Chương 407: Cái chết của Tam Tư
Cao Nguyệt
15/04/2016
Trong quan phòng, Võ Sùng Huấn đang lo lắng bất an đi qua đi lại. Canh
một đêm nay, phụ thân sẽ phát động tấn công Thái Sơ cung, mà trước đó y
nhất định phải chiếm được cửa nam Viên Bích, cắt đứt thông đạo quan
trọng của Võ Lâm Quân và kỵ binh Thiên Kỵ Doanh Tây Uyển tiến vào cung
thành.
Bây giờ chưa tới giờ, Võ Lâm Quân sẽ thay ca vào giờ Hợi, y cũng sẽ tiếp quản cửa nam Viên Bích vào lúc đó, còn cửa Huyền Vũ ở phía nam do người gác cổng Giam Môn Vệ nắm giữ.
Còn có nửa canh giờ, Võ Sùng Huấn căng thẳng đến mức tim cũng như nhảy ra ngoài. Lúc này, trà đồng của y bưng một chén trà nóng vào, đặt trà nóng xuống bên cạnh y, chậm rãi cúi đầu lui xuống. Hai chân trà đồng không ngừng run rẩy, nhưng Võ Sùng Huấn đang lo lắng đầy tâm sự, không chú ý tới chi tiết này.
Y chậm rãi bưng trà lên uống một ngụm, trong lòng yên tĩnh hơn một chút. Y lại uống mấy ngụm trà nữa, làm cho tâm trạng căng thẳng khôi phục lại bình tĩnh như thường. Đúng lúc này, trà đồng rốt cuộc cũng không giấu nổi sự sợ hãi, quát to một tiếng, quay đầu chạy mất. Võ Sùng Huấn ngẩn ra, bước nhanh ra phía cửa, nhưng y vừa đi được hai bước, bỗng nhiên ôm chặt lấy ngực, từ từ ngồi xổm xuống. Y muốn hô to lên, nhưng lại không hô được thành tiếng, giơ tay muốn cầm lấy thanh kiếm trên tường, nhưng cuối cùng té trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại.
Nhưng trà đồng hét to chạy trốn lại làm thân binh của Võ Sùng Huấn chú ý chạy tới. Hai tên lính vào phòng, thấy Võ Sùng Huấn ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, đã hấp hối. Đám thân binh sợ tới mức quát to lên:
- Người đâu! Người đâu! Tướng quân xảy ra chuyện rồi.
Võ Diên Cơ và Dương Nguyên Diễm mai phục bên ngoài nghe thấy tiếng quát, Võ Diên Cơ nhảy dựng lên, thét lệnh cho thủ hạ:
- Bao vây quan phòng, giết tất cả thân binh!
Dương Nguyên Diễm thì dẫn một ngàn binh lính cách ly quan phòng của Võ Sùng Huấn với đại doanh, đề phòng đại doanh xảy ra hỗn loạn. Lúc này, Võ Diên Cơ dẫn năm trăm tên lính từ bốn phương tám hướng đánh tới, nháy mắt đã bao vây quan phòng của Võ Sùng Huấn. Mười tên thân binh chạy không kịp, toàn bộ bị giết chết.
Võ Diên Cơ chấp đao vọt vào phòng, thấy Võ Sùng Huấn ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu đen. Y tiến lên sờ hơi thở của Võ Sùng Huấn, đã tắt thở rồi.
Võ Diên Cơ cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng có ngày hôm nay ư?
Y giơ tay chém xuống, chặt đầu Võ Sùng Huấn. Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng thét của Dương Nguyên Diễm:
- Ba quân nghe đây, Võ Tam Tư ý đồ tạo phản hành thích vua, Võ Lâm Quân bảo vệ xung quanh hoàng cung, nghe theo lệnh Thánh thượng, không được rối loạn. Ai gây loạn, chém!
Võ Sùng Huấn bị giết dù sao cũng chỉ gây xôn xao trong một phạm vi nhỏ, được Dương Nguyên Diễm vừa đấm vừa xoa trấn an, lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Rất nhanh, cửa Long Quang đi thông sang Tây Uyển bắt đầu mở. Lý Trân suất lĩnh mười ngàn kỵ binh trùng trùng điệp điệp tiến vào trong Viên Bích thành, Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng nằm trong đội ngũ hiện tại.
Lúc này, Võ Diên Cơ mới vội vàng tiến lên bái kiến Lý Hiển:
- Ty chức Võ Diên Cơ tham kiến điện hạ!
Lý Hiển cười trấn an y:
- Võ tướng quân có thể nhìn rõ tình thế, lựa chọn ủng hộ Đại Đường, cô cảm thấy vui mừng sâu sắc. Hy vọng Võ tướng quân có thể khuyên bảo những người họ Võ còn lại dừng cương trước vực thẳm, cô sẽ cho gia tộc Võ thị một con đường sống.
Đây là lời hứa chính thức của Lý Hiển. Võ Diên Cơ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vi thần nguyện khuyên bảo Võ gia, toàn lực ủng hộ điện hạ đăng cơ.
Lý Hiển khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lý Trân. Đêm nay Lý Trân mới là người chỉ huy toàn cục. Lý Trân lại hỏi:
- Tình hình của Huyền Vũ môn thế nào?
Võ Diên Cơ vội vàng nói:
- Khởi bẩm đại tướng quân, Huyền Vũ môn cách nam môn Viên Bích hai trăm bước, nam môn Viên Bích cũng không cao lớn, quân canh giữ Huyền Vũ môn sẽ không phát hiện được tình hình bên trong Viên Bích thành.
- Xin Võ tướng quân bảo vệ cửa nam Viên Bích thành, duy trì trật tự trong thành, không thể để trong cung phát hiện động tĩnh của chúng ta.
- Ty chức tuân mệnh!
Võ Diên Cơ thi lễ lui xuống.
Lúc này, Lý Hiển cười hỏi:
- Lý tướng quân, bây giờ chúng ta cần phải làm gì?
Lý Trân cười cười nói:
- Điện hạ, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi.
Thời gian dần tới canh Một, cha con Võ Tam Tư suất lĩnh ba nghìn võ sĩ tới Tả Dịch môn Hoàng thành. Ba nghìn võ sĩ đều là tử sĩ Võ Tam Tư nuôi dưỡng trong trang viên ngoài thành, trong thời gian mười ngày phân công nhau từ ngoài vào thành, tiến vào phủ Lương Vương Võ Tam Tư.
Tả Dịch môn cũng là cổng thành do Võ Ý Tông khống chế. Lúc này cổng thành từ từ mở ra, Võ Tam Tư mừng rỡ, vung tay lên, ba nghìn võ sĩ nhanh chóng tràn vào cổng thành, do Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực suất lĩnh chạy về phía cửa Trọng Quang của Đông cung. Lúc này, trong lòng Tào Văn bắt đầu lo lắng một cách khó hiểu, thấp giọng nói với Võ Tam Tư:
- Chúng ta sẽ ổn cả chứ?
Lúc này Võ Tam Tư đã bị dục vọng đăng cơ làm cho lú lẫn, làm sao còn nghe thấy khuyên bảo gì nữa. Y thấy ánh mắt Tào Văn lộ vẻ sợ hãi, không khỏi cả giận nói:
- Thời điểm quan trọng ngươi lại không chống nổi, tên khốn kiếp không làm nên chuyện lớn!
Võ Tam Tư quay đầu ngựa chạy về hướng Đông cung. Bất đắc dĩ, Tào Văn đành phải kiên trì giục ngựa chạy theo.
Từ Hoàng thành tiến vào cung thành có hai con đường. Một là cửa Ứng Thiên, đây là cổng thành trung tâm, có trọng binh trấn thủ. Con đường thứ hai đó là tới Đông cung. Cửa Minh Đức của Đông cung liên kết với cung thành, đây là một cửa nhỏ, bình thường không mở ra, nhưng tối nay lại trở thành điểm mấu chốt giúp Võ Tam Tư đột nhập cung thành.
Võ Tam Tư tiến hành bố trí chặt chẽ chu đáo cả rồi, đứa con cả Võ Sùng Huấn của y khống chế cửa nam Viên Bích, cũng suất quân theo Huyền Vũ môn phía bắc sát nhập Thái Sơ cung, hai đội quân cùng hội họp ở Trường Sinh điện, giết chết Nhị Trương khống chế Thánh thượng, sau đó Thánh thượng hạ chiếu thoái vị, lập Võ Tam Tư y đăng cơ.
Chỉ cần trở thành sự thật, như vậy chưởng quản Võ Lâm Quân Võ Du Nghi và Võ Ý Tông của Giam Môn vệ đều sẽ thuận lý thành chương, quy thuận mình. Về phần Thiên kỵ doanh của Lý Trân có chịu quy thuận hay không, sẽ xem kết quả đàm phán với bọn họ. Võ Tam Tư tin tưởng, chỉ cần mình đưa ra điều kiện không thể cự tuyệt với Lý Trân, cuối cùng Lý Trân sẽ nguyện trung thành với mình thôi.
Nhìn ra được Võ Ý Tông cực kỳ phối hợp, quân đội của Võ Tam Tư thuận lợi một cách thần kỳ, ba nghìn võ sĩ tiến vào cửa Trọng Quang, đánh vào Đông cung. Võ Tam Tư hưng phấn dị thường, chiến kiếm chỉ về phía cửa Minh Đức ở xa xa:
- Xông lên!
Ba nghìn võ sĩ vọt tới cửa Minh Đức, nhưng không ngờ, cửa Minh Đức lại không mở ra giống như Tả Dịch môn và cửa Trọng Quang, nó không một khe hở. Võ sĩ vọt lên dưới cửa thành đều luống cuống tay chân, quay đầu nhìn lại Võ Tam Tư.
Trong lòng Võ Tam Tư cũng nghi hoặc không ngừng. Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ Võ Ý Tông làm sai kế hoạch? Hẳn là không có khả năng, mở cửa Trọng Quang, bước tiếp theo nhất định là cửa Minh Đức.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng đóng cửa ầm ầm. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa Trọng Quang lại một lần nữa đóng lại. Ba nghìn võ sĩ càng thêm cuống quít, trong lòng Võ Tam Tư rốt cuộc nảy sinh một cảm giác không ổn.
Bỗng nhiên, mấy tòa đại điện của Đông cung phát ra tiếng nổ, vô số bóng đen đánh từ các tòa nhà ra, lao thẳng tới đội ngũ của Võ Tam Tư. Võ sĩ phía sau không kịp đề phòng, lập tức trở nên đại loạn.
- Phụ thân, chúng ta trúng kế rồi!
Võ Sùng Liệt gấp đến độ hô to, trong lòng Võ Tam Tư bối rối dị thường, quay đầu ngựa lại chạy về phía cửa Trọng Quang. Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực vung tay hô lớn:
- Theo ta giết ra ngoài!
Huynh đệ hai người dẫn đầu xông lên trước nhất, Tào Văn thì sợ tới mức mất hồn mất vía, giục ngựa chạy trốn. Lúc này, một mũi tên bắn lén phóng tới, trúng ngay giữa chiến mã của gã, ngựa hí dài một tiếng, móng trước giơ lên trời, Tào Văn không nắm chắc dây cương, bị ném xuống khỏi chiến mã.
Không đợi gã đứng lên, hơn ngàn võ sĩ phía sau đã chạy trốn như điên lao tới, lại ném gã đi. Tào Văn bị vô số võ sĩ đang bối rối giẫm lên, kêu rên thảm thiết, dần dần không phát ra được tiếng động nữa.
Khi các võ sĩ đã chạy trốn hết, dưới cửa Minh Đức chỉ còn lại một đống thi thể máu thịt mơ hồ. Trên cửa thành, Võ Ý Tông lạnh lùng nhìn Tào Văn bị giẫm đạp đến chết, y khẽ lắc đầu. Nếu y đồng ý với Võ Tam Tư, chỉ sợ y cũng sẽ có kết cục như thế.
Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực vừa mới chạy tới dưới cửa Trọng Quang, hơn ngàn tên lính mai phục dưới cửa Trọng Quang đã đồng loạt bắn tên. Tên bay như gió, gào thét phóng tới, Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực không kịp đề phòng, trên người trúng hơn mười mũi tên, hai người bị bắn như con nhím, cả người lẫn ngựa té ngã trên đất, binh lính còn lại cũng đều trúng tên ngã xuống, chết hơn trăm người. Những binh lính khác sợ tới mức quay đầu chạy trốn.
Võ Tam Tư ở phía sau thấy rõ ràng, hai đứa con trai trúng tên ngã xuống đất, trong lòng y vừa vội vừa hận, phun ra một búng máu.
Trong Đông cung một mảnh hỗn chiến, tiếng kêu rung trời. Quân đội của Võ Tam Tư càng đánh càng ít, võ sĩ còn lại thấy đại sự hỏng rồi, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Võ Tam Tư cũng bị hơn mười binh lính bắt lấy.
Lúc này, từ trong đại điện Đông cung một đám người đi ra, người dẫn đầu chính là Thái Bình công chúa, phía sau là Cao Tiễn và hơn mười tên gia tướng. Thái Bình công chúa đắc ý vạn phần, bật cười đến gần như phát cuồng lên.
Nàng được Nhị Trương ủng hộ, suất lĩnh hai ngàn gia tướng Thái Bình phủ cùng một ngàn sĩ binh Nội vệ do Hàn Chí Thọ đến trước một bước mai phục trong Đông cung. Mặt khác Võ Ý Tông lại phái ba nghìn sĩ binh Giam Môn vệ hiệp trợ y phục kích Võ Tam Tư, rốt cuộc giúp nàng thành công giết chết Võ Tam Tư.
Lúc này, mấy tên lính đã bắt Võ Tam Tư tới, trên người Võ Tam Tư trúng tên, thân thể hết sức yếu ớt. Thái Bình công chúa đến trước mặt y cười nói:
- Thế nào, cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi.
- Tiện nhân!
Võ Tam Tư mắng một câu.
Thái Bình công chúa giơ tay tát một cái, ra lệnh:
- Đưa gã xuống, treo cổ gã!
Thái Bình công chúa vững tâm như sắt, ở thời khắc mấu chốt này, nàng tuyệt sẽ không giữ Võ Tam Tư lại khiến huynh đệ Trương thị thay đổi suy nghĩ.
Hai tên lính một trái một phải, dùng dây thừng thắt cổ Võ Tam Tư, lập tức binh lính treo thi thể gã lên cột cao, đứng trên cửa Trọng Quang hô to:
- Võ Tam Tư chết rồi!
Thái Bình công chúa khoanh tay nhìn lại cửa Trọng Quang, nàng tin vào lúc này, huynh đệ Trương thị không có sự lựa chọn khác.
Trong Viên Bích thành yên tĩnh rốt cuộc khiến huynh đệ Trương thị sinh lòng nghi ngờ. Theo kế hoạch, Võ Du Nghi giải trừ quân của Võ Sùng Huấn vào canh Một, cùng chia hai đường, một đường do Võ Diên Cơ suất lĩnh tiến vào Thái Sơ cung hội họp với Thái Bình công chúa, một đường khác do Võ Du Nghi đích thân suất lĩnh, bảo vệ cửa Long Quang và cửa nam Viên Bích, đề phòng Thiên kỵ doanh và Nội vệ của Lý Trân tiến vào cung thành.
Nhưng vì quân đội Võ Diên Cơ suất lĩnh chậm chạp không lộ diện, trên Huyền Vũ môn, Trương Dịch Chi dừng lại rất lâu cách cửa nam Viên Bích hai trăm bước. Y nghi ngờ nói với Trương Xương Tông:
- Chẳng lẽ Võ Du Nghi không giết được Võ Sùng Huấn sao?
Trương Xương Tông khẽ lắc đầu:
- Nếu như không thành công, trong Viên Bích thành nhất định sẽ đại loạn, Võ Lâm Quân phát sinh nội chiến, không thể yên tĩnh như vậy. Có lẽ chưa xong, chờ thêm một chút nữa!
Lúc này, một binh lính chạy vội tới báo lại:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, bình loạn ở Đông cung đã chấm dứt, Võ Tam Tư bị truy sát, Thái Bình công chúa thỉnh cầu mở cửa vào cung.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nhìn nhau, trong lòng Trương Dịch Chi dâng lên một cảm giác bất an. Trực giác nói cho y biết, đang có gì đó đáng ngờ đằng sau Viên Bích thành. Không thể để cho Thái Bình công chúa tiến vào Thái Sơ cung, y vội vàng nói:
- Nói với Võ Ý Tông, bảo y trấn an Công chúa điện hạ, chờ thêm một chút.
Binh lính chạy như bay, lại đợi thêm lúc nữa, có binh lính chỉ vào cửa nam Viên Bích hô lớn:
- Mau nhìn kìa, có động tĩnh rồi!
Chỉ thấy cửa nam Viên Bích chậm rãi mở ra, một chi Võ Lâm Quân xếp thành hàng nối đuôi nhau mà vào, đại tướng dẫn đầu chính là Võ Diên Cơ. Đội ngũ này không nhiều lắm, chỉ có hơn một ngàn người, Võ Diên Cơ hô to:
- Thay đổi triều đại, quang minh rộng mở!
Đây là khẩu lệnh bí mật, chỉ có Võ Diên Cơ biết được, Đây là để phòng ngừa xuất hiện Võ Diên Cơ giả mạo. Trương Dịch Chi đi ra đầu thành hỏi:
- Võ tướng quân, sao lại kéo dài đến tận bây giờ?
Võ Diên Cơ không ngờ Trương Dịch Chi lại ở cửa cung, y vội vàng trên ngồi ngựa khom người nói:
- Hồi bẩm Trương tướng quân, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Võ Sùng Huấn bị thương trốn vào kho lương, bên cạnh gã còn có hơn trăm thân vệ, chúng ta tốn rất nhiều thời gian mới giết được gã.
Võ Diên Cơ sai người đem đầu của Võ Sùng Huấn ném lên đầu thành, có binh lính mang đầu người đưa lên cho huynh đệ Trương thị. Hai người nhìn nhìn, Trương Xương Tông đang muốn hạ lệnh mở cửa, Trương Dịch Chi lại khoát tay ngăn lại, hỏi tiếp:
- Võ Du Nghi đâu? Sao y chưa tới?
- Hồi bẩm tướng quân, Võ đại tướng quân đang ổn định quân tâm, nhất là thủ hạ của Võ Sùng Huấn, y lo lắng sẽ xuất hiện nội chiến.
Trên cửa Viên Bích thành, Lý Trân đứng ở xa xa nhìn chăm chú tình hình của Huyền Vũ môn. Hắn thấy cửa Huyền Vũ môn mãi vẫn chưa mở, liền biết nhất định là Nhị Trương sinh lòng nghi ngờ, lập tức ngoắc tay ra hiệu cho trạm gác nơi xa.
Lúc này, Trương Xương Tông thấp giọng hỏi Trương Dịch Chi:
- Ngũ lang cảm thấy có vấn đề sao?
Trương Dịch Chi trầm ngâm không nói, y không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ hơi lo lắng sau khi Võ Diên Cơ vào, khống chế cung thành rồi, Thái Bình công chúa sẽ đối phó với huynh đệ bọn họ thế nào, có chừa cho y một con đường sống hay không.
Bỗng nhiên, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cả kinh, vội vàng nhìn về phía xa, dường như cửa bắc Viên Bích thành kia truyền đến tiếng hò hét, chỉ thấy một gã kỵ binh hối hả chạy tới, tay cầm lệnh tiễn hô lớn:
- Khởi bẩm tướng quân, Thiên kỵ doanh bắt đầu tấn công cửa Long Quang, Đại tướng quân hy vọng Thái Bình công chúa điện hạ lập tức tới đàm phán với Lý Trân, Thiên kỵ doanh đánh vào cửa thành, thế cục sẽ không khống chế nổi.
Trương Xương Tông khẩn trương, căm tức nói với Trương Dịch Chi:
- Huynh còn chờ cái gì nữa!
Gã lập tức ra lệnh:
- Mở cửa cung!
Trương Dịch Chi còn muốn ngăn cản, nhưng trong lòng y cũng bắt đầu không chắc chắn, không biết trước được gì, cuối cùng không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn cửa cung dần dần mở ra.
Một cảm giác bất an mãnh liệt bỗng tấn công nội tâm y, y lớn tiếng hô to:
- Đóng cửa cung!
Bây giờ chưa tới giờ, Võ Lâm Quân sẽ thay ca vào giờ Hợi, y cũng sẽ tiếp quản cửa nam Viên Bích vào lúc đó, còn cửa Huyền Vũ ở phía nam do người gác cổng Giam Môn Vệ nắm giữ.
Còn có nửa canh giờ, Võ Sùng Huấn căng thẳng đến mức tim cũng như nhảy ra ngoài. Lúc này, trà đồng của y bưng một chén trà nóng vào, đặt trà nóng xuống bên cạnh y, chậm rãi cúi đầu lui xuống. Hai chân trà đồng không ngừng run rẩy, nhưng Võ Sùng Huấn đang lo lắng đầy tâm sự, không chú ý tới chi tiết này.
Y chậm rãi bưng trà lên uống một ngụm, trong lòng yên tĩnh hơn một chút. Y lại uống mấy ngụm trà nữa, làm cho tâm trạng căng thẳng khôi phục lại bình tĩnh như thường. Đúng lúc này, trà đồng rốt cuộc cũng không giấu nổi sự sợ hãi, quát to một tiếng, quay đầu chạy mất. Võ Sùng Huấn ngẩn ra, bước nhanh ra phía cửa, nhưng y vừa đi được hai bước, bỗng nhiên ôm chặt lấy ngực, từ từ ngồi xổm xuống. Y muốn hô to lên, nhưng lại không hô được thành tiếng, giơ tay muốn cầm lấy thanh kiếm trên tường, nhưng cuối cùng té trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại.
Nhưng trà đồng hét to chạy trốn lại làm thân binh của Võ Sùng Huấn chú ý chạy tới. Hai tên lính vào phòng, thấy Võ Sùng Huấn ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, đã hấp hối. Đám thân binh sợ tới mức quát to lên:
- Người đâu! Người đâu! Tướng quân xảy ra chuyện rồi.
Võ Diên Cơ và Dương Nguyên Diễm mai phục bên ngoài nghe thấy tiếng quát, Võ Diên Cơ nhảy dựng lên, thét lệnh cho thủ hạ:
- Bao vây quan phòng, giết tất cả thân binh!
Dương Nguyên Diễm thì dẫn một ngàn binh lính cách ly quan phòng của Võ Sùng Huấn với đại doanh, đề phòng đại doanh xảy ra hỗn loạn. Lúc này, Võ Diên Cơ dẫn năm trăm tên lính từ bốn phương tám hướng đánh tới, nháy mắt đã bao vây quan phòng của Võ Sùng Huấn. Mười tên thân binh chạy không kịp, toàn bộ bị giết chết.
Võ Diên Cơ chấp đao vọt vào phòng, thấy Võ Sùng Huấn ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu đen. Y tiến lên sờ hơi thở của Võ Sùng Huấn, đã tắt thở rồi.
Võ Diên Cơ cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng có ngày hôm nay ư?
Y giơ tay chém xuống, chặt đầu Võ Sùng Huấn. Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng thét của Dương Nguyên Diễm:
- Ba quân nghe đây, Võ Tam Tư ý đồ tạo phản hành thích vua, Võ Lâm Quân bảo vệ xung quanh hoàng cung, nghe theo lệnh Thánh thượng, không được rối loạn. Ai gây loạn, chém!
Võ Sùng Huấn bị giết dù sao cũng chỉ gây xôn xao trong một phạm vi nhỏ, được Dương Nguyên Diễm vừa đấm vừa xoa trấn an, lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Rất nhanh, cửa Long Quang đi thông sang Tây Uyển bắt đầu mở. Lý Trân suất lĩnh mười ngàn kỵ binh trùng trùng điệp điệp tiến vào trong Viên Bích thành, Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng nằm trong đội ngũ hiện tại.
Lúc này, Võ Diên Cơ mới vội vàng tiến lên bái kiến Lý Hiển:
- Ty chức Võ Diên Cơ tham kiến điện hạ!
Lý Hiển cười trấn an y:
- Võ tướng quân có thể nhìn rõ tình thế, lựa chọn ủng hộ Đại Đường, cô cảm thấy vui mừng sâu sắc. Hy vọng Võ tướng quân có thể khuyên bảo những người họ Võ còn lại dừng cương trước vực thẳm, cô sẽ cho gia tộc Võ thị một con đường sống.
Đây là lời hứa chính thức của Lý Hiển. Võ Diên Cơ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vi thần nguyện khuyên bảo Võ gia, toàn lực ủng hộ điện hạ đăng cơ.
Lý Hiển khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lý Trân. Đêm nay Lý Trân mới là người chỉ huy toàn cục. Lý Trân lại hỏi:
- Tình hình của Huyền Vũ môn thế nào?
Võ Diên Cơ vội vàng nói:
- Khởi bẩm đại tướng quân, Huyền Vũ môn cách nam môn Viên Bích hai trăm bước, nam môn Viên Bích cũng không cao lớn, quân canh giữ Huyền Vũ môn sẽ không phát hiện được tình hình bên trong Viên Bích thành.
- Xin Võ tướng quân bảo vệ cửa nam Viên Bích thành, duy trì trật tự trong thành, không thể để trong cung phát hiện động tĩnh của chúng ta.
- Ty chức tuân mệnh!
Võ Diên Cơ thi lễ lui xuống.
Lúc này, Lý Hiển cười hỏi:
- Lý tướng quân, bây giờ chúng ta cần phải làm gì?
Lý Trân cười cười nói:
- Điện hạ, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi.
Thời gian dần tới canh Một, cha con Võ Tam Tư suất lĩnh ba nghìn võ sĩ tới Tả Dịch môn Hoàng thành. Ba nghìn võ sĩ đều là tử sĩ Võ Tam Tư nuôi dưỡng trong trang viên ngoài thành, trong thời gian mười ngày phân công nhau từ ngoài vào thành, tiến vào phủ Lương Vương Võ Tam Tư.
Tả Dịch môn cũng là cổng thành do Võ Ý Tông khống chế. Lúc này cổng thành từ từ mở ra, Võ Tam Tư mừng rỡ, vung tay lên, ba nghìn võ sĩ nhanh chóng tràn vào cổng thành, do Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực suất lĩnh chạy về phía cửa Trọng Quang của Đông cung. Lúc này, trong lòng Tào Văn bắt đầu lo lắng một cách khó hiểu, thấp giọng nói với Võ Tam Tư:
- Chúng ta sẽ ổn cả chứ?
Lúc này Võ Tam Tư đã bị dục vọng đăng cơ làm cho lú lẫn, làm sao còn nghe thấy khuyên bảo gì nữa. Y thấy ánh mắt Tào Văn lộ vẻ sợ hãi, không khỏi cả giận nói:
- Thời điểm quan trọng ngươi lại không chống nổi, tên khốn kiếp không làm nên chuyện lớn!
Võ Tam Tư quay đầu ngựa chạy về hướng Đông cung. Bất đắc dĩ, Tào Văn đành phải kiên trì giục ngựa chạy theo.
Từ Hoàng thành tiến vào cung thành có hai con đường. Một là cửa Ứng Thiên, đây là cổng thành trung tâm, có trọng binh trấn thủ. Con đường thứ hai đó là tới Đông cung. Cửa Minh Đức của Đông cung liên kết với cung thành, đây là một cửa nhỏ, bình thường không mở ra, nhưng tối nay lại trở thành điểm mấu chốt giúp Võ Tam Tư đột nhập cung thành.
Võ Tam Tư tiến hành bố trí chặt chẽ chu đáo cả rồi, đứa con cả Võ Sùng Huấn của y khống chế cửa nam Viên Bích, cũng suất quân theo Huyền Vũ môn phía bắc sát nhập Thái Sơ cung, hai đội quân cùng hội họp ở Trường Sinh điện, giết chết Nhị Trương khống chế Thánh thượng, sau đó Thánh thượng hạ chiếu thoái vị, lập Võ Tam Tư y đăng cơ.
Chỉ cần trở thành sự thật, như vậy chưởng quản Võ Lâm Quân Võ Du Nghi và Võ Ý Tông của Giam Môn vệ đều sẽ thuận lý thành chương, quy thuận mình. Về phần Thiên kỵ doanh của Lý Trân có chịu quy thuận hay không, sẽ xem kết quả đàm phán với bọn họ. Võ Tam Tư tin tưởng, chỉ cần mình đưa ra điều kiện không thể cự tuyệt với Lý Trân, cuối cùng Lý Trân sẽ nguyện trung thành với mình thôi.
Nhìn ra được Võ Ý Tông cực kỳ phối hợp, quân đội của Võ Tam Tư thuận lợi một cách thần kỳ, ba nghìn võ sĩ tiến vào cửa Trọng Quang, đánh vào Đông cung. Võ Tam Tư hưng phấn dị thường, chiến kiếm chỉ về phía cửa Minh Đức ở xa xa:
- Xông lên!
Ba nghìn võ sĩ vọt tới cửa Minh Đức, nhưng không ngờ, cửa Minh Đức lại không mở ra giống như Tả Dịch môn và cửa Trọng Quang, nó không một khe hở. Võ sĩ vọt lên dưới cửa thành đều luống cuống tay chân, quay đầu nhìn lại Võ Tam Tư.
Trong lòng Võ Tam Tư cũng nghi hoặc không ngừng. Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ Võ Ý Tông làm sai kế hoạch? Hẳn là không có khả năng, mở cửa Trọng Quang, bước tiếp theo nhất định là cửa Minh Đức.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng đóng cửa ầm ầm. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa Trọng Quang lại một lần nữa đóng lại. Ba nghìn võ sĩ càng thêm cuống quít, trong lòng Võ Tam Tư rốt cuộc nảy sinh một cảm giác không ổn.
Bỗng nhiên, mấy tòa đại điện của Đông cung phát ra tiếng nổ, vô số bóng đen đánh từ các tòa nhà ra, lao thẳng tới đội ngũ của Võ Tam Tư. Võ sĩ phía sau không kịp đề phòng, lập tức trở nên đại loạn.
- Phụ thân, chúng ta trúng kế rồi!
Võ Sùng Liệt gấp đến độ hô to, trong lòng Võ Tam Tư bối rối dị thường, quay đầu ngựa lại chạy về phía cửa Trọng Quang. Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực vung tay hô lớn:
- Theo ta giết ra ngoài!
Huynh đệ hai người dẫn đầu xông lên trước nhất, Tào Văn thì sợ tới mức mất hồn mất vía, giục ngựa chạy trốn. Lúc này, một mũi tên bắn lén phóng tới, trúng ngay giữa chiến mã của gã, ngựa hí dài một tiếng, móng trước giơ lên trời, Tào Văn không nắm chắc dây cương, bị ném xuống khỏi chiến mã.
Không đợi gã đứng lên, hơn ngàn võ sĩ phía sau đã chạy trốn như điên lao tới, lại ném gã đi. Tào Văn bị vô số võ sĩ đang bối rối giẫm lên, kêu rên thảm thiết, dần dần không phát ra được tiếng động nữa.
Khi các võ sĩ đã chạy trốn hết, dưới cửa Minh Đức chỉ còn lại một đống thi thể máu thịt mơ hồ. Trên cửa thành, Võ Ý Tông lạnh lùng nhìn Tào Văn bị giẫm đạp đến chết, y khẽ lắc đầu. Nếu y đồng ý với Võ Tam Tư, chỉ sợ y cũng sẽ có kết cục như thế.
Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực vừa mới chạy tới dưới cửa Trọng Quang, hơn ngàn tên lính mai phục dưới cửa Trọng Quang đã đồng loạt bắn tên. Tên bay như gió, gào thét phóng tới, Võ Sùng Liệt và Võ Kế Thực không kịp đề phòng, trên người trúng hơn mười mũi tên, hai người bị bắn như con nhím, cả người lẫn ngựa té ngã trên đất, binh lính còn lại cũng đều trúng tên ngã xuống, chết hơn trăm người. Những binh lính khác sợ tới mức quay đầu chạy trốn.
Võ Tam Tư ở phía sau thấy rõ ràng, hai đứa con trai trúng tên ngã xuống đất, trong lòng y vừa vội vừa hận, phun ra một búng máu.
Trong Đông cung một mảnh hỗn chiến, tiếng kêu rung trời. Quân đội của Võ Tam Tư càng đánh càng ít, võ sĩ còn lại thấy đại sự hỏng rồi, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Võ Tam Tư cũng bị hơn mười binh lính bắt lấy.
Lúc này, từ trong đại điện Đông cung một đám người đi ra, người dẫn đầu chính là Thái Bình công chúa, phía sau là Cao Tiễn và hơn mười tên gia tướng. Thái Bình công chúa đắc ý vạn phần, bật cười đến gần như phát cuồng lên.
Nàng được Nhị Trương ủng hộ, suất lĩnh hai ngàn gia tướng Thái Bình phủ cùng một ngàn sĩ binh Nội vệ do Hàn Chí Thọ đến trước một bước mai phục trong Đông cung. Mặt khác Võ Ý Tông lại phái ba nghìn sĩ binh Giam Môn vệ hiệp trợ y phục kích Võ Tam Tư, rốt cuộc giúp nàng thành công giết chết Võ Tam Tư.
Lúc này, mấy tên lính đã bắt Võ Tam Tư tới, trên người Võ Tam Tư trúng tên, thân thể hết sức yếu ớt. Thái Bình công chúa đến trước mặt y cười nói:
- Thế nào, cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi.
- Tiện nhân!
Võ Tam Tư mắng một câu.
Thái Bình công chúa giơ tay tát một cái, ra lệnh:
- Đưa gã xuống, treo cổ gã!
Thái Bình công chúa vững tâm như sắt, ở thời khắc mấu chốt này, nàng tuyệt sẽ không giữ Võ Tam Tư lại khiến huynh đệ Trương thị thay đổi suy nghĩ.
Hai tên lính một trái một phải, dùng dây thừng thắt cổ Võ Tam Tư, lập tức binh lính treo thi thể gã lên cột cao, đứng trên cửa Trọng Quang hô to:
- Võ Tam Tư chết rồi!
Thái Bình công chúa khoanh tay nhìn lại cửa Trọng Quang, nàng tin vào lúc này, huynh đệ Trương thị không có sự lựa chọn khác.
Trong Viên Bích thành yên tĩnh rốt cuộc khiến huynh đệ Trương thị sinh lòng nghi ngờ. Theo kế hoạch, Võ Du Nghi giải trừ quân của Võ Sùng Huấn vào canh Một, cùng chia hai đường, một đường do Võ Diên Cơ suất lĩnh tiến vào Thái Sơ cung hội họp với Thái Bình công chúa, một đường khác do Võ Du Nghi đích thân suất lĩnh, bảo vệ cửa Long Quang và cửa nam Viên Bích, đề phòng Thiên kỵ doanh và Nội vệ của Lý Trân tiến vào cung thành.
Nhưng vì quân đội Võ Diên Cơ suất lĩnh chậm chạp không lộ diện, trên Huyền Vũ môn, Trương Dịch Chi dừng lại rất lâu cách cửa nam Viên Bích hai trăm bước. Y nghi ngờ nói với Trương Xương Tông:
- Chẳng lẽ Võ Du Nghi không giết được Võ Sùng Huấn sao?
Trương Xương Tông khẽ lắc đầu:
- Nếu như không thành công, trong Viên Bích thành nhất định sẽ đại loạn, Võ Lâm Quân phát sinh nội chiến, không thể yên tĩnh như vậy. Có lẽ chưa xong, chờ thêm một chút nữa!
Lúc này, một binh lính chạy vội tới báo lại:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, bình loạn ở Đông cung đã chấm dứt, Võ Tam Tư bị truy sát, Thái Bình công chúa thỉnh cầu mở cửa vào cung.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nhìn nhau, trong lòng Trương Dịch Chi dâng lên một cảm giác bất an. Trực giác nói cho y biết, đang có gì đó đáng ngờ đằng sau Viên Bích thành. Không thể để cho Thái Bình công chúa tiến vào Thái Sơ cung, y vội vàng nói:
- Nói với Võ Ý Tông, bảo y trấn an Công chúa điện hạ, chờ thêm một chút.
Binh lính chạy như bay, lại đợi thêm lúc nữa, có binh lính chỉ vào cửa nam Viên Bích hô lớn:
- Mau nhìn kìa, có động tĩnh rồi!
Chỉ thấy cửa nam Viên Bích chậm rãi mở ra, một chi Võ Lâm Quân xếp thành hàng nối đuôi nhau mà vào, đại tướng dẫn đầu chính là Võ Diên Cơ. Đội ngũ này không nhiều lắm, chỉ có hơn một ngàn người, Võ Diên Cơ hô to:
- Thay đổi triều đại, quang minh rộng mở!
Đây là khẩu lệnh bí mật, chỉ có Võ Diên Cơ biết được, Đây là để phòng ngừa xuất hiện Võ Diên Cơ giả mạo. Trương Dịch Chi đi ra đầu thành hỏi:
- Võ tướng quân, sao lại kéo dài đến tận bây giờ?
Võ Diên Cơ không ngờ Trương Dịch Chi lại ở cửa cung, y vội vàng trên ngồi ngựa khom người nói:
- Hồi bẩm Trương tướng quân, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Võ Sùng Huấn bị thương trốn vào kho lương, bên cạnh gã còn có hơn trăm thân vệ, chúng ta tốn rất nhiều thời gian mới giết được gã.
Võ Diên Cơ sai người đem đầu của Võ Sùng Huấn ném lên đầu thành, có binh lính mang đầu người đưa lên cho huynh đệ Trương thị. Hai người nhìn nhìn, Trương Xương Tông đang muốn hạ lệnh mở cửa, Trương Dịch Chi lại khoát tay ngăn lại, hỏi tiếp:
- Võ Du Nghi đâu? Sao y chưa tới?
- Hồi bẩm tướng quân, Võ đại tướng quân đang ổn định quân tâm, nhất là thủ hạ của Võ Sùng Huấn, y lo lắng sẽ xuất hiện nội chiến.
Trên cửa Viên Bích thành, Lý Trân đứng ở xa xa nhìn chăm chú tình hình của Huyền Vũ môn. Hắn thấy cửa Huyền Vũ môn mãi vẫn chưa mở, liền biết nhất định là Nhị Trương sinh lòng nghi ngờ, lập tức ngoắc tay ra hiệu cho trạm gác nơi xa.
Lúc này, Trương Xương Tông thấp giọng hỏi Trương Dịch Chi:
- Ngũ lang cảm thấy có vấn đề sao?
Trương Dịch Chi trầm ngâm không nói, y không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ hơi lo lắng sau khi Võ Diên Cơ vào, khống chế cung thành rồi, Thái Bình công chúa sẽ đối phó với huynh đệ bọn họ thế nào, có chừa cho y một con đường sống hay không.
Bỗng nhiên, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cả kinh, vội vàng nhìn về phía xa, dường như cửa bắc Viên Bích thành kia truyền đến tiếng hò hét, chỉ thấy một gã kỵ binh hối hả chạy tới, tay cầm lệnh tiễn hô lớn:
- Khởi bẩm tướng quân, Thiên kỵ doanh bắt đầu tấn công cửa Long Quang, Đại tướng quân hy vọng Thái Bình công chúa điện hạ lập tức tới đàm phán với Lý Trân, Thiên kỵ doanh đánh vào cửa thành, thế cục sẽ không khống chế nổi.
Trương Xương Tông khẩn trương, căm tức nói với Trương Dịch Chi:
- Huynh còn chờ cái gì nữa!
Gã lập tức ra lệnh:
- Mở cửa cung!
Trương Dịch Chi còn muốn ngăn cản, nhưng trong lòng y cũng bắt đầu không chắc chắn, không biết trước được gì, cuối cùng không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn cửa cung dần dần mở ra.
Một cảm giác bất an mãnh liệt bỗng tấn công nội tâm y, y lớn tiếng hô to:
- Đóng cửa cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.