắt uống trà, Bánh Đậu nhìn nhìn ba ba, lại nhìn nhìn Quả Cam lớn, trong lòng tuy rằng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Cũng được ạ.”
Kim Yến hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu: “Ngoan quá! !”
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, Vương Ân Thành đưa vòng tay đã chuẩn bị cho Kim Yến, bà rất thích, Vương Ân Thành thành thành thật thật nói là Lưu Hằng chuẩn bị, lần này mình chưa chuẩn bị tốt, lần sau nhất định bổ sung. Kim Yến cảm thấy Vương Ân Thành là một người thành thật, trong lòng càng thêm thích.
Sau khi cơm nước xong Kim Yến liền dẫn Bánh Đậu đi , Lưu Nghị lái xe đưa bọn họ trở về, trước đó Kim Yến ném chìa khóa cho Lưu Hằng, vỗ vỗ vai Vương Ân Thành cười tủm tỉm rồi mới đi.
Vương Ân Thành vẫy tay chào Bánh Đậu, quay đầu nghi hoặc nhìn Lưu Hằng, “Chúng ta đi đâu đây?”
Lưu Hằng gọi nhân viên phục vụ mang tới chai rượu vang đỏ, quay đầu đáp: “Đến nơi em sẽ biết!”
Nhân viên phục vụ đem rượu đỏ đưa cho Lưu Hằng xem, Lưu Hằng gật gật đầu, nhân viên phục vụ mới đem chai rượu đỏ bỏ vào thùng lạnh. Lưu Hằng tính tiền xong, một tay xách thùng rượu tay kia nắm tay Vương Ân Thành đi ra ngoài, đến bãi đỗ lấy xe rời đi.
Vương Ân Thành cũng không hỏi thêm nữa, ngồi dựa vào ghế phụ, trong xe vang lên một bài hát xưa, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu.
Lưu Hằng lái xe, nghiêng đầu nhìn Vương Ân Thành nói: “Ngủ một lát đi, chắc khoảng hơn một giờ mới tới.”
Vương Ân Thành mắt nhắm hờ ừ một tiếng, một hồi lâu đột nhiên xoay đầu lại, hỏi: “Anh sẽ không đưa em tới nơi hoang dã để làm đó chứ? !”
Lưu Hằng cong môi, ánh mắt lấp lánh, ánh đèn đường loang loáng trên đỉnh đầu, nửa đùa nói: “Anh cảm thấy bờ cát ven biển tương đối hữu tình.”
Vương Ân Thành nhắm mắt lại cong môi nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, thật sự từ từ ngủ thiếp đi, an tĩnh mà tốt đẹp, trong mơ còn văng vẳng lời Kim Yến nói… Con hiện tại đã có Bánh Đậu cùng Lưu Hằng, chờ sau này kết hôn với Lưu Hằng , mỗi người trong Lưu gia đều là thân nhân, con sẽ có ba mẹ, còn thêm anh trai em gái. Con sẽ có một đại gia đình, cảm thụ sự ấm áp mọi người cho con!
Lúc Lưu Hằng đậu xe xong Vương Ân Thành vẫn chưa tỉnh, Lưu Hằng nghiêng đầu nhìn, tháo dây an toàn ra cúi xuống sờ sờ mũi Vương Ân Thành, lúc này cậu mới tỉnh lại.
Vương Ân Thành mơ mơ màng màng mở to mắt, “Đến rồi hả?” Duỗi người, nghiêng đầu ngó ngoài cửa sổ, ngây ngẩn cả người, Lưu Hằng không nói đùa, ngoài cửa thật sự là bờ cát ven biển,
Bầu trời đen như mực bao phủ mặt biển, màn đêm nơi bãi biển yên lặng mà sâu lắng, mặt biển nhấp nhô từng đóa bọt sóng, trong xe có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển, nhìn xa xa, mặt biển không có giới hạn, làm cho người ta có cảm giác bình thản trước sự hùng vĩ.
Vương Ân Thành cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, nhìn nhìn tứ phía, mới phát hiện mình đang trước một khu biệt thự ven biển.
Lưu Hằng cũng xuống xe, cầm chìa khóa chỉ vòng quanh, rất hứng trí nói: “Anh nói rồi mà, làm ở bờ cát ven biển tương đối hữu tình.”
Vương Ân Thành bước tới, khóe môi giật giật không lên tiếng, trong lòng thầm mắng một câu thô tục.
Lưu Hằng đem xe vào ga ra biệt thự, xách theo theo thùng đựng rượu dẫn Vương Ân Thành mở cửa lên lầu, mở mấy ngọn đèn nhỏ.
Trong biệt thự mỗi tuần đều có người định kỳ lại đây quét tước, rất sạch sẽ, trong tủ lạnh rau dưa thịt cá trái cây và đồ ăn vặt đủ cả.
Sau khi đóng cửa lại Lưu Hằng xoay người hôn Vương Ân Thành, khẽ hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Vương Ân Thành cười nhạo, cũng bắt chước nhỏ giọng nói: “Em sẽ cố hết sức.”
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành lên lầu, không mở đèn hành lang, trong bóng tối kéo Vương Ân Thành vào cái phòng lớn nhất nằm ở giữa quay về phía biển, đẩy Vương Ân Thành vào buồng vệ sinh, mở đèn rồi nói: “Bên trong có áo ngủ, cứ từ từ tắm, anh chờ em.” Nói xong lại hôn Vương Ân Thành, xong xoay người đi ra ngoài.
Vương Ân Thành trong lòng cảm thấy buồn cười, đã đoán được Lưu Hằng mang mình tới đây làm gì, lắc đầu xoay người cởi quần áo, nhìn khuôn mặt mình trong gương trên bồn rửa, ánh mắt tràn đầy ý cười thoải mái.
Lần này Lưu Hằng sử dụng hết sự lãng mạn mà mình có được, sau khi mở đèn trong phòng lên, kéo màn che cửa sổ, lấy chai rượu đỏ trong thùng giữ lạnh ra. Tiếp đó điều chỉnh máy điều hòa tới nhiệt độ thích hợp, xong rồi qua phòng khác tắm rửa.
Lưu Hằng bảo Vương Ân Thành tắm từ từ, càng chậm càng tốt, chính mình thì lại vội vàng tắm rửa rồi mặc áo ngủ đi ra, xuống phòng bếp dưới lầu cầm một đống đèn cầy màu trắng ra, còn xách thêm hai cái ly uống rượu đỏ.
Lưu Hằng cắm nến vào giá đốt lên, tắt đèn lại cảm thấy không đúng, xuống lầu tìm một vài ngọn nến đỏ, cảm thấy như vậy mới có một chút cảm giác.
Lưu Hằng ở bên ngoài bận việc, Vương Ân Thành cách một vách tường tắm rửa, rất chậm, ngâm mình trong đám bọt xà phòng, cả người đều thả lỏng , cảm thụ thích ý thoải mái khó có được. Đối với chuyện sắp xảy ra, Vương Ân Thành chẳng những khó có thể thản nhiên ngược lại còn mang theo vài phần chờ mong.
Vương Ân Thành nhắm mắt lại nằm ở nơi đó, đột nhiên nghĩ đến vừa mới lúc Lưu Hằng xoay người đi ra ngoài vấp thảm thiếu chút nữa bị ngã, vui vẻ cười ra tiếng.
Vương Ân Thành tắm hết bốn mươi phút, cảm tưởng như xương sắp nhũn ra, mới ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể thay áo choàng tắm. Vương Ân Thành đi đến trước gương nhìn nhìn, hai má đỏ bừng, trên tóc còn đọng nước, vạt áo choàng tắm phía trước hơi quá khổ, mặc trên người Vương Ân Thành có cảm giác như là được gắn vào, lộ ra một khoảng ngực hình chữ V khá lớn. Chính cậu còn cảm thấy hơi kỳ quái, Vương Ân Thành vươn tay sửa lại vạt áo.
Vương Ân Thành xoay người mở của buồng vệ sinh ra.
Đầu tiên đụng vào tầm nhìn chính là mấy cây nến đỏ cắm trên giá, ngọn lửa màu vàng nhảy nhót, trong bóng đêm màu sắc có vẻ ái muội. Vương Ân Thành đi ra, rốt cục nhìn thấy giường king size ở giữa phòng, Lưu Hằng đã tắm rồi, mặc áo ngủ ngồi bên giường, trong tay còn cầm ly rượu đỏ.
Lưu Hằng thấy Vương Ân Thành đi ra, từ trên giường bước xuống đi đến bên cạnh Vương Ân Thành, cúi đầu nhìn hỏi: “Nơi này cái gì cũng không có, anh đã cố hết sức.”
Khóe môi Vương Ân Thành hơi nhếch lên: “Em biết, anh không đốt nến trắng, thì em đã cám ơn trời đất rồi .”
Lưu Hằng ôm vai Vương Ân Thành, nói: “Rượu đỏ, nến, giường lớn, đáng tiếc không có hoa hồng cùng huân hương, lần sau sẽ bù lại cho em, bất quá cái này chắc hẳn em sẽ thích.”
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành đến trước bức màn, roẹt một cái kéo ra, phía ngoài là ban công lớn quay ra biển, cửa sổ sát đất tăng thêm tầm nhìn, liếc mắt một cái, có thể thấy toàn bộ mặt biển, sóng biển nhấp nhô, mặt nước xanh thẫm, màn trời đen kịt, như thể thu toàn bộ thế giới vào trong đáy mắt, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lại làm tất cả cảm giác dâng tràn.
Lưu Hằng đứng ở sau lưng Vương Ân Thành, nhìn mặt biển, đáy lòng vô cùng bình tĩnh, tựa như mọi ý nghĩ hỗn loạn trong đầu đều bị xua tan, chỉ còn lại cõi lòng thanh thản.
Vương Ân Thành quét tầm mắt ngắm mặt biển bao la, kích động trong lòng từ lúc ban đầu biến thành bình tĩnh, cuối cùng là một dòng nước ấm chảy sâu vào nội tâm, Vương Ân Thành hít sâu một hơi nói: “Vì ngủ với em, anh thật sự là đã dốc hết vốn liếng.”
Lưu Hằng ôm Vương Ân Thành hôn lên gáy của cậu đáp: “Tất nhiên.”
. : .
Gió thổi nhè nhẹ qua ô cửa sổ rộng mở mang theo mùi vị nước biển mằn mặn, ngọn lửa của mấy ngọn nến cắm trên giá nhẹ nhún nhảy.
Lưu Hằng kéo nửa bức màn lại, ấn Vương Ân Thành trên giường, dọc theo đường đi đã kéo y phục trên người của mình cùng Vương Ân Thành ra, chỉ còn hai thân thể lỏa lồ kề sát vào nhau.
Lưu Hằng hôn lên khắp mặt và vành tai Vương Ân Thành, cuối cùng hôn lên môi, như muốn nuốt hết dưỡng khí trong khoang miệng, hôn không dứt ra được, đến nỗi Vương Ân Thành khó thở ngước cổ lên.
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, hai tay thì vuốt ve ***g ngực, xoa nắn hai núm thịt nhỏ trên ngực của Vương Ân Thành, cậu thở dốc hôn trả lại, vươn tay vòng qua cổ Lưu Hằng.
Lưu Hằng nói: “Em còn muốn đẩy anh ra sao?”
Trên trán Vương Ân Thành rơm rớm mồ hôi, nhẹ co chân lại, đáp: “Em không động nữa, anh tới đi.”
Câu nói giống như khơi dậy dục vọng, Lưu Hằng kiềm chế hai tay Vương Ân Thành trên đỉnh đầu, chen vào giữa hai chân của Vương Ân Thành, hai tính khí chà xát vào nhau, cả hai rất nhanh đều cứng rắn.
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, lướt qua cổ, đầu lưỡi tinh tế nuốt hết vị mặn mồ hôi vào miệng, tiếp đó ngậm hầu kết Vương Ân Thành, đầu lưỡi liếm lộng, thiếu chút nữa Vương Ân Thành không khống chế được rên rỉ ra.
Lưu Hằng lấy hơi, khẽ nói: “Kêu lên đi, cho tôi nghe một chút…”
Vương Ân Thành mắng: “Fuck…”
Lưu Hằng tiếp tục vùi đầu hôn lên hõm xương quai xanh của Vương Ân Thành, tinh tế liếm, rất kiên nhẫn, hai tay Vương Ân Thành nắm chặt ga giường khó chịu động vòng eo, cuối cùng vẫn nhịn không được, nắm chặt bả vai Lưu Hằng, cắn xuống.
Lưu Hằng hôn môi Vương Ân Thành, rồi tiếp tục cúi đầu liếm bụng, lần xuống phía dưới, đưa mắt ngắm nhìn bộ vị của ai đó đã cương lên.
Lưu Hằng không hề nghĩ ngợi ngậm tính khí vào, liếm lộng qua lại, rồi nhả ra, nói: “Rửa thật sạch.”
Vương Ân Thành thật sự là chịu không nổi Lưu Hằng nữa, túm tóc Lưu Hằng, ngửa đầu nhìn anh, khóe mắt nhuốm màu *** mắng: “Còn nói nhảm nữa, em sẽ cưỡi anh! !”
Lưu Hằng đè lên Vương Ân Thành, chen vào giữa hai chân cậu: “Được mà, đợi lát nữa cho em cưỡi ngựa, chẳng phải em thích ở trên sao!”
Lưu Hằng lật Vương Ân Thành lại, cũng như vừa rồi kiên nhẫn liếm hôn cổ và lưng Vương Ân Thành, cuối cùng dừng lại nơi eo, chậm rãi hôn lên mông cậu.
Vương Ân Thành nằm sấp , tính khí cứng rắn ma xát lên nệm giường, khó nhịn giật giật thắt lưng, cả người như bốc cháy, mọi cảm giác đều tụ tập nơi hạ thân, tâm trí là một khối bùn nhão.
Không biết Lưu Hằng đứng dậy lúc nào, từ tủ đầu giường cầm ra đồ nghề, nặn dầu bôi trơn ra lòng bàn tay, bôi lên cánh hoa của Vương Ân Thành. Vương Ân Thành theo bản năng đưa tay cản lại, Lưu Hằng nắm chặt tay Vương Ân Thành hôn lên lưng cậu, bóp dầu bôi trơn đầy tay Vương Ân Thành, bảo: “Em tự làm đi.”
Vương Ân Thành liền nằm úp sấp như vậy , Lưu Hằng nắm ngón tay Vương Ân Thành, từng chút một xoa dầu bôi trơn lên miệng cúc huyệt, Vương Ân Thành cả người run rẩy, chỉ cảm thấy làm thế nào cũng không nhét tay vào trong cúc huyệt được.
Lưu Hằng buông tay Vương Ân Thành ra, cuối cùng vẫn tự mình làm, nửa ghé vào trên người Vương Ân Thành vừa hôn vừa đưa ngón tay tiến vào. tiểu vách hang của Vương Ân Thành mấp máy đè ép ngón tay Lưu Hằng, rất khó khăn mới đi vào được, Vương Ân Thành thở dốc, rốt cục rên rỉ ra tiếng.
Lưu Hằng kéo Vương Ân Thành dậy, ngồi dựa vào chính mình, gập hai chân Vương Ân Thành lại, một tay nắm chặt tính khí tay kia chậm rãi từ phía sau tiến vào.
Vương Ân Thành mở ra hai chân, tư thế này cực kỳ *** đãng, lại chỉ có thể ngước cổ trong ngực Lưu Hằng .
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, cúi đầu nhìn vẻ mặt chịu đựng không nổi của cậu, rồi cúi nhìn đồ vật đang thẳng đứng, Lưu Hằng chính mình cũng nhịn đến khó chịu, muốn nhanh chóng đi vào. Anh nhẫn nại khuếch trương mặt sau của Vương Ân Thành, một ngón tay biến thành hai, hai biến thành ba, chờ ba ngón tay có thể miễn cưỡng đi vào Lưu Hằng mới buông Vương Ân Thành ra, để cậu nằm ngửa trên giường.
Lưu Hằng đã sớm nhịn không được, anh hấp tấp đeo bao vào, cầm tính khí nhắm ngay phía dưới Vương Ân Thành, một chút một đi vào, Vương Ân Thành cắn môi không để mình hô lên tiếng, Lưu Hằng khom người hôn Vương Ân Thành, đầu lưỡi để giữa hai hàm răng của Vương Ân Thành, “Đừng cắn, kêu lên đi, không sao đâu, ở đây chỉ có tôi, chỉ mình tôi thôi.”
Vương Ân Thành híp mắt, ánh mắt rã rời, cảm giác nơi hạ thân càng ngày càng gấp gáp, cậu đột nhiên vươn tay ôm Lưu Hằng, mạnh mẽ hôn Lưu Hằng, dùng răng nanh cắn xé, cắn đến môi lưỡi Lưu Hằng đau nhói.
Cuối cùng tính khí của Lưu Hằng cũng tiến vào một chút, anh không động, một tay đỡ thắt lưng Vương Ân Thành, một tay nắm chặt tính khí của Vương Ân Thành cao thấp xoa nắn. Chờ Vương Ân Thành thở hào hển, thân thể không còn kháng cự, Lưu Hằng mới chậm rãi rút ra rồi lập tức đút hết vào.
Vương Ân Thành rên rỉ một tiếng, Lưu Hằng hôn lên môi Vương Ân Thành, nuốt hết mọi âm thanh, hạ thân nhẹ co giật, lúc đầu rất ôn nhu, sợ Vương Ân Thành bị đau khi chưa thích ứng, chờ tới cuối cùng vòng tay ôm của Vương Ân Thành không còn cứng ngắc, Lưu Hằng mới động thắt lưng, mãnh liệt đưa đẩy, thúc đến nỗi Vương Ân Thành vừa cảm thấy khó chịu lại vừa thoải mái.
Lưu Hằng thấy đúng lúc rồi, mới không còn khắc chế bản thân, đổi tư thế cho Vương Ân Thành, từ phía sau tiến vào thân thể cậu, ba cạn một sâu, dồn vào đó tất cả những tích tụ dục vọng của mình.
Vương Ân Thành ghé vào trên giường, theo động tác của Lưu Hằng phần thân thể phía trước cũng ma xát lên nệm giường, khó chịu lúc đầu rốt cục mất đi, chỉ còn lại dục vọng tuôn trào. Vương Ân Thành ghé vào trên giường, hai tay nắm chặt ga giường, Lưu Hằng nắm chặt tay Vương Ân Thành, mười ngón tay đan vào nhau, áp vào bên tai Vương Ân Thành hỏi: “Khó chịu sao?”
Vương Ân Thành đáp: “Không khó chịu.”
Lưu Hằng: “Vậy thoải mái chứ hả? Thích không?”
Vương Ân Thành nghe Lưu Hằng hỏi muốn cười, khóe môi vừa mới nhếch lên, Lưu Hằng lại xấu xa thúc mạnh vào, Vương Ân Thành mắng: “Mẹ anh, chờ lần sau em sẽ cho anh sướng! !”
Lưu Hằng nghe Vương Ân Thành mở miệng nói lời thô tục, cứ mỗi lần xỏ xuyên lại nói: “Được thôi, anh chờ em. Tư thế cưỡi ngựa, anh cũng thích.”
Cổ họng Vương Ân Thành như bốc hỏa, toàn bộ lực chú ý đều dồn xuống hạ thân, *** là thứ dễ dàng nghiện, Lưu Hằng làm từ phía sau, dục vọng cứ dồn nén từng chút từng chút một, cuối cùng khi Vương Ân Thành nhịn không được muốn bắn, Lưu Hằng lại bất động, vươn tay vuốt ve đầu đỉnh Vương Ân Thành, nhẹ nhàng xoa bóp.
Vương Ân Thành quả thực muốn cắn chết Lưu Hằng, lúc thực sự mở miệng ra cắn, Lưu Hằng rốt cục cử động, động tác càng ngày càng mãnh liệt, ở cái thúc cuối cùng khiến cho toàn bộ dục vọng lập tức phun trào.
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng gần như là cùng đạt tới cao trào, Vương Ân Thành cắn môi cổ họng bốc hỏa, cuối cùng ghé vào trên giường không có một chút khí lực, dục vọng lúc ban đầu qua đi, phía sau nóng rát, tất cả mọi cảm giác đều trở nên chân thực.
Lưu Hằng ném bao cao su xuống, ghé vào trên lưng Vương Ân Thành hôn cậu, nói giọng khàn khàn: “Đừng ngủ, tôi ôm em đi rửa ráy, phía sau không tẩy trừ sẽ khó chịu.”
Vương Ân Thành một chút khí lực cũng không có , lắc lắc đầu, không muốn động, Lưu Hằng dứt khoát ôm Vương Ân Thành vào buồng vệ sinh, giúp Vương Ân Thành tẩy trừ phía sau, lại giúp Vương Ân Thành tắm rửa luôn.
. : .
Sáng hôm sau Lưu Hằng dậy sớm, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy, Vương Ân Thành thế mà lại để thân thể trần trụi đứng trước cửa sổ sát đất, mặt trời đã nhô lên trên mặt biển, ánh nắng vàng ruộm giống như trãi lên trên mặt biển một tấm lụa màu sắc lộng lẫy tươi đẹp.
Lưu Hằng xuống giường, đi đến phía sau Vương Ân Thành, ôm cậu, hôn môi cổ và lưng Vương Ân Thành, khí quan cương cứng chọc chọc vào mông Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành xoay người, ngẩng đầu nhìn Lưu Hằng, “Còn muốn làm sao?”
Lưu Hằng hôn hai má Vương Ân Thành, nói: “Em muốn cưỡi ngựa mà? Tôi biết.”
Vương Ân Thành đẩy Lưu Hằng, anh đứng không vững kéo cánh tay Vương Ân Thành hai người đồng thời ngã xuống thảm trãi trên mặt đất.
Khó có được cơ hội tốt, Lưu Hằng sao lại có thể bỏ qua một buổi sáng tốt đẹp như vậy? Cảnh biển, bờ cát, trời xanh mây trắng, sóng biển, không khí trong lành… Lưu Hằng quyết đoán đè lên Vương Ân Thành làm thêm một lần nữa.
. : .
Nhà hàng ở M thị của Lưu Hằng đã trùng tu hơn phân nửa, Trần Giác cùng Diệp Tiếu Thiên tối hôm qua đánh nhau, đánh đến nỗi toàn bộ phòng bếp trên lầu hai gà bay chó sủa trông vô cùng thê thảm, bếp lò thiếu chút nữa bị hủy đi, đánh đến cuối cùng hai người quần áo đều cởi hết.
Buổi sáng mới bốn năm giờ, Trần Giác từ trong ngực Diệp Tiếu Thiên mở to mắt, phát hiện hắn ta đã tỉnh.
Khóe mắt Diệp Tiếu Thiên có vết thương, là ngày hôm qua Trần Giác lấy chậu rửa mặt đập, hiện tại đã bầm tím, trông phát sợ.
Trần Giác đưa tay sờ sờ, hỏi: “Đau không?”
Diệp Tiếu Thiên nắm chặt tay Trần Giác: “Em cũng cho tôi nện một cái thì biết liền.”
Trần Giác im lặng, ngước lên hỏi: “Đêm qua chúng ta vì sao lại đánh nhau? !” Trần Giác khá bối rối, cũng không nhớ rõ lúc đầu vì sao mà cãi nhau rồi cuối cùng lại động thủ.
Diệp Tiếu Thiên nhếch môi nghĩ nghĩ đáp: “Tôi cũng không nhớ rõ.”
Trần Giác: “…” Cứt thật.
. : .
. : . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.