Chương 49: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Cao Nguyệt
08/04/2015
"Ta muốn dùng lửa đốt sạch cái tửu quán chó má kia!" Bên trong khách sạn, Tửu Chí hận đến nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ nện một quyền lên bàn.
Khang Đại Tráng thì lại thất vọng ngồi ở một bên khác, ngày hôm nay xuất sư bất lợi, muội muội không cứu ra được, trái lại đem Tiểu Tế lọt vào bẫy, hắn dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, trải đời chưa lâu, lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, hắn cho rằng là chính mình quá nôn nóng, cuối cùng hỏng cả đại sự.
Lý Chân lại đang nằm trên giường, hai tay gối đầu, xuất thần nhìn trên nóc nhà, hắn có thói quen không bao giờ từ bỏ, đó chính là hắn có can đảm đối mặt với thất bại.
Sau rất nhiều lần tao ngộ hoàn cảnh khó khăn, hắn sẽ tỉnh táo lại rồi phân tích, tại sao mình lại thất bại, hắn phải tìm được nguyên nhân của sự thất bại đó, lần sau hắn thì sẽ không tái phạm vào sai lầm như vậy nữa.
Thất bại của ngày hôm nay là vì hắn rơi vào cạm bẫy của Lam Chấn Ngọc, có thể nói là hắn đã phán đoán sai lầm, vẫn cho là Lam Chấn Ngọc là từ Lạc Dương tới đây, bị khẩu âm của Lam Chấn Ngọc lừa dối, tạo thành suy nghĩ rằng chủ của hắn không phải là Vũ Thuận.
Nhưng nguyên nhân căn bản là do hắn khinh địch, hắn coi thường Lam Chấn Ngọc, mới dẫn đến chuyện mặc dù biết rõ Lam Chân Ninh là huynh đệ của Lam Chấn Ngọc, nhưng không có để chuyện này ở trong lòng.
Còn có một chuyện là hắn quá dễ dàng tin người khác, hắn dựa vào cái gì cho rằng Sử Tam Nương đáng giá để tin tưởng, bởi vì Sử Tam Nương là nữ nhân, vì lẽ đó hắn liền tin tưởng ngay, nếu như là nam nhân thì sao, hắn còn có thể tin tưởng mà không nghi ngờ sao?
Lúc này, Tửu Chí thấp giọng hỏi: "Lão Lý, ngày mai chúng ta thật sự đi phủ đệ của Vương Nguyên Bảo sao?"
Lý Chân thu hồi tâm tư cười nói: "Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
"Nhưng mà. . . . phủ đệ của Vương Nguyên Bảo ở nơi nào?"
Lý Chân lấy ra ngọc bài mà Vương Nguyên Bảo cho hắn, khối ngọc này giá trị hai ngàn quan tiền, có khối ngọc này bài, còn sợ không tìm được phủ đệ của Vương Nguyên Bảo sao?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiểu nhị, "Lý Công Tử, có thuận tiện để ta đi vào không?"
Lý Chân vội vã ngồi dậy, "Mời vào!"
Tiểu nhị đi vào, khom người cười nói: "Thật không tiện, muộn như vậy còn tới quấy rầy mấy vị."
"Có chuyện gì?"
Tiểu nhị lấy ra một phong thư đưa cho hắn, "Ngày hôm nay các ngươi mới vừa rời đi, thì có người đưa tới một phong thư, nói là cho Lý Công Tử."
Hắn đưa thư cho Lý Chân, Lý Chân tiếp nhận lấy, chỉ thấy trong thư viết sáu từ: 'Gửi Đôn Hoàng Lý Công Tử ', chữ viết êm dịu nhẹ nhàng, cũng khá giống chữ viết của nữ nhân.
Hắn kỳ quái hỏi: "Là người nào đưa tới?"
"Là một gã sai vặt, giống như một tên gia đinh, đưa thư xong liền rời đi."
Lý Chân lấy ra một đồng tiền cho hắn, "Đa tạ!"
Tiểu nhị tiếp nhận tiền, rất vui mừng mà đi, Tửu Chí cùng Khang Đại Tráng đều xúm lại tới, "Trong thư viết gì vậy?"
"Ta cũng không biết!"
Lý Chân mở ra thư ra nhìn một lát, đối với hai người cười nói: "Có người hẹn ta sáng sớm ngày mai đi Tây Nhạc tửu quán ở Tây thị, cũng không có kí tên của ai, ta cũng không biết là ai nữa?"
"Có thể hay không là âm mưu của Vũ Thuận?" Tửu Chí có chút không yên lòng nói.
Lý Chân lắc đầu một cái, "Không phải, có điều. . . Ta cảm thấy cần phải đi một chuyến."
Nói đến đây, Lý Chân hướng Khang Đại Tráng cùng Tửu Chí nói: "Vũ Thuận đối với tình huống của chúng ta hiểu rõ như lòng bàn tay, ta hoài nghi khách sạn này cũng bị hắn khống chế, thỏ khôn phải có hang động, sáng sớm ngày mai chúng ta phân công nhau hành động, các ngươi đi tìm một nơi ở mới, tốt nhất là thuê một toà nhà dân, ta đi gặp gỡ một lần người viết thư này."
"Chuyện Vương Nguyên Bảo thì sao?" Khang Đại Tráng lo lắng hỏi.
"Chúng ta trưa mai đi tìm hắn."
. . . .
Ở Tây thị Trường An, Tây Nhạc tửu quán là một trong Tam Đại Tửu Lâu thành Trường An, diện tích gần mười mẫu, do ba toà kiến trúc năm tầng tạo thành, theo hình chữ phẩm (品)mà phân bố, ngọn cờ cực lớn bay cao trên không trung, hai chữ ‘Tây Nhạc’ hiện lên rõ nét, khí thế khá đồ sộ.
Lý Chân đầu tiên nhìn thấy toà tửu quán này, cảm giác đây là do người có bối cảnh mở ra, kiêu căng rêu rao như vậy, những quan to quyền quý kia khi nhìn thấy nó, không biết sẽ có cảm giác như thế nào?
Tửu quán kiêu căng so với chuyện làm ăn của nó rất xứng đôi, buôn bán khá tốt, trời vẫn còn sớm, khách khứa đi vào không dứt, Lý Chân đi tới trước cửa, một tên Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, "Thiếu lang là đến dùng bữa sáng à! Tiểu điếm mới vừa có mấy mon ăn mới, đảm bảo rất ngon, sau khi ăn xong mọi người khen không dứt miệng, thiếu lang nên nếm thử a?"
"Ta đến cùng vài bằng hữu, muốn ở Vân Tiên Các."
Tiểu nhị nổi lên lòng tôn kính, Vân Tiên Các của bọn họ là tửu quán tốt nhất thành Trường An, tiền trọ một đêm phải năm mươi quan tiền, hắn vội vàng nói: "Xin mời công tử đi theo ta!"
"Ba toà tửu lâu của tiểu điếm phân biệt gọi là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, công tử muốn đi Vân Tiên Các thì nó nằm ở đỉnh Bồng Lai lâu, có thể nhìn khắp Tây thị, gian phòng tuy rằng không lớn lắm, nhưng ở bên trong dùng cơm không phải là người không giàu sang thì cũng cao quý, không nhìn ra công tử cũng là biết người có tiền a!"
Lý Chân trên thân mang tế ma lam bào đã có chút cũ kỹ, đầu đội bình cân, eo cột cách mang, chân đeo dầy da huơu, một thân ăn mặc hiện tại có chút xuề xòa, một mực hắn muốn đi Vân Tiên Các dùng cơm, để tên tiểu nhị cảm khái không thôi.
"Đã đến nơi, công tử xin mời!"
Lý Chân đã đi lên tầng năm, đi tới trước một cánh cửa không hề nhỏ, trước cửa có hai thiếu nữ hầu gái đứng hai bên, hai tên hầu gái cung kính mà dẫn Lý Chân tiến vào gian phòng.
Ngoài dự liệu Lý Chân, bên trong gian phòng không có một tia tráng lệ, bố trí thanh nhã nào, trước mặt là một tấm bình phong trên đó có họa một cung nữ bạch ngọc, gian phòng không lớn lắm, trang hoàng cũng rất đơn giản, ở góc phòng có một lư hương hình kỳ lân, khói xanh lượn lờ, trong phòng tràn ngập nhàn nhạt mùi hương.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc bàn ngọc hơi thấp ra, không còn gia cụ gì khác, trên tường treo mấy bức tranh chữ của các danh gia, một chút Lý Chân liền yêu thích loại phong cách thanh tân đạm nhã này.
"Công tử rất thích nơi này sao?" Bên cạnh truyền tới một âm thanh rất ôn nhu.
Lý Chân lúc này mới phát hiện trong phòng đứng một tên nữ tử trẻ tuổi, hắn thầm kêu xấu hổ, hắn đem cô gái này xem là hầu gái, nguyên lai nàng chính là chủ nhân đã mời mình tới nơi này.
Lúc Lý Chân thấy được khuôn mặt của nàng, không khỏi sửng sốt, cô gái trẻ này dĩ nhiên chính là Vương Khinh Ngữ gặp được ở Cao Xương, muội muội của Vương Nguyên Bảo.
So sánh lúc này với lúc trước, nàng biến hóa cũng không lớn lắm, vẫn là xinh đẹp tuyệt luân như vậy, mái tóc đen nhánh chải lên cao, dùng một chiếc trâm đính tí lông chim vô cùng tinh xảo bối lại, trước ngực thoáng lộ ra, một mảnh da thịt trắng như tuyết, trước ngực của nàng đeo một chuỗi dây chuyền bảo thạch óng ánh.
Hai tay nàng mang theo một tấm Hạc Hồng Bạch, trên thân mang chiếc áo ngắn màu vàng, phía dưới là một chiếc váy vô cùng xinh đẹp, trên eo đeo hồng thắt lưng gấm, cổ tay mang Kim Hoàn Ngọc Xuyên, bình tĩnh đứng thẳng ở nơi đó, dáng vẻ không thể chê vào đâu được.
Vương Khinh Ngữ thấy Lý Chân đang nhìn mình mà ngẩn ra, nàng thoáng có chút ngượng ngùng, giơ lên tay ngọc nhẹ nhàng vén tóc một cái, hé miệng cười nói: "Công tử không quen biết ta sao?"
Lý Chân vội vàng thu ánh mắt có chút ngây ngẩn của mình lại, ho khan một tí, che giấu đi sự lúng túng của chính mình, lúc này mới thi lễ cười nói: "Ta sao có thể có thể quên Vương cô nương được chứ, chỉ là không có nghĩ đến."
Vương Khinh Ngữ hướng về hắn chân thành thi lễ, trong mắt loé ra một tia nghịch ngợm, lại cười hỏi: "Công tử không nghĩ đến cái gì?"
"Cái này. . . . Ta không nghĩ tới Tây Nhạc tửu quán sẽ lộng lẫy như vậy, còn tưởng rằng là quán rượu nhỏ phổ thông trên đường xá, cũng không nghĩ tới Vương cô nương sẽ mời ta, sớm biết như thế ta đổi một bộ quần áo khác, chỉ sợ lúc này ta làm khách mà không tôn trọng chủ nhà, có chút thất lễ với cô nương."
"Công tử đừng khiêm tốn như vậy!"
Vương Khinh Ngữ mềm nhẹ địa cười cợt, "Mời ngồi xuống!"
Lý Chân trong lòng có chút hỗn loạn, buổi trưa hắn muốn đi tìm Vương Nguyên Bảo, hiện tại lại gặp phải muội muội của Vương Nguyên Bảo, mặc dù trang phục mà Vương Khinh Ngữ mang trên người đẹp như thần tiên, nhưng hắn đang có chuyện lo lắng trong lòng, cũng không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân này trước mắt.
Vương Khinh Ngữ ngồi xuống đối diện với Lý Chân, liếc mắt nhìn hai tên hầu gái, hai tên hầu gái hiểu ý liền lui ra, Vương Khinh Ngữ giơ tay cầm ấm tra, tự mình cho Lý Chân một chén trà nóng, "Công tử xin mời dùng trà!"
Lý Chân nhìn cánh tay ngọc ngà trắng trẻo này trước mắt, hắn lại không nhịn được mà nhìn tiếp về Vương Khinh Ngữ, đây vẫn là lần đầu tiên mà Lý Chân nhìn dáng vẻ của nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, Vương Khinh Ngữ tuy rằng mặt mũi xinh đẹp tuyệt luân, hơn nữa trang phục hơi có chút thành thục, nhưng mặt nàng cũng không biểu hiện nét thành thục của con gái đôi mươi, chỉ là mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi.
Trên mặt Vương Khinh Ngữ thoáng hiện lên một vệt ửng đỏ, nhợt nhạt cười hỏi: " Có phải công tử vẫn nghĩ ta là lão thái bà sao?"
Lý Chân không nghĩ tới nàng hỏi trực tiếp như vậy, biểu hiện có chút lúng túng nói: "Cũng không phải, bởi vì lệnh huynh. . . . ."
"Gia huynh lớn hơn ta mười hai tuổi, chẳng trách công tử sẽ nghĩ như vậy, công tử muốn ăn gì không?"
"Chuyện này. . . Ta cũng không biết?"
"Vậy thì gọi chút bánh ngọt đi! Đây là thức ăn mà ta sáng tạo ra trong lúc rãnh rỗi, không ngờ rất được hoan nghênh, công tử cũng không ngại mà nếm thử một chút."
Lý Chân nghe ra ý của nàng, liền vội vàng hỏi: "Tây Nhạc tửu quán lẽ nào là sản nghiệp của Vương gia sao?"
"Công tử nghĩ sao?" Vương Khinh Ngữ nghịch ngợm nở nụ cười.
Lý Chân ồ một tiếng, lại hỏi: "Huynh trưởng của ngươi có khỏe không?"
"Hắn vẫn rất tốt, chuẩn bị hai ngày nữa đi Lạc Dương."
Vương Nguyên Bảo muốn đi Lạc Dương, nhất định là bảo hộ viên Xá Lợi, nghĩ đến Vũ Thuận chỉ cho mình thời hạn, mà bây giờ chỉ dư lại sáu canh giờ, tâm tình Lý Chân có chút trở nên nặng nề.
"Công tử đang có tâm sự ư?" Vương Khinh Ngữ dị thường mẫn cảm, lập tức cảm nhận được tâm tình biến hóa của Lý Chân.
"Chỉ là gặp phải một sự việc không được hài lòng lắm, ta còn dự định buổi trưa đi bái phỏng lệnh huynh, có một chút việc nhỏ muốn nhờ hắn."
"Công tử có thể nói cho ta biết không?"
Lý Chân do dự một chút, lại cười cợt, "Kỳ thực cũng không có gì, đa tạ Vương cô nương đã mời ta đến đây, để người nhà quê như ta được mở rộng tầm mắt."
"Công tử là gặp phải khó khăn gì sao?"
Vương Khinh Ngữ dùng đôi đôi mắt đẹp nhìn thật sâu vào hắn, Lý Chân không nói gì, nâng chung trà lên chậm rãi uống một hớp trà.
Vương Khinh Ngữ lại thấp giọng nói: "Có câu nói việc không nên cuốn vào thì tốt nhất phải tránh xa, có mấy lời ta vốn không nên nói, nhưng công tử thật sự không nên tiếp tục cuốn vào việc tranh đoạt Xá Lợi."
Lý Chân ngạc nhiên, "Cô nương. . . . đã biết?"
Vương Khinh Ngữ gật gật đầu, "Ta làm sao biết công tử không dám hỏi, nhưng ta phải nói cho công tử biết, Di Lặc Xá Lợi vẫn là tâm nguyện của hoàng đế, vì lấy lòng thiên tử, mấy thế lực trong triều lớn đều cuốn vào vào việc tranh cướp viên Xá Lợi này.
Những thế lực này rất khổng lồ, không phải ngươi có thể tưởng tượng được, bao quát A Hoãn vương ở Thổ Hỏa La xa ngàn dặm, cũng chỉ vì bán mạng cho mấy thế lực lớn, ngay cả cha ta cũng hối hận vì cuốn vào việc này.
Nguyên tưởng rằng ngươi ở Cao Xương có thể thoát thân, không nghĩ tới ngươi vừa tới Trường An lại dính vào việc tranh đoạt Xá Lợi, Lý Công Tử, ngươi thật sự quá lỗ mãng, vì đó mà mang họa sát thân cho chính mình."
Trong giọng nói của Vương Khinh Ngữ mang theo ý trách cứ, Lý Chân chưa từng có bị người nào trách cứ, hắn làm sao có thể muốn đắc tội các quyền quý chứ?
Huống chi hiện tại hết thảy mọi phiền phức đều bắt đầu từ việc hắn đưa viên Xá Lợi cho Vương Nguyên Bảo, hiện tại Vương Khinh Ngữ chỉ trích hắn lỗ mãng gây sự, nàng đây là ý gì? Đơn giản chính là để cho mình không được mở miệng xin lại viên Xá Lợi mà thôi.
Lý Chân trong lòng có chút không thoải mái, hắn im lặng một lát mới lạnh nhạt nói: "Chỉ vì ta sốt ruột cứu người, mới rơi vào cạm bẫy, nhưng hiện tại ta đã thân bất do kỷ."
Vương Khinh Ngữ cũng không có ý thức được trong lòng Lý Chân đã không thích, nàng lại tiếp tục khuyên nhủ: "Ta hi vọng công tử có thể hấp thụ giáo huấn, tuyệt đối không nên lại đi trêu chọc quyền quý trong triều, bọn họ thế lực khổng lồ, tuyệt không là bộ dạng quân thần trên thực tế, Vũ Thuận nhìn giống như quyền thế ngập trời, kỳ thực hắn không tính là gì cả."
Lý Chân không muốn nghe tiếp, liền đứng dậy thi lễ, "Lời vàng ngọc Vương cô nương Lý Chân khắc trong tâm khảm, nếu như cô nương có chuyện gì, có thể đi khách sạn tìm ta, cảm tạ cô nương đã chiêu đãi, ta còn có việc, đi trước."
Lý Chân nói xong, xoay người liền bước nhanh rời đi, Vương Khinh Ngữ kinh ngạc mà nhìn bóng lưng của hắn đi xa, một lúc lâu, nàng không khỏi trầm thấp thở dài một tiếng.
Khang Đại Tráng thì lại thất vọng ngồi ở một bên khác, ngày hôm nay xuất sư bất lợi, muội muội không cứu ra được, trái lại đem Tiểu Tế lọt vào bẫy, hắn dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, trải đời chưa lâu, lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, hắn cho rằng là chính mình quá nôn nóng, cuối cùng hỏng cả đại sự.
Lý Chân lại đang nằm trên giường, hai tay gối đầu, xuất thần nhìn trên nóc nhà, hắn có thói quen không bao giờ từ bỏ, đó chính là hắn có can đảm đối mặt với thất bại.
Sau rất nhiều lần tao ngộ hoàn cảnh khó khăn, hắn sẽ tỉnh táo lại rồi phân tích, tại sao mình lại thất bại, hắn phải tìm được nguyên nhân của sự thất bại đó, lần sau hắn thì sẽ không tái phạm vào sai lầm như vậy nữa.
Thất bại của ngày hôm nay là vì hắn rơi vào cạm bẫy của Lam Chấn Ngọc, có thể nói là hắn đã phán đoán sai lầm, vẫn cho là Lam Chấn Ngọc là từ Lạc Dương tới đây, bị khẩu âm của Lam Chấn Ngọc lừa dối, tạo thành suy nghĩ rằng chủ của hắn không phải là Vũ Thuận.
Nhưng nguyên nhân căn bản là do hắn khinh địch, hắn coi thường Lam Chấn Ngọc, mới dẫn đến chuyện mặc dù biết rõ Lam Chân Ninh là huynh đệ của Lam Chấn Ngọc, nhưng không có để chuyện này ở trong lòng.
Còn có một chuyện là hắn quá dễ dàng tin người khác, hắn dựa vào cái gì cho rằng Sử Tam Nương đáng giá để tin tưởng, bởi vì Sử Tam Nương là nữ nhân, vì lẽ đó hắn liền tin tưởng ngay, nếu như là nam nhân thì sao, hắn còn có thể tin tưởng mà không nghi ngờ sao?
Lúc này, Tửu Chí thấp giọng hỏi: "Lão Lý, ngày mai chúng ta thật sự đi phủ đệ của Vương Nguyên Bảo sao?"
Lý Chân thu hồi tâm tư cười nói: "Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
"Nhưng mà. . . . phủ đệ của Vương Nguyên Bảo ở nơi nào?"
Lý Chân lấy ra ngọc bài mà Vương Nguyên Bảo cho hắn, khối ngọc này giá trị hai ngàn quan tiền, có khối ngọc này bài, còn sợ không tìm được phủ đệ của Vương Nguyên Bảo sao?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiểu nhị, "Lý Công Tử, có thuận tiện để ta đi vào không?"
Lý Chân vội vã ngồi dậy, "Mời vào!"
Tiểu nhị đi vào, khom người cười nói: "Thật không tiện, muộn như vậy còn tới quấy rầy mấy vị."
"Có chuyện gì?"
Tiểu nhị lấy ra một phong thư đưa cho hắn, "Ngày hôm nay các ngươi mới vừa rời đi, thì có người đưa tới một phong thư, nói là cho Lý Công Tử."
Hắn đưa thư cho Lý Chân, Lý Chân tiếp nhận lấy, chỉ thấy trong thư viết sáu từ: 'Gửi Đôn Hoàng Lý Công Tử ', chữ viết êm dịu nhẹ nhàng, cũng khá giống chữ viết của nữ nhân.
Hắn kỳ quái hỏi: "Là người nào đưa tới?"
"Là một gã sai vặt, giống như một tên gia đinh, đưa thư xong liền rời đi."
Lý Chân lấy ra một đồng tiền cho hắn, "Đa tạ!"
Tiểu nhị tiếp nhận tiền, rất vui mừng mà đi, Tửu Chí cùng Khang Đại Tráng đều xúm lại tới, "Trong thư viết gì vậy?"
"Ta cũng không biết!"
Lý Chân mở ra thư ra nhìn một lát, đối với hai người cười nói: "Có người hẹn ta sáng sớm ngày mai đi Tây Nhạc tửu quán ở Tây thị, cũng không có kí tên của ai, ta cũng không biết là ai nữa?"
"Có thể hay không là âm mưu của Vũ Thuận?" Tửu Chí có chút không yên lòng nói.
Lý Chân lắc đầu một cái, "Không phải, có điều. . . Ta cảm thấy cần phải đi một chuyến."
Nói đến đây, Lý Chân hướng Khang Đại Tráng cùng Tửu Chí nói: "Vũ Thuận đối với tình huống của chúng ta hiểu rõ như lòng bàn tay, ta hoài nghi khách sạn này cũng bị hắn khống chế, thỏ khôn phải có hang động, sáng sớm ngày mai chúng ta phân công nhau hành động, các ngươi đi tìm một nơi ở mới, tốt nhất là thuê một toà nhà dân, ta đi gặp gỡ một lần người viết thư này."
"Chuyện Vương Nguyên Bảo thì sao?" Khang Đại Tráng lo lắng hỏi.
"Chúng ta trưa mai đi tìm hắn."
. . . .
Ở Tây thị Trường An, Tây Nhạc tửu quán là một trong Tam Đại Tửu Lâu thành Trường An, diện tích gần mười mẫu, do ba toà kiến trúc năm tầng tạo thành, theo hình chữ phẩm (品)mà phân bố, ngọn cờ cực lớn bay cao trên không trung, hai chữ ‘Tây Nhạc’ hiện lên rõ nét, khí thế khá đồ sộ.
Lý Chân đầu tiên nhìn thấy toà tửu quán này, cảm giác đây là do người có bối cảnh mở ra, kiêu căng rêu rao như vậy, những quan to quyền quý kia khi nhìn thấy nó, không biết sẽ có cảm giác như thế nào?
Tửu quán kiêu căng so với chuyện làm ăn của nó rất xứng đôi, buôn bán khá tốt, trời vẫn còn sớm, khách khứa đi vào không dứt, Lý Chân đi tới trước cửa, một tên Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, "Thiếu lang là đến dùng bữa sáng à! Tiểu điếm mới vừa có mấy mon ăn mới, đảm bảo rất ngon, sau khi ăn xong mọi người khen không dứt miệng, thiếu lang nên nếm thử a?"
"Ta đến cùng vài bằng hữu, muốn ở Vân Tiên Các."
Tiểu nhị nổi lên lòng tôn kính, Vân Tiên Các của bọn họ là tửu quán tốt nhất thành Trường An, tiền trọ một đêm phải năm mươi quan tiền, hắn vội vàng nói: "Xin mời công tử đi theo ta!"
"Ba toà tửu lâu của tiểu điếm phân biệt gọi là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, công tử muốn đi Vân Tiên Các thì nó nằm ở đỉnh Bồng Lai lâu, có thể nhìn khắp Tây thị, gian phòng tuy rằng không lớn lắm, nhưng ở bên trong dùng cơm không phải là người không giàu sang thì cũng cao quý, không nhìn ra công tử cũng là biết người có tiền a!"
Lý Chân trên thân mang tế ma lam bào đã có chút cũ kỹ, đầu đội bình cân, eo cột cách mang, chân đeo dầy da huơu, một thân ăn mặc hiện tại có chút xuề xòa, một mực hắn muốn đi Vân Tiên Các dùng cơm, để tên tiểu nhị cảm khái không thôi.
"Đã đến nơi, công tử xin mời!"
Lý Chân đã đi lên tầng năm, đi tới trước một cánh cửa không hề nhỏ, trước cửa có hai thiếu nữ hầu gái đứng hai bên, hai tên hầu gái cung kính mà dẫn Lý Chân tiến vào gian phòng.
Ngoài dự liệu Lý Chân, bên trong gian phòng không có một tia tráng lệ, bố trí thanh nhã nào, trước mặt là một tấm bình phong trên đó có họa một cung nữ bạch ngọc, gian phòng không lớn lắm, trang hoàng cũng rất đơn giản, ở góc phòng có một lư hương hình kỳ lân, khói xanh lượn lờ, trong phòng tràn ngập nhàn nhạt mùi hương.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc bàn ngọc hơi thấp ra, không còn gia cụ gì khác, trên tường treo mấy bức tranh chữ của các danh gia, một chút Lý Chân liền yêu thích loại phong cách thanh tân đạm nhã này.
"Công tử rất thích nơi này sao?" Bên cạnh truyền tới một âm thanh rất ôn nhu.
Lý Chân lúc này mới phát hiện trong phòng đứng một tên nữ tử trẻ tuổi, hắn thầm kêu xấu hổ, hắn đem cô gái này xem là hầu gái, nguyên lai nàng chính là chủ nhân đã mời mình tới nơi này.
Lúc Lý Chân thấy được khuôn mặt của nàng, không khỏi sửng sốt, cô gái trẻ này dĩ nhiên chính là Vương Khinh Ngữ gặp được ở Cao Xương, muội muội của Vương Nguyên Bảo.
So sánh lúc này với lúc trước, nàng biến hóa cũng không lớn lắm, vẫn là xinh đẹp tuyệt luân như vậy, mái tóc đen nhánh chải lên cao, dùng một chiếc trâm đính tí lông chim vô cùng tinh xảo bối lại, trước ngực thoáng lộ ra, một mảnh da thịt trắng như tuyết, trước ngực của nàng đeo một chuỗi dây chuyền bảo thạch óng ánh.
Hai tay nàng mang theo một tấm Hạc Hồng Bạch, trên thân mang chiếc áo ngắn màu vàng, phía dưới là một chiếc váy vô cùng xinh đẹp, trên eo đeo hồng thắt lưng gấm, cổ tay mang Kim Hoàn Ngọc Xuyên, bình tĩnh đứng thẳng ở nơi đó, dáng vẻ không thể chê vào đâu được.
Vương Khinh Ngữ thấy Lý Chân đang nhìn mình mà ngẩn ra, nàng thoáng có chút ngượng ngùng, giơ lên tay ngọc nhẹ nhàng vén tóc một cái, hé miệng cười nói: "Công tử không quen biết ta sao?"
Lý Chân vội vàng thu ánh mắt có chút ngây ngẩn của mình lại, ho khan một tí, che giấu đi sự lúng túng của chính mình, lúc này mới thi lễ cười nói: "Ta sao có thể có thể quên Vương cô nương được chứ, chỉ là không có nghĩ đến."
Vương Khinh Ngữ hướng về hắn chân thành thi lễ, trong mắt loé ra một tia nghịch ngợm, lại cười hỏi: "Công tử không nghĩ đến cái gì?"
"Cái này. . . . Ta không nghĩ tới Tây Nhạc tửu quán sẽ lộng lẫy như vậy, còn tưởng rằng là quán rượu nhỏ phổ thông trên đường xá, cũng không nghĩ tới Vương cô nương sẽ mời ta, sớm biết như thế ta đổi một bộ quần áo khác, chỉ sợ lúc này ta làm khách mà không tôn trọng chủ nhà, có chút thất lễ với cô nương."
"Công tử đừng khiêm tốn như vậy!"
Vương Khinh Ngữ mềm nhẹ địa cười cợt, "Mời ngồi xuống!"
Lý Chân trong lòng có chút hỗn loạn, buổi trưa hắn muốn đi tìm Vương Nguyên Bảo, hiện tại lại gặp phải muội muội của Vương Nguyên Bảo, mặc dù trang phục mà Vương Khinh Ngữ mang trên người đẹp như thần tiên, nhưng hắn đang có chuyện lo lắng trong lòng, cũng không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân này trước mắt.
Vương Khinh Ngữ ngồi xuống đối diện với Lý Chân, liếc mắt nhìn hai tên hầu gái, hai tên hầu gái hiểu ý liền lui ra, Vương Khinh Ngữ giơ tay cầm ấm tra, tự mình cho Lý Chân một chén trà nóng, "Công tử xin mời dùng trà!"
Lý Chân nhìn cánh tay ngọc ngà trắng trẻo này trước mắt, hắn lại không nhịn được mà nhìn tiếp về Vương Khinh Ngữ, đây vẫn là lần đầu tiên mà Lý Chân nhìn dáng vẻ của nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, Vương Khinh Ngữ tuy rằng mặt mũi xinh đẹp tuyệt luân, hơn nữa trang phục hơi có chút thành thục, nhưng mặt nàng cũng không biểu hiện nét thành thục của con gái đôi mươi, chỉ là mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi.
Trên mặt Vương Khinh Ngữ thoáng hiện lên một vệt ửng đỏ, nhợt nhạt cười hỏi: " Có phải công tử vẫn nghĩ ta là lão thái bà sao?"
Lý Chân không nghĩ tới nàng hỏi trực tiếp như vậy, biểu hiện có chút lúng túng nói: "Cũng không phải, bởi vì lệnh huynh. . . . ."
"Gia huynh lớn hơn ta mười hai tuổi, chẳng trách công tử sẽ nghĩ như vậy, công tử muốn ăn gì không?"
"Chuyện này. . . Ta cũng không biết?"
"Vậy thì gọi chút bánh ngọt đi! Đây là thức ăn mà ta sáng tạo ra trong lúc rãnh rỗi, không ngờ rất được hoan nghênh, công tử cũng không ngại mà nếm thử một chút."
Lý Chân nghe ra ý của nàng, liền vội vàng hỏi: "Tây Nhạc tửu quán lẽ nào là sản nghiệp của Vương gia sao?"
"Công tử nghĩ sao?" Vương Khinh Ngữ nghịch ngợm nở nụ cười.
Lý Chân ồ một tiếng, lại hỏi: "Huynh trưởng của ngươi có khỏe không?"
"Hắn vẫn rất tốt, chuẩn bị hai ngày nữa đi Lạc Dương."
Vương Nguyên Bảo muốn đi Lạc Dương, nhất định là bảo hộ viên Xá Lợi, nghĩ đến Vũ Thuận chỉ cho mình thời hạn, mà bây giờ chỉ dư lại sáu canh giờ, tâm tình Lý Chân có chút trở nên nặng nề.
"Công tử đang có tâm sự ư?" Vương Khinh Ngữ dị thường mẫn cảm, lập tức cảm nhận được tâm tình biến hóa của Lý Chân.
"Chỉ là gặp phải một sự việc không được hài lòng lắm, ta còn dự định buổi trưa đi bái phỏng lệnh huynh, có một chút việc nhỏ muốn nhờ hắn."
"Công tử có thể nói cho ta biết không?"
Lý Chân do dự một chút, lại cười cợt, "Kỳ thực cũng không có gì, đa tạ Vương cô nương đã mời ta đến đây, để người nhà quê như ta được mở rộng tầm mắt."
"Công tử là gặp phải khó khăn gì sao?"
Vương Khinh Ngữ dùng đôi đôi mắt đẹp nhìn thật sâu vào hắn, Lý Chân không nói gì, nâng chung trà lên chậm rãi uống một hớp trà.
Vương Khinh Ngữ lại thấp giọng nói: "Có câu nói việc không nên cuốn vào thì tốt nhất phải tránh xa, có mấy lời ta vốn không nên nói, nhưng công tử thật sự không nên tiếp tục cuốn vào việc tranh đoạt Xá Lợi."
Lý Chân ngạc nhiên, "Cô nương. . . . đã biết?"
Vương Khinh Ngữ gật gật đầu, "Ta làm sao biết công tử không dám hỏi, nhưng ta phải nói cho công tử biết, Di Lặc Xá Lợi vẫn là tâm nguyện của hoàng đế, vì lấy lòng thiên tử, mấy thế lực trong triều lớn đều cuốn vào vào việc tranh cướp viên Xá Lợi này.
Những thế lực này rất khổng lồ, không phải ngươi có thể tưởng tượng được, bao quát A Hoãn vương ở Thổ Hỏa La xa ngàn dặm, cũng chỉ vì bán mạng cho mấy thế lực lớn, ngay cả cha ta cũng hối hận vì cuốn vào việc này.
Nguyên tưởng rằng ngươi ở Cao Xương có thể thoát thân, không nghĩ tới ngươi vừa tới Trường An lại dính vào việc tranh đoạt Xá Lợi, Lý Công Tử, ngươi thật sự quá lỗ mãng, vì đó mà mang họa sát thân cho chính mình."
Trong giọng nói của Vương Khinh Ngữ mang theo ý trách cứ, Lý Chân chưa từng có bị người nào trách cứ, hắn làm sao có thể muốn đắc tội các quyền quý chứ?
Huống chi hiện tại hết thảy mọi phiền phức đều bắt đầu từ việc hắn đưa viên Xá Lợi cho Vương Nguyên Bảo, hiện tại Vương Khinh Ngữ chỉ trích hắn lỗ mãng gây sự, nàng đây là ý gì? Đơn giản chính là để cho mình không được mở miệng xin lại viên Xá Lợi mà thôi.
Lý Chân trong lòng có chút không thoải mái, hắn im lặng một lát mới lạnh nhạt nói: "Chỉ vì ta sốt ruột cứu người, mới rơi vào cạm bẫy, nhưng hiện tại ta đã thân bất do kỷ."
Vương Khinh Ngữ cũng không có ý thức được trong lòng Lý Chân đã không thích, nàng lại tiếp tục khuyên nhủ: "Ta hi vọng công tử có thể hấp thụ giáo huấn, tuyệt đối không nên lại đi trêu chọc quyền quý trong triều, bọn họ thế lực khổng lồ, tuyệt không là bộ dạng quân thần trên thực tế, Vũ Thuận nhìn giống như quyền thế ngập trời, kỳ thực hắn không tính là gì cả."
Lý Chân không muốn nghe tiếp, liền đứng dậy thi lễ, "Lời vàng ngọc Vương cô nương Lý Chân khắc trong tâm khảm, nếu như cô nương có chuyện gì, có thể đi khách sạn tìm ta, cảm tạ cô nương đã chiêu đãi, ta còn có việc, đi trước."
Lý Chân nói xong, xoay người liền bước nhanh rời đi, Vương Khinh Ngữ kinh ngạc mà nhìn bóng lưng của hắn đi xa, một lúc lâu, nàng không khỏi trầm thấp thở dài một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.