Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 162: Điệu hổ ly sơn(1)

Cao Nguyệt

28/10/2015

Triệu Giáo Úy, tìm ta có việc sao?

Lý Trân cười, từ bên trong địa đạo chui ra.

Triệu Thu Nương hoảng sợ, nàng thấy các binh sĩ nội vệ một người lại một người từ bên trong địa đạo chui đi ra, nàng mới ý thức được rằng, bọn họ đã đào thông đường tới chùa chiền.

- Các ngươi đây là từ bên trong chùa chiền trở về sao?

Nàng kinh ngạc mà hỏi thăm.

- Gần như vậy, Giáo Úy muốn thử không?

- Không! Không! Ta sẽ không thử.

Triệu Thu Nương vội vàng lắc đầu, ánh mắt nàng lộ ra vẻ sầu lo, nói với Lý Trân:

- Ta có tin tức quan trọng muốn bẩm báo thống lĩnh.

Lý Trân gật gật đầu, rồi chỉ buồng trong,

- Chúng ta đi nội đường nói chuyện.

Hai người một trước một sau đi vào nội đường, Triệu Thu Nương đóng cửa lại liền thấp giọng nói:

- Thôi Thiếu Dĩnh không đáng tin.

Vẻ mặt Lý Trân không lộ ra chút kinh ngạc, trong mắt hắn, Thôi Thiếu Dĩnh từ trước tới nay không đáng tin cậy, y và con trai của Võ Tam Tư - Võ Sùng Huấn quan hệ rất mật thiết, nếu Thôi Thiếu Dĩnh bị Võ Tam Tư lôi kéo, hắn một chút không sẽ kỳ quái.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ lo lắng củaTriệu Thu Nương, Lý Trân cũng biết lần này chỉ sợ không tầm thường, liền hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

- Vừa rồi, Vạn Quốc Tuấn vào quan phòng của Thôi Thiếu Dĩnh.

- Sau đó thì sao?

Lý Trân lại hỏi. Vạn Quốc Tuấn vào quan phòng của Thôi Thiếu Dĩnh là chuyện rất bình thường, chứng minh không có vấn đề gì.

- Người của chúng ta ở bên ngoài cửa sổ trông thấy, Vạn Quốc Tuấn đưa thiệp mời của Thái Bình công chúa cho Thôi Thiếu Dĩnh.

Triệu Thu Nương thật cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Trân, thấy trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm, vừa tiếp tục nói:

- Ta hỏi kỹ càng tên kia rồi, dường như Thôi Thiếu Dĩnh có nhược điểm bị nắm trong tay Vạn Quốc Tuấn.

Lý Trân rốt cục lạnh hừ lạnh một tiếng. Thôi Thiếu Dĩnh vốn chính là một tên có lòng muốn đi lên, cuối cùng có cơ hội leo lên Thái Bình công chúa, y làm sao có thể vứt bỏ cơ hội này?

Lúc mới bắt đầu Lý Trân đã thấy Thôi Thiếu Dĩnh là người không đáng tin, cho nên mới bố trí cho y một gian quan phòng ngoài công sở, khiến cho y có cơ hội bị Thái Bình công chúa hoặc là Tiết Hoài Nghĩa nhìn trúng.



Lý Trân thấy vẻ mặt Triệu Thu Nương đầy lo âu, liền thản nhiên cười nói:

- Không cần lo lắng, ta còn mong y được Thái Bình công chúa thu mua đấy.

Triệu Thu Nương ngẩn ra, nàng lờ mờ nhận ra, chẳng lẽ thống lĩnh đã sớm biết sẽ có kết quả này?

Lý Trân lại nói khẽ với nàng vài câu. Triệu Thu Nương giật mình, không khỏi mừng rỡ cười nói:

- Hoá ra ngài đã sớm đoán được, còn để cho ta lo lắng vô ích, tốt lắm, ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.

- Thu Nương đại tỷ!

Triệu Thu Nương vừa đi đến cửa, Lý Trân lại gọi nàng. Triệu Thu Nương quay đầu lại cười nói:

- Còn có chuyện gì sao?

- Tỷ từng nghe nói đến Xích Bảo đại sư chưa?

Triệu Thu Nương kỳ quái nhìn thoáng qua Lý Trân, vẻ mặt liền giống như Lý Trân hôm nay mới từ Đôn Hoàng đến đây:

- Nếu ngài chưa nghe nói qua, chỉ có thể nói ngài kiến thức nông cạn.

Lý Trân thi lễ:

- Ta thật chưa từng nghe nói, xin Thu Nương chỉ rõ!

- Y là tăng nhân đến từ Thiên Trúc, dùng Hỏa thần xuất quỷ, Lạc Dương không người không biết, ngay cả nữ hoàng Thánh Thượng đều gọi y tiến cung biểu diễn hỏa kỹ, tên hiệu Thiên Trúc Hỏa thần. Nhưng mà y chưa bao giờ dùng diện mạo thật, luôn mang mặt nạ bên ngoài, ai cũng không biết y hình dạng thế nào. Chúng ta hoài nghi mồi lửa và mặt nạ của y có liên quan.

- Xem ra kiến thức của ta hạn hẹp rồi.

Triệu Thu Nương quyến rũ cười, xoay người bước nhanh rời đi.

Triệu Thu Nương quay về quan thự của phường Khuyến Thiện. Nàng vừa mới trở lại quan phủ của mình, liền nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thôi Thiếu Dĩnh:

- Triệu Giáo Úy, ta có thể đi vào được không?

- Mời vào!

Thôi Thiếu Dĩnh vừa cười vừa đi vào phòng, y lập tức ngây ngẩn cả người, trước mắt không ngờ là một thôn phụ mặc áo vải thô ngắn, nhìn kỹ lại, y mới nhận ra, thôn phụ này hóa ra là Triệu Thu Nương.

- Hóa ra là Triệu Giáo Úy, ta nói đâu! Ai đi nhầm cửa rồi hả?"

Trong lòng Thôi Thiếu Dĩnh chợt khẽ động, cách ăn mặc này của Triệu Thu Nương, tất nhiên là có mục đích. Hai ngày này y cho rằng Lý Trân ở nhà dưỡng thương, xem ra hắn luôn luôn ở bên ngoài hành động. Nếu y có thể dò thăm kế hoạch của Lý Trân, như vậy đêm nay cùng Thái Bình công chúa gặp mặt, chắc chắn giúp ích được.

Nghĩ vậy, y cười tủm tỉm đi lên phía trước:



- Triệu Giáo Úy, ta có thể giúp gì không?

- Không có gì, đa tạ ý tốt của Thôi trưởng sử.

Triệu Thu Nương đang bận thu dọn bàn, lúc này cũng không ngẩng đầu lên, Thôi Thiếu Dĩnh chợt phát hiện chân bàn bên cạnh đặt một bọc nhỏ, bọc nhỏ đó đã được mở ra một nửa, lộ ra một chồng tăng nhân độ điệp, có vài chục tờ, trong lòng của y âm thầm ngẩn ra, cố ý đi tiến thêm một bước cười nói:

- Ta muốn nói với Triệu Giáo Úy về việc chiêu mộ người mới.

Y thuận miệng nói xong, ánh mắt lại liếc về độ điệp phía dưới chân, lần này y thấy rõ ràng, đúng là tăng nhân độ điệp, ước chừng có ba mươi mấy tờ. Lúc này, Triệu Thu Nương chợt phát hiện ánh mắt của y, một tay đặt lên bọc đồ đó, cảnh giác nhìn y một cái.

- Việc chiêu mộ người mới, ngươi nên nói với thống lĩnh mới đúng, không quan hệ gì với ta.

- Ta không tìm thấy Lý Thống lĩnh.

Thôi Thiếu Dĩnh ra vẻ thuận miệng hỏi:

- Không biết hắn đi đâu, Triệu Giáo Úy biết không?

- Hắn ở Bạch...

Triệu Thu Nương dừng lại, rồi vội vàng nói:

- Ta cũng không biết hắn ở đâu. Dù sao hai ngày nữa hắn sẽ trở lại, đến lúc đó Thôi trưởng sử tìm hắn để nói chuyện đi!

Từ việc vô tình phát hiện tăng nhân độ điệp, Triệu Thu Nương suýt nữa đã lỡ miệng, Thôi Thiếu Dĩnh đã minh bạch, nhất định là Lý Trân đang có ý đồ với chùa Bạch Mã , rất có thể hắn muốn an bài người tiến vào chùa Bạch Mã làm võ tăng, cho nên mới phải có tăng nhân độ điệp.

Nhất định là như vậy, trong lòng Thôi Thiếu Dĩnh hưng phấn lên, có thể tặng đại lễ cho Thái Bình công chúa ngay vào lần đầu gặp, quả thật không uổng chuyến đi đêm nay.

Thôi Thiếu Dĩnh càng nghĩ càng đắc ý, liền cười ha hả nói:

- Được rồi! Ta đợi hai ngày nữa, đợi Lý Thống lĩnh trở về rồi nói sau.

Y xoay người đi ra ngoài, Triệu Thu Nương liếc qua thấy bóng dáng y đi xa, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ và căm tức.

Bên trong phủ Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa vừa mới sủng hạnh Trương Xương Tông, biểu hiện của Trương Xương Tông ở trên giường khiến nàng cực kỳ vừa lòng.

Hai người triền miên đến trưa, Thái Bình công chúa chẳng những không hề mệt mỏi, ngược lại như mưa xuân sau vùng quê, dung nhan như hoa đào mềm mại đỏ tươi, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi như mỡ dê, một đôi mắt quyến rũ tự sân tự oán, làm Thôi Thiếu Dĩnh đến dự tiệc tâm ngứa ngáy khó nhịn, ý nghĩ kỳ quái.

Ở một bên bồi rượu còn có tâm phúc của Thái Bình công chúa, là phụ tá Cao Tiễn, tuy nhiên Cao Tiễn lại sắc mặt lãnh đạm, trong lòng không che giấu được oán hận.

Mặc dù Cao Tiễn biết Thái Bình công chúa là người cực kỳ phong lưu, nam tử có quan hệ với nàng vô số, nhưng nàng lại chưa bao giờ sa vào ngực như Trương Xương Tông hôm nay, làm cho y rất ghen tị.

Thôi Thiếu Dĩnh nâng chén rượu lên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Thái Bình công chúa khiêu khích Thôi Thiếu Dĩnh, chỉ thấy Thôi Thiếu Dĩnh làm trò hề, dường như cũng muốn âu yếm, khiến gã âm thầm cười lạnh

Thái Bình nũng nịu mà cười nói:

- Hóa ra nhũ danh của Thôi trưởng sử gọi là Xuân lang, lần đầu tiên ta nghe nói nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đường Cuồng Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook