Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 296: Chứng cớ đột phá

Cao Nguyệt

08/04/2016

Hậu trạch của Lý Quang Thuận ước chừng có khoảng ba mươi mẫu. Bao gồm một hồ lớn khoảng chừng hai mươi mẫu. Bốn phía xung quanh hồ là các tòa nhà tinh xảo thanh nhã nối tiếp nhau, bao gồm Thính Phong các, Miên Tuyết lầu, thuyền Tiên Âm, Vọng Thu đình,.. Bình thường người sống ở đây không nhiều lắm. Trừ Lý Quang Thuận và hơn mười người thê thiếp cùng con cái ra chỉ có khoảng hơn hai mươi nha hoàn tỳ nữ.

Nhưng hiện tại Lý Quang Thuận cùng thê thiếp, nha hoàn đều đi nghỉ mát ở sơn trang. Toàn bộ hậu trạch liền trở nên vắng lặng. Tất cả cửa đều bị khóa, cửa sổ cũng đóng kín. Không có một bóng người.

Lúc này, có tiếng bước chân rất nhẹ từ xa truyền tới. Chỉ thấy Du Minh đang lén lén lút lút đi vào trong Miên Tuyết lầu. Lúc này chỉ cách lúc Lý Quang Thuận rời nhà khoảng một canh giờ, Du Minh đã cảm thấy sốt ruột không chịu nổi.

Miên Tuyết lầu là nội thư phòng của Lý Quang Thuận. Cũng là nơi riêng tư nhất của Lý Quang Thuận. Bình thường ai cũng không được tự ý tiến vào. Du Minh cũng chưa từng vào. Nhưng hôm nay Lý Quang Thuận không ở đây, hậu trạch đã là thiên hạ của Du Minh, gã muốn đi đâu liền đi nơi đó. Ai cũng không cản được gã.

Du Minh nhanh chóng bước vào sân, rất nhanh mò đến cửa sổ nội thư phòng. Cửa lớn đã bị khóa bởi một ổ khóa đồng, nhưng cửa sổ lại vô cùng lỏng lẻo. Du Minh lấy ra một cây dao găm sắc bén, đâm vào dọc theo mép cửa sổ, nhẹ nhàng nạy ra. Chỉ nghe “két” một tiếng, một bên cửa sổ đã bị hắn mở ra. Hắn nhảy lộn vòng vào bên trong thư phòng.

Nội thư phòng của Lý Quang Thuận cực kỳ sạch sẽ, bố trí cũng rất đơn giản. Chính giữa là một cái bàn lớn, trên mặt bàn không có bất cứ vật gì. Bên cạnh là một cái rương nhỏ. Góc tường có một bát hương hình con thú đang ngồi xổm bằng đồng thau. Sát tường là một loạt giá sách, bày trên đó là từng cuốn từng cuốn sách lụa. Trong ô vuông nho nhỏ trưng bày vài món đồ sứ cổ danh tiếng.

Du Minh nhặt lên một cặp đồ sứ. Trong ánh mắt lộ vẻ tham lam. Gã nghe người ta nói, cặp sứ Thanh Bình này vô cùng quý báu, có giá đến năm nghìn quan tiền. Gã nuốt nước miếng một cái, tạm thời để Thanh Bình xuống. Gã lại lẻn đến bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn đến cái rương đồng nhỏ khoảng chừng ba thước vuông. Gã nghe muội muội nói qua, Lý Quang Thuận không cho bất luận cái gì chạm vào rương kia. Vậy bí mật của y nhất định ở trong cái rương đó.

Gã ngồi xổm trước cái rương, nhẹ nhàng sờ vào. Cái rương được tạo thành bởi đồng thau, vô cùng nặng nề. Trên bề mặt có treo một khóa vàng tinh xảo đẹp đẽ. Du Minh lại lấy dao găm ra. Cây dao găm này là của Lai Tuấn Thần đưa cho gã, chém sắt như chém bùn, có thể dễ dàng chặt đứt ổ khóa.

Du Minh hít một hơi thật sâu. Gã biết chỉ cần một dao cắt xuống, bản thân sẽ bại lộ ngay. Nhưng lúc này, dục vọng phát tài mãnh liệt chiếm lấy đầu óc của gã. Gã căn bản không để ý tới hậu quả, dùng con dao găm nhắm ngay ổ khóa, dùng lực đè xuống. Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, ổ khóa đã bị dao găm sắc bén chẻ thành hai đoạn. Một đoạn rơi trên mặt đất, một đoạn vẫn treo trên rương như cũ.

Du Minh mở rương ra. Bên trong rương có rất nhiều quyển trục, dường như là các bản nhạc của những người nổi tiếng. Còn có vài khối kim ấn, chính là kim ấn Vương hầu của Lý Quang Thuận. Nhưng Lai Tuấn Thần đã nhắn nhủ mục tiêu rất rõ ràng, muốn gã tìm ra tất cả những thư tín quan trọng cùng với miếng kim bài của Hưng Đường Hội.

Nhưng Du Minh lấy hết cuốn trục cuối cùng ra ngoài vẫn không tìm thấy kim bài nào cả. Trong rương đã trở nên trống rỗng. Gã ngây ngẩn cả người. Thư và kim bài đều không có. Đây là cơ sự gì? Lẽ nào đồ vật này đã bị Lý Quang Thuận mang đi rồi sao?

Nếu như muốn mang đi, hẳn là cả cái rương nhỏ này cũng mang đi cùng mới đúng nha. Cái rương đồng này rất nhỏ, rất dễ mang theo. Du Minh đứng dậy, di chuyển cái rương một chút. Rương đồng thế nhưng lại nặng tựa ngàn cân. Dù cho gã dùng nhiều lực thế nào, rương vẫn không hề động đậy như cũ.

Gã lúc này mới tỉnh ngộ ra. Cái rương này nhất định là được cố định trên mặt đất. Du Minh đang muốn bỏ đồ vật lại nhưng vô tình phát hiện đáy rương có một tay cầm rất nhỏ, chỉ lớn hơn hạt đậu tương một chút. Gã đưa tay nắm lấy tay cầm bằng đồng, nhẹ nhàng vặn cái ấn một chút. Không có động tĩnh. Gã dùng sức kéo mạnh lên trên, cái đáy bằng đồng thế mà lại bị gã kéo lên.

Du Minh kích động muốn hét ra tiếng. Gã cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật của Lý Quang Thuận. Chỉ thấy bên dưới đáy ẩn giấu một hộc tối. Gã đưa tay sờ soạng, từ bên trong lấy ra một hộp ngọc, không có bất cứ đồ vật nào khác, văn kiện cũng không có. Gã chậm rãi mở hộp ngọc ra. Bên trong quả nhiên có một khối kim bài sáng loáng.

Gã nhặt kim bài lên, bên trên quả nhiên có khắc ba chữ lớn Hưng Đường Hội. Nhưng cũng lúc này, Du Minh chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Chỉ chốc lát, gã từ từ tỉnh lại, sợ đến mức nhìn quanh bốn phía. Thế nhưng không thấy bất cứ điều dị thường nào. Kim bài vẫn còn trên đùi gã. Hộp ngọc cũng tán lạc một bên, rương, quyển trục và mọi đồ vật đều như trước. Du Minh cảm thấy kỳ quái, sao mình lại ngất đi?

Nhưng lúc này trong lòng gã vô cùng khẩn trương, không rảnh nghĩ lại, bỏ kim bài vào lại trong hộp ngọc rồi cho vào trong ngực. Nhét quyển trục lung tung lại vào trong rương. Gã đứng dậy, buông nắp rương, đang muốn đi bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền bước nhanh đến trước giá sách, tham lam lấy hai bình sứ năm nghìn quan bỏ vào trong ngực.

Trong lòng gã thầm nghĩ, có thể làm một đôi bình sứ giả đặt lại. Gã lại quên mất, khóa vàng đã bị cắt đứt, Lý Quang Thuận làm sao không biết đôi bình sứ là giả?

Vào lúc Du Minh nhảy ra khỏi thư phòng, vội vàng rời đi, phía sau gã không xa, một bóng đen mảnh khảnh hiện lên trong rừng trúc, lạnh lùng nhìn bóng lưng gã đi xa.

Trong phòng, Lai Tuấn Thần híp mắt đánh giá kim bài trong tay và kim bài Lý Nguyên Gia bên cạnh giống nhau như đúc. Điểm không giống nhau chính là tên của hai người. Kim bài này khắc là Phong Vương Lý Quang Thuận, đánh số cũng không giống nhau, Lý Nguyên Gia là số bảy, mà kim bài của Lý Quang Thuận là số mười tám.

Lai Tuấn Thần thực sự vui như mở cờ trong bụng. Gã đã lấy được kim bài của Hưng Đường hội, bước tiếp theo gã đã có thể trực tiếp bắt giữ Lý Quang Thuận rồi. Nhưng mà Lý Quang Thuận dù sao cũng là hoàng tộc, gã cần phải có được sự đồng ý của Thánh Thượng.

Gã lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:

- Nhanh chóng nói với Lưu Quang Nghiệp theo dõi sát Lý Quang Thuận, đừng để phạm nhân chạy thoát.

- Tuân lệnh,

Thuộc hạ ôm quyền thi lễ, xoay người vội vàng rời đi.

Du Minh đứng ở bên cạnh đã không kìm nén nỗi sự chờ mong. Gã thấy Lai Tuấn Thần rốt cuộc không nhắc đến việc thưởng cho mình, cuối cùng nhịn không nổi mới thấp giọng nhắc nhở Lai Tuấn Thần:

- Lai trung thừa, tiền thưởng… tiền thưởng của ta?

Lai Tuấn Thần mặt lập tức sa sầm xuống. Thế mà lại có người dám hỏi gã tiền thưởng? Nhưng nghĩ đến tên này còn có chút hữu dụng, mặt của gã mới hòa hoãn lại, cười tủm tỉm nói:

- Yên tâm đi, tiền thưởng của ngươi không thể thiếu. Nhưng mà việc ta giao cho ngươi còn chưa có làm xong. Sau khi làm xong ta nhất định sẽ đưa hết cho ngươi. Lai Tuấn Thần ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.



Du Minh lập tức la lên:

- Lai trung thừa, tiểu nhân không có tìm thấy thư tín. Y có thể đã mang theo thư tín hoặc hủy đi rồi.

- Ta không nói đến việc thư tín.

Tìm không thấy thư tín đương nhiên làm cho Lai Tuấn Thần thất vọng. Nhưng có kim bài rồi, không có thư tín cũng không sao. Gã đi lên trước, vỗ vỗ vào vai của Du Minh:

- Ngươi là anh vợ của Lai Tuấn Thần. Nhất cử nhất động của y, ngươi đương nhiên biết rõ. Ta muốn ngươi làm nhân chứng, chứng minh y làm những sự việc kia, bí mật gặp những người kia. Đây là việc nhỏ, đối với ngươi hẳn là không có vấn đề gì.

- Nhưng tiểu nhân…thật sự không biết.

- Ta đương nhiên biết ngươi cái gì cũng không biết. Nhưng ta sẽ dạy ngươi, dạy ngươi rõ ràng rành mạch. Ngươi chính là vì đại nghĩa diệt thân, ngươi hiểu chưa?

Du Minh cuối cùng đã hiểu rõ, đây chính là muốn gã tự mình vu cáo Lý Quang Thuận. Làm việc này cũng không phải là không thể. Nhưng gã có lợi lộc gì?

- Lai trung thừa, ta có thể đáp ứng, vậy còn việc ban thưởng của ta thì sao.

Lai Tuấn Thần thấy Du Minh nhớ mãi không quên việc ban thưởng, trong lòng vô cùng căm tức. Gã khắc chế tức giận, lạnh lùng nói:

- Lời của Lai Tuấn Thần ta nói lại làm cho người ta không tin như vậy sao?

Du Minh cảm thấy lửa giận của Lai Tuấn Thần, sợ tới mức không dám nhiều lời nữa, cúi đầu thật thấp. Lai Tuấn Thần gật gật đầu, lập tức cho người dẫn Du Minh đi nghỉ ngơi. Còn gã thì vội vàng đến ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên.

Lai Tuấn Thần ở trước ngự thư phòng chờ giây lát, một tên hoạn quan đi ra nói:

- Lai trung thừa, Thánh thượng cho truyền ngài vào.

Lai Tuấn Thần vội vàng đi theo tên hoạn quan vào bên trong ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng không thấy Thượng Quan Uyển Nhi làm cho Lai Tuấn Thần nhẹ nhàng thở ra. Thượng Quan Uyển Nhi không ở đây, sự tình liền dễ dàng đi nhiều. Hắn vội vàng tiến lên khom người thi lễ:

- Vi thần tham kiến bệ hạ.

Võ Tắc Thiên đang xem báo cáo của Lai Tuấn Thần trình lên, liên quan đến việc bước đầu điều tra Hưng Đường Hội. Lai Tuấn Thần vì tránh để cho Võ Tam Tư bị cuốn vào mà giấu chuyện lấy đi kim bài từ tay Trang Văn Trọng, chỉ nói là gã phái thủ hạ ở Dương Châu điều tra ra kim bài Hưng Đường hội của Lý Nguyên Gia bị thất lạc trong chiến loạn.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu:

- Lai trung thừa chỉ trong thời gian mười hai ngày đã điều tra ra được nhiều thứ như vậy thực làm cho trẫm thấy vui mừng. Trẫm cũng muốn biết, ngươi làm sao biết Nghĩa Phong Vương cũng là thành viên Hưng Đường Hội?

Lai Tuần Thần đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, không chút hoang mang nói:

- Vi thần theo trong thư báo được biết, có người giả mạo hoàng thân ở vùng Nam thị đe dọa các cửa hàng. Vi thân liền cho người đi điều tra, không ngờ bắt được anh vợ của Nghĩa Phong Vương, tên là Du Minh. Hắn vốn là một gã sai vặt ở giáo phường, bởi vì muội muội gã được Nghĩa Phong Vương sủng ái mà thăng chức lên làm quản gia thứ ba của vương phủ. Vi thần từ chỗ gã tìm thấy kim bài của Hưng Đường hội.

Lai Tuấn Thần quay đầu lại, một tên hoạn quan liền nhanh chóng dâng kim bài lên cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên nhặt kim bài của Lý Quang Thuận lên nhìn nhìn, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó vi thần cảm thấy kinh ngạc liền cẩn thận thẩm vấn người này mới biết được gã lén lấy kim bài từ trong thư phòng của Nghĩa Phong Vương. Nhưng gã không biết được ý nghĩa của kim bài này, chỉ là nhìn thấy một khối vàng. Gã còn nói Nghĩa Phong Vương và Tương Vương âm thầm qua lại, cùng Thọ Xuân Vương trong thư phòng bí mật thảo luận. Thời gian trước, Lý Trân cũng vài lần bái phỏng Nghĩa Phong Vương lúc đêm khuya.

Lai Tuần Thần đã tính được ăn cả, ngã về không. Mục tiêu của gã nhắm ngay Tương Vương Lý Đán và Lý Trân. Chỉ cần kết luận là hai người này trước thì Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng rất dễ dàng kéo vào trong lưới. Võ Tắc Thiên trầm tư thật lâu, bà nhìn nhìn Lai Tuấn Thần, thâm trường ý vị nói:

- Có thể bắt đầu điều tra Nghĩa Thân Vương trước, lưu ý phải có chừng mực.

Trong lòng Lai Tuấn Thần mừng rỡ, Thánh Thượng cuối cùng không kiên trì nữa rồi. Gã liền khom người nói:

- Vi thần tuyệt sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng.



Gã chậm rãi thối lui ra khỏi thư phòng. Võ Tắc Thiên nhìn gã đi xa, lại nhìn nhìn hai khối kim bài Hưng Đường Hội trên bàn. Bà nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đem kim bài bỏ vào bên trong cái rương nhỏ bên cạnh.

Bên trong phủ viện của Lai Tuấn Thần, hơn toàn bộ hai trăm võ sĩ Hắc Lại đã tập hợp xong. Lai Tuấn Thần tâm tình hết sức kích động, nhưng trong ý nghĩ vẫn duy trì bình tĩnh như cũ. Gã biết bên người Lý Quang Thuận có vài chục tên thị vệ, cũng không phải là dễ dàng bắt giữ. Lưu Quang Nghiệp dẫn đầu hơn trăm tên thuộc hạ còn không đủ lực lượng. Vì muốn chắc chắn có thể bắt Lý Quang Thuận, gã quyết định tự thân xuất mã, mang theo tất cả võ sĩ Hắc Lại.

Lai Tuấn Thần nhìn nhìn sắc trời. Màn đêm đã dần dần phủ xuống. Gã không thể quá huênh hoang dẫn võ sĩ Hắc Lại qua phố ra khỏi thành. Gã cần phải đợi đến khi trời tối, đúng vào lúc nửa đêm mới có thể nắm chắc hơn việc bắt giữ Lý Quang Thuận.

Màn đêm cuối cùng cũng đã bao phủ hoàn toàn, Lai Tuần Thần vung tay lên nói:

- Xuất phát.

Hai trăm võ sĩ Hắc Lại xếp thành hàng chạy ra ngoài cửa phủ, theo sau Lai Tuần Thần đi về phía Hậu Tái Môn Lạc Dương.

Vào lúc Lai Tuần Thần rời khỏi Hậu Tái Môn, Lý Trân đã ở ngoại thự của Nội vệ tiếp kiến Sách Anh rồi. Lý Trân cười nói:

- Tất cả mọi người đều là đồng hương, hơn nữa đều cùng nhau lớn lên, có mâu thuẫn gì mà lại không thể giải quyết? Có thể ở Lạc Dương gặp được bạn đồng hương thời thơ ấu, loại tình cảm đồng hương này rất khó có thể dứt bỏ. Nhị Lang yên tâm, ta sẽ không để tâm chuyện trước mắt, hơn nữa ta cũng cam đoan không truy cứu quan hệ của Sách gia và Lai Tuấn Thần.

Điều mà Sách Anh muốn chính là cam đoan của Lý Trân. Y hiểu rất rõ Lý Trân, ân oán phân minh, chỉ cần bản thân giúp hắn đại ân, ân tình này hắn sẽ không bao giờ quên.

Sách Anh liền thấp giọng nói:

- Ta cùng quản sự trù phòng trong phủ Lai Tuấn Thần quan hệ vô cùng tốt. Sáng hôm nay ta với y nói tới việc của thê tử Kiều Tri Chi. Y nói với ta thê tử của Kiều Tri Chi đã bị Lai Tuấn Thần giết chết, thi thể chôn dưới một gốc cây hoa quế ở hậu viện. Y cũng có tham gia chôn cất thi thể.

- Vì sao y lại nói cho ngươi biết chuyện này?

Lý Trân lại hỏi.

Sách Anh cười lạnh một cái:

- Lai Tuấn Thần làm nhiều việc ác, sao lại có thiện báo được chứ? Mỗi người đều phải suy xét đường lui cho chính mình. Tên quản sự này nói y có thể hỗ trợ nếu như ta muốn đi điều tra cỗ thi thể này.

Lý Trân trầm tư một lát, lại hỏi:

- Người này hiện đang ở đâu?

- Y đang ở trong phủ Lai Tuấn Thần, nếu như Thống lĩnh muốn gặp y, ta có thể hẹn y ra ngoài.

Lý Trân cũng biết không còn nhiều thời gian, không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa. Y lập tức quyết đoán nói:

- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

Sau nửa canh giờ, trong một tửu quán bên cạnh phủ của Lai Tuấn Thần, Lý Trân gặp được người quản sự nguyện ý giúp đỡ bọn hắn. Người này tên là Vương Hiến, khoảng chừng bốn mươi tuổi, là quản sự phòng bếp trong phủ của Lai Tuấn Thần. Y có một con trai và một con gái, trong lòng y sợ bị Lai Tuấn Thần liên lụy. Dưới sự khuyên bảo của Sách Anh, y quyết định làm việc cho Lý Trân.

- Tiểu nhân bây giờ còn nhớ rõ nơi chôn thi thể. Nếu Thống lĩnh muốn đi kiểm tra, tiểu nhân nguyện ý dẫn đường.

Lý Trân khoanh tay đi vài bước. Hiện tại hắn quả thật rất cần xác nhận nơi chôn cất thi thể. Nhưng hắn có chút lo lắng, nếu Lai Tuấn Thần biết việc này sẽ lập tức hủy thi thể. Chứng cứ quý giá này sẽ bị thủ tiêu, do vậy hắn chần chừ không quyết, cần phải suy xét một kế sách vẹn toàn.

Lúc này, Vương Hiến cẩn thận nói:

- Khởi bẩm Thống lĩnh, nếu như bây giờ đi khám nghiệm tử thi, ta cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt.

- Vì sao?

- Thống lĩnh không biết sao? Lai Tuấn Thần đã đem theo tất cả võ sĩ Hắc Lại ra ngoài thành. Trong phủ bây giờ chỉ còn có vài tên nha hoàn, hạ nhân, không có thị vệ.

Tin tức này làm Lý Trân ngẩn ra. Hắn lập tức đi ra ngoài cửa nói với Tửu Chí:

- Nhanh đi hỏi thăm một chút, Lai Tuấn Thần có phải đã ra khỏi thành rồi hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đường Cuồng Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook