Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 114: Đi săn giành ngôi đầu.

Cao Nguyệt

15/10/2015

Ngay từ sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, trong doanh trại đã có tiếng trống nổi lên, năm ngàn binh sĩ được tuyển chọn cho cuộc đi săn, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Huyện Mãnh Trì nổi tiếng là nhiều hươu nai, nơi đây ước chừng có khoảng mười vạn hươu nai béo tốt sinh sống, vừa có vẻ đẹp với vô vàn muông thú của Hào Sơn, lại vừa có cao lương mĩ vị như ở trong kinh thành.

Chính bởi vì hươu nai nhiều, nơi đây cũng có rất nhiều thú dữ ăn thịt như hổ, báo, sói, lang và những mãnh thú ăn thịt.

Từ lính tới tướng, ai nấy đều đã rõ những qui định trong cuộc thi săn thú lần này, một con hổ bằng ba con báo, một con báo bằng bốn con sói, một con sói bằng mười con nai, còn chim muông thì chỉ tính tới những loài quý hiếm như sơn trĩ, cẩm kê, còn các loài nhàng nhàng thì không tính.

Trong lán trại nơi Võ Tắc Thiên đang nghỉ, Vi Đoàn Nhi đang chăm chút cho mái tóc của Võ Tắc Thiên, vừa chải tóc vừa nói:

- Hay là thánh thượng cũng muốn mặc giáp trụ đi săn, kiếm một chiếc đầu hổ mang về?

Võ Tắc Thiên tỏ ra rất thích thú bèn cười và đáp:

- Trẫm hồi còn trẻ tuổi cũng săn được vài con chim cảnh, nhưng bây giờ lấy đâu ra sức nữa, nhưng nhìn thấy muông thú nơi đây thật phong phú, trẫm cũng cảm thấy có chút cao hứng.

Đôi mắt quyến rũ của Võ Tắc Thiên liếc nhìn sang bên Tiết Hoài Nghĩa đang đứng bên cạnh, bà vừa cười vừa nói:

- Tiết đại tướng quân hôm nay phải thi thố tài bắn cung cưỡi ngựa, phải mang được đầu hổ về đây, không được làm trẫm thất vọng.

Tiết Hoài Nghĩa đúng là chỉ còn nước bỏ của chạy lấy người, đến cách đứng sao cho vững để bắn được tên hắn còn không biết thì lấy đâu ra cái gọi là cưỡi ngựa bắn cung, đừng có nói đến hổ báo, đến một con chim hắn còn chẳng bắn được, nhưng để lấy được đầu của một con hổ đã chết thì hắn có thể làm được, vì bọn lâu la ở dưới sẽ tự giác mà dâng cho hắn thôi.

Hắn buộc lòng phải đồng ý, lúc này Vi Đoàn Nhi lại liếc mắt nhìn hắn sờ sờ đầu một cách vô ý, Tiết Hoài Nghĩa lập tức bừng tỉnh, hắn xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi nói:

- Nếu Hoàng thượng thích, đừng nói là một con chứ mười con hổ đối với thần đây cũng không vấn đề gì, chỉ có điều hòa thượng mà đi bắn hổ thì có vẻ cũng hơi kì kì.

Võ Tắc Thiên cười lớn rồi nói:

- Thật đúng là Trẫm sơ sót rồi, ngươi là cao tăng đắc đạo sao có thể sát sinh mà đi bắn hổ được, đành phải để lũ con cháu của trẫm vất vả một phen thôi, coi như là an ủi cho trẫm vậy.

Nàng liền nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Truyền lệnh của trẫm, hoàng tộc tôn thất hôm nay ai cũng phải bắn được hai con hươu nai, nếu không sẽ bị phạt mười bát rượu.

- Uyển Nhi tuân chỉ!

Thượng Quan Uyển Nhi vừa rời đi, Vi Đoàn Nhi lại nhanh chóng liếc mắt về phía Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa hiểu ý tiến lên khom người nói:

- Thần đây tuy không thể sát sinh nhưng có thể tham gia săn bắn, thần nguyện đi giám sát, tuyệt đối không để sự gian lận có thể xảy ra.

Võ Tắc Thiên vui vẻ gật đầu:

- Khanh lo lắng thật chu toàn, trẫm lệnh cho khanh giám sát cuộc thi, không để gian lận xảy ra.

Tiết Hoài Nghĩa chẳng qua chỉ là lấy cớ để tạm thời rời đi, đề nghị được đi săn của hắn lần này là có mục đich khác, hắn cũng không có tâm tư đâu đi giám sát mọi người. Hắn tiến tới lều lớn rồi cùng mười mấy tên võ tăng cưỡi ngựa đi về hướng đông bắc.

Cánh đồng bát ngát tiếng người tiếng ngựa, từng con diều trên trời cao, mấy ngàn binh lính cùng hơn trăm vương công đại thần đang nóng lòng chờ tới lúc được thử sức.

Thiên Ngưu Vệ dẫn theo hai ngàn binh lính, ngoại trừ đám có nhiệm vụ bảo vệ cho các quan thì còn lại hơn năm trăm người tham gia vào cuộc thi săn bắn này, hơn năm trăm người được chia làm hai mươi đội, mỗi đội hai mươi người do Trực trường chỉ huy.

Lý Trân mặc dù không phải Trực trường nhưng Võ Du Tự cũng để cho hắn thống lĩnh một đội, đội của hắn là đội thứ 17 bao gồm hai mươi binh sĩ võ nghệ cao cường bao gồm cả Lý Lâm Phủ và Đỗ Tiến đang là thủ hạ của hắn.

- Mọi người giữ vững đội hình theo sát ta và không được tách đội.

Xung quanh là tiếng la hét vô cùng hỗn độn, Lý Trân hét to với hai mươi thuộc hạ của mình, nếu không theo sát đội hình, khi đội ngũ xuất phát, vạn con ngựa lao nhanh, rất dễ bị tan rã.

Đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy một nhóm người, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, song hắn suy tính rất chu toàn, hắn phát cho thuộc hạ của mình mỗi người một cái lông ngỗng cắm ở mũ giáp, do đó người trong đội hình ai cũng nhận ra nhau và không bị lạc mất đội.

Đúng lúc này tiếng kèn hiệu lệnh vang lên, cuộc thi bắt đầu, hàng ngàn người cùng túa ra, mặc dù ngựa của Lý Trân rất nhanh nhưng hắn phải đợi hai mươi thuộc hạ của mình do đó phải kìm cương hãm ngựa lại.

Một lớp tuyết mỏng phủ lên cánh đồng cỏ, tham gia cuộc thi ngoại trừ binh lính còn có các vương phủ và thị vệ của họ, ai nấy cũng đều chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn mang theo cả ưng săn chó săn.

Đại quân vừa mới bước vào cuộc đi săn, dần dần theo thời gian đội ngũ cũng đã tản ra.

Lý Trân dẫn theo hai mươi thuộc hạ chạy men theo một con suối nhỏ, ở Đôn Hoàng hắn cũng từng bắn hươu, biết rằng nơi đây có suối, ắt sẽ có đàn hươu đi qua.

- Lão Lý, con suối trước mặt chúng ta có phân nhánh, vậy chúng ta sẽ đi hướng nào?

Lý Trân được Võ Du Tự coi trọng, giờ làm thống lĩnh một đội quân vì vậy mà cách xưng hô của Lý Lâm Phủ đối với hắn cũng có chút thay đổi, bởi thế mà gã mới gọi hắn là lão Lý.



Lý Trân thúc ngựa tiến lên phía trước để quan sát cho kĩ, hai dòng suối nhỏ phân làm hai nhánh, một nhánh hướng đông bắc, một nhánh hướng tây bắc, hắn trầm ngâm một lát quay sang đám thuộc hạ nói:

- Hướng tây bắc là hướng Hào Thủy, dòng suối nhỏ này đương nhiên sẽ chảy ra sông lớn, hơn nữa hướng đông bắc hiện nay tập trung quá đông người, điều này làm kinh động đến muông thú làm chúng sợ hãi chạy vào rừng rậm mất, bởi vậy theo ta nên chọn hướng chính bắc mà đi.

Hắn là thủ lĩnh, tất nhiên mọi người đều nghe theo lệnh của hắn, Lý Trân thúc ngựa rời khỏi dòng suối, thống lĩnh đám thuộc hạ chạy theo hướng chính bắc vào trong rừng rậm.

Đi chưa được một dặm đã gặp một bầy hươu nai đang chạy tới, ước chừng cũng phải hơn trăm con. Thấy phía trước có người, đàn hươu quay đầu, nhằm hướng tây bỏ chạy, Lý Trân cùng đám thuộc hạ ai nấy đều vui mừng, chẳng mấy chốc đã bắn được mười mấy con hươu, chỉ tính riêng Lý Trân thôi cũng đã bắn được bốn con.

Đám thuộc hạ còn muốn đuổi theo đàn hươu nhưng Lý Trân khoát tay ngăn lại:

- Đừng làm ồn, các ngươi chú ý lắng nghe xem!

Mọi người đều ghìm chặt cương ngựa, dỏng tai lên nghe ngóng, dường như mờ mờ ảo ảo đâu đó có tiếng hổ gầm, mọi người tỏ ra khá sợ hãi, cuối cùng tiếng hổ gầm cũng đã nghe rất rõ, rất gần bọn họ rồi.

- Rút mau!

Lý Trân hô to, tiếng hô vừa dút, một con hổ vằn trắng từ lùm cây nhảy xổ ra, vừa lúc này đối diện với Lý Lâm Phủ, con ngựa của Lý Lâm Phủ hoảng sợ, hí lên một tiếng, móng trước vươn cao rồi hất gã ngã bay xuống đất.

Chiến mã của mọi người sợ hãi quay đầu bỏ chạy, mấy con chiến mã ngã sõng xoài trên mặt đất, bảo mã của Lý Trân không ngã nhưng cũng sợ hãi lùi về phía sau mấy chục bước, Lý Trân giương cung, nhằm đầu con hổ bắn tới. Mũi tên lao vút đi với một lực rất mạnh, xuyên qua mắt trái của con hổ, lực mạnh đến mức chỉ còn thừa chiếc đuôi mũi tên là còn nằm bên ngoài, phần còn lại đều đã ngập sâu trong đầu con hổ.

Mãnh hổ đau đớn rống lên thảm thiết làm lay chuyển cả núi rừng, con chiến mã của Lý Trân cũng sợ tới mức đứng không vững, hai chân nửa quỳ trên mặt đất, ngay khi con mãnh hổ lắc lư cái đầu định quay người bỏ trốn thì mũi tên thứ hai của Lý Trân đã lao tới.

Một tiếng “vù…ù.ù..” vang lên, mũi tên của Lý Trân cắm vào mắt bên phải của con hổ, mãnh hổ giờ đây hai mắt đã bị mù, nó gầm lên dãy dụa, lao đầu vào tàng cây rồi quỳ rạp trên mặt đất bất động.

Lúc này Lý Trân mới phát hiện trên mông của con hổ còn cắm một mũi tên khác nữa, hóa ra là đã có người bắn trúng nó trước rồi.

Hắn nhảy khỏi lưng con chiến mã, rút kiếm chầm chậm đi tới bên con hổ, chỉ thấy máu từ đôi mắt của con hổ chảy ào ạt theo hai mũi tên. Hắn đạp con hổ một cái, con hổ đồ sộ đã bất động, cơ thể khổng lồ đã chết rồi.

- Lão Lý, con hổ chết rồi sao?

Lý Lâm Phủ từ phía sau đang lồm cồm bò dậy lo sợ hỏi.

Lý Trân gật đầu nói:

- Nó đã bị ta hạ gục rồi.

Đúng lúc này, cách đó không xa vọng tới tiếng vó ngựa chạy rầm rập, tiếng người hô to:

- Ở chỗ nào!

Hai mươi mấy người cưỡi ngựa phóng như bay tới, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Lý Trân. Kẻ đi đầu là một người trẻ tuổi đội kim quan, thân khoác áo bào tím, lưng đeo đai ngọc, dáng người hơi béo, thoạt nhìn thì có vẻ tính khí rất ôn hòa.

Phía đằng sau còn có một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi, và một thanh niên với cách ăn mặc tương tự, song bộ dạng vô cùng tuấn tú, một đôi mắt sáng lạ thường, tràn đầy phấn khích.

Đằng sau nữa là đám thị vệ của bọn họ, tất cả mọi người ai nấy đều cầm cung tên, mỗi người một vẻ uy phong lẫm liệt.

Lý Lâm Phủ nhận ra hai người này, gã tiến lên quỳ một gối và thi lễ:

- Tại hạ Lý Lâm Phủ tham kiến Thọ Xuân Quận Vương và Lâm Truy Quận Vương.

Lý Trân hơi ngẩn ra một chút, hắn đã từng nghe qua, Thọ Xuân Quận Vương là Lý Thành Khí, Lâm Truy Quận Vương là Lý Long Cơ, đều là con trai của Lý Đán, hắn thiếu niên ở phía sau có lẽ chính là Đường Minh Hoàng sau này, song vì kiến thức của hắn khá nhiều cho nên cũng đã sớm miễn dịch với việc nghe tên và gặp những người quyền cao chức trọng như thế này rồi.

Hắn đã mơ hồ đoán được, mũi tên cắm trên mông con hổ là do bọn họ bắn, hắn tỏ ra vờ như không biết gì, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, xem xem bọn họ xử trí sự việc này ra sao.

Lý Thành Khí khẽ khom người xuống đáp lễ Lý Lâm Phủ rồi thúc ngựa đi đến bên phía con hổ, huynh đệ Lý Long Cơ cũng tiếp bước đằng sau, dù cho bọn họ đều biết con hổ đã chết nhưng vẻ hung tợn của con hổ vẫn làm cho bọn họ cảm thấy phải dè chừng, không dám tới gần.

Lý Thành Khí thấy đôi mắt của mãnh hổ có găm hai mũi tên thì trong lòng tỏ ra vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng mãnh hổ rất linh hoạt, có thể trong nháy mắt đã né được nguy hiểm, bắn trúng mắt nó, vậy phải là người vô cùng tài giỏi mới có thể làm được điều này.

Đằng này hai con mắt của con mãnh thú đều bị bắn mù, mũi tên gần như ngập cả đầu, để làm được điều này tốc độ và lực bắn của mũi tên phải như thế nào?

Y quay đầu lại nhìn Lý Trân, chỉ thấy một người dáng vẻ cao lớn, khoác bộ quân phục Thiên Ngưu Bị, dáng vẻ mạnh mẽ, đang hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía y.

Tuy rằng địa vị hai người khá cách xa nhau nhưng hai mũi tên mà Lý Trân găm trên đôi mắt con mãnh thú làm cho Lý Thành Khí cảm thấy có chút chấn động trong lòng, y không dám tự cao tự đại, chắp tay cười nói:

- Xin hỏi vị quân sĩ này danh tính ra sao?

Lý Lâm Phủ đứng bên cạnh hoảng sợ, đây đều là hai vị Quận Vương, thật không ngờ Lý Trân cũng chẳng thèm khom người thi lễ, như…như vậy là không đúng với phép tắc rồi

Gã cần phải nhắc Lý, Lý Trân mới hoi khom người thi lễ nói:



- Tại hạ Đôn Hoàng Lý Trân, Tham kiến hai vị quận vương điện hạ.

- Ngươi là Lý Trân sao?

Lý Thành Khí tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, hóa ra chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình lại là Lý Trân, Lý Thành Khí đã sớm nghe đến đại danh của hắn.

Thái độ và cử chỉ của Lý Thành Khí làm đám người xung quanh ai nấy cũng đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Lý Lâm Phủ vốn định nhắc nhở Lý Trân cần phải chú ý chế lễ giáo phép tắc nhưng rốt cuộc nghĩ lại thì gã thấy mình có lẽ nên lặng im thì tốt hơn.

Lý Trân trong lòng cũng thấy có chút kì quái, tên Lý Thành Khí này sao lại có thể biết mình được nhỉ? Hắn chợt nhớ tới Thượng Quan Uyển Nhi từng nói với mình, xá lợi Di Lặc là do Lý Đán hiến tặng, mà Lý Thành Khí lại là trưởng tử của Lý Đán.

Lý Trân lập tức nhớ ra, Vương Nguyên Bảo nhất định là được Lý Thành Khí ủy thác đi Cao Xương để lấy xá lợi, vậy thì Lý Thành Khí biết mình cũng không có gì lấy làm lạ cho lắm.

Lý Long Cơ đứng phía sau có vẻ không hiểu mọi chuyện, y tiến tới hỏi nhỏ:

- Đại ca biết hắn sao?

Lý Thành Khí gật đầu đáp:

- Ta biết hắn.

Rồi Lý Thành Khí lại hướng về phía Lý Trân cười nói:

- Lý lão đệ, chúng ta hẳn là đã quen biết nhau rồi.

Lý Trân cũng thản nhiên cười nói:

- Đúng vậy, song lúc đó tại hạ lại không hề biết đó là điện hạ.

- Nếu ngươi biết là ta thì sẽ như thế nào?

Lý Thành Khí lại hỏi vặn.

- Có lẽ là không có gì khác biệt cả, điện hạ cần biết rằng lúc đó tại hạ không tự chủ được.

Lúc này thủ hạ của Lý Trân cũng đã quay trở lại, nghe hai người nói chuyện say mê thì mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên mọi người cũng lờ mờ đoán ra, hai người đã từng quen biết nhau.

Lý Thành Khí liếc mắt nhìn mọi người rồi quay lại nói với huynh đệ Lý Long Cơ:

- Chúng ta đi thôi!

Lý Long Cơ vẫn ngoái đầu nhìn con mãnh thú, mũi tên cắm trên mông con hổ chính là do y bắn, nhưng y cũng hiểu rằng mũi tên xa xa đó không phải là vết thương trí mạng, mũi tên mà Lý Trân bắn mới chính là đòn uy lực hạ gục con hổ, y chỉ còn biết thở dài, thúc ngựa quay đầu rời đi cùng với huynh trưởng của mình.

Lý Trân lại cười nói:

- Con mãnh hổ này không khiêng đi sao?

Lý Thành Khí quay đầu lại nhìn con mãnh hổ cười rồi nói:

- Con hổ không phải do ta hạ, khiêng về chẳng phải là phạm tội khi quân sao, cảm ơn ý tốt của ngươi.

Lý Trân lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng không có ý nói con mãnh hổ này là do điện hạ bắn hạ, mà là ta muốn tặng cho Lâm Truy Quận Vương, không ai dám nói gì y đâu.

Lý Long Cơ trong lòng cảm thấy nóng lên, y nhìn huynh trưởng của mình một cách đầy chờ đợi, Lý Thành Khí cười nói:

- Vậy ta cảm ơn nhé!

Y quay lại ra lệnh cho đám thị vệ, năm sáu tên tiến tới khiêng con mãnh hổ. Lý Thành Khí chắp tay hướng về phía Lý Trân rồi cáo từ.

Đến lúc bọn Lý Thành Khí đi xa Lý Trân mới quay đầu nói với đám thị vệ:

- Chúng ta tiếp tục đi săn nào, ta tin chắc rằng hôm nay sẽ thu hoạch kha khá đó.

Bọn thị vệ đồng thanh hô “rõ” một tiếng rồi nhanh chóng đi gom những con hươu vừa bị bắn hạ lại. Lý Lâm Phủ đến trước mặt Lý Trân rồi âm thầm giơ ngón tay cái lên.

ự đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Trân rồi nói:

- Chỉ cần ngươi gắng hết sức là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đường Cuồng Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook